-
Chương 1046-1050
Chương 1046
“Nghe một khúc này, cũng đã đủ rồi.”
Trang Thừa Càn nói khẽ trong bóng tối vô tận ấy.
“Ta không có càng nhiều thời gian để ở bên nàng.”
Trong một nháy mắt, giọng nói của gã vô cùng ôn nhu.
Nhưng gã lại cực kỳ quả quyết mà dời ánh mắt lại.
Ngay khi ánh mắt chuyển sang nơi khác, bóng dáng ca xướng kia đã biến mất, tính cả cây liễu rũ, cả ánh sáng kia.
“Thế giới này... Thật thú vị.”
Trang Thừa Càn lơ đãng mà nói, lúc này giọng nói của gã đã trở nên lạnh nhạt.
Từ đầu tới cuối gã cũng không trầm luân, gã mặc kệ bản thân sa vào Vấn Tâm Kiếp, chẳng qua là vì tham luyến một chút ôn nhu!
Mà hiện tại gã bước ra một bước.
Hắc ám vô tận bắt đầu lùi lại, hình như sợ hãi uy thế của gã.
Trời đất sáng tỏ, không trung bao la.
Giọng nữ của thế giới trong gương cũng không xuất hiện nữa.
Bởi vì Trang Thừa Càn không phải thật sự vượt qua Vấn Tâm Kiếp.
Nhưng gã lại đánh vỡ Vấn Tâm Kiếp!
...
Trong Thông Thiên Cung.
Kiếm linh Trường Tương Tư đang trảm Minh Chúc, mà ánh nến le lói của Minh Chúc thì liên tục né trái né phải. Hai bên một đuổi một chạy, quay cuồng trên dưới trong Thông Thiên Cung cổ xưa cao rộng này.
Minh Chúc cũng không đánh trả, nhưng hình như kiếm linh cũng rất khó hoàn toàn chém chết nó.
Trong một nháy mắt, căn nguyên thần hồn của Khương Vọng đã trở về Thông Thiên Cung, hắn lập tức cầm kiếm linh, trực tiếp dùng một kiếm Lão Tương Trì Mộ, cực kỳ quả quyết mà đánh thẳng vào Minh Chúc!
Hắn mượn sức mạnh Hồng Trang Kính để đoạt được tiên cơ, đúng là muốn chém tan bảo vật cư trú của Trang Thừa Càn để giành được thắng lợi.
Khương Vọng vừa vượt qua Vấn Tâm Kiếp, thần hồn đã cường đại đến mức độ xưa nay chưa từng có.
Một kiếm trên tay có uy thế như không gì không trảm nổi. Hắn còn mượn dùng sức mạnh của Thông Thiên Cung trực tiếp áp chế.
Minh Chúc cực kỳ linh động lại nhất thời bị buộc chặt, khó tránh thoát được.
Mà trường kiếm đã đến!
Cũng ngay vào lúc này, ánh nến lay động, một bàn tay thò ra rồi chộp thẳng về hướng kiếm linh.
Trang Thừa Càn cũng trở về!
Vấn Tâm Kiếp căn bản không thể ngăn lại gã. Khác với Khương Vọng đánh bậy đánh bạ, từ đầu gã đã nhìn thấu được Vấn Tâm Kiếp, sở dĩ có một lần bị lạc, chỉ vì gã không muốn tỉnh nhanh như vậy thôi.
Biết rõ đó là một hồi ảo mộng, gã cũng nguyện ý mơ một lần.
Đối mặt với bàn tay to đột nhiên thò ra của Trang Thừa Càn, Khương Vọng quyết đoán thu kiếm lui nhanh về phía sau.
Nếu Trang Thừa Càn kịp thời trở về, đánh bại Minh Chúc đã là chuyện không có khả năng.
Đúng là sau khi vượt qua Vấn Tâm Kiếp, thần hồn của Khương Vọng được cường hóa thêm lần nữa, kéo gần lại khoảng cách với Trang Thừa Càn. Nhưng Khương Vọng vẫn không cho là mình có thể là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Kế hoạch không thành công, vậy thì quyết đoán từ bỏ.
Hiện tại không phải thời điểm liều chết, còn có cơ hội!
Điều hắn phải làm chính là kéo dài thời gian, tiếp tục tìm kiếm biến số.
Mà Trang Thừa Càn đương nhiên không chịu tiếp tục kéo dài, gã trực tiếp hiện hóa dáng vẻ vốn có, đạp lên hư không rồi rơi xuống, giáng một chưởng vào đầu, như vòm trời sụp đổ.
Đối mặt với một chưởng uy thế khủng bố này, Khương Vọng có ảo giác như Thông Thiên Cung đã suy sụp. Cứ như ngay sau đó, hắn sẽ bị nghiền thành tro bụi.
Tránh cũng không thể tránh, nhịn cũng không thể nhịn.
Vì thế Khương Vọng bước về phía trước, vì thế Khương Vọng vung kiếm.
Vậy thì không tránh không nhịn, liều mạng sinh tử!
Mà ngay vào thời khắc đó, kinh biến đã xảy ra.
Thân thể của Khương Vọng đang ở bên cạnh quan tài lưu ly.
Mà trong quan tài lưu ly, xiềng xích bỗng đứt đoạn, lá bùa vàng hóa thành tro bụi.
Tống Uyển Khê nhập ma nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy điên cuồng nhìn thẳng vào Khương Vọng.
“Trang!”
Nàng phát ra một tiếng rít gào hàm hồ nhưng tràn ngập hận thù.
Trên đôi bàn tay mềm mại như được điêu thành từ bạch ngọc kia đột nhiên mọc ra móng tay dài sắc nhọn!
Một trảo đánh tới!
Toàn bộ quan tài lưu ly không nổi chịu uy thế này, nó nổ thành vô số mảnh vụn.
Thạch đài kia cũng bắt đầu có đá văng ra, không chịu nổi áp lực.
Còn chưa tới gần mà thân thể của Khương Vọng đã có cảm giác đau đớn kịch liệt, cứ như sắp lập tức chia năm xẻ bảy.
Cứ như ngày chết buông xuống!
Đột nhiên gặp phải biến cố này, Khương Vọng và Trang Thừa Càn đang tranh đấu chém giết trong Thông Thiên Cung đến thời khắc cuối cùng lại cực kỳ ăn ý mà lập tức tách ra.
Bọn họ chỉ có một khối thân thể, một khi thân thể bị hủy diệt thì sẽ mất hết.
Khương Vọng lập tức tiếp quản thân thể, điên cuồng lui về phía sau.
Nhưng căn bản không thoát được!
Biến số thật sự đã xuất hiện, nhưng cũng không phải biến số mà hắn đang chờ đợi kia.
Một trảo này của Tống Uyển Khê khóa cứng tất cả không gian lảng tránh của hắn, phong bế ý và thế của hắn.
Đây là chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Theo như lời của Trang Thừa Càn, Tống Uyển Khê có dáng dấp của Chân Ma, chỉ là lúc thành Ma đã hơi thở thoi thóp, nằm trong trạng thái sắp chết, nàng không thể giữ được thần trí và ký ức, cho nên không thể trở thành Chân Ma.
Tuy không có thần trí, nhưng chỉ cần sức mạnh này thì đã gần như nghiền áp Khương Vọng.
Trảo phong đánh thẳng tới trước mặt hắn, mắt thấy sẽ bị dễ dàng xé nát.
Ở thời khắc nguy hiểm như vậy, cánh tay phải của Khương Vọng động.
Cánh tay phải của hắn nắm Trường Tương Tư.
Trong đợt tranh đấu trước đó, cánh tay phải này đã bị Trang Thừa Càn xâm chiếm.
Vì thế một kiếm đâm nghiêng đến.
Chỉ là đâm một cái mà thôi.
Là kiếm thức cơ sở nhất, bình thường nhất.
Nhưng đồng thời cũng là một kiếm thấm nhuần bản chất, là một kiếm nối thẳng đến chân thật. Trực tiếp đánh bại trảo ảnh khổng lồ và chém văng móng tay vừa nhọn vừa dài kia, cắt ngang thế công của Tống Uyển Khê.
Tống Uyển Khê đánh tới một trảo, mag theo khí thế xé trời áp đất, lại bị một kiếm vô cùng đơn giản này chém bay.
Lấy tu vi Thần Thông Nội Phủ, chỉ lấy một cánh tay phải thì đã hoàn thành chuyện mà Khương Vọng căn bản không có khả năng làm được, đây là chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Trong nháy mắt này, Khương Vọng lại sinh ra suy nghĩ “Chỉ có thể giao thân thể cho Trang Thừa Càn, mới có thể chạy trốn được”.
Hắn lập tức chém nát ý niệm này.
Như vậy có lẽ sẽ giữ được thân thể, nhưng thần hồn nhất định không còn tồn tại. Kết quả này còn không bằng thân thể tan nát.
Có lẽ ý niệm này là do bí pháp của Trang Thừa Càn làm nảy sinh.
Hết chương 1046.
Chương 1047
“Nếu ngươi lại dùng thủ đoạn, ta sẽ phối hợp để nàng giết ta!” Trong Thông Thiên Cung, Khương Vọng hung hăng mà nói.
Trang Thừa Càn căn bản không buồn trả lời câu này, chỉ nói: “Nàng có sức mạnh gần sát với Chân Ma, một cánh tay không đủ.”
Gã quá hiểu Khương Vọng, người như Khương Vọng chỉ có thể chết trận, tuyệt đối không có khả năng tự sát.
Khương Vọng cũng tự biết điểm này, cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ lạnh giọng trả lời: “Đó là chuyện của ngươi, ta không có khả năng nhường nhịn càng nhiều.”
“Chỉ có ta có thể ngăn cản nàng.”
Bọn họ đàm phán trong Thông Thiên Cung, mà Tống Uyển Khê nhập ma lại căn bản không quan tâm, nàng lại lập tức trở về.
Nàng mặc cung y hoa lệ trên người, khuôn mặt tuyệt đẹp.
Nhưng ánh mắt nàng lại điên cuồng, móng trên một bàn tay bị chém đứt, nhưng bàn tay còn lại vẫn như đao nhọn.
Giờ phút này, mái tóc dài của nàng tung bay, ma khí cuồn cuộn, lại đánh tới một trảo.
Nàng thật sự không có linh trí gì, hành sự như chỉ dựa vào bản năng.
Một trảo lúc nãy chỉ thuần túy là vận dụng sức mạnh thân thể, sau khi bị chém bay thì nàng mới bắt đầu vận dụng ma khí theo bản năng.
Ma khí vừa dâng lên thì uy thế lập tức khác biệt.
Nếu nói lúc nãy Tống Uyển Khê là hòn đá tảng, vậy thì giờ phút này, nàng chính là núi cao!
Ma khí như rắn như dây thừng, trước khi trảo giáng thẳng xuống thì chúng đã bắn vọt tới.
“Nhất định phải để ta lập tức tiếp quản thân thể, bằng không ngươi chắc chắn phải chết!” Trang Thừa Càn rống giận trong Thông Thiên Cung.
Khương Vọng im lặng không lên tiếng.
Ma khí đã gần đến.
Trang Thừa Càn lập tức đưa ra điều kiện: “Ta lấy đạo tâm thề, sau khi đánh lui nàng, sẽ trả lại thân thể cho ngươi. Chúng ta lại tranh đoạt lần nữa.”
Khương Vọng buông ra quyền khống chế.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt thiếu niên thanh tú này đã thay đổi.
Đó là một ánh mắt bễ nghễ, uy nghiêm, lại cực kỳ phức tạp.
Mà Tống Uyển Khê đã nhập ma lại rống giận một lần nữa –
“Trang!”
“Ta là chấp niệm sâu nhất của nàng sao?”
‘Trang Thừa Càn’ nhẹ giọng mà nỉ non, bước khẽ đi về phía trước.
“Ta là người nàng yêu sâu nhất, cho nên cũng là người nàng thù hận nhất sao?”
Gã bước thật nhẹ, sau đó vung kiếm.
Một kiếm đã chặt đứt những ma khí như rắn như dây thừng kia, đi tới bước một đã đối mặt với Tống Uyển Khê.
Một trảo của Tống Uyển Khê dâng trào ma khí, lao thẳng đến trước mặt.
‘Trang Thừa Càn’ chém ra một kiếm, hết sức tự nhiên mà phá tan ma khí.
“Cắt móng tay cho nàng.”
Móng tay nhòn nhọn thật dài kia bị chém đứt, chỉnh chỉnh tề tề.
Gã thả kiếm lại vào vỏ, đã kề mặt mà đứng với Tống Uyển Khê, hai ngón trỏ đã chạy ra huyết châu tròn trịa, đó là máu đầu quả tim của thân thể này, gã lần lượt điểm lên mày của Tống Uyển Khê.
Giọng nói của gã thật ôn nhu, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua.
“Họa mày ngài vì nàng.”
Một vệt lướt qua, đôi mắt chứa đầy điên cuồng của Tống Uyển Khê đột nhiên nhắm lại.
Nàng nhập ma hai trăm mười tám năm, nhưng vào giờ phút này, đôi mắt luôn nửa mở kia lại nhắm lại!
Mà ‘Trang Thừa Càn’ nhẹ nhàng nhấn một cái, đã ấn nàng trở về thạch đài tan hoang đó.
Trang Thừa Càn lấy sức mạnh còn kém xa mà nhẹ nhàng áp chế Tống Uyển Khê đã nhập ma. Đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt cảnh giới, gã dùng tầm nhìn cao hơn Khương Vọng không chỉ một bậc để ứng phó cục diện tương đồng, như đầu bếp róc thịt trâu, tự nhiên trôi chảy.
Nếu uy hiếp đã được giải trừ, tất nhiên Khương Vọng muốn lập tức tìm về quyền khống chế thân thể.
“Được rồi!” Hắn nói.
Nhưng trong Thông Thiên Cung, Trang Thừa Càn đi nhanh một bước, ép sát về hướng Khương Vọng: “Cái gì được rồi? Sao mà được rồi?”
Lúc này thân thể do Trang Thừa Càn khống chế, cho dù Thông Thiên Cung là nơi căn cơ của Khương Vọng thì hiện giờ áp chế nhằm vào Trang Thừa Càn cũng đã yếu hẳn đi.
Trang Thừa Càn tiến một bước về phía trước, Khương Vọng đã bị bức cho lui về phía sau vài bước.
Thế cục chủ khách đã đổi thay!
“Chớ quên, ngươi đã phát ra lời thề đạo tâm!” Khương Vọng vừa kinh vừa giận.
“Ta thưởng thức tất cả mọi thứ của ngươi, cũng bao gồm cả sự ấu trĩ đó!” Trang Thừa Càn cười ha ha: “Ta có hai trăm ba mươi mốt phương pháp có thể phá giải lời thề đạo tâm, có cần dạy cho ngươi không?”
Gã chưa từng có ý định tuân thủ hứa hẹn.
Câu nói đánh lui Tống Uyển Khê xong thì trả thân thể lại căn bản chỉ là nói dối, chỉ là lừa Khương Vọng tạm thời từ bỏ chống cự mà thôi.
Chỉ dựa vào một bàn tay thì thật sự không thể chiến thắng Tống Uyển Khê, bằng không cũng không có khả năng giấu được Khương Vọng.
Nhưng vào thời khắc sống còn này, gã vẫn không tính tuân thủ lời hứa. Mà là lấy nguy hiểm dùng chung tánh mạng này để lừa gạt Khương Vọng.
Với gã mà nói, minh ước chỉ là một tờ giấy, hứa hẹn chỉ là một câu nói. Lời thề không thể phá giải mới coi như có chút trói buộc. Nhưng có lẽ trên thực tế cũng không tồn tại lời thề như vậy đối với thiên tài thật sự.
Bất kể là lời thề đạo tâm, hay đại thề tâm ma hoặc là khế ước huyết tế, bản chất của chúng chỉ là một loại diễn biến đạo pháp. Có lẽ là lấy đạo tâm, hoặc là huyết mạch để thành lập ràng buộc không thể chặt đứt. Nhưng cho dù là đạo pháp nào thì cũng có khả năng bị phá giải.
Hệ thống Đạo thuật phát triển cho tới bây giờ, đã có quá nhiều biện pháp lừa gạt đạo tâm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, hiện tại trong các thủ đoạn mà những thế lực siêu phàm lớn dùng để chế ước môn nhân, trên cơ bản đã không còn lời thề thuần túy.
Trang Thừa Càn từng bước ép sát, thực ra, gã rất chờ mong Khương Vọng còn có thể mang đến cho gã bất ngờ gì hay không?
Chỉ có người nắm chắc thắng lợi và đủ tự tin đối với bản thân, mới có được loại chờ mong này.
Đương nhiên Trang Thừa Càn chính là loại người đó.
Cứ việc gã cũng không cho rằng, hiện tại Khương Vọng còn có thể làm được cái gì.
Gã bước từng bước một tới gần, Khương Vọng bước từng bước một lui về phía sau, rất nhanh sẽ không cách nào trốn tránh được nữa.
“Nếu ở thời điểm cuối cùng mà ngươi chỉ chọn cách lùi bước, vậy sẽ làm ta cực kỳ thất vọng với ngươi.” Trang Thừa Càn lấy một giọng điệu như từ trên cao nhìn xuống để nói.
Những lời này vừa vang lên trong Thông Thiên Cung thì trong tai gã đã nghe thấy một giọng nói.
Một giọng nói già nua lại phẫn nộ ——
Hết chương 1047.
Chương 1048
“Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!”
Sát ý lạnh thấu xương vang lên trong Ma quật dưới nền đất.
‘Trang Thừa Càn’ khống chế thân thể này ngạc nhiên xoay người: “Tống Hoành Giang?!”
Một lão giả không thể kiềm nén lửa giận, mang vẻ mặt hung bạo, đang đứng ở lối vào hang động, lão siết chặt nắm tay, khí thế hung hãn.
Rõ ràng chính là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang!
Vì sao Tống Hoành Giang đi rồi mà quay lại?
Chuyện này không hợp lý.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều đã rời đi, nên nhìn cũng đã nhìn, nên nói cũng đã nói, lão không có bất cứ lý do gì trở về nữa hết.
Tâm niệm của ‘Trang Thừa Càn’ quay nhanh, gã lập tức nghĩ ra vấn đề xuất hiện ở chỗ nào.
Trước đó khi Khương Vọng lần đầu tiên đi vào hang động nơi này, bởi vì tâm thần không ổn định, bước chân thong thả, vì thế bị thạch quan huyết văn bên cạnh đụng phải một cái. Lúc đó có vẻ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng hiện tại nghĩ đến, va chạm kia rất có vấn đề!
“Ngươi động tay động chân lên huyết văn trên thạch quan kia?” Trang Thừa Càn hỏi Khương Vọng trong Thông Thiên Cung.
“Ta chỉ nhắc nhở Tống Hoành Giang một chút, có người biết được bí mật của lão.”
Khương Vọng trầm giọng đáp lại, sau đó thần hồn của hắn không quan tâm mà trực tiếp trốn đi, rời khỏi Thông Thiên Cung. Khác với mọi lần rời đi ngắn ngủi trước đó, lần này hắn mang đi tất cả sức mạnh thần hồn, hành động này tương đương với hoàn toàn từ bỏ nơi căn cơ!
Trong toàn bộ quá trình, hắn cũng không liếc nhìn Tiền Tinh Mãng một cái.
Hắn để lại Thông Thiên Cung cho Trang Thừa Càn, cũng tức là hoàn toàn để lại Tống Hoành Giang cho Trang Thừa Càn ứng phó. Bản thân hắn thì trốn vào Nội Phủ đầu tiên.
Đối mặt với thế áp sát của Trang Thừa Càn, hắn lui lại từng bước về phía sau, cũng không phải là đang lùi bước, mà là đang kéo dài thời gian.
Sở dĩ cuộc chiến của hắn và Trang Thừa Càn tiến vào giai đoạn cao trào nhanh như vậy, cũng không phải do Trang Thừa Càn vội vàng. Trên thực tế toàn bộ quá trình chiến đấu vẫn luôn do hắn đẩy nhanh tiến trình.
Bởi vì hắn rất vội!
Bởi vì hắn biết rõ Tống Hoành Giang sẽ nhanh chóng đi ngược trở về!
Hắn đã mường tượng cuộc chiến với Khương Yểm rất nhiều lần, hắn cũng chuẩn bị vô số đường lui. Thần Hồn Diễm Tước, Linh Không Điện, kiếm linh Trường Tương Tư, Hồng Trang Kính... Bởi vì tu vi không đủ, chuẩn bị cũng không hoàn mỹ, cho nên hắn luôn biểu hiện rất bao dung với “Khương Yểm”. Rất nhiều lúc giống như đã quên mất sự tồn tại của ác khách ẩn trong Thông Thiên Cung này.
Nhưng thật ra đối với Khương Yểm vẫn luôn có ý đồ ảnh hưởng ý chí của hắn, xưa nay hắn chưa bao giờ bao dung, chưa bao giờ tin tưởng. Nhẫn nhịn chỉ là vì không có nắm chắc.
Trong đêm mưa ở ngoài thành Tân An kia, thời điểm tâm ma dựng sinh, hắn đã ý thức được thời khắc quyết chiến sắp đến.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn muốn đánh tan Khương Yểm trong thời gian ngắn nhất, sau đó chạy trốn. Nếu những thủ đoạn kia đều không có hiệu quả, vậy chứng minh được hắn hoàn toàn không phải đối thủ của “Khương Yểm”—— Vậy thì tìm một đối thủ cho “Khương Yểm” đi!
Cho dù Khương Yểm giết chết hắn, thành công đoạt xá, Tống Hoành Giang cũng có thể giết chết Khương Yểm.
Sau khi tu sĩ thành tựu Nội Phủ, cho dù Thông Thiên Cung tan vỡ thì thần hồn của hắn cũng có thể tồn tại trong Nội Phủ.
Chỉ cần thân thể không bị phá hủy thì còn có cơ hội nghĩ biện pháp chữa trị Thông Thiên Cung —— Tiền đề là hắn có thể tiếp quản lại thân thể sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Khương Yểm, thuyết phục Tống Hoành Giang dừng tay trước khi lão hủy diệt thân thể này.
Chuyện này quả thật cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể nói là cơ hội thành công xa vời đến cực điểm. Nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị Khương Yểm im hơi lặng tiếng nghiền nát, là một cuộc mạo hiểm bất đắc dĩ.
Có đường để đi vẫn tốt hơn là không còn lựa chọn nào khác.
Biến hóa trong Thông Thiên Cung chỉ trong một khoảnh khắc.
‘Trang Thừa Càn’ căn bản không kịp truy tung căn nguyên thần hồn của Khương Vọng, gã vội khống chế thân thể buông Tống Uyển Khê ra, rút lui khỏi thạch đài.
Bởi vì nắm tay của Tống Hoành Giang đã lao tới!
Một quyền của vị Thanh Giang Thủy Quân này xuyên thủng không gian, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tống Uyển Khê đang khép hờ hai mắt, giành lấy vị trí lúc nãy của ‘Trang Thừa Càn’.
Lão cẩn thận liếc nhìn Tống Uyển Khê một cái, thấy nàng không bị tổn thương trí mạng gì, lúc này lão mới quay người lại, lạnh lùng nhìn ‘Trang Thừa Càn’: “Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, giải thích hết mọi chuyện cho ta.”
Người trước mặt này mang đến cho lão một cảm giác cực kỳ phức tạp.
Đối phương né thoát nắm tay của lão, quả thật có một phần nguyên nhân là do lão cố ý khống chế uy năng, sợ làm lan đến Tống Uyển Khê, nhưng cảnh giới cực cao của đối phương cũng được thể hiện ra. Ngặt nỗi cường độ khí tức trên người kẻ này tuyệt đối không thể vượt qua Ngoại Lâu.
Rõ ràng thân thể rất tuổi trẻ, không phải vì tu hành thành công mà ngừng lại ở tuổi xuân, là loại trẻ trung tuổi tác không cao thật sự. Nhưng sự tang thương sâu bên trong ánh mắt đó cứ như người này đã sống thật lâu thật lâu, đó tuyệt đối không phải ánh mắt của một người tuổi trẻ!
Hơn nữa... Không biết vì sao, lão cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ quái trên người người trẻ tuổi xa lạ này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Đương nhiên, tất cả tiền đề chính là Tống Uyển Khê vẫn chưa thật sự bị thương tổn gì.
‘Trang Thừa Càn’ hiểu rất rõ, gã tuyệt đối không phải đối thủ của Tống Hoành Giang.
Tống Uyển Khê chỉ có được sức mạnh, không có thần trí, gã mới có thể lấy yếu chế mạnh. Nhưng Tống Hoành Giang là một cường giả chân chính, cũng đã từng tới gần ngạch cửa Động Chân. Tuyệt đối không phải dạng người mà gã có thể vượt qua nếu chỉ dựa vào cảnh giới ngày xưa.
Cho nên gã không nói hai lời, trực tiếp xin tha: “Ta vào nhầm nơi đây, thật là mạo phạm thiên nhan. Nhưng mà Thủy Quân đại nhân, ta đã cứu mạng nữ nhi của ngài - Tống Thanh Chỉ!”
Tống Hoành Giang nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng rất bất ngờ vì diễn biến trước mặt.
“Thanh Chỉ?” Lão hỏi.
‘Trang Thừa Càn’ thu lại khí phách bễ nghễ trong ánh mắt, cố gắng khiến mình có vẻ càng đơn thuần, càng có khí chất thiếu niên.
Gã thành khẩn nói: “Ta là học sinh của đạo quán thành Phong Lâm, họ Khương tên Vọng, khi thành vực Phong Lâm phát sinh biến cố, ta liều chết cứu tiểu công chúa, hẳn ngài cũng biết được việc này.”
Hiển nhiên là gã muốn chiếm công lao của Khương Vọng làm của riêng.
Hết chương 1048.
Chương 1049
Trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng tức giận đến thần hồn muốn nổ tung. Đây là Thái Tổ khai quốc chó má gì chứ, thật quá vô sỉ! Đã đoạt thân thể rồi còn đoạt công lao của hắn.
Phải biết là hắn vốn cũng có dự tính dùng chuyện này để bảo vệ mạng sống sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Trang Thừa Càn!
Tống Hoành Giang trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: “Dấu vết trên huyết văn thạch quan kia là chuyện như thế nào?”
Đây cũng là điều khiến lão nghi ngờ, đối phương cố ý hay vô tình cũng không sao cả, nhưng xông vào nơi bí ẩn như thế này nên cẩn thận mới đúng, sao lại phá hư hoàn cảnh, để lại dấu vết?
Tuy rằng dấu vết rất nhỏ, nhưng trong mắt cường giả như lão thì thật sự quá trắng trợn lộ liễus.
“Tại hạ vào nhầm nơi đây, thấy được âm ma nên quá khẩn trương, lại không biết nơi đây đã có chủ.” ‘Trang Thừa Càn’ lộ ra vẻ mặt chua xót: “Thấy huyết văn kia kỳ quái, cho nên ta nhịn không được động vào.”
Tất cả biểu cảm của gã đều tự nhiên, không hề có sơ hở, đủ thấy gã đã hoàn thành khống chế thân thể này trong thời gian ngắn nhất.
Tựa như Khương Vọng vẫn luôn chuẩn bị đối phó gã, vì khống chế thân thể này càng tốt, gã cũng âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ.
Gương mặt Tống Hoành Giang không có cảm xúc, lại hỏi: “Không nói đến ngươi xông nhầm vào nơi đây như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi làm sao giấu diếm được ta?”
Lúc nói chuyện, lão vẫn đứng ở trước người Tống Uyển Khê, đủ thấy được mức độ coi trọng đối với thân nhân, cho dù nàng đã nhập ma, trên thực tế đã không còn là Thủy tộc nữa.
“Ta cũng không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân. Chỉ thấy nơi đây thần bí, vì thế ta thận trọng quan sát, lần mò khắp nơi ở gian hang động cực hoa lệ kia, cũng không biết tại sao động vào một mặt gương đồng, lại... Lại bước vào bên trong Thanh Giang Thủy Phủ!”
‘Trang Thừa Càn’ đối đáp trôi chảy, cứ như căn bản không cần tự hỏi, như gã luôn đang nói thật, nói ra lời trong lòng mình.
Khả năng thuận miệng nói dối này thật sự khiến Khương Vọng đang đứng trong Nội Phủ đầu tiên nhìn vậy là đủ rồi.
Trong Ma quật đáy nước, ‘Trang Thừa Càn’ nơm nớp lo sợ mà tiếp tục nói: “Do e sợ uy nghiêm của Thủy Quân, ta không dám nán lâu trong Thủy Phủ. Sờ soạng nếm thử hồi lâu mới tìm được phương pháp trở về, sau đó lại về tới nơi đây. Thật sự không biết, không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân đại nhân.”
Theo lời giải thích của gã thì tất cả mọi chuyện đều là trời xui đất khiến. Đúng lúc gã đi vào Thủy Phủ, đám người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang tiến vào. Lúc gã trở về, đám người Tống Hoành Giang đã rời đi. Thậm chí gã không biết bọn người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang đã từng tới.
Gã vô tri lại đơn thuần, đáng tin lại còn ngây thơ.
“Vậy vận khí của ngươi thật là không tồi.” Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang giật giật, đôi mắt vẩn đục nhìn không ra quá nhiều cảm xúc: “Đổng A là do ngươi giết chết?”
Lão nhanh chóng liên hệ lý do mà trước đó Đỗ Như Hối cưỡng ép tới cửa, hiện tại xem ra, có lẽ đó không phải lấy cớ. Người thiếu niên có chút cổ quái trước mắt này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết Đổng A, mà Đỗ Như Hối thật sự truy tung tới nơi này.
Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi này của Tống Hoành Giang, biểu cảm của ‘Trang Thừa Càn’ đã thay đổi.
Gã trở nên bi phẫn, dũng cảm, bất khuất, nhưng trong mắt còn mang theo một tia thống khổ không xóa đi được, nhìn có vẻ cực kỳ sinh động.
Gã run rẩy mà nói: “Đúng. Đổng A là sư phụ của ta, ta tự tay giết lão ta!”
Gã cắn răng, đè nén hận thù: “Bởi vì lão và Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối đã dùng bá tánh toàn thành vực Phong Lâm làm đại giới để đổi lấy Bách Cốt Chân Đan! Làm quan thất trách, làm sư thất đức, làm người mà mất nguồn cội. Ta không giết lão thì lòng không thể an bình!”
“Thì ra là thế.”
Ánh mắt Tống Hoành Giang giật giật, lúc này lão mới biết chân tướng thành vực Phong Lâm, thật ra lão cũng không quan tâm thành Phong Lâm, chỉ muốn biết biểu hiện lấy hay bỏ của Trang Cao Tiện trong việc này mà thôi.
“Chắc hẳn trong vương cung Trang Quốc có giữ lại tư liệu về Bạch Cốt Đạo. Biết Bạch Cốt Chân Đan cũng chẳng có gì lạ.” Lão lẩm bẩm.
‘Trang Thừa Càn’ phẫn nộ nói: “Kẻ làm nhân quân, sao có thể tùy tiện vứt bỏ dân chúng! Ta tin Thủy Quân đại nhân tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bá tánh Thủy tộc!”
Gã phẫn nộ và thống khổ đến tột cùng, chỉ sợ chính Khương Vọng cũng chưa chắc tái hiện được cảm xúc như thế này.
Tống Hoành Giang lắc đầu: “Nhân tộc khác với Thủy tộc, Thủy tộc sinh sản không dễ...”
“Có gì khác nhau chứ!” ‘Trang Thừa Càn’ cắt ngang lời lão: “Nhân tộc và Thủy tộc sớm đã có minh ước cổ xưa, vốn dĩ thân như huynh đệ, cần gì phải phân chia khác biệt? Ta chướng mắt nhất là những kẻ kỳ thị Thủy tộc, quên mất nguồn cội đó! Đặc biệt là Thanh Giang Thủy Tộc chúng ta đã chảy xuống bao nhiêu máu vì Trang Quốc, trả giá bao nhiêu hy sinh! Chẳng lẽ bọn họ đều đã quên sao?”
