-
Chương 231-235
Chương 231 Mượn một kiếm thăng thành tiên (4)
Trong trận doanh đóng trại cách huyện An Bình ngoài mấy chục dặm, thiết kỵ của La gia giữ mình đã lâu giống như hổ dữ mở mắt.
“Ha ha ha ha!”
“Tướng quân ra lệnh!”
“Mụ nội nó! Rốt cục cũng có thể ra tay!”
“Ức hiếp công tử nhà ta! Muốn chết!”
Tiếng cười thô bạo giống như tiếng sấm trên mặt đất.
Một tướng sĩ toàn thân bao trùm trong chiến giáp màu đen giục ngựa phi nước đại, cầm một thanh hắc đao ở trên lưng ngựa vung về phía xa.
Ầm ầm!
Một đao ảnh thô to màu đen trong nháy mắt vượt ngang mấy chục dặm.
Giống như mở núi đột nhiên chém xuống!
Một hộ đạo giả Nhị phẩm của gia tộc nhỏ, vòng qua Viên Thành Cương muốn bắt La Hồng trong nháy mắt sợ mất mật, hai mắt lộ ra vẻ muốn chạy trốn lại bị phong tỏa đường lui dưới một đao này, bị đao mang của hắc đao bá đạo chém thành hai nửa, máu tràn đầy trời!
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Trong nơi đóng quân cách mấy chục dặm, từng tướng sĩ mặc áo giáp đen đeo một thanh đao cưỡi ngựa, vó ngựa giẫm trên mặt đất!
Con ngựa đen đi đầu giống như tia chớp đen lao trên mặt đất.
Ngựa là chiến mã màu đen, người là chiến thần giáp đen!
Mà năm nghìn hắc kỵ theo sát phía sau chỉnh tề như một ra khỏi doanh trại.
Trong nháy mắt tướng quân lệnh được kích hoạt, dường như có một quân lệnh được hạ xuống, kỵ binh thiết giáp nhao nhao khởi hành!
Thiên quân vạn mã ra khỏi doanh trại, lá cờ màu đen có chữ La đang tung bay.
Nguyên khí thiên địa đan xen, huyết khí kinh khủng như tiếng dây đàn bị đứt đoạn.
......
Ánh đao màu đen sắc bén trải khắp bầu trời, cả mảnh trời bị cắt ra như đậu hũ.
Tầng mây dày đặc cũng bị một đao kia cắt thành khe rãnh hẹp dài, thậm chí có thể ẩn ẩn nhìn thấy trên tầng mây lộ ra khí cơ giao chiến kinh hãi của Trần Thiên huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.
Nhưng mà lúc này điều mà tất cả mọi người chú ý không phải là trận giao chiến của hai người kia.
Mà là sát cơ kinh khủng do một thanh đao màu đen chém đến.
Một hộ đạo giả Nhị phẩm của một gia tộc nhỏ, có thể làm hộ đạo giả thì thực lực cũng không tính là yếu, thiên phú cũng rất mạnh, cũng đã từng được lên Huyền Bảng, nhưng mà lại bị ánh đao vô cùng bá đạo màu đen này chém giết, máu thịt vỡ nát đầy đất!
Trong chốc lát biến cố này làm kinh động đến tất cả mọi người.
Sau khi Văn Thiên Hành đứng lặng ở trước đền thờ, khóe mắt nặng nề run lên như nhớ tới thứ gì đó.
“Hắc kỵ của La gia.”
Văn Thiên Hành khẽ than rồi cúi đầu, không còn động tác gì nữa.
Lúc trước ông ta bị hắc kỵ của La gia bao vây, bị La Hậu tóm đi giống như chó chết.
Ông ta biết rất rõ sự dũng mãnh của đám hắc kỵ này.
Mà những hộ đạo giả ở chung quanh đang ra tay với La Hồng cũng phản ứng lại.
Sắc mặt của các hộ đạo giả vương triều Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu đều thay đổi.
Mà bên trong đôi mắt hộ đạo giả của Gia Luật Sách thuộc Kim Trướng Vương Đình, lại càng hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu hơn.
Y nhận ra đạo hắc đao vừa rồi!
“Một trong những hắc kỵ của La gia... Triệu Tinh Hà! Một đao trảm Tinh Hà!”
Kim Trướng Vương Đình đánh nhau với thiết kỵ của La gia nhiều nhất, y biết La Nhân Đồ để lại năm nghìn thiết kỵ ở huyện An Bình, nhưng mà không ngờ lại có một tướng lĩnh cũng ở đây, mà lúc này thiết kỵ của La gia thật sự dám xuất động!
La Nhân Đồ không ở đây, Trấn Bắc Vương cũng không ở đây, tại sao năm nghìn thiết kỵ này dám hành động mù quáng?
Nhận được quân lệnh của ai chứ?
Không có quân lệnh, làm sao thiết kỵ dám ra khỏi doanh trại?!
Hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình không chút do dự quay người bỏ chạy về phía xa.
Mà lúc này sắc mặt hộ đạo giả ở xung quanh cũng rất khó coi, sắc mặt Trọng Minh đạo nhân - hộ đạo giả của Hồng Bách Uy cũng trắng bệch.
La Hồng đứng lặng im ở bên trên lưng thương ưng nhẹ nhàng vuốt ve tướng quân lệnh trong tay.
Mặc dù kích hoạt tướng quân lệnh sẽ tiêu hao pháp lực kết tinh trong mười năm, nhưng mà La Hồng không hối hận cũng không đau lòng.
Viên Thành Cương nghiêng đầu, tay cầm thương ngăn ở trước mặt La Hồng giống như một người cũng đủ để giữ cửa ải, vạn người không thể khai thông.
Gần mười hộ đạo giả Nhất phẩm liên thủ tiến công thảo phạt đều bị một mình ông ngăn lại.
Viên Thành Cương có ân oán gút mắc với Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền quả nhiên là có thực lực, bây giờ Viên Thành Cương đã sớm có thể nhập vào Thiên Bảng của Đại Hạ, chỉ là ông không vào mà thôi.
“Hắc kỵ của La gia!”
“Ra tay đi! Mau ra tay! Nhân lúc hắc kỵ chưa đến bắt giữ La Hồng lại!”
“Bắt không được thì giết!”
Khí cơ của từng hộ đạo giả ngang ngược bộc phát, cao thủ Nhất phẩm liên tục ra tay, lúc này trời đất đều trở nên cực kỳ áp lực.
Khách giang hồ ở xung quanh quan sát cuộc chiến, còn có không ít bách tính bình thường trợn mắt há hốc mồm giống như đang quan sát một trận chiến thần thoại!
Ngày bình thường những cao thủ Nhất phẩm này ngồi tít trên cao, đã bao giờ nổi trận lôi đình ra tay như vậy đâu chứ?
Nhất phẩm chỉ còn cách một đường nữa là tới Lục Địa Tiên, ở trong mắt người bình thường được xem như là bán tiên.
Một trận chiến này chẳng khác gì là trận chiến của tiên nhân!
Rầm rầm rầm!
Huyện An Bình đều đang run rẩy, đá vụn trên đường lớn không ngừng bị lật tung, mặt đất đang rạn nứt.
Từng đạo khí cơ ngang bướng từ các phương đi thẳng về phía La Hồng.
Muốn hoàn toàn tóm được La Hồng.
La Hồng giết nhiều thiên tài như vậy đã sớm chọc nhiều người tức giận, cộng với việc La Hồng thu được cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》lớn nhất trong Thiên Cơ Bí Cảnh, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, đó là bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, há có thể không đỏ mắt?!
Thừa dịp hắc kỵ của La gia chưa tới gần.
Những cường giả này không do dự nữa mà cùng nhau ra tay.
Vừa ra tay trong chốc lát liền băng tan núi lở.
......
“Lôi thúc! Ra tay đi!”
Tiêu Nhị Thất quay đầu nhìn về phía hộ đạo giả của mình nói.
Ánh mắt nam tử khôi ngô đeo đao kia nhìn Tiêu Nhị Thất thật sâu: “Đây là do người quyết định, chớ có hối hận.”
“Nếu như gia chủ hỏi, ta sẽ nhận hết mọi trách nhiệm.”
Tiêu Nhị Thất nói.
Nam tử đeo đao cười, một lúc sau một bước phóng ra, dưới chân sinh sấm sét rút đao ra khỏi vỏ dường như tạo ra sấm sét bổ về phía một cao thủ Nhất phẩm đang tiến đánh thảo phạt La Hồng, lập tức dẫn tới sự tức giận của vị Nhất phẩm kia.
......
Một bên khác Ngô Mị Nương cũng nhìn về phía hộ đạo giả của nhà mình.
Hộ đạo giả kia không đợi Ngô Mị Nương mở miệng liền bùi ngùi thở dài.
Vụt vụt vụt!
Thanh kiếm trong hộp kiếm của vị kiếm khách này đột nhiên ra khỏi vỏ, có kiếm mang sắc bén giống như đỉnh nhọn xẹt ngang qua trời đất chém về phía một hộ đạo giả.
Cũng làm cho một hộ đạo giả tức giận.
......
Có kiếm khách của Tiêu gia và Ngô gia ra tay, Viên Thành Cương cảm thấy áp lực bị phân tán một chút.
Lập tức cười lớn.
Vốn dĩ ông còn hơi hoảng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nhưng mà hiện tại nghe tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất, tiếng hắc giáp vang lên leng keng thì ông hiểu hộ đạo giả thực sự của công tử tới rồi!
Ông nghiêng đầu, ngân thương trong tay nâng lên bảy tấc.
“Thiên địa này quá ồn!”
m thanh nhàn nhạt vang vọng, ngay sau đó Viên Thành Cương múa ngân thương, giữa trời đất có một cỗ khí thực sự bị một thương của Viên Thành Cương cứng rắn nâng lên.
Trời đất vốn dĩ ồn ào, thế giới vốn dĩ huyên náo vào lúc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Viên Thành Cương nắm ngân thương quét ngang ra giống như là nghìn quân tức giận.
Lập tức có một ánh sáng bạc như sóng biển rít gào xông lên tấn công chư vị cao thủ Nhất phẩm.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm tấn công thảo phạt lúc này đều bị ngăn cản lại không cách nào tới gần La Hồng!
Uỳnh!
Mấy lần tấn công thảo phạt kết thúc.
Viên Thành Cương đứng thẳng cầm thương, cả người tỏa hơi nóng.
Mà ở phía xa tiếng vó ngựa đã sớm vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người, một tướng sĩ cả người được bao phủ bên trong hắc giáp cầm một thanh đao đen như mực gầm thét!
“Muốn chết!!!”
Bóng người từ trên lưng ngựa nhảy lên, thực sự là bay thẳng lên không trung.
“Giết!!!”
Ở phía sau bóng người, cách mấy chục dặm có năm ngàn hắc giáp quân cũng đồng thời quát lớn.
Tiếng quát như sấm, trùng trùng điệp điệp vượt qua khoảng cách xa xôi hòa làm một thể với tướng sĩ mặc hắc giáp.
“Lão hủ cũng không thể xem như là hộ đạo giả của công tử, hộ đạo giả của công tử nhà ta là một đội quân!”
Viên Thành Cương nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã, khí huyết cũng khuấy động, ngửa đầu cười to.
Mà những hộ đạo giả liên thủ muốn trấn áp Viên Thành Cương để bắt La Hồng thậm chí đánh giết La Hồng nhao nhao thay đổi sắc mặt.
Nhanh, quá nhanh!
Khoảng cách mấy chục dặm chỉ thoáng qua là đến!
Nhưng mà điều thực sự làm cho cường giả kiêng kị không phải là tướng sĩ hắc giáp, mà là tiếng la giết động trời của năm nghìn hắc thiết kỵ ở phía sau!
Năm nghìn hắc thiết kỵ, năm nghìn giáp quân tinh nhuệ!
Năm nghìn giáp quân thân kinh bách chiến!
Đây là thiết kỵ tinh nhuệ thực sự của La gia!
“Triệu Tinh Hà! Ngươi chính là chủ tướng của hắc giáp quân! Không có mệnh lệnh của tướng quân, ngươi dám tuỳ tiện vung đao?!”
Có cường giả cất tiếng quát!
“ La Hậu không có ở đây, ngươi tự tiện xuất binh chính là tội lớn!”
“Triệu Tinh Hà, ngươi muốn tạo phản sao?!”
Từng vị cường giả quát lớn, đây đều là hộ đạo giả của các thiên tài đến từ vương triều Đại Hạ.
Về phần Ly Thiên Hà hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa đã sớm mang theo đầu của Trường Bình quận chúa bỏ chạy rồi.
“Quát cái rắm! Tướng quân có lệnh, công tử vào Tam phẩm, có thể dẫn động tướng quân lệnh, thì lão tử có thể ra tay!”
“Hiện tại tướng quân lệnh được dẫn động, lão tử ra tay các ngươi sủa cái gì!”
Chương 232 Mượn một kiếm thăng thành tiên (5)
“Lúc lão tử chặt người Hồ ở Tắc Bắc cũng không thấy ngươi sủa câu nào!”
Trong hư không, bóng người toàn thân được che bởi hắc giáp mắng.
Hắc giáp làm cho rất nhiều hộ đạo giả khẽ giật mình.
Họ nhìn về phía La Hồng đứng ở bên trên lưng thương ưng, sắc mặt lập tức kỳ quái, mặt của không ít người lại càng đỏ hơn!
La Hồng là Tam phẩm?
Tam phẩm cái rắm, rõ ràng chỉ là kiếm tu Ngự Kiếm Lục phẩm!
Ngươi dựa vào đâu mà nói hắn là Tam phẩm?
Nhưng mà tướng quân lệnh bị kích hoạt là sự thật, nói cách khác có lẽ La Hồng đã dùng thủ đoạn đặc biệt để kích hoạt lệnh bài!
“Tiểu tử này chỉ là Lục phẩm, lấy đâu ra Tam phẩm?”
“Tiểu tử này gian lận!”
Có hộ đạo giả tức giận nói.
“Ngươi sủa làm cái quái gì! Mặc kệ công tử dùng thủ đoạn gì để kích hoạt, đó cũng là khả năng của công tử!”
Chủ tướng của hắc giáp điên cuồng mắng.
Một lúc sau đôi mắt sắc bén dưới hắc giáp rơi vào trên người của La Hồng.
Có thưởng thức, có bội phục, có khao khát, cũng có hưng phấn và chờ mong!
Ông vẫn luôn chú ý về phía bên này. La Hồng một mình đi vào bí cảnh như đầm rồng hang hổ, cuối cùng không những không chết trái lại còn giết đến thiên hôn địa ám, truy đuổi cả Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng bảng giống như đuổi chó!
Điều này làm cho ông vô cùng hưng phấn, đây mới là chuyện mà con nối dõi của tướng quân nên làm!
Lúc La Hồng bị bức bách, lúc La Hồng bị rất nhiều hộ đạo giả ức hiếp, Triệu Tinh Hà sớm đã ngo ngoe muốn động, hận không thể lập tức rút đao đánh tới.
Đáng tiếc, mệnh lệnh của La Hậu làm cho ông không dám vọng động.
Mà ông tuyệt đối không ngờ La Hồng lại có thể kích hoạt tướng quân lệnh!
Điều này làm cho ông còn chờ cái rắm gì nữa!
Mặc kệ La Hồng dùng cách gì, gian lận thì sao chứ? Lão tử chính là nhận được tướng quân lệnh!
Khí tức của chủ tướng điên cuồng, giáp trụ phát ra tiếng âm vang ở trong hư không, ôm quyền với La Hồng!
“Công tử, Hắc Thiết Kỵ của La gia, chủ tướng doanh trướng thứ bảy Triệu Tinh Hà... Nghe lệnh!”
Đông đông đông!
Ở phía dưới, năm nghìn tướng sĩ hắc giáp cũng giục ngựa, hắc giáp âm u chỉnh tề như một, dồn dập ôm quyền!
Huyết khí tốc thẳng vào mặt, kích động tâm thần của mỗi người.
Những khách giang hồ xem náo nhiệt kia giống như bị khí thế đỉnh cao áp bách, mặt đỏ bừng, run rẩy.
Triệu Đông Hán kích động đến nỗi cả người đều đang rung động, trong mắt, lệ nóng doanh tròng!
Hắn ta cũng đã từng mặc hắc giáp chém giết ở trên chiến trường, mặc dù hắn ta không phải quân tinh nhuệ được ra ngoài doanh trại, nhưng mà hắn ta cũng cảm thấy kích động.
Cảm giác quen thuộc mà cảm động làm cho máu nóng cả người hắn ta sôi trào.
Hắn ta bỗng nhiên đứng thẳng người nắm chặt tay nện ở trước ngực hành quân lễ với năm nghìn hắc kỵ giục ngựa mà đến!
Trong cổ họng phát ra giọng nói trầm thấp mà khàn: “Chiến!”
Dân chúng bình thường và cả khách giang hồ đều bị chấn động, họ chưa từng gặp cảnh tượng như vậy bao giờ!
La Hồng đứng ở phía trên thương ưng.
Bên trong đôi mắt cũng hơi rung động.
Hắn xem năm nghìn tinh binh mà lão cha để lại như át chủ bài, nhưng mà tuyệt đối không ngờ năm nghìn tinh binh này lại có thể bá khí đến như thế!
Đây chính là thiết kỵ của La gia sao?!
Đây chính là thiết kỵ trấn thủ Tắc Bắc hơn mười năm, không để ngựa của người Hồ đạp lên Trung Nguyên sao?!
Trong lòng La Hồng hơi kích động.
Mặc dù hắn dùng thủ đoạn thôi động tướng quân lệnh, nhưng mà đúng như Triệu Tinh Hà đã nói, có thể kích hoạt tướng quân lệnh thì đó là khả năng của hắn!
Liếc nhìn từng hộ đạo giả tỏa ra sát cơ ngút trời đối với hắn.
La Hồng ở dưới mặt nạ nhếch miệng cười.
Tóc bạc bay lên, La Hồng phất tay.
Không có quá nhiều lời.
Chỉ một chữ.
“Giết!”
Chủ tướng hắc giáp quân đang ôm quyền ở trong hư không lập tức cười to, rống lên một tiếng.
“Công tử có lệnh! Giết!”
“Giết!”
Giục ngựa mà đến, năm nghìn hắc giáp kỵ mặc giáp đen cùng với tiếng vó ngựa chỉnh tề như một.
“Giết!”
Uỳnh!
Hắc đao trong tay chủ tướng Triệu Tinh Hà bỗng nhiên quét ra hóa thành một con Hắc Long gào thét trên bầu trời sao.
Khí thế của năm nghìn hắc kỵ hòa làm một thể với ông, vào lúc này một đao của Triệu Tinh Hà dường như làm cho trời đất ảm đạm, muốn bổ cả tinh không.
Một đao kia đi thẳng về phía Trọng Minh đạo nhân của Long Hổ Sơn.
Đạo nhân này ra tay với La Hồng, chỉ một chữ giết!
Trọng Minh đạo nhân trừng muốn rách cả mí mắt, ông ta tham lam muốn đoạt cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》của La Hồng, nên giờ phút này mới gặp phải nguy cơ lớn. Ông ta hất phất trần, chỉ trong chớp mắt nó đã hóa dài hơn ba ngàn trượng, tuôn ra muốn đi ngăn cản.
Nhưng mà, một đao mang theo khí thế của ngàn quân này, khó ai có thể chống đỡ được!
Phốc phốc!
Một đao trong nháy mắt chém vào Trọng Minh đạo nhân ở trên bầu trời.
Máu tươi bắn ra.
Thi thể của Trọng Minh đạo nhân rơi xuống trên mặt đất, một tiểu nhân hốt hoảng bay ra muốn bỏ chạy.
Nhưng mà lại bị chủ tướng hắc giáp quân Triệu Tinh Hà một cước đạp nát, nguyên thần hoàn toàn bị tiêu diệt!
Thuấn sát Nhất phẩm chỉ mới bắt đầu.
La Hồng chỉ một hộ đạo giả ở phía xa, Triệu Tinh Hà lại một lần nữa tụ khí thế của nghìn quân chém giết, thực sự là hoành hành không kiêng nể gì cả, vung đao liền chém một Nhất phẩm!
Máu của cao thủ Nhất phẩm bay bổng giống như là mưa máu.
Bên ngoài huyện An Bình, sắc mặt những hộ đạo giả sợ hãi.
Tàn bạo!
Hung ác!
Đây chính là hắc giáp thiết kỵ!
Lần này chết bao nhiêu thiên tài.
Chết bao nhiêu Nhất phẩm?!
Còn có cả bí mật thất truyền của Côn Luân xuất thế kia nữa, thiên hạ này sẽ chấn động đến mức nào!
Hưu hưu hưu!
Từng hộ đạo giả Nhất phẩm, Nhị phẩm bắt đầu chạy tứ tán, có năm nghìn hắc kỵ thủ hộ, có Viên Thành Cương ngăn cản, lại có chủ tướng Triệu Tinh Hà đại khai sát giới, trừ phi mười cao thủ ở trên Thiên Bảng đến giết La Hồng, nếu không thì ai có thể giết được chứ?!
Khí huyết của năm nghìn thiết kỵ ngút trời làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả đỏ lên, hành động bị ngăn trở, thực lực yếu hơn ba phần, hắc đao đảo qua thì sẽ có hộ đạo giả đổ máu, đầu rơi xuống đất!
Chỉ có những hộ đạo giả Nhất phẩm có thực lực cực mạnh mới có thể bỏ chạy, kháng trụ khí thế áp bách của nghìn quân.
Thi thể của từng hộ đạo giả từ không trung rơi xuống.
Có hộ đạo giả của thế gia Đại Chu, Đại Sở, cũng có cả Đại Hạ.
Giết chóc không phân trận doanh.
Bất luận là ai có địch ý với công tử, tất cả đều sẽ bị giết!
Thiên tài bị giết ở bên trong bí cảnh, hộ đạo giả của họ ở bên ngoài cũng lên đường theo.
Tất cả khách giang hồ trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu, rất nhiều bách tính rung động nơm nớp quan sát...
Lúc này đến cả tầng mây cũng bị nhuốm máu.
Trời đất có mưa máu tung bay.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Đao mang càn quét, từng thi thể của cường giả nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, mặt đất nhuộm đầy máu.
Có những giọt máu bay trên bầu trời hóa thành sương máu.
Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng những khách giang hồ và bách tính quan sát trận chiến lại có mấy phần chết lặng.
Trên thực tế, cảnh tượng này... chẳng kích thích và chấn động bằng với lúc bí cảnh mở ra, thi thể thiên tài ở phía sau lưng La Hồng rơi xuống như mưa.
Phần lớn người chết đều là hộ đạo giả Nhị phẩm của các gia tộc nhỏ, Nhất phẩm chết rất ít. Dù sao có thể vào Nhất phẩm, hơn nữa còn là hộ đạo giả thì đều không phải là người yếu kém, cho dù là đối mặt với khí thế của năm nghìn hắc thiết kỵ thì thực lực sẽ yếu hơn nhiều, nhưng mà vẫn có thời gian trốn thoát.
Số hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết thực ra chỉ có đếm trên đầu ngón tay, bao gồm cả Trọng Minh đạo nhân cũng chỉ có khoảng ba người.
Những người chết còn lại đều là hộ đạo giả Nhị phẩm.
Chủ tướng hắc kỵ bộc phát khí huyết, sát phạt vô địch, Nhất phẩm bình thường có thể trốn nhưng mà hộ đạo giả Nhị phẩm đối mặt với Triệu Tinh Hà cơ bản là chỉ cần dùng tới một đao.
Triệu Tinh Hà vung đao lên thì có hộ đạo giả Nhị phẩm bị giết chết.
Chết rất nhiều!
Loạn!
Bên ngoài huyện An Bình trong nháy mắt máu chảy thành sông, khí huyết nồng đậm giống như sương mù dày đặc bốc hơi lên.
Chỉ chốc lát sau, đa số hộ đạo giả Nhất phẩm đều đã điên cuồng chạy trốn hết, cho dù hắc đao của Triệu Tinh Hà phá không cũng không thể dồn ép những Nhất phẩm này phải ở lại. Người có thể đạt tới Nhất phẩm đều không phải là người tầm thường, Nhất phẩm có lẽ có phân chia mạnh yếu, nhưng đó là xét đến trong Nhất phẩm mà thôi.
Những cường giả Nhất phẩm này vẫn có thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
Về phần hộ đạo giả Nhị phẩm thì không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều chết hết.
Chỉ để lại thi thể đầy đất, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nhóm khách giang hồ run sợ hít một hơi thật sâu, trước đó đã được nghe nói hắc kỵ của La gia bá đạo và kinh khủng, mà bây giờ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy quân đội mạnh mẽ từng chém giết người Hồ ở Tắc Bắc.
Không một ai có thể ngờ được một trận chiến như thế lại lấy phương thức như vậy để kết thúc.
Kết thúc?!
Không!
Vẫn chưa kết thúc!
Những Nhất phẩm bỏ chạy khắp nơi kia đột nhiên phát ra tiếng gầm thét động trời!
Giữa trời đất không biết từ khi nào đã có cánh hoa đào đang bồng bềnh tung bay.
Chương 233 Mượn một kiếm thăng thành tiên (6)
Hình như có thánh hiền ngâm xướng giữa trời đất, Chính Khí Trường Hà chảy ngang làm cho hoa đào nở rồi bay lên.
Cánh hoa đào bay tán loạn dường như hóa thành xiềng xích hoàn toàn phong tỏa trời đất.
“Lý Tu Viễn?!”
Có Nhất phẩm phát ra tiếng gầm thét vừa kinh vừa sợ!
Cánh hoa đào tụ tập lại thành trận pháp muốn phong tỏa trời đất để giữ chân những Nhất phẩm này lại!
Triệu Tinh Hà mặc hắc giáp tay cầm trường đao màu đen, toàn thân quanh quẩn khí huyết mạnh mẽ cũng không khỏi khẽ giật mình.
Nhìn về phía Đông Sơn ở huyện An Bình.
Phía trên Đông Sơn.
Lý Tu Viễn mặc áo xanh nở nụ cười, y nâng tay lên chầm chậm ra một chiêu.
Tất cả cây đào trong rừng hoa đào ở phía trên Đông Sơn đều đang chập chờn,
Vô số cánh hoa đào giống như là đại long hút nước, hóa thành vòi rồng ngút trời.
Lý Tu Viễn nở nụ cười dịu dàng.
Lúc trước ai đó đã nói y không thể ra tay được chứ?
“Lý Tu Viễn ta không giết người, mọi người đừng sợ.”
“Chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, Lý Tu Viễn ta cũng có thể ra tay.”
Đứng lặng yên ở trên Đông Sơn, gió nhẹ cuốn lên lay động tay áo của Lý Tu Viễn bay lên, những sợi tóc được buộc chặt bằng dây nhung cũng nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Y khẽ cười giống như sát nhân ở trong rừng hoa đào.
“Ta không ra tay giết người, không tính là phá giới đâu.”
Lý Tu Viễn cất tiếng như đang thì thầm.
Mà những hộ đạo giả Nhất phẩm chạy trốn kia gần như sắp phát điên.
Nghìn tính vạn tính lại không tính tới gia hỏa Lý Tu Viễn này sẽ ra tay!
Hoa đào tạo thành đại trận giống như là phong tỏa trời đất, một số hộ đạo giả Nhất phẩm có bí pháp, thế nhưng vào lúc này đều không thể phá được, tất cả đều bị vây lại.
Triệu Tinh Hà – chủ tướng của hắc kỵ đại khai sát giới, những hộ đạo giả Nhất phẩm này không dám đáp trả mũi nhọn cho nên muốn chạy trốn, bây giờ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát nữa rồi!
“Ha ha ha!”
“Lý Trạng nguyên, đủ cợt nhả! Ngày khác Triệu Tinh Hà ta sẽ mời Lý Trạng nguyên uống thiêu đao tử của Tắc Bắc!”
Triệu Tinh Hà chủ tướng của hắc kỵ lập tức cười to.
Hắc đao trong tay vung lên, đao mang màu đen xuyên qua trời cao.
Có hộ đạo giả Nhất phẩm không phá được hoa đào trận, lại cảm nhận được đao mang lộ ra sát cơ sắc bén đánh tới chỉ có thể phòng thủ!
Phốc phốc!
Nhất phẩm lại đẫm máu, cả người nhuốm máu vì trận chiến nhưng lại có thể đỡ được mấy đao của Triệu Tinh Hà chứ?
Triệu Tinh Hà có ý chí của năm nghìn hắc kỵ gia trì, ông có thể so sánh với cường giả trên Hoàng bảng, cho dù là Viên Thành Cương sợ là chưa hẳn có thể thắng.
Rốt cuộc vẫn có Nhất phẩm phá vỡ được hoa đào trận, cả người nhuốm máu điên cuồng chạy trốn.
Triệu Tinh Hà không có đuổi theo, ông chỉ cầm trường đao đang nhỏ máu đằng đằng sát khí, ánh mắt dưới áo giáp giống như lưỡi đao quét ngang qua mặt đất.
Ức hiếp nhi tử của La tướng quân chúng ta, trước đó phách lối bao nhiêu thì hiện tại sẽ để các ngươi chật vật bấy nhiêu!
Hôm nay là bữa tiệc giết chóc!
Phía trên Đông Sơn.
Nhìn mấy vị Nhất phẩm chạy trốn, Lý Tu Viễn lắc đầu ôm thư tịch bùi ngùi: “Ta vẫn còn quá dịu dàng…”
Y không thiết kế trận pháp quá phức tạp, nếu không những Nhất phẩm này đều không thể đi nổi.
Một bán bộ Nho Tiên thiết kế trận pháp để giữ họ lại không tính là quá khó.
Rầm rầm.
Một trận gió gào thét.
Một cánh hoa đào bay ra khỏi Đông Sơn lên như diều gặp gió, nhuộm máu lại một lần nữa trở về trên cây hoa đào.
Lý Tu Viễn cầm sách thánh hiền, ngồi ở dưới một gốc cây hoa đào tinh tế đọc.
......
Lúc này.
Cuộc chiến trên chín tầng mây cũng đến hồi kết thúc.
Một tia sấm sét màu vàng dường như từ trên trời xé rách tầng mây rơi xuống, hung hăng đập vào mặt đất tạo thành một cái hố to, những vòng sấm sét lóe lên ở xung quanh.
Trên bầu trời, vạn kiếm rít gào rơi xuống.
Mũi kiếm liên tục cắm xuống mặt đất, chuôi kiếm không ngừng rung động.
Một con bạch long rơi xuống đất, kiếm khí bàng bạc tản đi lộ ra bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Trần quản gia.
Trong hố lớn, Gia Luật Sách bò lên, đôi mắt màu vàng của y đã vô cùng ảm đạm.
Một trận chiến kinh động thế gian cũng đã hạ màn.
Đôi mắt màu vàng của Gia Luật Sách nhìn khí tức đang khuấy động, liên tục thiêu đốt sức mạnh sinh mệnh của Trần quản gia, trên khóe miệng lộ ra một vòng cung thỏa mãn: “Không tệ.”
“Đáng tiếc, thiêu đốt sinh mệnh và tinh khí thần, ngươi sống không được bao lâu nữa.”
“Nếu không, đánh với ngươi một trận trái lại cũng thú vị.”
Gia Luật A Cổ Đóa nói.
Trần quản gia bình tĩnh nhìn ông ta: “Đáng tiếc chưa thể đánh một trận với người thật của ngươi.”
Gia Luật A Cổ Đóa lại cười liếc nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy kiếm trì cắm đầy đất lại liếc mắt nhìn cổ kiếm Địa Giao đang lơ lửng trước người Trần quản gia, chầm chậm thở dài.
“Nếu như ta nhớ không nhầm, vỏ kiếm của ngươi vẫn còn đang ở chỗ của ta đấy.”
“Tuy là thể hiện ra được chút phong hoa của Kiếm Tiên, nhưng mà chết đi một cách đáng thương như vậy cũng không khỏi hơi đáng tiếc.”
“Tới đi, ta sẽ giữ lấy vỏ kiếm của ngươi, chờ ngươi trên thảo nguyên Tắc Bắc.”
“Nếu như ngươi không đến ta sẽ cắm vỏ kiếm xuống đất để đi tiểu.”
Gia Luật A Cổ Đóa nói.
Trần quản gia nghe vậy thì đôi mắt ngưng lại nhìn chòng chọc vào Gia Luật A Cổ Đóa.
“Dù gì đi nữa cũng đã đánh nhau với Gia Luật A Cổ Đóa ta hai lần rồi, đừng chết vô danh vô nghĩa, ha ha ha ha…”
Gia Luật A Cổ Đóa cười to.
