-
Chương 236-238
Chương 236 Một kiếm mở thiên môn, một kiếm trảm thiên môn (1)
Tắc Bắc.
Trời cao mây thưa thớt.
Có dòng kiếm khí như vắt ngang bầu trời, đứng trên đó là một nam nhân tóc bạc trắng, khoanh tay đứng lặng nơi mũi kiếm, như đang khống chế muôn vàn phi kiếm, nối đuôi nhau như sóng triều.
Sắc mặt Trần Thiên Huyền bình tĩnh nhìn thảo nguyên mênh mông phía dưới.
Trời trong xanh, hoang vu bao la, gió thổi cỏ, cừu nhai cỏ.
Có những đàn bò, dê lớn rải rác trên thảo nguyên mênh mông.
Trần Thiên Huyền nhìn thấy rất nhiều thứ, ông nhìn thấy thành trì bên dưới, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Nhưng, ông không đi xuống hỏi thăm, không hề có ý định dừng lại, vẫn hướng về phương bắc, ông có thể cảm giác được sức lực và tinh thần toàn thân đã sắp cạn kiệt, sinh mệnh đã sắp kết thúc.
Ở bên ngoài huyện An Bình, ông đã đánh một trận với Gia Luật A Cổ Đóa phụ thân vào Gia Luật Sách.
Một trận ấy có quá nhiều tổn thất.
Thực tế, vốn dĩ ông cũng đã là nỏ mạnh hết đà, lúc trước ở ngoại thành huyện An Bình thi triển thủ đoạn, giết được một tên Nhất Phẩm, một đêm đã làm tóc bạc trắng, cũng đã gần đất xa trời.
Nếu không phải tại nơi hồ sen, nhớ đến cảnh cũ, trong lòng không thông suốt như vậy, ông có lẽ đã không trụ được đến giờ phút này.
Nhìn mắt đất mênh mông phía dưới, trên đường từ huyện An Bình đến Tắc Bắc, một đường này thật sự tiêu dao như kiếm tiên, xem hết cảnh nhân gian, thấy hết được những điều tốt đẹp .
Ông càng thêm hoảng hốt, trong lòng cũng càng thêm hối hận.
Nếu hiện tại, ông có thể cùng nàng ngự kiếm đến cùng trời cuối đất, ngắm hết cảnh đẹp nhân gian thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, tất cả đều không thể quay lại được.
Cho dù ngươi có thể dùng Nhất kiếm khai thiên môn, bễ nghễ như tiên trên trời thì thế nào?
Tiếc rằng những điều đã mất đi vĩnh viễn đều không thể quay lại được.
Trần Thiên Huyền thu hồi ánh mắt, có một cỗ hơi thở nồng đậm trên người ông, đó là khí thế đã theo ông từ huyện An Bình đến tận đây.
Cho dù ông chỉ còn lại một kiếm.
Nhưng, một kiếm này, ông không có tiếc nuối gì.
Trên thảo nguyên.
Gia Luật A Cổ Đóa cường tráng, bình tĩnh nhìn Trần Thiên Huyền đang ngự kiếm trên vòm trời, ánh mắt sáng lên.
“Hóa Long Kiếm…… Không biết hôm nay có hóa rồng thật không?”
Gia Luật A Cổ Đóa cười nhạt, cắm vỏ kiếm rách nát trong tay xuống bụi cỏ.
Cứ như vậy buông tay xuống, bình tĩnh chờ đợi.
Trong cổ thành, La Hậu cùng với rất nhiều cao thủ đều trầm mặc, hồi lâu sau, La Hậu thở dài một tiếng.
Lão Trần sợ là tâm ý đã quyết, nếu ông khuyên can, cũng không khuyên can được.
Đáng tiếc.
Người đầu tiên được coi là thiên tài kiếm đạo trong năm trăm năm nay, Hóa Long Kiếm lại rơi vào kết cục như vậy.
Gia Luật A Cổ Đóa, thật sự rất mạnh……
Đó là người có vị trí đệ nhất dưới Thiên môn, quả thực là bất khả chiến bại, cho dù là các tồn tại đứng đầu Thiên Bảng lâu nămđối mặt Gia Luật A Cổ Đóa, cũng khó chiếm được chút ưu thế.
Đây chính là nam nhân đã trấn áp Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình đã mấy chục năm nay
May mà người này cả đời si mê với võ đạo, nếu là thống soái đại quân Kim Trướng Vương Đình hẳn sẽ làm người ta vô cùng đau đầu.
“Đi, rời thành, quan sát.”
“Nếu có thể, mang thi thể lão Trần về.”
La Hậu cảm thán.
Ngay sau đó, ông vác hắc đao, nhảy ra khỏi thành, vài vị cao thủ cũng lần lượt đuổi theo, chạy như điên trên mặt đất mênh mông.
Trên thực tế, không chỉ có đám người La Hậu .
Hơn mười dặm trên thảo nguyên phía sau lưng Gia Luật A Cổ Đóa, có từng tòa kim trướng đáp xuống. Trong kim trướng xuất hiện những thân ảnh mặc quần áo đẹp đẽ quý giá vụt qua, đó là hoàng tộc của Kim Trướng Vương Đình, trong đó, càng không thể thiếu được hơi thở mạnh mẽ đến cực điểm của cường giả thủ hộ.
Bọn họ đều không nhúng tay vào trận chiến này, loại chiến đấu cấp bậc cường đại này, liên quan đến rất nhiều vấn đề, bọn họ cho dù có năng lực nhúng tay, cũng sẽ không nhúng tay vào.
Rốt cuộc, Trần Thiên Huyền khống chế muôn vàn phi kiếm, xuất hiện ở phía trên Gia Luật A Cổ Đóa.
Gia Luật A Cổ Đóa ngẩng đầu, tóc cứng không ngừng bay lên trong kiếm khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp thiên địa.
Cái vỏ kiếm rách nát cách ông ta một bước chẳng hề lay động, cho dù cuồng phong đang càn quét.
Gia Luật A Cổ Đóa nhìn Trần Thiên Huyền ngự kiếm, lơ lửng trên vòm trời, cười cười: “Ngươi mà không tới, ta liền đi tiểu.”
