• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (1 Viewer)

  • Chương 136-140

Chương 136 Tiểu tử này thật là có thể giả bộ uy hiếp

Cô giá lập tức sững sờ, cô ta tự đánh giá dáng người mình không tệ, tuy rằng còn chưa tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra cũng coi là một đại mỹ nữ, không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này, căn bản không có giương mắt nhìn cô ta, hơn nữa còn có vẻ mặt ghét bỏ chính mình làm bẩn quần áo của hắn, điều này thực sự chọc tức nàng không nhẹ.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới thân thủ của đối phương kinh khủng, vẫn là thành thành thật thật cởi áo khoác ra, ném cho Diệp Trần, trong miệng nhỏ giọng thầm thì một câu,

"Không phải võ công so với ta tốt hơn một chút thôi sao? Chảnh cái rau dền!"

Nói xong, từ dưới chỗ ngồi lấy ra cái áo da màu đen của mình, mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, cô ta vừa mới mặc áo của mình vào, đã phát hiện năm người trước đó bị Diệp Trần đánh chạy đã quay lại, vừa đi tới cửa toa tàu, không dám tiến lên nữa, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô ta!

Vẻ mặt cô gái lập tức thay đổi lớn, biết đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, càng nghĩ càng không có biện pháp gì, đánh phải ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần, vẻ mặt tội nghiệp nhìn qua hắn,

"Đại ca, làm việc tốt thì làm đến cùng, đợi lát nữa có thể đưa tôi ra khỏi nhà ga hay không?"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, cố tình chậm rãi tỏ ra lịch sự nói:

"Võ công của ta chẳng qua là so với cô tốt hơn chút, quả thực không có cái gì để mà chảnh cả, làm sao còn dám xen loạn vào chuyện bao đồng!"

Cô giá lập tức muốn khóc,

"Đại ca, ta sai rồi a! Ta nhận ta sai rồi không không được sao? Van cầu ông anh giúp giúp ta đi! Chỉ cần ông anh cứu ta lần này, sau này ông anh muốn ta làm chuyện gì cũng được!"

Nói xong lời này, cô gái vẫn không quên hướng về phía Diệp Thần, ném tới một cái ánh mắt quyến rũ.

Đáng tiếc, Diệp Trần căn bản không hề bị lay động,

"Thứ nhất, tôi công phải là đại ca của cô! Thứ hai, hai chúng ta không thân cũng chẳng quen, tại sao tôi phải giúp cô?"

Cô gái cuống lên, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Trần chọc chọc vài cái, cười làm lành nói:

"Soái ca, tục ngữ có câu nói, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ngươi thấy hai người chúng ta có thể ở trong biển người mênh mông quen nhau, đây là duyên phận lớn bao nhiêu a! Chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn ta bị bọn họ bắt đi sao?"

"Nhẫn tâm!"

Diệp Thần trực tiếp cứng rắn trả lời.

Cô gái lập tức tức giận đến muốn phun máu, dứt khoát trực tiếp bắt lấy cánh tay Diệp Trần, hung ác nói:

"Ta không biết! Dù sao bây giờ người của tập đoàn Đông Tinh, khẳng định cho rằng hai chúng ta là người cùng một bọn, đến lúc đó ta nói đồ vật ở trên người ngươi, xem ngươi làm sao bây giờ!"

Diệp Trần nhướng mày,

"Thứ gì? Không phải là ma túy chứ?"

Cô giá nghe được điều này, hai mắt lập tức trợn thật lớn, miệng gần như đã há thành hình chữ "O", vẻ mặt khó mà tin được,

"Ngươi đây cũng có thể đoán được sao"

Diệp Trần vốn chỉ tùy tiện nói một câu, dù sao bản thân tập đoàn Đông Tinh là buôn bán cái thứ này, không nghĩ tới thật đúng là bị chính mình đoán đúng!

"Hừ! Ngươi trộm ma túy của bọn họ, là muốn cho chính mình sử dụng, hay là chuẩn bị đổi tay bán cho người khác?"

Vốn, Diệp Trần thấy cô bé này ăn mặc quần áo dáng vẻ đáng thương, còn nghĩ thuận tiện cứu nàng một lần cũng không sao, bây giờ nghe được chuyện này, vẻ mặt lập tức phát lạnh, đã hoàn toàn không có ấn tượng tốt với cô ta.

Cô gái dường như cũng đã nhận ra cảm xúc Diệp Trần biến hóa, vôi vàng khoát tay nói:

"Không phải! Không phải! Đai ca ngươi nghe ta nói, sở dĩ ta phải trộm ma túy của bọn họ, chính là muốn trả thù bọn họ!"

"Năm đó cha ta chính là bị những người này lừa đi hít thuốc phiện, kết quả cuối cùng dẫn tới nhà tan cửa nát, cho nên sau khi ta trộm ma túy của bọn họ, đã đổ toàn bộ vào trong toilet, dùng nước trôi đi, không tin, ngươi có thể lục soát quần áo của ta mà xem!"

Cô gái nói xong, sợ Diệp Trần không tin, nên đã lật toàn bộ túi áo quần từ trên xuống dưới ra, quả nhiên ngoài túi tiền và điện thoại ra, không còn thứ gì khác.

Diệp Trần gật một cái, thần sắc hơi dịu đi một chút, tuy nhiên vẫn có chút không hiểu,

"Bọn họ cũng dám buôn ma túy trên tàu lửa, lá gan cũng quá lớn a?"

Cô gái nói:

"Trước đó ta lén nghe được chuyện bọn họ nói, giống như bọn họ cố ý thiết lập địa điểm gia dịch ở trên xe lửa, nhưng vậy lại có thể khiến cho người ta không nghĩ được!"

...

Hai người nói chuyện một lúc, đương nhiên, trên cơ bản đều là cô gái nói còn Diệp Trần thì nghe.

Hóa ra cô gái này tên là Liễu Mộng, vốn cũng là tiểu thư con nhà giàu, bởi vì cha hít thuốc phiện, tiêu sạch gia sản, mẹ cũng buồn bực sầu nào mà qua đời, mười mấy tuổi tham gia vào xã hội đen, trở thành một nữ tặc chuyên môn hành nghề trộm cướp mà sống.

Tuy nhiên, theo như Liễu Mộng nói, cô ta cướp của người giàu chia cho người ngòa, trộm phần lớn đều là của tham quan ô lại, và ác nhân giống như tập đoàn Đông Tinh.

Liễu Mộng còn đang nói, năm người của tập đoàn Đông Tinh kia, bỗng nhiên đi về phía hai người, nhưng do e ngại võ công của Diệp Trần, lại không dám tới quá gần,

"Tiểu tử! Ta thừa nhận mấy anh em ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cần phải biết, chờ lúc tàu lửa đến Vân Châu, chỗ đó chính là địa bàn của tập đoàn Đông Tinh chúng ta, ngươi thực sự muốn vì cô gái này mà đắc tội toàn bộ tập đoàn Đông Tinh chúng ta sao?"

Người đàn ông trung niên cầm đầu kia, hướng về phía Diệp Trần trầm giọng nói.

Diệp Trần bắt chéo hai chân, giống như không có nghe được lời uy hiếp của người đàn ông trung niên, cười nhạt một tiếng,

"Ta nói rồi, cho dù Vu Đông Tinh lão đại của các ngươi tới đây, ta bảo hắn quỳ, hắn tuyệt đối không dám đứng! Thừa dịp ta còn không có nổi giận, tranh thủ thời gian chút cho ta, bằng không đừng trách ta, nhổ tận gốc toàn bộ tập đoàn Đông Tinh các ngươi!"

Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là ngẩn tò te, sau đó cười lên ha hả,

"Từ gặp kẻ điên, còn chưa có gặp qua kẻ điên như vậy!"

"Tuổi còn nhỏ, khẩu khí cũng không nhỏ!"

"Phòng tầm mắt toàn bộ Vân Châu, người nào không biết thế giới dưới đất này, ngoại trừ Tào Tứ Gia, coi như là lão đại ta có thực lực mạnh nhất!"

...

Ngay cả Liễu Mộng ở một bên, cũng cảm thấy lời này của Diệp Trần cũng có chút điên, không thể không âm thầm sốt ruột.

Nếu như lời này, để Vu Đông Tinh lão đại tập đoàn Đông Tinh nghe được, khẳng định sẽ đưa tới họa sát thân!

Liễu Mộng đang định khuyên Diệp Trần nói chuyện cẩn thận một chút, nhưng mà đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Trần đột nhiên vang lên, cầm lên kiểm tra, thế mà là Tào Khôn gọi tới.

Diệp Trần bấm nghe, đã truyền tới giọng nói vô cùng cung kính của Tào Khôn,

"Diệp tiên sinh, ngài cũng sắp tới nhà ga rồi a? Ta mang theo các huynh đệ, ở lối ra của nhà gà đợi ngài!"

Trước đó Tào Khôn đã gọi điện thoại một lần, biết Diệp Trần đã ngồi tàu lửa trở về, cho nên sớm đã chạy tới nhà ga.

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn qua những người kia,

"Được rồi, ta đã biết! Đúng, Vu Đông Tinh tập đoàn Đông Tinh, ngươi cũng để hắn tới một chuyến!"

Đầu bên kia điện thoại, Tào Khôn nghe được điều này, lập tức ngẩn ra, tuy rằng âm thầm tò mò, tuy nhiên không dám do dự, lập tức lên tiếng,

"Vâng!"

Cúp điện thoại xong.

Năm người kia nghe được rõ ràng, lập tức đầu tiên là sững sờ, sau đó lại thi nhau cười lên ha hả,

"Tiểu tử này thật là có thể giả bộ uy hiếp!"

"Ta suýt chút nữa thì tin!"

"Một chiếc điện thoại thế mà gọi lão đại của chúng ta đến, người cho rằng ngươi là ai chứ?"

"Oa, ta thật rất sợ đó a!"

...

Rất rõ ràng, ở trong suy nghĩ của mấy người, Diệp Trần rõ ràng là đang cố ý giả vờ hù dọa bọn họ, loại người này bọn họ đã gặp nhiều.

Ở Vân Châu, cho dù là Tào Tứ Gia đại danh đỉnh đỉnh kia, cũng không có khả năng đối với lão đại bọn hắn gọi là lập tức tới, huống chi người thiếu niên trước mắt này, chẳng những ăn mặc quần áo bình thường, hơn nữa ngồi có là ghế ngồi cứng loại thấp nhất, nhìn ra không giống như loại người có bối cảnh lớn a.
Chương 137 Quỳ xuống!

Sau khi Tào Khôn nhận được chỉ thị của Diệp Trần, lúc này bấm luôn số điện thoại cho Vu Đông Tinh lão đại của tập đoàn Đông Tinh.

Rất nhanh, đầu biên kia điện thoại đã truyền tới giọng nói mang néo nịnh nọt của Vu Đông Tinh,

"Tứ ca, ngài tìm ta?"

Tào Khôn ho nhẹ một tiếng, xuất ra giọng điệu người bề trên, nói:

"Vu huynh đệ, đừng nói anh đây không chiếu cố ngươi, Diệp tiên sinh sắp trở về từ thành phố Thiên Hải, mười phút sau sẽ đến nhà ga, ngươi cũng tới đón đi!"

Vu Đông Tinh ở đầu bên kia điện thoại nghe được điều này, lập tức hưng phấn đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Bây giờ, ở toàn bộ con đường dưới mặt đất của tỉnh Thiên Nam, đều lưu truyền một cái tin tức gần như truyền kỳ, nói vị Diệp tiên sinh này, đầu tiên là một chưởng đập chết cao thủ Bạch Thiên Hành ở nước ngoài, sau đó còn là ngang nhiên giết chết Vũ Thế Mậu gia chủ của Vũ gia!

Vu Đông Tinh đối với Bạch Thiên Hành thì không biết nhiều, nhưng Vũ Thế Mậu là ai? Đây chính là Vũ nhị gia đại danh đỉnh đỉnh, gia chủ gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam, người nói chuyện của toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Thiên Nam!

Bây giờ chẳng những bị vị Diệp tiên sinh này tùy ý giết chết, thậm chí từ lúc đó cho đến bây giờ, Vũ gia còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, dường như đã nhận thua.

Có thể để cho Vũ gia hùng bá tỉnh Thiên Nam trên một trăm năm, bây giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế, mà còn giữ im lặng, không dám phản kích, vị Diệp tiên sinh này đến cùng có bao nhieu trâu bò!

Vu Đông Tinh trước đó vẫn muốn kết giao với vị Diệp tiên sinh này, đáng tiếc lại không thể thành công, sau khi biết được tin tức này, lập tức càng thêm kiên định quyết định của chính mình trước đó, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, phải đáp lên quan hệ với vị Diệp tiên sinh này.

Hắn tin tưởng, chỉ cần lấy được vị Diệp tiên sinh này làm chỗ dựa, vậy hắn kinh doanh ma túy, có thể mở rộng tới toàn bộ tỉnh Thiên Nam!

Dù sao, đây chính là tồn tại mà ngay cả Vũ gia cũng không dám đắc tội, phòng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ai còn dám tới trêu chọc?

