-
Chương 421-425
Chương 421 Thiên giáp thi xuất hiện, Phu Tử phụ thể (3)
Dưới bức Phật lớn đang lơ lửng, Phật quang chiếu rọi trên mặt đất, dường như soi sáng cả thiên hạ.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm ra tay nhưng lại không cách nào lay động được đại Phật, thậm chí bọn họ còn bị thương do bị huyền phù phản vệ, rất nhiều cường giả cũng cảm giác được Vọng Xuyên Tự vô cùng mạnh.
Còn các cao thủ Nhất phẩm chưa ra tay thì lại bị tin tức chung quanh truyền đến khiến cho thần sắc trở nên ngưng trọng "Vô số Nhị phẩm Địa bảng của các đại vương triều tử vong......
"Nhị phẩm Địa bảng Đại Hạ đã chết đến 36 người...... Thương vong vẫn còn tiếp tục!"
"Nhị phẩm Địa bảng Đại Sở cũng đã chết đến 30 người!"
"Đại Chu cũng đã chết hơn hai mươi người......
"Rốt cuộc trong bí cảnh đã phát sinh truyện gì? Chưa chỉ đã chết đến gần trăm Nhị phẩm Địa bảng? Chẳng lẽ là do ý chí của các đại cường giả phụ thể tàn sát sao?"
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm sởn tóc gáy, cảm thấy kinh hãi muốn chết.
Dù sao, chưa gì đã chết nhiều Nhị phẩm Địa bảng có tên tuổi như vậy, sao bọn họ có thể không khiếp sợ, không chấn động cho được?
Đó chính là Nhị phẩm Địa bảng, mỗi một người đều có cơ hội trở thành Nhất phẩm tiến vào Thiên bảng!
Thế mà đều chết ở trong bí cảnh Địa Tạng này.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài núi Vô Lượng lặng ngắt như tờ, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều ngừng công phá.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được, trong bí cảnh Địa Tạng có khả năng đã hóa thành Tu La tràng đáng sợ.
Có một số cao thủ Nhất phẩm thực lực yếu đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà bọn họ không có tư cách tiến vào bí cảnh, nếu không có khả năng bọn họ cũng đã chết.
Dù sao, có không ít Nhị phẩm hàng đầu Địa bảng, bàn đến sức chiến đấu, thật ra cũng không yếu hơn bọn họ bao nhiêu.
Tỷ như Ngô Thiên Đại Sở đã bước vào.
Vọng Xuyên Tự, trên Diễn Võ Trường.
Pháp La đại sư được bao phủ bên trong phật quang, chắp tay hành lễ.
Ông cũng phát hiện ra đám cao thủ Nhất phẩm xung quanh có chút lo sợ, Nhị phẩm Địa bảng trong bí cảnh chết như ngả rạ cũng khiến ông cảm khái ngàn vạn lần.
"A đi đà Phật......"
Pháp La đại sư cũng không thể làm được gì.
Ông chỉ có thể tụng niệm phật hiệu.
Phật môn vốn thanh tịnh, hôm nay lại trở thành nơi thiên hạ đổ máu.
Thật đáng buồn, thật đáng tiếc.
Vọng Xuyên Tự ngàn năm trước đã nổi danh thiên hạ với bí cảnh Địa Tạng, lần thứ hai xuất thế lại chấn kinh toàn bộ thiên hạ.
Tin tức nháy mắt từ các mật thám của các vương triều truyền đi khắp các nơi.
Phủ Giang Lăng.
Quế Hương lâu.
Oanh oanh yến yến khắp nơi, giờ lại trở thành địa phương bát quái náo nhiệt.
Từ khi La Hồng gây chấn động ở phủ Giang Lăng, trong phủ Giang Lăng càng ngày càng có nhiều người thuyết thư (người kể chuyện giang hồ. Ngay cả Quế Hương lâu nổi tiếng là phục vụ đàn và rượu cũng thuận theo thời thế, bắt đầu mời thuyết thư về để hấp dẫn nhóm khách giang hồ tới nghỉ chân.
Mà giờ phút này, thuyết thư đang thao thao bất tuyệt trên đài.
Triệu Đông Hán trên mặt có một vết sẹo dài đang miệng lưỡi lưu loát, nước miếng bay tứ tung kể chuyện.
"La Hồng công tử giơ cao cờ phản Hạ, ngài ấy sai sao? Ngài ấy chỉ là vì bị ép vào đường cùng!"
"Đại Hạ muốn giết ngài ấy, người trong thiên hạ đều muốn giết ngài ấy, ngài ấy đến chỗ nào cũng có cường giả muốn giết? Ngài ấy có thể làm thế nào? La Hồng công tử là một người rất tốt, lúc ở huyện An Bình ngài ấy đuổi giết tà tu, diệt trừ gian ác, cứu vớt phụ nữ bị bắt đi, nghiêm trị ác ôn đùa giỡn phụ nữ nhà lành!
Chính trực biết bao nhiêu, người quả thực là tấm gương chính đạo sáng rõ nhất!"
"Nhưng mà, ngài ấy tham gia khảo hạch nhập môn Tắc Hạ Học Cung, có người muốn giết. Ngài ấy tiến vào bí cảnh Thiên cơ lại có cường giả Đại Hạ muốn giết, tới phủ Giang Lăng, chỉ vì muốn thu hồi di vật đại bá nhà mình lưu lại, ngài ấy làm gì sai?"
"Giờ đây công tử đến Vọng Xuyên Tự ,vì thiên hạ mở ra bí cảnh Địa Tạng, nghe đồn phải gõ chuông Vạn Phật vang tám mươi mốt lần mới có thể mở ra bí cảnh Địa Tạng, thiên hạ có ai có thể làm được điều này? Mà công tử làm được rồi, đây là vì thiên hạ mở ra một đại bí cảnh độc nhất vô nhị! Nhưng vẫn có người muốn giết ngài ấy! Vì sao những người này không nghĩ đến lòng tốt của công tử"
Đôi mắt Triệu Đông Hán dao động liên tục, môi đang run rẩy, dưới Quế Hương lầu, một đám người hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán, bị lời nói của hắn ta tác động đến cảm xúc.
Triệu Đông Hán kể chuyện như mưa rền gió dữ, tư thế hùng hổ, không khác gì bản thân hắn ta đang hóa thân thành La Hồng, bị vô số áp bách, vô số giết chóc ép buộc.
Một vài hoa khôi Quế Hương lâu đã khóc thút thút, dùng khăn lụa lau hốc mắt đã ửng đỏ.
Bài thơ khai mạc La Hồng làm ở hồ Lạc Thần giờ đây đã lan truyền rộng rãi khắp phủ Giang Lang.
Vô số tài tử phong lưu, giai nhân yểu điệu đều bị khí thế hiên ngang một người một kiếm của La Hồng ở hồ Lạc Thần, thuyết phục.
Quế Hương lâu, thuyết thư vẫn đứng trên đài.
Triệu Đông Hán liếc liếc mắt một cái nhìn thấy quan binh chen chúc tới, đạm đạm cười, vỗ án nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, công tử phản Hạ chỉ là bất đắc dĩ, ngài ấy chính là người tốt, hành tẩu chính nghĩa, đi qua nơi nào ắt sẽ truyền chính đạo đến nơi đó, truyền khắp thiên hạ"
"Các ngươi phải biết rằng, công tử không phải là một kẻ giết người tùy tiện, nếu một ngày, người trong thiên hạ đều vì công tử mà chết, vì công tử mà thiên hạ đổ máu, vậy chỉ có một khả năng, đó là thiên hạ phụ công tử"
Triệu Đông Hán nói xong, thân hình cường tráng đứng thẳng, rất nhiều quan binh phủ Giang Lăng vọt tới, bắt Triệu Đông Hán, áp giải đi.
Triệu Đông Hán bị bắt lại ngẩng đầu.
Mắt nhìn phía trước, hít sâu một hơi.
"Đại Hạ muốn hắt nước bẩn lên người công tử, làm nhục thanh danh của người......"
"Nếu ta không bảo hộ được công tử, ta sẽ giữ gìn thanh danh của ® lủ "Công tử nhà ta...... Vô cùng chính nghĩa Vừa dứt lời, hắn ta bị bọn quan binh áp giải.
Mà trong Quế Hương lâu, rất nhiều môn giang hồ còn có giai nhân tuyệt sắc vẫn còn khiếp sợ, bị lời nói Triệu Đông Hán làm cho chấn động.
Chương 422 Thiên giáp thi xuất hiện, Phu Tử phụ thể (4)
Phủ Giang Lãng, nha môn tri phủ.
Trương Tĩnh Chi nhìn những cái tên trên Địa bảng không ngừng đổ máu, không ngừng biến mất, hít sâu một hơi.
Bên cạnh y, sắc mặt của Tôn thống lĩnh có vài phần quái dị cũng có vài phần khó coi.
"Cho dù là lần Địa Tạng bí cảnh mở ra vào ngàn năm trước, tử thương nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mấy người, trong đó tu sĩ Nhị phẩm chỉ chết hai mươi mấy người, mà còn đều là Nhị phẩm tầm thường yếu đuối, mà lần này...... Bí cảnh Địa Tạng mới mở ra không đến hai ngày, Nhị phẩm trên Địa bảng đã chết đến gần trăm...... La Hồng, có độc! Đi đến chỗ nào, có người chết chỗ đó!"
Tôn thống lĩnh chắt lưỡi nói.
Bỗng nhiên, một vị quan binh cấp dưới đeo đao tiến vào.
"Tri phủ đại nhân, Quế Hương lâu có người tụ tập đân chúng gây chuyện, truyền bá tuyên đương phản tặc La Hồng là chính - kà Vị quan binh này ôm quyền nói.
Trương Tĩnh Chỉ nghe vậy càng thêm đau đầu, y xoa đầu.
"Lại là Triệu Đông Hán?"
Vị quan binh kia cũng là dỗ khóc dở cười, gật đầu.
"Bắt rồi lại thả ra rồi lại bắt vào.... Miệng của người này lại sao lại rảnh rỗi như thế ?" Trương Tĩnh Chỉ cũng không biết nói gì.
"Hắn ta biết ăn nói như thế, làm hộ vệ làm gì cơ chứ? Quả là hao phí tài năng"
Trương Tĩnh Chi khó khăn phun ra một câu.
"Thôi, dù sao cũng là hộ vệ La Hồng, nghe nói đã bầu bạn với La Hồng từ lúc nhỏ."
"Phái hai người áp giải người này về huyện An Bình đi......
Quan binh kia nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khom người lui xuống: "Dạ."
Mưa to xối xả như đang tấu vang một khúc bi ai.
Trên vòm trời, tiếng nổ đáng sợ vang lên, đó là các cường giả đang giao thủ.
Mà bên dưới, trên băng lộ, máu thịt đầy đất.
Rất nhiều Nhị phẩm cũng đã giết đến đỏ cả mắt, xuống tay không hề lưu tình, cái gì mà Ngân thi, Ngân giáp thi đều lần lượt bị đánh nát, bọn họ cũng mặc kệ khi đánh nát đối phương sẽ có cường giả mạnh hơn xuất hiện.
Mục đích hiện tại của bọn họ chính là giết xuyên qua con đường này, tiến tới đài sen!
Địa giáp thi vẫn đang giết chóc.
Vô số thi thể bị băm vằm, làm mặt đất đều nhiễm một tầng huyết hồng.
Có lẽ là do giết chóc quá nhiều, toàn bộ thủy triều hắc ám cũng đang sôi trào, có áp lực cực độ cùng đáng sợ trào dâng.
Phanh!
Cả người một Nhị phẩm xếp thứ chín trên Địa bảng vương triều Đại Sở đều nhiễm huyết, điên cuồng bổ ra một đòn cản lại Kim giáp thi trước mặt gã.
Một chân dẫm xuống, vô số huyết nhục bị dẫm cho nổ tung.
Rốt cuộc gã đã tới gần La Hồng trên đài sen.
La Hồng nắm kiếm Địa Tạng, cả người hắn đều ướt sũng mồ hôi, hắn vẫn đang phải chống chọi với áp lực.
Tóc đen gắt gao dán trên mặt, đôi mắt nhàn nhạt nhìn một chân của tên Nhị phẩm đã sắp bước lên đài sen.
Hắn gian nan nâng tay lên, thở hổn hển.
Cho dù lúc này khí Tà Sát trong người hắn là vô hạn, nhưng mỗi lần tà ảnh bị đánh nổ tung, tinh thần và ý chí của hắn cũng phải chịu đựng rất nhiều áp lực.
Nếu không phải có ba ngọn Phật đăng chống đỡ, có khả năng hắn đã sớm chịu không nổi.
Nhưng, giờ phút này, La Hồng vẫn cắn răng.
Muốn triệu hoán Tà Ảnh Ngô Thiên một lần nữa.
Tên Nhị phẩm kia mang theo huyết khí nồng nặc, điên cuồng nhìn chằm chằm La Hồng.
Nhìn La Hồng như nỏ mạnh hết đà, trong miệng phát ra tiếng cười điên cuồng, nhảy lên.
Cơ duyên!
Là của gã!
Bỗng dưng.
Một cổ uy áp khủng bố đến cực điểm tràn ngập trong đất trời, toàn bộ khu vực dường như trở nên yên tĩnh đến chết chóc.
Thủy triều hắc ám như bị một cổ lực lượng khủng bố tách ra, có một bàn tay màu xám khổng lồ chậm rãi vươn lên từ bên trong.
Đây chính là cánh tay lúc trước chụp Vân Trùng Dương!
Nó xuất hiện một lần nữa, tóm lấy cao thủ Nhị phẩm tới gần La Hồng.
Trên mặt tên Nhị phẩm vẫn lộ ra nét cười điên cuồng.
Nhưng lại không phản kháng được, trong phút chốc đã bị niết bạo, chỉ còn lại máu tươi đỏ thắm xiêu xiêu vẹo vẹo chảy dọc theo bàn tay kia.
Cả đất trời đều tĩnh lặng.
Máu tanh trên đường, tất cả Nhị phẩm đều tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh tay.
Phanh phanh phanh!
Thủy triều hắc ám càn quét qua, dường như có một sức mạnh khủng bố muốn bò ra từ trong thủy triều.
Thủy triều cuồn cuộn và tiếng sóng lớn rầm rì, trong khí Tử Linh hắc ám tràn ngập, có một nửa cái đầu đã trồi lên.
Đôi mắt tĩnh mịch lạnh băng khiến Nhị phẩm muốn nhúc nhích cũng khó khăn.
Thiên...... Thiên giáp thi!
Thiên giáp thi cảnh giới Lục Địa Tiên!
Sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người.
Trên Phật lộ.
Các cao thủ Nhị phẩm Tiêu gia đều lạnh toát cả người.
Mẹ khiếp!
Rõ ràng không có Địa giáp thi bị giết, làm sao lại xuất hiện Thiên giáp thi?
Chẳng lẽ nơi đây giết chóc quá nhiều dẫn sự tồn tại khủng bố này tới?
Cả người Tiêu Nhị Thất cũng lạnh băng.
Mà các cao thủ Nhị phẩm Tiêu gia không chút do dự mà khiêng hắn lên định chạy.
Nếu không chạy, mọi người đều phải chết!
Nửa cái đầu Thiên giáp thi như ngọn núi nhỏ trồi lên khỏi thủy triều hắc ám, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng về phía La Hồng trên đài sen màu đen.
Mà nó còn tiếp tục giãy giụa trong thủy triều hắc ám, muốn thoát ra khỏi triều tịch.
ầm ầm ảm!
Khí Tử Linh trong đất trời đột nhiên nồng đậm hơn rất nhiều.
Thiên giáp thi bóp chết một Nhị phẩm, máu tươi dính khắp tay, tiếp tục chụp tới phía đài sen đen tuyển mà La Hồng đang ngồi trên đó.
Bàn tay khổng lồ bao trùm trong giáp trụ che cả bầu trời.
La Hồng có cảm giác sức lực trên người đều bị rút cạn, cảm giác hít thở không thông.
La Hồng chẳng do dự mà mà bắt đầu mắng xối xả Hư Ảnh Tà Thần đang ngồi khoanh chân ngay ngắn trong Nê Hoàn Cung.
Nhưng mà còn chưa kịp chờ Tà Thần phản ứng.
Bên tai La Hồng đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài già nua.
Ngay sau đó, La Hồng phát hiện ra, trước mắt hắn là một mảnh kim hoàng.
Hai tròng mắt đều chuyển sang màu hoàng kim.
Có ý chí vô cùng mạnh mẽ nhập vào người!
La Hồng bối rối, ai nhập vào người hắn?
Xa xa, Tiêu Nhị Thất bị Nhị phẩm Tiêu gia khiêng đi thấy được hai tròng mắt ánh lên ánh vàng của La Hồng cũng ngây ra.
Ngay sau đó, gã chửi âm lên.
Mẹ khiếp!
Mỗi người các ngươi đều bật hack?!
Chỉ có ta là chăm chỉ cặm cụi đi lụm nhặt sao?!
Một đám vô lại!
Trên đỉnh đầu La Hồng chợt có chính khí trào dâng......
Bàn tay Thiên giáp thi chụp lấy hắn cũng bị khí cơ La Hồng phóng xuất ra làm chấn động, sợ hãi một hồi.
Mà tâm thần La Hồng cũng ngẩn ra, chính khí cuồn cuộn?
Sư huynh Lý Tu Viễn nhập vào người hắn?
Không...... Không đúng......
Cổ chính khí hùng hậu như vậy lại thiếu đi chút tao nhã của sư huynh !
Không phải sư huynh......
Chỉ có thể là ......
Phu tử?!
Chương 423 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (1)
Huyện An Bình , Đông Sơn, Tắc Hạ Học Cung.
Lý Tu Viễn đội vòng hoa do La Tiểu Tiểu bện cho y, nghiêng người nằm bên gốc cây đào đọc sách thánh hiền, tay vân vê một cánh hoa đào.
Bỗng dưng, trong lòng y xuất hiện một cảm giác khó diễn tả, y ngồi thẳng, quay đầu nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong.
Một đạo chính khí cuồn cuộn bay ngang qua đầu y xông thẳng lên trời, đánh thẳng vào chín tầng mây bên trên Học Cung làm chúng chia năm xẻ bảy.
Đôi mắt Lý Tu Viễn đột nhiên sáng lên, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn lại mình.
Lý Tu Viễn cười ôn nhu, xách La Tiểu Tiểu lên, chạy như gió ra khỏi rừng hoa đào, một đường chạy như điên, xuất hiện ở phía trước tiểu lâu Xuân Phong.
Dường như có cuồng phong nổi lên, trong trời đất tựa hồ có uy áp đè nén kích động.
Ống tay áo rộng của trường bào của Lý Tu Viễn đang mặc không ngừng lay động.
"Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta cũng có cơ hội nhìn thấy Phu tử ra tay."
Lý Tu Viễn cười khẽ, từ khi bái nhập môn hạ của Phu tử, y cũng chưa từng thấy Phu tử ra tay lần nào, y không nghĩ tới, thế mà lần này Phu tử lại ra tay vì tiểu sư đệ.
"Đây là ý chí phụ thể sao?"
"Phu tử thế mà lựa chọn ý chí phụ thể, không hổ là tiểu sư đệ, không hổ là bảo vật Phu tử nhìn trúng "
Lý Tu Viễn cảm khái vạn ngàn lần.
Y cất bước về phía Tiểu lâu Xuân Phong, lại bị khí lãng vô hình đánh bật ra, không cách nào đi lên phía trước, không thể tiến thêm bất kì một bước nào.
"Xem cho kĩ càng, học cho tốt, Tu Viễn, ngươi chỉ còn kém một bước, học hành chăm chỉ, có thể có bước đột phá."
Thanh âm Phu tử nhàn nhạt và âm thanh ghế bập bênh khẽ lay động truyền từ Tiểu lâu Xuân Phong ra ngoài.
Hiển nhiên, cái gọi là ý chí phụ thể cũng không tính là vấn đề lớn với Phu tử.
Vẻ mặt của Lý Tu Viễn nghiêm nghị, y buông La Tiểu Tiểu xuống.
Tay áo rộng bay bay phiêu dật, nâng tay lên, song chưởng đan vào nhau, trịnh trọng khom người với Tiểu lâu Xuân Phong.