“Vỏ kiếm nát này thật sự quá nát, ta sợ ngâm nó vào nước tiểu sẽ làm nó vỡ vụn mất.”
Lời nói thô bỉ khiến rất nhiều cường giả cau mày.
Trên vòm trời, ánh mắt của Trần Thiên Huyền lại rất bình tĩnh, lúc mới nghe lời này của ông ta, ông rất phẫn nộ.
Nhưng hôm nay ông lại rất bình tĩnh.
Không bởi vì lí do gì khác, đơn giản vì ông đã đến.
Nếu ông đã tới sẽ không cho phép Gia Luật A Cổ Đóa biến những lời nói đó thành sự thật, mặc dù ông chỉ có một thanh kiếm, nhưng ít nhất, ông sẽ dùng chính tính mạng của mình để bảo hộ nó.
Hơi thở sinh mệnh thăng hoa đến mức tận cùng, nháy mắt như đóa hoa lửa tuyệt diễm nở rộ.
Nhìn vỏ kiếm cắm thẳng đứng trước thân ảnh cường tráng.
Dáng đứng thẳng tắp của người nọ, liền giống như có khí thế vô biên khiến cho thiên nhân kiêng kị, vô số cỏ xanh trên thảo nguyên đều cúi đầu, vô số dã thú, dê bò sợ hãi.
“Dù chỉ có một kiếm cũng đừng làm ta thất vọng.”
Gia Luật A Cổ Đóa, nói.
Trần Thiên Huyền cười, nâng tay lên, kiếm Địa Giao không có ở đây, ông cũng chưa từng dùng kiếm Địa Giao, trong phút chốc vô số kiếm, hướng lên trời, như muốn xuyên thủng chín tầng mây, tạo thành âm thanh vang dội.
Trần Thiên Huyền dẫm lên phi kiếm, tóc bạc của ông như bay bay theo hướng kiếm khí, vạt áo cũng bay tán loạn.
Ông nhìn chằm chằm Gia Luật A Cổ Đóa.
Tại một khắc này, tinh thần hoàn toàn được phóng thích.
Oanh!
Thiên địa bỗng bừng sáng.
Trần Thiên Huyền nhảy khỏi ngự kiếm, lao thẳng xuống.
Chương 237 Một kiếm mở thiên môn, một kiếm trảm thiên môn (2)
Trong tay ông chỉ có một thanh thiết kiếm bình thường, thân hình như từ trên trời lao xuống.
Phía sau ông, vô số phi kiếm cùng rơi xuống, như bầu trời nổ tung vỡ thành vô số mảnh thiên thạch nhỏ.
Mũi kiếm cọ xát cùng không khí tạo ra những đốm lửa sắc bén, ánh lửa phóng ra tứ phía.
Như một con hỏa long đang lao xuống.
Một kiếm từ trên trời giáng xuống!
Như thiên tiên hạ phàm.
“Đến hay lắm”
Gia Luật A Cổ Đóa cười to.
Hai tay ông ta vừa nhấc, trên người có khí huyết như sấm không ngừng nổ tung bốn phía, càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Thảo nguyên như bị lưỡi đao cắt xẻ thành những khe rãnh ngang dọc, có hơi thở nồng đậm trong khe rãnh xông lên tận trời.
Vô số khí huyết hội tụ quanh thân ông ta, hóa thành một sư tử hoàng kim khổng lồ!
Bầu trời, có rồng giáng.
Mặt đất, có sư vương rít gào!
Tước sự chứng kiến của vô số cường giả, một chiêu kinh hãi thế tục va chạm vào nhau!
Tiếng gào rú kịch liệt như ngàn đống tuyết bị nổ tung
Thời gian như ngừng lại tại một khắc này.
……
Những đám mây dày đặc trên đỉnh đầu lúc trước nhanh chóng tiêu tan, hiện ra bầu trời xanh thăm thẳm, không có một gợn mây.
Mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng.
Không có phi kiếm trải dài trên trời cao, cũng không có kiếm tiên phong hoa tuyệt đại.
Bầu trời sạch sẽ như được tẩy rửa.
Mà trên thảo nguyên, lại là một mảnh hỗn độn, vô số ngọn cỏ xanh bị chém nát, trên bãi cỏ, phi kiếm rơi chi chít trên mặt đất, lảo đảo lay động, mỗi kiếm đều phủ kín những vết nứt, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Như một nấm mồ chôn kiếm thê lương.
Một thân áo xanh cuộn tròn ở trên cỏ, sắc mặt tái nhợt, cả người không nhìn thấy một tia máu nào.
Trong lòng ngực ông ôm một cái vỏ kiếm rách nát, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Nơi xa
Gia Luật A Cổ Đóa nâng tay lên, nhìn mu bàn tay đang nắm của mình bị cắt một vết kiếm, chảy ra một giọt máu nửa màu vàng.
Khóe miệng ông ta giương lên, vô cùng vừa lòng.
Rõ ràng, ông ta rất hài lòng với vết thương của mình.
Mà Trần Thiên Huyền cũng không để ý gì đến ông ta, cũng không quản được.
Hơi thở của ông mỏng manh giống như một con kiến có thể bị bóp chết bất kì lúc nào, quá gầy yếu, phảng phất như một ngọn gió thổi qua cũng có thể dập tắt sự sống cuối cùng của ông.
Ông run lẩy bẩy lấy ra một cái bình ngọc, lấy đan dược ra.
Một viên đan dược bình thường, chẳng có gì lạ, đây là đan dược La Hồng đưa cho ông trước khi đi.
Ông cười, dù ông biết viên đan dược này chẳng có tác dụng gì, nhưng, dù sao cũng là tâm ý của công tử.
Ông đem đan dược nhét vào trong miệng.
Ực, nuốt vào trong bụng.
Làm xong tất cả những việc này, ông ôm chặt vỏ kiếm mà ông phải cố gắng hết sức mới đoạt lại được.
Ôm vỏ kiếm, nhìn vòm trời xanh thăm thẳm, Trần Thiên Huyền cảm giác mọi thứ đều đáng giá.
Ông phảng phất nhìn thấy một dòng sông đang chảy xiết, đó là hoàng tuyền, bờ sông có từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, dọc con sông, ông có thể bước đến bờ đối diện, ở một nơi khác trên bờ bên kia, ông có thể nhìn thấy một cây cầu, tên nó là Nại Hà.
Trên cầu Nại Hà, có thiếu nữ lúm đồng tiền như hoa, thần sắc như phức tạp, như vui sướng chờ ông.
Trần Thiên Huyền cười.
Có người tới đón ông.
Ông phải đi rồi.
Từ từ nhắm mắt lại, hơi thở ngừng lại
Dầu hết đèn tắt.
Trên thảo nguyên, Gia Luật A Cổ Đóa rốt cuộc cũng nhìn lại phía này, thở ra một hơi.
Trần Thiên Huyền đã chết.
Sự sống đã cạn kiệt, dù là tiên nhân trên trời cũng khó cứu.
Hóa Long Kiếm của thế gian này cuối cùng đã trở thành cát bụi.
Trong lòng của La Hậu cùng các vị tướng lĩnh vô cùng thương cảm .
Trận chiến cuối cùng thật kinh diễm, một kiếm như đã tiến vào cảnh giới Lục Địa Tiên, hiện ra sự phong hoa cực đại.
Nhưng sau sự phong hoa này, lại là sự yên tĩnh quạnh quẽ khiến người ta hít thở không thông.
La Hậu gỡ mũ giáp trên đầu xuống, sợi tóc bay bay.
Các tướng lĩnh cũng gỡ mũ giáp xuống, thần sắc phức tạp.
Vụt!
Ngay sau đó, thân hình La Hậu vụt đi, lao tới bên cạnh thi thể Trần Thiên Huyền.
Ông muốn mang thi thể của Trần Thiên Huyền đi.
Gia Luật A Cổ Đóa xoay người, không ngăn trở cũng không cần ngăn trở.
Ông ta tiến về phía Kim Trướng Vương Đình.
Trận chiến kết thúc, ông ta cũng cảm thấy có chút tịch mịch.
Nhưng, ông ta mới vừa đi được ba bước.
Tựa như trong trời đất vang vọng một tiếng tim đập lên rất nhỏ, như tiếng muỗi vo ve, ngay sau đó, như sư tử rống, lại một lát sau, lại như tiếng sấm nổ rền vang!
Thân hình Gia Luật A Cổ Đóa chấn động, đột nhiên xoay người.
“Không thể nào.”
La Hậu cũng lao xuống, nháy mắt hóa thành một bóng đen lùi lại!
Vốn dĩ vạn dặm chẳng có bóng mây, trong phút chốc, mây lại cuồn cuộn kéo tới.
Vô số tầng mây hội tụ trên thi thể Trần Thiên Huyền, trên thi thể tĩnh mịch kia giống như một khúc gỗ mục được tưới cam lộ, lại mọc ra một cành cây xanh tươi.
Hơi thở yếu ớt nhưng nhanh chóng tăng vọt lên!
Trần Thiên Huyền đang sải bước trên cầu Nại Hà, bỗng nhiên cảm giác mọi thứ đều chảy ngược, cầu Nại Hà bay đi, hoàng tuyền chảy ngược, hoa bỉ ngạn héo rũ……
Ông như bị đá ra khỏi địa ngục.
Tinh khí thần của Trần Thiên Huyền tại một khắc này như một cái khinh khí cầu, đột nhiên bành trướng!
La Hậu không thể tin được nhìn chằm chằm, mấy tướng lĩnh cũng kinh hãi không thôi.
Sao lại thế này?
Chết đi sống lại? Cây khô gặp mùa xuân?!
Không thể nào, sinh cơ của lão Trần cạn kiệt, căn cơ cũng đã cạn đến sạch sẽ, làm thế nào còn có thể chết đi sống lại cơ chứ!
Người chết làm sao còn có thể sống lại?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?!
Hô hấp của Trần Thiên Huyền càng ngày càng dồn dập, theo hô hấp của ông, tử khí nồng đậm trong thiên địa không ngừng bị ông hút tới.
Chương 238 Một kiếm mở thiên môn, một kiếm trảm thiên môn (3)
Nơi này vốn là chiến trường, vô số tướng sĩ chôn xương tại nơi đây, là nơi có tử khí nồng đậm nhất trong thiên địa.
Vô số tử khí quấn quanh người Trần Thiên Huyền, như từng con giao long xoay quanh ông.
Trong ánh mắt Gia Luật A Cổ Đóa vẻ không tin được đã biến mất, thay thế vào đó là sự hung phấn vô biên.
Trần Thiên Huyền mở bừng mắt, đôi mắt của ông biến thành màu đỏ, có vài phần mờ mịt, ông có cảm giác bản thân mình đã chết, nhưng, tử khí vô tận quấn quanh thân, như bởi vì được tử khí chống đỡ, ông sống lại một lần nữa ……
Tận cùng của cái chết lại là sự sống ư?
Cái rắm á…… Đã chết là đã chết, tuyệt đối không thể nào sống lại được.
Trừ phi nghịch chuyển dòng chảy thời gian, nghịch thiên sửa mệnh.
Điều này còn bất khả thi hơn.
Chắc chắn là có chuyện gì đó mà ông không biết đã xảy ra.
Ông cảm nhận được tử khí nồng đậm không ngừng mạnh mẽ tiến vào thân thể ông.
“Ta đây là hóa thân của…… Tà tu lấy tử khí để sống lại sao?
Trần quản gia trầm mặc.
Kỳ thật, ông đã chết rồi, nhưng, nhưng ông lại lấy linh trí của người chết để đến thế gian, theo thuật ngữ chuyên ngành, ông là….. tử linh.
Trần Thiên Huyền trầm mặc hồi lâu, cảm thụ được sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, sự thiêu đốt kia hầu như đã biến mất, giờ phút này sức mạnh lại một lần nữa quay lại, ông bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Là do viên đan dược kia sao?”
Trần Thiên Huyền cười đến độ sắp nơi cả nước mắt, công tử cho ông một viên đan dược, giúp ông sống lại một lần nữa.
