-
Chương 186-190
Chương186
CHƯƠNG 186
Gia đình này, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hủy nó!
Ai dám đánh chủ ý vào người nhà của anh, nhất định vạn kiếp bất phục!!
“Thần Chủ, nhà họ Lý kêu gọi những gia tộc ở Giang Nam Đạo giúp đỡ, bằng lòng chuyển nhượng 20% cổ phần của tập đoàn Lý Thị để hợp tác.”
Tư Lam gửi tin nhắn đến.
Nhà họ Lý chó cùng rứt dậu rồi.
Vương Bác Thần cười hờ hững, đây chẳng qua chỉ là một phần trong sự sắp xếp của anh mà thôi.
“Nói với những gia tộc đó, ai dám giúp nhà họ Lý, chính là đối đầu với tôi.”
Vương Bác Thần cười lạnh trả lời một tin nhắn.
Mẹ vất vả mới phát triển được tập đoàn Lý Thị, anh muốn lấy lại một cách hoàn chỉnh.
Anh muốn khiến đám người Lý Kiệu phải chết trong sự tuyệt vọng và hối hận.
Đây chính là sự trả thù của anh!
Anh cầu xin ông trời, người mẹ không dễ gì mới sống được, lại bị đám người Lý Kiệu hại chết!
Sao có thể tha cho bọn họ chứ!
Cho dù ông trời tha thứ cho tội ác của bọn họ, anh cũng tuyệt đối không tha thứ!
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại tâm huyết của mẹ, con nhất định sẽ khiến những người đó, tất cả đều phải quỳ ở trước bia mộ của mẹ mà sám hối! Bất luận là người của nhà họ Lý hay người của nhà họ Vương, con sẽ không bỏ qua bất kỳ ai!”
Trong mắt Vương Bác Thần tràn ngập tơ máu.
Cuộc đời này của mẹ, quá vất vả, quá khổ sở! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mẹ cố gắng sống như vậy, nhưng không có ai cho mẹ con đường sống!
Nhà họ Vương, nhà họ Lý, các người cứ đợi đấy cho tôi!
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, đè nén sự trả thù sôi sục trong lòng.
Anh sẽ không để bọn họ chết một cách thoải mái như vậy đâu!
Nhìn vợ con chơi với nhau ở sô pha, khóe miệng Vương Bác Thần nở một nụ cười ấm áp.
Nếu mẹ còn sống, nhìn thấy cảnh này, mẹ nhất định sẽ rất vui.
“Thanh Hà, nếu người của nhà họ Lý còn đến tìm em hợp tác thì em đồng ý, đòi 20% cổ phần của tập đoàn Lý Thị.’
Vương Bác Thần nói.
“Hả? Hợp tác với bọn họ? Tại sao.”
Vương Bác Thần nghi hoặc không hiểu nói: “Nhà họ Lý không phải là thứ gì tốt đẹp, công ty Hoa Nguyên cho dù phá sản, em cũng sẽ không hợp tác với bọn họ.”
Vương Bác Thần cười nói: “Có tiền để kiếm việc gì không hợp tác, hơn nữa nhà họ Lý sắp sụp đổ rồi, nhân cơ hội này, có thể lấy được toàn bộ sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Lý mới là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Nói linh tinh cái gì vậy hả, nhà họ Lý sao có thể sụp đổ chứ?”
Chương187
CHƯƠNG 187
Triệu Thanh Hà căn bản không tin con cá mập của thành phố Hà Châu như nhà họ Lý sẽ sụp đổ, cô cào cào tóc, nói: “Nếu anh không để bụng, em ngược lại không sao cả, vậy người của nhà họ Lý lần sau tới thì em đồng ý.”
Vương Bác Thần gật đầu, nếu không hợp tác với nhà họ Lý, bước tiếp theo trong kế hoạch của anh sao có thể triển khai được?
Ngày hôm sau, Vương Bác Thần vừa đưa Dao Dao đến nhà trẻ, điện thoại zalo của Lương Ngọc Đình đã gọi tới.
“Bạn học cũ, buổi tụ tập bạn học ngày hôm nay đừng quên nha.”
“Tôi nhất định sẽ đến, cậu gửi địa chỉ cho tôi là được.”
Cúp máy, nhìn thấy địa chỉ mà Lương Ngọc Đình gửi qua, Vương Bác Thần lập tức vui luôn.
Đây không phải là Phú Quý Hoa Nở của Canh Phong sao?
Xem ra những người bạn học này của anh đều sống rất tốt, có thể tụ tập ở Phú Quý Hoa Nở.
Phải biết, một lần tụ tập ở Phú Quý Hoa Nở, chi phí ít nhất cũng phải 60 triệu.
Có điều, vừa hay có thể để Canh Phong chiếu cố những người bạn học cũ này, bọn họ cho dù là có chút tiền, nhưng ở xã hội hiện nay muốn sống thoải mái, cũng không dễ dàng như vậy.
Vương Bác Thần lái xe đạp, thoải mái lái tới Phú Quý Hoa Nở.
“He he, Vương Bác Thần tới rồi, lát nữa mọi người làm như nào, đều biết rồi chứ?”
Lương Ngọc Đình nở một nụ cười thần bí.
“Ngọc Đình cậu yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không sai sót.” Một cô gái ăn mặc sexy nói.
Lại có người nói: “Cậu cả Trần không phải cũng muốn đến sao? Có gửi địa chỉ cho cậu ấy chưa?”
Một thanh niên khác nói: “Ặc, người ta là người thừa kế tài sản chục nghìn tỷ, sẽ để ý những người như chúng ta sao?”
“Tôi gọi lại thử xem, nói là hoa khôi lớp cũng ở đây, ban đầu cậu cả Trần là có tâm tư đối với hoa khôi lớp.”
Một thanh niên mặc vest thâm ý nói.
Lương Ngọc Đình cười e thẹn, nhưng trong lòng lại hận chết Vương Bác Thần.
Lúc đó, Trần Phong có ý với cô ta, còn từng theo đuổi cô ta.
Nhưng lúc đó ai cũng biết, Vương Bác Thần mới là cậu chủ nhà giàu thật sự, tuy nhà họ Trần cũng rất giàu, chỉ là so sánh với nhà họ Lý do Lý Kì – mẹ của Vương Bác Thần quản lý thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Cho nên, Lương Ngọc Đình đã từ chối sự theo đuổi của Trần Phong.
Hơn nữa, Trần Phong là kẻ đào hoa nổi tiếng, đã chơi không ít thiếu nữ. Lúc đó cô ta tâm cao khí ngạo, tự cho rằng Vương Bác Thần sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện điểm tốt của mình, Trần Phong không xứng với cô ta.
Nhưng ai ngờ nhà họ Lý ở trong một đêm xảy ra biến cố, Vương Bác Thần cũng bị đồn đã chết.
Tuy nhiên lúc đó bọn họ đã tốt nghiệp, cô ta sau khi vào làm ở một công ty mới phát hiện sự phức tạp của xã hội, mới phát hiện cuộc sống quá khó khăn.
Cô ta hối hận rồi, hối hận lúc đầu không có đồng ý Trần Phong.
Tuy nhiên hối hận cũng muộn rồi, oanh oanh yến yến bên cạnh Trần Phong có không ít người xinh đẹp hơn cô ta.
Chương188
CHƯƠNG 188
Cô ta gửi vô số tin nhắn cho Trần Phong, người ta không trả lời tin nào cả.
Điều này khiến cô ta rất thất bại.
Cho nên, cô ta trút hết mọi oán khí thù hận này lên đầu Vương Bác Thần.
Nếu không phải là Vương Bác Thần, cô ta sớm đã đồng ý Trần Phong rồi.
Bây giờ, sớm đã sống cuộc sống của phu nhân nhà hào môn rồi.
“Vương Bác Thần, đây là cậu nợ tôi, nếu không phải là cậu, tôi sớm đã gả vào hào môn rồi.”
Đáy mắt Lương Ngọc Đình vụt qua một tia oán độc.
“Cậu Trần trả lời tôi rồi, cậu Trần trả lời tôi rồi.”
Thanh niên mặc vest phẳng phiu lập tức đứng bật dậy, kích động nói.
“Trình Vụ, cậu Trần nói sao, có đến không?”
Không ít bạn học lập tức trở lên kích động.
Đó là cậu chủ của nhà họ Trần đó.
Khối tài sản hiện nay của nhà họ Trần cũng phải hơn 24 nghìn tỷ, nếu có thể lẫn được vào trong giới của cậu Trần, vậy sau này thật sự phát tài rồi.
Trình Vụ đắc ý nói: “Tôi nói với cậu Trần, hoa khôi Lương của lớp chúng ta cũng ở đây, tôi còn gửi ảnh của hoa khôi Lương nữa, tôi lại nói Vương Bác Thần cũng có mặt thì cậu Trần trả lời trong tích tắc, nói cậu ấy lập tức tới.”
“Trả lời trong tích tắc, đây chắc là vì hoa khôi Lương mà tới rồi, cũng chỉ có hoa khôi Lương mới có mị lực như này.”
“Đúng thế, cậu Trần lúc đó còn từng theo đuổi hoa khôi Lương, tục ngữ nói thứ không có được mới là thứ tốt nhất sao, cậu Trần đây là nhớ mãi không quên đối với hoa khôi lớp chúng ta.”
Mấy cô gái có chút ngưỡng mộ nói.
Cô gái tên Trần Thiến thâm ý nói: “Ngọc Đình, cậu có được cậu Trần thì đừng quên các chị em đó nha.”
Lương Ngọc Đình đắc ý trong lòng, cũng cho rằng Trần Phong chắc chắn là vì mình ở đây, cho nên mới tới.
Ha, đàn ông chính là như vậy.
Ký ức khắc sâu nhất, mãi mãi là cô gái thời thanh xuân từng theo đuổi.
Đặc biệt là cô gái không theo đuổi được, mãi mãi đều sẽ nhớ kỹ, giấu sâu trong tim.
Trước đây cô ta gửi tin nhắn cho Trần Phong, anh ta không trả lời, có thể là lòng tự tôn đang tác quái.
Bây giờ anh ta chắc chắn là muốn mượn cơ hội này, tỏ ý với cô ta.
Nghĩ đến đây, trái tim của Lương Ngọc Đình giống như chó nai nhảy loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra chấn tĩnh nói: “Có thể là cậu Trần cũng muốn gặp mặt các bạn học cũ mà thôi, đương nhiên rồi, có lẽ cậu ấy cũng là muốn bù đắp sự tiếc nuối trước đây.”
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự đắc ý trên khóe môi của Lương Ngọc Đình.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Vào lúc này, Vương Bác Thần đẩy cửa vào, cười hờ hờ nói.
Đám người Trần Thiến và Trình Vụ sững người, vốn mọi người đều đang bàn luận về cậu Trần, bây giờ Vương Bác Thần đột nhiên đi vào, bầu không khí lập tức trở lên quỷ dị.
Lũ lượt nhìn sang Lương Ngọc Đình, lúc đầu Lương Ngọc Đình là theo đuổi Vương Bác Thần, mà từ chối cậu Trần.
Chương189
CHƯƠNG 189
Hiện nay Vương Bác Thần trở thành kẻ ở rể ăn bám, tài sản cậu Trần sắp thừa kế càng lúc càng nhiều.
Lần này có kịch hay để xem rồi.
Vương Bác Thần? He he, hôm nay không giẫm cậu ở dưới chân, khiến cậu quỳ xuống cầu xin, buổi tụ tập bạn học này coi như tổ chức uổng rồi!
“Mọi người làm sao vậy? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Vương Bác Thần.”
Vương Bác Thần không có phát hiện sự khác thường gì, thật ra anh căn bản không nghĩ tới phương diện đó.
Đều là bạn học mấy năm không gặp, từng trải 4 năm cùng nhau, cho dù đã từng xảy ra một số chuyện không vui, bây giờ cũng đều trở thành hồi ức đẹp.
Trình Vụ phá vỡ sự gượng gạo, nói: “Aiya, Vương Bác Thần đến rồi, mau ngồi, có điều cậu cũng kiêu quá rồi, để mọi người đợi cậu, cậu nói cậu là một nhân vật lớn thì thôi đi, trở thành cái dáng vẻ này rồi cũng không biết ngại mà để mọi người đợi, như này buộc phải phạt ba ly rượu trắng.”
Vương Bác Thần hơi nhíu mày, anh vừa đến, không biết chuyện gì xảy ra.
Trình Vụ định làm cái quỷ gì?
Có điều anh không để ý, dù sao anh đến muộn, bèn nói: “Không thành vấn đề, nào nào nào, mọi người cùng nâng ly, tôi xin lỗi mọi người.”
Nhưng không có ai cầm ly rượu lên.
Ngược lại thích thú nhìn.
Giống như đang xem một vở kịch hay.
Vương Bác Thần cũng có hơi ngại, ly rượu trong tay để xuống cũng không được, uống cũng không được, chỉ nói đùa một câu: “Xem ra ba ly rượu này buộc phải uống rồi, muốn lờ đi để qua ải cũng không được rồi, ha ha ha.”
Nói xong, Vương Bác Thần uống liên tiếp ba ly, nói: “Thật sự xin lỗi, vừa mới đưa con đi học.”
Nhìn thấy Vương Bác Thần uống xong, Trình Vụ lại lên tiếng, cười giả tạo nói: “Tôi nói này Vương Bác Thần, ba ly tôi nói vừa rồi, là mỗi người ba ly, như vậy mới thể hiện được thành ý.”
“Không sai, Vương Bác Thần, cậu để chúng tôi đợi lâu như vậy, buộc phải mỗi người ba ly.”
Trần Thiến ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: “Đàn ông không thể nói không được, đúng không? Cậu nếu là đàn ông, mỗi người ba ly thì chúng ta chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Nói rồi, Trần Thiến đánh mắt với những người khác.
“Trình Vụ và Trần Thiến nói không sai, Vương Bác Thần, rượu này cậu buộc phải uống.”
“Cậu uống hết ba ly rượu của mỗi người chúng ta, chúng tôi lại uống tiếp với cậu.”
Trên mặt Lương Ngọc Đình mang nụ cười thần bí, trong ánh mắt ẩn chứa một tia khinh thường.
Vương Bác Thần hơi nhíu mày, ánh mắt quét qua người của những bạn học trước mặt.
Tổng cộng 10 người, nếu như mỗi người ba ly mà uống thì phải uống 30 ly.
Còn dùng ly uống bia, 30 ly phải mấy cân.
Mấy cân rượu, Vương Bác Thần không phải không uống được. Hơn nữa lấy thực lực của Vương Bác Thần hiện nay, rượu trắng uống thế nào cũng sẽ không say.
Nhưng rượu này đã biến vị rồi!
Đây không phải là phạt rượu, mà là ức hiếp người khác!
Chương190
CHƯƠNG 190
“Vương Bác Thần, cậu không phải là nhụt rồi chứ? Trước đây, cậu đường đường cũng là cậu chủ nhà giàu, có phải gia cảnh không như trước, ngay cả lá gan cũng trở lên nhỏ đi rồi không? Cậu nếu không uống được thì cậu quỳ xuống, liếm giày cho hoa khôi Lương, chúng tôi sẽ tha cho cậu, như thế nào?”
Trình Vụ nói xong thì bật cười ha hả.
“Vương Bác Thần, cậu không phải không dám chứ? Không dám uống vậy thì chơi trò chơi, liếm giày đi, dù sao là trò chơi, cũng không có gì to tác cả, ai kêu cậu tới muộn nhất.”
Trần Thiến và mấy bạn học khác, anh một câu tôi một câu mà nói vào.
“Nếu như tôi không thì sao?”
Vương Bác Thần hờ hững nói.
“Cậu không phải chơi không nổi chứ? Đừng làm mất hững như vậy có được không? Chúng tôi gọi cậu tới tham gia buổi tụ tập bạn học, đây là nể mặt cậu, đừng có mà nể mặt rồi còn không biết điều.”
Trình Vụ giống như cao nhân, khua tay múa chân nói.
Từng là cậu chủ đứng đầu Hà Châu, hiện nay bị anh ta dạy dỗ giống như con cháu, loại cảm giác này thật sự quá đã.
Trần Thiến cười như không cười nói: “Được rồi được rồi, mọi người đùa với cậu thôi, cậu nghiêm túc vậy sao? Con người cậu thật chán. Bỏ đi, nếu đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống đi, chúng tôi cũng không thiếu một phần ăn của cậu.”
Mắt của Vương Bác Thần nheo lại.
Nhìn kiểu này, đây là nhằm vào anh rồi.
Thôi vậy, nếu các người thức thời, tôi vẫn xem các người là bạn học.
Nếu các người tự tìm chết, vậy cũng trách tôi không xem các người là bạn học.
Các người làm mồng 1, đừng trách tôi làm rằm.
“Ài ài ài, ở đây có người rồi, cậu đổi chỗ khác.”
Vương Bác Thần vừa muốn ngồi xuống, Trần Thiến liền cất giọng chua loét nói: “Con người của cậu có hiểu quy tắc không vậy, chỗ này là chủ tọa, để lại cho khách tôn quý nhất, cậu phải sao? Cũng không nhìn xem mình có cái đức hạnh gì, xứng ngồi ghế chủ tọa sao?”
Cô gái tên Hồng Mai cố ý nói: “Tôi thấy, cậu ta đây là muốn ngồi ở bên cạnh hoa khôi lớp.”
“Đừng làm Ngọc Đình buồn nôn nữa.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trình Vụ chỉ vào chỗ lên đồ ăn ở cuối, chầm chậm nói: “Cậu ngồi ở đó đi, mùi trên người cậu nặng như vậy, đừng làm bẩn Ngọc Đình, ảnh hưởng tới khẩu vị của người ta.”
Lông mày của Vương Bác Thần nhíu càng chặt, nhìn sang Lương Ngọc Đình với ánh mắt thâm ý.
“Không sao không sao, các cậu đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy cả ngày trông con, trên người có ít mùi là rất bình thường, con của nhà nghèo, có chút mùi hôi cũng là điều bình thường, chúng ta lúc nhỏ không phải cũng từng trải qua như vậy sao?”
Lương Ngọc Đình nhìn như giải vây cho Vương Bác Thần, nhưng thực chất lại đang chê bai, đang chế giễu.
Ý trong lời nói ai cũng có thể nghe ra, chính là đang nói Vương Bác Thần anh bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, trên người anh đều là mùi hôi của người nghèo.
Vương Bác Thần không lên tiếng, mà ngồi ở vị trí đưa đồ ăn lên.
Nhiều lời vô ích, mặc kệ anh nói cái gì, chỉ sẽ dẫn đến sự cười nhạo và châm chọc của những người này.
CHƯƠNG 186
Gia đình này, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hủy nó!
Ai dám đánh chủ ý vào người nhà của anh, nhất định vạn kiếp bất phục!!
“Thần Chủ, nhà họ Lý kêu gọi những gia tộc ở Giang Nam Đạo giúp đỡ, bằng lòng chuyển nhượng 20% cổ phần của tập đoàn Lý Thị để hợp tác.”
Tư Lam gửi tin nhắn đến.
Nhà họ Lý chó cùng rứt dậu rồi.
Vương Bác Thần cười hờ hững, đây chẳng qua chỉ là một phần trong sự sắp xếp của anh mà thôi.
“Nói với những gia tộc đó, ai dám giúp nhà họ Lý, chính là đối đầu với tôi.”
Vương Bác Thần cười lạnh trả lời một tin nhắn.
Mẹ vất vả mới phát triển được tập đoàn Lý Thị, anh muốn lấy lại một cách hoàn chỉnh.
Anh muốn khiến đám người Lý Kiệu phải chết trong sự tuyệt vọng và hối hận.
Đây chính là sự trả thù của anh!
Anh cầu xin ông trời, người mẹ không dễ gì mới sống được, lại bị đám người Lý Kiệu hại chết!
Sao có thể tha cho bọn họ chứ!
Cho dù ông trời tha thứ cho tội ác của bọn họ, anh cũng tuyệt đối không tha thứ!
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ lấy lại tâm huyết của mẹ, con nhất định sẽ khiến những người đó, tất cả đều phải quỳ ở trước bia mộ của mẹ mà sám hối! Bất luận là người của nhà họ Lý hay người của nhà họ Vương, con sẽ không bỏ qua bất kỳ ai!”
Trong mắt Vương Bác Thần tràn ngập tơ máu.
Cuộc đời này của mẹ, quá vất vả, quá khổ sở! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mẹ cố gắng sống như vậy, nhưng không có ai cho mẹ con đường sống!
Nhà họ Vương, nhà họ Lý, các người cứ đợi đấy cho tôi!
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, đè nén sự trả thù sôi sục trong lòng.
Anh sẽ không để bọn họ chết một cách thoải mái như vậy đâu!
Nhìn vợ con chơi với nhau ở sô pha, khóe miệng Vương Bác Thần nở một nụ cười ấm áp.
Nếu mẹ còn sống, nhìn thấy cảnh này, mẹ nhất định sẽ rất vui.
“Thanh Hà, nếu người của nhà họ Lý còn đến tìm em hợp tác thì em đồng ý, đòi 20% cổ phần của tập đoàn Lý Thị.’
Vương Bác Thần nói.
“Hả? Hợp tác với bọn họ? Tại sao.”
Vương Bác Thần nghi hoặc không hiểu nói: “Nhà họ Lý không phải là thứ gì tốt đẹp, công ty Hoa Nguyên cho dù phá sản, em cũng sẽ không hợp tác với bọn họ.”
Vương Bác Thần cười nói: “Có tiền để kiếm việc gì không hợp tác, hơn nữa nhà họ Lý sắp sụp đổ rồi, nhân cơ hội này, có thể lấy được toàn bộ sản nghiệp dưới trướng của nhà họ Lý mới là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Nói linh tinh cái gì vậy hả, nhà họ Lý sao có thể sụp đổ chứ?”
Chương187
CHƯƠNG 187
Triệu Thanh Hà căn bản không tin con cá mập của thành phố Hà Châu như nhà họ Lý sẽ sụp đổ, cô cào cào tóc, nói: “Nếu anh không để bụng, em ngược lại không sao cả, vậy người của nhà họ Lý lần sau tới thì em đồng ý.”
Vương Bác Thần gật đầu, nếu không hợp tác với nhà họ Lý, bước tiếp theo trong kế hoạch của anh sao có thể triển khai được?
Ngày hôm sau, Vương Bác Thần vừa đưa Dao Dao đến nhà trẻ, điện thoại zalo của Lương Ngọc Đình đã gọi tới.
“Bạn học cũ, buổi tụ tập bạn học ngày hôm nay đừng quên nha.”
“Tôi nhất định sẽ đến, cậu gửi địa chỉ cho tôi là được.”
Cúp máy, nhìn thấy địa chỉ mà Lương Ngọc Đình gửi qua, Vương Bác Thần lập tức vui luôn.
Đây không phải là Phú Quý Hoa Nở của Canh Phong sao?
Xem ra những người bạn học này của anh đều sống rất tốt, có thể tụ tập ở Phú Quý Hoa Nở.
Phải biết, một lần tụ tập ở Phú Quý Hoa Nở, chi phí ít nhất cũng phải 60 triệu.
Có điều, vừa hay có thể để Canh Phong chiếu cố những người bạn học cũ này, bọn họ cho dù là có chút tiền, nhưng ở xã hội hiện nay muốn sống thoải mái, cũng không dễ dàng như vậy.
Vương Bác Thần lái xe đạp, thoải mái lái tới Phú Quý Hoa Nở.
“He he, Vương Bác Thần tới rồi, lát nữa mọi người làm như nào, đều biết rồi chứ?”
Lương Ngọc Đình nở một nụ cười thần bí.
“Ngọc Đình cậu yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không sai sót.” Một cô gái ăn mặc sexy nói.
Lại có người nói: “Cậu cả Trần không phải cũng muốn đến sao? Có gửi địa chỉ cho cậu ấy chưa?”
Một thanh niên khác nói: “Ặc, người ta là người thừa kế tài sản chục nghìn tỷ, sẽ để ý những người như chúng ta sao?”
“Tôi gọi lại thử xem, nói là hoa khôi lớp cũng ở đây, ban đầu cậu cả Trần là có tâm tư đối với hoa khôi lớp.”
Một thanh niên mặc vest thâm ý nói.
Lương Ngọc Đình cười e thẹn, nhưng trong lòng lại hận chết Vương Bác Thần.
Lúc đó, Trần Phong có ý với cô ta, còn từng theo đuổi cô ta.
Nhưng lúc đó ai cũng biết, Vương Bác Thần mới là cậu chủ nhà giàu thật sự, tuy nhà họ Trần cũng rất giàu, chỉ là so sánh với nhà họ Lý do Lý Kì – mẹ của Vương Bác Thần quản lý thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Cho nên, Lương Ngọc Đình đã từ chối sự theo đuổi của Trần Phong.
Hơn nữa, Trần Phong là kẻ đào hoa nổi tiếng, đã chơi không ít thiếu nữ. Lúc đó cô ta tâm cao khí ngạo, tự cho rằng Vương Bác Thần sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện điểm tốt của mình, Trần Phong không xứng với cô ta.
Nhưng ai ngờ nhà họ Lý ở trong một đêm xảy ra biến cố, Vương Bác Thần cũng bị đồn đã chết.
Tuy nhiên lúc đó bọn họ đã tốt nghiệp, cô ta sau khi vào làm ở một công ty mới phát hiện sự phức tạp của xã hội, mới phát hiện cuộc sống quá khó khăn.
Cô ta hối hận rồi, hối hận lúc đầu không có đồng ý Trần Phong.
Tuy nhiên hối hận cũng muộn rồi, oanh oanh yến yến bên cạnh Trần Phong có không ít người xinh đẹp hơn cô ta.
Chương188
CHƯƠNG 188
Cô ta gửi vô số tin nhắn cho Trần Phong, người ta không trả lời tin nào cả.
Điều này khiến cô ta rất thất bại.
Cho nên, cô ta trút hết mọi oán khí thù hận này lên đầu Vương Bác Thần.
Nếu không phải là Vương Bác Thần, cô ta sớm đã đồng ý Trần Phong rồi.
Bây giờ, sớm đã sống cuộc sống của phu nhân nhà hào môn rồi.
“Vương Bác Thần, đây là cậu nợ tôi, nếu không phải là cậu, tôi sớm đã gả vào hào môn rồi.”
Đáy mắt Lương Ngọc Đình vụt qua một tia oán độc.
“Cậu Trần trả lời tôi rồi, cậu Trần trả lời tôi rồi.”
Thanh niên mặc vest phẳng phiu lập tức đứng bật dậy, kích động nói.
“Trình Vụ, cậu Trần nói sao, có đến không?”
Không ít bạn học lập tức trở lên kích động.
Đó là cậu chủ của nhà họ Trần đó.
Khối tài sản hiện nay của nhà họ Trần cũng phải hơn 24 nghìn tỷ, nếu có thể lẫn được vào trong giới của cậu Trần, vậy sau này thật sự phát tài rồi.
Trình Vụ đắc ý nói: “Tôi nói với cậu Trần, hoa khôi Lương của lớp chúng ta cũng ở đây, tôi còn gửi ảnh của hoa khôi Lương nữa, tôi lại nói Vương Bác Thần cũng có mặt thì cậu Trần trả lời trong tích tắc, nói cậu ấy lập tức tới.”
“Trả lời trong tích tắc, đây chắc là vì hoa khôi Lương mà tới rồi, cũng chỉ có hoa khôi Lương mới có mị lực như này.”
“Đúng thế, cậu Trần lúc đó còn từng theo đuổi hoa khôi Lương, tục ngữ nói thứ không có được mới là thứ tốt nhất sao, cậu Trần đây là nhớ mãi không quên đối với hoa khôi lớp chúng ta.”
Mấy cô gái có chút ngưỡng mộ nói.
Cô gái tên Trần Thiến thâm ý nói: “Ngọc Đình, cậu có được cậu Trần thì đừng quên các chị em đó nha.”
Lương Ngọc Đình đắc ý trong lòng, cũng cho rằng Trần Phong chắc chắn là vì mình ở đây, cho nên mới tới.
Ha, đàn ông chính là như vậy.
Ký ức khắc sâu nhất, mãi mãi là cô gái thời thanh xuân từng theo đuổi.
Đặc biệt là cô gái không theo đuổi được, mãi mãi đều sẽ nhớ kỹ, giấu sâu trong tim.
Trước đây cô ta gửi tin nhắn cho Trần Phong, anh ta không trả lời, có thể là lòng tự tôn đang tác quái.
Bây giờ anh ta chắc chắn là muốn mượn cơ hội này, tỏ ý với cô ta.
Nghĩ đến đây, trái tim của Lương Ngọc Đình giống như chó nai nhảy loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra chấn tĩnh nói: “Có thể là cậu Trần cũng muốn gặp mặt các bạn học cũ mà thôi, đương nhiên rồi, có lẽ cậu ấy cũng là muốn bù đắp sự tiếc nuối trước đây.”
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự đắc ý trên khóe môi của Lương Ngọc Đình.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Vào lúc này, Vương Bác Thần đẩy cửa vào, cười hờ hờ nói.
Đám người Trần Thiến và Trình Vụ sững người, vốn mọi người đều đang bàn luận về cậu Trần, bây giờ Vương Bác Thần đột nhiên đi vào, bầu không khí lập tức trở lên quỷ dị.
Lũ lượt nhìn sang Lương Ngọc Đình, lúc đầu Lương Ngọc Đình là theo đuổi Vương Bác Thần, mà từ chối cậu Trần.
Chương189
CHƯƠNG 189
Hiện nay Vương Bác Thần trở thành kẻ ở rể ăn bám, tài sản cậu Trần sắp thừa kế càng lúc càng nhiều.
Lần này có kịch hay để xem rồi.
Vương Bác Thần? He he, hôm nay không giẫm cậu ở dưới chân, khiến cậu quỳ xuống cầu xin, buổi tụ tập bạn học này coi như tổ chức uổng rồi!
“Mọi người làm sao vậy? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Vương Bác Thần.”
Vương Bác Thần không có phát hiện sự khác thường gì, thật ra anh căn bản không nghĩ tới phương diện đó.
Đều là bạn học mấy năm không gặp, từng trải 4 năm cùng nhau, cho dù đã từng xảy ra một số chuyện không vui, bây giờ cũng đều trở thành hồi ức đẹp.
Trình Vụ phá vỡ sự gượng gạo, nói: “Aiya, Vương Bác Thần đến rồi, mau ngồi, có điều cậu cũng kiêu quá rồi, để mọi người đợi cậu, cậu nói cậu là một nhân vật lớn thì thôi đi, trở thành cái dáng vẻ này rồi cũng không biết ngại mà để mọi người đợi, như này buộc phải phạt ba ly rượu trắng.”
Vương Bác Thần hơi nhíu mày, anh vừa đến, không biết chuyện gì xảy ra.
Trình Vụ định làm cái quỷ gì?
Có điều anh không để ý, dù sao anh đến muộn, bèn nói: “Không thành vấn đề, nào nào nào, mọi người cùng nâng ly, tôi xin lỗi mọi người.”
Nhưng không có ai cầm ly rượu lên.
Ngược lại thích thú nhìn.
Giống như đang xem một vở kịch hay.
Vương Bác Thần cũng có hơi ngại, ly rượu trong tay để xuống cũng không được, uống cũng không được, chỉ nói đùa một câu: “Xem ra ba ly rượu này buộc phải uống rồi, muốn lờ đi để qua ải cũng không được rồi, ha ha ha.”
Nói xong, Vương Bác Thần uống liên tiếp ba ly, nói: “Thật sự xin lỗi, vừa mới đưa con đi học.”
Nhìn thấy Vương Bác Thần uống xong, Trình Vụ lại lên tiếng, cười giả tạo nói: “Tôi nói này Vương Bác Thần, ba ly tôi nói vừa rồi, là mỗi người ba ly, như vậy mới thể hiện được thành ý.”
“Không sai, Vương Bác Thần, cậu để chúng tôi đợi lâu như vậy, buộc phải mỗi người ba ly.”
Trần Thiến ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: “Đàn ông không thể nói không được, đúng không? Cậu nếu là đàn ông, mỗi người ba ly thì chúng ta chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Nói rồi, Trần Thiến đánh mắt với những người khác.
“Trình Vụ và Trần Thiến nói không sai, Vương Bác Thần, rượu này cậu buộc phải uống.”
“Cậu uống hết ba ly rượu của mỗi người chúng ta, chúng tôi lại uống tiếp với cậu.”
Trên mặt Lương Ngọc Đình mang nụ cười thần bí, trong ánh mắt ẩn chứa một tia khinh thường.
Vương Bác Thần hơi nhíu mày, ánh mắt quét qua người của những bạn học trước mặt.
Tổng cộng 10 người, nếu như mỗi người ba ly mà uống thì phải uống 30 ly.
Còn dùng ly uống bia, 30 ly phải mấy cân.
Mấy cân rượu, Vương Bác Thần không phải không uống được. Hơn nữa lấy thực lực của Vương Bác Thần hiện nay, rượu trắng uống thế nào cũng sẽ không say.
Nhưng rượu này đã biến vị rồi!
Đây không phải là phạt rượu, mà là ức hiếp người khác!
Chương190
CHƯƠNG 190
“Vương Bác Thần, cậu không phải là nhụt rồi chứ? Trước đây, cậu đường đường cũng là cậu chủ nhà giàu, có phải gia cảnh không như trước, ngay cả lá gan cũng trở lên nhỏ đi rồi không? Cậu nếu không uống được thì cậu quỳ xuống, liếm giày cho hoa khôi Lương, chúng tôi sẽ tha cho cậu, như thế nào?”
Trình Vụ nói xong thì bật cười ha hả.
“Vương Bác Thần, cậu không phải không dám chứ? Không dám uống vậy thì chơi trò chơi, liếm giày đi, dù sao là trò chơi, cũng không có gì to tác cả, ai kêu cậu tới muộn nhất.”
Trần Thiến và mấy bạn học khác, anh một câu tôi một câu mà nói vào.
“Nếu như tôi không thì sao?”
Vương Bác Thần hờ hững nói.
“Cậu không phải chơi không nổi chứ? Đừng làm mất hững như vậy có được không? Chúng tôi gọi cậu tới tham gia buổi tụ tập bạn học, đây là nể mặt cậu, đừng có mà nể mặt rồi còn không biết điều.”
Trình Vụ giống như cao nhân, khua tay múa chân nói.
Từng là cậu chủ đứng đầu Hà Châu, hiện nay bị anh ta dạy dỗ giống như con cháu, loại cảm giác này thật sự quá đã.
Trần Thiến cười như không cười nói: “Được rồi được rồi, mọi người đùa với cậu thôi, cậu nghiêm túc vậy sao? Con người cậu thật chán. Bỏ đi, nếu đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống đi, chúng tôi cũng không thiếu một phần ăn của cậu.”
Mắt của Vương Bác Thần nheo lại.
Nhìn kiểu này, đây là nhằm vào anh rồi.
Thôi vậy, nếu các người thức thời, tôi vẫn xem các người là bạn học.
Nếu các người tự tìm chết, vậy cũng trách tôi không xem các người là bạn học.
Các người làm mồng 1, đừng trách tôi làm rằm.
“Ài ài ài, ở đây có người rồi, cậu đổi chỗ khác.”
Vương Bác Thần vừa muốn ngồi xuống, Trần Thiến liền cất giọng chua loét nói: “Con người của cậu có hiểu quy tắc không vậy, chỗ này là chủ tọa, để lại cho khách tôn quý nhất, cậu phải sao? Cũng không nhìn xem mình có cái đức hạnh gì, xứng ngồi ghế chủ tọa sao?”
Cô gái tên Hồng Mai cố ý nói: “Tôi thấy, cậu ta đây là muốn ngồi ở bên cạnh hoa khôi lớp.”
“Đừng làm Ngọc Đình buồn nôn nữa.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trình Vụ chỉ vào chỗ lên đồ ăn ở cuối, chầm chậm nói: “Cậu ngồi ở đó đi, mùi trên người cậu nặng như vậy, đừng làm bẩn Ngọc Đình, ảnh hưởng tới khẩu vị của người ta.”
Lông mày của Vương Bác Thần nhíu càng chặt, nhìn sang Lương Ngọc Đình với ánh mắt thâm ý.
“Không sao không sao, các cậu đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy cả ngày trông con, trên người có ít mùi là rất bình thường, con của nhà nghèo, có chút mùi hôi cũng là điều bình thường, chúng ta lúc nhỏ không phải cũng từng trải qua như vậy sao?”
Lương Ngọc Đình nhìn như giải vây cho Vương Bác Thần, nhưng thực chất lại đang chê bai, đang chế giễu.
Ý trong lời nói ai cũng có thể nghe ra, chính là đang nói Vương Bác Thần anh bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, trên người anh đều là mùi hôi của người nghèo.
Vương Bác Thần không lên tiếng, mà ngồi ở vị trí đưa đồ ăn lên.
Nhiều lời vô ích, mặc kệ anh nói cái gì, chỉ sẽ dẫn đến sự cười nhạo và châm chọc của những người này.