Nếu không có vòng hoa đào trên đỉnh đầu, có lẽ khung cảnh sẽ càng trịnh trọng thêm vài phần.
"Dạ, học trò đã rõ."
Lý Tu Viễn nói.
Sau đó, y khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu quan sát chính khí cuồn cuộn trên đỉnh đầu, cảm nhận sự hùng vĩ nguy nga, lộng lẫy của chính khí.
La Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Lý Tu Viễn một cái, lại nhìn Tiểu lâu Xuân Phong, cũng rất ra dáng ra hình khoanh chân ngồi xuống, quan sát chính khí.
Một ngày này.
Các bá tánh huyện An Bình ồn ào, náo nhiệt.
Mỗi một bá tánh đều cảm thấy ý thức chính mình trở nên thanh minh, thậm chí không ít bá tánh nhiễm bệnh còn phát hiện bệnh nặng của mình dường như đã tiêu tan, rất nhiều người thân thể mỏi mệt giờ lại thần thanh khí sảng.
Bọn họ đi ra khỏi phòng, đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời an tĩnh có những dòng chính khí mênh mông chảy xuôi, kinh hỉ, cung kính quỳ rạp xuống.
Trong huyện nha.
Lưu huyện lệnh sớm đã cởi quan bào, sau khi phản Hạ, tuy ông ta có thể giữ được tánh mạng, nhưng khổ sở cũng chỉ một mình ông ta biết.
Giờ đây có thể xem như ông ta đã hoàn toàn cùng một giuộc với La gia.
Đương nhiên, với thực lực La Hồng, một tên huyện lệnh nho nhỏ như ông ta, e là hắn còn chướng mắt.
"Chính khí......"
"Cho dù là trăm đại nho Nhất phẩm cũng chưa chắc có thể tụ ra chính khí bực này, là Phu tử sao?"
"Đất trời cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu......
Lưu huyện lệnh cảm khái.
Sau đó, ống tay áo của ông ra run run, đôi tay chắp lại, hành lễ, khom người.
Các Đại vương triều đều chấn động, rất nhiều cường giả đang ẩn náu hăng hái mở mắt ra, nhìn về phía bầu trời, khiếp sợ và kích động không thôi.
Một số người cảm thụ được chính khí mênh mông, vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch, càng thêm thu liễm hơi thở.
"Nhân gian có Phu tử, thật đáng sợ."
Hết tiếng than thở này đến tiến than khác vang vọng, quanh quẩn.
Mà rất nhiều thư viện trên thiên hạ lại vui vẻ hết sức, đây là trận cuồng hoan của những người đọc sách.
Rất nhiều học sinh nho môn vô cùng kích động, bọn họ đến những nơi rộng lớn, khom người chắp tay, hành đại lễ với vòm trời.
Vô số người xuyên nho sam, thư sinh nho nhã đến những thư viện sau núi ngồi, ngửa đầu nhìn chính khí mênh mông.
Phủ nha, phủ Giang Lăng ủ.
Trương Tĩnh Chỉ nhìn chính khí vắt ngang qua đất trời, lan tỏa khắp mọi nơi, rốt cuộc La Hồng đã làm gì trong bí cảnh mà có thể kinh động đến Phu tử.
Nhưng y không suy nghĩ quá sâu mà hành lễ với chính khí mênh mông, lại khoanh chân ngồi, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, đây là một đại cơ duyên với nho sinh khắp thiên hạ.
Tôn thống lĩnh bên người y chính là một vị võ phu điển hình, không hợp với nho môn, tất nhiên sẽ không thu hoạch được cái gì, nhưng hắn ta cũng hít một hơi, La Hồng trong bí cảnh này có thể kinh động Phu tử, ...... Xem ra rất được Phu tử coi trọng a.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn ta thấy Phu tử ra tay, ra tay một cái đã khiến thiên hạ đều chấn kinh!
Không chỉ là phủ Giang Lăng, mà trong các phủ khác của vương triều Đại Hạ, rất nhiều Nho thần, người tu hành hay chỉ là người đọc sách đơn thuần tại thời khắc này cũng đều khom người, hành lễ.
Đế kinh vương triều Đại Hạ.
Thành Thiên An.
Trong thâm cung.
Hồ phi Huyền Ngọc phi mặc bào phục hoa lệ, dáng người lay động, ngưng mắt đi ra khỏi cung điện, châm chậm cất bước lên con đường dài, ngắm nhìn chính khí ngưng tụ.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, mở miệng.
"Phu tử ở nhân gian......
"Thật mạnh, cao không thể với tới khiên người khác thật tuyệt vọng"
"Khó trách Hạ Hoàng muốn Tắc Hạ Học Cung rời khỏi Đế kinh......"
Chương 424 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (2)
Huyền Ngọc phi hít sâu một hơi.
Cường giả cỡ này tồn tại bên người, cho dù là bị quy tắc hạn chế, cũng khiến khiến người ta ăn không ngon, ngủ không yên, huống chi Hạ Hoàng còn là bậc tồn tại vô thượng.
"Thái Tử này......Cuối cùng cũng làm nên được một chuyện."
Huyền Ngọc phi cười cười, trên mặt hiện lên mấy phần vũ mị.
"Dời Tắc Hạ Học Cung khỏi thành Thiên An, mượn việc này bức Hạ Hoàng ra, nhưng hắn ta biết đâu rằng, Hạ Hoàng còn ước gì Tắc Hạ Học Cung rời khỏi Đế kinh"
Huyền Ngọc phi khẽ duỗi người, duỗi cái lười eo, thân hình mặc áo gấm rộng thùng thình nhưng lại lộ ra đường cong thân thể mềm mại kinh người .
"Nhưng, La Hồng kia ...... dựa vào cái gì mà có thể được Phu tử coi trọng như vậy?"
"Vì sao Phu tử lại coi trọng hắn?"
Núi Vô Lượng, Vọng Xuyên Tự.
Một dòng chính khí mênh mông chợt xuất hiện, nháy mắt đánh tan tầng mây đen dày đặc trên trời.
Bầu trời quang đãng, sáng sủa.
Các vị cao thủ Nhất phẩm kinh hãi vạn phần, vào lúc chính khí cuồn cuộn vắt ngang, mọi người đều sổn cả tóc gáy, không ai dám cử động.
Kể cả Nhất phẩm Thiên bảng cũng bất động ngước lên nhìn.
Trên vòm trời, Thiên môn cao cao tại thượng lắc lư ẩn hiện trong nhân gian, một đám tiên nhân lúc ẩn, lúc hiện tạo thành những cái bóng mờ ảo, ngay lúc chính khí mênh mông hiện lên thì chạy mất dạng.
Tại một khoảnh khắc này Phật âm của Vọng Xuyên Tự dường như cũng chậm lại.
Pháp La đại sư ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt của ông.
Lúc này, ba vạn tăng nhân phía sau ông đều đang tụng niệm Phật hiệu, Phật niệm bùng phát hóa thành dòng Phật tự kim sắc lan tỏa trong không gian.
Nhưng, chính khí cuồn cuộn như thác nước lao thẳng xuống, tại thời điểm chính khí chạm đất, đại Phật lại không có cách nào ngăn cản.
Mấy ngàn năm Phật vận cùng võ vận của Vọng Xuyên Tự không có biện pháp nào cản lại chính khí mênh mông.
Pháp La đại sư hít sâu một hơi, chắp tay hành lễ, vô cùng chăm chú.
Chẳng qua, trong lòng ông đang nhảy dựng lên.
Phu tử cũng đã tới rồi......
Rốt cuộc trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Phật tâm của lão nạp hơi rét lạnh đó nha.
Cùng lúc đó.
Cửa vào bí cảnh Địa Tạng, miệng Đế Thính vẫn đang rộng mở.
Hết đạo thân ảnh này đến thân hình khác sắc mặt trắng bệch chen chúc ra, họ đều là Tam phẩm Huyền bảng, trên mặt toát lên vẻ kinh hãi.
Bọn họ vừa ra bí cảnh đã bị một đống Phật vận và Võ vận bắn bay khỏi núi Vô Lượng, ngã thẳng xuống chân núi.
Sắc mặt của rất nhiều cao thủ Nhất phẩm khẽ biến, ngẩn ra.
Sao lại thế này?
Mới mổ bí cảnh còn chưa được hai ngày sao đã có người chạy ra rồi?
Chẳng lẽ bí cảnh sắp đóng lại rồi sao?
Bây giờ mới được hai ngày thôi......
Thời gian hai ngày có thể có chuyện gì xảy ra trong bí cảnh?
Nhưng, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm nhanh tay nhanh mắt, thấy được tu sĩ Huyền bảng của các vương triều đã hăng hái ra tay kéo bọn họ lên.
Các Nhất phẩm này đều muốn nhanh chóng biết được trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ dò hỏi mấy vị Tam phẩm đều là cường giả lưu danh trên Huyền bảng, giờ phút này sắc mặt của những Tam phẩm này đều trắng bệch, trong mắt hãy còn toát ra sợ hãi vô tận, bọn họ đã phải trả giá quá lớn mới ra được khỏi bí cảnh.
"Đã chết, chết hết rồi......"
"Địa giáp thi quá mạnh, mạnh như Nhất phẩm Thiên bảng, Nhị phẩm Địa bảng bị giết chết rất nhiều, khắp nơi đều là máu của Nhị phẩm! Rất đáng sợ!"
"Địa Tạng Bồ Tát muốn song tu với La Hồng!"
"Địa Tạng Bồ Tát hiện thế, lấy tu vi tán ngàn năm ngưng tụ thành xá lợi Bồ Tát, truyền thừa cho La Hồng Địa Tạng Kinh và Địa Tạng kiếm!"
Từng tên Tam phẩm Huyền bảng mở miệng kể lại mọi chuyện cho Nhất phẩm phe mình nghe.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều ngây ra.
Mẹ khiếp!
Địa Tạng Bồ Tát muốn song tu với La Hồng?
Kích thích thế cơ à?
Hóa ra...... bí cảnh này lại tồn tại kích thích đến vậy?!
Một số cao thủ Nhất phẩm giật hết cả mình, vô cùng kinh hãi.