Rõ ràng ý mà Tống Hoành Giang biểu đạt là Nhân tộc sinh sản dễ hơn Thủy tộc, số lượng cao hơn nhiều nên càng dễ hy sinh. ‘Trang Thừa Càn’ lại kéo tới chuyện quyền lợi hai tộc.
Lúc này biểu hiện của gã hoàn toàn là một người thuộc chủ nghĩa lý tưởng. Kiên trì Nhân tộc và Thủy tộc bình quyền, nhớ kỹ lịch sử hy sinh của Thủy tộc, kiên định giữ gìn quyền lợi của Thủy tộc.
Một Thủy Quân một lòng suy nghĩ vì Thủy tộc như Tống Hoành Giang, hiển nhiên là hy vọng người như vậy càng ngày càng nhiều trong Nhân tộc. Dưới tình huống không suy xét đến những nhân tố khác, dăm ba câu mà đắp nặn được loại hình tượng như thế này, có thể giúp an toàn của gã tăng nhiều hơn.
‘Trang Thừa Càn’ hoàn toàn là đúng bệnh hốt thuốc, gãi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên biểu cảm của Tống Hoành Giang dịu đi một ít.
‘Trang Thừa Càn’ lại nói: “Đây cũng là tôn chỉ làm người từ trước đến nay của ta. Lúc thành vực Phong Lâm gặp nạn, ta hoàn toàn không suy xét đến sự khác nhau của Nhân tộc và Thủy tộc, người nào đứng gần ta nhất, ta lập tức cứu người đó, vì thế nên mới mang tiểu công chúa an toàn rời khỏi...”
Đôi mắt gã đỏ ửng lên: “Nhưng mà các sư huynh đệ của ta, lại không một ai...”
“Ta phải thay Thanh Chỉ cảm ơn ngươi.” Tống Hoành Giang dịu giọng mà nói.
Hết chương 1049.
Chương 1050
“Đây là điều nên làm, người có lương tri nào cũng nên làm như vậy.” ‘Trang Thừa Càn’ nói năn thật tha thiết, vẻ mặt thật chân thành: “Thật ra trước lúc đó, ta cũng từng cứu một cô nương tên là Tiểu Sương của Thủy Phủ. Lúc ấy có một tu sĩ Nhân tộc bắt lấy nàng, mục đích là vì rút ra Đạo Mạch. Tất nhiên ta không nhìn được những hành vi ác độc này, vì thế liều chết ra tay! Hiện tại nghĩ lại, có lẽ vào lúc ấy, ta nên thấy rõ gương mặt thật của triều đình Trang Quốc! Cả minh hữu từng liều mạng vì quốc gia như Thủy tộc mà bọn họ còn có thể hãm hại, họ không để ý lời thề, hứa hẹn, chân tình. Vậy làm sao có thể thật sự để ý đến bá tánh?”
“Tính ra là do trước kia ta còn quá ngây thơ, cho nên mới không thể ngăn cản bi kịch phát sinh...” Gã nói, sau đó buồn bã mà rơi lệ.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm!
Gã rơi lệ vì người nhà bằng hữu trong thành vực Phong Lâm, biểu hiện càng đau xót hơn cả bản nhân thân thể này.
Gã hoàn toàn không sợ Tống Hoành Giang tìm Tiểu Sương tới đối chất, thậm chí tốt nhất là có thể tìm được Tiểu Sương. Bởi vì lời này của gã hoàn toàn là sự thật.
Vẻ mặt Tống Hoành Giang dịu hẳn đi: “Cái này không trách ngươi, hài tử...”
Khương Vọng trong Nội Phủ đầu tiên nhịn không nổi nữa.
Hắn dẫn Tống Hoành Giang tới là muốn đuổi hổ nuốt lang, sáng tạo cho mình cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết. Kết quả một hổ một lang này chẳng những không đánh sống đánh chết, ngược lại bắt đầu trò chuyện tâm tình ở chỗ này!
Hơn nữa xem xu thế hiện giờ, nếu hai người này tiếp tục trò chuyện thì không chừng còn có thể kết nghĩa lại lần nữa, làm một đôi bằng hữu vong niên!
Hắn cắn răng, tính trở về Thông Thiên Cung, cắt ngang biểu diễn của Trang Thừa Càn.
Nhưng lại nghe Tống Hoành Giang bỗng chuyển đề tài: “Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!”
Lời còn chưa dứt, khí thế đột nhiên thay đổi.
Nắm tay của lão lại đấm ra lần nữa, mang đến uy áp không thể địch nổi.
Sức mạnh thuộc về cường giả đỉnh cấp Thần Lâm Cảnh hoàn toàn áp chế không gian quanh người ‘Trang Thừa Càn’.
Lão nhìn ra được cảnh giới của ‘Trang Thừa Càn’ cao hơn sức mạnh, vì thế trực tiếp lấy sức mạnh cưỡng chế, không cho gã bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Lão đã thật sự động sát tâm.
Lão thật sự biết ơn thiếu niên trước mặt đã cứu Tống Thanh Chỉ, cũng thật sự cảm tạ gã suy xét cho Thủy tộc, nhưng cũng thật sự muốn giết gã!
Tuy nói biểu hiện của thiếu niên trước mặt không thể bắt bẻ, thậm chí kẻ từng gặp gỡ tiếp xúc với vô số người như lão cũng nhất thời không nhận ra được thật giả.
Nhưng lão căn bản không tin, mục đích thiếu niên này tới Ma quật dưới đáy nước chỉ đơn thuần như vậy.
Lão không tin vào nhầm, không tin trùng hợp.
Mà Ma quật đáy nước cũng không thể xuất hiện một chút bất trắc nào.
Cho nên dù ‘Trang Thừa Càn’ nói nhiều và biểu hiện hoàn mỹ như vậy, nhưng sau khi nhận được đáp án mình muốn biết, lão cũng không do dự mà ra tay.
Vì tương lai của toàn bộ Thanh Giang Thủy Tộc, tất cả bất trắc đều phải bị lau sạch. Bất kể... Đó là cái gì!
Một đấm được tung ra.
Vì thế tiếng thủy triều vang lên, nước sông dâng trào, điềm báo tử xuất hiện!
Một quyền này của Tống Hoành Giang chính là thứ Khương Vọng muốn nhìn thấy.
Nhưng cũng đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Cho dù hắn là ân nhân cứu Tống Thanh Chỉ một mạng, nhưng sau khi biết được bí mật trong Ma quật dưới đáy nước, Tống Hoành Giang cũng không có khả năng buông tha cho hắn.
Chỉ thoáng chốc hắn đã rơi vào tử cục.
Sau khi Tống Hoành Giang đánh chết Trang Thừa Càn, cũng sẽ thuận tiện đánh chết hắn. Mà nếu Trang Thừa Càn có thể chạy thoát, gã sẽ tấn công vào Nội Phủ, đánh vỡ căn nguyên thần hồn của hắn.
Hắn làm bộ mắc mưu, nhường ra quyền khống chế thân thể rồi trốn vào sâu bên trong Nội Phủ, chính là vì lấy lui làm tiến, nhưng hiện tại rất có thể đã không có cơ hội tiến nữa.
Ba ngàn căn phòng mở rộng sâu bên trong Nội Phủ đầu tiên không phải là thành lũy, mà càng giống phần mộ của hắn.
Vào thời khắc này, hắn cần tiến về phía trước để tìm được biện pháp phá cục.
Cầu sinh trong tử cục, tìm kiếm khả năng trong không có khả năng.
Nhưng... Còn có thể làm sao bây giờ?
Trang Thừa Càn chiếm hết ưu thế trong cơ thể, nhưng đối với ‘Trang Thừa Càn’ trong hiện thế mà nói, gã cũng cần dùng hết biện pháp, lấy tu vi Nội Phủ Cảnh để giữ được tánh mạng trong tay của Tống Hoành Giang Thần Lâm Cảnh.
Cho nên gã hô lớn: “Đại ca, ta là Thừa Càn!”
Nắm đấm dừng lại, tiếng thủy triều ngừng vang.
Nắm tay của Tống Hoành Giang ngừng lại trước mặt ‘Trang Thừa Càn’, sau đó chậm rãi dời về bên phải, khiến đôi mắt vẩn đục của Tống Hoành Giang có thể nhìn vào cặp mắt tuổi trẻ của gã.
‘Trang Thừa Càn’ nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt chua xót, giọng nói trầm trọng: “Đại ca, là ta.”
Vẻ mặt của Tống Hoành Giang không có quá nhiều kinh ngạc.
Trên thực tế lão cũng loáng thoáng có dự cảm.
Năm đó, là lão và muội muội cùng với Trang Thừa Càn phát hiện Ma quật đáy nước đã bỏ đi này!
Đó là một trong những trải nghiệm thám hiểm lúc bọn họ còn niên thiếu.
Nếu nói trên đời này trừ lão ra thì còn ai biết được nơi này, lão thật sự không nghĩ ra người nào khác.
Nhưng điều lão không nghĩ ra chính là, năm đó là lão tận mắt chứng kiến Trang Thừa Càn chết, tuyệt đối không phải giả dối. Vậy tại sao gần hai trăm năm sau, lại có thể xuất hiện lần nữa? Là năm đó chưa chết, hay là gã nắm giữ thần thông chết rồi sống lại nào đó?
“Ngươi chứng minh bằng cách nào?” Tống Hoành Giang hỏi.
‘Trang Thừa Càn’ lau đi che lấp niên thiếu, trong mắt toàn là tang thương, như đang đắm chìm trong hồi ức: “Ma quật dưới đáy nước này là năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện. Cái hang mà Uyển Khê ở là do ta và nàng cùng nhau bày trí. Ta xuất hiện ở chỗ này đã là một loại chứng minh.”
“Nhưng ta nhớ rõ, nghĩa đệ của ta đã chết.” Tống Hoành Giang nói.
Trong giọng nói của lão mang theo chút dao động cảm xúc khó lòng phát hiện.
Nếu nói lão không có tình cảm với Trang Thừa Càn thì đó là nói dối. Chung quy thì năm đó bọn họ là huynh đệ sinh tử, tình thâm nghĩa trọng. Cuộc chiến cuối cùng trước khi Trang Thừa Càn chết cũng là sóng vai với lão.
Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, lão sớm đã chấp nhận sự thật Trang Thừa Càn đã chết trận. Hiện giờ chợt nghe gã còn chưa chết, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận.
‘Trang Thừa Càn’ khàn giọng mà nói: “Ta đã chết, nhưng U Minh là hang ổ của Bạch Cốt. Ta nào dám chết?”
Lời này của gã có vẻ khá mâu thuẫn, nhưng Tống Hoành Giang hoàn toàn có thể lý giải.
Hết chương 1050.
“Nghe một khúc này, cũng đã đủ rồi.”
Trang Thừa Càn nói khẽ trong bóng tối vô tận ấy.
“Ta không có càng nhiều thời gian để ở bên nàng.”
Trong một nháy mắt, giọng nói của gã vô cùng ôn nhu.
Nhưng gã lại cực kỳ quả quyết mà dời ánh mắt lại.
Ngay khi ánh mắt chuyển sang nơi khác, bóng dáng ca xướng kia đã biến mất, tính cả cây liễu rũ, cả ánh sáng kia.
“Thế giới này... Thật thú vị.”
Trang Thừa Càn lơ đãng mà nói, lúc này giọng nói của gã đã trở nên lạnh nhạt.
Từ đầu tới cuối gã cũng không trầm luân, gã mặc kệ bản thân sa vào Vấn Tâm Kiếp, chẳng qua là vì tham luyến một chút ôn nhu!
Mà hiện tại gã bước ra một bước.
Hắc ám vô tận bắt đầu lùi lại, hình như sợ hãi uy thế của gã.
Trời đất sáng tỏ, không trung bao la.
Giọng nữ của thế giới trong gương cũng không xuất hiện nữa.
Bởi vì Trang Thừa Càn không phải thật sự vượt qua Vấn Tâm Kiếp.
Nhưng gã lại đánh vỡ Vấn Tâm Kiếp!
...
Trong Thông Thiên Cung.
Kiếm linh Trường Tương Tư đang trảm Minh Chúc, mà ánh nến le lói của Minh Chúc thì liên tục né trái né phải. Hai bên một đuổi một chạy, quay cuồng trên dưới trong Thông Thiên Cung cổ xưa cao rộng này.
Minh Chúc cũng không đánh trả, nhưng hình như kiếm linh cũng rất khó hoàn toàn chém chết nó.
Trong một nháy mắt, căn nguyên thần hồn của Khương Vọng đã trở về Thông Thiên Cung, hắn lập tức cầm kiếm linh, trực tiếp dùng một kiếm Lão Tương Trì Mộ, cực kỳ quả quyết mà đánh thẳng vào Minh Chúc!
Hắn mượn sức mạnh Hồng Trang Kính để đoạt được tiên cơ, đúng là muốn chém tan bảo vật cư trú của Trang Thừa Càn để giành được thắng lợi.
Khương Vọng vừa vượt qua Vấn Tâm Kiếp, thần hồn đã cường đại đến mức độ xưa nay chưa từng có.
Một kiếm trên tay có uy thế như không gì không trảm nổi. Hắn còn mượn dùng sức mạnh của Thông Thiên Cung trực tiếp áp chế.
Minh Chúc cực kỳ linh động lại nhất thời bị buộc chặt, khó tránh thoát được.
Mà trường kiếm đã đến!
Cũng ngay vào lúc này, ánh nến lay động, một bàn tay thò ra rồi chộp thẳng về hướng kiếm linh.
Trang Thừa Càn cũng trở về!
Vấn Tâm Kiếp căn bản không thể ngăn lại gã. Khác với Khương Vọng đánh bậy đánh bạ, từ đầu gã đã nhìn thấu được Vấn Tâm Kiếp, sở dĩ có một lần bị lạc, chỉ vì gã không muốn tỉnh nhanh như vậy thôi.
Biết rõ đó là một hồi ảo mộng, gã cũng nguyện ý mơ một lần.
Đối mặt với bàn tay to đột nhiên thò ra của Trang Thừa Càn, Khương Vọng quyết đoán thu kiếm lui nhanh về phía sau.
Nếu Trang Thừa Càn kịp thời trở về, đánh bại Minh Chúc đã là chuyện không có khả năng.
Đúng là sau khi vượt qua Vấn Tâm Kiếp, thần hồn của Khương Vọng được cường hóa thêm lần nữa, kéo gần lại khoảng cách với Trang Thừa Càn. Nhưng Khương Vọng vẫn không cho là mình có thể là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Kế hoạch không thành công, vậy thì quyết đoán từ bỏ.
Hiện tại không phải thời điểm liều chết, còn có cơ hội!
Điều hắn phải làm chính là kéo dài thời gian, tiếp tục tìm kiếm biến số.
Mà Trang Thừa Càn đương nhiên không chịu tiếp tục kéo dài, gã trực tiếp hiện hóa dáng vẻ vốn có, đạp lên hư không rồi rơi xuống, giáng một chưởng vào đầu, như vòm trời sụp đổ.
Đối mặt với một chưởng uy thế khủng bố này, Khương Vọng có ảo giác như Thông Thiên Cung đã suy sụp. Cứ như ngay sau đó, hắn sẽ bị nghiền thành tro bụi.
Tránh cũng không thể tránh, nhịn cũng không thể nhịn.
Vì thế Khương Vọng bước về phía trước, vì thế Khương Vọng vung kiếm.
Vậy thì không tránh không nhịn, liều mạng sinh tử!
Mà ngay vào thời khắc đó, kinh biến đã xảy ra.
Thân thể của Khương Vọng đang ở bên cạnh quan tài lưu ly.
Mà trong quan tài lưu ly, xiềng xích bỗng đứt đoạn, lá bùa vàng hóa thành tro bụi.
Tống Uyển Khê nhập ma nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy điên cuồng nhìn thẳng vào Khương Vọng.
“Trang!”
Nàng phát ra một tiếng rít gào hàm hồ nhưng tràn ngập hận thù.
Trên đôi bàn tay mềm mại như được điêu thành từ bạch ngọc kia đột nhiên mọc ra móng tay dài sắc nhọn!
Một trảo đánh tới!
Toàn bộ quan tài lưu ly không nổi chịu uy thế này, nó nổ thành vô số mảnh vụn.
Thạch đài kia cũng bắt đầu có đá văng ra, không chịu nổi áp lực.
Còn chưa tới gần mà thân thể của Khương Vọng đã có cảm giác đau đớn kịch liệt, cứ như sắp lập tức chia năm xẻ bảy.
Cứ như ngày chết buông xuống!
Đột nhiên gặp phải biến cố này, Khương Vọng và Trang Thừa Càn đang tranh đấu chém giết trong Thông Thiên Cung đến thời khắc cuối cùng lại cực kỳ ăn ý mà lập tức tách ra.
Bọn họ chỉ có một khối thân thể, một khi thân thể bị hủy diệt thì sẽ mất hết.
Khương Vọng lập tức tiếp quản thân thể, điên cuồng lui về phía sau.
Nhưng căn bản không thoát được!
Biến số thật sự đã xuất hiện, nhưng cũng không phải biến số mà hắn đang chờ đợi kia.
Một trảo này của Tống Uyển Khê khóa cứng tất cả không gian lảng tránh của hắn, phong bế ý và thế của hắn.
Đây là chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Theo như lời của Trang Thừa Càn, Tống Uyển Khê có dáng dấp của Chân Ma, chỉ là lúc thành Ma đã hơi thở thoi thóp, nằm trong trạng thái sắp chết, nàng không thể giữ được thần trí và ký ức, cho nên không thể trở thành Chân Ma.
Tuy không có thần trí, nhưng chỉ cần sức mạnh này thì đã gần như nghiền áp Khương Vọng.
Trảo phong đánh thẳng tới trước mặt hắn, mắt thấy sẽ bị dễ dàng xé nát.
Ở thời khắc nguy hiểm như vậy, cánh tay phải của Khương Vọng động.
Cánh tay phải của hắn nắm Trường Tương Tư.
Trong đợt tranh đấu trước đó, cánh tay phải này đã bị Trang Thừa Càn xâm chiếm.
Vì thế một kiếm đâm nghiêng đến.
Chỉ là đâm một cái mà thôi.
Là kiếm thức cơ sở nhất, bình thường nhất.
Nhưng đồng thời cũng là một kiếm thấm nhuần bản chất, là một kiếm nối thẳng đến chân thật. Trực tiếp đánh bại trảo ảnh khổng lồ và chém văng móng tay vừa nhọn vừa dài kia, cắt ngang thế công của Tống Uyển Khê.
Tống Uyển Khê đánh tới một trảo, mag theo khí thế xé trời áp đất, lại bị một kiếm vô cùng đơn giản này chém bay.
Lấy tu vi Thần Thông Nội Phủ, chỉ lấy một cánh tay phải thì đã hoàn thành chuyện mà Khương Vọng căn bản không có khả năng làm được, đây là chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Trong nháy mắt này, Khương Vọng lại sinh ra suy nghĩ “Chỉ có thể giao thân thể cho Trang Thừa Càn, mới có thể chạy trốn được”.
Hắn lập tức chém nát ý niệm này.
Như vậy có lẽ sẽ giữ được thân thể, nhưng thần hồn nhất định không còn tồn tại. Kết quả này còn không bằng thân thể tan nát.
Có lẽ ý niệm này là do bí pháp của Trang Thừa Càn làm nảy sinh.
Hết chương 1046.
Chương 1047
“Nếu ngươi lại dùng thủ đoạn, ta sẽ phối hợp để nàng giết ta!” Trong Thông Thiên Cung, Khương Vọng hung hăng mà nói.
Trang Thừa Càn căn bản không buồn trả lời câu này, chỉ nói: “Nàng có sức mạnh gần sát với Chân Ma, một cánh tay không đủ.”
Gã quá hiểu Khương Vọng, người như Khương Vọng chỉ có thể chết trận, tuyệt đối không có khả năng tự sát.
Khương Vọng cũng tự biết điểm này, cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ lạnh giọng trả lời: “Đó là chuyện của ngươi, ta không có khả năng nhường nhịn càng nhiều.”
“Chỉ có ta có thể ngăn cản nàng.”
Bọn họ đàm phán trong Thông Thiên Cung, mà Tống Uyển Khê nhập ma lại căn bản không quan tâm, nàng lại lập tức trở về.
Nàng mặc cung y hoa lệ trên người, khuôn mặt tuyệt đẹp.
Nhưng ánh mắt nàng lại điên cuồng, móng trên một bàn tay bị chém đứt, nhưng bàn tay còn lại vẫn như đao nhọn.
Giờ phút này, mái tóc dài của nàng tung bay, ma khí cuồn cuộn, lại đánh tới một trảo.
Nàng thật sự không có linh trí gì, hành sự như chỉ dựa vào bản năng.
Một trảo lúc nãy chỉ thuần túy là vận dụng sức mạnh thân thể, sau khi bị chém bay thì nàng mới bắt đầu vận dụng ma khí theo bản năng.
Ma khí vừa dâng lên thì uy thế lập tức khác biệt.
Nếu nói lúc nãy Tống Uyển Khê là hòn đá tảng, vậy thì giờ phút này, nàng chính là núi cao!
Ma khí như rắn như dây thừng, trước khi trảo giáng thẳng xuống thì chúng đã bắn vọt tới.