“Ta chờ ngươi trên thảo nguyên!”
Gia Luật A Cổ Đóa không tiếp tục đánh nữa, bởi vì cơ thể Gia Luật Sách không chịu được.
Nếu còn chiến tiếp, có lẽ ông ta có thể sảng khoái nhưng Gia Luật Sách hẳn là phải chết.
Mục đích ông ta xuất hiện là vì muốn cứu Gia Luật Sách, nếu như bởi vì nguyên nhân này mà dẫn đến Gia Luật Sách phải bỏ mình, vậy thì chẳng khác nào lỗ nặng.
Vừa dứt lời Gia Luật A Cổ Đóa liền khống chế cơ thể Gia Luật Sách hóa thành một tia sấm sét vắt ngang mặt đất lướt ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở bên ngoài huyện An Bình .
Trần quản gia nhìn trường kiếm đâm đầy đất, gió thổi qua thân kiếm dường như bị gió nhẹ khuấy động phát ra âm thanh kiếm ngân vang.
Thanh sam của Trần quản gia bay lên, ánh mắt phức tạp.
Vỏ kiếm là thứ duy nhất nàng để lại ở nhân gian.
Một năm đó ông khiêu chiến Gia Luật A Cổ Đóa thảm bại, nàng lấy tính mạng đổi lại một mạng cho ông, hương tiêu ngọc vẫn chỉ để lại một cái vỏ kiếm mà nàng ôm vài chục năm.
Mà Trần Thiên Huyền ông ngay cả tư cách và dũng khí đi đoạt lại vỏ kiếm cũng không có.
Bây giờ ông sắp chết, có lẽ ông nên đi một lần.
Dù trạng thái hiện tại của ông có lẽ không thể chống đỡ đến thảo nguyên bên ngoài Tắc Bắc vạn dặm.
Nhưng mà cho dù không thể đoạt lại vỏ kiếm, nhìn một chút cũng được rồi.
Chí ít nhìn một chút thì còn có thể nhớ lại giọng nói và nụ cười của nàng.
......
La Hồng tản đi Tà Ảnh của thương ưng, hai chân trụ vững trên mặt đất. Hắn tháo mặt nạ Tà Quân xuống, cảm thấy trời đất quay hơi cuồng. Có điều, bây giờ ý chí của hắn mạnh mẽ hơn nhiều nên nhanh chóng khôi phục lại.
Ánh mắt Văn Thiên Hành nhìn hắn đầy phức tạp, thu hồi Thiên Cơ bí cảnh quay người bỏ đi.
Ông ta không muốn ở lại chỗ này, ông ta luôn cảm thấy ánh mắt của La Hồng nhìn ông ta không có ý tốt, nếu như La Hồng thật sự để Triệu Tinh Hà chém ông ta, Văn Thiên Hành cũng không có chỗ để nói lí.
Mặc kệ là La Hậu hay là La Hồng... Hai cha con này đều không nói đạo lý.
Văn Thiên Hành rời đi rất nhanh làm cho La Hồng hơi tiếc nuối.
Chẳng qua cũng không tiếc nuối nhiều lắm, dù sao tên của Văn Thiên Hành đã bị hắn vạch lên trên Tiểu Bổn Bổn rồi, đếu để Triệu Tinh Hà chém ông ta cũng chưa chắc có thể cung cấp nhiều tội ác cho lắm.
Hơn nữa dường như lần này Văn Thiên Hành cũng không có trêu chọc hắn, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi chạy tới mở bí cảnh cho hắn.
Đại chiến kết thúc, giết chóc kết thúc.
Chỉ còn lại huyết tinh nồng đậm đầy đất, năm nghìn hắc thiết kỵ đi tới phong tỏa toàn bộ hiện trường.
Viên Hạt Tử lại một lần nữa thu hồi ngân thương vào bên trong hộp gỗ, ôm cây gậy trúc dường như lại trở thành lão đầu gầy yếu.
Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa vội vàng xúm lại.
Tiểu Đậu Hoa xem trận chiến này, kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Triệu Đông Hán hưng phấn, hai mắt rưng rưng xúc động, không nghĩ tới cả đời này hắn ta còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hắc thiết kỵ của La gia giết địch bá đạo như vậy.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương ở phía xa nhìn La Hồng khẽ gật đầu.
Cả hai được hộ đạo giả của gia tộc bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đây.
Hai hộ đạo giả kia cũng sợ hãi Triệu Tinh Hà giết thuận tay rồi sẽ vung đao về phía họ.
Trọng Minh đạo nhân đã chết, không biết Hồng Bách Uy đã chạy từ lúc nào làm cho La Hồng hơi tiếc nuối vì chưa thể cảm tạ được đạo trưởng tốt bụng.
“Viên tiền bối, vất vả rồi.”
La Hồng nhìn về phía Viên Hạt Tử, cũng có mấy phần sợ hãi và thán phục, dựa vào một để địch mười, cản mười vị Nhất phẩm cũng thực là kinh động thế gian.
“Công tử bình an là tốt rồi.” Viên Thành Cương cười nói.
Một tia sáng màu đen nhanh chóng lướt qua, một lúc sau nện ở trên mặt đất.
Triệu Tinh Hà, chủ tướng của hắc thiết kỵ giết địch trở về, huyết khí âm trầm.
Ông tháo mũ giáp xuống lộ ra một khuôn mặt trung niên kiên nghị, ánh mắt sáng ngời chiếu sáng rạng rỡ.
“Mạt tướng Triệu Tinh Hà, ra mắt công tử.”
Triệu Tinh Hà ôm quyền nói.
La Hồng nắm tướng quân lệnh trong tay do La Hậu để lại, mặc kệ La Hồng làm cách nào thôi động tướng quân lệnh, thì ông thấy lệnh cũng như thấy người.
“Làm phiền Triệu tướng lĩnh rồi.” La Hồng cười nói.
Triệu Tinh Hà khẽ gật đầu nhìn La Hồng, không khỏi hơi sợ hãi thán phục.
Lục phẩm truy sát Gia Luật Sách đứng thứ ba trên Hoàng Bảng, biểu hiện của La Hồng thật sự là mang đến cho ông quá nhiều ngạc nhiên.
Khó trách La Tướng quân để lại năm nghìn tinh binh, có lẽ... Tương lai La Hồng thật sự có thể mang đến hy vọng cho họ.
Chương 234 Mượn một kiếm thăng thành tiên (7)
Nơi xa.
Trần quản gia đang nhanh chóng phi đến.
Khí cơ trên người ông còn chưa tản đi vẫn còn đang thiêu đốt, kiếm khí sắc bén giống như Kiếm Tiên trên trời hạ phàm trần.
“Công tử, lão Trần đến để trả kiếm.”
Trần quản gia dùng ý niệm khống chế, làm cho cổ kiếm Địa Giao trôi nổi bay về phía La Hồng.
La Hồng cầm kiếm đưa cho Tiểu Đậu Hoa.
Ánh mắt nhìn về phía Trần quản gia hơi nặng nề.
Mà ở một bên khác Viên Hạt Tử vô cùng xúc động lắc đầu.
Ông và Trần Thiên Huyền tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng Trần Thiên Huyền vẫn là đi tới bước dầu hết đèn tắt này.
Triệu Tinh Hà tướng lĩnh của hắc giáp quân nhìn về phía Trần quản gia, ánh mắt hơi chấn động.
Lại thở dài một hơi không khuyên can.
“Trần thúc…”
La Hồng mở miệng.
Cho dù là hắn cũng có thể cảm nhận được khí cơ sinh mệnh trên người Trần quản gia đang dần cạn đi, lúc này kiếm khí trên người Trần quản gia hừng hực, đó chính là ánh sáng chói lọi cuối cùng của ngọn đèn đang cháy.
Đợi đến khi cháy hết thì sẽ trở nên ảm đạm.
Trần quản gia tóc trắng tung bay, cười vươn tay vỗ bả vai La Hồng.
“Thấm thoát công tử đã đã cao như vậy rồi…”
“Lão Trần nhìn người lớn lên, đáng tiếc không thể nhìn thấy người lấy vợ sinh con, không nhìn thấy người trở thành tông sư kiếm đạo.”
Trần quản gia nói.
La Hồng hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Sẽ, Trần thúc sẽ có thể nhìn thấy.”
“Ta có thể tìm y sư giỏi nhất thiên hạ kéo dài tính mạng cho Trần thúc.”
“Công tử, lão Trần ta đã già, có quá nhiều tiếc nuối, bây giờ ta cần phải đi đền bù phần tiếc nuối này. Ta sẽ đi đến thảo nguyên một chuyến, dù là thực lực này không thể chống được quá lâu nhưng ta vẫn muốn đi một lần, vung một kiếm về phía Gia Luật A Cổ Đóa thật sự.”
Trần quản gia nói.
La Hồng ngơ ngác.
Viên Hạt Tử, Triệu Tinh Hà cũng thở dài không thôi.
Trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa đã nhòe lệ, Trần quản gia nhìn nàng: “Diêu cô nương, lão Trần nhờ ngươi dưỡng kiếm giúp công tử …”
“Vâng!” Tiểu Đậu Hoa kiên nghị gật đầu.
Trần quản gia cười nhìn về phía Triệu Đông Hán, há to miệng không biết nên nói gì, hộ vệ mà ông chuẩn bị cho La Hồng này, thật sự là... Một lời khó nói hết.
“Thôi, bảo vệ công tử cho tốt.”
“Cho dù... Công tử đã mạnh hơn ngươi rồi.”
Trần quản gia nói với Triệu Đông Hán.
Triệu Đông Hán lại vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta hiểu rồi!”
Trần quản gia vui mừng cười, dường như nghĩ đến gì đó, do dự một chút lại vỗ vỗ bả vai La Hồng, cuối cùng lại lải nhải một câu...
“Công tử, thiên phú kiếm đạo của người... Rất bình thường, nhất định không được kiêu ngạo, không được tự đắc.”
Trần quản gia chân thành nói.
La Hồng gật đầu.
Trần quản gia nhìn chằm chằm La Hồng một chút, người đã từng là tiểu hài nhi ở trong mắt của ông bây giờ đã lớn như vậy rồi.
“Trần thúc.”
La Hồng bỗng nhiên lên tiếng, hắn lấy ra một viên đan dược, đó chính là Địa Tạng Đoạt Hồn Đan.
“Trần thúc, đây là đan dược duy trì sinh mệnh mà cháu đoạt được ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh, trước khi khí tức sinh mệnh hoàn toàn suy yếu thúc hãy ngậm vào trong miệng…”
Sau đó La Hồng lại bịa ra nguồn gốc của đan dược, rồi lại dặn dò.
Trần quản gia khẽ giật mình, cười cười.
Trái lại cũng không có từ chối, đây xem như là tâm ý của La Hồng.
Cho dù ông cảm thấy tác dụng không lớn lắm.
“Công tử, lão Trần đi đây.”
“Lần này đi Tắc Bắc, sau này sẽ không gặp lại.”
Trần quản gia nói.
Vừa dứt lời thanh sam bay lên hóa thành lưu quang nhanh chóng bay vào huyện An Bình, về tới La phủ.
Ông cưng chiều nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu đang nằm ngáy o o.
Sau đó vô số kiếm khí bỗng nổi lên dưới chân, giống như Kiếm Tiên bay lên trời như diều gặp gió, hóa thành một đạo kiếm mang màu trắng, giống như bạch long xoay quanh lao về phía Tắc Bắc.
Chỉ để lại âm thanh vang vọng đất trời.
“Một người với mái tóc trắng mặc thanh sam, thưởng tận vô số cảnh của nhân gian.”
“Gia Luật A Cổ Đóa, Trần Thiên Huyền ta đến đây!”
Một ngày này, bên ngoài huyện An Bình xác chết la liệt khắp nơi, vô số hộ đạo giả của thiên kiêu phải đổ máu.
Một ngày này, bí cảnh đóng lại, Văn Thiên Hành trở về kinh thành một mình.
Một ngày này, Trần Thiên Huyền đột ngột từ dưới mặt đất đi lên, ngự ngàn vạn phi kiếm hướng về phía Tắc Bắc.
......
Những chuyện xảy ra dưới ánh mắt chứng kiến của vô số khách giang hồ cuồn cuộn giống như thủy triều, trong chốc lát lan truyền ra ngoài.
Dù đêm đã khuya nhưng vẫn không cách nào ngăn cản việc thông tin được lan truyền đi.
Tin tức rất nhanh được truyền ra khỏi huyện An Bình, truyền đến những vùng ở xung quanh huyện An Bình, thậm chí truyền đến cả phủ Giang Lăng.
Phủ thành Giang Lăng có dân số đông đảo, giang hồ du hiệp đã nhiều lại càng nhiều hơn, tin tức truyền đi hiển nhiên cũng rất nhanh.
Quán trà, tửu lâu, nhà trọ trở thành nơi lan truyền tin tức nhanh nhất.
Một số khách giang hồ tận mắt chứng kiến trận chiến ở huyện An Bình có nhiều đề tài để mọi người tán gẫu nhiều hơn, họ nhanh chóng đi vào phủ thành, ở trong quán trà, tửu lâu kể tất cả những điều mà mình đã chứng kiến.
Mà một số khách giang hồ chưa từng đi vào huyện An Bình cũng hối hận không ngừng đập bàn.
Sớm biết ở bên ngoài huyện An Bình xảy ra trận chiến phấn khích cao trào như thế, họ chắc chắn sẽ không tiếc mấy bước đi đường mà tới để xem.
Các loại tin tức bay đầy trời.
“Ngày bí cảnh đóng lại, thi thể của các thiên tài rơi xuống như mưa!”
“Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng bị người ta đuổi giết như đuổi chó, nhếch nhác gầm thét rằng La Hồng và Bách Uy của Long Hổ Sơn kẻ thù cả đời của mình!”
“Viên Thành Cương tổng giáo đầu của phủ Giang Lăng yên lặng mười năm, một thương xuyên qua mười vị Nhất phẩm!”
“Hắc giáp thiết kỵ đồng loạt ra khỏi doanh trại, tướng lĩnh Triệu Tinh Hà một đao giết chết Nhị phẩm như giết chó!”
Đủ loại tin tức bay lên đầy trời gần như làm cho toàn bộ giang hồ đều sôi trào.
Chỉ trong vòng một đêm, giang hồ liền giống như nước được đun sôi không ngừng nổi bong bóng.
......
Đương nhiên La Hồng không biết tất cả những chuyện này.
Triệu Tinh Hà mang theo toàn bộ hắc giáp thiết kỵ trở về đại doanh ở bên ngoài mấy chục dặm, lần này xuất trại tấn công xem như làm kinh động thế gian, đồ sát rất nhiều hộ đạo giả Nhị phẩm.
Nhưng mà điều này không nghiêm trọng bằng vấn đề tiếp theo, Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng một lát, rồi dẫn theo đại quân quay về doanh trại chuẩn bị đối mặt với bão táp sắp bùng nổ.
Dân chúng xem náo nhiệt đã sớm bị thi thể đầy đất dọa đến nỗi mặt không còn một giọt máu nhao nhao chạy trở về trong thành, trốn ở trong nhà của mình.
Ngày bình thường có không ít bách tính muốn hướng về cuộc sống giống như giang hồ, mà bây giờ nhìn thấy cảnh tượng thi thể rơi xuống như mưa, máu chảy thành sông lại trở thành những người sợ hãi, sợ là cả đời này cũng sẽ không có suy nghĩ muốn sống cuộc sống của người trong giang hồ nữa.
Thực ra không có nhiều người biết Trần Thiên Huyền ngự kiếm bay về phía Bắc.
Mọi người đều đang chú ý đến bão táp ở bên ngoài huyện An Bình.
Đêm dài.
Trăng sáng treo trên cao phản chiếu thi thể đầy đất ở bên ngoài huyện An Bình, dường như chiếu rọi máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất.
Bên ngoài huyện An Bình vắng vẻ không có bóng người.
Cửa thành đóng kín.
Triệu Đông Hán, Tiểu Đậu Hoa đứng ở trên tường thành chờ đợi La Hồng.
La Hồng mặc áo trắng bị nhuốm máu đi xuyên qua đám thi thể ở dưới ánh trăng.
Khí huyết của những cơ thể này nồng đậm cuồn cuộn.
Nhưng mà cho dù đã chết thì khí tức trên những thi thể này vẫn mạnh như cũ chứ chưa từng suy yếu.
Dù sao họ cũng đều là cường giả Nhị phẩm, thậm chí là cường giả Nhất phẩm.
Những cường giả này nếu tụ tập cùng một chỗ cũng có thể thành lập một tông môn hàng đầu.
“La Hồng công tử đang làm gì vậy?”
Tử Vi mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng ở trên cổng thành tò mò quay đầu nhìn về phía Triệu Đông Hán dò hỏi.
Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, vết đao trên mặt nhúc nhích: “Công tử đang tế điện tu sĩ chết vì người, cho dù những người này đều muốn giết công tử nhưng công tử nhà ta thiện tâm, mỗi lần có người chết vì người trong lòng của người cũng không dễ chịu...Cho dù là tà tu công tử đều sẽ tưởng nhớ chứ đừng nói là những người này.”
Tiểu Đậu Hoa dần dần trừng to mắt, thật sao?
Tử Vi lập tức hít sâu một hơi: “La Hồng công tử không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình.”
Phương Chính cầm bản án chuẩn bị ghi chép nghe thấy lời Triệu Đông Hán nói cũng khẽ gật đầu.
Dù sao... Sự kiện lần này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cai quản của Đại Lý Tự nhưng mà họ vẫn phải lập án.
Lạc Phong lại tựa vào một góc trong tường thành thâm thúy nhìn lên bầu trời.
Giống như là đang hoài nghi nhân sinh.
Võ Cử, thiên kiêu của Đại Lý Tự, đã chết, một người kế vị mà Thiếu Khanh tĩnh tâm bồi dưỡng, cứ như vậy chết ở bên trong bí cảnh, hơn nữa lại bị La Hồng giết.
Võ Cử, thiên kiêu Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, xếp hạng thứ mười lăm trên Hoàng Bảng, người ngày thường đến cả Lạc Phong cũng phải cúi đầu, một cường giả như vậy lại bị La Hồng giết chết ở bên trong bí cảnh.
“Chưa tới một tháng…”
Lạc Phong dựa vào góc tường run rẩy, lúc này sắc mặt ông ta tang thương.
Ông ta còn nhớ kỹ lần đầu khi tiếp xúc với La Hồng, La Hồng chẳng qua chỉ là tu sĩ Cửu phẩm Kiếm Khí cảnh, đối phó với một Tà tu Bát phẩm gần như là sắp chết, nhưng mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ông ta lại tận mắt nhìn thấy năng lực giết người của La Hồng ngày càng mạnh...
Bây giờ ngay cả thiên kiêu Võ Cử, Cung Hạo trên Hoàng Bảng đều chết ở trong tay La Hồng.
Hắn là... Quái vật sao?
Lạc Phong nhìn thi thể đầy đất dưới ánh trăng càng cảm thấy tang thương.
La Hồng đi lại ở giữa thi thể, sắc mặt hơi đen lại.
Nhiều thi thể cường giả Nhị phẩm, Nhất phẩm như vậy, La Hồng thử triệu hoán tất cả Tà Ảnh thế nhưng lại không thành công.
Dù cho La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân lên thử triệu hoán thì vẫn thất bại như cũ.
Người chết có tu vi cao hơn hắn càng nhiều thì tỷ lệ triệu hoán Tà Ảnh thất bại càng cao.
Chương 235 Mượn một kiếm thăng thành tiên (8)
Những cao thủ Nhị phẩm, Nhất phẩm này có cảnh giới và tu vi cao hơn hắn quá nhiều, tỉ lệ thất bại quả thực cao đến mức dọa người.
Sau khi thử hết tất cả một lần thì La Hồng từ bỏ.
Vốn dĩ hắn còn muốn triệu hoán tà ảnh của cao thủ Nhị phẩm, thậm chí Nhất phẩm làm trợ thủ, như thế trên cơ bản hắn chẳng khác nào một bước lên trời, có thể hoành hành không sợ gì hết.
Đừng nói là Gia Luật sách, ngay cả người xếp thứ nhất trên Hoàng bảng đứng trước mặt hắn cũng sẽ bị bóp chết như thường.
Đáng tiếc, hắn nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc.
La Hồng thất vọng quay về huyện An Bình, biểu lộ uể oải khổ sở kia làm cho đám người Triệu Đông Hán bùi ngùi mãi không thôi.
Tử Vi nghĩ rồi an ủi: “La Hồng công tử đừng quá bi thương, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
La Hồng nghe vậy nhìn Tử Vi một chút cũng không nhịn được khẽ gật đầu. Quả thực La Hồng hắn đã làm được tới cực hạn, đáng tiếc cảnh giới tăng lên vẫn quá chậm, không cách nào triệu hoán Tà Ảnh của những cao thủ này.
La Hồng chỉ cảm thấy từng tòa núi vàng sụp đổ ở trước mắt hắn, từng con vịt đã đun sôi lại vỗ cánh bay đi trước mặt hắn.
“Ừ, ta biết, thứ như vận mệnh này không có cách nào nói rõ được.” La Hồng miễn cưỡng nở nụ cười. Đúng vậy, chính xác mà nói thì triệu hoán Tà Ảnh phải xem vận khí, vận khí không tốt chính là số mệnh không tốt, số mệnh không tốt thì chớ cưỡng cầu.
Đám người Tử Vi, Triệu Đông Hán gật đầu, công tử nói rất đúng, những người này bỏ mình đều không thể trách công tử, muốn trách chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt, không biết tiếc mệnh, quả thực là muốn tìm cái chết khi đến giết công tử.
La Hồng không có ở lâu trong thành lầu, hắn cô đơn mỏi mệt mang theo Tiểu Đậu Hoa, Triệu Đông Hán và Viên Hạt Tử về La phủ.
Trần quản gia đi tới Tắc Bắc, lần này đi không rõ sống chết ra sao.
Thực ra trong lòng La Hồng cũng không chắc, cho dù đưa Địa Tạng Đoạt Hồn Đan cho Trần quản gia nhưng mà xác suất thành công của đan dược chỉ là hai phần, La Hồng cũng không thể nào cam đoan được.
Có lẽ lần này Trần quản gia một đi không trở lại.
Bên trong La phủ, La Tiểu Tiểu tỉnh lại dường như đã khóc, mắt to hơi đỏ ngồi trên ghế bành trong chính sảnh chờ đám người La Hồng.
“Ca, hình như vừa rồi muội nhìn thấy Trần thúc bỏ chúng ta đi…”
La Tiểu Tiểu nói.
La Hồng đi tới, toàn thân nhuốm máu sờ lên đầu La Tiểu Tiểu: “Còn có huynh mà, muội đừng sợ, chờ huynh nghỉ ngơi một lát thay quần áo rồi lại kể chuyện cho muội nghe.”
......
Cuối cùng La Hồng cũng không thể kể chuyện.
Bởi vì La Tiểu Tiểu thẳng thừng từ chối.
La Hồng về tới trong phòng, ánh trăng chiếu rọi, hắn tắm rửa thay một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Tinh thần của hắn rất mệt mỏi.
Ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, rất nhiều lần triệu hồi Thiên Thủ Tà Phật giết rất nhiều thiên tài, lại đại chiến với Gia Luật Sách một lúc lâu nên tinh thần vô cùng uể oải.
La Hồng ngửa mặt nằm, ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có.
Hắn rất muốn lấy quyển sổ da người ra xem tội ác một chút. Lần này ở trong bí cảnh, thông qua mục đối tượng nhắm vào đã gom được một lượng lớn tội ác, cùng với cảnh tượng thi thể rơi xuống như mưa ở bên ngoài bí cảnh làm cho người đời có cảm giác vô cùng chấn động.
Có lẽ người đời đều sẽ cảm thấy La Hồng hắn là ma đầu sát nhân, là đại ác nhân nên sẽ sợ hắn, tránh xa hắn.
Bây giờ có thể thêm một chữ Đại vào trước chữ Bại Hoại lúc trước rồi.
Thế nhưng tinh thần uể oải khốn đốn làm cho mí mắt của La Hồng có cảm giác nặng nề hơn ngàn cân, rốt cuộc hai mắt nặng nề nhắm nghiền.
......
Triệu Đông Hán nhìn qua ánh trăng, tâm trạng vẫn không cách nào bình tĩnh.
Hắn ta đứng ở bên bờ ao, ngày thường Trần quản gia cũng sẽ đứng ở chỗ này cho cá ăn, thưởng hoa sen.
Nhưng hôm nay Trần quản gia đã không còn ở đây nữa.
Thực ra Triệu Đông Hán có chút bi thương, hắn ta rất kính nể Trần quản gia nhưng mà hắn ta biết lần này Trần quản gia đến phương Bắc khiêu chiến Gia Luật A Cổ Đóa, thật ra là cục diện thập tử vô sinh, tình thế chắc chắn là phải chết.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Trần quản gia trước khi đi, hắn thấy được sự thất vọng trong ánh mắt Trần quản gia, Triệu Đông Hán lắc đầu thở dài. Hắn ta biết là do bản thân mình quá yếu không có cách nào gánh vác trách nhiệm mà một người thị vệ nên có.
“Đại nhân, người yên tâm, lão Triệu ta không thể bảo vệ được cơ thể công tử nhưng chắc chắn sẽ bảo vệ thanh danh của công tử!”
Triệu Đông Hán nói.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, mặc váy dài màu trắng, giữa trời đất có khí không ngừng ngưng tụ uẩn dưỡng cổ kiếm Địa Giao trong ngực nàng .
Nàng cũng không ngủ được, Trần quản gia là một trưởng bối hiền lành hòa ái như thế mà lại sắp qua đời nên nàng có chút bi thương.
Lão Triệu nhìn Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.
Nói mấy lời với Tiểu Đậu Hoa, ánh mắt Đậu Hoa sáng lên, hai người cùng nhau ra khỏi La phủ.
Đi về phía tửu lâu lớn nhất huyện An Bình.
Trời tối người yên.
Nhưng mà Túy Hương lâu lại vẫn náo nhiệt như cũ.
Vô số khách giang hồ tràn vào tửu lâu, mỗi người đều nâng một chén rượu.
Vốn dĩ người kể chuyện ở trà lâu đều chuyển đổi trận địa đi tới tửu lâu, bởi vì chuyện hôm nay mà uống trà không đủ tinh thần, phải uống rượu mới có mùi vị.
“Lại nói La Hồng chân đạp diều hâu giương cánh trăm mét ra khỏi bí cảnh, khí huyết toàn thân ngút trời như cửu thiên ma đầu, thi thể ở phía sau hắn ầm ầm không ngừng rơi xuống, chân cụt tay đứt, cảnh tượng vô cùng máu me!”
“Đó đều là thi thể của thiên tài bị La Hồng chém giết bên trong bí cảnh, mỗi một người đều là bảo bối, thịt đầu quả tim của các gia tộc lại bị La Hồng chém giết ở bên trong bí cảnh đến mức thất linh bát lạc! Quả thực nhìn thấy mà vô cùng giật mình!”
Người kể chuyện bỗng nhiên ực một hớp rượu, vỗ lên cái bàn nước miếng văng tung tóe.
Khách giang hồ ở xung quanh nghe thấy thì sắc mặt đều ửng hồng, âm thanh ủng hộ vang vọng không dứt.
“Mẹ nhà ngươi!”
Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa vừa vào tửu lâu nghe thấy lời nói của người kể chuyện thì lập tức giận dữ.
Mở miệng mắng to!
“Cái miệng ngươi nói ra toàn là lời rác rưởi, công tử nhà ta quang minh lỗi lạc thế nào! Bên trong bí cảnh những thiên tài kia muốn giết công tử nhà ta nên bị công tử nhà ta phản sát, công tử nhà ta làm sai chỗ nào?! Lại nói, không phải thiên kiêu Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương trên Hoàng Bảng đều đã nói công tử nhà ta chỉ giết Võ Cử, làm Gia Luật Sách bị thương nặng, sao lại nói thành đại khai sát giới! Đừng có vu oan cho người khác như thế!”
Triệu Đông Hán mắng to!
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao đi theo bên cạnh Triệu Đông Hán, khuôn mặt xinh đẹp kích động đến mức đỏ bừng, không biết nói gì chỉ có thể gật đầu: “Đúng!”
Lão Triệu nói rất đúng!
“Lúc trước công tử báo huyết thù cho con gái của Diêu ngự sử bị Trường Bình quận chúa ghi hận, quận chúa liên hợp đại đa số thiên tài muốn vây giết công tử nhà ta trong bí cảnh, công tử nhà ta phản sát thì sai chỗ nào chứ?!”
Triệu Đông Hán tiếp tục nói rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đậu Hoa kích động lại lần nữa gật đầu: “Đúng!!”
Lão Triệu nói rất đúng!
Triệu Đông Hán càng nói càng kích động, vỗ bàn một cái: “Tiểu nhị đưa rượu lên!”
Người kể chuyện kia bị nói đến nỗi nghẹn họng không trả lời được, dù sao rất nhiều chuyện đều do hắn ta bịa ra.
Bây giờ mặc dù không biết thực hư lời nói của Triệu Đông Hán như thế nào, nhưng khí thế như núi nghiêng làm cho hắn ta không cách nào phản bác.
Khách giang hồ ở xung quanh lập tức hưng phấn lên.
“Tiểu nhị lên rượu” Triệu Đông Hán uống một ngụm tiếp tục nói.
......
Tắc Bắc.
Một tòa thành trì tràn đầy vết đao và lỗ mũi tên ở trên mặt đất.
La Hậu mặc hắc giáp đứng lặng ở trong thành lâu, từng vị tướng lĩnh hắc giáp cũng đứng im bên cạnh ông nhìn mặt đất bao la dưới thành ở phía xa.
Bão cát gào thét quét vào mặt người vô cùng đau nhức.
La Hậu đọc thư tín khẩn cấp mà Triệu Tinh Hà truyền đến, khuôn mặt lập tức tang thương...
“La Hồng giết sạch đại đa số thiên tài của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu ở trong bí cảnh, lại đuổi theo Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng giống như đuổi chó?”
“Đây thật sự là con ta sao?”
La Hậu có chút hoài nghi nhân sinh.
“Ra khỏi bí cảnh lại kích hoạt tướng quân lệnh để năm nghìn hắc giáp ra khỏi trận doanh, ra lệnh vây giết hộ đạo giả Nhị phẩm, Nhất phẩm... Giết thiên tài nhà người ta rồi còn một mẻ hốt gọn luôn hộ đạo giả, đây thật sự là La Hồng, con trai của ta sao?!”
“Tiểu tử này... Con mẹ nó sao lại là Tam phẩm chứ?”
La Hậu nhìn về phía mặt đất bao la không biết nên nói gì, La Hồng càng ngày càng làm cho ông kinh ngạc.
Quan trọng nhất chính là sau khi chuyện này kết thúc, sợ là sẽ tạo ra hỗn loạn lớn.
Tướng lĩnh ở xung quanh nghe thấy cũng liếc nhìn nhau.
La Hậu tiếp tục đọc thư, đến khi đọc tới chỗ Trần Thiên Huyền thiêu đốt sinh cơ trở lại Nhất phẩm đến Tắc Bắc liều chết quyết chiến một trấn với Gia Luật A Cổ Đóa thì đôi mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Ánh mắt của mỗi một vị tướng lĩnh cũng thít chặt, có khí cơ cường hoành mà khuấy động ở trên thành lầu.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía phương nam.
Bầu trời đêm dường như bị chiếu sáng.
Trên bầu trời không biết có một thân ảnh thanh sam khoanh tay đứng từ khi nào, ngự ngàn vạn kiếm khí đứng lặng trên đầu kiếm khí giống như Kiếm Tiên phi nhanh tới.
Trần quản gia đứng lặng thủ kiếm, tóc trắng bay lên, một tịch thanh sam dán trên thân phần phật tung bay.
Ông quét mắt nhìn đám người La Hậu bên trong thành trì, khẽ vuốt cằm cười nhạt.
Sau đó đưa mắt nhìn về phía trước.
Bên ngoài cổ thành.
Phía trên thảo nguyên vạn dặm.
Thảm cỏ xanh bỗng nhiên bị một cỗ khí thế mạnh mẽ ép bẻ cong.
Phía trên thảo nguyên có ủng da đạp xuống, một bóng người khôi ngô ở một chỗ khác của thảo nguyên bước từng bước tới cầm một cái vỏ kiếm trong tay.
Một người từ nam đến, một người từ bắc đến.
Một người phi thiên, một người đạp đất.
Hai người.
Chiếu sáng cả trời đất.
Trong trận doanh đóng trại cách huyện An Bình ngoài mấy chục dặm, thiết kỵ của La gia giữ mình đã lâu giống như hổ dữ mở mắt.
“Ha ha ha ha!”
“Tướng quân ra lệnh!”
“Mụ nội nó! Rốt cục cũng có thể ra tay!”
“Ức hiếp công tử nhà ta! Muốn chết!”
Tiếng cười thô bạo giống như tiếng sấm trên mặt đất.
Một tướng sĩ toàn thân bao trùm trong chiến giáp màu đen giục ngựa phi nước đại, cầm một thanh hắc đao ở trên lưng ngựa vung về phía xa.
Ầm ầm!
Một đao ảnh thô to màu đen trong nháy mắt vượt ngang mấy chục dặm.
Giống như mở núi đột nhiên chém xuống!
Một hộ đạo giả Nhị phẩm của gia tộc nhỏ, vòng qua Viên Thành Cương muốn bắt La Hồng trong nháy mắt sợ mất mật, hai mắt lộ ra vẻ muốn chạy trốn lại bị phong tỏa đường lui dưới một đao này, bị đao mang của hắc đao bá đạo chém thành hai nửa, máu tràn đầy trời!
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Trong nơi đóng quân cách mấy chục dặm, từng tướng sĩ mặc áo giáp đen đeo một thanh đao cưỡi ngựa, vó ngựa giẫm trên mặt đất!
Con ngựa đen đi đầu giống như tia chớp đen lao trên mặt đất.
Ngựa là chiến mã màu đen, người là chiến thần giáp đen!
Mà năm nghìn hắc kỵ theo sát phía sau chỉnh tề như một ra khỏi doanh trại.
Trong nháy mắt tướng quân lệnh được kích hoạt, dường như có một quân lệnh được hạ xuống, kỵ binh thiết giáp nhao nhao khởi hành!
Thiên quân vạn mã ra khỏi doanh trại, lá cờ màu đen có chữ La đang tung bay.
Nguyên khí thiên địa đan xen, huyết khí kinh khủng như tiếng dây đàn bị đứt đoạn.
......
Ánh đao màu đen sắc bén trải khắp bầu trời, cả mảnh trời bị cắt ra như đậu hũ.
Tầng mây dày đặc cũng bị một đao kia cắt thành khe rãnh hẹp dài, thậm chí có thể ẩn ẩn nhìn thấy trên tầng mây lộ ra khí cơ giao chiến kinh hãi của Trần Thiên huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.
Nhưng mà lúc này điều mà tất cả mọi người chú ý không phải là trận giao chiến của hai người kia.
Mà là sát cơ kinh khủng do một thanh đao màu đen chém đến.
Một hộ đạo giả Nhị phẩm của một gia tộc nhỏ, có thể làm hộ đạo giả thì thực lực cũng không tính là yếu, thiên phú cũng rất mạnh, cũng đã từng được lên Huyền Bảng, nhưng mà lại bị ánh đao vô cùng bá đạo màu đen này chém giết, máu thịt vỡ nát đầy đất!
Trong chốc lát biến cố này làm kinh động đến tất cả mọi người.
Sau khi Văn Thiên Hành đứng lặng ở trước đền thờ, khóe mắt nặng nề run lên như nhớ tới thứ gì đó.
“Hắc kỵ của La gia.”
Văn Thiên Hành khẽ than rồi cúi đầu, không còn động tác gì nữa.
Lúc trước ông ta bị hắc kỵ của La gia bao vây, bị La Hậu tóm đi giống như chó chết.
Ông ta biết rất rõ sự dũng mãnh của đám hắc kỵ này.
Mà những hộ đạo giả ở chung quanh đang ra tay với La Hồng cũng phản ứng lại.
Sắc mặt của các hộ đạo giả vương triều Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu đều thay đổi.
Mà bên trong đôi mắt hộ đạo giả của Gia Luật Sách thuộc Kim Trướng Vương Đình, lại càng hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu hơn.
Y nhận ra đạo hắc đao vừa rồi!
“Một trong những hắc kỵ của La gia... Triệu Tinh Hà! Một đao trảm Tinh Hà!”
Kim Trướng Vương Đình đánh nhau với thiết kỵ của La gia nhiều nhất, y biết La Nhân Đồ để lại năm nghìn thiết kỵ ở huyện An Bình, nhưng mà không ngờ lại có một tướng lĩnh cũng ở đây, mà lúc này thiết kỵ của La gia thật sự dám xuất động!
La Nhân Đồ không ở đây, Trấn Bắc Vương cũng không ở đây, tại sao năm nghìn thiết kỵ này dám hành động mù quáng?
Nhận được quân lệnh của ai chứ?
Không có quân lệnh, làm sao thiết kỵ dám ra khỏi doanh trại?!
Hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình không chút do dự quay người bỏ chạy về phía xa.
Mà lúc này sắc mặt hộ đạo giả ở xung quanh cũng rất khó coi, sắc mặt Trọng Minh đạo nhân - hộ đạo giả của Hồng Bách Uy cũng trắng bệch.
La Hồng đứng lặng im ở bên trên lưng thương ưng nhẹ nhàng vuốt ve tướng quân lệnh trong tay.
Mặc dù kích hoạt tướng quân lệnh sẽ tiêu hao pháp lực kết tinh trong mười năm, nhưng mà La Hồng không hối hận cũng không đau lòng.
Viên Thành Cương nghiêng đầu, tay cầm thương ngăn ở trước mặt La Hồng giống như một người cũng đủ để giữ cửa ải, vạn người không thể khai thông.
Gần mười hộ đạo giả Nhất phẩm liên thủ tiến công thảo phạt đều bị một mình ông ngăn lại.
Viên Thành Cương có ân oán gút mắc với Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền quả nhiên là có thực lực, bây giờ Viên Thành Cương đã sớm có thể nhập vào Thiên Bảng của Đại Hạ, chỉ là ông không vào mà thôi.
“Hắc kỵ của La gia!”
“Ra tay đi! Mau ra tay! Nhân lúc hắc kỵ chưa đến bắt giữ La Hồng lại!”
“Bắt không được thì giết!”
Khí cơ của từng hộ đạo giả ngang ngược bộc phát, cao thủ Nhất phẩm liên tục ra tay, lúc này trời đất đều trở nên cực kỳ áp lực.
Khách giang hồ ở xung quanh quan sát cuộc chiến, còn có không ít bách tính bình thường trợn mắt há hốc mồm giống như đang quan sát một trận chiến thần thoại!
Ngày bình thường những cao thủ Nhất phẩm này ngồi tít trên cao, đã bao giờ nổi trận lôi đình ra tay như vậy đâu chứ?
Nhất phẩm chỉ còn cách một đường nữa là tới Lục Địa Tiên, ở trong mắt người bình thường được xem như là bán tiên.
Một trận chiến này chẳng khác gì là trận chiến của tiên nhân!
Rầm rầm rầm!
Huyện An Bình đều đang run rẩy, đá vụn trên đường lớn không ngừng bị lật tung, mặt đất đang rạn nứt.
Từng đạo khí cơ ngang bướng từ các phương đi thẳng về phía La Hồng.
Muốn hoàn toàn tóm được La Hồng.
La Hồng giết nhiều thiên tài như vậy đã sớm chọc nhiều người tức giận, cộng với việc La Hồng thu được cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》lớn nhất trong Thiên Cơ Bí Cảnh, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, đó là bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, há có thể không đỏ mắt?!
Thừa dịp hắc kỵ của La gia chưa tới gần.
Những cường giả này không do dự nữa mà cùng nhau ra tay.
Vừa ra tay trong chốc lát liền băng tan núi lở.
......
“Lôi thúc! Ra tay đi!”
Tiêu Nhị Thất quay đầu nhìn về phía hộ đạo giả của mình nói.
Ánh mắt nam tử khôi ngô đeo đao kia nhìn Tiêu Nhị Thất thật sâu: “Đây là do người quyết định, chớ có hối hận.”
“Nếu như gia chủ hỏi, ta sẽ nhận hết mọi trách nhiệm.”
Tiêu Nhị Thất nói.
Nam tử đeo đao cười, một lúc sau một bước phóng ra, dưới chân sinh sấm sét rút đao ra khỏi vỏ dường như tạo ra sấm sét bổ về phía một cao thủ Nhất phẩm đang tiến đánh thảo phạt La Hồng, lập tức dẫn tới sự tức giận của vị Nhất phẩm kia.
......
Một bên khác Ngô Mị Nương cũng nhìn về phía hộ đạo giả của nhà mình.
Hộ đạo giả kia không đợi Ngô Mị Nương mở miệng liền bùi ngùi thở dài.
Vụt vụt vụt!
Thanh kiếm trong hộp kiếm của vị kiếm khách này đột nhiên ra khỏi vỏ, có kiếm mang sắc bén giống như đỉnh nhọn xẹt ngang qua trời đất chém về phía một hộ đạo giả.
Cũng làm cho một hộ đạo giả tức giận.
......
Có kiếm khách của Tiêu gia và Ngô gia ra tay, Viên Thành Cương cảm thấy áp lực bị phân tán một chút.
Lập tức cười lớn.
Vốn dĩ ông còn hơi hoảng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nhưng mà hiện tại nghe tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất, tiếng hắc giáp vang lên leng keng thì ông hiểu hộ đạo giả thực sự của công tử tới rồi!
Ông nghiêng đầu, ngân thương trong tay nâng lên bảy tấc.
“Thiên địa này quá ồn!”
m thanh nhàn nhạt vang vọng, ngay sau đó Viên Thành Cương múa ngân thương, giữa trời đất có một cỗ khí thực sự bị một thương của Viên Thành Cương cứng rắn nâng lên.
Trời đất vốn dĩ ồn ào, thế giới vốn dĩ huyên náo vào lúc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Viên Thành Cương nắm ngân thương quét ngang ra giống như là nghìn quân tức giận.
Lập tức có một ánh sáng bạc như sóng biển rít gào xông lên tấn công chư vị cao thủ Nhất phẩm.
Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm tấn công thảo phạt lúc này đều bị ngăn cản lại không cách nào tới gần La Hồng!
Uỳnh!
Mấy lần tấn công thảo phạt kết thúc.
Viên Thành Cương đứng thẳng cầm thương, cả người tỏa hơi nóng.
Mà ở phía xa tiếng vó ngựa đã sớm vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người, một tướng sĩ cả người được bao phủ bên trong hắc giáp cầm một thanh đao đen như mực gầm thét!
“Muốn chết!!!”
Bóng người từ trên lưng ngựa nhảy lên, thực sự là bay thẳng lên không trung.
“Giết!!!”
Ở phía sau bóng người, cách mấy chục dặm có năm ngàn hắc giáp quân cũng đồng thời quát lớn.
Tiếng quát như sấm, trùng trùng điệp điệp vượt qua khoảng cách xa xôi hòa làm một thể với tướng sĩ mặc hắc giáp.
“Lão hủ cũng không thể xem như là hộ đạo giả của công tử, hộ đạo giả của công tử nhà ta là một đội quân!”
Viên Thành Cương nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã, khí huyết cũng khuấy động, ngửa đầu cười to.
Mà những hộ đạo giả liên thủ muốn trấn áp Viên Thành Cương để bắt La Hồng thậm chí đánh giết La Hồng nhao nhao thay đổi sắc mặt.
Nhanh, quá nhanh!
Khoảng cách mấy chục dặm chỉ thoáng qua là đến!
Nhưng mà điều thực sự làm cho cường giả kiêng kị không phải là tướng sĩ hắc giáp, mà là tiếng la giết động trời của năm nghìn hắc thiết kỵ ở phía sau!
Năm nghìn hắc thiết kỵ, năm nghìn giáp quân tinh nhuệ!
Năm nghìn giáp quân thân kinh bách chiến!
Đây là thiết kỵ tinh nhuệ thực sự của La gia!
“Triệu Tinh Hà! Ngươi chính là chủ tướng của hắc giáp quân! Không có mệnh lệnh của tướng quân, ngươi dám tuỳ tiện vung đao?!”
Có cường giả cất tiếng quát!
“ La Hậu không có ở đây, ngươi tự tiện xuất binh chính là tội lớn!”
“Triệu Tinh Hà, ngươi muốn tạo phản sao?!”
Từng vị cường giả quát lớn, đây đều là hộ đạo giả của các thiên tài đến từ vương triều Đại Hạ.
Về phần Ly Thiên Hà hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa đã sớm mang theo đầu của Trường Bình quận chúa bỏ chạy rồi.
“Quát cái rắm! Tướng quân có lệnh, công tử vào Tam phẩm, có thể dẫn động tướng quân lệnh, thì lão tử có thể ra tay!”
“Hiện tại tướng quân lệnh được dẫn động, lão tử ra tay các ngươi sủa cái gì!”
Chương 232 Mượn một kiếm thăng thành tiên (5)
“Lúc lão tử chặt người Hồ ở Tắc Bắc cũng không thấy ngươi sủa câu nào!”
Trong hư không, bóng người toàn thân được che bởi hắc giáp mắng.
Hắc giáp làm cho rất nhiều hộ đạo giả khẽ giật mình.
Họ nhìn về phía La Hồng đứng ở bên trên lưng thương ưng, sắc mặt lập tức kỳ quái, mặt của không ít người lại càng đỏ hơn!
La Hồng là Tam phẩm?
Tam phẩm cái rắm, rõ ràng chỉ là kiếm tu Ngự Kiếm Lục phẩm!
Ngươi dựa vào đâu mà nói hắn là Tam phẩm?
Nhưng mà tướng quân lệnh bị kích hoạt là sự thật, nói cách khác có lẽ La Hồng đã dùng thủ đoạn đặc biệt để kích hoạt lệnh bài!
“Tiểu tử này chỉ là Lục phẩm, lấy đâu ra Tam phẩm?”
“Tiểu tử này gian lận!”
Có hộ đạo giả tức giận nói.
“Ngươi sủa làm cái quái gì! Mặc kệ công tử dùng thủ đoạn gì để kích hoạt, đó cũng là khả năng của công tử!”
Chủ tướng của hắc giáp điên cuồng mắng.
Một lúc sau đôi mắt sắc bén dưới hắc giáp rơi vào trên người của La Hồng.
Có thưởng thức, có bội phục, có khao khát, cũng có hưng phấn và chờ mong!
Ông vẫn luôn chú ý về phía bên này. La Hồng một mình đi vào bí cảnh như đầm rồng hang hổ, cuối cùng không những không chết trái lại còn giết đến thiên hôn địa ám, truy đuổi cả Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng bảng giống như đuổi chó!
Điều này làm cho ông vô cùng hưng phấn, đây mới là chuyện mà con nối dõi của tướng quân nên làm!
Lúc La Hồng bị bức bách, lúc La Hồng bị rất nhiều hộ đạo giả ức hiếp, Triệu Tinh Hà sớm đã ngo ngoe muốn động, hận không thể lập tức rút đao đánh tới.
Đáng tiếc, mệnh lệnh của La Hậu làm cho ông không dám vọng động.
Mà ông tuyệt đối không ngờ La Hồng lại có thể kích hoạt tướng quân lệnh!
Điều này làm cho ông còn chờ cái rắm gì nữa!
Mặc kệ La Hồng dùng cách gì, gian lận thì sao chứ? Lão tử chính là nhận được tướng quân lệnh!
Khí tức của chủ tướng điên cuồng, giáp trụ phát ra tiếng âm vang ở trong hư không, ôm quyền với La Hồng!
“Công tử, Hắc Thiết Kỵ của La gia, chủ tướng doanh trướng thứ bảy Triệu Tinh Hà... Nghe lệnh!”
Đông đông đông!
Ở phía dưới, năm nghìn tướng sĩ hắc giáp cũng giục ngựa, hắc giáp âm u chỉnh tề như một, dồn dập ôm quyền!
Huyết khí tốc thẳng vào mặt, kích động tâm thần của mỗi người.
Những khách giang hồ xem náo nhiệt kia giống như bị khí thế đỉnh cao áp bách, mặt đỏ bừng, run rẩy.
Triệu Đông Hán kích động đến nỗi cả người đều đang rung động, trong mắt, lệ nóng doanh tròng!
Hắn ta cũng đã từng mặc hắc giáp chém giết ở trên chiến trường, mặc dù hắn ta không phải quân tinh nhuệ được ra ngoài doanh trại, nhưng mà hắn ta cũng cảm thấy kích động.
Cảm giác quen thuộc mà cảm động làm cho máu nóng cả người hắn ta sôi trào.
Hắn ta bỗng nhiên đứng thẳng người nắm chặt tay nện ở trước ngực hành quân lễ với năm nghìn hắc kỵ giục ngựa mà đến!
Trong cổ họng phát ra giọng nói trầm thấp mà khàn: “Chiến!”
Dân chúng bình thường và cả khách giang hồ đều bị chấn động, họ chưa từng gặp cảnh tượng như vậy bao giờ!
La Hồng đứng ở phía trên thương ưng.
Bên trong đôi mắt cũng hơi rung động.
Hắn xem năm nghìn tinh binh mà lão cha để lại như át chủ bài, nhưng mà tuyệt đối không ngờ năm nghìn tinh binh này lại có thể bá khí đến như thế!
Đây chính là thiết kỵ của La gia sao?!
Đây chính là thiết kỵ trấn thủ Tắc Bắc hơn mười năm, không để ngựa của người Hồ đạp lên Trung Nguyên sao?!
Trong lòng La Hồng hơi kích động.
Mặc dù hắn dùng thủ đoạn thôi động tướng quân lệnh, nhưng mà đúng như Triệu Tinh Hà đã nói, có thể kích hoạt tướng quân lệnh thì đó là khả năng của hắn!
Liếc nhìn từng hộ đạo giả tỏa ra sát cơ ngút trời đối với hắn.
La Hồng ở dưới mặt nạ nhếch miệng cười.
Tóc bạc bay lên, La Hồng phất tay.
Không có quá nhiều lời.
Chỉ một chữ.
“Giết!”
Chủ tướng hắc giáp quân đang ôm quyền ở trong hư không lập tức cười to, rống lên một tiếng.
“Công tử có lệnh! Giết!”
“Giết!”
Giục ngựa mà đến, năm nghìn hắc giáp kỵ mặc giáp đen cùng với tiếng vó ngựa chỉnh tề như một.
“Giết!”
Uỳnh!
Hắc đao trong tay chủ tướng Triệu Tinh Hà bỗng nhiên quét ra hóa thành một con Hắc Long gào thét trên bầu trời sao.
Khí thế của năm nghìn hắc kỵ hòa làm một thể với ông, vào lúc này một đao của Triệu Tinh Hà dường như làm cho trời đất ảm đạm, muốn bổ cả tinh không.
Một đao kia đi thẳng về phía Trọng Minh đạo nhân của Long Hổ Sơn.
Đạo nhân này ra tay với La Hồng, chỉ một chữ giết!
Trọng Minh đạo nhân trừng muốn rách cả mí mắt, ông ta tham lam muốn đoạt cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》của La Hồng, nên giờ phút này mới gặp phải nguy cơ lớn. Ông ta hất phất trần, chỉ trong chớp mắt nó đã hóa dài hơn ba ngàn trượng, tuôn ra muốn đi ngăn cản.
Nhưng mà, một đao mang theo khí thế của ngàn quân này, khó ai có thể chống đỡ được!
Phốc phốc!
Một đao trong nháy mắt chém vào Trọng Minh đạo nhân ở trên bầu trời.
Máu tươi bắn ra.
Thi thể của Trọng Minh đạo nhân rơi xuống trên mặt đất, một tiểu nhân hốt hoảng bay ra muốn bỏ chạy.
Nhưng mà lại bị chủ tướng hắc giáp quân Triệu Tinh Hà một cước đạp nát, nguyên thần hoàn toàn bị tiêu diệt!
Thuấn sát Nhất phẩm chỉ mới bắt đầu.
La Hồng chỉ một hộ đạo giả ở phía xa, Triệu Tinh Hà lại một lần nữa tụ khí thế của nghìn quân chém giết, thực sự là hoành hành không kiêng nể gì cả, vung đao liền chém một Nhất phẩm!
Máu của cao thủ Nhất phẩm bay bổng giống như là mưa máu.
Bên ngoài huyện An Bình, sắc mặt những hộ đạo giả sợ hãi.
Tàn bạo!
Hung ác!
Đây chính là hắc giáp thiết kỵ!
Lần này chết bao nhiêu thiên tài.
Chết bao nhiêu Nhất phẩm?!
Còn có cả bí mật thất truyền của Côn Luân xuất thế kia nữa, thiên hạ này sẽ chấn động đến mức nào!
Hưu hưu hưu!
Từng hộ đạo giả Nhất phẩm, Nhị phẩm bắt đầu chạy tứ tán, có năm nghìn hắc kỵ thủ hộ, có Viên Thành Cương ngăn cản, lại có chủ tướng Triệu Tinh Hà đại khai sát giới, trừ phi mười cao thủ ở trên Thiên Bảng đến giết La Hồng, nếu không thì ai có thể giết được chứ?!
Khí huyết của năm nghìn thiết kỵ ngút trời làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả đỏ lên, hành động bị ngăn trở, thực lực yếu hơn ba phần, hắc đao đảo qua thì sẽ có hộ đạo giả đổ máu, đầu rơi xuống đất!
Chỉ có những hộ đạo giả Nhất phẩm có thực lực cực mạnh mới có thể bỏ chạy, kháng trụ khí thế áp bách của nghìn quân.
Thi thể của từng hộ đạo giả từ không trung rơi xuống.
Có hộ đạo giả của thế gia Đại Chu, Đại Sở, cũng có cả Đại Hạ.
Giết chóc không phân trận doanh.
Bất luận là ai có địch ý với công tử, tất cả đều sẽ bị giết!
Thiên tài bị giết ở bên trong bí cảnh, hộ đạo giả của họ ở bên ngoài cũng lên đường theo.
Tất cả khách giang hồ trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu, rất nhiều bách tính rung động nơm nớp quan sát...
Lúc này đến cả tầng mây cũng bị nhuốm máu.
Trời đất có mưa máu tung bay.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Đao mang càn quét, từng thi thể của cường giả nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, mặt đất nhuộm đầy máu.
Có những giọt máu bay trên bầu trời hóa thành sương máu.
Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng những khách giang hồ và bách tính quan sát trận chiến lại có mấy phần chết lặng.
Trên thực tế, cảnh tượng này... chẳng kích thích và chấn động bằng với lúc bí cảnh mở ra, thi thể thiên tài ở phía sau lưng La Hồng rơi xuống như mưa.
Phần lớn người chết đều là hộ đạo giả Nhị phẩm của các gia tộc nhỏ, Nhất phẩm chết rất ít. Dù sao có thể vào Nhất phẩm, hơn nữa còn là hộ đạo giả thì đều không phải là người yếu kém, cho dù là đối mặt với khí thế của năm nghìn hắc thiết kỵ thì thực lực sẽ yếu hơn nhiều, nhưng mà vẫn có thời gian trốn thoát.
Số hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết thực ra chỉ có đếm trên đầu ngón tay, bao gồm cả Trọng Minh đạo nhân cũng chỉ có khoảng ba người.
Những người chết còn lại đều là hộ đạo giả Nhị phẩm.
Chủ tướng hắc kỵ bộc phát khí huyết, sát phạt vô địch, Nhất phẩm bình thường có thể trốn nhưng mà hộ đạo giả Nhị phẩm đối mặt với Triệu Tinh Hà cơ bản là chỉ cần dùng tới một đao.
Triệu Tinh Hà vung đao lên thì có hộ đạo giả Nhị phẩm bị giết chết.
Chết rất nhiều!
Loạn!
Bên ngoài huyện An Bình trong nháy mắt máu chảy thành sông, khí huyết nồng đậm giống như sương mù dày đặc bốc hơi lên.
Chỉ chốc lát sau, đa số hộ đạo giả Nhất phẩm đều đã điên cuồng chạy trốn hết, cho dù hắc đao của Triệu Tinh Hà phá không cũng không thể dồn ép những Nhất phẩm này phải ở lại. Người có thể đạt tới Nhất phẩm đều không phải là người tầm thường, Nhất phẩm có lẽ có phân chia mạnh yếu, nhưng đó là xét đến trong Nhất phẩm mà thôi.
Những cường giả Nhất phẩm này vẫn có thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
Về phần hộ đạo giả Nhị phẩm thì không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều chết hết.
Chỉ để lại thi thể đầy đất, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nhóm khách giang hồ run sợ hít một hơi thật sâu, trước đó đã được nghe nói hắc kỵ của La gia bá đạo và kinh khủng, mà bây giờ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy quân đội mạnh mẽ từng chém giết người Hồ ở Tắc Bắc.
Không một ai có thể ngờ được một trận chiến như thế lại lấy phương thức như vậy để kết thúc.
Kết thúc?!
Không!
Vẫn chưa kết thúc!
Những Nhất phẩm bỏ chạy khắp nơi kia đột nhiên phát ra tiếng gầm thét động trời!
Giữa trời đất không biết từ khi nào đã có cánh hoa đào đang bồng bềnh tung bay.
Chương 233 Mượn một kiếm thăng thành tiên (6)
Hình như có thánh hiền ngâm xướng giữa trời đất, Chính Khí Trường Hà chảy ngang làm cho hoa đào nở rồi bay lên.
Cánh hoa đào bay tán loạn dường như hóa thành xiềng xích hoàn toàn phong tỏa trời đất.
“Lý Tu Viễn?!”
Có Nhất phẩm phát ra tiếng gầm thét vừa kinh vừa sợ!
Cánh hoa đào tụ tập lại thành trận pháp muốn phong tỏa trời đất để giữ chân những Nhất phẩm này lại!
Triệu Tinh Hà mặc hắc giáp tay cầm trường đao màu đen, toàn thân quanh quẩn khí huyết mạnh mẽ cũng không khỏi khẽ giật mình.
Nhìn về phía Đông Sơn ở huyện An Bình.
Phía trên Đông Sơn.
Lý Tu Viễn mặc áo xanh nở nụ cười, y nâng tay lên chầm chậm ra một chiêu.
Tất cả cây đào trong rừng hoa đào ở phía trên Đông Sơn đều đang chập chờn,
Vô số cánh hoa đào giống như là đại long hút nước, hóa thành vòi rồng ngút trời.
Lý Tu Viễn nở nụ cười dịu dàng.
Lúc trước ai đó đã nói y không thể ra tay được chứ?
“Lý Tu Viễn ta không giết người, mọi người đừng sợ.”
“Chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, Lý Tu Viễn ta cũng có thể ra tay.”
Đứng lặng yên ở trên Đông Sơn, gió nhẹ cuốn lên lay động tay áo của Lý Tu Viễn bay lên, những sợi tóc được buộc chặt bằng dây nhung cũng nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Y khẽ cười giống như sát nhân ở trong rừng hoa đào.
“Ta không ra tay giết người, không tính là phá giới đâu.”
Lý Tu Viễn cất tiếng như đang thì thầm.
Mà những hộ đạo giả Nhất phẩm chạy trốn kia gần như sắp phát điên.
Nghìn tính vạn tính lại không tính tới gia hỏa Lý Tu Viễn này sẽ ra tay!
Hoa đào tạo thành đại trận giống như là phong tỏa trời đất, một số hộ đạo giả Nhất phẩm có bí pháp, thế nhưng vào lúc này đều không thể phá được, tất cả đều bị vây lại.
Triệu Tinh Hà – chủ tướng của hắc kỵ đại khai sát giới, những hộ đạo giả Nhất phẩm này không dám đáp trả mũi nhọn cho nên muốn chạy trốn, bây giờ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát nữa rồi!
“Ha ha ha!”
“Lý Trạng nguyên, đủ cợt nhả! Ngày khác Triệu Tinh Hà ta sẽ mời Lý Trạng nguyên uống thiêu đao tử của Tắc Bắc!”
Triệu Tinh Hà chủ tướng của hắc kỵ lập tức cười to.
Hắc đao trong tay vung lên, đao mang màu đen xuyên qua trời cao.
Có hộ đạo giả Nhất phẩm không phá được hoa đào trận, lại cảm nhận được đao mang lộ ra sát cơ sắc bén đánh tới chỉ có thể phòng thủ!
Phốc phốc!
Nhất phẩm lại đẫm máu, cả người nhuốm máu vì trận chiến nhưng lại có thể đỡ được mấy đao của Triệu Tinh Hà chứ?
Triệu Tinh Hà có ý chí của năm nghìn hắc kỵ gia trì, ông có thể so sánh với cường giả trên Hoàng bảng, cho dù là Viên Thành Cương sợ là chưa hẳn có thể thắng.
Rốt cuộc vẫn có Nhất phẩm phá vỡ được hoa đào trận, cả người nhuốm máu điên cuồng chạy trốn.
Triệu Tinh Hà không có đuổi theo, ông chỉ cầm trường đao đang nhỏ máu đằng đằng sát khí, ánh mắt dưới áo giáp giống như lưỡi đao quét ngang qua mặt đất.
Ức hiếp nhi tử của La tướng quân chúng ta, trước đó phách lối bao nhiêu thì hiện tại sẽ để các ngươi chật vật bấy nhiêu!
Hôm nay là bữa tiệc giết chóc!
Phía trên Đông Sơn.
Nhìn mấy vị Nhất phẩm chạy trốn, Lý Tu Viễn lắc đầu ôm thư tịch bùi ngùi: “Ta vẫn còn quá dịu dàng…”
Y không thiết kế trận pháp quá phức tạp, nếu không những Nhất phẩm này đều không thể đi nổi.
Một bán bộ Nho Tiên thiết kế trận pháp để giữ họ lại không tính là quá khó.
Rầm rầm.
Một trận gió gào thét.
Một cánh hoa đào bay ra khỏi Đông Sơn lên như diều gặp gió, nhuộm máu lại một lần nữa trở về trên cây hoa đào.
Lý Tu Viễn cầm sách thánh hiền, ngồi ở dưới một gốc cây hoa đào tinh tế đọc.
......
Lúc này.
Cuộc chiến trên chín tầng mây cũng đến hồi kết thúc.
Một tia sấm sét màu vàng dường như từ trên trời xé rách tầng mây rơi xuống, hung hăng đập vào mặt đất tạo thành một cái hố to, những vòng sấm sét lóe lên ở xung quanh.
Trên bầu trời, vạn kiếm rít gào rơi xuống.
Mũi kiếm liên tục cắm xuống mặt đất, chuôi kiếm không ngừng rung động.
Một con bạch long rơi xuống đất, kiếm khí bàng bạc tản đi lộ ra bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Trần quản gia.
Trong hố lớn, Gia Luật Sách bò lên, đôi mắt màu vàng của y đã vô cùng ảm đạm.
Một trận chiến kinh động thế gian cũng đã hạ màn.
Đôi mắt màu vàng của Gia Luật Sách nhìn khí tức đang khuấy động, liên tục thiêu đốt sức mạnh sinh mệnh của Trần quản gia, trên khóe miệng lộ ra một vòng cung thỏa mãn: “Không tệ.”
“Đáng tiếc, thiêu đốt sinh mệnh và tinh khí thần, ngươi sống không được bao lâu nữa.”
“Nếu không, đánh với ngươi một trận trái lại cũng thú vị.”
Gia Luật A Cổ Đóa nói.
Trần quản gia bình tĩnh nhìn ông ta: “Đáng tiếc chưa thể đánh một trận với người thật của ngươi.”
Gia Luật A Cổ Đóa lại cười liếc nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy kiếm trì cắm đầy đất lại liếc mắt nhìn cổ kiếm Địa Giao đang lơ lửng trước người Trần quản gia, chầm chậm thở dài.
“Nếu như ta nhớ không nhầm, vỏ kiếm của ngươi vẫn còn đang ở chỗ của ta đấy.”
“Tuy là thể hiện ra được chút phong hoa của Kiếm Tiên, nhưng mà chết đi một cách đáng thương như vậy cũng không khỏi hơi đáng tiếc.”
“Tới đi, ta sẽ giữ lấy vỏ kiếm của ngươi, chờ ngươi trên thảo nguyên Tắc Bắc.”
“Nếu như ngươi không đến ta sẽ cắm vỏ kiếm xuống đất để đi tiểu.”
Gia Luật A Cổ Đóa nói.
Trần quản gia nghe vậy thì đôi mắt ngưng lại nhìn chòng chọc vào Gia Luật A Cổ Đóa.
“Dù gì đi nữa cũng đã đánh nhau với Gia Luật A Cổ Đóa ta hai lần rồi, đừng chết vô danh vô nghĩa, ha ha ha ha…”
Gia Luật A Cổ Đóa cười to.
“Ta chờ ngươi trên thảo nguyên!”
Gia Luật A Cổ Đóa không tiếp tục đánh nữa, bởi vì cơ thể Gia Luật Sách không chịu được.
Nếu còn chiến tiếp, có lẽ ông ta có thể sảng khoái nhưng Gia Luật Sách hẳn là phải chết.
Mục đích ông ta xuất hiện là vì muốn cứu Gia Luật Sách, nếu như bởi vì nguyên nhân này mà dẫn đến Gia Luật Sách phải bỏ mình, vậy thì chẳng khác nào lỗ nặng.
Vừa dứt lời Gia Luật A Cổ Đóa liền khống chế cơ thể Gia Luật Sách hóa thành một tia sấm sét vắt ngang mặt đất lướt ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở bên ngoài huyện An Bình .
Trần quản gia nhìn trường kiếm đâm đầy đất, gió thổi qua thân kiếm dường như bị gió nhẹ khuấy động phát ra âm thanh kiếm ngân vang.
Thanh sam của Trần quản gia bay lên, ánh mắt phức tạp.
Vỏ kiếm là thứ duy nhất nàng để lại ở nhân gian.
Một năm đó ông khiêu chiến Gia Luật A Cổ Đóa thảm bại, nàng lấy tính mạng đổi lại một mạng cho ông, hương tiêu ngọc vẫn chỉ để lại một cái vỏ kiếm mà nàng ôm vài chục năm.
Mà Trần Thiên Huyền ông ngay cả tư cách và dũng khí đi đoạt lại vỏ kiếm cũng không có.
Bây giờ ông sắp chết, có lẽ ông nên đi một lần.
Dù trạng thái hiện tại của ông có lẽ không thể chống đỡ đến thảo nguyên bên ngoài Tắc Bắc vạn dặm.
Nhưng mà cho dù không thể đoạt lại vỏ kiếm, nhìn một chút cũng được rồi.
Chí ít nhìn một chút thì còn có thể nhớ lại giọng nói và nụ cười của nàng.
......
La Hồng tản đi Tà Ảnh của thương ưng, hai chân trụ vững trên mặt đất. Hắn tháo mặt nạ Tà Quân xuống, cảm thấy trời đất quay hơi cuồng. Có điều, bây giờ ý chí của hắn mạnh mẽ hơn nhiều nên nhanh chóng khôi phục lại.
Ánh mắt Văn Thiên Hành nhìn hắn đầy phức tạp, thu hồi Thiên Cơ bí cảnh quay người bỏ đi.
Ông ta không muốn ở lại chỗ này, ông ta luôn cảm thấy ánh mắt của La Hồng nhìn ông ta không có ý tốt, nếu như La Hồng thật sự để Triệu Tinh Hà chém ông ta, Văn Thiên Hành cũng không có chỗ để nói lí.
Mặc kệ là La Hậu hay là La Hồng... Hai cha con này đều không nói đạo lý.
Văn Thiên Hành rời đi rất nhanh làm cho La Hồng hơi tiếc nuối.
Chẳng qua cũng không tiếc nuối nhiều lắm, dù sao tên của Văn Thiên Hành đã bị hắn vạch lên trên Tiểu Bổn Bổn rồi, đếu để Triệu Tinh Hà chém ông ta cũng chưa chắc có thể cung cấp nhiều tội ác cho lắm.
Hơn nữa dường như lần này Văn Thiên Hành cũng không có trêu chọc hắn, thậm chí còn ngàn dặm xa xôi chạy tới mở bí cảnh cho hắn.
Đại chiến kết thúc, giết chóc kết thúc.
Chỉ còn lại huyết tinh nồng đậm đầy đất, năm nghìn hắc thiết kỵ đi tới phong tỏa toàn bộ hiện trường.
Viên Hạt Tử lại một lần nữa thu hồi ngân thương vào bên trong hộp gỗ, ôm cây gậy trúc dường như lại trở thành lão đầu gầy yếu.
Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa vội vàng xúm lại.
Tiểu Đậu Hoa xem trận chiến này, kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Triệu Đông Hán hưng phấn, hai mắt rưng rưng xúc động, không nghĩ tới cả đời này hắn ta còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hắc thiết kỵ của La gia giết địch bá đạo như vậy.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương ở phía xa nhìn La Hồng khẽ gật đầu.
Cả hai được hộ đạo giả của gia tộc bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đây.
Hai hộ đạo giả kia cũng sợ hãi Triệu Tinh Hà giết thuận tay rồi sẽ vung đao về phía họ.
Trọng Minh đạo nhân đã chết, không biết Hồng Bách Uy đã chạy từ lúc nào làm cho La Hồng hơi tiếc nuối vì chưa thể cảm tạ được đạo trưởng tốt bụng.
“Viên tiền bối, vất vả rồi.”
La Hồng nhìn về phía Viên Hạt Tử, cũng có mấy phần sợ hãi và thán phục, dựa vào một để địch mười, cản mười vị Nhất phẩm cũng thực là kinh động thế gian.
“Công tử bình an là tốt rồi.” Viên Thành Cương cười nói.
Một tia sáng màu đen nhanh chóng lướt qua, một lúc sau nện ở trên mặt đất.
Triệu Tinh Hà, chủ tướng của hắc thiết kỵ giết địch trở về, huyết khí âm trầm.
Ông tháo mũ giáp xuống lộ ra một khuôn mặt trung niên kiên nghị, ánh mắt sáng ngời chiếu sáng rạng rỡ.
“Mạt tướng Triệu Tinh Hà, ra mắt công tử.”
Triệu Tinh Hà ôm quyền nói.
La Hồng nắm tướng quân lệnh trong tay do La Hậu để lại, mặc kệ La Hồng làm cách nào thôi động tướng quân lệnh, thì ông thấy lệnh cũng như thấy người.
“Làm phiền Triệu tướng lĩnh rồi.” La Hồng cười nói.
Triệu Tinh Hà khẽ gật đầu nhìn La Hồng, không khỏi hơi sợ hãi thán phục.
Lục phẩm truy sát Gia Luật Sách đứng thứ ba trên Hoàng Bảng, biểu hiện của La Hồng thật sự là mang đến cho ông quá nhiều ngạc nhiên.
Khó trách La Tướng quân để lại năm nghìn tinh binh, có lẽ... Tương lai La Hồng thật sự có thể mang đến hy vọng cho họ.
Chương 234 Mượn một kiếm thăng thành tiên (7)
Nơi xa.
Trần quản gia đang nhanh chóng phi đến.
Khí cơ trên người ông còn chưa tản đi vẫn còn đang thiêu đốt, kiếm khí sắc bén giống như Kiếm Tiên trên trời hạ phàm trần.
“Công tử, lão Trần đến để trả kiếm.”
Trần quản gia dùng ý niệm khống chế, làm cho cổ kiếm Địa Giao trôi nổi bay về phía La Hồng.
La Hồng cầm kiếm đưa cho Tiểu Đậu Hoa.
Ánh mắt nhìn về phía Trần quản gia hơi nặng nề.
Mà ở một bên khác Viên Hạt Tử vô cùng xúc động lắc đầu.
Ông và Trần Thiên Huyền tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng Trần Thiên Huyền vẫn là đi tới bước dầu hết đèn tắt này.
Triệu Tinh Hà tướng lĩnh của hắc giáp quân nhìn về phía Trần quản gia, ánh mắt hơi chấn động.
Lại thở dài một hơi không khuyên can.
“Trần thúc…”
La Hồng mở miệng.
Cho dù là hắn cũng có thể cảm nhận được khí cơ sinh mệnh trên người Trần quản gia đang dần cạn đi, lúc này kiếm khí trên người Trần quản gia hừng hực, đó chính là ánh sáng chói lọi cuối cùng của ngọn đèn đang cháy.
Đợi đến khi cháy hết thì sẽ trở nên ảm đạm.
Trần quản gia tóc trắng tung bay, cười vươn tay vỗ bả vai La Hồng.
“Thấm thoát công tử đã đã cao như vậy rồi…”
“Lão Trần nhìn người lớn lên, đáng tiếc không thể nhìn thấy người lấy vợ sinh con, không nhìn thấy người trở thành tông sư kiếm đạo.”
Trần quản gia nói.
La Hồng hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Sẽ, Trần thúc sẽ có thể nhìn thấy.”
“Ta có thể tìm y sư giỏi nhất thiên hạ kéo dài tính mạng cho Trần thúc.”
“Công tử, lão Trần ta đã già, có quá nhiều tiếc nuối, bây giờ ta cần phải đi đền bù phần tiếc nuối này. Ta sẽ đi đến thảo nguyên một chuyến, dù là thực lực này không thể chống được quá lâu nhưng ta vẫn muốn đi một lần, vung một kiếm về phía Gia Luật A Cổ Đóa thật sự.”
Trần quản gia nói.
La Hồng ngơ ngác.
Viên Hạt Tử, Triệu Tinh Hà cũng thở dài không thôi.
Trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa đã nhòe lệ, Trần quản gia nhìn nàng: “Diêu cô nương, lão Trần nhờ ngươi dưỡng kiếm giúp công tử …”
“Vâng!” Tiểu Đậu Hoa kiên nghị gật đầu.
Trần quản gia cười nhìn về phía Triệu Đông Hán, há to miệng không biết nên nói gì, hộ vệ mà ông chuẩn bị cho La Hồng này, thật sự là... Một lời khó nói hết.
“Thôi, bảo vệ công tử cho tốt.”
“Cho dù... Công tử đã mạnh hơn ngươi rồi.”
Trần quản gia nói với Triệu Đông Hán.
Triệu Đông Hán lại vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta hiểu rồi!”
Trần quản gia vui mừng cười, dường như nghĩ đến gì đó, do dự một chút lại vỗ vỗ bả vai La Hồng, cuối cùng lại lải nhải một câu...
“Công tử, thiên phú kiếm đạo của người... Rất bình thường, nhất định không được kiêu ngạo, không được tự đắc.”
Trần quản gia chân thành nói.
La Hồng gật đầu.
Trần quản gia nhìn chằm chằm La Hồng một chút, người đã từng là tiểu hài nhi ở trong mắt của ông bây giờ đã lớn như vậy rồi.
“Trần thúc.”
La Hồng bỗng nhiên lên tiếng, hắn lấy ra một viên đan dược, đó chính là Địa Tạng Đoạt Hồn Đan.
“Trần thúc, đây là đan dược duy trì sinh mệnh mà cháu đoạt được ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh, trước khi khí tức sinh mệnh hoàn toàn suy yếu thúc hãy ngậm vào trong miệng…”
Sau đó La Hồng lại bịa ra nguồn gốc của đan dược, rồi lại dặn dò.
Trần quản gia khẽ giật mình, cười cười.
Trái lại cũng không có từ chối, đây xem như là tâm ý của La Hồng.
Cho dù ông cảm thấy tác dụng không lớn lắm.
“Công tử, lão Trần đi đây.”
“Lần này đi Tắc Bắc, sau này sẽ không gặp lại.”
Trần quản gia nói.
Vừa dứt lời thanh sam bay lên hóa thành lưu quang nhanh chóng bay vào huyện An Bình, về tới La phủ.
Ông cưng chiều nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu đang nằm ngáy o o.
Sau đó vô số kiếm khí bỗng nổi lên dưới chân, giống như Kiếm Tiên bay lên trời như diều gặp gió, hóa thành một đạo kiếm mang màu trắng, giống như bạch long xoay quanh lao về phía Tắc Bắc.
Chỉ để lại âm thanh vang vọng đất trời.
“Một người với mái tóc trắng mặc thanh sam, thưởng tận vô số cảnh của nhân gian.”
“Gia Luật A Cổ Đóa, Trần Thiên Huyền ta đến đây!”
Một ngày này, bên ngoài huyện An Bình xác chết la liệt khắp nơi, vô số hộ đạo giả của thiên kiêu phải đổ máu.
Một ngày này, bí cảnh đóng lại, Văn Thiên Hành trở về kinh thành một mình.
Một ngày này, Trần Thiên Huyền đột ngột từ dưới mặt đất đi lên, ngự ngàn vạn phi kiếm hướng về phía Tắc Bắc.
......
Những chuyện xảy ra dưới ánh mắt chứng kiến của vô số khách giang hồ cuồn cuộn giống như thủy triều, trong chốc lát lan truyền ra ngoài.
Dù đêm đã khuya nhưng vẫn không cách nào ngăn cản việc thông tin được lan truyền đi.
Tin tức rất nhanh được truyền ra khỏi huyện An Bình, truyền đến những vùng ở xung quanh huyện An Bình, thậm chí truyền đến cả phủ Giang Lăng.
Phủ thành Giang Lăng có dân số đông đảo, giang hồ du hiệp đã nhiều lại càng nhiều hơn, tin tức truyền đi hiển nhiên cũng rất nhanh.
Quán trà, tửu lâu, nhà trọ trở thành nơi lan truyền tin tức nhanh nhất.
Một số khách giang hồ tận mắt chứng kiến trận chiến ở huyện An Bình có nhiều đề tài để mọi người tán gẫu nhiều hơn, họ nhanh chóng đi vào phủ thành, ở trong quán trà, tửu lâu kể tất cả những điều mà mình đã chứng kiến.
Mà một số khách giang hồ chưa từng đi vào huyện An Bình cũng hối hận không ngừng đập bàn.
Sớm biết ở bên ngoài huyện An Bình xảy ra trận chiến phấn khích cao trào như thế, họ chắc chắn sẽ không tiếc mấy bước đi đường mà tới để xem.
Các loại tin tức bay đầy trời.
“Ngày bí cảnh đóng lại, thi thể của các thiên tài rơi xuống như mưa!”
“Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng bị người ta đuổi giết như đuổi chó, nhếch nhác gầm thét rằng La Hồng và Bách Uy của Long Hổ Sơn kẻ thù cả đời của mình!”
“Viên Thành Cương tổng giáo đầu của phủ Giang Lăng yên lặng mười năm, một thương xuyên qua mười vị Nhất phẩm!”
“Hắc giáp thiết kỵ đồng loạt ra khỏi doanh trại, tướng lĩnh Triệu Tinh Hà một đao giết chết Nhị phẩm như giết chó!”
Đủ loại tin tức bay lên đầy trời gần như làm cho toàn bộ giang hồ đều sôi trào.
Chỉ trong vòng một đêm, giang hồ liền giống như nước được đun sôi không ngừng nổi bong bóng.
......
Đương nhiên La Hồng không biết tất cả những chuyện này.
Triệu Tinh Hà mang theo toàn bộ hắc giáp thiết kỵ trở về đại doanh ở bên ngoài mấy chục dặm, lần này xuất trại tấn công xem như làm kinh động thế gian, đồ sát rất nhiều hộ đạo giả Nhị phẩm.
Nhưng mà điều này không nghiêm trọng bằng vấn đề tiếp theo, Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng một lát, rồi dẫn theo đại quân quay về doanh trại chuẩn bị đối mặt với bão táp sắp bùng nổ.
Dân chúng xem náo nhiệt đã sớm bị thi thể đầy đất dọa đến nỗi mặt không còn một giọt máu nhao nhao chạy trở về trong thành, trốn ở trong nhà của mình.
Ngày bình thường có không ít bách tính muốn hướng về cuộc sống giống như giang hồ, mà bây giờ nhìn thấy cảnh tượng thi thể rơi xuống như mưa, máu chảy thành sông lại trở thành những người sợ hãi, sợ là cả đời này cũng sẽ không có suy nghĩ muốn sống cuộc sống của người trong giang hồ nữa.
Thực ra không có nhiều người biết Trần Thiên Huyền ngự kiếm bay về phía Bắc.
Mọi người đều đang chú ý đến bão táp ở bên ngoài huyện An Bình.
Đêm dài.
Trăng sáng treo trên cao phản chiếu thi thể đầy đất ở bên ngoài huyện An Bình, dường như chiếu rọi máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất.
Bên ngoài huyện An Bình vắng vẻ không có bóng người.
Cửa thành đóng kín.
Triệu Đông Hán, Tiểu Đậu Hoa đứng ở trên tường thành chờ đợi La Hồng.
La Hồng mặc áo trắng bị nhuốm máu đi xuyên qua đám thi thể ở dưới ánh trăng.
Khí huyết của những cơ thể này nồng đậm cuồn cuộn.
Nhưng mà cho dù đã chết thì khí tức trên những thi thể này vẫn mạnh như cũ chứ chưa từng suy yếu.
Dù sao họ cũng đều là cường giả Nhị phẩm, thậm chí là cường giả Nhất phẩm.