Mà rất nhiều Tam phẩm Huyền bảng bị Nhất phẩm của thế lực nhà mình làm cho phát ngốc, trọng điểm mà các ngươi chú ý lại là cái này sao?
Không phải nên chú ý tới tin vô số cao thủ Nhị phẩm thương vong sao?
Không phải là nên chú ý tới xá lợi Bồ Tát, Địa Tạng kinh, Địa Tạng kiếm được truyền thừa b cho La Hồng sao?!
Bên dưới.
Dù mắt của Viên hạt tử không nhìn thấy, nhưng lỗ tai siêu cấp linh hoạt, ông dựng lỗ tai, da mặt run lên.
Tuy rằng Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi nghe thấy một ít, nhưng, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng rất nhiều cao thủ Nhất phẩm kinh hồ hai chữ "Song tu".
"Quả nhiên công tử nhà ta phúc vận thông thiên, quả nhiên chính là người chính nghĩa, vận khí không quá kém......Nhưng cái quỷ gì vậy!"
Viên hạt tử nắm gậy trúc trong lòng bàn tay, tay đầy mồ hôi, trên trán cũng có mồ hôi chảy ròng ròng.
Ông nhìn về phía Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi, khàn khàn nói: "Nhị vị, không bằng chúng ta rời đi trước......"
"Lão phu cảm thấy nếu không đi, chúng ta, những hộ đạo giả của công tử có khả năng sẽ bị đánh chết."
Viên hạt tử nói.
Tư Đồ Vi nghĩ nghĩ, nói: "Viên lão đầu, chỉ có ngươi là hộ đạo giả của La Hồng, chúng ta...... Không phải nha"
Triệu Tinh Hà bày ra vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
Ngay lập tức, Viên hạt tử cảm giác trái tim mình bị đâm cho một cái.
Địa Tạng song tu, xá lợi tám ngàn năm kết tỉnh, Địa Tạng kinh, Địa Tạng kiếm ......
Đây là công tử đang độc chiếm cơ duyên Địa Tạng sao?
E là Viêm hạt tử ông cũng không đỡ nổi bí cảnh cỡ này.
Ông cảm nhận được rất nhiều cao thủ nhất phẩm chung quanh đang dần phục hồi tinh thần từ trong trạng thái bát quái, đột nhiên hô hấp của bọn họ dồn dập, còn có từng đôi mắt không chút hảo ý đảo qua.
Bỗng nhiên Viên hạt tử cảm thấy thật mệt mỏi.
Chương 425 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (3)
Âm ầm ầm!
Thiên giáp thi hiện thế!
Áp lực khủng bố khiến cho cả không gian đều ngừng lại, đây không phải là uy áp thiên địa mà là khí Tử Linh nồng đậm vô cùng ngưng tự lại trong không gian.
Nhị phẩm của Tiêu gia cực lực bạo phát sức mạng, miễn cưỡng mới có thể khiêng Tiêu Nhị Thất ra khỏi Phật lộ.
Phật quang trên Phật lộ giờ khắc này dường như cũng sắp không tồn tại nổi nữa.
Cho nên nếu bọn họ không đi, e rằng sẽ vĩnh viễn lưu lại chỗ này.
Thiên giáp thi kia ...... con mẹ nó chính là bậc Lục Địa Tiên đó!
Chỉ phóng xuất khí cơ cũng đã khiến người ta tuyệt vọng, khiến người ta không còn tâm tư phản kháng.
Bí cảnh Địa Tạng...... Sao lại có yêu vật khủng bố cỡ này?!
Nửa cái đầu của Thiên Giáp Thi nổi lên khỏi thủy triều hắc ám, một chưởng đã chụp chết một tên Nhị phẩm, tiếp tục lao về phía La Hồng, ắt La Hồng phải chết chẳng nghi ngờ.
Quả nhiên cơ duyên Địa Tạng không dễ lấy như vậy!
Nhưng, bọn họ mới chạy được vài bước, cảm giác được một cổ khí Hạo Nhiên trào dâng, nhao nhao quay đầu nhìn về phía trên đài sen đen.
Lại phát hiện ra hai tròng mắt của La Hồng mang bạch y đang tung bay đã chuyển sang màu vàng.
Đây là...... Có ý chí của cường giả phụ thể hay sao?
Giờ đây, mọi người ở đây đã cảm thấy trạng thái này quen mắt vô cùng.
Đám người Ngô Mị Nương, Hồng Bách Uy, Gia Luật Sách đều có ý chí phụ thể, bọn họ há có thể không rõ ràng.
Thiên kiêu Hoàng bảng, thiên phú yêu nghiệt chính là đối tượng vô cùng tốt cho ý chí phụ thể.
"Hạo Nhiên chính khí...?"
"Chẳng lẽ là Lý Tu Viễn sao?"
"Không phải...... Lý Tu Viễn không có thực lực cỡ này được?
Chẳng lẽ là Phu tử?"
Mấy tên Nhị phẩm chưa chết đều run lên bần bật vào lúc này.
Còn không thể tin vào sự thật mà chính mắt bọn chúng nhìn thấy.
Hai chữ này đè nặng như uy áp thiên địa.
Rống!!!!
Ánh sáng chiếu xuống cái đầu Thiên giáp thi đang trồi lên khỏi thủy triều hắc ám, hai tròng mắt màu đen tỏa ra khí Tử Linh nồng đậm, nó phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa.
Thủy triều hắc ám cuốn lên sóng lớn như muốn huỷ diệt hết thảy.
Cánh tay to lớn thấm đẫm máu Nhị phẩm vươn ra, hung hăng lao về phía đài sen đen tuyển mà La Hồng đang ngồi.
Tại khoảnh khắc này, mưa to giàn giụa đột nhiên chảy ngược lại, hư không cũng có chút không đỡ được áp lực này, dường như muốn nổ tung.
Rầm, rầm!
Tử khí tạo thành nắm đấm vung ra tứ phía, xé toạc thủy triều hắc ám ra, đồng thời cũng muốn phóng cột nước lên trên trời.
Hai tròng mắt La Hồng phát sáng, một tay nắm lấy kiếm Địa Tạng, một tay chắp phía sau lưng, phiêu dật, tiêu sái.
Bàn tay to chụp qua không khí, sợi tóc hắn không ngừng bay bay, quần áo trên người bó sát thân hình.
Còn không nhìn thấy rốt cuộc hắn làm ra động tác gì.
Hạo Nhiên Chính khí vô tận như nước sông dài biển lớn ào ạt đổ xuống, vờn quanh người hắn như bảo hộ lấy hắn.
Bàn tay của Thiên giáp thi chụp vào đó ...... Tử khí tức khắc bị tinh lọc toàn bộ, không ngừng bốc ra khói đen.
Thủy triều hắc ám sôi trào, hải dương tử vong cũng sôi trào.
Mà Hai tròng mắt vàng kim của La Hồng lại không hề để ý tới một chưởng này.
Hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm Địa Tạng, nhìn xá lợi màu vàng đang trôi lơ lửng.
Một tiếng thở dài.
La Hồng buông kiếm Địa Tạng trong tay ra, sau đó, hai ngón tay khẽ uốn lại, đột nhiên gõ vào đuôi kiếm một cái!
Oanh!
Hạo nhiên chính khí mênh mông lại chảy ngược từ dưới lên.
Giống như cầu vồng trắng giữa đất trời bị treo ngược.
Uy áp của khí Tử Linh rơi xuống và cầu vồng trắng bị treo ngược kia, cả hai triệt tiêu lẫn nhau.
La Hồng buông tay xuống, hai tròng mắt kim quang rạng rỡ, không nhìn đến cánh tay đang bị chính khí cuồn cuộn ăn mòn.
Một tay chắp phía sau lưng, một tay khác nâng lên.
Cả bàn tay chụm lại.
Tư tư tư......
Vô số chính khí giống như lôi hồ bạo động, hội tụ hóa thành một thanh trường mâu một trượng sáu xán lạn trong lòng bàn tay hắn.
"Tiểu gia hỏa, nhìn kỹ"
"Lực lượng chính đạo đạt tới cực hạn, không thể địch nổi."
"Trời đất này quá thấp."
Trong lòng La Hồng vang lên thanh âm già nua.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt La Hồng dường như phát sáng.
Dậm chân một cái.
Xoay eo, bắn ra.
Giữa thiên địa, dường như chỉ còn lại có một chùm ánh sáng trắng, giống như một làn sóng biển cuồn cuộn từ đường chân trời tới, tách đất trời ra.
Cánh tay của Thiên giáp thi bị trường mâu xuyên thủng, lại tựa như bị một đao cắt ra, miệng vết thương cắt ra gọn ghẽ vô cùng.
Mà thanh trường mâu màu trắng bay nhanh về phía trước như cũ, như một đường ngang qua đất trời.
Phụt!
Cái đầu nhô lên khỏi thủy triều hắc ám ngay lập tức bị chém bay ra khỏi thủy triều hắc ám, bay lên thật cao, trên mặt còn sót lại tiếng rít gào.
Một con Thiên giáp thi......
Còn chưa ra khỏi thủy triều hắc ám, đã bị diệt.
Tất cả cao thủ Nhị phẩm đều nhìn đến ngây người......
Mẹ nó!
Đó chính là Thiên giáp thi cấp Lục Địa Tiên đó!
Một chiêu duy nhất?!
Không cần đoán, đây chắc chắn là Phu tử!
Ý chí của Phu tử đã nhập vào người La Hồng!
Tuyệt đối không thể nào là Trạng Nguyên Đại Hạ, Lý Tu Viễn phong tao xuất thần được.
Tiêu Nhị Thất bị Nhị phẩm Tiêu gia khiêng đi, ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cảm thấy thật hâm mộ.
Mẹ ơi...... Sao lại có thể ngầu được như vậy cơ chứ?!
Lão tử cũng muốn có ý chí phụ thể a!
Tiêu lão đại nhà ta đâu rồi?
Mà rất nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng cuồng nhiệt nhìn La Hồng hai mắt tỏa lưu tỉnh.
Có người nhướng mày.
"Những yêu vật quỷ dị này, giết một con sẽ xuất hiện một con khác còn mạnh hơn, giờ giết một con Thiên giáp thi...... Vậy có thể nào sẽ xuất hiện yêu vật càng khủng bố hơn hay không?"
Dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Dưới bức Phật lớn đang lơ lửng, Phật quang chiếu rọi trên mặt đất, dường như soi sáng cả thiên hạ.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm ra tay nhưng lại không cách nào lay động được đại Phật, thậm chí bọn họ còn bị thương do bị huyền phù phản vệ, rất nhiều cường giả cũng cảm giác được Vọng Xuyên Tự vô cùng mạnh.
Còn các cao thủ Nhất phẩm chưa ra tay thì lại bị tin tức chung quanh truyền đến khiến cho thần sắc trở nên ngưng trọng "Vô số Nhị phẩm Địa bảng của các đại vương triều tử vong......
"Nhị phẩm Địa bảng Đại Hạ đã chết đến 36 người...... Thương vong vẫn còn tiếp tục!"
"Nhị phẩm Địa bảng Đại Sở cũng đã chết đến 30 người!"
"Đại Chu cũng đã chết hơn hai mươi người......
"Rốt cuộc trong bí cảnh đã phát sinh truyện gì? Chưa chỉ đã chết đến gần trăm Nhị phẩm Địa bảng? Chẳng lẽ là do ý chí của các đại cường giả phụ thể tàn sát sao?"
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm sởn tóc gáy, cảm thấy kinh hãi muốn chết.
Dù sao, chưa gì đã chết nhiều Nhị phẩm Địa bảng có tên tuổi như vậy, sao bọn họ có thể không khiếp sợ, không chấn động cho được?
Đó chính là Nhị phẩm Địa bảng, mỗi một người đều có cơ hội trở thành Nhất phẩm tiến vào Thiên bảng!
Thế mà đều chết ở trong bí cảnh Địa Tạng này.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài núi Vô Lượng lặng ngắt như tờ, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều ngừng công phá.
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được, trong bí cảnh Địa Tạng có khả năng đã hóa thành Tu La tràng đáng sợ.
Có một số cao thủ Nhất phẩm thực lực yếu đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà bọn họ không có tư cách tiến vào bí cảnh, nếu không có khả năng bọn họ cũng đã chết.
Dù sao, có không ít Nhị phẩm hàng đầu Địa bảng, bàn đến sức chiến đấu, thật ra cũng không yếu hơn bọn họ bao nhiêu.
Tỷ như Ngô Thiên Đại Sở đã bước vào.
Vọng Xuyên Tự, trên Diễn Võ Trường.
Pháp La đại sư được bao phủ bên trong phật quang, chắp tay hành lễ.
Ông cũng phát hiện ra đám cao thủ Nhất phẩm xung quanh có chút lo sợ, Nhị phẩm Địa bảng trong bí cảnh chết như ngả rạ cũng khiến ông cảm khái ngàn vạn lần.
"A đi đà Phật......"
Pháp La đại sư cũng không thể làm được gì.
Ông chỉ có thể tụng niệm phật hiệu.
Phật môn vốn thanh tịnh, hôm nay lại trở thành nơi thiên hạ đổ máu.
Thật đáng buồn, thật đáng tiếc.
Vọng Xuyên Tự ngàn năm trước đã nổi danh thiên hạ với bí cảnh Địa Tạng, lần thứ hai xuất thế lại chấn kinh toàn bộ thiên hạ.
Tin tức nháy mắt từ các mật thám của các vương triều truyền đi khắp các nơi.
Phủ Giang Lăng.
Quế Hương lâu.
Oanh oanh yến yến khắp nơi, giờ lại trở thành địa phương bát quái náo nhiệt.
Từ khi La Hồng gây chấn động ở phủ Giang Lăng, trong phủ Giang Lăng càng ngày càng có nhiều người thuyết thư (người kể chuyện giang hồ. Ngay cả Quế Hương lâu nổi tiếng là phục vụ đàn và rượu cũng thuận theo thời thế, bắt đầu mời thuyết thư về để hấp dẫn nhóm khách giang hồ tới nghỉ chân.
Mà giờ phút này, thuyết thư đang thao thao bất tuyệt trên đài.
Triệu Đông Hán trên mặt có một vết sẹo dài đang miệng lưỡi lưu loát, nước miếng bay tứ tung kể chuyện.
"La Hồng công tử giơ cao cờ phản Hạ, ngài ấy sai sao? Ngài ấy chỉ là vì bị ép vào đường cùng!"
"Đại Hạ muốn giết ngài ấy, người trong thiên hạ đều muốn giết ngài ấy, ngài ấy đến chỗ nào cũng có cường giả muốn giết? Ngài ấy có thể làm thế nào? La Hồng công tử là một người rất tốt, lúc ở huyện An Bình ngài ấy đuổi giết tà tu, diệt trừ gian ác, cứu vớt phụ nữ bị bắt đi, nghiêm trị ác ôn đùa giỡn phụ nữ nhà lành!
Chính trực biết bao nhiêu, người quả thực là tấm gương chính đạo sáng rõ nhất!"
"Nhưng mà, ngài ấy tham gia khảo hạch nhập môn Tắc Hạ Học Cung, có người muốn giết. Ngài ấy tiến vào bí cảnh Thiên cơ lại có cường giả Đại Hạ muốn giết, tới phủ Giang Lăng, chỉ vì muốn thu hồi di vật đại bá nhà mình lưu lại, ngài ấy làm gì sai?"
"Giờ đây công tử đến Vọng Xuyên Tự ,vì thiên hạ mở ra bí cảnh Địa Tạng, nghe đồn phải gõ chuông Vạn Phật vang tám mươi mốt lần mới có thể mở ra bí cảnh Địa Tạng, thiên hạ có ai có thể làm được điều này? Mà công tử làm được rồi, đây là vì thiên hạ mở ra một đại bí cảnh độc nhất vô nhị! Nhưng vẫn có người muốn giết ngài ấy! Vì sao những người này không nghĩ đến lòng tốt của công tử"
Đôi mắt Triệu Đông Hán dao động liên tục, môi đang run rẩy, dưới Quế Hương lầu, một đám người hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán, bị lời nói của hắn ta tác động đến cảm xúc.
Triệu Đông Hán kể chuyện như mưa rền gió dữ, tư thế hùng hổ, không khác gì bản thân hắn ta đang hóa thân thành La Hồng, bị vô số áp bách, vô số giết chóc ép buộc.
Một vài hoa khôi Quế Hương lâu đã khóc thút thút, dùng khăn lụa lau hốc mắt đã ửng đỏ.
Bài thơ khai mạc La Hồng làm ở hồ Lạc Thần giờ đây đã lan truyền rộng rãi khắp phủ Giang Lang.
Vô số tài tử phong lưu, giai nhân yểu điệu đều bị khí thế hiên ngang một người một kiếm của La Hồng ở hồ Lạc Thần, thuyết phục.
Quế Hương lâu, thuyết thư vẫn đứng trên đài.
Triệu Đông Hán liếc liếc mắt một cái nhìn thấy quan binh chen chúc tới, đạm đạm cười, vỗ án nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, công tử phản Hạ chỉ là bất đắc dĩ, ngài ấy chính là người tốt, hành tẩu chính nghĩa, đi qua nơi nào ắt sẽ truyền chính đạo đến nơi đó, truyền khắp thiên hạ"
"Các ngươi phải biết rằng, công tử không phải là một kẻ giết người tùy tiện, nếu một ngày, người trong thiên hạ đều vì công tử mà chết, vì công tử mà thiên hạ đổ máu, vậy chỉ có một khả năng, đó là thiên hạ phụ công tử"
Triệu Đông Hán nói xong, thân hình cường tráng đứng thẳng, rất nhiều quan binh phủ Giang Lăng vọt tới, bắt Triệu Đông Hán, áp giải đi.
Triệu Đông Hán bị bắt lại ngẩng đầu.
Mắt nhìn phía trước, hít sâu một hơi.
"Đại Hạ muốn hắt nước bẩn lên người công tử, làm nhục thanh danh của người......"
"Nếu ta không bảo hộ được công tử, ta sẽ giữ gìn thanh danh của ® lủ "Công tử nhà ta...... Vô cùng chính nghĩa Vừa dứt lời, hắn ta bị bọn quan binh áp giải.
Mà trong Quế Hương lâu, rất nhiều môn giang hồ còn có giai nhân tuyệt sắc vẫn còn khiếp sợ, bị lời nói Triệu Đông Hán làm cho chấn động.
Chương 422 Thiên giáp thi xuất hiện, Phu Tử phụ thể (4)
Phủ Giang Lãng, nha môn tri phủ.
Trương Tĩnh Chi nhìn những cái tên trên Địa bảng không ngừng đổ máu, không ngừng biến mất, hít sâu một hơi.
Bên cạnh y, sắc mặt của Tôn thống lĩnh có vài phần quái dị cũng có vài phần khó coi.
"Cho dù là lần Địa Tạng bí cảnh mở ra vào ngàn năm trước, tử thương nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mấy người, trong đó tu sĩ Nhị phẩm chỉ chết hai mươi mấy người, mà còn đều là Nhị phẩm tầm thường yếu đuối, mà lần này...... Bí cảnh Địa Tạng mới mở ra không đến hai ngày, Nhị phẩm trên Địa bảng đã chết đến gần trăm...... La Hồng, có độc! Đi đến chỗ nào, có người chết chỗ đó!"
Tôn thống lĩnh chắt lưỡi nói.
Bỗng nhiên, một vị quan binh cấp dưới đeo đao tiến vào.
"Tri phủ đại nhân, Quế Hương lâu có người tụ tập đân chúng gây chuyện, truyền bá tuyên đương phản tặc La Hồng là chính - kà Vị quan binh này ôm quyền nói.
Trương Tĩnh Chỉ nghe vậy càng thêm đau đầu, y xoa đầu.
"Lại là Triệu Đông Hán?"
Vị quan binh kia cũng là dỗ khóc dở cười, gật đầu.
"Bắt rồi lại thả ra rồi lại bắt vào.... Miệng của người này lại sao lại rảnh rỗi như thế ?" Trương Tĩnh Chỉ cũng không biết nói gì.
"Hắn ta biết ăn nói như thế, làm hộ vệ làm gì cơ chứ? Quả là hao phí tài năng"
Trương Tĩnh Chi khó khăn phun ra một câu.
"Thôi, dù sao cũng là hộ vệ La Hồng, nghe nói đã bầu bạn với La Hồng từ lúc nhỏ."
"Phái hai người áp giải người này về huyện An Bình đi......
Quan binh kia nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khom người lui xuống: "Dạ."
Mưa to xối xả như đang tấu vang một khúc bi ai.
Trên vòm trời, tiếng nổ đáng sợ vang lên, đó là các cường giả đang giao thủ.
Mà bên dưới, trên băng lộ, máu thịt đầy đất.
Rất nhiều Nhị phẩm cũng đã giết đến đỏ cả mắt, xuống tay không hề lưu tình, cái gì mà Ngân thi, Ngân giáp thi đều lần lượt bị đánh nát, bọn họ cũng mặc kệ khi đánh nát đối phương sẽ có cường giả mạnh hơn xuất hiện.
Mục đích hiện tại của bọn họ chính là giết xuyên qua con đường này, tiến tới đài sen!
Địa giáp thi vẫn đang giết chóc.
Vô số thi thể bị băm vằm, làm mặt đất đều nhiễm một tầng huyết hồng.
Có lẽ là do giết chóc quá nhiều, toàn bộ thủy triều hắc ám cũng đang sôi trào, có áp lực cực độ cùng đáng sợ trào dâng.
Phanh!
Cả người một Nhị phẩm xếp thứ chín trên Địa bảng vương triều Đại Sở đều nhiễm huyết, điên cuồng bổ ra một đòn cản lại Kim giáp thi trước mặt gã.
Một chân dẫm xuống, vô số huyết nhục bị dẫm cho nổ tung.
Rốt cuộc gã đã tới gần La Hồng trên đài sen.
La Hồng nắm kiếm Địa Tạng, cả người hắn đều ướt sũng mồ hôi, hắn vẫn đang phải chống chọi với áp lực.
Tóc đen gắt gao dán trên mặt, đôi mắt nhàn nhạt nhìn một chân của tên Nhị phẩm đã sắp bước lên đài sen.
Hắn gian nan nâng tay lên, thở hổn hển.
Cho dù lúc này khí Tà Sát trong người hắn là vô hạn, nhưng mỗi lần tà ảnh bị đánh nổ tung, tinh thần và ý chí của hắn cũng phải chịu đựng rất nhiều áp lực.
Nếu không phải có ba ngọn Phật đăng chống đỡ, có khả năng hắn đã sớm chịu không nổi.
Nhưng, giờ phút này, La Hồng vẫn cắn răng.
Muốn triệu hoán Tà Ảnh Ngô Thiên một lần nữa.
Tên Nhị phẩm kia mang theo huyết khí nồng nặc, điên cuồng nhìn chằm chằm La Hồng.
Nhìn La Hồng như nỏ mạnh hết đà, trong miệng phát ra tiếng cười điên cuồng, nhảy lên.
Cơ duyên!
Là của gã!
Bỗng dưng.
Một cổ uy áp khủng bố đến cực điểm tràn ngập trong đất trời, toàn bộ khu vực dường như trở nên yên tĩnh đến chết chóc.
Thủy triều hắc ám như bị một cổ lực lượng khủng bố tách ra, có một bàn tay màu xám khổng lồ chậm rãi vươn lên từ bên trong.
Đây chính là cánh tay lúc trước chụp Vân Trùng Dương!
Nó xuất hiện một lần nữa, tóm lấy cao thủ Nhị phẩm tới gần La Hồng.
Trên mặt tên Nhị phẩm vẫn lộ ra nét cười điên cuồng.
Nhưng lại không phản kháng được, trong phút chốc đã bị niết bạo, chỉ còn lại máu tươi đỏ thắm xiêu xiêu vẹo vẹo chảy dọc theo bàn tay kia.
Cả đất trời đều tĩnh lặng.
Máu tanh trên đường, tất cả Nhị phẩm đều tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh tay.
Phanh phanh phanh!
Thủy triều hắc ám càn quét qua, dường như có một sức mạnh khủng bố muốn bò ra từ trong thủy triều.
Thủy triều cuồn cuộn và tiếng sóng lớn rầm rì, trong khí Tử Linh hắc ám tràn ngập, có một nửa cái đầu đã trồi lên.
Đôi mắt tĩnh mịch lạnh băng khiến Nhị phẩm muốn nhúc nhích cũng khó khăn.
Thiên...... Thiên giáp thi!
Thiên giáp thi cảnh giới Lục Địa Tiên!
Sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người.
Trên Phật lộ.
Các cao thủ Nhị phẩm Tiêu gia đều lạnh toát cả người.
Mẹ khiếp!
Rõ ràng không có Địa giáp thi bị giết, làm sao lại xuất hiện Thiên giáp thi?
Chẳng lẽ nơi đây giết chóc quá nhiều dẫn sự tồn tại khủng bố này tới?
Cả người Tiêu Nhị Thất cũng lạnh băng.
Mà các cao thủ Nhị phẩm Tiêu gia không chút do dự mà khiêng hắn lên định chạy.
Nếu không chạy, mọi người đều phải chết!
Nửa cái đầu Thiên giáp thi như ngọn núi nhỏ trồi lên khỏi thủy triều hắc ám, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng về phía La Hồng trên đài sen màu đen.
Mà nó còn tiếp tục giãy giụa trong thủy triều hắc ám, muốn thoát ra khỏi triều tịch.
ầm ầm ảm!
Khí Tử Linh trong đất trời đột nhiên nồng đậm hơn rất nhiều.
Thiên giáp thi bóp chết một Nhị phẩm, máu tươi dính khắp tay, tiếp tục chụp tới phía đài sen đen tuyển mà La Hồng đang ngồi trên đó.
Bàn tay khổng lồ bao trùm trong giáp trụ che cả bầu trời.
La Hồng có cảm giác sức lực trên người đều bị rút cạn, cảm giác hít thở không thông.
La Hồng chẳng do dự mà mà bắt đầu mắng xối xả Hư Ảnh Tà Thần đang ngồi khoanh chân ngay ngắn trong Nê Hoàn Cung.
Nhưng mà còn chưa kịp chờ Tà Thần phản ứng.
Bên tai La Hồng đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài già nua.
Ngay sau đó, La Hồng phát hiện ra, trước mắt hắn là một mảnh kim hoàng.
Hai tròng mắt đều chuyển sang màu hoàng kim.
Có ý chí vô cùng mạnh mẽ nhập vào người!
La Hồng bối rối, ai nhập vào người hắn?
Xa xa, Tiêu Nhị Thất bị Nhị phẩm Tiêu gia khiêng đi thấy được hai tròng mắt ánh lên ánh vàng của La Hồng cũng ngây ra.
Ngay sau đó, gã chửi âm lên.
Mẹ khiếp!
Mỗi người các ngươi đều bật hack?!
Chỉ có ta là chăm chỉ cặm cụi đi lụm nhặt sao?!
Một đám vô lại!
Trên đỉnh đầu La Hồng chợt có chính khí trào dâng......
Bàn tay Thiên giáp thi chụp lấy hắn cũng bị khí cơ La Hồng phóng xuất ra làm chấn động, sợ hãi một hồi.
Mà tâm thần La Hồng cũng ngẩn ra, chính khí cuồn cuộn?
Sư huynh Lý Tu Viễn nhập vào người hắn?
Không...... Không đúng......
Cổ chính khí hùng hậu như vậy lại thiếu đi chút tao nhã của sư huynh !
Không phải sư huynh......
Chỉ có thể là ......
Phu tử?!
Chương 423 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (1)
Huyện An Bình , Đông Sơn, Tắc Hạ Học Cung.
Lý Tu Viễn đội vòng hoa do La Tiểu Tiểu bện cho y, nghiêng người nằm bên gốc cây đào đọc sách thánh hiền, tay vân vê một cánh hoa đào.
Bỗng dưng, trong lòng y xuất hiện một cảm giác khó diễn tả, y ngồi thẳng, quay đầu nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong.
Một đạo chính khí cuồn cuộn bay ngang qua đầu y xông thẳng lên trời, đánh thẳng vào chín tầng mây bên trên Học Cung làm chúng chia năm xẻ bảy.
Đôi mắt Lý Tu Viễn đột nhiên sáng lên, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn lại mình.
Lý Tu Viễn cười ôn nhu, xách La Tiểu Tiểu lên, chạy như gió ra khỏi rừng hoa đào, một đường chạy như điên, xuất hiện ở phía trước tiểu lâu Xuân Phong.
Dường như có cuồng phong nổi lên, trong trời đất tựa hồ có uy áp đè nén kích động.
Ống tay áo rộng của trường bào của Lý Tu Viễn đang mặc không ngừng lay động.
"Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta cũng có cơ hội nhìn thấy Phu tử ra tay."
Lý Tu Viễn cười khẽ, từ khi bái nhập môn hạ của Phu tử, y cũng chưa từng thấy Phu tử ra tay lần nào, y không nghĩ tới, thế mà lần này Phu tử lại ra tay vì tiểu sư đệ.
"Đây là ý chí phụ thể sao?"
"Phu tử thế mà lựa chọn ý chí phụ thể, không hổ là tiểu sư đệ, không hổ là bảo vật Phu tử nhìn trúng "
Lý Tu Viễn cảm khái vạn ngàn lần.
Y cất bước về phía Tiểu lâu Xuân Phong, lại bị khí lãng vô hình đánh bật ra, không cách nào đi lên phía trước, không thể tiến thêm bất kì một bước nào.
"Xem cho kĩ càng, học cho tốt, Tu Viễn, ngươi chỉ còn kém một bước, học hành chăm chỉ, có thể có bước đột phá."
Thanh âm Phu tử nhàn nhạt và âm thanh ghế bập bênh khẽ lay động truyền từ Tiểu lâu Xuân Phong ra ngoài.
Hiển nhiên, cái gọi là ý chí phụ thể cũng không tính là vấn đề lớn với Phu tử.
Vẻ mặt của Lý Tu Viễn nghiêm nghị, y buông La Tiểu Tiểu xuống.
Tay áo rộng bay bay phiêu dật, nâng tay lên, song chưởng đan vào nhau, trịnh trọng khom người với Tiểu lâu Xuân Phong.
Nếu không có vòng hoa đào trên đỉnh đầu, có lẽ khung cảnh sẽ càng trịnh trọng thêm vài phần.
"Dạ, học trò đã rõ."
Lý Tu Viễn nói.
Sau đó, y khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu quan sát chính khí cuồn cuộn trên đỉnh đầu, cảm nhận sự hùng vĩ nguy nga, lộng lẫy của chính khí.
La Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Lý Tu Viễn một cái, lại nhìn Tiểu lâu Xuân Phong, cũng rất ra dáng ra hình khoanh chân ngồi xuống, quan sát chính khí.
Một ngày này.
Các bá tánh huyện An Bình ồn ào, náo nhiệt.
Mỗi một bá tánh đều cảm thấy ý thức chính mình trở nên thanh minh, thậm chí không ít bá tánh nhiễm bệnh còn phát hiện bệnh nặng của mình dường như đã tiêu tan, rất nhiều người thân thể mỏi mệt giờ lại thần thanh khí sảng.
Bọn họ đi ra khỏi phòng, đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời an tĩnh có những dòng chính khí mênh mông chảy xuôi, kinh hỉ, cung kính quỳ rạp xuống.
Trong huyện nha.
Lưu huyện lệnh sớm đã cởi quan bào, sau khi phản Hạ, tuy ông ta có thể giữ được tánh mạng, nhưng khổ sở cũng chỉ một mình ông ta biết.
Giờ đây có thể xem như ông ta đã hoàn toàn cùng một giuộc với La gia.
Đương nhiên, với thực lực La Hồng, một tên huyện lệnh nho nhỏ như ông ta, e là hắn còn chướng mắt.
"Chính khí......"
"Cho dù là trăm đại nho Nhất phẩm cũng chưa chắc có thể tụ ra chính khí bực này, là Phu tử sao?"
"Đất trời cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu......
Lưu huyện lệnh cảm khái.
Sau đó, ống tay áo của ông ra run run, đôi tay chắp lại, hành lễ, khom người.
Các Đại vương triều đều chấn động, rất nhiều cường giả đang ẩn náu hăng hái mở mắt ra, nhìn về phía bầu trời, khiếp sợ và kích động không thôi.
Một số người cảm thụ được chính khí mênh mông, vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch, càng thêm thu liễm hơi thở.
"Nhân gian có Phu tử, thật đáng sợ."
Hết tiếng than thở này đến tiến than khác vang vọng, quanh quẩn.
Mà rất nhiều thư viện trên thiên hạ lại vui vẻ hết sức, đây là trận cuồng hoan của những người đọc sách.
Rất nhiều học sinh nho môn vô cùng kích động, bọn họ đến những nơi rộng lớn, khom người chắp tay, hành đại lễ với vòm trời.
Vô số người xuyên nho sam, thư sinh nho nhã đến những thư viện sau núi ngồi, ngửa đầu nhìn chính khí mênh mông.
Phủ nha, phủ Giang Lăng ủ.
Trương Tĩnh Chỉ nhìn chính khí vắt ngang qua đất trời, lan tỏa khắp mọi nơi, rốt cuộc La Hồng đã làm gì trong bí cảnh mà có thể kinh động đến Phu tử.
Nhưng y không suy nghĩ quá sâu mà hành lễ với chính khí mênh mông, lại khoanh chân ngồi, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, đây là một đại cơ duyên với nho sinh khắp thiên hạ.
Tôn thống lĩnh bên người y chính là một vị võ phu điển hình, không hợp với nho môn, tất nhiên sẽ không thu hoạch được cái gì, nhưng hắn ta cũng hít một hơi, La Hồng trong bí cảnh này có thể kinh động Phu tử, ...... Xem ra rất được Phu tử coi trọng a.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn ta thấy Phu tử ra tay, ra tay một cái đã khiến thiên hạ đều chấn kinh!
Không chỉ là phủ Giang Lăng, mà trong các phủ khác của vương triều Đại Hạ, rất nhiều Nho thần, người tu hành hay chỉ là người đọc sách đơn thuần tại thời khắc này cũng đều khom người, hành lễ.
Đế kinh vương triều Đại Hạ.
Thành Thiên An.
Trong thâm cung.
Hồ phi Huyền Ngọc phi mặc bào phục hoa lệ, dáng người lay động, ngưng mắt đi ra khỏi cung điện, châm chậm cất bước lên con đường dài, ngắm nhìn chính khí ngưng tụ.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, mở miệng.
"Phu tử ở nhân gian......
"Thật mạnh, cao không thể với tới khiên người khác thật tuyệt vọng"
"Khó trách Hạ Hoàng muốn Tắc Hạ Học Cung rời khỏi Đế kinh......"
Chương 424 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (2)
Huyền Ngọc phi hít sâu một hơi.
Cường giả cỡ này tồn tại bên người, cho dù là bị quy tắc hạn chế, cũng khiến khiến người ta ăn không ngon, ngủ không yên, huống chi Hạ Hoàng còn là bậc tồn tại vô thượng.
"Thái Tử này......Cuối cùng cũng làm nên được một chuyện."
Huyền Ngọc phi cười cười, trên mặt hiện lên mấy phần vũ mị.
"Dời Tắc Hạ Học Cung khỏi thành Thiên An, mượn việc này bức Hạ Hoàng ra, nhưng hắn ta biết đâu rằng, Hạ Hoàng còn ước gì Tắc Hạ Học Cung rời khỏi Đế kinh"
Huyền Ngọc phi khẽ duỗi người, duỗi cái lười eo, thân hình mặc áo gấm rộng thùng thình nhưng lại lộ ra đường cong thân thể mềm mại kinh người .
"Nhưng, La Hồng kia ...... dựa vào cái gì mà có thể được Phu tử coi trọng như vậy?"
"Vì sao Phu tử lại coi trọng hắn?"
Núi Vô Lượng, Vọng Xuyên Tự.
Một dòng chính khí mênh mông chợt xuất hiện, nháy mắt đánh tan tầng mây đen dày đặc trên trời.
Bầu trời quang đãng, sáng sủa.
Các vị cao thủ Nhất phẩm kinh hãi vạn phần, vào lúc chính khí cuồn cuộn vắt ngang, mọi người đều sổn cả tóc gáy, không ai dám cử động.
Kể cả Nhất phẩm Thiên bảng cũng bất động ngước lên nhìn.
Trên vòm trời, Thiên môn cao cao tại thượng lắc lư ẩn hiện trong nhân gian, một đám tiên nhân lúc ẩn, lúc hiện tạo thành những cái bóng mờ ảo, ngay lúc chính khí mênh mông hiện lên thì chạy mất dạng.
Tại một khoảnh khắc này Phật âm của Vọng Xuyên Tự dường như cũng chậm lại.
Pháp La đại sư ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt của ông.
Lúc này, ba vạn tăng nhân phía sau ông đều đang tụng niệm Phật hiệu, Phật niệm bùng phát hóa thành dòng Phật tự kim sắc lan tỏa trong không gian.
Nhưng, chính khí cuồn cuộn như thác nước lao thẳng xuống, tại thời điểm chính khí chạm đất, đại Phật lại không có cách nào ngăn cản.
Mấy ngàn năm Phật vận cùng võ vận của Vọng Xuyên Tự không có biện pháp nào cản lại chính khí mênh mông.
Pháp La đại sư hít sâu một hơi, chắp tay hành lễ, vô cùng chăm chú.
Chẳng qua, trong lòng ông đang nhảy dựng lên.
Phu tử cũng đã tới rồi......
Rốt cuộc trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Phật tâm của lão nạp hơi rét lạnh đó nha.
Cùng lúc đó.
Cửa vào bí cảnh Địa Tạng, miệng Đế Thính vẫn đang rộng mở.
Hết đạo thân ảnh này đến thân hình khác sắc mặt trắng bệch chen chúc ra, họ đều là Tam phẩm Huyền bảng, trên mặt toát lên vẻ kinh hãi.
Bọn họ vừa ra bí cảnh đã bị một đống Phật vận và Võ vận bắn bay khỏi núi Vô Lượng, ngã thẳng xuống chân núi.
Sắc mặt của rất nhiều cao thủ Nhất phẩm khẽ biến, ngẩn ra.
Sao lại thế này?
Mới mổ bí cảnh còn chưa được hai ngày sao đã có người chạy ra rồi?
Chẳng lẽ bí cảnh sắp đóng lại rồi sao?
Bây giờ mới được hai ngày thôi......
Thời gian hai ngày có thể có chuyện gì xảy ra trong bí cảnh?
Nhưng, rất nhiều cao thủ Nhất phẩm nhanh tay nhanh mắt, thấy được tu sĩ Huyền bảng của các vương triều đã hăng hái ra tay kéo bọn họ lên.
Các Nhất phẩm này đều muốn nhanh chóng biết được trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ dò hỏi mấy vị Tam phẩm đều là cường giả lưu danh trên Huyền bảng, giờ phút này sắc mặt của những Tam phẩm này đều trắng bệch, trong mắt hãy còn toát ra sợ hãi vô tận, bọn họ đã phải trả giá quá lớn mới ra được khỏi bí cảnh.
"Đã chết, chết hết rồi......"
"Địa giáp thi quá mạnh, mạnh như Nhất phẩm Thiên bảng, Nhị phẩm Địa bảng bị giết chết rất nhiều, khắp nơi đều là máu của Nhị phẩm! Rất đáng sợ!"
"Địa Tạng Bồ Tát muốn song tu với La Hồng!"
"Địa Tạng Bồ Tát hiện thế, lấy tu vi tán ngàn năm ngưng tụ thành xá lợi Bồ Tát, truyền thừa cho La Hồng Địa Tạng Kinh và Địa Tạng kiếm!"
Từng tên Tam phẩm Huyền bảng mở miệng kể lại mọi chuyện cho Nhất phẩm phe mình nghe.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm đều ngây ra.
Mẹ khiếp!
Địa Tạng Bồ Tát muốn song tu với La Hồng?
Kích thích thế cơ à?
Hóa ra...... bí cảnh này lại tồn tại kích thích đến vậy?!
Một số cao thủ Nhất phẩm giật hết cả mình, vô cùng kinh hãi.
Mà rất nhiều Tam phẩm Huyền bảng bị Nhất phẩm của thế lực nhà mình làm cho phát ngốc, trọng điểm mà các ngươi chú ý lại là cái này sao?
Không phải nên chú ý tới tin vô số cao thủ Nhị phẩm thương vong sao?
Không phải là nên chú ý tới xá lợi Bồ Tát, Địa Tạng kinh, Địa Tạng kiếm được truyền thừa b cho La Hồng sao?!
Bên dưới.
Dù mắt của Viên hạt tử không nhìn thấy, nhưng lỗ tai siêu cấp linh hoạt, ông dựng lỗ tai, da mặt run lên.
Tuy rằng Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi nghe thấy một ít, nhưng, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng rất nhiều cao thủ Nhất phẩm kinh hồ hai chữ "Song tu".
"Quả nhiên công tử nhà ta phúc vận thông thiên, quả nhiên chính là người chính nghĩa, vận khí không quá kém......Nhưng cái quỷ gì vậy!"
Viên hạt tử nắm gậy trúc trong lòng bàn tay, tay đầy mồ hôi, trên trán cũng có mồ hôi chảy ròng ròng.
Ông nhìn về phía Triệu Tinh Hà và Tư Đồ Vi, khàn khàn nói: "Nhị vị, không bằng chúng ta rời đi trước......"
"Lão phu cảm thấy nếu không đi, chúng ta, những hộ đạo giả của công tử có khả năng sẽ bị đánh chết."
Viên hạt tử nói.
Tư Đồ Vi nghĩ nghĩ, nói: "Viên lão đầu, chỉ có ngươi là hộ đạo giả của La Hồng, chúng ta...... Không phải nha"
Triệu Tinh Hà bày ra vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
Ngay lập tức, Viên hạt tử cảm giác trái tim mình bị đâm cho một cái.
Địa Tạng song tu, xá lợi tám ngàn năm kết tỉnh, Địa Tạng kinh, Địa Tạng kiếm ......
Đây là công tử đang độc chiếm cơ duyên Địa Tạng sao?
E là Viêm hạt tử ông cũng không đỡ nổi bí cảnh cỡ này.
Ông cảm nhận được rất nhiều cao thủ nhất phẩm chung quanh đang dần phục hồi tinh thần từ trong trạng thái bát quái, đột nhiên hô hấp của bọn họ dồn dập, còn có từng đôi mắt không chút hảo ý đảo qua.
Bỗng nhiên Viên hạt tử cảm thấy thật mệt mỏi.
Chương 425 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (3)
Âm ầm ầm!
Thiên giáp thi hiện thế!
Áp lực khủng bố khiến cho cả không gian đều ngừng lại, đây không phải là uy áp thiên địa mà là khí Tử Linh nồng đậm vô cùng ngưng tự lại trong không gian.
Nhị phẩm của Tiêu gia cực lực bạo phát sức mạng, miễn cưỡng mới có thể khiêng Tiêu Nhị Thất ra khỏi Phật lộ.
Phật quang trên Phật lộ giờ khắc này dường như cũng sắp không tồn tại nổi nữa.
Cho nên nếu bọn họ không đi, e rằng sẽ vĩnh viễn lưu lại chỗ này.
Thiên giáp thi kia ...... con mẹ nó chính là bậc Lục Địa Tiên đó!
Chỉ phóng xuất khí cơ cũng đã khiến người ta tuyệt vọng, khiến người ta không còn tâm tư phản kháng.
Bí cảnh Địa Tạng...... Sao lại có yêu vật khủng bố cỡ này?!
Nửa cái đầu của Thiên Giáp Thi nổi lên khỏi thủy triều hắc ám, một chưởng đã chụp chết một tên Nhị phẩm, tiếp tục lao về phía La Hồng, ắt La Hồng phải chết chẳng nghi ngờ.
Quả nhiên cơ duyên Địa Tạng không dễ lấy như vậy!
Nhưng, bọn họ mới chạy được vài bước, cảm giác được một cổ khí Hạo Nhiên trào dâng, nhao nhao quay đầu nhìn về phía trên đài sen đen.
Lại phát hiện ra hai tròng mắt của La Hồng mang bạch y đang tung bay đã chuyển sang màu vàng.
Đây là...... Có ý chí của cường giả phụ thể hay sao?
Giờ đây, mọi người ở đây đã cảm thấy trạng thái này quen mắt vô cùng.
Đám người Ngô Mị Nương, Hồng Bách Uy, Gia Luật Sách đều có ý chí phụ thể, bọn họ há có thể không rõ ràng.
Thiên kiêu Hoàng bảng, thiên phú yêu nghiệt chính là đối tượng vô cùng tốt cho ý chí phụ thể.
"Hạo Nhiên chính khí...?"
"Chẳng lẽ là Lý Tu Viễn sao?"
"Không phải...... Lý Tu Viễn không có thực lực cỡ này được?
Chẳng lẽ là Phu tử?"
Mấy tên Nhị phẩm chưa chết đều run lên bần bật vào lúc này.
Còn không thể tin vào sự thật mà chính mắt bọn chúng nhìn thấy.
Hai chữ này đè nặng như uy áp thiên địa.
Rống!!!!
Ánh sáng chiếu xuống cái đầu Thiên giáp thi đang trồi lên khỏi thủy triều hắc ám, hai tròng mắt màu đen tỏa ra khí Tử Linh nồng đậm, nó phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa.
Thủy triều hắc ám cuốn lên sóng lớn như muốn huỷ diệt hết thảy.
Cánh tay to lớn thấm đẫm máu Nhị phẩm vươn ra, hung hăng lao về phía đài sen đen tuyển mà La Hồng đang ngồi.
Tại khoảnh khắc này, mưa to giàn giụa đột nhiên chảy ngược lại, hư không cũng có chút không đỡ được áp lực này, dường như muốn nổ tung.
Rầm, rầm!
Tử khí tạo thành nắm đấm vung ra tứ phía, xé toạc thủy triều hắc ám ra, đồng thời cũng muốn phóng cột nước lên trên trời.
Hai tròng mắt La Hồng phát sáng, một tay nắm lấy kiếm Địa Tạng, một tay chắp phía sau lưng, phiêu dật, tiêu sái.
Bàn tay to chụp qua không khí, sợi tóc hắn không ngừng bay bay, quần áo trên người bó sát thân hình.
Còn không nhìn thấy rốt cuộc hắn làm ra động tác gì.
Hạo Nhiên Chính khí vô tận như nước sông dài biển lớn ào ạt đổ xuống, vờn quanh người hắn như bảo hộ lấy hắn.
Bàn tay của Thiên giáp thi chụp vào đó ...... Tử khí tức khắc bị tinh lọc toàn bộ, không ngừng bốc ra khói đen.
Thủy triều hắc ám sôi trào, hải dương tử vong cũng sôi trào.
Mà Hai tròng mắt vàng kim của La Hồng lại không hề để ý tới một chưởng này.
Hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm Địa Tạng, nhìn xá lợi màu vàng đang trôi lơ lửng.
Một tiếng thở dài.
La Hồng buông kiếm Địa Tạng trong tay ra, sau đó, hai ngón tay khẽ uốn lại, đột nhiên gõ vào đuôi kiếm một cái!
Oanh!
Hạo nhiên chính khí mênh mông lại chảy ngược từ dưới lên.
Giống như cầu vồng trắng giữa đất trời bị treo ngược.
Uy áp của khí Tử Linh rơi xuống và cầu vồng trắng bị treo ngược kia, cả hai triệt tiêu lẫn nhau.
La Hồng buông tay xuống, hai tròng mắt kim quang rạng rỡ, không nhìn đến cánh tay đang bị chính khí cuồn cuộn ăn mòn.
Một tay chắp phía sau lưng, một tay khác nâng lên.
Cả bàn tay chụm lại.
Tư tư tư......
Vô số chính khí giống như lôi hồ bạo động, hội tụ hóa thành một thanh trường mâu một trượng sáu xán lạn trong lòng bàn tay hắn.
"Tiểu gia hỏa, nhìn kỹ"
"Lực lượng chính đạo đạt tới cực hạn, không thể địch nổi."
"Trời đất này quá thấp."
Trong lòng La Hồng vang lên thanh âm già nua.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt La Hồng dường như phát sáng.
Dậm chân một cái.
Xoay eo, bắn ra.
Giữa thiên địa, dường như chỉ còn lại có một chùm ánh sáng trắng, giống như một làn sóng biển cuồn cuộn từ đường chân trời tới, tách đất trời ra.
Cánh tay của Thiên giáp thi bị trường mâu xuyên thủng, lại tựa như bị một đao cắt ra, miệng vết thương cắt ra gọn ghẽ vô cùng.
Mà thanh trường mâu màu trắng bay nhanh về phía trước như cũ, như một đường ngang qua đất trời.
Phụt!
Cái đầu nhô lên khỏi thủy triều hắc ám ngay lập tức bị chém bay ra khỏi thủy triều hắc ám, bay lên thật cao, trên mặt còn sót lại tiếng rít gào.
Một con Thiên giáp thi......
Còn chưa ra khỏi thủy triều hắc ám, đã bị diệt.
Tất cả cao thủ Nhị phẩm đều nhìn đến ngây người......
Mẹ nó!
Đó chính là Thiên giáp thi cấp Lục Địa Tiên đó!
Một chiêu duy nhất?!
Không cần đoán, đây chắc chắn là Phu tử!
Ý chí của Phu tử đã nhập vào người La Hồng!
Tuyệt đối không thể nào là Trạng Nguyên Đại Hạ, Lý Tu Viễn phong tao xuất thần được.
Tiêu Nhị Thất bị Nhị phẩm Tiêu gia khiêng đi, ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cảm thấy thật hâm mộ.
Mẹ ơi...... Sao lại có thể ngầu được như vậy cơ chứ?!
Lão tử cũng muốn có ý chí phụ thể a!
Tiêu lão đại nhà ta đâu rồi?
Mà rất nhiều cao thủ Nhị phẩm cũng cuồng nhiệt nhìn La Hồng hai mắt tỏa lưu tỉnh.
Có người nhướng mày.
"Những yêu vật quỷ dị này, giết một con sẽ xuất hiện một con khác còn mạnh hơn, giờ giết một con Thiên giáp thi...... Vậy có thể nào sẽ xuất hiện yêu vật càng khủng bố hơn hay không?"
Dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Bình luận facebook