Vốn là, hắn còn đang buồn bực suy nghĩ rất nhiều về chuyện làm như thế nào để kết gia với vị Diệp tiên sinh này, nhưng không có nghĩ tới hạnh phúc đến quá mức đột nhiên như thế!

"Tứ ca! Tạ ơn ngày thay ta giới thiệu gặp mặt Diệp tiên sinh, sau này ngài chính là anh ruột của ta! Thực sự là quá cảm tạ!"

Vu Đông Tinh hưng phấn đến nỗi lời nói cũng có chút không được rõng ràng mạch lạc.

Tào Khôn âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nói, là phúc hay là họa còn chưa biết được a, mò mẫm cao hứng sớm như vậy làm cái gì chứ? Tuy nhiên ngoài miệng tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, thân là đại lão một phương, chút lòng dạ đó vẫn phải có,

"Được, huynh đệ, ngươi còn là tranh thủ thời gian tới đây đi! Tuyệt đối đừng có tới muộn đó!"

"Vâng vâng vâng! Ta sẽ hỏa tốc chạy tới!"

...

"Rầm rầm rầm ~ "

Theo một tiếng kêu vang rền một hồi thật dài, tàu lửa đã chậm rãi tiến vào và dừng lại ở trạm ga.

Diệp Trần đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, năm người của tập đoàn Đông Tinh kia, lập tức bị dọa cho liên tục lùi lại, đợi sau khi nhìn thấy Diệp Trần không có động thủ, lúc này mới trấn định lại,

"Tiểu tử! Huynh đệ của tập đoàn Đông Tinh chúng ta ở ngay bên ngoài nhà ga, có bản lĩnh ngươi cứ ở trong này đừng đi ra! Chúng ta đi!"

Người đàn ông trung niên cầm đầu kia quẳng xuống một câu, sau đó dẫn theo bốn tên tiểu đệ, hướng bên ngoài nhà ga nhanh chóng đi đến.

Liễu Mộng nghe được người đàn ông trung niên kia nói, vẻ mặt lập tức trắng bệch, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên,

"Ta nghe nói trong tập đoàn Đông Tinh có rất nhiều cao thủ, võ công mạnh không bình thường, hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta ra ngoài như thế nào?"

Diệp Trần ngáp một cái, hai đan lại quàng ra sau gáy, thản nhiên nói:

"Còn có thể ra ngoài như thế nào? Đi ra ngoài thôi!"

Nói xong, trực tiếp sải bước đi tới hướng cửa toa tầu lửa.

Liễu Mộng lập tức cuống lên, nhưng bây giờ không có biện pháp nào tốt hơn, đành phải dậm chân, vội vàng bước nhanh đi theo.

Hai người ra cửa xét vé, vừa mới đi ra không được bao xa, năm người trước đó, mang theo hai ba mươi tên tráng hán, đã lao tới, bao vây hai người vào giữa,

"Hoành ca, chính tiểu tử này làm hỏng chuyện tốt của chúng ta! Lại còn dám nói năng lỗ mãng với lão đại của chúng ta! Còn có nữ nhân bên cạnh kia, chính là nữ tiện nhân đã trộm đi nhóm hàng kia!"

Tên người đàn ông trung niên to cao được gọi là Hoành ca, nghe thủ hạ báo cáo, lập tức sầm mặt lại, chậm rãi đi về phía hai người, Liễu Mộng nhìn thấy trận thế này, vẻ mặt sớm đã bị dọa đến tái mét, vội vàng trốn ở sau lưng Diệp Trần.

"Tiểu tử! Nghe nói ngươi rất ngông cuồng a! Chẳng những dám cứu người mà tập đoàn Đông Tinh chúng ta muốn bắt, lại còn dám mở miệng vũ nhục Vu lão đại của chúng ta! Ngươi không sợ chết không có nơi chôn thân sao?"

Đối mặt với đe dọa của vị Hoành ca này, Diệp Trần không để ở trong lòng một chút nào, ngược lại hai tay ôm vai, cười nhạt nói:

"Ta cuồng sao? Ta làm sao không biết nhỉ, Hoành ca đúng không? Ngươi có tin hay không, không tới một phút nữa, lão đại Vu Đông Tinh của các người, sẽ quỳ trước mặt ta!"

Chúng tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh nghe được điều này, lập tức vẻ mặt của mọi người đột nhiên biến sắc, Vu Đông Tinh là lão đại bọn họ, trong lòng của bọn họ, đây chính là tồn tại như thiên thần, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người làm nhục nhã mình như vậy chứ?

"Ngươi nói láo!"

Hoành ca trực tiếp giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó tiến lên muốn động thủ với Diệp Trần.

Nhưng mà vao đúng lúc này, trong những tiểu đệ thủ hạ kia ở xung quanh hắn, không biết là ai hô một câu,

"Mau nhìn! Vu lão đại đến rồi!"

Mọi người nghe được điều này, vội vàng quay đầu theo hướng chỉ nhìn tới.

Quả nhiên, chỉ thấy cách đó không xa, một đám người khí thế uy nghiêm đáng sợ, đang bước nhanh hướng chỗ bọn họ đi tới, mà đi ở trước nhất, là hai người đàn ông trung niên, một người trong đó có thân hình cao lớn khôi ngô, để râu quai nón, hóa ra đúng là Vu Đông Tinh lão đại của bọn họ!

Mà cùng sánh vai với Vu Đông Tinh lão đại của bọn hắn, là một người đàn ông trung niên khác thậm còn còn cao hơn, khí thế vậy mà so với lão đại của bọn hắn còn phải mạnh hơn mấy phần!

"Vị kia bên cạnh Vu lão đại, dường như là Tào Tứ Gia?"

Vị Hoành ca này cũng là người có kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã nhận ra người đàn ông trung niên có khí thế cường đại kia, hóa ra đúng là Tào Khôn đại lão thế giới ngầm ở Vân Châu bọn họ!

Sự phát hiện này quá mức khủng khiếp, Hoàng ca này lập tức bị dọa đến toàn thân giật mình một cái, lúc này cũng không lo để ý tới Diệp Trần, vội vàng bước nhanh đi lên trước,

"Tào Tứ Gia, lão đại..."

Hoánh ca còn chưa nói xong, Vu Đông Tinh ngya cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đã đi theo bước chân của Tào Khôn, từ bên cạnh hắn bước nhanh tới!

Sau đó, Hoành ca và những tên tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh kia, lập tức nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời bọn họ khó mà quên được.

Chỉ thấy, Tào Khôn và Vu Đông Tinh hai vị đại lão ở Vân Châu, vậy mà đi thẳng tới trước mặt vị thiếu niên kia, sau đó khom người xuống, thân trên gần như song song với mặt đất, sau đó vô cùng cung kính kêu một tiếng,

"Diệp tiên sinh!"

Xoạt!