Những cường giả này nếu tụ tập cùng một chỗ cũng có thể thành lập một tông môn hàng đầu.
“La Hồng công tử đang làm gì vậy?”
Tử Vi mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng ở trên cổng thành tò mò quay đầu nhìn về phía Triệu Đông Hán dò hỏi.
Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, vết đao trên mặt nhúc nhích: “Công tử đang tế điện tu sĩ chết vì người, cho dù những người này đều muốn giết công tử nhưng công tử nhà ta thiện tâm, mỗi lần có người chết vì người trong lòng của người cũng không dễ chịu...Cho dù là tà tu công tử đều sẽ tưởng nhớ chứ đừng nói là những người này.”
Tiểu Đậu Hoa dần dần trừng to mắt, thật sao?
Tử Vi lập tức hít sâu một hơi: “La Hồng công tử không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình.”
Phương Chính cầm bản án chuẩn bị ghi chép nghe thấy lời Triệu Đông Hán nói cũng khẽ gật đầu.
Dù sao... Sự kiện lần này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cai quản của Đại Lý Tự nhưng mà họ vẫn phải lập án.
Lạc Phong lại tựa vào một góc trong tường thành thâm thúy nhìn lên bầu trời.
Giống như là đang hoài nghi nhân sinh.
Võ Cử, thiên kiêu của Đại Lý Tự, đã chết, một người kế vị mà Thiếu Khanh tĩnh tâm bồi dưỡng, cứ như vậy chết ở bên trong bí cảnh, hơn nữa lại bị La Hồng giết.
Võ Cử, thiên kiêu Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, xếp hạng thứ mười lăm trên Hoàng Bảng, người ngày thường đến cả Lạc Phong cũng phải cúi đầu, một cường giả như vậy lại bị La Hồng giết chết ở bên trong bí cảnh.
“Chưa tới một tháng…”
Lạc Phong dựa vào góc tường run rẩy, lúc này sắc mặt ông ta tang thương.
Ông ta còn nhớ kỹ lần đầu khi tiếp xúc với La Hồng, La Hồng chẳng qua chỉ là tu sĩ Cửu phẩm Kiếm Khí cảnh, đối phó với một Tà tu Bát phẩm gần như là sắp chết, nhưng mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ông ta lại tận mắt nhìn thấy năng lực giết người của La Hồng ngày càng mạnh...
Bây giờ ngay cả thiên kiêu Võ Cử, Cung Hạo trên Hoàng Bảng đều chết ở trong tay La Hồng.
Hắn là... Quái vật sao?
Lạc Phong nhìn thi thể đầy đất dưới ánh trăng càng cảm thấy tang thương.
La Hồng đi lại ở giữa thi thể, sắc mặt hơi đen lại.
Nhiều thi thể cường giả Nhị phẩm, Nhất phẩm như vậy, La Hồng thử triệu hoán tất cả Tà Ảnh thế nhưng lại không thành công.
Dù cho La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân lên thử triệu hoán thì vẫn thất bại như cũ.
Người chết có tu vi cao hơn hắn càng nhiều thì tỷ lệ triệu hoán Tà Ảnh thất bại càng cao.
Chương 235 Mượn một kiếm thăng thành tiên (8)
Những cao thủ Nhị phẩm, Nhất phẩm này có cảnh giới và tu vi cao hơn hắn quá nhiều, tỉ lệ thất bại quả thực cao đến mức dọa người.
Sau khi thử hết tất cả một lần thì La Hồng từ bỏ.
Vốn dĩ hắn còn muốn triệu hoán tà ảnh của cao thủ Nhị phẩm, thậm chí Nhất phẩm làm trợ thủ, như thế trên cơ bản hắn chẳng khác nào một bước lên trời, có thể hoành hành không sợ gì hết.
Đừng nói là Gia Luật sách, ngay cả người xếp thứ nhất trên Hoàng bảng đứng trước mặt hắn cũng sẽ bị bóp chết như thường.
Đáng tiếc, hắn nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc.
La Hồng thất vọng quay về huyện An Bình, biểu lộ uể oải khổ sở kia làm cho đám người Triệu Đông Hán bùi ngùi mãi không thôi.
Tử Vi nghĩ rồi an ủi: “La Hồng công tử đừng quá bi thương, ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
La Hồng nghe vậy nhìn Tử Vi một chút cũng không nhịn được khẽ gật đầu. Quả thực La Hồng hắn đã làm được tới cực hạn, đáng tiếc cảnh giới tăng lên vẫn quá chậm, không cách nào triệu hoán Tà Ảnh của những cao thủ này.
La Hồng chỉ cảm thấy từng tòa núi vàng sụp đổ ở trước mắt hắn, từng con vịt đã đun sôi lại vỗ cánh bay đi trước mặt hắn.
“Ừ, ta biết, thứ như vận mệnh này không có cách nào nói rõ được.” La Hồng miễn cưỡng nở nụ cười. Đúng vậy, chính xác mà nói thì triệu hoán Tà Ảnh phải xem vận khí, vận khí không tốt chính là số mệnh không tốt, số mệnh không tốt thì chớ cưỡng cầu.
Đám người Tử Vi, Triệu Đông Hán gật đầu, công tử nói rất đúng, những người này bỏ mình đều không thể trách công tử, muốn trách chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt, không biết tiếc mệnh, quả thực là muốn tìm cái chết khi đến giết công tử.
La Hồng không có ở lâu trong thành lầu, hắn cô đơn mỏi mệt mang theo Tiểu Đậu Hoa, Triệu Đông Hán và Viên Hạt Tử về La phủ.
Trần quản gia đi tới Tắc Bắc, lần này đi không rõ sống chết ra sao.
Thực ra trong lòng La Hồng cũng không chắc, cho dù đưa Địa Tạng Đoạt Hồn Đan cho Trần quản gia nhưng mà xác suất thành công của đan dược chỉ là hai phần, La Hồng cũng không thể nào cam đoan được.
Có lẽ lần này Trần quản gia một đi không trở lại.
Bên trong La phủ, La Tiểu Tiểu tỉnh lại dường như đã khóc, mắt to hơi đỏ ngồi trên ghế bành trong chính sảnh chờ đám người La Hồng.
“Ca, hình như vừa rồi muội nhìn thấy Trần thúc bỏ chúng ta đi…”
La Tiểu Tiểu nói.
La Hồng đi tới, toàn thân nhuốm máu sờ lên đầu La Tiểu Tiểu: “Còn có huynh mà, muội đừng sợ, chờ huynh nghỉ ngơi một lát thay quần áo rồi lại kể chuyện cho muội nghe.”
......
Cuối cùng La Hồng cũng không thể kể chuyện.
Bởi vì La Tiểu Tiểu thẳng thừng từ chối.
La Hồng về tới trong phòng, ánh trăng chiếu rọi, hắn tắm rửa thay một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Tinh thần của hắn rất mệt mỏi.
Ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, rất nhiều lần triệu hồi Thiên Thủ Tà Phật giết rất nhiều thiên tài, lại đại chiến với Gia Luật Sách một lúc lâu nên tinh thần vô cùng uể oải.
La Hồng ngửa mặt nằm, ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có.
Hắn rất muốn lấy quyển sổ da người ra xem tội ác một chút. Lần này ở trong bí cảnh, thông qua mục đối tượng nhắm vào đã gom được một lượng lớn tội ác, cùng với cảnh tượng thi thể rơi xuống như mưa ở bên ngoài bí cảnh làm cho người đời có cảm giác vô cùng chấn động.
Có lẽ người đời đều sẽ cảm thấy La Hồng hắn là ma đầu sát nhân, là đại ác nhân nên sẽ sợ hắn, tránh xa hắn.
Bây giờ có thể thêm một chữ Đại vào trước chữ Bại Hoại lúc trước rồi.
Thế nhưng tinh thần uể oải khốn đốn làm cho mí mắt của La Hồng có cảm giác nặng nề hơn ngàn cân, rốt cuộc hai mắt nặng nề nhắm nghiền.
......
Triệu Đông Hán nhìn qua ánh trăng, tâm trạng vẫn không cách nào bình tĩnh.
Hắn ta đứng ở bên bờ ao, ngày thường Trần quản gia cũng sẽ đứng ở chỗ này cho cá ăn, thưởng hoa sen.
Nhưng hôm nay Trần quản gia đã không còn ở đây nữa.
Thực ra Triệu Đông Hán có chút bi thương, hắn ta rất kính nể Trần quản gia nhưng mà hắn ta biết lần này Trần quản gia đến phương Bắc khiêu chiến Gia Luật A Cổ Đóa, thật ra là cục diện thập tử vô sinh, tình thế chắc chắn là phải chết.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Trần quản gia trước khi đi, hắn thấy được sự thất vọng trong ánh mắt Trần quản gia, Triệu Đông Hán lắc đầu thở dài. Hắn ta biết là do bản thân mình quá yếu không có cách nào gánh vác trách nhiệm mà một người thị vệ nên có.
“Đại nhân, người yên tâm, lão Triệu ta không thể bảo vệ được cơ thể công tử nhưng chắc chắn sẽ bảo vệ thanh danh của công tử!”
Triệu Đông Hán nói.
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao, mặc váy dài màu trắng, giữa trời đất có khí không ngừng ngưng tụ uẩn dưỡng cổ kiếm Địa Giao trong ngực nàng .
Nàng cũng không ngủ được, Trần quản gia là một trưởng bối hiền lành hòa ái như thế mà lại sắp qua đời nên nàng có chút bi thương.
Lão Triệu nhìn Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi.
Nói mấy lời với Tiểu Đậu Hoa, ánh mắt Đậu Hoa sáng lên, hai người cùng nhau ra khỏi La phủ.
Đi về phía tửu lâu lớn nhất huyện An Bình.
Trời tối người yên.
Nhưng mà Túy Hương lâu lại vẫn náo nhiệt như cũ.
Vô số khách giang hồ tràn vào tửu lâu, mỗi người đều nâng một chén rượu.
Vốn dĩ người kể chuyện ở trà lâu đều chuyển đổi trận địa đi tới tửu lâu, bởi vì chuyện hôm nay mà uống trà không đủ tinh thần, phải uống rượu mới có mùi vị.
“Lại nói La Hồng chân đạp diều hâu giương cánh trăm mét ra khỏi bí cảnh, khí huyết toàn thân ngút trời như cửu thiên ma đầu, thi thể ở phía sau hắn ầm ầm không ngừng rơi xuống, chân cụt tay đứt, cảnh tượng vô cùng máu me!”
“Đó đều là thi thể của thiên tài bị La Hồng chém giết bên trong bí cảnh, mỗi một người đều là bảo bối, thịt đầu quả tim của các gia tộc lại bị La Hồng chém giết ở bên trong bí cảnh đến mức thất linh bát lạc! Quả thực nhìn thấy mà vô cùng giật mình!”
Người kể chuyện bỗng nhiên ực một hớp rượu, vỗ lên cái bàn nước miếng văng tung tóe.
Khách giang hồ ở xung quanh nghe thấy thì sắc mặt đều ửng hồng, âm thanh ủng hộ vang vọng không dứt.
“Mẹ nhà ngươi!”
Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa vừa vào tửu lâu nghe thấy lời nói của người kể chuyện thì lập tức giận dữ.
Mở miệng mắng to!
“Cái miệng ngươi nói ra toàn là lời rác rưởi, công tử nhà ta quang minh lỗi lạc thế nào! Bên trong bí cảnh những thiên tài kia muốn giết công tử nhà ta nên bị công tử nhà ta phản sát, công tử nhà ta làm sai chỗ nào?! Lại nói, không phải thiên kiêu Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương trên Hoàng Bảng đều đã nói công tử nhà ta chỉ giết Võ Cử, làm Gia Luật Sách bị thương nặng, sao lại nói thành đại khai sát giới! Đừng có vu oan cho người khác như thế!”
Triệu Đông Hán mắng to!
Tiểu Đậu Hoa ôm cổ kiếm Địa Giao đi theo bên cạnh Triệu Đông Hán, khuôn mặt xinh đẹp kích động đến mức đỏ bừng, không biết nói gì chỉ có thể gật đầu: “Đúng!”
Lão Triệu nói rất đúng!
“Lúc trước công tử báo huyết thù cho con gái của Diêu ngự sử bị Trường Bình quận chúa ghi hận, quận chúa liên hợp đại đa số thiên tài muốn vây giết công tử nhà ta trong bí cảnh, công tử nhà ta phản sát thì sai chỗ nào chứ?!”
Triệu Đông Hán tiếp tục nói rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Hoa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đậu Hoa kích động lại lần nữa gật đầu: “Đúng!!”
Lão Triệu nói rất đúng!
Triệu Đông Hán càng nói càng kích động, vỗ bàn một cái: “Tiểu nhị đưa rượu lên!”
Người kể chuyện kia bị nói đến nỗi nghẹn họng không trả lời được, dù sao rất nhiều chuyện đều do hắn ta bịa ra.
Bây giờ mặc dù không biết thực hư lời nói của Triệu Đông Hán như thế nào, nhưng khí thế như núi nghiêng làm cho hắn ta không cách nào phản bác.
Khách giang hồ ở xung quanh lập tức hưng phấn lên.
“Tiểu nhị lên rượu” Triệu Đông Hán uống một ngụm tiếp tục nói.
......
Tắc Bắc.
Một tòa thành trì tràn đầy vết đao và lỗ mũi tên ở trên mặt đất.
La Hậu mặc hắc giáp đứng lặng ở trong thành lâu, từng vị tướng lĩnh hắc giáp cũng đứng im bên cạnh ông nhìn mặt đất bao la dưới thành ở phía xa.
Bão cát gào thét quét vào mặt người vô cùng đau nhức.
La Hậu đọc thư tín khẩn cấp mà Triệu Tinh Hà truyền đến, khuôn mặt lập tức tang thương...
“La Hồng giết sạch đại đa số thiên tài của Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu ở trong bí cảnh, lại đuổi theo Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng giống như đuổi chó?”
“Đây thật sự là con ta sao?”
La Hậu có chút hoài nghi nhân sinh.
“Ra khỏi bí cảnh lại kích hoạt tướng quân lệnh để năm nghìn hắc giáp ra khỏi trận doanh, ra lệnh vây giết hộ đạo giả Nhị phẩm, Nhất phẩm... Giết thiên tài nhà người ta rồi còn một mẻ hốt gọn luôn hộ đạo giả, đây thật sự là La Hồng, con trai của ta sao?!”
“Tiểu tử này... Con mẹ nó sao lại là Tam phẩm chứ?”
La Hậu nhìn về phía mặt đất bao la không biết nên nói gì, La Hồng càng ngày càng làm cho ông kinh ngạc.
Quan trọng nhất chính là sau khi chuyện này kết thúc, sợ là sẽ tạo ra hỗn loạn lớn.
Tướng lĩnh ở xung quanh nghe thấy cũng liếc nhìn nhau.
La Hậu tiếp tục đọc thư, đến khi đọc tới chỗ Trần Thiên Huyền thiêu đốt sinh cơ trở lại Nhất phẩm đến Tắc Bắc liều chết quyết chiến một trấn với Gia Luật A Cổ Đóa thì đôi mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Ánh mắt của mỗi một vị tướng lĩnh cũng thít chặt, có khí cơ cường hoành mà khuấy động ở trên thành lầu.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía phương nam.
Bầu trời đêm dường như bị chiếu sáng.
Trên bầu trời không biết có một thân ảnh thanh sam khoanh tay đứng từ khi nào, ngự ngàn vạn kiếm khí đứng lặng trên đầu kiếm khí giống như Kiếm Tiên phi nhanh tới.
Trần quản gia đứng lặng thủ kiếm, tóc trắng bay lên, một tịch thanh sam dán trên thân phần phật tung bay.
Ông quét mắt nhìn đám người La Hậu bên trong thành trì, khẽ vuốt cằm cười nhạt.
Sau đó đưa mắt nhìn về phía trước.
Bên ngoài cổ thành.
Phía trên thảo nguyên vạn dặm.
Thảm cỏ xanh bỗng nhiên bị một cỗ khí thế mạnh mẽ ép bẻ cong.
Phía trên thảo nguyên có ủng da đạp xuống, một bóng người khôi ngô ở một chỗ khác của thảo nguyên bước từng bước tới cầm một cái vỏ kiếm trong tay.
Một người từ nam đến, một người từ bắc đến.
Một người phi thiên, một người đạp đất.
Hai người.
Chiếu sáng cả trời đất.
Bình luận facebook