“Nhất định phải để ta lập tức tiếp quản thân thể, bằng không ngươi chắc chắn phải chết!” Trang Thừa Càn rống giận trong Thông Thiên Cung.
Khương Vọng im lặng không lên tiếng.
Ma khí đã gần đến.
Trang Thừa Càn lập tức đưa ra điều kiện: “Ta lấy đạo tâm thề, sau khi đánh lui nàng, sẽ trả lại thân thể cho ngươi. Chúng ta lại tranh đoạt lần nữa.”
Khương Vọng buông ra quyền khống chế.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt thiếu niên thanh tú này đã thay đổi.
Đó là một ánh mắt bễ nghễ, uy nghiêm, lại cực kỳ phức tạp.
Mà Tống Uyển Khê đã nhập ma lại rống giận một lần nữa –
“Trang!”
“Ta là chấp niệm sâu nhất của nàng sao?”
‘Trang Thừa Càn’ nhẹ giọng mà nỉ non, bước khẽ đi về phía trước.
“Ta là người nàng yêu sâu nhất, cho nên cũng là người nàng thù hận nhất sao?”
Gã bước thật nhẹ, sau đó vung kiếm.
Một kiếm đã chặt đứt những ma khí như rắn như dây thừng kia, đi tới bước một đã đối mặt với Tống Uyển Khê.
Một trảo của Tống Uyển Khê dâng trào ma khí, lao thẳng đến trước mặt.
‘Trang Thừa Càn’ chém ra một kiếm, hết sức tự nhiên mà phá tan ma khí.
“Cắt móng tay cho nàng.”
Móng tay nhòn nhọn thật dài kia bị chém đứt, chỉnh chỉnh tề tề.
Gã thả kiếm lại vào vỏ, đã kề mặt mà đứng với Tống Uyển Khê, hai ngón trỏ đã chạy ra huyết châu tròn trịa, đó là máu đầu quả tim của thân thể này, gã lần lượt điểm lên mày của Tống Uyển Khê.
Giọng nói của gã thật ôn nhu, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua.
“Họa mày ngài vì nàng.”
Một vệt lướt qua, đôi mắt chứa đầy điên cuồng của Tống Uyển Khê đột nhiên nhắm lại.
Nàng nhập ma hai trăm mười tám năm, nhưng vào giờ phút này, đôi mắt luôn nửa mở kia lại nhắm lại!
Mà ‘Trang Thừa Càn’ nhẹ nhàng nhấn một cái, đã ấn nàng trở về thạch đài tan hoang đó.
Trang Thừa Càn lấy sức mạnh còn kém xa mà nhẹ nhàng áp chế Tống Uyển Khê đã nhập ma. Đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt cảnh giới, gã dùng tầm nhìn cao hơn Khương Vọng không chỉ một bậc để ứng phó cục diện tương đồng, như đầu bếp róc thịt trâu, tự nhiên trôi chảy.
Nếu uy hiếp đã được giải trừ, tất nhiên Khương Vọng muốn lập tức tìm về quyền khống chế thân thể.
“Được rồi!” Hắn nói.
Nhưng trong Thông Thiên Cung, Trang Thừa Càn đi nhanh một bước, ép sát về hướng Khương Vọng: “Cái gì được rồi? Sao mà được rồi?”
Lúc này thân thể do Trang Thừa Càn khống chế, cho dù Thông Thiên Cung là nơi căn cơ của Khương Vọng thì hiện giờ áp chế nhằm vào Trang Thừa Càn cũng đã yếu hẳn đi.
Trang Thừa Càn tiến một bước về phía trước, Khương Vọng đã bị bức cho lui về phía sau vài bước.
Thế cục chủ khách đã đổi thay!
“Chớ quên, ngươi đã phát ra lời thề đạo tâm!” Khương Vọng vừa kinh vừa giận.
“Ta thưởng thức tất cả mọi thứ của ngươi, cũng bao gồm cả sự ấu trĩ đó!” Trang Thừa Càn cười ha ha: “Ta có hai trăm ba mươi mốt phương pháp có thể phá giải lời thề đạo tâm, có cần dạy cho ngươi không?”
Gã chưa từng có ý định tuân thủ hứa hẹn.
Câu nói đánh lui Tống Uyển Khê xong thì trả thân thể lại căn bản chỉ là nói dối, chỉ là lừa Khương Vọng tạm thời từ bỏ chống cự mà thôi.
Chỉ dựa vào một bàn tay thì thật sự không thể chiến thắng Tống Uyển Khê, bằng không cũng không có khả năng giấu được Khương Vọng.
Nhưng vào thời khắc sống còn này, gã vẫn không tính tuân thủ lời hứa. Mà là lấy nguy hiểm dùng chung tánh mạng này để lừa gạt Khương Vọng.
Với gã mà nói, minh ước chỉ là một tờ giấy, hứa hẹn chỉ là một câu nói. Lời thề không thể phá giải mới coi như có chút trói buộc. Nhưng có lẽ trên thực tế cũng không tồn tại lời thề như vậy đối với thiên tài thật sự.
Bất kể là lời thề đạo tâm, hay đại thề tâm ma hoặc là khế ước huyết tế, bản chất của chúng chỉ là một loại diễn biến đạo pháp. Có lẽ là lấy đạo tâm, hoặc là huyết mạch để thành lập ràng buộc không thể chặt đứt. Nhưng cho dù là đạo pháp nào thì cũng có khả năng bị phá giải.
Hệ thống Đạo thuật phát triển cho tới bây giờ, đã có quá nhiều biện pháp lừa gạt đạo tâm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, hiện tại trong các thủ đoạn mà những thế lực siêu phàm lớn dùng để chế ước môn nhân, trên cơ bản đã không còn lời thề thuần túy.
Trang Thừa Càn từng bước ép sát, thực ra, gã rất chờ mong Khương Vọng còn có thể mang đến cho gã bất ngờ gì hay không?
Chỉ có người nắm chắc thắng lợi và đủ tự tin đối với bản thân, mới có được loại chờ mong này.
Đương nhiên Trang Thừa Càn chính là loại người đó.
Cứ việc gã cũng không cho rằng, hiện tại Khương Vọng còn có thể làm được cái gì.
Gã bước từng bước một tới gần, Khương Vọng bước từng bước một lui về phía sau, rất nhanh sẽ không cách nào trốn tránh được nữa.
“Nếu ở thời điểm cuối cùng mà ngươi chỉ chọn cách lùi bước, vậy sẽ làm ta cực kỳ thất vọng với ngươi.” Trang Thừa Càn lấy một giọng điệu như từ trên cao nhìn xuống để nói.
Những lời này vừa vang lên trong Thông Thiên Cung thì trong tai gã đã nghe thấy một giọng nói.
Một giọng nói già nua lại phẫn nộ ——
Hết chương 1047.
Chương 1048
“Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!”
Sát ý lạnh thấu xương vang lên trong Ma quật dưới nền đất.
‘Trang Thừa Càn’ khống chế thân thể này ngạc nhiên xoay người: “Tống Hoành Giang?!”
Một lão giả không thể kiềm nén lửa giận, mang vẻ mặt hung bạo, đang đứng ở lối vào hang động, lão siết chặt nắm tay, khí thế hung hãn.
Rõ ràng chính là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang!
Vì sao Tống Hoành Giang đi rồi mà quay lại?
Chuyện này không hợp lý.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều đã rời đi, nên nhìn cũng đã nhìn, nên nói cũng đã nói, lão không có bất cứ lý do gì trở về nữa hết.
Tâm niệm của ‘Trang Thừa Càn’ quay nhanh, gã lập tức nghĩ ra vấn đề xuất hiện ở chỗ nào.
Trước đó khi Khương Vọng lần đầu tiên đi vào hang động nơi này, bởi vì tâm thần không ổn định, bước chân thong thả, vì thế bị thạch quan huyết văn bên cạnh đụng phải một cái. Lúc đó có vẻ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng hiện tại nghĩ đến, va chạm kia rất có vấn đề!
“Ngươi động tay động chân lên huyết văn trên thạch quan kia?” Trang Thừa Càn hỏi Khương Vọng trong Thông Thiên Cung.
“Ta chỉ nhắc nhở Tống Hoành Giang một chút, có người biết được bí mật của lão.”
Khương Vọng trầm giọng đáp lại, sau đó thần hồn của hắn không quan tâm mà trực tiếp trốn đi, rời khỏi Thông Thiên Cung. Khác với mọi lần rời đi ngắn ngủi trước đó, lần này hắn mang đi tất cả sức mạnh thần hồn, hành động này tương đương với hoàn toàn từ bỏ nơi căn cơ!
Trong toàn bộ quá trình, hắn cũng không liếc nhìn Tiền Tinh Mãng một cái.
Hắn để lại Thông Thiên Cung cho Trang Thừa Càn, cũng tức là hoàn toàn để lại Tống Hoành Giang cho Trang Thừa Càn ứng phó. Bản thân hắn thì trốn vào Nội Phủ đầu tiên.
Đối mặt với thế áp sát của Trang Thừa Càn, hắn lui lại từng bước về phía sau, cũng không phải là đang lùi bước, mà là đang kéo dài thời gian.
Sở dĩ cuộc chiến của hắn và Trang Thừa Càn tiến vào giai đoạn cao trào nhanh như vậy, cũng không phải do Trang Thừa Càn vội vàng. Trên thực tế toàn bộ quá trình chiến đấu vẫn luôn do hắn đẩy nhanh tiến trình.
Bởi vì hắn rất vội!
Bởi vì hắn biết rõ Tống Hoành Giang sẽ nhanh chóng đi ngược trở về!
Hắn đã mường tượng cuộc chiến với Khương Yểm rất nhiều lần, hắn cũng chuẩn bị vô số đường lui. Thần Hồn Diễm Tước, Linh Không Điện, kiếm linh Trường Tương Tư, Hồng Trang Kính... Bởi vì tu vi không đủ, chuẩn bị cũng không hoàn mỹ, cho nên hắn luôn biểu hiện rất bao dung với “Khương Yểm”. Rất nhiều lúc giống như đã quên mất sự tồn tại của ác khách ẩn trong Thông Thiên Cung này.
Nhưng thật ra đối với Khương Yểm vẫn luôn có ý đồ ảnh hưởng ý chí của hắn, xưa nay hắn chưa bao giờ bao dung, chưa bao giờ tin tưởng. Nhẫn nhịn chỉ là vì không có nắm chắc.
Trong đêm mưa ở ngoài thành Tân An kia, thời điểm tâm ma dựng sinh, hắn đã ý thức được thời khắc quyết chiến sắp đến.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn muốn đánh tan Khương Yểm trong thời gian ngắn nhất, sau đó chạy trốn. Nếu những thủ đoạn kia đều không có hiệu quả, vậy chứng minh được hắn hoàn toàn không phải đối thủ của “Khương Yểm”—— Vậy thì tìm một đối thủ cho “Khương Yểm” đi!
Cho dù Khương Yểm giết chết hắn, thành công đoạt xá, Tống Hoành Giang cũng có thể giết chết Khương Yểm.
Sau khi tu sĩ thành tựu Nội Phủ, cho dù Thông Thiên Cung tan vỡ thì thần hồn của hắn cũng có thể tồn tại trong Nội Phủ.
Chỉ cần thân thể không bị phá hủy thì còn có cơ hội nghĩ biện pháp chữa trị Thông Thiên Cung —— Tiền đề là hắn có thể tiếp quản lại thân thể sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Khương Yểm, thuyết phục Tống Hoành Giang dừng tay trước khi lão hủy diệt thân thể này.
Chuyện này quả thật cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể nói là cơ hội thành công xa vời đến cực điểm. Nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị Khương Yểm im hơi lặng tiếng nghiền nát, là một cuộc mạo hiểm bất đắc dĩ.
Có đường để đi vẫn tốt hơn là không còn lựa chọn nào khác.
Biến hóa trong Thông Thiên Cung chỉ trong một khoảnh khắc.
‘Trang Thừa Càn’ căn bản không kịp truy tung căn nguyên thần hồn của Khương Vọng, gã vội khống chế thân thể buông Tống Uyển Khê ra, rút lui khỏi thạch đài.
Bởi vì nắm tay của Tống Hoành Giang đã lao tới!
Một quyền của vị Thanh Giang Thủy Quân này xuyên thủng không gian, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tống Uyển Khê đang khép hờ hai mắt, giành lấy vị trí lúc nãy của ‘Trang Thừa Càn’.
Lão cẩn thận liếc nhìn Tống Uyển Khê một cái, thấy nàng không bị tổn thương trí mạng gì, lúc này lão mới quay người lại, lạnh lùng nhìn ‘Trang Thừa Càn’: “Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, giải thích hết mọi chuyện cho ta.”
Người trước mặt này mang đến cho lão một cảm giác cực kỳ phức tạp.
Đối phương né thoát nắm tay của lão, quả thật có một phần nguyên nhân là do lão cố ý khống chế uy năng, sợ làm lan đến Tống Uyển Khê, nhưng cảnh giới cực cao của đối phương cũng được thể hiện ra. Ngặt nỗi cường độ khí tức trên người kẻ này tuyệt đối không thể vượt qua Ngoại Lâu.
Rõ ràng thân thể rất tuổi trẻ, không phải vì tu hành thành công mà ngừng lại ở tuổi xuân, là loại trẻ trung tuổi tác không cao thật sự. Nhưng sự tang thương sâu bên trong ánh mắt đó cứ như người này đã sống thật lâu thật lâu, đó tuyệt đối không phải ánh mắt của một người tuổi trẻ!
Hơn nữa... Không biết vì sao, lão cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ quái trên người người trẻ tuổi xa lạ này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Đương nhiên, tất cả tiền đề chính là Tống Uyển Khê vẫn chưa thật sự bị thương tổn gì.
‘Trang Thừa Càn’ hiểu rất rõ, gã tuyệt đối không phải đối thủ của Tống Hoành Giang.
Tống Uyển Khê chỉ có được sức mạnh, không có thần trí, gã mới có thể lấy yếu chế mạnh. Nhưng Tống Hoành Giang là một cường giả chân chính, cũng đã từng tới gần ngạch cửa Động Chân. Tuyệt đối không phải dạng người mà gã có thể vượt qua nếu chỉ dựa vào cảnh giới ngày xưa.
Cho nên gã không nói hai lời, trực tiếp xin tha: “Ta vào nhầm nơi đây, thật là mạo phạm thiên nhan. Nhưng mà Thủy Quân đại nhân, ta đã cứu mạng nữ nhi của ngài - Tống Thanh Chỉ!”
Tống Hoành Giang nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng rất bất ngờ vì diễn biến trước mặt.
“Thanh Chỉ?” Lão hỏi.
‘Trang Thừa Càn’ thu lại khí phách bễ nghễ trong ánh mắt, cố gắng khiến mình có vẻ càng đơn thuần, càng có khí chất thiếu niên.
Gã thành khẩn nói: “Ta là học sinh của đạo quán thành Phong Lâm, họ Khương tên Vọng, khi thành vực Phong Lâm phát sinh biến cố, ta liều chết cứu tiểu công chúa, hẳn ngài cũng biết được việc này.”
Hiển nhiên là gã muốn chiếm công lao của Khương Vọng làm của riêng.
Hết chương 1048.
Chương 1049
Trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng tức giận đến thần hồn muốn nổ tung. Đây là Thái Tổ khai quốc chó má gì chứ, thật quá vô sỉ! Đã đoạt thân thể rồi còn đoạt công lao của hắn.
Phải biết là hắn vốn cũng có dự tính dùng chuyện này để bảo vệ mạng sống sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Trang Thừa Càn!
Tống Hoành Giang trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: “Dấu vết trên huyết văn thạch quan kia là chuyện như thế nào?”
Đây cũng là điều khiến lão nghi ngờ, đối phương cố ý hay vô tình cũng không sao cả, nhưng xông vào nơi bí ẩn như thế này nên cẩn thận mới đúng, sao lại phá hư hoàn cảnh, để lại dấu vết?
Tuy rằng dấu vết rất nhỏ, nhưng trong mắt cường giả như lão thì thật sự quá trắng trợn lộ liễus.
“Tại hạ vào nhầm nơi đây, thấy được âm ma nên quá khẩn trương, lại không biết nơi đây đã có chủ.” ‘Trang Thừa Càn’ lộ ra vẻ mặt chua xót: “Thấy huyết văn kia kỳ quái, cho nên ta nhịn không được động vào.”
Tất cả biểu cảm của gã đều tự nhiên, không hề có sơ hở, đủ thấy gã đã hoàn thành khống chế thân thể này trong thời gian ngắn nhất.
Tựa như Khương Vọng vẫn luôn chuẩn bị đối phó gã, vì khống chế thân thể này càng tốt, gã cũng âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ.
Gương mặt Tống Hoành Giang không có cảm xúc, lại hỏi: “Không nói đến ngươi xông nhầm vào nơi đây như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi làm sao giấu diếm được ta?”
Lúc nói chuyện, lão vẫn đứng ở trước người Tống Uyển Khê, đủ thấy được mức độ coi trọng đối với thân nhân, cho dù nàng đã nhập ma, trên thực tế đã không còn là Thủy tộc nữa.
“Ta cũng không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân. Chỉ thấy nơi đây thần bí, vì thế ta thận trọng quan sát, lần mò khắp nơi ở gian hang động cực hoa lệ kia, cũng không biết tại sao động vào một mặt gương đồng, lại... Lại bước vào bên trong Thanh Giang Thủy Phủ!”
‘Trang Thừa Càn’ đối đáp trôi chảy, cứ như căn bản không cần tự hỏi, như gã luôn đang nói thật, nói ra lời trong lòng mình.
Khả năng thuận miệng nói dối này thật sự khiến Khương Vọng đang đứng trong Nội Phủ đầu tiên nhìn vậy là đủ rồi.
Trong Ma quật đáy nước, ‘Trang Thừa Càn’ nơm nớp lo sợ mà tiếp tục nói: “Do e sợ uy nghiêm của Thủy Quân, ta không dám nán lâu trong Thủy Phủ. Sờ soạng nếm thử hồi lâu mới tìm được phương pháp trở về, sau đó lại về tới nơi đây. Thật sự không biết, không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân đại nhân.”
Theo lời giải thích của gã thì tất cả mọi chuyện đều là trời xui đất khiến. Đúng lúc gã đi vào Thủy Phủ, đám người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang tiến vào. Lúc gã trở về, đám người Tống Hoành Giang đã rời đi. Thậm chí gã không biết bọn người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang đã từng tới.
Gã vô tri lại đơn thuần, đáng tin lại còn ngây thơ.
“Vậy vận khí của ngươi thật là không tồi.” Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang giật giật, đôi mắt vẩn đục nhìn không ra quá nhiều cảm xúc: “Đổng A là do ngươi giết chết?”
Lão nhanh chóng liên hệ lý do mà trước đó Đỗ Như Hối cưỡng ép tới cửa, hiện tại xem ra, có lẽ đó không phải lấy cớ. Người thiếu niên có chút cổ quái trước mắt này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết Đổng A, mà Đỗ Như Hối thật sự truy tung tới nơi này.
Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi này của Tống Hoành Giang, biểu cảm của ‘Trang Thừa Càn’ đã thay đổi.
Gã trở nên bi phẫn, dũng cảm, bất khuất, nhưng trong mắt còn mang theo một tia thống khổ không xóa đi được, nhìn có vẻ cực kỳ sinh động.
Gã run rẩy mà nói: “Đúng. Đổng A là sư phụ của ta, ta tự tay giết lão ta!”
Gã cắn răng, đè nén hận thù: “Bởi vì lão và Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối đã dùng bá tánh toàn thành vực Phong Lâm làm đại giới để đổi lấy Bách Cốt Chân Đan! Làm quan thất trách, làm sư thất đức, làm người mà mất nguồn cội. Ta không giết lão thì lòng không thể an bình!”
“Thì ra là thế.”
Ánh mắt Tống Hoành Giang giật giật, lúc này lão mới biết chân tướng thành vực Phong Lâm, thật ra lão cũng không quan tâm thành Phong Lâm, chỉ muốn biết biểu hiện lấy hay bỏ của Trang Cao Tiện trong việc này mà thôi.
“Chắc hẳn trong vương cung Trang Quốc có giữ lại tư liệu về Bạch Cốt Đạo. Biết Bạch Cốt Chân Đan cũng chẳng có gì lạ.” Lão lẩm bẩm.
‘Trang Thừa Càn’ phẫn nộ nói: “Kẻ làm nhân quân, sao có thể tùy tiện vứt bỏ dân chúng! Ta tin Thủy Quân đại nhân tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bá tánh Thủy tộc!”
Gã phẫn nộ và thống khổ đến tột cùng, chỉ sợ chính Khương Vọng cũng chưa chắc tái hiện được cảm xúc như thế này.
Tống Hoành Giang lắc đầu: “Nhân tộc khác với Thủy tộc, Thủy tộc sinh sản không dễ...”
“Có gì khác nhau chứ!” ‘Trang Thừa Càn’ cắt ngang lời lão: “Nhân tộc và Thủy tộc sớm đã có minh ước cổ xưa, vốn dĩ thân như huynh đệ, cần gì phải phân chia khác biệt? Ta chướng mắt nhất là những kẻ kỳ thị Thủy tộc, quên mất nguồn cội đó! Đặc biệt là Thanh Giang Thủy Tộc chúng ta đã chảy xuống bao nhiêu máu vì Trang Quốc, trả giá bao nhiêu hy sinh! Chẳng lẽ bọn họ đều đã quên sao?”
Rõ ràng ý mà Tống Hoành Giang biểu đạt là Nhân tộc sinh sản dễ hơn Thủy tộc, số lượng cao hơn nhiều nên càng dễ hy sinh. ‘Trang Thừa Càn’ lại kéo tới chuyện quyền lợi hai tộc.
Lúc này biểu hiện của gã hoàn toàn là một người thuộc chủ nghĩa lý tưởng. Kiên trì Nhân tộc và Thủy tộc bình quyền, nhớ kỹ lịch sử hy sinh của Thủy tộc, kiên định giữ gìn quyền lợi của Thủy tộc.
Một Thủy Quân một lòng suy nghĩ vì Thủy tộc như Tống Hoành Giang, hiển nhiên là hy vọng người như vậy càng ngày càng nhiều trong Nhân tộc. Dưới tình huống không suy xét đến những nhân tố khác, dăm ba câu mà đắp nặn được loại hình tượng như thế này, có thể giúp an toàn của gã tăng nhiều hơn.
‘Trang Thừa Càn’ hoàn toàn là đúng bệnh hốt thuốc, gãi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên biểu cảm của Tống Hoành Giang dịu đi một ít.
‘Trang Thừa Càn’ lại nói: “Đây cũng là tôn chỉ làm người từ trước đến nay của ta. Lúc thành vực Phong Lâm gặp nạn, ta hoàn toàn không suy xét đến sự khác nhau của Nhân tộc và Thủy tộc, người nào đứng gần ta nhất, ta lập tức cứu người đó, vì thế nên mới mang tiểu công chúa an toàn rời khỏi...”
Đôi mắt gã đỏ ửng lên: “Nhưng mà các sư huynh đệ của ta, lại không một ai...”
“Ta phải thay Thanh Chỉ cảm ơn ngươi.” Tống Hoành Giang dịu giọng mà nói.
Hết chương 1049.
Chương 1050
“Đây là điều nên làm, người có lương tri nào cũng nên làm như vậy.” ‘Trang Thừa Càn’ nói năn thật tha thiết, vẻ mặt thật chân thành: “Thật ra trước lúc đó, ta cũng từng cứu một cô nương tên là Tiểu Sương của Thủy Phủ. Lúc ấy có một tu sĩ Nhân tộc bắt lấy nàng, mục đích là vì rút ra Đạo Mạch. Tất nhiên ta không nhìn được những hành vi ác độc này, vì thế liều chết ra tay! Hiện tại nghĩ lại, có lẽ vào lúc ấy, ta nên thấy rõ gương mặt thật của triều đình Trang Quốc! Cả minh hữu từng liều mạng vì quốc gia như Thủy tộc mà bọn họ còn có thể hãm hại, họ không để ý lời thề, hứa hẹn, chân tình. Vậy làm sao có thể thật sự để ý đến bá tánh?”
“Tính ra là do trước kia ta còn quá ngây thơ, cho nên mới không thể ngăn cản bi kịch phát sinh...” Gã nói, sau đó buồn bã mà rơi lệ.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm!
Gã rơi lệ vì người nhà bằng hữu trong thành vực Phong Lâm, biểu hiện càng đau xót hơn cả bản nhân thân thể này.
Gã hoàn toàn không sợ Tống Hoành Giang tìm Tiểu Sương tới đối chất, thậm chí tốt nhất là có thể tìm được Tiểu Sương. Bởi vì lời này của gã hoàn toàn là sự thật.
Vẻ mặt Tống Hoành Giang dịu hẳn đi: “Cái này không trách ngươi, hài tử...”
Khương Vọng trong Nội Phủ đầu tiên nhịn không nổi nữa.
Hắn dẫn Tống Hoành Giang tới là muốn đuổi hổ nuốt lang, sáng tạo cho mình cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết. Kết quả một hổ một lang này chẳng những không đánh sống đánh chết, ngược lại bắt đầu trò chuyện tâm tình ở chỗ này!
Hơn nữa xem xu thế hiện giờ, nếu hai người này tiếp tục trò chuyện thì không chừng còn có thể kết nghĩa lại lần nữa, làm một đôi bằng hữu vong niên!
Hắn cắn răng, tính trở về Thông Thiên Cung, cắt ngang biểu diễn của Trang Thừa Càn.
Nhưng lại nghe Tống Hoành Giang bỗng chuyển đề tài: “Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!”
Lời còn chưa dứt, khí thế đột nhiên thay đổi.
Nắm tay của lão lại đấm ra lần nữa, mang đến uy áp không thể địch nổi.
Sức mạnh thuộc về cường giả đỉnh cấp Thần Lâm Cảnh hoàn toàn áp chế không gian quanh người ‘Trang Thừa Càn’.
Lão nhìn ra được cảnh giới của ‘Trang Thừa Càn’ cao hơn sức mạnh, vì thế trực tiếp lấy sức mạnh cưỡng chế, không cho gã bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Lão đã thật sự động sát tâm.
Lão thật sự biết ơn thiếu niên trước mặt đã cứu Tống Thanh Chỉ, cũng thật sự cảm tạ gã suy xét cho Thủy tộc, nhưng cũng thật sự muốn giết gã!
Tuy nói biểu hiện của thiếu niên trước mặt không thể bắt bẻ, thậm chí kẻ từng gặp gỡ tiếp xúc với vô số người như lão cũng nhất thời không nhận ra được thật giả.
Nhưng lão căn bản không tin, mục đích thiếu niên này tới Ma quật dưới đáy nước chỉ đơn thuần như vậy.
Lão không tin vào nhầm, không tin trùng hợp.
Mà Ma quật đáy nước cũng không thể xuất hiện một chút bất trắc nào.
Cho nên dù ‘Trang Thừa Càn’ nói nhiều và biểu hiện hoàn mỹ như vậy, nhưng sau khi nhận được đáp án mình muốn biết, lão cũng không do dự mà ra tay.
Vì tương lai của toàn bộ Thanh Giang Thủy Tộc, tất cả bất trắc đều phải bị lau sạch. Bất kể... Đó là cái gì!
Một đấm được tung ra.
Vì thế tiếng thủy triều vang lên, nước sông dâng trào, điềm báo tử xuất hiện!
Một quyền này của Tống Hoành Giang chính là thứ Khương Vọng muốn nhìn thấy.
Nhưng cũng đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Cho dù hắn là ân nhân cứu Tống Thanh Chỉ một mạng, nhưng sau khi biết được bí mật trong Ma quật dưới đáy nước, Tống Hoành Giang cũng không có khả năng buông tha cho hắn.
Chỉ thoáng chốc hắn đã rơi vào tử cục.
Sau khi Tống Hoành Giang đánh chết Trang Thừa Càn, cũng sẽ thuận tiện đánh chết hắn. Mà nếu Trang Thừa Càn có thể chạy thoát, gã sẽ tấn công vào Nội Phủ, đánh vỡ căn nguyên thần hồn của hắn.
Hắn làm bộ mắc mưu, nhường ra quyền khống chế thân thể rồi trốn vào sâu bên trong Nội Phủ, chính là vì lấy lui làm tiến, nhưng hiện tại rất có thể đã không có cơ hội tiến nữa.
Ba ngàn căn phòng mở rộng sâu bên trong Nội Phủ đầu tiên không phải là thành lũy, mà càng giống phần mộ của hắn.
Vào thời khắc này, hắn cần tiến về phía trước để tìm được biện pháp phá cục.
Cầu sinh trong tử cục, tìm kiếm khả năng trong không có khả năng.
Nhưng... Còn có thể làm sao bây giờ?
Trang Thừa Càn chiếm hết ưu thế trong cơ thể, nhưng đối với ‘Trang Thừa Càn’ trong hiện thế mà nói, gã cũng cần dùng hết biện pháp, lấy tu vi Nội Phủ Cảnh để giữ được tánh mạng trong tay của Tống Hoành Giang Thần Lâm Cảnh.
Cho nên gã hô lớn: “Đại ca, ta là Thừa Càn!”
Nắm đấm dừng lại, tiếng thủy triều ngừng vang.
Nắm tay của Tống Hoành Giang ngừng lại trước mặt ‘Trang Thừa Càn’, sau đó chậm rãi dời về bên phải, khiến đôi mắt vẩn đục của Tống Hoành Giang có thể nhìn vào cặp mắt tuổi trẻ của gã.
‘Trang Thừa Càn’ nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt chua xót, giọng nói trầm trọng: “Đại ca, là ta.”
Vẻ mặt của Tống Hoành Giang không có quá nhiều kinh ngạc.
Trên thực tế lão cũng loáng thoáng có dự cảm.
Năm đó, là lão và muội muội cùng với Trang Thừa Càn phát hiện Ma quật đáy nước đã bỏ đi này!
Đó là một trong những trải nghiệm thám hiểm lúc bọn họ còn niên thiếu.
Nếu nói trên đời này trừ lão ra thì còn ai biết được nơi này, lão thật sự không nghĩ ra người nào khác.
Nhưng điều lão không nghĩ ra chính là, năm đó là lão tận mắt chứng kiến Trang Thừa Càn chết, tuyệt đối không phải giả dối. Vậy tại sao gần hai trăm năm sau, lại có thể xuất hiện lần nữa? Là năm đó chưa chết, hay là gã nắm giữ thần thông chết rồi sống lại nào đó?
“Ngươi chứng minh bằng cách nào?” Tống Hoành Giang hỏi.
‘Trang Thừa Càn’ lau đi che lấp niên thiếu, trong mắt toàn là tang thương, như đang đắm chìm trong hồi ức: “Ma quật dưới đáy nước này là năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện. Cái hang mà Uyển Khê ở là do ta và nàng cùng nhau bày trí. Ta xuất hiện ở chỗ này đã là một loại chứng minh.”
“Nhưng ta nhớ rõ, nghĩa đệ của ta đã chết.” Tống Hoành Giang nói.
Trong giọng nói của lão mang theo chút dao động cảm xúc khó lòng phát hiện.
Nếu nói lão không có tình cảm với Trang Thừa Càn thì đó là nói dối. Chung quy thì năm đó bọn họ là huynh đệ sinh tử, tình thâm nghĩa trọng. Cuộc chiến cuối cùng trước khi Trang Thừa Càn chết cũng là sóng vai với lão.
Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, lão sớm đã chấp nhận sự thật Trang Thừa Càn đã chết trận. Hiện giờ chợt nghe gã còn chưa chết, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận.
‘Trang Thừa Càn’ khàn giọng mà nói: “Ta đã chết, nhưng U Minh là hang ổ của Bạch Cốt. Ta nào dám chết?”
Lời này của gã có vẻ khá mâu thuẫn, nhưng Tống Hoành Giang hoàn toàn có thể lý giải.
Hết chương 1050.
Bình luận facebook