Vô số tử khí lan tràn, dòng tử khí thổi qua đến đâu cỏ xanh trên mặt đất lụi tàn đến đó.
Nhưng Trần Thiên Huyền lại cảm động không thôi.
Một viên đan dược nghịch thiên như vậy, đan dược có thể làm người sống lại lần nữa thế mà công tử lại hào phóng đưa cho ông.
Có viên đan dược như vậy, đồng nghĩa với việc có nhiều thêm một mạng!
Công tử thật sự quá nhân nghĩa.
“Trần Thiên Huyền ta thiếu công tử một mạng!”
Trần Thiên Huyền cười ha hả.
Có kiếm khí sắc bén từ gió trời nổi lên, kéo theo tử khí, dũng mãnh tiến vào cơ thể Trần Thiên Huyền, tu vi kiếm đạo của ông không ngừng tăng vọt.
Cửu phẩm Kiếm Khí, Bát phẩm Thác Kiếm, Thất phẩm Thế Kiếm……
Tam phẩm Kiếm Cuồng, Nhị phẩm Vạn Kiếm, Nhất phẩm Quy Tông!
Liên tục đột phá.
Nháy mắt trở về Nhất phẩm Quy Tông, lại trở thành tông sư kiếm đạo!
Khí huyết của Gia Luật A Cổ Đóa bùng lên, ông ta ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, chiến ý ngập trời!
Ông ta cảm giác được giờ phút này Trần Thiên Huyền rất mạnh!
Người này mẹ nó thật nghịch thiên!
Trên trời, mây đen dày đặc, như ác ma xuất thế!
Tại một khắc này, tử khí quấn thân Trần Thiên Huyền, trong tử khí xen lẫn kiếm khí dồi dào, dồn nén mà rất khủng bố!
La Hậu cùng chúng tướng lĩnh sau khi khiếp sợ qua đi, cũng vô cùng hưng phấn thô bạo hô hào: “Mẹ nó chứ.”
Trong Kim Trướng Vương Đình, rất nhiều cường giả cũng không thể tin được, hoảng sợ cùng kinh hãi!
“Sao ông ta làm được? Làm sao còn có thể sống lại? Đây là bí pháp gì? Vương triều Đại Hạ nắm giữ cơ mật gì?!”
Trong lúc nhất thời, trong lòng cả đám người đều vô cùng kích động.
Tử khí quấn quanh thân Trần Thiên Huyền hóa thành từng đạo kiếm khí màu đen.
Ông đứng trên không, nhìn về phía Gia Luật A Cổ Đóa.
“Tái chiến!”
Ông nâng tay lên.
Ông cũng có cảm giác, giờ phút này mình vô cùng cường đại.
Ông nâng tay lên, nắm thành hình dạng của thanh kiếm.
“Kiếm của ta đâu?”
Ông hét lên một tiếng.
……
Huyện An Bình.
La Phủ, La Hồng ngủ mê mệt cả đêm, đột nhiên mở mắt ra.
Hắn đi đến trước cửa sổ gỗ lê vàng khắc hoa, nhìn mây đen cuồn cuộn chưa tan trên bầu trời, cười một tiếng.
“Sống?!”
“Hắc hắc, sống rồi!”
……
Trong Túy Hương Lâu.
Triệu Đông Hán uống rượu xong, đang thao thao bất tuyệt kể ra cảnh chiến đấu của La Hồng trong bí cảnh, hành động vĩ đại trong bí cảnh.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao, gật đầu liên tục.
Bỗng dưng.
Như được trực giác mách bảo, nàng quay đầu nhìn về phía phương bắc.
Đôi mắt không khỏi dần dần sáng ngời lên, khóe miệng giương cao, hai lúm đồng tiền trên má như hoa đào nở rộ.
Kiếm Địa Giao trong lòng ngực cũng run rẩy một phen, tạch một tiếng, phóng lên cao, hóa thành một đạo kiếm quang, chém vào hư không.
Vô số môn khách giang hồ trong tửu lâu đều kinh hãi.
……
Phương bắc.
Vô số tử khí quấn quanh kiếm khí, Trần Thiên Huyền tóc đen bay bay, ngửa đầu cười to.
Một đạo ánh sáng trắng từ phương nam bay vụt tới, phá vỡ không gian, kéo theo tiếng kiếm ngân kinh thiên, xuất hiện trong tay ông.
Trần Thiên Huyền nắm vỏ kiếm rách nát, đột nhiên nâng lên.
Tạch!
Kiếm Địa Giao trở vào bao!
Tại một khắc này, vô số kiếm khí trong thiên địa đều thu liễm!
Trên mặt đất, Gia Luật A Cổ Đóa cười to, hóa thành một đạo lôi đình kim sắc phi lên trời.
Trần Thiên Huyền phất tay một cái, kiếm Địa Giao phóng ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ánh sáng cùng Gia Luật A Cổ Đóa đánh nhau đến tận chín tầng mây.
Kiếm Địa Giao lột xác, như long cốt sắc nhọn vắt ngang đất trời.
Địa Giao rốt cuộc cũng hóa rồng, có điều là cốt long!
Cửu kiếm huy động.
Kiếm khí như xương, quấn quanh thân thể.
Đã có kiếm khí hóa bạch long, hiện giờ cửu kiếm hiện ra cốt long!
Cốt long vừa hiện ra, hung hăng va chạm vào trên thân hình Gia Luật A Cổ Đóa, đánh cho ông ta rơi xuống thảo nguyên mênh mông, kéo lê thành một khe rãnh ghê người!
Mây đen trên bầu trời bị một kiếm chẻ ra.
Có một tòa Thiên môn tỏa ra ánh sángvạn trượng, tiên khí vấn vít hiện lên.
Đúng là một kiếm mở Thiên Môn!
Chẳng qua, từ trong Thiên môn có một sự bài xích nồng đậm hạ xuống với Trần Thiên Huyền người đầy tử khí.
Trần Thiên Huyền cảm khái, kiếm thuật của ông đã đi trật hướng rồi.
Cơ mà, có gì đáng ngại đâu.
Ngay sau đó, trong đất trời mênh mông, có một tiếng cười vang vọng.
Nhất kiếm hóa cốt long, chém về phía Thiên môn!
Tắc Bắc.
Trời cao mây thưa thớt.
Có dòng kiếm khí như vắt ngang bầu trời, đứng trên đó là một nam nhân tóc bạc trắng, khoanh tay đứng lặng nơi mũi kiếm, như đang khống chế muôn vàn phi kiếm, nối đuôi nhau như sóng triều.
Sắc mặt Trần Thiên Huyền bình tĩnh nhìn thảo nguyên mênh mông phía dưới.
Trời trong xanh, hoang vu bao la, gió thổi cỏ, cừu nhai cỏ.
Có những đàn bò, dê lớn rải rác trên thảo nguyên mênh mông.
Trần Thiên Huyền nhìn thấy rất nhiều thứ, ông nhìn thấy thành trì bên dưới, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Nhưng, ông không đi xuống hỏi thăm, không hề có ý định dừng lại, vẫn hướng về phương bắc, ông có thể cảm giác được sức lực và tinh thần toàn thân đã sắp cạn kiệt, sinh mệnh đã sắp kết thúc.
Ở bên ngoài huyện An Bình, ông đã đánh một trận với Gia Luật A Cổ Đóa phụ thân vào Gia Luật Sách.
Một trận ấy có quá nhiều tổn thất.
Thực tế, vốn dĩ ông cũng đã là nỏ mạnh hết đà, lúc trước ở ngoại thành huyện An Bình thi triển thủ đoạn, giết được một tên Nhất Phẩm, một đêm đã làm tóc bạc trắng, cũng đã gần đất xa trời.
Nếu không phải tại nơi hồ sen, nhớ đến cảnh cũ, trong lòng không thông suốt như vậy, ông có lẽ đã không trụ được đến giờ phút này.
Nhìn mắt đất mênh mông phía dưới, trên đường từ huyện An Bình đến Tắc Bắc, một đường này thật sự tiêu dao như kiếm tiên, xem hết cảnh nhân gian, thấy hết được những điều tốt đẹp .
Ông càng thêm hoảng hốt, trong lòng cũng càng thêm hối hận.
Nếu hiện tại, ông có thể cùng nàng ngự kiếm đến cùng trời cuối đất, ngắm hết cảnh đẹp nhân gian thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, tất cả đều không thể quay lại được.
Cho dù ngươi có thể dùng Nhất kiếm khai thiên môn, bễ nghễ như tiên trên trời thì thế nào?
Tiếc rằng những điều đã mất đi vĩnh viễn đều không thể quay lại được.
Trần Thiên Huyền thu hồi ánh mắt, có một cỗ hơi thở nồng đậm trên người ông, đó là khí thế đã theo ông từ huyện An Bình đến tận đây.
Cho dù ông chỉ còn lại một kiếm.
Nhưng, một kiếm này, ông không có tiếc nuối gì.
Trên thảo nguyên.
Gia Luật A Cổ Đóa cường tráng, bình tĩnh nhìn Trần Thiên Huyền đang ngự kiếm trên vòm trời, ánh mắt sáng lên.
“Hóa Long Kiếm…… Không biết hôm nay có hóa rồng thật không?”
Gia Luật A Cổ Đóa cười nhạt, cắm vỏ kiếm rách nát trong tay xuống bụi cỏ.
Cứ như vậy buông tay xuống, bình tĩnh chờ đợi.
Trong cổ thành, La Hậu cùng với rất nhiều cao thủ đều trầm mặc, hồi lâu sau, La Hậu thở dài một tiếng.
Lão Trần sợ là tâm ý đã quyết, nếu ông khuyên can, cũng không khuyên can được.
Đáng tiếc.
Người đầu tiên được coi là thiên tài kiếm đạo trong năm trăm năm nay, Hóa Long Kiếm lại rơi vào kết cục như vậy.
Gia Luật A Cổ Đóa, thật sự rất mạnh……
Đó là người có vị trí đệ nhất dưới Thiên môn, quả thực là bất khả chiến bại, cho dù là các tồn tại đứng đầu Thiên Bảng lâu nămđối mặt Gia Luật A Cổ Đóa, cũng khó chiếm được chút ưu thế.
Đây chính là nam nhân đã trấn áp Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình đã mấy chục năm nay
May mà người này cả đời si mê với võ đạo, nếu là thống soái đại quân Kim Trướng Vương Đình hẳn sẽ làm người ta vô cùng đau đầu.
“Đi, rời thành, quan sát.”
“Nếu có thể, mang thi thể lão Trần về.”
La Hậu cảm thán.
Ngay sau đó, ông vác hắc đao, nhảy ra khỏi thành, vài vị cao thủ cũng lần lượt đuổi theo, chạy như điên trên mặt đất mênh mông.
Trên thực tế, không chỉ có đám người La Hậu .
Hơn mười dặm trên thảo nguyên phía sau lưng Gia Luật A Cổ Đóa, có từng tòa kim trướng đáp xuống. Trong kim trướng xuất hiện những thân ảnh mặc quần áo đẹp đẽ quý giá vụt qua, đó là hoàng tộc của Kim Trướng Vương Đình, trong đó, càng không thể thiếu được hơi thở mạnh mẽ đến cực điểm của cường giả thủ hộ.
Bọn họ đều không nhúng tay vào trận chiến này, loại chiến đấu cấp bậc cường đại này, liên quan đến rất nhiều vấn đề, bọn họ cho dù có năng lực nhúng tay, cũng sẽ không nhúng tay vào.
Rốt cuộc, Trần Thiên Huyền khống chế muôn vàn phi kiếm, xuất hiện ở phía trên Gia Luật A Cổ Đóa.
Gia Luật A Cổ Đóa ngẩng đầu, tóc cứng không ngừng bay lên trong kiếm khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp thiên địa.
Cái vỏ kiếm rách nát cách ông ta một bước chẳng hề lay động, cho dù cuồng phong đang càn quét.
Gia Luật A Cổ Đóa nhìn Trần Thiên Huyền ngự kiếm, lơ lửng trên vòm trời, cười cười: “Ngươi mà không tới, ta liền đi tiểu.”
“Vỏ kiếm nát này thật sự quá nát, ta sợ ngâm nó vào nước tiểu sẽ làm nó vỡ vụn mất.”
Lời nói thô bỉ khiến rất nhiều cường giả cau mày.
Trên vòm trời, ánh mắt của Trần Thiên Huyền lại rất bình tĩnh, lúc mới nghe lời này của ông ta, ông rất phẫn nộ.
Nhưng hôm nay ông lại rất bình tĩnh.
Không bởi vì lí do gì khác, đơn giản vì ông đã đến.
Nếu ông đã tới sẽ không cho phép Gia Luật A Cổ Đóa biến những lời nói đó thành sự thật, mặc dù ông chỉ có một thanh kiếm, nhưng ít nhất, ông sẽ dùng chính tính mạng của mình để bảo hộ nó.
Hơi thở sinh mệnh thăng hoa đến mức tận cùng, nháy mắt như đóa hoa lửa tuyệt diễm nở rộ.
Nhìn vỏ kiếm cắm thẳng đứng trước thân ảnh cường tráng.
Dáng đứng thẳng tắp của người nọ, liền giống như có khí thế vô biên khiến cho thiên nhân kiêng kị, vô số cỏ xanh trên thảo nguyên đều cúi đầu, vô số dã thú, dê bò sợ hãi.
“Dù chỉ có một kiếm cũng đừng làm ta thất vọng.”
Gia Luật A Cổ Đóa, nói.
Trần Thiên Huyền cười, nâng tay lên, kiếm Địa Giao không có ở đây, ông cũng chưa từng dùng kiếm Địa Giao, trong phút chốc vô số kiếm, hướng lên trời, như muốn xuyên thủng chín tầng mây, tạo thành âm thanh vang dội.
Trần Thiên Huyền dẫm lên phi kiếm, tóc bạc của ông như bay bay theo hướng kiếm khí, vạt áo cũng bay tán loạn.
Ông nhìn chằm chằm Gia Luật A Cổ Đóa.
Tại một khắc này, tinh thần hoàn toàn được phóng thích.
Oanh!
Thiên địa bỗng bừng sáng.
Trần Thiên Huyền nhảy khỏi ngự kiếm, lao thẳng xuống.
Chương 237 Một kiếm mở thiên môn, một kiếm trảm thiên môn (2)
Trong tay ông chỉ có một thanh thiết kiếm bình thường, thân hình như từ trên trời lao xuống.
Phía sau ông, vô số phi kiếm cùng rơi xuống, như bầu trời nổ tung vỡ thành vô số mảnh thiên thạch nhỏ.
Mũi kiếm cọ xát cùng không khí tạo ra những đốm lửa sắc bén, ánh lửa phóng ra tứ phía.
Như một con hỏa long đang lao xuống.
Một kiếm từ trên trời giáng xuống!
Như thiên tiên hạ phàm.
“Đến hay lắm”
Gia Luật A Cổ Đóa cười to.
Hai tay ông ta vừa nhấc, trên người có khí huyết như sấm không ngừng nổ tung bốn phía, càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Thảo nguyên như bị lưỡi đao cắt xẻ thành những khe rãnh ngang dọc, có hơi thở nồng đậm trong khe rãnh xông lên tận trời.
Vô số khí huyết hội tụ quanh thân ông ta, hóa thành một sư tử hoàng kim khổng lồ!
Bầu trời, có rồng giáng.
Mặt đất, có sư vương rít gào!
Tước sự chứng kiến của vô số cường giả, một chiêu kinh hãi thế tục va chạm vào nhau!
Tiếng gào rú kịch liệt như ngàn đống tuyết bị nổ tung
Thời gian như ngừng lại tại một khắc này.
……
Những đám mây dày đặc trên đỉnh đầu lúc trước nhanh chóng tiêu tan, hiện ra bầu trời xanh thăm thẳm, không có một gợn mây.
Mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng.
Không có phi kiếm trải dài trên trời cao, cũng không có kiếm tiên phong hoa tuyệt đại.
Bầu trời sạch sẽ như được tẩy rửa.
Mà trên thảo nguyên, lại là một mảnh hỗn độn, vô số ngọn cỏ xanh bị chém nát, trên bãi cỏ, phi kiếm rơi chi chít trên mặt đất, lảo đảo lay động, mỗi kiếm đều phủ kín những vết nứt, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Như một nấm mồ chôn kiếm thê lương.
Một thân áo xanh cuộn tròn ở trên cỏ, sắc mặt tái nhợt, cả người không nhìn thấy một tia máu nào.
Trong lòng ngực ông ôm một cái vỏ kiếm rách nát, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Nơi xa
Gia Luật A Cổ Đóa nâng tay lên, nhìn mu bàn tay đang nắm của mình bị cắt một vết kiếm, chảy ra một giọt máu nửa màu vàng.
Khóe miệng ông ta giương lên, vô cùng vừa lòng.
Rõ ràng, ông ta rất hài lòng với vết thương của mình.
Mà Trần Thiên Huyền cũng không để ý gì đến ông ta, cũng không quản được.
Hơi thở của ông mỏng manh giống như một con kiến có thể bị bóp chết bất kì lúc nào, quá gầy yếu, phảng phất như một ngọn gió thổi qua cũng có thể dập tắt sự sống cuối cùng của ông.
Ông run lẩy bẩy lấy ra một cái bình ngọc, lấy đan dược ra.
Một viên đan dược bình thường, chẳng có gì lạ, đây là đan dược La Hồng đưa cho ông trước khi đi.
Ông cười, dù ông biết viên đan dược này chẳng có tác dụng gì, nhưng, dù sao cũng là tâm ý của công tử.
Ông đem đan dược nhét vào trong miệng.
Ực, nuốt vào trong bụng.
Làm xong tất cả những việc này, ông ôm chặt vỏ kiếm mà ông phải cố gắng hết sức mới đoạt lại được.
Ôm vỏ kiếm, nhìn vòm trời xanh thăm thẳm, Trần Thiên Huyền cảm giác mọi thứ đều đáng giá.
Ông phảng phất nhìn thấy một dòng sông đang chảy xiết, đó là hoàng tuyền, bờ sông có từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, dọc con sông, ông có thể bước đến bờ đối diện, ở một nơi khác trên bờ bên kia, ông có thể nhìn thấy một cây cầu, tên nó là Nại Hà.
Trên cầu Nại Hà, có thiếu nữ lúm đồng tiền như hoa, thần sắc như phức tạp, như vui sướng chờ ông.
Trần Thiên Huyền cười.
Có người tới đón ông.
Ông phải đi rồi.
Từ từ nhắm mắt lại, hơi thở ngừng lại
Dầu hết đèn tắt.
Trên thảo nguyên, Gia Luật A Cổ Đóa rốt cuộc cũng nhìn lại phía này, thở ra một hơi.
Trần Thiên Huyền đã chết.
Sự sống đã cạn kiệt, dù là tiên nhân trên trời cũng khó cứu.
Hóa Long Kiếm của thế gian này cuối cùng đã trở thành cát bụi.
Trong lòng của La Hậu cùng các vị tướng lĩnh vô cùng thương cảm .
Trận chiến cuối cùng thật kinh diễm, một kiếm như đã tiến vào cảnh giới Lục Địa Tiên, hiện ra sự phong hoa cực đại.
Nhưng sau sự phong hoa này, lại là sự yên tĩnh quạnh quẽ khiến người ta hít thở không thông.
La Hậu gỡ mũ giáp trên đầu xuống, sợi tóc bay bay.
Các tướng lĩnh cũng gỡ mũ giáp xuống, thần sắc phức tạp.
Vụt!
Ngay sau đó, thân hình La Hậu vụt đi, lao tới bên cạnh thi thể Trần Thiên Huyền.
Ông muốn mang thi thể của Trần Thiên Huyền đi.
Gia Luật A Cổ Đóa xoay người, không ngăn trở cũng không cần ngăn trở.
Ông ta tiến về phía Kim Trướng Vương Đình.
Trận chiến kết thúc, ông ta cũng cảm thấy có chút tịch mịch.
Nhưng, ông ta mới vừa đi được ba bước.
Tựa như trong trời đất vang vọng một tiếng tim đập lên rất nhỏ, như tiếng muỗi vo ve, ngay sau đó, như sư tử rống, lại một lát sau, lại như tiếng sấm nổ rền vang!
Thân hình Gia Luật A Cổ Đóa chấn động, đột nhiên xoay người.
“Không thể nào.”
La Hậu cũng lao xuống, nháy mắt hóa thành một bóng đen lùi lại!
Vốn dĩ vạn dặm chẳng có bóng mây, trong phút chốc, mây lại cuồn cuộn kéo tới.
Vô số tầng mây hội tụ trên thi thể Trần Thiên Huyền, trên thi thể tĩnh mịch kia giống như một khúc gỗ mục được tưới cam lộ, lại mọc ra một cành cây xanh tươi.
Hơi thở yếu ớt nhưng nhanh chóng tăng vọt lên!
Trần Thiên Huyền đang sải bước trên cầu Nại Hà, bỗng nhiên cảm giác mọi thứ đều chảy ngược, cầu Nại Hà bay đi, hoàng tuyền chảy ngược, hoa bỉ ngạn héo rũ……
Ông như bị đá ra khỏi địa ngục.
Tinh khí thần của Trần Thiên Huyền tại một khắc này như một cái khinh khí cầu, đột nhiên bành trướng!
La Hậu không thể tin được nhìn chằm chằm, mấy tướng lĩnh cũng kinh hãi không thôi.
Sao lại thế này?
Chết đi sống lại? Cây khô gặp mùa xuân?!
Không thể nào, sinh cơ của lão Trần cạn kiệt, căn cơ cũng đã cạn đến sạch sẽ, làm thế nào còn có thể chết đi sống lại cơ chứ!
Người chết làm sao còn có thể sống lại?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?!
Hô hấp của Trần Thiên Huyền càng ngày càng dồn dập, theo hô hấp của ông, tử khí nồng đậm trong thiên địa không ngừng bị ông hút tới.
Chương 238 Một kiếm mở thiên môn, một kiếm trảm thiên môn (3)
Nơi này vốn là chiến trường, vô số tướng sĩ chôn xương tại nơi đây, là nơi có tử khí nồng đậm nhất trong thiên địa.
Vô số tử khí quấn quanh người Trần Thiên Huyền, như từng con giao long xoay quanh ông.
Trong ánh mắt Gia Luật A Cổ Đóa vẻ không tin được đã biến mất, thay thế vào đó là sự hung phấn vô biên.
Trần Thiên Huyền mở bừng mắt, đôi mắt của ông biến thành màu đỏ, có vài phần mờ mịt, ông có cảm giác bản thân mình đã chết, nhưng, tử khí vô tận quấn quanh thân, như bởi vì được tử khí chống đỡ, ông sống lại một lần nữa ……
Tận cùng của cái chết lại là sự sống ư?
Cái rắm á…… Đã chết là đã chết, tuyệt đối không thể nào sống lại được.
Trừ phi nghịch chuyển dòng chảy thời gian, nghịch thiên sửa mệnh.
Điều này còn bất khả thi hơn.
Chắc chắn là có chuyện gì đó mà ông không biết đã xảy ra.
Ông cảm nhận được tử khí nồng đậm không ngừng mạnh mẽ tiến vào thân thể ông.
“Ta đây là hóa thân của…… Tà tu lấy tử khí để sống lại sao?
Trần quản gia trầm mặc.
Kỳ thật, ông đã chết rồi, nhưng, nhưng ông lại lấy linh trí của người chết để đến thế gian, theo thuật ngữ chuyên ngành, ông là….. tử linh.
Trần Thiên Huyền trầm mặc hồi lâu, cảm thụ được sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, sự thiêu đốt kia hầu như đã biến mất, giờ phút này sức mạnh lại một lần nữa quay lại, ông bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Là do viên đan dược kia sao?”
Trần Thiên Huyền cười đến độ sắp nơi cả nước mắt, công tử cho ông một viên đan dược, giúp ông sống lại một lần nữa.
Vô số tử khí lan tràn, dòng tử khí thổi qua đến đâu cỏ xanh trên mặt đất lụi tàn đến đó.
Nhưng Trần Thiên Huyền lại cảm động không thôi.
Một viên đan dược nghịch thiên như vậy, đan dược có thể làm người sống lại lần nữa thế mà công tử lại hào phóng đưa cho ông.
Có viên đan dược như vậy, đồng nghĩa với việc có nhiều thêm một mạng!
Công tử thật sự quá nhân nghĩa.
“Trần Thiên Huyền ta thiếu công tử một mạng!”
Trần Thiên Huyền cười ha hả.
Có kiếm khí sắc bén từ gió trời nổi lên, kéo theo tử khí, dũng mãnh tiến vào cơ thể Trần Thiên Huyền, tu vi kiếm đạo của ông không ngừng tăng vọt.
Cửu phẩm Kiếm Khí, Bát phẩm Thác Kiếm, Thất phẩm Thế Kiếm……
Tam phẩm Kiếm Cuồng, Nhị phẩm Vạn Kiếm, Nhất phẩm Quy Tông!
Liên tục đột phá.
Nháy mắt trở về Nhất phẩm Quy Tông, lại trở thành tông sư kiếm đạo!
Khí huyết của Gia Luật A Cổ Đóa bùng lên, ông ta ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, chiến ý ngập trời!
Ông ta cảm giác được giờ phút này Trần Thiên Huyền rất mạnh!
Người này mẹ nó thật nghịch thiên!
Trên trời, mây đen dày đặc, như ác ma xuất thế!
Tại một khắc này, tử khí quấn thân Trần Thiên Huyền, trong tử khí xen lẫn kiếm khí dồi dào, dồn nén mà rất khủng bố!
La Hậu cùng chúng tướng lĩnh sau khi khiếp sợ qua đi, cũng vô cùng hưng phấn thô bạo hô hào: “Mẹ nó chứ.”
Trong Kim Trướng Vương Đình, rất nhiều cường giả cũng không thể tin được, hoảng sợ cùng kinh hãi!
“Sao ông ta làm được? Làm sao còn có thể sống lại? Đây là bí pháp gì? Vương triều Đại Hạ nắm giữ cơ mật gì?!”
Trong lúc nhất thời, trong lòng cả đám người đều vô cùng kích động.
Tử khí quấn quanh thân Trần Thiên Huyền hóa thành từng đạo kiếm khí màu đen.
Ông đứng trên không, nhìn về phía Gia Luật A Cổ Đóa.
“Tái chiến!”
Ông nâng tay lên.
Ông cũng có cảm giác, giờ phút này mình vô cùng cường đại.
Ông nâng tay lên, nắm thành hình dạng của thanh kiếm.
“Kiếm của ta đâu?”
Ông hét lên một tiếng.
……
Huyện An Bình.
La Phủ, La Hồng ngủ mê mệt cả đêm, đột nhiên mở mắt ra.
Hắn đi đến trước cửa sổ gỗ lê vàng khắc hoa, nhìn mây đen cuồn cuộn chưa tan trên bầu trời, cười một tiếng.
“Sống?!”
“Hắc hắc, sống rồi!”
……
Trong Túy Hương Lâu.
Triệu Đông Hán uống rượu xong, đang thao thao bất tuyệt kể ra cảnh chiến đấu của La Hồng trong bí cảnh, hành động vĩ đại trong bí cảnh.
Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao, gật đầu liên tục.
Bỗng dưng.
Như được trực giác mách bảo, nàng quay đầu nhìn về phía phương bắc.
Đôi mắt không khỏi dần dần sáng ngời lên, khóe miệng giương cao, hai lúm đồng tiền trên má như hoa đào nở rộ.
Kiếm Địa Giao trong lòng ngực cũng run rẩy một phen, tạch một tiếng, phóng lên cao, hóa thành một đạo kiếm quang, chém vào hư không.
Vô số môn khách giang hồ trong tửu lâu đều kinh hãi.
……
Phương bắc.
Vô số tử khí quấn quanh kiếm khí, Trần Thiên Huyền tóc đen bay bay, ngửa đầu cười to.
Một đạo ánh sáng trắng từ phương nam bay vụt tới, phá vỡ không gian, kéo theo tiếng kiếm ngân kinh thiên, xuất hiện trong tay ông.
Trần Thiên Huyền nắm vỏ kiếm rách nát, đột nhiên nâng lên.
Tạch!
Kiếm Địa Giao trở vào bao!
Tại một khắc này, vô số kiếm khí trong thiên địa đều thu liễm!
Trên mặt đất, Gia Luật A Cổ Đóa cười to, hóa thành một đạo lôi đình kim sắc phi lên trời.
Trần Thiên Huyền phất tay một cái, kiếm Địa Giao phóng ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ánh sáng cùng Gia Luật A Cổ Đóa đánh nhau đến tận chín tầng mây.
Kiếm Địa Giao lột xác, như long cốt sắc nhọn vắt ngang đất trời.
Địa Giao rốt cuộc cũng hóa rồng, có điều là cốt long!
Cửu kiếm huy động.
Kiếm khí như xương, quấn quanh thân thể.
Đã có kiếm khí hóa bạch long, hiện giờ cửu kiếm hiện ra cốt long!
Cốt long vừa hiện ra, hung hăng va chạm vào trên thân hình Gia Luật A Cổ Đóa, đánh cho ông ta rơi xuống thảo nguyên mênh mông, kéo lê thành một khe rãnh ghê người!
Mây đen trên bầu trời bị một kiếm chẻ ra.
Có một tòa Thiên môn tỏa ra ánh sángvạn trượng, tiên khí vấn vít hiện lên.
Đúng là một kiếm mở Thiên Môn!
Chẳng qua, từ trong Thiên môn có một sự bài xích nồng đậm hạ xuống với Trần Thiên Huyền người đầy tử khí.
Trần Thiên Huyền cảm khái, kiếm thuật của ông đã đi trật hướng rồi.
Cơ mà, có gì đáng ngại đâu.
Ngay sau đó, trong đất trời mênh mông, có một tiếng cười vang vọng.
Nhất kiếm hóa cốt long, chém về phía Thiên môn!
Bình luận facebook