• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146 Quả thực rối tinh rối mù!

"A!"

Lâm Hạo Nhiên vừa muốn từ dưới đất bò dậy, lập tức lại hét thảm một tiếng, sau đó mặt cắt không còn hột máu,

"Ngươi...ngươi vậy mà...phế bỏ nội kình của ta!"

Sở dĩ Lâm Hạo Nhiên kiêu căng như thế, ở trong đời thứ ba của Lâm gia chuyên quyền độc đoán, đều là dựa vào thiên phú võ đạo xuất sắc của hắn, thế nhưng bây giờ bị Diệp Trần phế bỏ tu vi, thời gian sau này của hắn như thế nào hắn cũng có thể nghĩ được, điều này để cho hắn làm sao không kinh không giận?

"A!"

Lúc này mới kêu thảm một tiếng, Lâm Hạo Nhiên trực tiếp ngất xỉu.

Đối với chuyện này, Diệp Trần không quan tâm, tiện tay vỗ vỗ vào bả vai bị Lâm Hạo Nhiên chạm vào, thản nhiên nói:

"Nếu như không phải xem trên thể diện của Tiêu Tiêu, há lại sẽ đơn giản phế bỏ tu vi của ngươi như vậy?"

Mắt thấy cũng đã giáo huấn xong hai anh em Lâm Hạo Nhiên và Lâm Anh Nhiên, Diệp Trần đang định rời đi, rồi lại bỗng nhiên nhướng mày.

Chỉ thấy, ở bên ngoài cửa phòng, lại có một nhóm người đi tới,

Người dẫn đầu, là một ông lão tóc có chút hoa râm, nhưng rất uy nghiêm, hóa ra chính là Lâm Thế Kiêu ông ngoại của Diệp Trần, gia chủ Lâm gia!

Mà ở bên cạnh Lâm Thế Kiêu, còn có một ông lão khoảng năm mươi tuổi, dáng người tháo vát, hai mắt sáng ngời, rất rõ ràng chắc là một tên cao thủ võ đạo, thâm chí ngay cả Lâm Thế Kiêu ở một bên, dường như cũng đang cố gắng lấy lòng.

Theo sát phía sau, là ba người đàn ông trung niên, chính là ba người con trai của Lâm Thế Kiêu, con trai cả là Lâm Cương, con trai thứ hai là Lâm Hải, thứ ba là Lâm Mục.

"Hạo Nhiên!"

Mấy người vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên ngất xỉu nằm trên mặt đất, Lâm Cương lập tức lao tới, ôm lấy Lâm Hạo Nhiên, trên người đằng đằng sát khí, gầm thét lên,

"Ai làm? La ai biến con trai của ta thành ra như vậy? Ai?"

Lâm An Nhiên nhìn thấy mấy người Lâm Cương tới, lập tức như tìm được người đáng tin cậy, lập tức bụm mặt khóc lóc kể lể,

"Ông nội, bác cả, cha, các ngươi phải làm cho cho ta và anh Hạo Nhiên a!"

Lâm Hải nhìn thấy mặt mũi của con trai mình giống như đầu heo tình cảnh bi thảm, cũng lập tức bước nhanh lao tới,

"An Nhiên! La ai đánh ngươi thành dáng vẻ như thế này?"

Lâm An Nhiên một tay che mặt, một tay chỉ vào Diệp Trần,

"Là hắn! Chính là Diệp Trần cái tiểu súc..."

Lâm An Nhiên nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy Diệp Trần quăng tới ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, lập tức toàn thân không hiểu vì sao run lên, "Tiểu súc sinh" ba chữ này, bất kể như thế nào cũng không nói đủ.

Lâm Cương nghe được lâm An Nhiên chỉ ra và xác nhận, lập tức đột nhiên đứng dậy,

"Được lắm cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi! Cũng dám chạy tới Lâm gia ta giương oai! Hôm nay ta thay Uyển Dung đã chết, dạy dỗ ngươi thật tốt!"

Nói xong, Lâm Cương trực tiếp sải bước lao tới trước mặt Diệp Trần, nâng bàn tay lên hướng trên mặt Diệp Trần hung hăng tát tới!

Đáng tiếc, Diệp Trần tiện tay nhấc lên, nhẹ nhàng chặn lại một cái tát này của Lâm Cương, hắn mắt nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:

"Ngươi, không xứng nói danh tự mẹ ta!"

Cùng lúc nói xong lời này, cánh tay của Diệp Trần hơi chấn động một chút,

Ầm!

Lâm Cương lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, trược tiếp hung hăng đẩy hắn đi ra, cả người trực tiếp ở trên mặt đất lăn mười mấy mét, mới vững lại được, chật vật không chịu nổi.

Mấy người Lâm Thế Kiêu nhất thời hoảng sợ nhìn nhau!

Đây là Diệp Trần mà bọn họ biết sao? Trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Lâm Hải vốn là còn đang chuẩn bị tới dạy dỗ Diệp Trần, thấy cảnh này, lập tức cũng bị dọa đến lui về sau vài bước, không tự chủ được nhìn về lưng Lâm Thế Kiêu.

"Cha..."

Lâm Thế Kiêu từ từ đi về phía trước mấy bước, đảo qua trên thân của mỗi người một cái, chậm rãi nói:

"Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?"

Lâm Tiêu Tiêu thấy chuyện càng ngày náo càng lớn, đã sớm sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, vào lúc này thấy Lâm Thế Kiêu hỏi, vội vàng bước đi lên trước, kể lại tất cả những gì đã xảy ra.

Đương nhiên, trong lời nói của Lâm Tiêu Tiêu, tư nhiên là hướng về phía Diệp Trần, cuối cùng lung lay cánh tay của Lâm Thế Kiêu, làm nũng nói:

"Ông nội, chuyện này thật sự là không trách được anh Diệp Trần, ông không cần phải quan tâm a!"

Lâm Thế Kiêu đã có một vài ý định, lúc này Lâm An Nhiên ở một bên bỗng nhiên mở miệng,

"Ông nội! Ông không thể chỉ nghe mỗi Tiêu Tiêu nha đầu này nói a! Với cả coi như cháu và anh Hạo Nhiên có lỗi, hắn đánh cháu cháu cũng chịu, thế nhưng hắn còn phế đi nội kình của anh Hạo Nhiên, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được!"

"Cái gì!"

Nghe được điều này, tất cả mọi người Lâm gia nhất thời tất cả đều biến sắc,

"Nội kình của Hạo Nhiên bị phế rồi?"

Lâm Hạo Nhiên thế nhưng là thiên tài võ đạo được Lâm gia vất vả bồi dưỡng ra, thậm chí tương lai có hy vọng xung kích vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, gần như có thể nói là tương lai và hy vọng của Lâm gia!

Bây giờ, thế mà bị phế sạc nội kình, đây chẳng phải mang ý nghĩa, tương lai của Lâm gia, hoàn toàn xong?

Lão giả thần bí bên cạnh Lâm Thế Kiêu, nghe được điều này, thân thể lập tức nhoáng một cái, đã tới bên cạnh Lâm Hạo Nhiên, cầm lấy cổ tay của hắn, bắt đầu bắt mạch.

"Cát tiên sinh, tình huống của con ta như thế nào?"

Lâm Cương ở một bên vội vàng nói, hiển nhiên trong lòng còn hy vọng may mắn.

Vị Cát tiên sinh kia thở dài một hơi, lắc đầu, nói:

"Đan điền đã hoàn toàn vỡ vụn, đời này chỉ sợ không thể tu võ..."

"Phù phù!"

Nghe được điều này, Lâm Cương lập tức ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch vô cùng.

Vị Cát tiên sinh kia chuyển dời ánh mắt lên người Diệp Trần, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc, khiển trách:

"Tuổi còn nhỏ, sao ác độc như vậy!"

Diệp Trần ngay cả nhìn một chút cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt nói một câu,

"Liên quan gì đến ngươi!"

Oanh!

Cát tiên sinh nghe được điều này, lập tức nổi giận,

Nghĩ cả đời của hắn đi khắp đại giang nam bắc, bất luận ở đâu, cho dù là đại lão một phương, cũng phải cung cung kính kính gọi hắn một tiếng là Cát tiên sinh, bây giờ lại bị một tên thiếu niên, không thèm để vào mắt, điều này làm sao hắn có thể nhẫn?

Lâm Cương ở một bên thấy thế, thừa dịp nói:

"Khẩn cầu Cát đại sư giúp Lâm gia ta dạy bảo cái tên nghịch đồ này, Lâm gia ta nhất định có hậu báo!"

Cát đại sư vốn là đang có ý này, nhưng lại không tiện nhúng tay vào chuyện của Lâm gia, nghe được lời này của Lâm Cương, lập tức mừng rỡ, tuy nhiên vẫn là quay đầu nhìn Lâm Thế Kiêu một cái, muốn lấy ý kiến của hắn một chút.

Vào lúc này Lâm Thế Kiêu cũng đang lên cơn giận dữ, vừa nghĩ tới tương lai của Lâm gia hoàn toàn xong, trong lòng giận không có chỗ phát tiết, lập tức gật một cái, biểu thị đồng ý.

Đạt được sự cho phép của Lâm Thế Kiêu, vị Cát đại sư kia lập tức không có gì cố kỵ nữa, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, lạnh giọng nói:

"Khặc khặc! Tiểu tử, nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn đợi cho Lâm lão gia tử xử lý, ta có lẽ sẽ rủ lòng từ bi, tha cho ngươi một lần!"

Diệp Trần lập tức cười,

Lúc trước hắn vì thể diện của Lâm Tiêu Tiêu làm trở ngại, hơn nữa hắn và Lâm gia dù sao còn có chút quan hệ máu mủ, cho nên mới không có ra tay độc ác, còn về phần Cát tiên sinh trước mắt này, hắn nhưng không có kiêng kỵ điều gì.

"Lão đầu, nếu không muốn chết, liền cút nhanh lên!"

Cát đại sư nghe được điều này, lập tức tức giận đến oa oa kêu to,

"Tiểu tử cuồng vọng! Ngươi muốn chết!"

Theo một tiếng hét lớn, Cát đại sư xuất thủ,

Chỉ thấy hắn rất nhanh lao về phía trước, bàn tay vung ra, giống như ưng trảo, khí thế như cầu vồng, hung hăng đánh tới cổ Diệp Trần!

Tuy nhiên khi Ưng Trảo Công của hắn công kích tới trước cách người Diệp Trần ba tấc, ngay sau đó im bặt mà dừng, bởi vì đã bị một cái bàn tay thon dài, nhẹ nhõm ngăn lại,

"Ưng Trảo Công sao? Nửa bước Hóa Kình sao? Đây chính là thực lực của ngươi sao? Quả thực rối tinh rối mù!"

Diệp Trần tùy tiện khẽ vươn tay, bắt được ưng trảo của Cát đại sư, chậm rãi mở miệng nói.
Chương 147 Để bão tố tới mãnh liệt hơn một chút đi!

Bị Diệp Trần bắt lấy cổ tay, Cát tiên sinh đột nhiên nhận ra, nội kình trên dưới toàn thân mình, dường như bị một cỗ lực lượng khó mà hình dung được phong ânlại, thân thể thế mà rốt cuộc không sử dụng ra được một tơ một hào lực đạo nào, vẻ mặt lập tức thay đổi lớn, trong đôi mắt hiện ra thần sắc chấn kinh nồng đậm!

"Ngươi... Ngươi là tông sư Hóa Kình?"

Cát tiên sinh thực sự khó có thể tưởng tượng được, trên đời này thế mà lạo có tông sư Hóa Kình tuổi trẻ như thế!

Không nghĩ tới, thiếu niên thần bí trước mắt này, cười lạnh,

"Cảnh giới của ta, ngươi làm sao có thể phòng đoán được chứ?"

"Chết đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vỗ một chưởng lên trên đỉnh đầu của Cát tiên sinh!

Ầm ầm!

Ngay lập tức hai lỗ mũi và miệng chảy máu, ngã xuống mặt đất, sau khi giãy dụa một hồi, mắt thấy không thể sống được nữa.

"A!"

"Giết người!"

Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, mà tất cả mọi người của Lâm gia đều hiện ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Thực lực của vị Cát tiên sinh này, bọn họ hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, đây chính là nửa bước Hóa Kình!

Hơn nữa trong hàng ngũ nửa bước Hóa Kình cũng là tồn tại cấp cao nhất, lúc nào cũng có thể đột phá tông sư Hóa Kình, cho nên Lâm Thế Kiêu mới có thể ra sức lấy lòng như vậy.

Nhưng là bây giờ, một vị đại nhân vật trâu bò như vậy, thế mà bị một người ở trong mắt bọn họ coi là con rơi, một chưởng đập cho chết rồi?

Đây quả thực lật đổ suy nghĩ của bọn hắn!

"Ngươi ngươi...ngươi thực sự là Diệp Trần sao?"

Lâm Hải run lẩy bà lẩy bẩy chỉ vào Diệp Trần nói, mấy người Lâm Thế Kiêu cũng là vẻ mặt cắt không còn giọt máu.

Có thể một chưởng vỗ chết Cát tiên sinh dễ dàng như vậy, vậy khẳng định cảnh giới phía trên tông sư Hóa Kình a!

Nếu như Diệp Trần không nhớ tới tình máu mủ, bọn họ những người này gộp lại một khối, chống đỡ một chưởng của hắn như thế nào?

Cuối cùng vẫn là Lâm Cương phản ứng lại đầu tiên, chỉ vào Diệp Trần, ngoài mạnh trong yếu nói:

"Diệp Trần! Ngươi có biết vị Cát tiên sinh này là ai không? Hắn nhưng là khách quý của Trần tư lệnh quân đội của thành phố Vân Châu! Ngươi dám giết Cát tiên sinh, không sợ Trần tư lệnh trách tội sao? Hơn nữa ngươi cố ý giết người, đây là tội chết! Coi như ngươi là tông sư Hóa Kình, ở trong địa phận của Vân Châu, cũng không có người nào có thể giữ được ngươi!"

Mọi người của Lâm gia nghe được điều này, lập tức tinh thần chấn động, giống như bắt được một cây cỏ cuối cùng tới cứu mạng.

Đúng vậy! Tông sư Hóa Kình thì như thế nào? Chẳng lẽ còn dám công nhiên chống lại với cơ quan quốc gia hay sao?

Một loạt đạn bắn tới, coi như tông sư Hóa Kình cũng bị chơi xong!

Lâm Cương đang nói chuyện đồng thời âm thầm đánh thủ thế hướng thủ hạ ở cửa, tên kia hiểu ý, lúc này lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc, hiển nhiên là đi tìm viện binh.

Lúc này, Lâm Thế Kiêu cũng đứng dậy, trầm giọng nói:

"Diệp Trần, ta nói thật cho ngươi biết đi! Vị Cát tiên sinh này, đã được Trần tư lệnh mời về làm tổng huấn luyện viên của quân khu, ta không biết ngươi học được một thân võ công từ nơi nào, có thể coi ngươi thực sự là tông sư Hóa Kình, sát hại sĩ quan cao cấp, khẳng định khó mà thoát được thẩm phán của tòa án quân sự! Niệm tình ở trên người ngươi có dòng máu của Lâm gia ta, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh trốn đi thôi!"

Lâm Thế Kiêu vốn cho là mình nói ra lời này, Diệp Trần khẳng định sẽ thất kinh, không nghĩ tới hắn chỉ khẽ cau mày, sau đó cười lạnh nói:

"Ta muốn giết cứ giết, ai có thể làm được gì ta? Huống chi, mười mấy năm trước ngươi không có để ý tới ta sống hay chết, bây giờ cần gì phải giả mù sa mưa giả bộ làm người tốt?"

"Ngươi!"

Lâm Thế Kiêu không nghĩ tới, đã đến lúc này rồi, Diệp Trần thế mà còn dám mạnh miệng như vậy.

"Được được được! Lão phu có lòng tốt nhắc nhở ngươi, người đã không nghe, vậy ở đây chờ chết đi!"

Nói xong lời này, Lâm Thế Kiêu trực tiếp đi sang một bên, rõ ràng cũng định khoanh tay đứng nhìn.

Lâm Cương ở một bên, lập tức sướng đến phát rồ rồi,

"Tiểu tử, khá lắm! Có gan ngươi cứ đợi ở chỗ này đừng có đi, ta nhưng là muốn xem xem đợi chút nữa Trần tư lệnh tới, ngươi có kết quả như thế nào!"

Diệp Trần cười lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Cương, mà lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Đường Minh Phi.

Bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp chế, cho dù lấy thực lực hôm nay của Diệp Trần, đã sớm siêu thoát phàm tục, nhưng cũng không thể hoàn toàn dựa vào bạo lực để giải quyết vấn đề, có một số việc để phía chính phủ ra mặt, tự nhiên muốn tốt hơn một chút.

Nhỏ giong nói đại khái tình huống cho Đường Minh Phi nghe một lần, Đường Minh Phi lập tức tỏ thái độ nói:

"Diệp tiên sinh yên tâm! Đối phương khiêu khích ngài trước, bị ngài giết cũng chẳng trách được ai, ta sẽ gọi điện ngay cho Trần tư lệnh nói chuyện một chút!"

Nói đùa, người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng Đương Minh Phi thế nhưng lại biết rõ, Diệp Trần bây giờ gia nhập Thần Long vệ, gần như đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Thậm chí sau khi gia nhập Thần Long vệ, còn có thể ngồi ngang hàng với chiến thần Hoa Hạ Diệp Thiên Ca, giết một người khiêu khích, lại có cái gì không được đây?

Nói chuyện với Đường Minh Phi xong, Diệp Trần dứt khoát kéo cái ghế ở một bên lại, trực tiếp ngồi xuống, chờ vị Trần tư lệnh kia tới để xem vẻ mặt của mọi người Lâm gia như thế nào.

Lâm Tiêu Tiêu ở một bên không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Anh Diệp Trần, anh không nên hờn dỗi với bọn người bác cả, giết người cũng không phải việc nhỏ, anh vẫn nên nhanh nhanh rời khỏi tránh một chút đi a!"

Theo suy nghĩ của Lâm Tiêu Tiêu, cho dù cô ta biết, Diệp Trần là vị Diệp tiên sinh danh chấn tỉnh Thiên Nam, thế nhưng mà giết người ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn giết khách quý của Trần tư lệnh trong quân đội của thành phố, chỉ sợ đến lúc đó cũng khó thoát liên quan!

Diệp Trần mỉm cười, đang muốn nói cho Lâm Tiêu Tiêu là sẽ không có việc gì, ngay vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, lại là Tào Khôn gọi tới.

Điện thoại kết nối, rất nhanh truyền tới giọng nói vô cùng cung kính của Tào Khôn,

Diệp tiên sinh, ta có chuyện muốn hướng ngài xin phép một chút!

"Chuyện gì? Nói đi!"

Đầu bên kia điện thoại, Tào Khôn hít sâu một hơi, thận trọng nói:

"Các đại lão của chín thành phố lớn còn lại khác, còn có mấy thế lực lớn của thành phố Thiên Hải, hôm nay toàn bộ tìm tới chỗ này của ta, đều muốn bái kiến ngài đây! Ngài xem việc này..."

Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày không thể không nhíu lại, đã hiểu đầu đuôi chuyện này.

Trước đó hắn giết Vũ Thế Mậu, nhưng là Vũ Trường Không lão tổ Vũ gia vẫn còn, những người này thấy tình huống như vậy nên còn chưa công khai, tự nhiên không vội vàng, thế nhưng bây giờ hầu như đều đã biết được tin Vũ Trường Không chết, cho nên lúc này mới vội vàng chạy tới bái kiến.

Điều này cũng khó trách, Vũ Trường Không vừa chết, Vũ gia hoàn toàn không còn chỗ dựa vào, cây đổ đám khỉ cũng tan, những người này tự nhiên muốn thay chỗ dựa.

Nếu như ở lúc bình thường, Diệp Trần khẳng định không cần suy nghĩ, trực tiếp một lời từ chối, thế nhưng vừa đúng xảy ra chuyện ở trước mắt này, để hắn không thể không suy nghĩ một chút,

Đã muốn đánh vẻ mặt của Lâm gia, vậy để bão tố tới mãnh liệt hơn một chút đi!

Không biết những người trước mắt này, khi biết chính mình là Diệp tiên sinh mà Lâm gia bọn họ, phí hết tâm tư muốn gặp một lần, sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức nói với Tào Khôn:

"Ta bây giờ đang ở sảnh chí tôn của khách sạn Long Đình! Ngươi dẫn bọn hắn đến đây đi!"

...

Mấy người Lâm Cương ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần nhận gọi điện thoại, còn tưởng rằng hắn đang tìm người giúp đỡ, không thể không âm thầm cười lạnh,

"Tuy rằng không biết một thân võ công của ngươi là học được ở đâu, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, ngươi có thể mời được ai tới giúp đỡ? Chỉ cần đại quân của Trần tư lệnh vừa đến, ngươi còn có thể nghịch được thiên hay sao?"
Chương 148 Không biết Chân Long!

Thời gian đang trôi qua từng chút một, ngoại trừ Diệp Trần và bọn người Lâm gia, và thi thể của vị Cát đại sư kia, còn ở lại bên trong phòng lớn ra, những người không có quan hệ khác, đã sớm lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi này.

"Tiêu Tiêu, anh thực sự xin lỗi, anh đã làm hỏng bữa tiệc sinh nhật tốt của em!"

Diệp Trần hướng về phía Lâm Tiêu Tiêu cười khổ một tiếng, sau đó từ trong ngực lấy là một cái ngọc bội màu trắng, là pháp khí hộ thân mà hắn đặc biệt chế tác cho Lâm Tiêu Tiêu.

"Đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em, sau này em phải mang theo nó sát người, nó có thể giúp em tiêu tai miễn nạn"

"Cảm ơn anh Diệp Trần."

Lâm Tiêu Tiêu đưa tay nhận lấy, nhưng ở phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó, lại tràn đầy vẻ lo lắng, nhịn không được lần nữa khuyên nhủ:

"Anh Diệp Trần, em thấy anh vẫn là đi nhanh lên đi! Nhỡ đâu..."

Diệp Trần lại khoát tay áo, cười ha ha một tiếng nói:

"Yên tâm đi! Nha đầu ngốc, trên đời này, không có ngườinào có thể động được anh Diệp Trần của em!"

Đang lúc hai người nói chuyện, bên ngoài phòng khách bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh xao động, lại qua một lúc, chỉ nghe được có người gào to một tiếng,

"Ở đây chính là sảnh chí tôn!"

"Lần này rốt cuộc có thể nhìn thấy hình dáng của Diệp tiên sinh, ngẫm lại có có chút kích động nhỏ!"

"Ha ha ha!"

...

Kèm theo từng đợt tiếng ồn ào, một nhóm người trực tiếp từ ngoài cửa lao vào.

"Người nào dám xông vào nơi của Lâm gia chúng ta? Không muốn sống nữa sao?"

Lâm Cương nhìn thấy một đám người xa lạ đi vào, lập tức hét lớn một tiếng, tuy nhìn khi hắn nhìn kỹ, sắc mặt lập tức đại biến!

Chỉ thấy những người này, tất cả đều đầy sát khí, vừa nhìn là biết không phải nhân vật đơn giản, quan trọng là ở đây còn không phải chỉ có một hai người, mà là cả một đám người! Tất cả đều là nhân vật như vậy!

Khí tức của những người này tập trung cùng một chỗ, quả thực mạnh tới đáng sợ!

"Này! Lâm gia? Khẩu khí thật đúng là lớn! Lâm Cương, ngươi mở to mắt của ngươi ra nhìn thật kỹ một chút, những người trước mắt này, người nào Lâm gia các ngươi có thể đắc tội nổi?"

Người nói chuyện, hóa ra chính là Tào Khôn đại lão Vân Châu!

Mà những người bên cạnh Tào Khôn này, Lâm Cương nhìn kỹ lại một lần nữa, lập tức suýt chút nữa dọa sợ.

Những người này, hóa ra chính là các đại lão của chính thành phố lớn khác, còn có mấy vị, dường như là gia chủ đại gia tộc lớn ở thành phố Thiên Hải!

Nói theo một cách khác, đều là nhân vật cấp thủ lĩnh của thế lực nhất nhì trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, hầu như đều đã tới đây đầy đủ!

Đội hình như thế này, chỉ sợ trăm năm đều khó gặp một lần a!

Ngay cả Lâm Thế Kiêu ngồi ở một bên, sau khi nhận ra những người này, cũng đột nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt nhóm người này,

"Tào Tứ Gia! Các vị lão đại! Không biết hôm nay các ngươi tới đây, tìm tới lão hủ cần làm chuyện gì?"

Theo suy nghĩ của Lâm Thế Kiêu, những người ở trước mắt này, đều là thủ lĩnh của mỗi loại thế lực ở tỉnh Thiên Nam, mọi người đều là nhân vật kiêu hùng hùng cứ một phương, hôm nay đột nhiên tới chỗ này, khẳng định là hướng về phía Lâm gia bọn họ mà tới, nhưng không biết là phúc hay là họa, cho lên trong lòng Lâm Thế Kiêu lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng có chút hơi run run.

Không nghĩ tới, mọi người nghe được lời này của Lâm Thế Kiêu, lập tức thi nhau cười vang, có ít người càng là không nhịn được lớn tiếng trào phúng,

"Ta nói Lâm Thế Kiêu này, ngươi thực sự có thể hướng mặt già của mình dán thiếp vàng lên trên a!"

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể diện lớn như vậy sao?"

"Chúng ta là tới gặp Vân Châu Diệp tiên sinh, với ngươi có cọng lông quan hệ nào mà tới?"

...

Lâm Thế Kiêu lập tức bối rối,

"Vân Châu Diệp tiên sinh? Thế nhưng lão nhân gia ông ta cũng không có ở chỗ này a!"

Lâm Thế Kiêu vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều trở nên sững sờ, bởi vì bọn hắn chưa từng gặp mặt, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị Diệp tiên sinh này, duy chỉ có một mình Tào Khôn cười ha ha,

"Lâm Thế Kiêu a Lâm Thế Kiêu! Chân Long ở ngay trước mắt của ngươi, ngươi lại không biết, ta nên nói ngươi già rồi mắt mờ, hay là có mắt không tròng đây!"

Nói xong lời này, Tào Khôn không tiếp tục để ý tới phản ứng của Lâm Thế Kiêu nữa, mà là bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, rất cung kính khom người cúi xuống, cao giọng hô lớn một tiếng,

"Bái kiến Diệp tiên sinh!"

Xoạt!

Tất cả mọi người của Lâm gia, ngoại trừ Lâm Tiêu Tiêu trước đó đã biết thân phận của Diệp Trần, cũng không có quá kinh ngạc, mà những người khác thì lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhất là Lâm Cương, mấy người Lâm An Nhiên, vẻ mặt càng giống như đít khỉ.

"Diệp Trần... Là Vân Châu Diệp tiên sinh?"

"Điều này sao có thể!!"

"Tên của vị Diệp tiên sinh kia, không phải gọi là Diệp Cuồng Tiên sao? Thế nào lại là hắn!"

...

Ở dưới ánh mắt khó có thể tin của mọi người trong Lâm gia, còn những đại lão của chính thành phố khác, lúc này sau khi nhìn thấy cử động của Tào Khôn, cũng đã bước nhanh tới trước mặt Diệp Trần.

Xông lên đầu tiên, hóa ra chính là Từ Báo đại lão của Hải Châu!

Lần trước Từ Báo ở trên đại hội võ lâm, đánh cược với Nhiếp Phong đại lão của Giang Châu, thua cược một trăm triệu, trong lòng đang buồn bực, lần này thế nhưng là có mưu đủ lớn, muốn chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này.

Dù sao, bây giờ Vũ gia đã rơi đài, bởi vì cái gọi là một triều thiên tử một triều thần, nếu như có thể chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này, nói không chừng một trăm triệu này cũng có thể bỏ qua.

Từ Báo tính toán đánh rất tốt, thế nhưng chờ khi hắn đi tới trước mặt Diệp Trần, đang muốn khom mình hành lễ, lại đột nhiên phát hiện, vị Diệp tiên sinh trước mắt này, có chút quen quen,

"Ngươi không phải..."

Diệp Trần nhìn thấy biểu tình này của Từ Báo, biết hắn cũng đã nhớ tới, chuyện lúc trước giúp Lục Thiếu Khanh đối phó chính mình, khóe miệng không thể không nhếch lên, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Từ lão đại, đã lâu không gặp!"

Từ Báo lúc này đã vững tin, vị Diệp tiên sinh trước mặt này, chính là tình địch mà Lục Thiếu Khanh nói trước kia!

Chẳng trách mình phái hai tên thủ hạ đi ra giáo huấn hắn, về sau mất tích một cách bí ẩn!

Vừa nghĩ tới đây, Từ Báo lập tức bị dọa đến hồn vía đều sắp bay lên mây!

"Phù phù!"

Gần như là không tự chủ được, Từ Báo trực tiếp liền té quỵ trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy,

"Diệp tiên sinh!"

Những vị đại lão khác, làm sao biết được ngọn nguồn trong đó, lập tức thi nhau sửng sốt, sau đó trong lòng âm thầm khinh bỉ

"Từ Báo ngươi được a! Ngươi tốt xấu gì cũng là đại lão một phương, vì muốn nịnh bợ Diệp tiên sinh, cũng không cần phải tự hạ thân phận của mình như thế chứ?"

Mọi người đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại có một người, "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Diệp Trần, trong miệng hô to,

"Bái kiến Diệp tiên sinh!"

Người này không phải ai khác, hóa ra chính là Hà Tiến đại lão của Lâm Châu.

Tại sao Hà Tiến phải quỳ đây? Nguyên nhân cũng rất đơn giản,

Trươc đó hắn nhưng đã từng công nhiên đối đầu với Diệp Trần, tuy rằng may mắn được Diệp Trần tha cho hắn một cái mạng, thế nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn lo sợ bất an, sợ Diệp Trần lại thu được về tính sổ sách.

Mắt thấy ngay cả Từ Báo cũng có thể khúm núm như thế, hắn tự nhiên phải càng cung kính hơn mới được.

Chỉ là kể từ đó, các vị đại lão còn lại khác lập tức xấu hổ, bọn họ vốn cho là khom người hành lễ giống như Tào Khôn vậy là đủ rồi, chỗ nào nghĩ tới hai người Từ Báo và Hà Tiến, thế mà lại làm cái lễ lớn như thế?

Đối mặt với loại tình cảnh này, nếu như bọn họ không quỳ, có phải là lộ ra thất lễ quá hây không?

"Phù phù!" "Phù phù!"

Chẳng mấy chốc, lại có hai vị đại lão cũng quỳ xuống, những đại lão còn lại kia thấy thế, lập tức tiện ý biết điều, hôm nay chỉ sợ cái quỳ này không tránh được, tuy rằng trong lòng bọn họ có một trăm cái không tình nguyện, rồi lại sợ hãi đắc tội với tên sát thần này, tất cả cũng chỉ đành quỳ xuống.

"Bái kiến Diệp tiên sinh!"

Mọi người của Lâm gia thấy cảnh này, nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn đến ngu người, tất cả nhất thời ngẩn tò te!
Chương 149 Ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?

Chín đại lão của chính thành phố, cộng thêm ba gia chủ đại gia tộc ở Thiên Hải, thế mà tất cả đều quỳ lạy mà hành lễ!

Nhìn qua bệ vệ, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, giống như như thiếu niên đế vương, Tất cả mọi người Lâm gia chỉ cảm thấy trong lòng của mình, mạnh mẽ có giật một trận.

"Chẳng lẽ hắn...thực sự là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia sao?"

"Điều này sao có thể!"

Lâm An Nhiên gần như là gào thét lên,

Có đánh chết hắn hắn cũng không muốn tin tưởng, Diệp tiên sinh mà trong lòng của hắn ngưỡng mộ vạn phần, thế mà lại là Diệp Trần người mà hắn luôn coi thường nhất!

Khi thân phận hai người này trùng vào một chỗ, Lâm An Nhiêm cảm thấy cả người mình đều sắp muốn hỏng mất, căn bản là không có cách nào để tiếp nhận sự thật này.

Mà Lâm Thế Kiêu cũng vậy cũng không dễ chịu chút nào, những ngày vừa qua hắn bôn tẩu khắp nơi, vì gặp vị Diệp tiên sinh này một lần, có thể nói là đã nhọc lòng, thế nhưng kết quả là, làm sao cũng không nghĩ tới, vị Diệp tiên sinh uy chấn Hoa Hạ này, thế mà lại là cháu ngoại của mình bị chính mình vứt đi như vứt đôi giày rách...

Vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, chính mình thế mà đứng ở trước cửa nhà Diệp Trần, đau khổ trông cửa vài đêm, lại ngay cả mặt đều không có gặp được một lần, Lâm Thế Kiêu lập tức cũng cảm giác được khuất nhục khó mà hình dung, vào lúc này cũng không đoái hoài tới thân phận của Diệp Trần, nhịn không được vỗ bàn một cái, hét lớn,

"Tại sao! Tại sao ngươi phải chờ tới bây giờ mới bày ra thân phận của ngươi? Chẳng lẽ chính là vì hôm nay, đặc biệt tới làm nhục nhã Lâm gia! Làm cho ông ngoại của ngươi là ta đây phải nhục nhã sao?"

Nhiều đại lão cũng không biết quan hệ giữa Diệp Trần và Lâm Thế Kiêu, nghe được Lâm Thế Kiêu đột nhiên như thể là lên cơn điên hô to hét lớn, lập tức từng người trợn mắt mà nhìn,

"Lâm lão đầu! Ngươi nổi điên làm gì?"

"Lao tới Diệp tiên sinh, ngươi đảm đương nổi sao?"

"Hôm nay đi ra ngoài quên uống thuốc à hay uống lộn thuốc hả?"

...

Bị nhiều đại lão điên cuồng oán hận một trận, Lâm Thế Kiêu lập tức tức giận tới suýt chút nữa thì phun máu.

Lúc này Diệp Trần mở miệng,

"Các vị lão đại tạm đứng sang một bên nghỉ ngơi, Diệp mỗ còn có chút việc tư phải xử lý!"

Diệp Trần đã lên tiếng, nhiều đại lão tự nhiên không dám nói thêm lời nào, lập tức thi nhau đứng lên đứng ở một bên.

Diệp Trần đứng dậy, trầm mặt, chậm rãi đi tới trước người Lâm Thế Kiêu, Lâm Thế Kiêu lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh,

"Ngươi...ngươi muốn làm cái gì? Ta thế nhưng là ông ngoại ngươi!"

Nhiều đại lão ở một bên, lập tức xì xào bàn tán, có mấy người vốn là còn muốn mở miệng châm chọc Lâm Thế Kiêu, nghe thấy vậy cũng thi nhau thành thành thật thật ngậm miệng lại.

Tuy rằng bọn họ không biết, Lâm Thế Kiêu làm sao lại thành ông ngoại của Diệp tiên sinh, nhưng là liên lụy đến việc nhà của Diệp tiên sinh, tự nhiên là ít trõ mồm vào thì tốt hơn.

Diệp Trần nghe được lời này của Lâm Thế Kiêu, không thể không cười lạnh,

"Ông ngoại? Đây thực sự là xưng hô xa lạ a!"

"Lúc trước mẹ ta bị Diệp gia và Tần gia đuổi về Vân Châu, ngươi cái ông ngoại này ở đâu!"

"Ta và mẹ ta sống nương tựa lẫn nhau, lúc suýt chút nữa chết đói đầu đường, ngươi cái ông ngoại này lại ở đâu?"

"Lúc mẹ ta chết vì bệnh ở trong bệnh viện, ngươi cái ông ngoại này lại đang làm cái gì?"

Mỗi một câu Diệp Trần hỏi, thì bước lên một bước, mà Lâm Thế Kiêu thì liên tục bại lui, vẻ mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng vẻ mặt xấu hổ cúi đầu,

"Ta ta...ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ..."

"Ha ha! Tốt một câu bị buộc bất đắc dĩ!"

Diệp Trần ngửa mặt lên trần nhà cười một tiếng, chợt vẻ mặt lần nữa phát lạnh,

"Tuy nhiên, nếu như ngươi cảm thấy ta sẽ hận ngươi, hân toàn bộ Lâm gia ngươi mà nói, vậy ngươi rất sai!"

Lâm Thế Kiêu nghe được điều này, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, nhưng nghe được câu nói phía sau của Diệp Trần, lập tức tâm trạng chìm xuống đáy nồi.

"Bởi vì chưa từng có được, tự nhiên cũng không nói tới mất đi! Từ lúc ngươi bắt đầu từ bỏ mẹ ta và ta, ta và Lâm gia nửa điểm quan hệ cũng không có! Trước kia không có! Bây giờ không có! Tương lai lại càng không có!"

Nghe được điều này, toàn thân của Lâm Thế Kiêu lập tức run lên, giống như lập tức giá yếu đi mấy tuổi.

Diệp Trần cũng lười nhác tiếp tục nói nhảm với hắn,

"Hôm nay ta là nhìn ở thể diện của Tiêu Tiêu, cho nên mới không có đại khai sát giới, thừa dịp ta bây giờ còn chưa có thay đổi chủ ý, ngươi mang theo người của Lâm gia các ngươi, cút nhanh lên đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần muốn quay người trở về chỗ ngồi, lúc này Lâm Thế Kiêu chợt lại gọi lại hắn,

"Tiểu...Diệp tiên sinh! Coi như ngươi không nhận ta người ông ngoại này, ta cũng không có cái gì dễ nói, thế nhưng là trước mắt Trần tư lệnh lập tức sẽ tới, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn!"

Diệp Trần không thể không cười lạnh,

"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?"

Không đợi Lâm Thế Kiêu mở miệng, Lâm Cương ở một bên nghe không nổi nữa,

"Cho dù ngươi thực sự là Vân Châu Diệp tiên sinh thì lại như thế nào? Đó dù sao chỉ là hư danh, chẳng lẽ các ngươi còn dám công nhiên chống lại với quân đội hay sao?"

Lời nói này của Lâm Cương cũng không giả, đừng nhìn các vị ngồi ở đây đều là đại lão hùng cứ một phương, nhưng cuối cùng cỉ là lùm cỏ giang hồ, nếu vị Trần tư lệnh kia thật không quan tâm, điều động quân đội tới đây, bọn họ cũng chỉ có đứng nhìn!

Nhìn thấy nhiều đại lão thi nhau trầm mặc, ngay cả Diệp Trần cũng im lặng không nói, trên mặt Lâm Thế Kiêu lập tức lại khôi phục mấy phần tự tin, đôi mắt già hơi đảo một cái, nói:

"Diệp tiên sinh, không bằng chúng ta tới làm một cái giao dịch như thế nào?"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức vui vẻ, không thể không quay đầu hướng về phía Lâm Thế Kiêu,

"Ồ? Lâm gia chủ, không biết ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"

Lâm Thế Kiêu một mặt tự tin nói:

"Ta và Trần tư lẹnh cũng coi như là có chút giao tình, có thể giúp ngươi nói tốt một chút, tin tưởng Trần tư lệnh có lẽ sẽ bán ta mặt mũi này, nói không chừng cũng không truy cứu chuyện ngươi giết Cát tiên sinh..."

Diệp Trần âm thầm cười lạnh, tuy nhiên cũng không có vội vàng từ chối,

"Vậy điều kiện của ngươi là gì đây?"

Lâm Thế Kiêu còn tưởng rằng Diệp Trần đã động tâm, lập tức tinh thần phấn chấn, nói ngay:

"Vũ gia bây giờ đã rơi đài, toàn bộ thế lực tỉnh Thiên Nam, khẳng định phải tẩy bài một lần nữa, ta chỉ muốn vì Lâm gia tranh thủ lấy một chút chỗ tốt, chỉ thế thôi!"

Nhiều đại lão nghe được điều này, lập tức thi nhau biến sắc,

Sau khi Vũ gia rơi đài, thế lực Vũ gia trải rộng toàn bộ ngõ ngách trong tỉnh Thiên Nam, tự nhiên cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, sau khi tẩy bài một lần nữa, sé là vấn đề là cần thiết để đối mặt với phân phối quyền lực.

Ai đến phân phối? Tự nhiên chính là Diệp Trần một tay đè sập Vũ gia!

Nếu như Diệp Trần thực sự đáp ứng điều kiện này của Lâm Thế Kiêu, như vậy trực tiếp người có lợi ích tổn thất nhất, khẳng định chính là những người như bọn họ.

Dưới cái nhìn của mọi người, dưới tình huống trước mắt này, Diệp Trần rất có thể sẽ đáp ứng điều kiện của Lâm Thế Kiêu, dù sao, ai cũng không dám tùy tiên trêu chọc thế lực quân đội.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi xao động, sau đó một tên thủ hạ của Lâm gia lao vào, hô to một tiếng,

"Trần tư lệnh đến rồi!"

Nhiều đại lão lập tức thi nhau biến sắc, Lâm Thế Kiêu cũng cuống lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần,

"Diệp tiên sinh! Đáp ứng hay là không đám ứng, cho một câu trả lời thống khoái đi"

Không nghĩ tới, khóe miệng Diệp Trần lại nhếch lên, lạnh lùng nói:

"Lâm Thế Kiêu a Lâm Thế Kiêu, ở trong mắt ngươi, quả nhiên chỉ có lợi ích! Thế nhưng, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?"

Lâm Thế Kiêu lập tức nhướng mày,

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

Không đợi Diệp Trần trả lời, một người đang ông trung niên mặc quân trang sĩ quan, trên vai có hai vạch bốn sao, đã sải bước từ bên ngoài đi vào.
Chương 150 Mọi người Lâm gia chán nản

Người này chính là Trần Kỳ Phong Tư lệnh quân khu thành phố Vân Châu!

Sau khi Trần Kỳ Phong bước vào phòng, ánh mắt quét ở trên thân mọi người một vòng, rất nhanh ánh mắt đã tập trung ở trên người Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ hơi kích động, thậm chí còn không quên sửa sang lại mũ áo của chính mình.

"Trần ti..."

Mấy người Lâm Thế Kiêu và Lâm Cương, đang muốn tiến lên chào hỏi, nhưng không ngờ, Trần Kỳ Phong đã trực tiếp đi qua bên cạnh bọn họ, căn bản nhìn một chút cũng không có nhìn, chỉ tùy tiện khoát tay áo, coi như bắt chuyện qua, sau đó bước nhanh đi thẳng tới trước mặt Diệp Trần.

Nhiều đại lão ở một bên thấy thế, mọi người lập tức vì hành động đó mà biến sắc.

Bọn họ mới trải qua một phen hiểu, đã biết chân tướng chuyện này, cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia, chính là vị Trần tư lệnh này vừa mời tới đảm nhiệm chức vụ tổng huấn luyện viên, lại bị Diệp Trần một chưởng vỗ chết.

Đây chính là tội lớn, nếu như vị Trần tư lệnh này khăng khăng truy cứu, những người như bọn họ cũng lực bất tòng tâm, mà nếu như Diệp Trần dưới cơn nóng giận, giết một tư lệnh quân đội một phương này, vậy coi như phạm phải tội lớn ngập trời, chỉ sợ toàn bộ Hoa Hạ quốc cũng khó có thể dung tha hắn!

Nghĩ đến đây, dù tất cả mọi người là nhân vật cấp đại lão hùng cứ một phương, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, giờ phút này tất cả cũng đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người này, mặt mũi tràn đầy vẻ khẩn trương.

Tuy nhiên, rất nhanh chóng, bọn họ phát hiện ra tình huống không giống như bọn họ dự đoán, Diệp Trần đứng ở nơi đó, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình thản như nước.

Mà sau khi Trần Kỳ Phong bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, dưới ánh mắt sợ ngây người của mọi người, thế mà hướng về phía Diệp Trần nghiêm cúi chào, dùng giọng nói âm vang có lực, cất cao giọng nói:

"Chào thủ trưởng!"

Xoạt!

Toàn bộ phòng tiệc im phăng phắc, không có bất kỳ một tiếng động nào, sau đó một lúc lập tức xì xào bàn tán!

Nhất là mấy người Lâm Cương, vốn còn đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ đó xem Diệp Trần rốt cuộc sẽ như thế nào, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, tròng mắt lập tức đều nhanh muốn rớt xuống.

"Thủ trưởng?"

"Trần tư lệnh thế mà đối với một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch chưa tới hai mươi tuổi này cúi chào, hơn nữa còn gọi hắn là thủ trưởng?"

"Tư lệnh quân đội thành phố mặc dù là chức quan nhàn tản, nhưng cũng có quân hàm Đại tá, có thể để cho một tên đại tá gọi là thủ trưởng, ít ra cũng phải là một tên tướng quân, hoặc là đại lãnh đạo cấp bộ a?"

...

Cuối cùng, Lâm Cương thực sự kìm nén không được, nhịn không nổi mở miệng nói:

"Trần tư lệnh, ngài có phải nhận nhầm người hay không? Hắn bất quá chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch có võ công giỏi một chút, còn có! Chính là hắn giết Cát tiên sinh! Ngài sao có thể..."

"Làm càn!"

Không đợi Lâm Cương nói xong, Trần Kỳ Phong quát lớn một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn,

"Lâm Cương! Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với người nào hay không? Diệp tiên sinh đã đứng hàng thiếu tướng, là ngươi có thể tùy tiện quơ tay múa chân sao?"

"Cái gì! Thiếu...thiếu tướng..."

Lâm Cương nghe được điều này, lập tức bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì hôn mê.

Mọi người còn lại tất cả đều trợn tròn mắt há hốc cả mồm, ngay cả Tào Khôn cũng há hốc cả mồm, mặt giống như bắt được bảo, sau đó tất cả mọi người gần như nghĩ tới điều gì.

Mọi người ở đây, gần như đều không phải là nhân vật tầm thường, đều nghe nói qua truyền thuyết về Thần Long vệ của Hoa Hạ, ví dụ như Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, chính là nhân vật truyền kỳ bên trong Thần Long vệ.

Bình thường mà nói, Thần Long vệ của Hoa Hạ chỉ ở bên trong mỗi loại đại quân khu, mời chào những người tinh nhuệ trong quân đội, siêu cấp lính đặc chủng bên trong lính đặc chủng, cực ít khi mời chào cao thủ giang hồ.

Mà một khi cao thủ giang hồ có thể được Thần Long vệ đặc biệt mời chào, nhất định phải là cường giả bên trong cường giả, vượt xa sự tồn tại của tông sư Hóa Kinh trở lên!

Nghe nói loại tồn tại này, một khi gia nhập Thần Long vệ, địa vị không giống với tinh anh phổ thông trong quân đội, mà là đứng ở hàng cung phụng, trực tiếp trao tặng quân hàm Thiếu tướng, có thể nói chính là một bước lên trời!

Trần Kỳ Phong răn dạy xong Lâm Cương, lúc này mới quay lại rất cung kính nhìn về phía Diệp Trần, nói:

"Dịch lão thủ trưởng tự mình gọi điện thoại cho ta, sau này Diệp thiếu tướng nếu như có bất kỳ chuyện gì cần, cứ tới tìm Trần Kỳ Phong ta, sẵn sàng xông pha khói lửa, không chối từ!"

Diệp Trần mỉm cười,

"Vậy thì đa tạ Trần tư lệnh!"

Nói xong lời này, Diệp Trần không thể không nhìn thi thể của vị Cát tiên sinh ở trên mặt đất kia.

Trần Kỳ Phong hiểu ý, nói ngay:

"Thần Long vệ Hoa Hạ đại biểu cho tôn nghiêm của quốc gia, người này khiêu khích Diệp thiếu tướng, tội ác tày trời!

Nói xong lời này, Trần Kỳ Phong hướng sau lưng vẫy tay một cái, lập tức có hai tên binh sĩ chạy tới, nhanh chóng kéo thi thể của Cát tiên sinh đi.

Mọi người nghe được lời này của Trần Kỳ Phong, lập tức càng thêm chắc chắn, vị thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi ở trước mắt này, cũng đã trở thành tồn tại trong truyền thuyết kia, lập tức lại thổn thức một hồi.

Vũ lực cường đại như thế, lại có quốc gia làm chỗ dựa, sau này phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, không thể tìm ra được người thứ hai rồi!

Bọn họ lại làm sao biết được rằng, sở dĩ Diệp Trần gia nhập Thần Long vệ, đầu tiên là vì an nguy của mẹ con Tô Lam, thứ hai là muốn tranh hùng với Diệp Thiên Ca, thậm chí tương lại chống lại Diệp gia và Tần gia, còn về quyền thế thế tục kia, hắn há lại sẽ để vào trong mắt?

Diệp Trần tùy tiện nói chuyện với Trần Kỳ Phong vài câu, sau đó chậm rãi đi đến trước mắt mọi người Lâm gia sớm đã sợ tới choáng váng,

"Lâm gia chủ, bây giờ ngươi đã hiểu, vừa rồi cái mà ngươi gọi là giao dịch có bao nhiêu buồn cười rồi chứ?"

Sắc mặt của Lâm Thế Kiêu, lập tức tái mét, xấu hổ xấu hổ vô cùng.

Diệp Trần lại nhìn về phía mấy người Lâm Cương ở một bên,

"Lâm Cương! Lâm An Nhiên! Các ngươi nhiều lần khiêu khích với ta, ta bây giò chính là giết chết các ngươi tại chỗ, ai có thể nói nửa chữ không?"

Nói đến đây, Diệp Trần chậm rãi giơ bàn tay lên, sát khí trên người cũng theo đó mà phóng thích ra.

"Phù phù!" "Phù phù!"

Hai người ở dưới sự bao phủ của sát ý cường đại, dọa đến suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp té ngã trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Ngay cả Trần tư lệnh cũng phải cung cung kính kính hô một tiếng thủ trưởng, hơn nữa đối phương thế mà còn là đại nhân vật cơ cấu của thế lực thần bí kia, thực sự muốn giết bọn hắn, quả thực so với nghiền chết một con kiến dễ dàng như nhau.

"Diệp Trần, ta...ta dù sau cũng là cậu của ngươi, cầu ngươi..."

Dưới sự bất lực, Lâm Cương lại có ý đồ dính líu quan hệ thân thích với Diệp Trần.

Không nghĩ tớ, không đợi hắn nói xong, Diệp Trần trực tiếp quát lớn một tiếng,

"Câm miệng! Ta nói rồi, ta và Lâm gia các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì! Sau này ai nói, người đó chết!"

Lâm Cương lập tức bị dọa cho lần nữa toàn thân run lẩy bà lẩy bẩy, câu nói sau có đánh chết cũng không dám nói ra ngoài, đành phải thể hiện vẻ mặt giúp đỡ nhìn về phía Lâm Thế Kiêu ở một bên.

Lâm Thế Kiêu cũng là cuống lên, sợ Diệp Trần thực sự vỗ một chưởng, đập chết con trai và cháu trai của chính mình, lập tức cũng quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy,

"Khẩn cầu Diệp tiên sinh bỏ qua cho Lâm gia chúng ta!"

Mọi người Lâm gia ở phía sau Lâm Thế Kiêu, nhìn thấy tình cảnh này, cũng thi nhau quỳ xuống.

Ngay cả Lâm Tiêu Tiêu cũng bước nhanh chạy tới,

"Diệp...Diệp tiên sinh, van cầu ngài, buông tha người nhà của ta đi!"

Lâm Tiêu Tiêu vừa nói, cũng muốn quỳ xuống, Diệp Trần vội vàng đỡ lấy,

"Tiêu Tiêu, em không giống như bọn hắn, em mãi mãi là em gái của anh! Cũng được, xem ở trên mặt mũi của em, anh không truy cứu, em để bọn hắn tự giải quyết cho tốt đi!"

Lâm Tiêu Tiêu lập tức mừng rỡ,

"Cảm ơn anh Diệp Trần!"

Mà mấy người Lâm Thế Kiêu, nghe được điều này, đầu tiên là thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại rơi vào trong sự chán nản.

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Trần nói không truy cứu, thế nhưng trong lòng bọn họ hiểu, từ sau ngày hôm nay, ở trong tỉnh Thiên Nam, chỉ sợ không có phương thế lực nào, dám liên qua tới Lâm gia bọn hắn nữa.

Lâm gia, xem như hoàn toàn sụp đổ!

Mà cái này còn vốn là cơ hội để Lâm gia bọn họ một bước lên trời, nhưng lại để bọn họ tự chôn mình một cách vô ích...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom