-
Chương 166-170
Chương166
CHƯƠNG 166
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”
Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.
Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!
Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?
Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!
Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!
Đó không phải là người!
Mà là ác quỷ!
Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!
Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?
Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.
Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!
Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!
Ác quỷ!
Chắc chắn là ác quỷ!!
Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!
Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.
Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.
“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”
Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.
“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”
“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”
“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”
Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”
Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”
Canh Phong!!
Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!
Ra lệnh cho Tư Lam??!
Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!
Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…
Chương167
CHƯƠNG 167
Sao, sao lại thế này?
Không phải người ta đều nói Vương Bác Thần từng đỡ một viên đạn cho Thần Chủ thôi à?
Không phải người ta từng nói hôn lễ thế kỷ của Vương Bác Thần chỉ là ân tình mà Thần Chủ đáp trả thôi sao?
Vương Bác Thần, sao lại có thể trực tiếp ra lệnh cho thư ký Tư Lam được?
Sao dám sai bảo Canh Phong như đàn em của mình vậy chứ?
Đáp án hiện rõ mồn một!!
Trần Thiên Minh sợ đến nỗi hít sâu một hơi, anh ta quên cả cơn đau, quên việc kêu gào, quên cả kêu cứu!!
Một suy nghĩ lớn mật nảy sinh trong lòng ông ta!!
Gương mặt Trần Thiên Minh xám nghoét, vẻ kinh ngạc hằn lên trong ánh mắt của ông ta.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!!!
Trúng kế rồi, tất cả mọi người đều trúng kế cả rồi.
Trần Thiên Minh hết sức hối hận.
Tại sao, tại sao ban đầu mình không nghĩ rộng ra chứ?
Tại sao, tại sao ban đầu mình không chú ý đến Vương Bác Thần?
Chỉ cần để ý nhiều hơn một chút, cho dù chỉ một chút thôi thì cũng có thể phát hiện được sơ hở!
Có thể nhận ra thân phận của Vương Bác Thần!!
Vương Bác Thần chưa từng che giấu thân phận Thần Chủ của mình!
Chỉ có điều, từ trước đến nay, những người như mình chưa từng để tâm, chưa từng đánh giá cao anh!
Chỉ cần để ý kỹ hơn một chút thôi là có thể nhận ra ngay
Ấy thế mà mình chẳng chịu để ý chút nào cả.
Mình, còn mộng tưởng nuốt chửng công ty Hoa Nguyên, cưỡng bức Triệu Thanh Hà.
Phì.
Trần Thiên Minh nôn ra bãi máu xanh lòm, sợ hãi đến vỡ cả gan mật.
Trần Thiên Minh, sợ đến nỗi chết hẳn!
Tư Lam nhanh chóng dẫn người đến khống chế tình hình hiện trường, diệt trừ tận gốc thế lực của Trần Thiên Minh.
Câu chuyện về kẻ máu mặt Trần Thiên Minh trong thành phố Hà Châu đã khép màn lại từ đó.
Vào lúc này, trong nhà họ Lý.
Lý Kiệu vừa cười vừa nói: “Ba à, công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi, tất cả vật liệu xây dựng xung quanh thành phố Hà Châu đều đã bị con mua hết, Trần Thiên Minh lại cử người đến phá, ngày mai, trễ nhất là ngày mai, công ty Hoa Nguyên sẽ phá sản.”
Việc cháu trai trưởng bị giết làm cho Lý Thành già đi rất nhiều, ông ta lên tiếng với giọng nói trầm trầm: “Thằng khốn đó gặp phải vận may cứt chó nên mới đỡ được viên đạn cho Thần Chủ, mặc dù Thần Chủ đã đáp trả ân tình cho nó, nhưng nếu ra tay giết quách nó đi thì làm Thần Chủ mất mặt. Phải dung đến thủ đoạn thương trường ép chết chúng, khiến cho gia đình thằng khốn đó tan nhà nát cửa, cho nó sống không bằng chết!”
Chương168
CHƯƠNG 168
Vào lúc này.
Tiếng “ầm” cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai ba con bọn họ.
Một thi thể mặc áo choàng tắm bị ném vào giữa sân.
“Lại là mày!!!”
Ba con Lý Kiệu nhận ra Canh Phong, lần trước người ném thi thể của Lý Trạch Hoa vào sân cũng là anh ta.
“Trần Thiên Minh là tay sai của nhà họ Lý, anh Vương kêu tôi mang thi thể của ông ta đến đây làm quà cho các người.”
“Anh Vương còn dặn tôi nói cho các người biết, hôm nay là ngày thứ mười lăm!”
“Cậu! Tìm! Chết!!”
Giọng nói bật ra từ kẽ răng của Lý Kiệu!
Ông ta giống như một con hổ dữ rình mồi muốn ăn tươi nuốt sống mọi người, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Canh Phong!
Thi thể của con trai ông ta là Lý Trạch Hoa chính là do kẻ này đưa tới!
Nhưng, ông ta mãi vẫn chưa tìm được người này!
Lần này, vậy mà lại còn đến đưa xác!
Trần Thiên Minh, đây là người đại diện cho nhà họ Lý bọn họ ở bên ngoài!
Trần Thiên Minh đã chết, xác còn bị đưa tới cửa, đây chính là đang tát vào mặt nhà họ Lý!
“Bắt cậu ta lại!”
Lý Kiệu ánh mắt đầy hận ý, đứa con trai mà mình nuôi dưỡng hơn 20 năm đã chết, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Mình chỉ có một đứa con trai như vậy thôi.
Bất kể có trả giá gì, cũng phải bắt được người này!
Để xé nát xương thịt của anh ta, để khiến anh ta hối hận khi đến thế giới này!
Vương Bác Thần không thể chết, bởi vì đã cứu mạng Thần chủ, chỉ có thể thông qua thủ đoạn thương nghiệp để khiến anh sống không bằng chết!
Nhưng người này, thì nhất định phải giết, để chôn cùng với con trai ông ta!!!
“Nhà họ Lý đúng là một lũ ngốc.”
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, mạng sống của mấy kẻ ngốc các người, là của ngài Vương.”
Canh Phong cười to hai tiếng khinh bỉ, nhảy phắt lên mái nhà rồi bỏ đi.
Bọn vệ sĩ nhà họ Lý, muốn giữ được anh ta còn khó hơn lên trời.
“Lai lịch của người này rốt cuộc là ai, tại sao mãi vẫn không tra được!”
Lý Kiệu nghiến răng, một đấm lên bàn.
Lần này, lại để anh ta chạy rồi.
Nhìn thi thể của Trần Thiên Minh, khuôn mặt già nua của Lý Thành đột nhiên đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, rồi ngã về phía sau.
Ông ta, bị Vương Bác Thần làm cho tức đến ngất đi rồi!
Lý Kiệu vội vàng ôm lấy, kêu lên: “Ba, ba, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ mau!”
Chương169
CHƯƠNG 169
“Tìm, tìm cho ta, đào ba tấc đất, cũng phải tìm được người này cho ta !!”
Nhà họ Lý hỗn loạn.
Ông cụ tức giận đến mức nôn ra máu, còn ngất xỉu.
Điều này là không thể tưởng tượng trước đây.
Nhất thời, nhà họ Lý lờ mờ cảm thấy sắp xảy ra chuyện trọng đại.
Vương Bác Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Lão Ngũ, nói: “Có gan nhận không?”
Khuôn mặt tái nhợt của Lão Ngũ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng hễ nghĩ tới Trần Thiên Minh là người đại diện của nhà họ Lý, mình phải tiếp nhận địa bàn của Trần Thiên Minh, nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
Nhưng mà, chỉ cần nhận được địa bàn này, ông ta sẽ là chủ thầu lớn nhất thành phố Hà Châu, không chỉ có thể lấy lại gia sản mà Trần Thiên Minh đã lấy đi, mà còn có thể nhân lên gấp mấy lần!
Trị giá hơn ngàn tỷ !
Sự cám dỗ to lớn này giống như một người đẹp khỏa thân đang uốn éo trước một người đàn ông đã chịu đựng ba mươi năm.
Lão Ngũ thở dài rồi lại nuốt nước bọt, ông ta đã bị cám dỗ rồi.
Trị giá ngàn tỷ đó. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ cần đồng ý, ông ta có thể trút được cục tức này, còn để những kẻ coi thường ông ta sau khi phá sản kia, phải nhìn cho kỹ, rồi tự tát vào mặt.
Trả lại hết sự sỉ nhục của bọn họ dành cho mình!
Nhưng… nhà họ Lý… đậu xanh, ông đây đã hơn 40 tuổi rồi, vợ đã chạy, con cái cũng không nhận mình nữa, còn sợ cái rắm gì!
Ánh mắt Lão Ngũ đầy chật vật, cuối cùng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận!”
Vương Bác Thần cười nhẹ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đối mặt với tài sản hơn ngàn tỷ, không tin Lão Ngũ sẽ không động lòng.
“Từ nay về sau, ông là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu. Ông chỉ nghe lời Triệu Thanh Hà, hiểu không?”
“Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Lão Ngũ vội vàng nói, nịnh hót mà đưa cho Vương Bác Thần một điếu thuốc.
Vương Bác Thần cũng không chê, thuận tay nhận lấy, Lão Ngũ vội vàng dùng hai tay châm lửa.
“Vương Bác Thần !!!”
Đột nhiên, một giọng nói rất tức giận vang lên.
Nhìn thấy cô, Vương Bác Thần giật mình suýt làm rơi điếu thuốc trên tay.
“Thanh Hà, sao, sao em lại tới đây.”
Vương Bác Thần nhanh chóng vứt điếu thuốc trong tay xuống.
Lão Ngũ nhìn thấy mà xót xa.
Gói Jet ba số cả 54 ngàn, mới hút một hơi đã vứt rồi.
Anh ta nhanh chóng nhặt nó lên, lại nhét vào hộp thuốc lá.
Khóe miệng Vương Bác Thần giựt giựt.
Chương170
CHƯƠNG 170
Triệu Thanh Hà cả giận nói: “Anh, em kêu anh tới coi tình hình thế nào, anh lại nấp ở đây hút thuốc!”
Vương Bác Thần vội vàng nở nụ cười nịnh: “Vợ à, đừng nóng giận, chuyện đã giải quyết xong rồi, công nhân không làm loạn nữa.”
Triệu Thanh Hà vốn đang rất tức giận, nghe thấy lời này lập tức sững sờ.
Đã giải quyết xong rồi?
Giải quyết xong nhanh như vậy sao?
Bọn họ đi trước, sau khi giải quyết xong công việc của công ty cô cũng liền vội vàng chạy tới.
Sao có thể được?
“Vương Bác Thần, anh còn dám nói dối em đúng không.”
Triệu Thanh Hà rất tức giận, chuyện lớn như vậy sao có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy được?
Trong tài khoản của công ty không có tiền nữa, công nhân không thấy lương, thì sao có thể bỏ qua được?
Cô cảm thấy Vương Bác Thần đang gạt mình
Càng tức giận hơn.
Lão Ngũ vội vàng đứng ra giải thích: “Triệu, Triệu tổng, thật sự đã giải quyết xong rồi, tiền lương đã trả xong, hơn nữa tiền lương của nhóm người về nhà kia, thư ký Tiểu Lan cũng gửi rồi.”
“Cái gì? Không thể nào!”
Triệu Thanh Hà nhìn chằm chằm vào Lão Ngũ và Vương Bác Thần nói: “Các người liên hợp gạt tôi đúng không?”
Lão Ngũ vội vàng nói: “Triệu tổng, tôi làm sao dám chứ, ngài Vương kêu người đem sáu tỷ tới, phát tiền lương tại chỗ, còn bắt hai người xúi giục kia ra nữa.”
“Sáu tỷ?”
Triệu Thanh Hà không thể tin được nói: “Tiền ở đâu ra?”
Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, anh là Thần chủ, em cảm thấy anh sẽ thiếu tiền sao? Anh bảo Canh Phong đem sáu tỷ tới…”
“Là tiền mượn từ Canh Phong đúng không?”
Triệu Thanh Hà hoàn toàn không tin Vương Bác Thần sẽ là Thần chủ, hừ lạnh mà ngắt lời Vương Bác Thần, nói: “Cũng chỉ có Canh Phong mới có thể cho anh nhiều tiền như vậy. Chỉ dựa vào anh, còn Thần chủ nữa chứ? Có chút khí thế Thần chủ nào không?”
Vương Bác Thần bất lực.
Lòng thầm nghĩ, anh cũng không thể ngày nào cũng ngồi ở nhà bày ra bộ dạng Thần chủ với mẹ vợ, với em và Dao Dao đâu chứ?
Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Lão Ngũ ở bên cạnh nghe xong thì sợ đến mức rùng mình, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, không dám nhúc nhích.
Thần chủ!
Vương Bác Thần là Thần chủ?
Lão Ngũ nhớ, uy nghiêm của Vương Bác Thần khi làm kinh động công nhân chẳng khác gì một vị tướng quân chỉ huy hàng vạn quân cả!
Đặc biệt là ánh mắt của anh, nhất định là ánh mắt của người đã từng giết người, trước đây từng nhìn thấy một kẻ giết người hàng loạt, ánh mắt lạnh lùng kia có thể trực tiếp làm người ta sợ hãi.
CHƯƠNG 166
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyên?”
Nghe Vương Bác Thần nói thế, Trần Thiên Minh liếc nhìn sang một cách vô thức.
Nhưng mà, chỉ dòm thoáng qua thôi mà ông ta đã sợ chết khiếp!
Ánh mắt ấy rốt cuộc là thế nào?
Giống như một con hổ dữ khát máu, con rồng hung hãn muốn nuốt chửng nhân loại!
Nếu như nói lệ khí toát ra từ người Canh Phong làm cho Trần Thiên Minh sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Thế thì, ánh mắt của Vương Bác Thần làm cho bức tường phòng ngự tâm lý của Trần Thiên Minh sụp đổ hẳn!
Đó không phải là người!
Mà là ác quỷ!
Chỉ có ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục mới có ánh mắt như vậy mà thôi!!!
Anh ta nhìn thấy cái gì rồi?
Chỉ một ánh mắt thôi mà khiến ông ta cứ như thể nhìn thấy núi thây biển máu.
Máu chảy thành dòng từ vô số thi thể!
Còn Vương Bác Thần đang đứng trên ngọn núi ấy!!!
Ác quỷ!
Chắc chắn là ác quỷ!!
Trần Thiên Minh sợ chết khiếp, ánh mắt ấy khiến ông ta sợ chết khiếp!
Đừng nói đến ông ta làm gì, đến nhóm Canh Phong cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sát khí của Vương Bác Thần nữa kìa.
Trần Thiên Minh – người có máu mặt ở thành phố Hà Châu, bây giờ lại sợ đến són ra quần, ông ta khúm núm như chuột gặp mèo.
“Đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói hết, tôi biết sai rồi, biết sai rồi, biết sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.”
Trần Thiên Minh đã sợ đến đờ đẫn, ông ta dập đầu bùm bụp xuống mặt đất, máu tươi loang lổ trên trán cũng không màng.
“Là nhà họ Lý đấy, nhà họ Lý kêu tôi làm thế, nhà họ Lý kêu tôi đối phó với công ty Hoa Nguyên đấy.”
“Tôi chấp nhận bồi thường, tôi chấp nhận bồi thường một nửa tài sản cho công ty Hoa Nguyên, xin anh tha cho tôi.”
“Canh Phong, đưa thi thể của hắn đến nhà họ Lý, xem như là quà tôi tặng cho chúng, nói cho nhà họ Lý biết, bọn chúng vẫn còn mười lăm ngày.”
Vương Bác Thần chẳng buồn nhìn ông ta mà chỉ nói: “Ra lệnh cho Tư Lam, đến lúc dọn dẹp sạch sẽ chướng khí ở thành phố Hà Châu rồi.”
Canh Phong khom lưng đáp: “Dạ, anh Vương.”
Canh Phong!!
Anh ta chính là Canh Phong, thư ký trước kia của thần chủ!!
Ra lệnh cho Tư Lam??!
Tư Lam là thư ký thân cận của Thần Chủ kia đấy!!
Thế, thế thân phận của Vương Bác Thần là…
Chương167
CHƯƠNG 167
Sao, sao lại thế này?
Không phải người ta đều nói Vương Bác Thần từng đỡ một viên đạn cho Thần Chủ thôi à?
Không phải người ta từng nói hôn lễ thế kỷ của Vương Bác Thần chỉ là ân tình mà Thần Chủ đáp trả thôi sao?
Vương Bác Thần, sao lại có thể trực tiếp ra lệnh cho thư ký Tư Lam được?
Sao dám sai bảo Canh Phong như đàn em của mình vậy chứ?
Đáp án hiện rõ mồn một!!
Trần Thiên Minh sợ đến nỗi hít sâu một hơi, anh ta quên cả cơn đau, quên việc kêu gào, quên cả kêu cứu!!
Một suy nghĩ lớn mật nảy sinh trong lòng ông ta!!
Gương mặt Trần Thiên Minh xám nghoét, vẻ kinh ngạc hằn lên trong ánh mắt của ông ta.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!!!
Trúng kế rồi, tất cả mọi người đều trúng kế cả rồi.
Trần Thiên Minh hết sức hối hận.
Tại sao, tại sao ban đầu mình không nghĩ rộng ra chứ?
Tại sao, tại sao ban đầu mình không chú ý đến Vương Bác Thần?
Chỉ cần để ý nhiều hơn một chút, cho dù chỉ một chút thôi thì cũng có thể phát hiện được sơ hở!
Có thể nhận ra thân phận của Vương Bác Thần!!
Vương Bác Thần chưa từng che giấu thân phận Thần Chủ của mình!
Chỉ có điều, từ trước đến nay, những người như mình chưa từng để tâm, chưa từng đánh giá cao anh!
Chỉ cần để ý kỹ hơn một chút thôi là có thể nhận ra ngay
Ấy thế mà mình chẳng chịu để ý chút nào cả.
Mình, còn mộng tưởng nuốt chửng công ty Hoa Nguyên, cưỡng bức Triệu Thanh Hà.
Phì.
Trần Thiên Minh nôn ra bãi máu xanh lòm, sợ hãi đến vỡ cả gan mật.
Trần Thiên Minh, sợ đến nỗi chết hẳn!
Tư Lam nhanh chóng dẫn người đến khống chế tình hình hiện trường, diệt trừ tận gốc thế lực của Trần Thiên Minh.
Câu chuyện về kẻ máu mặt Trần Thiên Minh trong thành phố Hà Châu đã khép màn lại từ đó.
Vào lúc này, trong nhà họ Lý.
Lý Kiệu vừa cười vừa nói: “Ba à, công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi, tất cả vật liệu xây dựng xung quanh thành phố Hà Châu đều đã bị con mua hết, Trần Thiên Minh lại cử người đến phá, ngày mai, trễ nhất là ngày mai, công ty Hoa Nguyên sẽ phá sản.”
Việc cháu trai trưởng bị giết làm cho Lý Thành già đi rất nhiều, ông ta lên tiếng với giọng nói trầm trầm: “Thằng khốn đó gặp phải vận may cứt chó nên mới đỡ được viên đạn cho Thần Chủ, mặc dù Thần Chủ đã đáp trả ân tình cho nó, nhưng nếu ra tay giết quách nó đi thì làm Thần Chủ mất mặt. Phải dung đến thủ đoạn thương trường ép chết chúng, khiến cho gia đình thằng khốn đó tan nhà nát cửa, cho nó sống không bằng chết!”
Chương168
CHƯƠNG 168
Vào lúc này.
Tiếng “ầm” cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai ba con bọn họ.
Một thi thể mặc áo choàng tắm bị ném vào giữa sân.
“Lại là mày!!!”
Ba con Lý Kiệu nhận ra Canh Phong, lần trước người ném thi thể của Lý Trạch Hoa vào sân cũng là anh ta.
“Trần Thiên Minh là tay sai của nhà họ Lý, anh Vương kêu tôi mang thi thể của ông ta đến đây làm quà cho các người.”
“Anh Vương còn dặn tôi nói cho các người biết, hôm nay là ngày thứ mười lăm!”
“Cậu! Tìm! Chết!!”
Giọng nói bật ra từ kẽ răng của Lý Kiệu!
Ông ta giống như một con hổ dữ rình mồi muốn ăn tươi nuốt sống mọi người, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Canh Phong!
Thi thể của con trai ông ta là Lý Trạch Hoa chính là do kẻ này đưa tới!
Nhưng, ông ta mãi vẫn chưa tìm được người này!
Lần này, vậy mà lại còn đến đưa xác!
Trần Thiên Minh, đây là người đại diện cho nhà họ Lý bọn họ ở bên ngoài!
Trần Thiên Minh đã chết, xác còn bị đưa tới cửa, đây chính là đang tát vào mặt nhà họ Lý!
“Bắt cậu ta lại!”
Lý Kiệu ánh mắt đầy hận ý, đứa con trai mà mình nuôi dưỡng hơn 20 năm đã chết, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Mình chỉ có một đứa con trai như vậy thôi.
Bất kể có trả giá gì, cũng phải bắt được người này!
Để xé nát xương thịt của anh ta, để khiến anh ta hối hận khi đến thế giới này!
Vương Bác Thần không thể chết, bởi vì đã cứu mạng Thần chủ, chỉ có thể thông qua thủ đoạn thương nghiệp để khiến anh sống không bằng chết!
Nhưng người này, thì nhất định phải giết, để chôn cùng với con trai ông ta!!!
“Nhà họ Lý đúng là một lũ ngốc.”
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, mạng sống của mấy kẻ ngốc các người, là của ngài Vương.”
Canh Phong cười to hai tiếng khinh bỉ, nhảy phắt lên mái nhà rồi bỏ đi.
Bọn vệ sĩ nhà họ Lý, muốn giữ được anh ta còn khó hơn lên trời.
“Lai lịch của người này rốt cuộc là ai, tại sao mãi vẫn không tra được!”
Lý Kiệu nghiến răng, một đấm lên bàn.
Lần này, lại để anh ta chạy rồi.
Nhìn thi thể của Trần Thiên Minh, khuôn mặt già nua của Lý Thành đột nhiên đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, rồi ngã về phía sau.
Ông ta, bị Vương Bác Thần làm cho tức đến ngất đi rồi!
Lý Kiệu vội vàng ôm lấy, kêu lên: “Ba, ba, gọi bác sĩ, gọi bác sĩ mau!”
Chương169
CHƯƠNG 169
“Tìm, tìm cho ta, đào ba tấc đất, cũng phải tìm được người này cho ta !!”
Nhà họ Lý hỗn loạn.
Ông cụ tức giận đến mức nôn ra máu, còn ngất xỉu.
Điều này là không thể tưởng tượng trước đây.
Nhất thời, nhà họ Lý lờ mờ cảm thấy sắp xảy ra chuyện trọng đại.
Vương Bác Thần lúc này đang nhìn chằm chằm Lão Ngũ, nói: “Có gan nhận không?”
Khuôn mặt tái nhợt của Lão Ngũ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tham lam.
Nhưng hễ nghĩ tới Trần Thiên Minh là người đại diện của nhà họ Lý, mình phải tiếp nhận địa bàn của Trần Thiên Minh, nhà họ Lý nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
Nhưng mà, chỉ cần nhận được địa bàn này, ông ta sẽ là chủ thầu lớn nhất thành phố Hà Châu, không chỉ có thể lấy lại gia sản mà Trần Thiên Minh đã lấy đi, mà còn có thể nhân lên gấp mấy lần!
Trị giá hơn ngàn tỷ !
Sự cám dỗ to lớn này giống như một người đẹp khỏa thân đang uốn éo trước một người đàn ông đã chịu đựng ba mươi năm.
Lão Ngũ thở dài rồi lại nuốt nước bọt, ông ta đã bị cám dỗ rồi.
Trị giá ngàn tỷ đó. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ cần đồng ý, ông ta có thể trút được cục tức này, còn để những kẻ coi thường ông ta sau khi phá sản kia, phải nhìn cho kỹ, rồi tự tát vào mặt.
Trả lại hết sự sỉ nhục của bọn họ dành cho mình!
Nhưng… nhà họ Lý… đậu xanh, ông đây đã hơn 40 tuổi rồi, vợ đã chạy, con cái cũng không nhận mình nữa, còn sợ cái rắm gì!
Ánh mắt Lão Ngũ đầy chật vật, cuối cùng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhận!”
Vương Bác Thần cười nhẹ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đối mặt với tài sản hơn ngàn tỷ, không tin Lão Ngũ sẽ không động lòng.
“Từ nay về sau, ông là nhà thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu. Ông chỉ nghe lời Triệu Thanh Hà, hiểu không?”
“Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Lão Ngũ vội vàng nói, nịnh hót mà đưa cho Vương Bác Thần một điếu thuốc.
Vương Bác Thần cũng không chê, thuận tay nhận lấy, Lão Ngũ vội vàng dùng hai tay châm lửa.
“Vương Bác Thần !!!”
Đột nhiên, một giọng nói rất tức giận vang lên.
Nhìn thấy cô, Vương Bác Thần giật mình suýt làm rơi điếu thuốc trên tay.
“Thanh Hà, sao, sao em lại tới đây.”
Vương Bác Thần nhanh chóng vứt điếu thuốc trong tay xuống.
Lão Ngũ nhìn thấy mà xót xa.
Gói Jet ba số cả 54 ngàn, mới hút một hơi đã vứt rồi.
Anh ta nhanh chóng nhặt nó lên, lại nhét vào hộp thuốc lá.
Khóe miệng Vương Bác Thần giựt giựt.
Chương170
CHƯƠNG 170
Triệu Thanh Hà cả giận nói: “Anh, em kêu anh tới coi tình hình thế nào, anh lại nấp ở đây hút thuốc!”
Vương Bác Thần vội vàng nở nụ cười nịnh: “Vợ à, đừng nóng giận, chuyện đã giải quyết xong rồi, công nhân không làm loạn nữa.”
Triệu Thanh Hà vốn đang rất tức giận, nghe thấy lời này lập tức sững sờ.
Đã giải quyết xong rồi?
Giải quyết xong nhanh như vậy sao?
Bọn họ đi trước, sau khi giải quyết xong công việc của công ty cô cũng liền vội vàng chạy tới.
Sao có thể được?
“Vương Bác Thần, anh còn dám nói dối em đúng không.”
Triệu Thanh Hà rất tức giận, chuyện lớn như vậy sao có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy được?
Trong tài khoản của công ty không có tiền nữa, công nhân không thấy lương, thì sao có thể bỏ qua được?
Cô cảm thấy Vương Bác Thần đang gạt mình
Càng tức giận hơn.
Lão Ngũ vội vàng đứng ra giải thích: “Triệu, Triệu tổng, thật sự đã giải quyết xong rồi, tiền lương đã trả xong, hơn nữa tiền lương của nhóm người về nhà kia, thư ký Tiểu Lan cũng gửi rồi.”
“Cái gì? Không thể nào!”
Triệu Thanh Hà nhìn chằm chằm vào Lão Ngũ và Vương Bác Thần nói: “Các người liên hợp gạt tôi đúng không?”
Lão Ngũ vội vàng nói: “Triệu tổng, tôi làm sao dám chứ, ngài Vương kêu người đem sáu tỷ tới, phát tiền lương tại chỗ, còn bắt hai người xúi giục kia ra nữa.”
“Sáu tỷ?”
Triệu Thanh Hà không thể tin được nói: “Tiền ở đâu ra?”
Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, anh là Thần chủ, em cảm thấy anh sẽ thiếu tiền sao? Anh bảo Canh Phong đem sáu tỷ tới…”
“Là tiền mượn từ Canh Phong đúng không?”
Triệu Thanh Hà hoàn toàn không tin Vương Bác Thần sẽ là Thần chủ, hừ lạnh mà ngắt lời Vương Bác Thần, nói: “Cũng chỉ có Canh Phong mới có thể cho anh nhiều tiền như vậy. Chỉ dựa vào anh, còn Thần chủ nữa chứ? Có chút khí thế Thần chủ nào không?”
Vương Bác Thần bất lực.
Lòng thầm nghĩ, anh cũng không thể ngày nào cũng ngồi ở nhà bày ra bộ dạng Thần chủ với mẹ vợ, với em và Dao Dao đâu chứ?
Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Lão Ngũ ở bên cạnh nghe xong thì sợ đến mức rùng mình, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, không dám nhúc nhích.
Thần chủ!
Vương Bác Thần là Thần chủ?
Lão Ngũ nhớ, uy nghiêm của Vương Bác Thần khi làm kinh động công nhân chẳng khác gì một vị tướng quân chỉ huy hàng vạn quân cả!
Đặc biệt là ánh mắt của anh, nhất định là ánh mắt của người đã từng giết người, trước đây từng nhìn thấy một kẻ giết người hàng loạt, ánh mắt lạnh lùng kia có thể trực tiếp làm người ta sợ hãi.