Chúng tiểu đệ tập đoàn Đông Tinh toàn bộ lập tức sợ ngây người, nhất là năm người kia trước đó chế giễu Diệp Trần, cả nhóm từng người mỗi người vẻ mặt giống như con chó nhật.

"Chuyện này...chuyện này là như thế nào?"

Chẳng lẽ là ta xuất hiện ảo giác?

"Vu lão đại làm sao lại...đối với tiểu tử này cung kính như thế?"

...

Thời gian vào lúc này giống như dừng lại.

Qua một lúc lâu, Diệp Trần liếc qua, người đàn ông trung niên khôi ngô ở bên cạnh Tào Khôn, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Ngươi chính là Vu Đông Tinh, lão đại tập đoàn Đông Tinh phỉa không?"

Vu Đông Tinh nghe được Diệp tiên sinh uy chấn tỉnh Thiên Nam, thế mà lại biết tới tên của mình, lập tức kích động không thôi, vội vàng gật đầu nói vâng.

Tuy nhiên còn chưa đợi hắn cao hứng lên, Diệp Trần mở miệng lần nữa, trong giọng nói hiện ra một tia lạnh lùng,

"Quỳ xuống!"
Chương 138 Hắn là thần!

Xoạt!

Diệp Trần vừa mới nói ra lời kia, những tên tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh ở xung quanh, sắc mặt của mọi người lập tức đại biến, thậm chí có một số người đã giận tím mặt, chỉ chờ lão đại của bọn họ ra lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể động thủ.

Đây chính là lão đại của bọn hắn, chủ nhân tập đoàn Đông Tinh, đại lão có tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Châu!

Thiếu niên này, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu, lại dám làm nhục nhã loại tồn tại này ở trước mặt mọi người như thế!

Cho dù hắn là một công tử của một gia tộc lớn nào đó, ở đây dù sao cũng là Vân Châu, cường long còn không ép địa đầu xà a! Chẳng lẽ hắn sống ngán rồi hay sao?

Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó xảy ra, lập tức để mọi người cả kinh, tròng mắt đều nhanh muốn rớt xuống.

"Phù phù!"

Vu Đông Tinh gần như chỉ là hơi do dự một lát, lúc này quỳ rạp xuống đất, đồng thời trên người toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc này, coi như là đồ ngu cũng nên kịp phản ứng, vị Diệp tien sinh này đột nhiên cho gọi hắn tới, rõ ràng là muốn hưng sư vấn tội a!

Tào Khôn này!

"Diệp...Diệp tiên sinh, không biết ta có chỗ nào làm không chu toàn, mạo phạm tới ngài? Còn xin ngài chỉ rõ!"

Vẻ mặt Vu Đông Tinh kinh sợ nói xong lời này, trên lưng đã sớn ướt đẫm toàn bộ.

Người thiếu niên trước mắt này, thế nhưng là tồn tại mà ngay cả nhân vật lớn như Vũ nhị gia, cũng dám nói giết là giết, chứ đứng nói Vu Đông Tinh hắn!

Đối phương nếu như muốn giết hắn, đoán chừng so với nghiền chết một con kiến còn muốn dễ dàng hơn!

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, chỉ vào nhóm người xung quanh, thản nhiên nói:

"Vu Đông Tinh, những người này đều là tiểu đệ của ngươi phải không? Vừa rồi thế nhưng là có người nói, muốn để ta chết không có chỗ chôn!"

Nghe được điều này, vẻ mặt Vu Đông Tinh lập tức trở nên tái mét, lúc này mới đột nhiên nhận ra, xung quanh quả nhiên đều là tiểu đệ của tập đoàn Đông Tinh hắn.

"A Hoành! Đây là có chuyện gì? Ta không phải để các ngươi đi xử lý chuyện hàng mới sao? Các ngươi vì sao chạy tới nơi đây làm khó dễ với Diệp tiên sinh? Là ai cho các ngươi lá gan này!!" Vu Đông Tinh quay đầu hướng về phía Hoành ca, gầm thét.

Hoành ca đã khiếp sợ đễn nỗi ba chân loạn chiến một hồi, há to miệng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Lúc này, Tào Khôn ở một bên, lập tức lại nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói:

"Dám can đảm mạo phạm Diệp tiên sinh, là ngán sống rồi hay sao?"

Vị Hoành ca kia, nhìn thấy lão đại nhà mình quỳ rạp xuống đất, ngay cả Tào Tứ Gia cũng nổi trận lôi đình, lập tức suýt chút nửa bị dọa té đái cả ra quần, lập tức cũng không nhịn được nữa, "Phù phù" một tiếng, cũng ngã quỵ dưới đất,

"Lão đại! Tào Tứ Gia! Ta...ta thật không biết, vị tiên sinh này là...Trương Mãnh, mấy người các ngươi mẹ nó muốn hại chết ta sao?"

Hoành ca nói đến một nửa, bỗng nhiên nhớ tới còn có năm con dê thế tội, lập tức hướng về năm tên tiểu đệ trước đó ở trên tàu lửa quát lớn.

Năm người kia cũng sớm đã bị dọa cho khiếp sợ không thôi, nghe được điều này, lập tức trực tiếp bị dọa cho nước chảy rò rò, lập tức toàn bộ cũng quỳ xuống, chỉ có thể hô to một tiếng tha mạng.

Hồi tưởng lại trước đó, thiếu niên này ở trên tàu lửa đã nói, lúc ấy bọn họ đều coi tiểu tử này là đang giả bộ, không ngờ rằng, người ta thực sự trâu bò tới vậy a!

Một câu là có thể để lão đại tập đoàn Đông Tinh bọn hắn phải quỳ xuống, ngay cả Tào Tứ Gia đại lão đứng đầu ở Vân Châu, cũng phải khúm núm lấy lòng!

"Chẳng lẽ thiếu niên mặc quần áo bình thường này, lại có bối cảnh lớn bằng trời hay sao?"

Nghĩ đến đây, năm người dũng nghĩ muốn tự tử cũng có.

Mắt thấy động tĩnh bên này quá lớn, có rất nhiều người thi nhau hướng về phía bên này vây xem, Diệp Trần không thể không nhướng mày,

"Thôi! Đều lên hết cho ta!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần tiện tay vung lên, bảy người đang quỳ trên mặt đất này, lập tức cảm giác được thân thể của mình, không tự chủ được đã đứng thẳng lên, hoàn toàn không nhận khống chế của mình.

Trong lòng mọi người lập tức hoảng sợ một trận, nhất là Vu Đông Tinh, lúc trước hắn chỉ là nghe lời đồn đãi, nghe người ta thổi tông sư Hóa Kinh vô cùng kỳ diệu, hôn nay tự mình được trải nghiệm, mới hiểu được tồn tại bậc này kinh khủng ở chỗ nào, thế là vẻ mặt lập tức càng trở nên cung kính.

"Diệp tiên sinh! Là ta không có cách quản giáo, gây rắc rối cho tiên sinh, chỉ cần có thể để tiên sinh nguôi giận, ta sẵn sáng tiếp nhận bất kỳ xử phạt nào!"

Vu Đông Tinh đã hạ quyết tâm, coi như đập nồi bán sắt, cũng nhất định phải chiếm được niềm vui của vị Diệp tiên sinh này, chỉ cần có thể làm cho vị Diệp tiên sinh này cao hứng, sau đó đại kế mở rộng của hắn là có chỗ dựa rồi, mất đi là luôn có thể kiếm lại được.

Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh,

"Trừng phạt thì không cần!"

Vu Đông Tinh nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, tuy nhiên sau đó Diệp Trần nói ra lời, lập tức triệt để đánh hắn rơi vào vực sâu vạn trượng,

"Từ nay về sau, trong Vân Châu, không được xuất hiện buôn bán ma túy, người vi phạm, tự gánh lấy hậu quả!"

Quẳng xuống một câu nói kia, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi, nhóm người của Tào Khôn cũng vội vàng bước nhanh đi theo, Vu Đông Tinh ở lại mắt hoàn toàn trợn tròn, đứng ở nơi đó, thật lâu không nói ra được một câu nào.

Trong Vân Châu, không được xuất hiện buôn bán ma túy!

Này bằng với, muốn nhổ tận gốc toàn bộ tập đoàn Đông Tinh a!

Xong!

Xong hoàn toàn!

Trực phạt này, quả thực sơ với giết hắn còn phải tàn nhẫn hơn!

Cắt đường kiếm cơm của người, giống như giết cha mẹ người!

Thế nhưng, Diệp Trần hết lần này tới lần khác vẫn cứ làm như vậy!

Sau khi vẻ mặt Vu Đông Tinh dao động một hồi, thậm chí có tới vài lần dâng lên một cỗ nộ khí, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.

Ngay cả Vũ gia cũng không dám đắc tội người này, hắn chỉ là một cái tập đoàn Đông Tinh nho nhỏ, thì phải làm thế nào đây?

...

Ta khỏi nhà ga, đi tới trước chiếc xe Rolls-Royce kia của Tào Khôn, Liễu Mộng còn đứng ở đằng xa sau lưng Diệp Trần, đoán chừng là bị cảnh tượng trước đó hù dọa, nhưng lại thực sự rất tò mò, cho nên chỉ có thể đi theo sau từ đằng xa.

Diệp Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiêng đầu sang chỗ khác,

"Về nhà đi thôi! Sau này nếu có gặp được rắc rối gì, có thể đi tìm Tào Tứ Gia!"

Quảng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp leo lên xe.

Tào Khôn nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức từ trong ngực, móc ra một tấm danh thiếp làm bằng vàng ròng, bước nhanh đi tới trước mặt Liễu Mộng, nở ra nụ cười hiền hòa,

"Cô giá, người thật đúng là có phúc lớn a! Diệp tiên sinh cũng đã lên tiếng, sau này ở Vân Châu, thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam, không còn ai dám tìm cô gây rắc rối!"

Nói xong câu đó, Tào Khôn cũng đang chuẩn bị lên xe, Liễu Mộng cuống lên, vội vàng kéo cánh tay của Tào Khôn lại,

"Vậy, Tào Tứ Gia, hắn...hắn rốt cuộc là ai vậy?"

Mặc dù biết hỏi như vậy có chút vô lễ, nhưng Liễu Mộng thực sự không kím nén được lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình, nhịn không được mở miệng hỏi.

Tào Khôn đầu tien là sững sờ, sau đó nở ra nụ cười thần bí, chậm rãi nói:

"Hắn không phải người thường, hắn là thần! Là vị thần không có gì làm không được!"

Nói xong lời này, Tào Khôn trực tiếp quay người hướng xe đi tới.

Liễu Mộng nghe được điều này, ngẩn ra một lúc, chờ đến khi kịp phản ứng, lúc muốn tiếp tục hỏi, chếc xe Rolls-Royce biển bốn số tám kia, đã khởi động, chậm rãi rời đi.

Xe càng đi càng xa, qua lúc lâu, Liễu Mộng mới lẩm bẩm nói ra một câu,

"Chẳng lẽ trên đời này thực sự có thần sao? Nếu không, làm sao ngay cả Tào Tứ Gia đại danh đỉnh đỉnh, ở trước mặt của hắn, đều cung kính như nô bộc vậy..."
Chương 139 Đường Minh Phi

Chớp mắt một cái, trở lại Vân Châu đã được thời gian ba ngày.

Mà ở trong thời gian ba ngày này, Diệp Trần ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ tụ họp với Tô Lam một chút, trở về trường học một chuyến, thời gian còn lại trên cơ bản là đóng cửa không ra, luôn luôn dốc lòng tu luyện, tu vi cũng dần dần đề cao, đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng tám trung kỳ.

Hôm nay lúc chạng vạng tối, Đường Nghiệp bỗng nhiên tới, hơn nữa còn mang tới một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo của người này với cha của Đường Thanh Nhã, nhưng lại là giống nhau tới mấy phần, chỉ có điều một thân mặc quân trang, khí chất cũng càng thêm sắc bén, hai đầu vai hai gạch ba sao, là một tên thượng tá, chỉ có điều quân phục có chút kỳ lạ, dường như không thuộc về bất kỳ một loại quân chủng nào.

"Diệp tiên sinh, đây là Đường Minh Phi con trai út của ta!"

Đường Nghiệp cười giới thiệu với Diệp Trần nói.

Diệp Trần lập tức giật mình,

Đường Nghiệp có ba con trai, con trai cả là Đường Minh Viễn thì tham chính, con trai thứ hai Đường Minh Chính thì làm ăn kinh doanh, con trai thứ ba nghe nói tham gia vào trong quân đội, hơn nữa giống như là một cái bộ môn thần bí, nhưng rất ít khi có thể về nhà, cho nên Diệp Trần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Thanh Nhã là bạn học của ta, vậy ta gọi ngươi là chú Đường đi!"

Đường Minh Phi vội vàng nói:

"Đừng! Danh tiếng của Diệp tiên sinh, bây giờ đã vang vọng cả Hoa Hạ rồi, Minh Phi cũng không dám lỗ mãng!"

Diệp Trần cũng không bắt buộc,

"Không biết hai vị tới đây, là có chuyện gì muốn làm?"

Đường Nghiệp và Đường Minh Phi liếc nhau một cái, cười nói:

"Việc này khả năng liên quan đến bí mật quân sự, lão già ta trước hết nên lánh đi!"

Nói xong hướng về phía Diệp Trần chắp tay, trực tiếp quay người đi ra phía ngoài.

Đường Nghiệp vừa đi, Đường Minh Phi cũng đột nhiên đứng dậy, trong đôi mặt hiện ra vẻ hưng phấn nói:

"Nghe nói Diệp tiên sinh một chưởng giết chết Bạch Thiên Hành, không biết việc này là thật hay giả?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

"Bạch Thiên Hành đúng là được một chưởng của ta giết chết, ngươi có chuyện gì, cứ việc nói rõ!"

Đường Minh Phi nói:

"Diệp tiên sinh người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, ta cũng nói thẳng!"

Nói đến đây, Đường Minh Phi dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:

"Diệp tiên sinh đã từng nghe nói Thần Long vệ của Hoa Hạ chưa?"

Diệp Trần lắc đầu, biểu thị không biết.

Đường Minh Phi vội vàng giải thích nói:

"Thật ra thì khả năng của Diệp tiên sinh, chắc là rất rõ ràng, trên đời này cao nhân xuất hiện lớp lớp, có người tu võ, có người tu đạo, thậm chí có quốc gia phương tây, còn dựa vào khoa học kỹ thuật làm cho siêu năng giả mạnh lên, thậm chí Thiên Trúc quốc người người sôi nổi tu luyện...!"

"Lực lượng của những người này, vượt xa người bình thường, chỉ có điều vì giữ gìn yên ổn cho xã hổi, toàn thế giới tất cả các quốc gia, đều hết sức ăn ý, tận khả năng xóa dấu tin tức của những người này, truyền thông cũng sẽ không đưa tin, cho nên người bình thường biết được rất ít..."

"Ví dụ như nước Mỹ cường quốc đệ nhất thế giới, có cơ cấu chuyên môn, phụ trách quản lý điều khiển dư luận về phương diện này, thậm chí có lúc phỉa dùng dược vật tiêu trừ ký ức của người biết chuyện này!"

Nghe Đường Minh Phi giải thích xong, Diệp Trần liên tiếp gật đầu, tuy rằng kiếp trước hắn từng sống ở nước ngoài, cũng từng tiếp xúc tới siêu năng giả như trong lời nói của Đường Minh Phi, ví dụ như trước đó là sát thủ Huyết Ảnh Thiên Phạt, sử dụng thuốc nước cuồng hóa, thật ra thì thuộc về thủ đoạn của người kia.

Chỉ có điều, những gì hắn biết, đều chỉ là một góc của băng sơn, xa xa không có được nghe hệ thống như Đường Minh Phi nói.

Rất rõ ràng, hắn chắc là trải qua huấn luận cơ mật tương quan, cho nên mới có thể thấu hiểu đối với tình huống của toàn thế giới như thế.

Chỉ nghe được, Đường Minh Phi tiếp tục nói:

"Từ xưa tới nay, hiệp dùng võ phạm cấm! Vì giữ gìn an bình cho xã hổi, trên thế giới cơ cấu của tất cả các quốc gia, ở đối mặt trên loại vấn đề này, gần như đều sẽ làm ra một cái lựa chọn giống nhau, đó chính là tập trung những người có lực lượng xa xa hơn hẳn người bình thường này lại, trở thành người thủ vệ của quốc gia, mà không phải là một kẻ gây rối!"

Đường Minh Phi nói đến đây, thấy vẻ mặt Diệp Trần bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ gì không vui nào, lúc này mới tiếp tục nói:

"Ví dụ như nước Mỹ có siêu năng cục, liên minh Tây Phương có sở thẩm phán Giáo Đình, Đảo quốc có Tinh Quốc xã...mà Hoa Hạ chúng ta thì có Thần Long vệ!"

Sau khi Diệp Trần nghe xong lời giải thích của Đường Minh Phi, gần như đã đoán được ý đồ đến đây của Đường Minh Phi, tuy nhiên lông mày vẫn hơi nhíu,

"Tai sao ngươi phải nói với ta những chuyện này?"

Đường Minh Phi mỉm cười,

"Diệp tiên sinh là người thông minh, chắc là hiểu rõ ý đồ đến đây của ta, ta thật ra thì chính là đại biểu Thần Long vệ, tới mời tiên sinh gia nhập!"

Diệp Trần dường như không cảm thấy kinh ngạc, cười nhạt một tiếng, nói:

"Để cho ta gia nhập tổ chức của các ngươi, vậy đối với ta mà nói, có được chỗ tốt gì?"

Đường Minh Phi thấy Diệp Trần không có một lời từ chối, lập tức tinh thần phấn chấn, vội vàng nói:

"Mặc dù ta chỉ là Thần Long vệ bên ngoài biên chế, lần này cũng chỉ phụ trách đánh trận đầu, hỏi thăm mục đích của Diệp tiên sinh một chút, nhưng tôi có thể nói rất trách nhiệm, lấy thực lực của Diệp tiên sinh đủ để giết chết Bạch Thiên Hành, chỉ cần ngươi bằng lòng gia nhập Thần Long vệ, trên nguyên tắc bất kỳ điều kiện gì cũng có thể nói!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không nhíu mày,

"Vậy nếu như ta không muốn gia nhập thì sao? Phải chăng như vậy đại biểu quốc gia sẽ đối phó với ta sao?"

Đường Minh Phi cười khổ nói:

"Diệp tiên sinh nói đùa! Tồn tại giống như ngài, chỉ cần không phải tới tình trang tội ác tày trời đến công lý khó tha thứ, trên cơ bản là không có người nguyện ý đi trêu chọc..."

Diệp Trần nghĩ lại cũng thấy đúng, lấy thực lực hôn nay của hắn, coi lực lượng của một quốc gia, cũng chưa hắn là có thể giết được hắn, ngược lại sẽ chọc giận hắn, sẽ quấy long trời lở đất, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, quốc gia khẳng định cũng không muốn trêu chọc rắc rối.

Chỉ có điều, nếu như đông ý mời chào của quốc gia, sẽ có rất nhiều đặc quyền tương ứng mà thôi.

"Quyền lợi và nghĩ vụ luôn luôn ngang nhau! Nói xong quyền lợi, vậy nghĩa vụ thì sao? Không biết gia nhập Thần Long vệ này, cần thực hiện nghĩa vụ gì?"

Không nghĩ tới, Đường Minh Phi lắc đầu,

"Thần Long vệ bình thường thì chắc chắn có yêu cầu kỷ luật, nhưng đạt tới cấp bậc tồn tại như Diệp tiên sinh, trên nguyên tắc đối với ngài gần như là không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần không đi làm nguy hại cho an toàn quốc gia, với cả, ở lúc quốc gia gặp phải thế lực ngoại lai xâm lấn, có thể bảo vệ an toàn cho quốc gia, chỉ cần có thể làm được hai vấn đề này là được rồi!"

Sau khi nghe Đường Minh Phi giải thích một phen, nói thật, Diệp Trần thật đúng là có chút động tâm!

Không thể không nói, điều kiện này có thể nói là tương đối hậu đãi, ngoại trừ có người ngoại lai xâm nhập cần xuất thủ chiến đấu ra, đối với cuộc sống của hắn bây giờ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hơn nữa chỉ cần hắn đáp ứng gia nhập, cũng mang ý nghĩa có núi dựa lớn như quốc gia này, chỉ cần hắn không làm gì quá giới hạn, quốc gia sẽ xác nhận hắn, việc này nếu như đặt ở thời cổ đại, chư hầu một phương cùng lắm cũng là như thế!

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có lập tức đáp ứng,

"Việc này cho ta suy nghĩ lại một chút!"

Đường Minh Phi tự nhiên cũng không dám cưỡng cầu, lập tức đứng dậy cáo từ.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Đường Minh Phi đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, nói:

"Đúng rồi! Cấp trên của ta để cho ta chuyển cáo với Diệp tiên sinh, ngài giết chết Vũ Thế Mậu gia chủ của Vũ gia, Vũ Trường Không đã tiến về Côn Lôn Thánh Tâm các, chuẩn bị mời giúp đỡ đối phó ngài, xin ngài nhất định phải cẩn thận!"

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức sững sờ,

"Côn Lôn Thánh Tâm các? Đó là nơi nào?"

Đường Minh Phi vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Chuyện này ta cũng không phải rất hiểu rõ, nghe nói là tồn tại ở phía trên thoát khỏi lực lượng thế tục, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nói tóm lại để đối phó thì rất không dễ dàng!"

Nói đến đây, Đường Minh Phi dừng lại một chút,

"Cấp trên của ta, có lẽ đối với chuyện này hiểu rõ một chút, nếu như Diệp tiên sinh bằng lòng, ta có thể giúp ngài hẹn ông ấy, hai người thật tốt ngồi xuống trò chuyện với nhau một chút!"
Chương 140 Truyền thuyết về Thánh Tâm các

Đối với lời mời của Đường Minh Phi, Diệp Trần cũng không có từ chối, đúng lúc hắn cũng muốn hiểu một chút, lực lượng của thế giới này mà hắn còn chưa biết, thế là gật đầu đáp ứng.

Hiệu suất làm việc của Đường Minh Phi rất cao, có lẽ là tác phong của quân nhân, buổi chiều ngày thứ hai lần nữa tới đây, nói là người lãnh đạo trực tiếp của hắn vị kia, đã đi tới Vân Châu, vì hai người hẹn ở một ngôi biệt thự trong một tòa trang viên ở ngoại ô thành phố Vân Châu.

...

Hai người ngồi xe, sau nửa giờ, đi tới biệt thự trong trang viên này, giữ nước xung quanh núi, cảnh quan tuyệt vời, nhưng có chút hẻo lánh.

Lúc hai người đến đó, đối phương chờ đợi đã lâu.

Người lãnh đạo trực tiếp của Đường Minh Phi, vị này có mái tóc bạc phơ, dường như tuổi tác không nhỏ, nhưng vẻ mặt lại hồng hào, như là trung niên, vai một bông lúa một ngôi sao, rõ ràng là một tên thiếu tướng!

Diệp Trần biết, người này chắc là tu luyenj qua thuật thổ nạo của Đạo gia, hơn nữa còn là một tên cao thủ Hóa Kình, tuổi thật ít ra cũng phải hơn bảy mươi.

"Ha ha ha! Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là thiếu niên anh tài!"

Ông lão thiếu tướng này cởi mở cười một tiếng, trực tiếp sải bước đi tới trước mặt Diệp Trần, đưa bàn tay ra.

"Xin chào!"

Diệp Trần và hắn bắt tay một cái, vẻ mặt không có rung động chút nào.

Đường Minh Phi ở một bên vội vàng nói:

"Diệp tiên sinh, vị thủ trưởng này là Tổng tham mưu..."

Không đợi Đường Minh Phi giới thiệu xong, thiếu tướng trực tiếp khoát tay áo, nói:

"Loại xưng hô thế tục này, cũng không cần bôi nhọ lỗ tai Diệp tiên sinh, lão phu họ Dịch tên là Dịch Sơn Hà! Diệp tiên sinh nếu không chê, luận giao ngang hàng với ta là được!"

Diệp Trần nghe được cái tên này, lông mày không thể không hơi nhíu,

Người có tên này, hắn nhưng là đã từng nghe nói qua, ở vài thập niên trước, cũng đã hổ tướng nổi danh của Hoa Hạ quốc, chỉ có điều gần hai mươi năm trở lại đây, nhất thời danh tiếng của Diệp Thiên Ca có một không hai nổi lên, cho nên có rất ít người đề cập tới người này.

Diệp Trần tuy rằng cuồng ngạo, nhưng đối với loại nhân vật anh hùng bảo vệ quốc gia này, vẫn là rất kính trọng, lập tức mỉm cười,

"Dịch tướng quân khách khí!"

Dịch Sơn Hà cở mở lần nữa cười một tiếng, cũng không có nói nhảm,

"Nghe Tiểu Đường nói, Diệp tiên sinh muốn hỏi về tình huống của Côn Lôn Thánh Tâm các?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

"Thuần túy là tò mò, không biết lão tướng quân có tiện nói cho ta biết hay không?"

Dịch Sơn Hà cười nói:

"Không có gì không tiện! Thật ra thì lấy địa vị giờ này ngày này của Diệp tiên sinh, coi như ta không nói, ngươi rất nhanh cũng sẽ tiếp xúc đến cái phương diện kia!"

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Côn Lôn Thánh Tâm các này, thực ra thì chính là một môn phái lâu đời có truyền thừa hơn ngàn năm!"

"Thời cổ, võ đạo hưng thịnh, môn phái giang hồ mọc lên san sát, vì dụ như nổi danh nhất là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi..."

"Chỉ có điều theo thời đại phát triển, cùng với xã hội chưa ổn định, các loại nhân tố chính quyền thay đổi, rất nhiều môn phái cũng dần dần xuống dốc"

"Nhất là đến thời kỳ cận đại, vũ khí khoa học kỹ thuật chiếm cứ thượng phong, trở thành chủ lưu, võ đạo hoàn toàn xuống dốc, những môn phái giang hồ trước đó kia, tự nhiên một đời cũng không bằng một đời, thậm chí rất nhiều môn phái đều đã chìm ngập vào trong dòng sông lịch sử, bây giờ trở thành điểm du lịch, có tiếng không có miếng mà thôi..."

"Nhưng Côn Lôn Thánh Tâm các này, lại là một cái ngoại lệ, bởi vì nó khác hắn với các môn phái giang hộ khác, nó là một cái môn phái ẩn thế!"

Lúc nói đến đây, trong đôi mắt Dịch Sơn Hà, hiện ra vẻ say mê, nói:

"Nghe nói Thánh Tâm các này, xây dựng ở bên trong động thiên phúc địa mà tiên nhân thời thượng cổ để lại, người ngoài chỉ biết là ở Côn Luân sơn, nhưng không có biết cụ thể vị trí của nó, truyền ngôn nói, bên trong giống như một cái thế giới thần tiên, hơn nữa linh khí sung túc, là một chỗ tu luyện tuyệt hảo!"

Diệp Trần nghe đến đó, hiếu kỳ nói:

"Hoa Hạ đã có môn phái lợi hại như thế, vậy vì sao các người không mời cao thủ Thánh Tâm các rời núi, gia nhập Thần Long vệ của các ngươi?"

Dịch Sơn Hà thở dài một hơi nói:

"Ngươi có chỗ không biết, Côn Lôn Thánh Tâm các này ruy rằng ở trong cảnh nội Hoa Hạ, nhưng nó lại không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào ở trên thế giới, xưa nay không nhúng tay vào chuyện thế tục, ngay cả năm đó Đảo quốc xâm lấn Hoa Hạ, bọn họ cũng chưa từng có một người đi ra!"

Nói đến đây, trong đôi mặt của Dịch Sơn Hà hiện lên vẻ oán hận, tuy nhiên sau đó lại hiện ra vẻ rất kiêng kỵ, lại nói tiếp:

"Về sau khi người của Đảo quốc hoàn toàn bị đuổi ra khỏi Hoa Hạ, cử động lần đó của Thánh Tâm các khơi dậy sự tức giận của giới võ đạo Hoa Hạ, thế là ở hơn bốn mươi năm trước, ở lúc đó dưới sự dẫn đầu của Du Thiết Tâm được công nhận là đệ nhất nhân trong giới võ lâm, các cao thủ tiến về Côn Luân sơn, chuẩn bị tìm Thánh Tâm các tính món nợ này, nhưng không ngờ..."

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà lần nữa thở dài một tiếng, trong đôi mắt hiện ra vẻ nhớ lại,

"Lúc đó, ta cũng lấy thân phận là người bên trong võ lâm, tham gia làn hành động thảo phạt kia, lúc ấy phát sinh một cảnh tưởng, đời ra cũng sẽ không quên!"

"Đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Ngay cả Diệp Trần luôn luôn lạnh nhạt, nghe tới đó, cũng không nhịn được mở miệng truy vấn.

Hốc mắc của Dịch Sơn Hà hơi đỏ, chậm rãi nói:

"Ai có thể nghĩ tới, đối mặt với hơn trăm tên cao thũ võ đạo giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, Thành Tâm các lại chỉ phía ra một tên thiếu niên, thiếu niên kia với Diệp tiên sinh không chênh lệch nhiều...không! Chuẩn xác mà nói, so cới Diệp tiên sinh ngươi còn phải trẻ hơn!"

Thiếu niên kia đối với chúng ta nói:

"Trong những người chúng ta, chỉ cần có một người có thể chống nổi mười chiêu dưới tay hắn, muốc chém giết muốn róc thị Thánh Tâm các, tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

"Nhưng nếu như không có ngươi chịu qua mười chiêu dưới tay của hắn, sau này người trong giới hoa hạ võ đạo, không được bước vào Côn Luân sơn một bước!"

Nghe đến đó, trên cơ bản Diệp Trần đã đoán được, khẳng định là tên thiếu niên kia thắng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

"Kết quả về sau như thế nào?"

Dịch Sơn Hà thở dài một tiếng nữa,

"Ngay từ đầu, chúng ta tự nhiên là thi nhau chế giễu thiếu niên này không biết sợ là gì, thế là tùy tiện phái ra một tên cao thủ nhị lưu, muốn giáo huấn tiểu tử ngông cuồng không biết trời cao đất rộng này! Kết quả..."

"Người kia lại bị tên thiếu niên thần bí kia, một chiêu trong nháy mắt giết!"

"Ngay sau đó, lại có mấy tên cao thủ xuất thủ, nhưng vẫn như cũ đều bị một chiêu trong nháy mắt giết!"

"Cuối cung, sau khi chết liên tiếp bảy tên cao thủ, lão phu kìm nén không được, cũng tới trước khiêu chiến, ta sử dung tuyệt kỹ tổ truyền của Dịch gia chúng ta, lại khó khăn lắm cũng chỉ ngăn cản được hai chiêu là đã bị hắn chế trụ"

"Ta vốn cho là chính mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới thiếu niên kia lại nói: Ngươi có thể cản hai chiêu của ta, cũng coi là một nhân tài, ta không giết ngươi, chỉ lấy một ngón tay của ngươi a!"

Bói đến đây, Dịch Sơn Hà từ từ giơ tay trái của mình lên, lúc này Diệp Trần mới phát hiện, ở trên tay trái của hắn, đột nhiên thiếu một cái ngón tay nhỏ!

Dịch Sơn Hà im lặng một lúc, tâm tình bình phục xong, mới lại nói tiếp:

"Cuối cùng, chúng ta không có một ai là đối thủ của thiếu niên thần bí kia, lúc đó chỉ có thể để cho lão tiền bối Du Thiết Tâm mà giới võ lâm lúc đó công nhận là đệ nhất nhân xuất thủ!"

"Du tiền bối nưm đó, đã là Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn mạnh hơn Bạch Thiên Hành gấp ba lần, nhưng không có nghĩ tới, vẫn không phỉa là đối thủ của thiếu niên kia!"

"Thực ra thì tu vi của thiếu niên kia cũng không cao, nhưng võ công sử dụng, lại mạnh đến đáng sợ!"

"Trận chiến đó, có thể nói là long trời lở đất!"

"Hai người đánh tới chiêu thứ tám, trên người Du lão tiền bối đã có nhiều vết thương, mắt thấy bị thua, đành phải sử xuất ra sát chiêu áp đáy hòm của hắn, muốn đồng quy vu tận với thiến niên thần bí kia, ai có thể nghĩ..."

Nói tới đây, Dịch Sơn Hà giống như nghĩ tới cảnh tượng gì đó kinh khủng, chậm rãi nói:

"Trong đan điền của thiếu niên thần bí kia, thế mà bay ra một thanh phi kiếm! Vung ra một kiếm là muốn giêt Du lão tiền bối!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom