• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 1071-1075

Chương 1071 Hôn sự

Mấy ngày sau, Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt và mọi người về tới Hạo Thiên giới.

Mấy tháng rời khỏi này, trên Trái Đất càng có thêm rất nhiều người của Tu Chân giới xâm nhập.

Tuy nhiên loại cường giả đỉnh cấp như Vân Thương Sinh và nhưng thế lực đỉnh cấp khác của Tu Chân giới sớm ở sau khi ba người tông chủ Kình Thương tông gặp nạn thì cũng đã không dám bước vào Hạo Thiên giới một cách tùy tiện, cho nên sau này xâm lấn Trái Đất cũng chỉ là một số thế lực cấp thấp, cũng không đáng lo lắng.

Mà trải qua mấy tháng đối kháng này, lại thêm linh lực của Hạo Thiên giới càng lúc càng nồng nặc, thực lực của người trên Trái Đất cũng đều đang tăng nhanh như gió, thực lực tổng hợp của Diệp Trần so với lúc rời đi thì đã cường đại hơn nhiều lần.

Cuồng Tiên môn dựa theo Diệp Trần phân phó, ở các nơi trên thế giới thành lập đại học tu chân, hôm nay sớm đã trải qua trở thành thế lực vượt qua trên cả quốc gia đệ nhất, thực lực của mấy người Chúc Minh Phi, Sở Phi Yên, Đường Thanh Nhã bây giờ, ở trong quá trình chiến đấu với tu chân giả của Tu Chân giới cũng đều có sự bay vọt về chất.

Bởi vậy, Diệp Trần cũng không có tham dự vào trận chiến đấu giữa người Trái Đất và người xâm nhập, mà là lựa chọn thuận theo tự nhiên, bởi vì chỉ có chiến tranh mới có thể khích lệ người Trái Đất trưởng thành.

Hơn nữa, chuyến đi Tu Chân giới lần này, cảnh giới của Diệp Trần lại kéo lên một lần nữa, sau khi trở lại Hạo Thiên giới thì hắn rõ ràng cảm nhận được, lực khống chế của mình đối với Hạo Thiên giới cũng thay đổi mạnh hơn rất nhiều, không sai biệt lắm thì đã đạt đến trình độ chưởng khổng giả cấp sáu.

Diệp Trần cũng không có vội trở về Tu Chân giới đi tìm bát đại tiên môn để tính sổ sách.

Bởi vì lượng lớn linh khí tràn vào, toàn bộ Hạo Thiên giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, so với trước đó thì ít nhất phải nhiều hơn không chỉ gấp đôi, thế giới nhanh chóng mở rộng, thậm chí đều đánh vỡ một loại cân bằng nào đó của vũ trụ, nếu như để cho Hạo Thiên giới phát triển mù quáng tùy ý tiếp thì chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.

Thời gian mấy năm sau đó, Diệp Trần gần như dồn hết tất cả tinh lực đặt ở trên việc tạo dựng sự cân bằng cho vũ trụ, nhưng là hiệu quả lại cũng không quá lý tưởng.

Một phương diện, Hạo Thiên giới nhất định phải tận khả năng hấp thu năng lượng của Tu Chân giới, nhanh chóng lớn mạnh chính mình, bây giờ đã làm lớn ra mấy chục lần!

Nhưng cùng lúc đó, vũ trụ nhanh chóng mở rộng thì cahức chắn sẽ đánh vỡ một loại cân bằng nào đó, Diệp Trần ở trước khi không có trở thành chưởng khống giả tuyệt đối của Hạo Thiên giới thì rất khó có thể giải quyết được vấn đề này một cách triệt để.

"Khó trách Nguyên Thủy đại đế năm đó phải dùng Vĩnh Hằng chi thạch tới kiến tạo tám cây thần trụ chống trời mới có thể duy trì sự ổn định của Tu Chân giới, có lẽ ta cũng phải cân nhắc loại phương pháp này..."

Sau khi Diệp Trần nghĩ tới nghĩ lui, quyết định quay về Tu Chân giới hủy đi thần trụ chống trời trong bất đại tiên môn, cướp đoạt tám khỏa Vĩnh Hằng chi thạch kia sau đó dùng đến vì Hạo Thiên giưới chế tạo loại hình Thần khí giống với loại hình thần trụ chống trời.

Dù sao thì tiến vòa thế giới Hỗn Độn tìm kiếm Vĩnh Hằng chi thạch, độ khó hệ số quá cao, hơn nữa nguy hiểm cũng không nhỏ, nào có đơn giản hơn so với trực tiếp cướp đoạt thứ có sẵn.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lại trở về Trái Đất trước một chuyến, trải qua mấy năm này phát triển, không chỉ thực lực tổng hợp của người trên Trái Đất lại tăng lên một nấc thang mới, nhân khẩu cũng nhanh chóng tăng trưởng, bây giờ đã có rất nhiều tu chân giả có cảnh giới Kim Đan trở lên, bắt đầu rời khỏi Trái Đất, thậm chí xông ra ngoài hệ Thái Dương, thậm chí là dải Ngân Hà, bắt đầu ở trên những tinh vực khác khai khẩn mở ra thế lực của mình.

"Cái gì? Anh lại phải trở về Tu Chân giới? Còn muốn tiêu diệt bát đại tiên môn?"

Sau khi Hi Nguyệt nghe xong ý nghĩ của Diệp Trần, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ khẩn trương.

Lần trước trở lại Tu Chân giới thì chính là cửu tử nhất sinh, tuy rằng cuối cùng Diệp Trần đã thành công cứu mọi người của Lạc Hà tông trở về Hạo Thiên giới, thế nhưng là Hi Nguyệt bây giờ nhờ lại vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.

Bây giờ nghe nói Diệp Trần không những muốn trở lại Tu Chân giới còn có ý định đi tiêu diệt bát đại tiên môn, trong lòng Hi Nguyệt lập tức sinh lòng sầu lo, không thể không nắm cánh tay của Diệp Trần thật chặt.

Diệp Trần mỉm cười, chậm rãi ôm Hi Nguyệt vào lòng, nhẹ giọng an ủi, nói:

"Yên tâm, dựa vào tu vi cảnh giới của anh bây giờ thì coi như bát đại tiên môn cùng một chỗ với nhau thì cũng không làm gì được anh!"

"Thế nhưng là... Ô ~ "

Hi Nguyệt còn muốn tiếp tục khuyên, Diệp Trần lại cúi đầu xuống, duồng miệng của mình ngăn chặn làn môi đỏ kia...

Sau khi hôn sâu một lúc lâu, Diệp Trần lúc này mới từ từ buông gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của Hi Nguyệt từ trong ngực ra.

"Tên lưu manh này! Mỗi lần trở về đều khi dễ em!"

Hi Nguyệt sau khi thẹn thùng qua đi thì mội đôi tú quyền nện đập vào trên ngực của Diệp Trần.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, mặc cho Hi Nguyệt đánh, bỗng nhiên hai tay duỗi ra, bắt lấy đôi cổ tay trắng ngần kia của Hi Nguyệt, vẻ mặt hơi nghiêm túc một chút, nói:

"Cô vợ trẻ, trước khi rời khỏi Trái Đất, anh còn có một chuyện quan trọng hơn muốn làm, tuy nhiên chuyện này còn phải có sự giúp đỡ của em mới được!"

Hi Nguyệt thấy thần sắc trang nghiêm của Diệp Trần thì không thể không hơi sững sờ, rất là khó hiểu nói:

"Chuyện quan trọng gì? Anh bây giờ là chủ của Hạo Thiên giới, nói sao làm vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chuyện gì còn cần phải có sự hỗ trợ của em a?"

Diệp Trần mỉm cười, cúi đầu dán sát vào bên tai của Hi Nguyệt mới nhẹ nhàng nói:

"Tự nhiên là hôn sự của hai chúng ta, mong rằng vợ đại nhân thành toàn!"

Oanh!

Hi Nguyệt nghe được điều này thì thân thể mềm mại lập tức khẽ run lên, sau đó trong mắt đẹp hiện ra vẻ vui mừng:

"Anh... anh nói là... anh muốn cưới em? Em còn tưởng rằng..."

Mấy năm nay, tinh lực của Diệp Trần vẫn luôn đặt ở trên vấn đề phải duy trì sự cân bằng của vũ trụ, tuy rằng thi thoảng cũng trở về Trái Đất, nhưng hai người mỗi lần đều chỉ là gặp nhau một cách vội vàng, Diệp Trần sẽ rời đi luôn.

Dần dần, Hi Nguyệt thật ra thì sớm đã không còn hy vọng xa vời về hôn sự của hai người.

Những gì cô ta nghĩ đến, Diệp Trần là chủ của một phương thế giới, hơn phân nửa cũng không quan tâm những lễ tiết thế tục này, nàng ta chỉ cần có thể trông coi ở bên cạnh Diệp Trần thì đã vừa lòng tỏa ý.

Thế nhưng là làm nữ nhân, thật ra thì trong lòng cũng vẫn là tương đối coi trọng loại cảm giác nghi thức này, nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình có thể ở trước mặt người khắp thiên hạ quang minh chính đại cưới chính mình?

Cho nên, tuy rằng ngoài miệng Hi Nguyệt không nói nhưng trong lòng đối với vấn đề này vẫn mơ hồ có chút thất vọng.

"Ba!"

Diệp Trần thấy nét mặt đầy vẻ kinh ngạc của Hi Nguyệt thì không thể không ở trên bộ vị mềm mại tròn trịa kia vỗ nhẹ một cái, giả vờ tức giận nói:

"Em còn tưởng rằng cái gì? Cũng dám nghi ngờ tâm ý của anh đối với em sao, thật là đáng đánh đòn!"

Hi Nguyệt nghe được điều này thì trong lòng lập tức đắc ý, không nói ra được cảm giác sung sướng, một đôi mắt đẹp sáng tỏ, cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, khóe mắt giữa lông mày tất cả đều là ý cười, tuy nhiên trên mũi ngọc tinh xảo thì hơi nhíu lại, cố ý nói:

"Hừ! Trước đó anh đã để em phải đợi nhiều năm cũng không thể bây giờ anh nói cưới em thì cưới được em đi? Đúng, việc này em phải suy nghĩ thật kỹ một chút mới được!"

Diệp Trần thấy thế lập tức âm thầm cảm thấy buồn cười, thế là cũng cố ý yếu ớt thở dài một hơi, nói:

"Cũng được! Vợ anh vậy thì tạm thời suy nghĩ kỹ một chút, việc này cứ chờ anh từ Tu Chân giới trở về rồi hãng nói sau!"

Diệp Trần nói xong, thì muốn quay người rời đi.

Hi Nguyệt lập tức cuống lên, vội vàng kéo cánh tay của Diệp Trần lại:

"Không được! Chờ anh từ Tu Chân giới trở về, cũng không biết là tháng nào năm nào, em nhưng không đợi được lâu như vậy! Em đã suy nghĩ kỳ rồi, ngày mai làm hôn sự của chúng ta! Càng nhanh càng tốt!"

Diệp Trần cười ha ha.
Chương 1072 Nói là làm ngay

Thành phố Vân Châu:

Vốn chỉ là một thành thị nhỏ thuộc khu đô thị loại ba bốn của Hoa Hạ quốc, thế nhưng trong những năm vừa qua, làn gió tu chân ra đời và phát triển, làm nơi đặt chân của tổng bộ Cuồng Tiên môn, cũng là cố hương của Diệp Trần, hôn nay sớm đã trở thành thánh địa vô thượng trong lòng mọi tu chân giả trên Trái Đất.

Một ngày này, toàn bộ Cuồng Tiên môn giăng đèn kết hoa, tất cả đều có màu sắc là đỏ, tiên khí lượn lờ, thậm chí ngay cả cây cối hoa cỏ ở xung quanh giống như cũng có sinh cơ thịnh vượng hơn rất nhiều so với ngày thường.

Hôn sự của Diệp Trần cũng không có thông báo cho quá nhiều người được biết, ngoại trừ Cuồng Tiên môn người một nhà, cùng một số người thân và bạn bè của Diệp Trần ở Vân Châu, sau đó là cao tầng quân đội Hoa Hạ mà Diệp Trần và Diệp Thiên Ca có quan hệ không ít.

Tuy nhiên, đến ngày đại hôn này, mỗi loại đại thế lực đỉnh cấp trên toàn cầu, vẫn là nghe được tin tức vụn vặt mà thi nhau đi tới Hoa Hạ để chúc mừng.

Trên thực tế, thân phận chủ nhân của Hạo Thiên giới này của Diệp Trần cũng chỉ có một số ít người cực thân cận mới biết, trong mắt người ở bên ngoài thì thân phận Diệp Trần vẫn chỉ là môn chủ Cuồng Tiên môn, là đệ nhất nhân toàn cầu.

Chỉ có điều, những năm gần đây, Diệp Trần chưa hết xuất thủ qua lần nào, người bên ngoài đối với thực lực của hắn có rất nhiều suy đoán, cho nên tự nhiên có không ít người muốn thừa cơ hội này tới tìm hiểu nội tình của vị đệ nhất nhân trên toàn cầu ngày xưa này một chút.

Đối với những người không có hảo ý kia, dựa theo ý tứ của Chúc Minh Phi, vốn là muốn trực tiếp để cho người đuổi đi, tuy nhiên lại bị Diệp Trần ngăn lại.

Sau khi trở thành chưởng khống giả của một phương thế giới này, tâm cảnh Diệp Trần cũng xảy ra biến hóa, chúng sinh đều là con dân của hắn, chỉ cần những người này an phận thủ thường, hắn cũng lười chấp nhặt với những người này.

Lúc này, ở trên chính điện của Cuồng Tiên môn, Diệp Trần và Hi Nguyệt, trên thân hai người đều mặc áo bào màu đỏ, là kiểu dáng quần áo trong Tu Chân giới cùng với loại trang sức thời cổ đại trên Trái Đất, nhưng trải qua chuyên gia thiết kế thời giang cao cấp nhất trên toàn cầu chế tác, bên trong phong cách cổ xưa lại không mất đi đại khí.

Mà ở phía trên cao đường của cung điện kia thì có ba người ngồi ngay thẳng ở đó, theo thứ tự là Diệp Thiên Ca, Tô Lam và Quỳnh Bích Lạc sư phụ của Hi Nguyệt.

Về phần phía dưới thì có người thân bạn bè của Diệp Trần như mấy người Tô Mạn, Đường Thanh Nhã, Ngỗ Lỗi...; có hạch tâm cao tầng của Cuồng Tiên môn như huynh đệ Chúc Minh Phi, Sở Phi Yên...; còn có nhân vật cao tầng của quân đội, như đám người Dịch Sơn Hà.

Về phần những người không mời mà tới thì tất cả đều được sắp xếp ở ngoại viện tông môn.

Đương nhiên cho dù có thể tiến vào ngoại viện thì tất cả cũng đều là đại nhân vật cấp cao nhất trên toàn cầu, người tầm thường tư cách tiến vào Cuồng Tiên môn cũng không có.

"Nhất bái thiên địa!"

Sau khi giọng nói của Cửu U Thôn Thiên Mãng người đàm nhiệm chủ trì vang lên ở bên trong đại điện, Diệp Trần dắt tay Hi Nguyệt, hướng về phía bên ngoài đại điện khom người cúi xuống.

"Nhị bái cao đường!"

Hai người xoay người lại, lại hướng ba người Diệp Thiên Ca ngồi ở bên trên cao vị, cúi mình hành lễ.

"Phu thê giao bái!"

Ngay vào lúc hai người chuẩn bị thi một lễ cuối cùng thì Diệp Trần bỗng nhiên khẽ chau mày.

Ngay sau đó, một giọng nói vang vọng đất trời đột nhiên từ bên ngoài đai điện vang lên:

"Khặc khặc! Nghe nói hôm nay Diệp tiên sinh tổ chức địa hôn, Huyết Nguyệt tông đặc biệt đến đây chúc mừng!"

Chúc Minh Phi ở một bên nghe được giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, đột nhiên đứng dây, nói:

"Huyết Nguyệt tông này là thế lực nổi bật nhất trong đám người xâm nhập, trước đó đối đầu khắp nơi với Cuồng Tiên môn chúng ta, không nghĩ tới hôm nay cũng dám tới nơi đây quấy rối, ta đây đi giải quyết bọn họ!"

Chúc Minh Phi nói xong, đang muốn chạy ra đại điện.

Không nghĩ tới:

Ầm ầm!

Cùng với một cơn chấn động truyền đến từ bên ngoài, mấy đạo thân ảnh có khí tức cường đại đã xuất hiện ở trên quảng trường bên ngoài đại điện.

"Kiệt kiệt kiệt! Chúc môn chủ! Giọng điệu này của ngươi không khỏi cũng quá lớn chút đi!"

Người nói chuyện, là một người đàn ông trung niên, một thân trường bào màu đỏ ngòm, cả người đều là sát khí trùng thiên, xem xét cũng biết chẳng phải là hạng người lương thiện gì.

Mà ở bên cạnh người đàn ông trung niên kia còn có một ông lão có sợi râu bạc, khí thế càng vượt hơn xa người đàn ông trung niên kia, thậm chí dường như đã mơ hồ đạt tới cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân!

Chúc Minh Phi thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn:

"Các ngươi thế mà xông qua hộ sơn đại trận của Cuồng Tiên môn chúng ta?"

Hộ sơn đại trận của Cuồng Tiên môn vẫn là lúc trước Diệp Trần chưa có trở thành chủ của Hạo Thiên giới mà bố trí, cho dù là cường giả cảnh giới Phản Hư cũng không có khả năng xâm nhập dễ dàng như thế.

"Chỉ là mấy đạo cấm chế mà thôi, ở trong mắt lão phu quả thực là thùng rỗng kêu to!"

Ông lão râu bạc kia ngạo nghễ mở miệng, đồng thời khí tức trên người cũng bỗng nhiên phóng thích ra ngoài.

Ầm ầm!

Khí tức cường đại phát ra từ trên người ông lão này lập tức bao phủ toàn bộ Cuồng Tiên môn vào trong đó, hầu như tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ áp lực khó mà hình dung, ngay cả Chúc Minh Phi đã bước vào cảnh giới Phản Hư vậy mà cũng cảm thấy áp lực!

"Khí tức này chẳng lẽ là của một vị Hợp Đạo Tiên Quân?"

Xoạt!

Trong đám người không biết là ai kinh hô một tiếng, ngoại trừ Diệp Trần, Hỗn Thế Ma Viên, Cửu U Thôn Thiên Mãng và người của Lạc Hà tông còn có thể giữ được bình tĩnh ra thì tất cả mọi người còn lại đều thi nhau vì đó mà biến sắc.

Dù sao thì, bây giờ ở trên Trái Đất, cảnh giới Phản Hư Chân Quân cũng đã là cường giả đỉnh cấp, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện tồn tại còn cường đại hơn cả cảnh giới Phản Hư, mọi người tự nhiên cảm thấy kinh hoảng.

Còn về phần những đại biểu thế lực khắp nơi vốn không có ý tốt kia thì thi nhau âm thầm cười lạnh, tất cả đều có vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn một chút Cuồng Tiên môn giải quyết khốn cục trước mắt này như thế nào.

Đây chính là một tên Hợp Đạo Tiên Quân a!

"Kiệt kiệt kiệt! Diệp tiên sinh đúng không? Nghe nói ngươi vẫn luôn tự cho mình là thiên hạ đệ nhất nhân, lão phu hôm nay đặc biệt tới đây chính là muốn lĩnh giáo một phen, không biết Diệp tiên sinh có dám chỉ giáo một chút không?"

Ông lão cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân kia chậm rãi tiến lên mấy bước, hai mắt nhìn thẳng về phía Diệp Trần ở bên trong đại điện, mặt mũi đầy vẻ khiêu khích.

Diệp Trần thấy thế thì không thể không khe khẽ lắc đầu, nhìn cũng chẳng thèm nhìn ông lão kia, thản nhiên nói:

"Hôm nay ta không muốn sát sinh, nhanh chóng rời đi, bằng không, chết!"

Xoạt!

Diệp Trần vừa mới mở miệng, đại biểu cẩu các loại đại thế lực trên toàn cầu lập tức lại thi nhau xì xào bàn tán, tất cả đều cảm thấy lời này của Diệp Trần có chút quá phách lối.

Đây chính là cường giả siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân a!

Cho dù là diệt đi toàn bộ Trái Đất, chỉ sợ cũng không phải là chuyện khó khăn gì, như thế nào ngươi nói giết là có thể giết?

Ngay cả bên trong Cuồng Tiên môn, một số đệ tử không rõ ràng thực lực của Diệp Trần cũng không thể không chau mày lại, cũng cảm thấy lời này của Diệp Trần có chút bất cẩn.

Sau khi ông lão kia nghe xong lời này của Diệp Trần thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười ha ha:

"Chỉ là một tên thổ dân, cũng dám nói với lão phu như vậy? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới thật sự là tu chân giả!"

Ông lão nói xong, giơ cánh tay lên:

Oanh long long long!

Từ trên trời cao lập tức xuất hiện một đạo chưởng ấn to lớn hơn vạn mét, mang theo khí tức hủy diệt kinh người!

Đại biểu của các đại thế lực ở khắp nơi khi thấy cảnh này thì vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên trắng bệch, có người thậm chí đã làm tốt chuẩn bị chạy trối chết.

Tuy nhiên ngay sau đó:

"Biến mất!"

Sau khi Diệp Trần nhẹ giọng phun ra hai chữ, một đạo lực lượng pháp tắc vô hình lập tức hướng bên ngoài đại điện bao phủ lại:

Ầm ầm!

Sau khi giọng nói của Diệp Trần rơi xuống thì ở trên đỉnh đầu của đám cường giả Huyết Nguyệt tông kia đột nhiên đã nứt ra một cái khe hở lớn, giống như một cái miệng của một con quái thú khổng lồ, lập tức thôn phệ toàn bộ cường giả của Huyết Nguyệt tông vào trong đó, hoàn toàn biến mất không thấy.
Chương 1073 Kinh biến!

"Cái này...vừa mới xảy ra là chuyện gì?"

"Chẳng lẽ là ta xuất hiện ảo giác sao?"

"Một tên cường giả cấp Hợp Đạo Tiên Quân, làm sao đột nhiên cứ biến mất như vậy?"

...

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị vừa xảy ra trước mắt, hầu như tất cả mọi người đều có vẻ mặt mờ mịt, ngay cả rải rác mấy người hiểu rõ được thân phận của Diệp Trần kia, mặt mũi cũng không thể không đến đầy vẻ kinh ngạc.

Bọn họ biết Diệp Trần rất mạnh, nhưng lại vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Trần xuất thủ, tuyệt đối không ngờ rằng, hắn vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!

Thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không có động, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu thì có thể để cho một tên cường giả Hợp Đạo Tiên Quân đột nhiên biến mất!

Cho dù là cường giả cấp Đại Đế cũng tuyệt đối không có khả năng có được loại năng lực này a!

Cũng đến lúc này, bọn họ mới chính thức mơ hồ hiểu, Diệp Trần trước đó đối với bọn hắn nói tới chưởng khống giả vũ trụ là có ý vị như thế nào.

"Con ruồi khiến mọi người chán ghét đã bị đuổi đi, chúng ta tiếp tục đi!"

Diệp Trần hướng về phía Hi Nguyệt còn có chút sững sờ mà mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng nói.

Chẳng mấy chốc, tất cả các lễ tiết đã qua đi. Diệp Trần ôm lấy Hi Nguyệt, chậm rãi đi ra địa điện, nhìn ở xung quanh một vòng mọi người vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc:

"Đa tạ các vị có thể đến đây, trước tiên ta kính các vị một chén!"

Diệp Trần nói xong lời này thì thuận tay vung áo dài lên:

Hô! Hô! Hô!

Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người từ đạ, đạo ánh sáng bí ẩn kia từ trên trời cao rơi xuống, hóa thành một chất lỏng trong suốt như pha lê, bay vào bên trong ly rượu trước mặt của mọi người.

"Đây là rượu gì?"

"Làm sao lại đột nhiên xuất hiện?"

"Hơn nữa ta có thể cảm nhận được bên trong loại rượu này dường như ẩn chứa một cỗ năng lượng thật lớn khó mà hình dung!"

...

Ở trong tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, có người nhẫn không được cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, lập tức cảm thấy trên dưới toàn thân của chính minh thoải mái không nói ra được, thậm chí một số người tu vi vốn kẹt ở bình cảnh, vậy mà trực tiếp đột phá! Trong lúc nhất thời, mọi người trở nên sôi trào, mặt mũi mọi người đều đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Thủ đoạn một chiêu rượu ngon từ trên trời rơi xuống này của Diệp Trần đã để mọi người kinh thán không thôi, nhưng không có nghĩ đến, công hiệu của rượu ngon này vậy àm nghịch thiên như thế, thắng qua vô số linh đan diệu dược!

Qyả thực vô cùng kỳ diệu a!

"Các vị ở đây chậm rãi hưởng dụng, ta và vợ của ta xin lỗi không tiếp được!"

Diệp Trần mở miệng lần nữa, sau đó lôi khéo tay Hi Nguyệt, ở bên trong ánh mắt tràn ngập sự rung động nồng đậm, trực tiếp bước lên trời cao, chẳng mấy chống chui vào trong đám mây trên trời.

Bên trong tinh không vô tận:

"Anh dẫn em tới nơi này làm gì?"

Hi Nguyệt nhìn những tinh cầu đầy trời xung quanh, có chút hiếu kỳ nói.

Diệp Trần mỉm cười cũng không trả lời mà hướng về phía nơi xa cong ngón búng ra:

"Tụ!"

Ầm ầm!

Mấy chục tỉnh cầu không tính là quá lớn, lập tực tập trung lại một chỗ, ngưng tụ thành một tinh cầu lớn hơn.

Sau đó, Diệp Trần làm cho Hi Nguyệt càng không hiểu, thân thể hai người nhoáng một cái cũng đã đặt chân lên trên viên tinh cầu này.

"Dậy!"

Sau khi Diệp Trần nói ra thêm một tiếng nữa:

Ầm ầm!

Ở trên tinh cầu này vốn vô cùng hoang vắng, lập tức bắt đầu xuất hiện từng dãy núi từng dòng sông, sau đó là các loại công trình kiến trúc vô cùng lộng lẫy.

Sau một lát, trên mặt Hi Nguyệt lập tức hiện ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi:

"Đây là...Đây là tinh cầu Lạc Hà?"

Hóa ra, Diệp Trần hội tụ mấy chục quả tinh cầu vào một chỗ, sau đó bắt chước theo tinh cầu Lạc Hà quê hương của Hi Nguyệt, vì nàng xây lại một quả tinh cầu giống y hiệt!

"Vợ à lễ vật này của anh, em thích chứ?"

Diệp Trần kéo theo Hi Nguyệt, dạo bước ở phía trên "Lạc Hà tông" cùng với Lạc Hà tông ở Tu Chân giới kia quả thực giống nhau như đúc!

Hốc mắt Hi Nguyệt hơi đỏ lên, gật đầu liên tục.

Mấy năm nay ở Trái Đất, Hi Nguyệt cũng thường xuyên nhớ tới quê hương của mình, chỉ là chưa từng có nói với Diệp Trần, nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Trần vậy mà vì nàng xây lại một cái Lạc Hà tông.

Tuy rằng đây đối với Diệp Trần mà nói cũng không tính là việc gì khó, thế nhưng khó có được chính là phần tâm ý này.

"Chồng...anh thật tốt!"

Trong mắt Hi Nguyệt hiện ra nước mắt, bỗng nhiên nhón chân lên tới chủ động ở trên môi Diệp Trần hôn một cái.

Diệp Trần nghe được xưng hô thân mật này, lại thêm Hi Nguyệt chủ động hôn hắn, dù thân hắn bây giờ là chủ nhân của thế giới này, tâm chí kiên định cỡ nào, vào lúc này cũng không thể không đến tim hơi đập nhanh, cả thân thể đều mềm nhũn rất nhiều.

"Vợ..."

"Ừm."

"Chúng ta bây giờ đã thành hôn, có phải cũng nên có một đứa con hay không?"

Diệp Trần ôm cả vòng eo của Hi Nguyệt, cười tủm tỉm mở miệng nhẹ giọng hỏi.

Hi Nguyệt nghe được điều này thì trên khuôn mặt đỏ lập tức hiện ra vẻ ngại ngùng, tuy nhiên sau đó cúi đầu nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức ôm lấy Hi Nguyệt, nhanh chân bước vào trong một phòng ở một bên.

Một đêm triền miêm, điên loan đảo phượng, cảnh xuân vô hạn...

SAu đó liên tiếp mấy ngày, hai người không có trở về Trái Đất, mà ở lại trên viên tinh cầu mới tạo này sinh sống như là tiểu tình nhân bình thường.

Thẳng đến ngày thứ bảy, ở dưới nhiều lần thúc giục của Hi Nguyệt, Diệp Trần lúc này mới không tình nguyện bước lên đường về.

Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người đi qau ức vạn dặm tinh không, trở lại gần tới Trái Đất một lần nữa, Trái Đất ở phía trước bỗng nhiên rung động kịch liệt một trận, một cỗ linh khó vô cùng nồng nặc từ gần Everest phun ra bay thẳng ra ngoài dải ngân hà!

Trong chốc lát, linh khí trên cả Trái Đất vậy mà nồng nặc không chỉ gấp đôi so với trước đó!

Sau khi tu chân giả trên địa cầu phản ứng lại thì lập tức thi nhau hoan hô lên.

Tuy nhiên, đứng ở bên ngoài tinh không, Diệp Trần nhìn thấy ở mọi thứ ở đây thì lại lập tức thay đổi sắc mặt.

Hi Nguyệt ở một bên cũng ý thức được, có lẽ có chuyện xảy ra:

"Lão công, chuyện gì xảy ra? Linh khí từ Tu Chân giới chảy vào làm sao lại trở nên nồng đậm hơn rất nhiều như vậy?"

Diệp Trần gắt gao nhìn chằm chằm về phía Everest, linh khí vẫn đang tràn vào một cách điên cuồng thì không thể không chau mày, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, chậm rãi nói:

"Năng lượng của Tu Chân giới điên cuồng tràn vào Hạo Thiên giới như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là Tu Chân giới đã đến tình trạng sụp đổ toàn diện, không cách nào lại gánh chịu được năng lượng khổng lỗ cho nên sẽ hướng chảy tới tiểu thế giới kết nối!"

Hi Nguyệt nghe được điều này thì lập tức giật mình:

"Chồng, trước đó không phải anh đã nói, Tu Chân giới tuy rằng đã đổ nát không chịu nổi, nhưng ít ra còn có thể chống đỡ thêm nửa cái kỷ nguyên nữa sao? Làm sao lại sụp đổ sớm như vậy?"

Diệp Trần tự cân nhắc một lát, cuối cùng lắc đầu:

"Việc này ta cũng không hiểu, chỉ sợ chỉ có tiến vào Tu Chân giới một chuyến mới có thể có được đáp án!"

Nói đến đây, Diệp Trần hít sâu một hơi, nhìn qua Hi Nguyệt trong ngực, một mặt vẻ ngượng ngùng nói:

"Vợ, vốn là ta còn muốn ở lại với ngươi thêm một khoảng thời gian, sau đó lại đi Tu Chân giới, bây giờ xem ra chỉ sợ phải đi sớm!"

Nói xong lời này, bàn tay Diệp Trần lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối bảo thạch hình trái tim, đặt ở trong tay Hi Nguyệt:

Đây là Thế Giới Chi Tâm sau khi đã được anh luyện hóa, bây giờ anh giao nó cho em, sau khi anh rời đi, dựa vào vật này em có thể có năng lực chưởng khống giả cấp một, Hạo Thiên giới tạm thời giao cho em đến bảo vệ!

Diệp Trần nói xong lời này, không đợi Hi Nguyệt từ chối thì đã hóa thành một đạo lưu quang xông vào bên trong lối vào tiến vào Tu Chân giới.
Chương 1074 Thế giới vũ trụ sụp đổ

Từ lối vào ở tiên mộ dưới chân Everest tiến vào, bước vào trong Tu Chân giới một lần nữa, Diệp Trần có thể rõ ràng cảm nhận được, thời gian ngắn ngủi mới mấy năm, Tu Chân giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Dải ngân hà mênh mông của Tu Chân giới trước đó những hằng tinh (là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ngược lại “tinh cầu” không hề có khả năng này) có ánh sáng rạng rỡ, rõ ràng so với trước đó bây giờ đã trở nên mờ đi rất nhiều, toàn bộ thế giới đều bị một cỗ khí tức hủy diệt như có như không tràn ngập bao phủ, giống như sắp tiến tới ngày tận thế!

Trước đó các thế lực trông coi gần ở Mê La Tinh Hải, lúc này đã từ lâu không thấy đâu nữa.

Ầm ầm!

Diệp Trần vừa mới bước ra ngoài Mê La Tinh Hải thì đã nghe đến từng tiếng nổ kinh người, từ tinh không nơi xa xôi truyền đến.

"Đây là tiếng hằng tinh sụp đổ!"

Sau khi Diệp Trần xác định nơi phát ra tiếng nổ, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Hằng tinh giống như là một trạm năng lượng của vũ trụ, Một khi một hằng tinh sụp đổ, đó là khởi đầu của sự hủy diệt của vũ trụ, cho đến cuối cùng, một lỗ đen được hình thành và toàn bộ vũ trụ bị nuốt chửng vào trong đó, một phương thế giới này tự nhiên cũng không còn tồn tại nữa.

"Tại sao có thể như vậy? Ta trước đó rõ ràng tính toán qua, chỉ cần có thần trụ chống trời chèo chống, Tu Chân giới ít nhất còn có thể chống đỡ được nửa cái kỷ nguyên, làm sao thế mà lại sụp đổ sớm như vậy?"

Diệp Trần chau mày, trăm mối vẫn không có cách giải:

Ngay sau đó, Diệp Trần đã bước vào bên trong phạm vi tinh vực Thiên Hoang, lúc này toàn bộ tinh vực Thiên Hoang đã hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, trên tinh cầu Thiên Hoang càng là hỗn loạn không chịu nổi, từng khỏa tinh cầu đang nhanh chóng sụp đổ, thu nhỏ, lực hấp dẫn cực lớn, dẫn đến rất nhiều cao thủ tu chân cũng không có cách nào thoát khỏi tinh cầu, hơn nữa không có năng lượng duy trì, tu vi của rất nhiều người bắt đầu nhanh chóng trượt đi, thống khổ kêu thảm....

"Đây chính là cảnh tượng sau khi vũ trụ sụp đổ sao?"

Diệp Trần cảm khái vạn phần, đồng thời bỗng nhiên nhớ tới Cuồng Hổ tên đồ đệ kia của chính mình, lập tức phóng thích thần niệm của chính mình ra:

"Tìm thấy!"

Vào lúc này, ở trên tinh cầu Mộc Lang, tại tổng bộ Ác Lang bang, Cuồng Hổ triệu tập toàn bộ đệ tửu Ác Lang bang, đang chuẩn bị thoát khỏi tinh vực Thiên Hoang sắp bị phá diệt này.

"Hổ Tử!"

"Sư phụ!"

Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Cuồng Hổ lập tức vô cùng mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống vái chào.

Diệp Trần đỡ Cuồng Hổ dậy, sau khi hỏi một số tình huống của Tu Chân giới mấy năm gần đây thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn.

Dựa theo Cuồng Hổ nói, Tu Chân giới bây giờ, sở dĩ biến thành như vậy là bởi vì sự hỗn chiến giữa bát đại tiên môn mà dẫn đến!

Nghe nói, ở khoảng năm năm trước, Vô Cực tông sinh ra một tên cường giả cấp Đại Đế, thế lực một lần hành động vượt trên bảy đại tiên môn khác, muốn nhất thống toàn bộ Tu Chân giới!

Bảy đại tiên môn tự nhiên không cam lòng thua ở dưới người khác, thế là liên hợp cùng nhau muốn cùng nhau chống lại Vô Cực tông.

Thế là hai bên cuối cùng ở gần tinh cầu Nguyên Thủy phát sinh một trận đại chiến kinh thiên trước nay chưa từng có.

Tuy nhiên, kết quả giao chiến giữa hai bên lại nằm ngoài ý định của tất cả mọi người.

Tất cả mọi người cho là, dưới sự liên hợp của bảy đại tiên môn thì Vô Cực tông chắc chắn sẽ thua.

Lại tuyệt đối không ngờ rằng, cuối cùng thế mà lấy được kết quả Vô Cực tông thắng được mà kết thúc, hơn nữa bảy đại tiên môn tổn thất nặng nề!

Về sau, Vô Cực tông lại lấy thế mạnh như chẻ tre, trước sau dẹp yên bảy đại tiên môn, thế mà diệt sạch toàn bộ truyền thừa vô số kỷ nguyên của bảy đại tiên môn!

Mà cũng chính lúc sau khi bảy đại tiên môn bị diệt, Tu Chân giới bắt đầu nhanh chóng suy sụp, rất nhiều tinh cầu không hiểu vì sao mà bắt đầu sụp đổ biến thành từng cái lỗ đen, cuối cùng phát triển cho tới cục diện như bây giờ...

Sau khi Diệp Trần nghe Cuồng Hổ giải thích xong thì vẻ mặt sớm đã trở nên vô cùng khó coi, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, lúc này thời gian ngắn ngủi mới chỉ chưa tới mười năm, chút thời gian đó, so với Tu Chân giới tồn tại trên trăm cái kỷ nguyên mà nói, chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi, vậy mà lại xảy ra biến hóa to lớn như vậy!

Cũng chỉ trách hắn những năm này, tâm tư hoàn toàn đặt ở trên sự duy trì cân bằng cho Hạo Thiên giới, đều không có phái người tiến vòa Tu Chân giới tìm hiểu tin tức, xảy ra chuyện lớn này, hắn vậy mà hoàn toàn không biết gì cả.

"Vị cường giả cấp Đại Đế của Vô Cực tông kia, thế nhưng là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông sao?"

Sau khi cảm xúc Diệp Trần hơi bình phục lại, lập tức bắt đầu hỏi Cuồng Hổ.

Theo như suy nghĩ của Diệp Trần thì bên trong Vô Cực tông, người duy nhất có cơ hội vượt qua thiên kiếp tấn thăng đến cấp Đại Đế thì chỉ sợ cũng chỉ có một mình Vân Thương Sinh mà thôi.

Thế nhưng là, để cho Diệp Trần khó hiểu chính là, lúc này thời gian mới ngắn ngủi mấy năm mà thôi, cho dù Vân Thương Sinh vượt qua thiên kiếp, chắc là còn chưa đạt được tới cấp độ cấp Đại Đế, càng thêm không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà một lần hành động diệt đi bảy đại tiên môn khác!

Phải biết, cho dù là Hạo Thiên đại đế năm đó ở sau khi trở thành cường giả cấp Đại Đế, nhất thống toàn bộ Tu Chân giới, cũng phải mất khoảng thời gian tới mấy trăm năm.

Cho dù là đằng sau Vân Thương Sinh kia có thế lực Vô Cực tông chống đỡ cho thì cũng tuyệt đối không thể nào làm được điểm này!

Cuồng Hổ gãi đầu một cái, một mặt mê mang nói:

"Sư phụ, tên thì đồ nhi không biết! Những tin tức này là ta từ chỗ thương nhân trao đổi buôn bán hàng hóa giữa các hành tinh mà nghe được, nơi này của chúng ta cách tinh vực trung tâm quá mức xa xôi, tình huống cụ thể là như thế nào, sợ rằng cũng không nói được!"

Diệp Trần lại liên tiếp hỏi mấy vấn đề, tuy nhiên tin tức mà Cuồng Hổ nhận được phần lớn chỉ là tin đồn, rất khó hỏi ra được tin tức có giá trị, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi. "Bảy đại tiên môn bị diệt, thần trụ chống trời ở chỗ bọn họ bảo vệ chỉ sợ cũng đã bị hủy!"

"Tu Chân giới xuất hiện cục diện sụp đổ toàn diện như bây giờ, tự nhiên cũng không khó để hiểu được!"

"Chỉ có điều, đều là thủ hộ giả thần trụ chống trời, Vô Cực tông không có khả năng không biết, một khi tám cái thần trụ chống trời bị hủy, toàn bộ Tu Chân giới sẽ nhanh chóng sụp đổ, đến lúc đó Vô Cực tông bọn họ cũng không có mảnh đất nào để mà cắm dùi a! Vì sao bọn họ phải làm như vậy đây? Chẳng phải là tự chịu diệt vong sao?"

Diệp Trần suy nghĩ rất nhanh, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, mà lai lịch của vị cường giả cấp Đại Đế kia thì càng làm cho hắn cảm thấy tò mò hơn.

"Kế trước mắt phải hiểu rõ tình huống, chỉ sợ cũng chỉ có đi tới Vô Cực tông một chuyến!"

"Hơn nữa bảy viên Vĩnh Hằng chi thạch, nói không chừng cũng đã rơi vào trong tay vị cường giả bí ẩn kia!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần từ trong ngực móc ra một khối ngọc giản truyền âm, đánh vào trong đó một đạo thần niệm của chính mình, sau đó chỉ vào phương hướng Mê La Tinh Hải, nói:

"Cuồng Hổ, ngươi còn nhớ đế ta đã từng nói với ngươi, ở tinh cầu trung tâm nhất của Mê La Tinh Hải, có thể tiến vào được một cái thế giới hoàn toàn mới không?"

Cuồng Hổ lập tức nặng nề nhẹ gật đầu:

"Đồ nhi nhớ rõ, thế giới đó chính là quê hương của sư phụ!"

Diệp Trần gật đầu, giao ngọc giản truyền âm trên tay cho Cuồng Hổ:

"Ngươi mang theo những thủ hạ này của ngươi, sau khi tiến vào thế giới kia, tìm Chúc Minh Phi môn chủ Cuồng Tiên môn, ngươi chỉ cần lấy ra khối ngọc giản này giao cho hắn, hắn tự nhiên sẽ sắp xếp tốt mọi thứ cho các ngươi!"

Cuồng Hổ lập tức mừng rỡ, lập tức rất cung kính tiếp nhận ngọc giản:

"Xin nghe theo lời của sư phụ! Tuy nhiên, sư phụ, ngươi không đi cùng với chúng ta sao?"

Diệp Trần hít sâu một hơi, nhìn về phía đại tinh vực trung tâm một cái, mới mở miệng nói:

"Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm!"

Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần phóng lên trời cao, trong chốc lát cũng đã biến mất ở bên trong tinh hà vô tận...
Chương 1075 Hắn thế mà còn dám tới!

Trên đại điện tông môn Vô Cực tông:

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím vô cùng uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, mà Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông lại đứng hầu ở một bên rất cung kính, khom lưng, mặt mũi đầy vẻ khiêm tốn, giống như người hầu.

"Vân tông chủ, bản tôn bây giờ đã giúp ngươi diệt bảy đại tiên môn, để Vô Cực tông các ngươi thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, xứng đáng trở thành đại thế lực đệ nhất Tu Chân giới, vì sao ngươi còn có một bộ rầu rĩ không vui?"

Người đàn ông trung niên áo bào tím kia liếc qua Vân Thương Sinh đứng ở phía dưới, giống như cười mà không phải cười mở miệng nói, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ đùa cợt.

Nếu như Diệp Trần lúc này ở đây, chắc chắn có thể liếc mắt là nhận ra người đàn ông trung niên mặc áo bào tím này bỗng nhiên chính là người đã từng giao thủ với hắn, chính là chủ nhân của Hỗn Nguyên giới, Hỗn Nguyên Đại Đế!

Vân Thương Sinh tự nhiên cũng nghe ra vẻ đùa cợt trong lời nói của Hỗn Nguyên Đại Đế, vẻ mặt không thể không hơi đổi, tuy nhiên sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười lấy lòng, nói:

"Vâng vâng! Nhờ có Đế Tôn đại nhân tương trợ, Vô Cực tông ta mới có năng lực ép các phái, mới có được vinh quang vô thượng như bây giờ!"

Ngoài miệng Vân Thương Sinh nói như vậy, trong lòng lại âm thầm mắng to.

Toàn bộ Tu Chân giới như bây giờ đều ở bên bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, Vô Cực tông hắn coi như thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, vậy thì có ý nghĩa gì?

Chỉ có điều, loại lời này, Vân Thương Sinh tự nhiên không dám nói ra khỏi miệng, hơi dừng một chút mới lại cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói:

"Đế Tôn đại nhân, bây giờ Tu Chân giới không có tám cái thần trụ chống trời chống đỡ, chỉ sợ không còn duy trì được lâu nữa, không biết chúng ta khi nào trở về Hỗn Nguyên giới a?"

Chuyện cho tới bây giờ, Tu Chân giới bị phá hủy đã trở thành kết cục đã định, một khi sụp đổ hoàn toàn thì tất cả mọi người trong Tu Chân giới đều sẽ đi tới diệt vong, hắn bây giờ cũng chỉ có thể kỳ thách hy vọng tới trên người Hỗn Nguyên đại đế, chỉ có thể tiến vào Hỗn Nguyên giới, Vô Cực tông mới có thể bảo toàn.

Hỗn Nguyên đại đế mỉm cười, thu hồi vẻ đùa cợt trước đó, thản nhiên nói:

"Vân tông chủ yên tâm! Nếu không phải ngươi tập hợp đủ Bát Thần khí để bản tôn tránh thoát khỏi phản phệ của Thiên Ý Tu Chân giới, chân thân của ta cũng không có cách nào tiến vào Tu Chân giới!"

"Bản tôn đã đáp ứng thì sẽ bảo vệ Vô Cực tông ngươi chu toàn, đương nhiên sẽ không để cho các ngươi phải chết ở chỗ này!"

Vân Thương Sinh nghe được lời này của Hỗn Nguyên đại đế, trong lòng lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khom người nói cảm tạ.

Hóa ra, ở bên trong cổ tịch của bát đại tiên môn từng có ghi chép, cường giả cấp Đại Đế đã mở ra tiểu thế giới, chỉ cần hội tụ bát đại thần khí trấn tông của bát đại tiên môn dung hợp thành một thể thì có thể che đậy Thiên Ý của Tu Chân giới, chân thân cũng có thể tiến vào Tu Chân giới một lần nữa, sẽ không rơi vào sự công kích của Thiên Ý!

Chân thân này của Hỗn Nguyên Đại Đến sở dĩ có thể bước vào Tu Chân giới mà không bị Thiên Ý của Tu Chân giới bài xích, lại là bởi vì được sự giúp đỡ của Vân Thương Sinh mà đạt được Thần khí trấn tông của bát đại tiên môn.

Thật ra thì, sớm ở thật lâu trước đó, Hỗn Nguyên Đại Đế đã từng đi tìm Vân Thương Sinh, muốn lợi dụng hắn để đạt được bất đại Thần khí, từ đó trở về Tu Chân giới một lần nữa hòng đạt được dã tâm của mình.

Nhưng là Vân Thương Sinh tự nhiên cũng hiểu rõ, một khi đưa vị cường giả cấp Đại Đế này về Tu Chân giới thì chính hắn cũng tự nhiên bị khống chế, cho nên luôn luôn không có đáp ứng Hỗn Nguyên Đại Đế.

Cho tới lần trước, ở tinh vực Huyễn Diệt, Vân Thương Sinh bị thực lực mà Diêp Trần thể hiện ra khiến hắn phải chấn kinh, may mắn đào thoát được một mạng, sau khi trở lại Vô Cực tông, lập tức càng nghĩ càng sợ, sợ có một ngày Diệp Trần tìm tới cửa, lại thêm Hỗn Nguyên Đại Đế thừa cơ dụ dỗ gạ tình một phen, Vân Thương Sinh cuối cũng cũng đã đồng ý.

Sau khi Vân Thương Sinh lợi dụng thân phận tông chủ Vô Cực tông của chính mình, thừa dịp cường giả của bảy đại tông môn còn lại sau khi bị Diệp Trần giết chết, đưa tới sự khủng hoảng to lớn, thông qua hàng loạt cách thức cưỡng đoạt, thành công tập trung bát đại Thần khí lại rồi giao vào trong tay của Hỗn Nguyên Đại Đế, lúc này Hỗn Nguyên Đại Đế mới có thể tiến vào Tu Chân giới.

Lúc đầu, mục đích của Vân Thương Sinh là muốn lợi dụng Hỗn Nguyên Đại Đế đến đối phó kẻ địch mạnh Diệp Trần này, thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, liên tiếp bảy tám năm trôi qua, Diệp Trần cũng không có hiện thân ở bên trong Tu Chân giới.

Việc này để Vân Thương Sinh hối hận không thôi, nếu như hắn sớm biết Diệp Trần cũng không có ý định tới trả thù thì hắn nói cái gì cũng sẽ không mời Hỗn Nguyên Đại Đế vào Tu Chân giới.

Bây giờ, Hỗn Nguyên Đại Đế trên danh nghĩa là trợ giúp Vô Cực tông, thành công thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, kỳ thực là mượn cơ hội cướp đoạt linh vật pháp bảo của các đại thế lực, mang toàn bộ về Hỗn Nguyên giới, thậm chí ngay cả thàn trụ chống trời, căn cơ của Tu Chân giới cũng không buông tha!

Bây giờ Tu Chân giới sụp đổ đã trở thành kết cục đã định, Vô Cực tông cho dù thống nhất Tu Chân giới thì lại có ý nghĩa gì sao?

Kết quả là, mưu kế mà Vân Thương Sinh hắn tính toán tường tận, chẳng những không đạt được chỗ tốt gì, thay vào đó lại làm ảnh hưởng tới Vô Cực tông.

"Vân Thương Sinh, trong lòng ngươi vào lúc này, chắc chắn rất hối hận khi đã giao bát đại Thần khí cho bản tôn đúng không?"

Hỗn Nguyên Đại Đế dường như đã nhìn thấu tâm tư của Vân Thương Sinh, giống như cười mà không phải cười mở miệng nói.

Vân Thương Sinh lập tức giật mình, liên tục khoát tay, cười bồi nói:

"Đế Tôn đại nhân ngài đây là đang nói gì vậy! Tu Chân giới trải qua vô số kỷ nguyên, phá hủy cũng là chuyện sớm hay muộn, Vô Cực tông ta có thể nhận được sự chiếu cú của Đế Tôn đại nhân, tránh thoát trận thảm họa thiên địa này, trong lòng vãn bối đối với Đế Tôn đại nhân cảm kích vạn phần!"

Hỗn Nguyên Đại Đế hừ lạnh một cái nói:

"Ngươi có thể nghĩ được như vậy, nói rõ ngươi còn không tính là quá ngu! Tu Chân giới bị phá hủy đã trở thành kết cục đã định, cho dù là bản tôn không xuất thủ, tiểu tử Hạo Thiên giới kia cũng sẽ ra tay!"

Vân Thương Sinh nghe được điều này, hai con ngươi lập tức hơi ngưng tụ, hiện ra vẻ hận ý"

"Tiểu tử mà Đế Tôn đại nhân nói, thế nhưng có phải có tên gọi là Diệp Trần không?"

Đối với cục diện bây giờ, Vân Thương Sinh ở trong lúc vô cùng hối hận, đồng thời hận ý đối với Diệp Trần cũng đã lên tới mức độ trước nay chưa từng có.

Nếu không phải bởi vì Diệp Trần cái uy hiếp to lớn này, hắn cũng sẽ không bị dọa đến ngu người, kết quả dẫn sói vào nhà, bây giờ bị Hỗn Nguyên Đại Đế khống chế.

"Bây giờ Đế Tôn đại nhân tọa trấn Tu Chân giới, tiểu tử kia chỉ sợ cũng không có lá gan dám tới đây a?"

Vân Thương Sinh thận trọng mở miệng hỏi.

Hỗn Nguyên Đại Đế cười lạnh, nói:

"Tiểu tửu kia hơn phân nửa chắc là nghe được một chút tin tức, cho nên bị dọa đến không dám ló đầu, tuy nhiên cho dù tiểu tửu kia không ra mặt, bản đế cũng tự có biện pháp đối phó hắn, đợi bản đế dùng thần trụ chống trời phong bế lối vào của Hạo Thiên giới, xem hắn còn có thể nhịn được hay không?"

Cùng lúc nói ra lời này, trong lòng bàn tay Hỗn Nguyên Đại Đế bỗng nhiên nhảy ra một cái khay ngọc thần bí lóe ra ánh sáng yêu dị.

Cái khay ngọc thần bí này, bỗng nhiên chính là Thần khí vô thượng của Vô Cực tông, Vô Cực Nhân Quả bàn!

Lúc trước, Vân Thương Sinh chính là dựa vào vật này mới có thể truy tung được tung tích của Diệp Trần.

Chỉ có điều, bây giờ đã rơi vào trong tay của Hỗn Nguyên Đại Đế:

"Ừm?"

Sau khi Hỗn Nguyên Đại Đế hơi sứng sờ, bỗng nhiên cười lên ha hả, ngay cả Vân Thương Sinh ở một bên, trong đôi mắt cũng bắn ra một đạo thần thái khác thường, thần tình kích động:

"Là tiểu tử họ Diệp kia! Hắn thế mà...thế mà còn dám bước vào Tu Chân giới!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom