Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-177
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 173: Lo sợ
Ngay hôm sau, Thần Phong đã lại tới tìm Liễu Ngọc Đan, kể cho hắn nghe mọi sự Nghe xong Liễu Ngọc Đan chẳng những không thấy thú vị mà còn nằm dài ra bàn, ngao ngán:
- Ngươi thì vui rồi, vừa được hôn vừa được nhìn người ta tắm Ta thì chạm một cái đã bị bẻ tay
Khẽ xoa xoa môi, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên, Thần Phong tủm tỉm cười Càng làm cho Ngọc Đan tức giận
- Không chạm vào được Lãng Lãng, ta hôn ngươi bù vậy Nào, lại đây!- hắn nhoài người, túm lấy mặt Thần Phong Tên đáng ghét, dù sao thì ngươi cũng đẹp trai, hôn một cái cũng không thiệt
Đúng lúc ấy Bạch Thần Lãng bình thường không bao giờ tìm đến lại tự vác xác đến tận cửa Thấy cảnh tượng Thế tử Khắc Tư đang định cưỡng hôn biểu đệ, liền cúi đầu, lùi về sau:
- Xin lỗi, ta không biết hai người đang bận Ta sẽ quay lại sau
- Không phải đâu mà, Lãng Lãng~
- Đừng để tâm đến ta, cứ tiếp tục đi- Bạch Thần Lãng quay lưng, bước nhanh
Liễu Ngọc Đan vội vàng chạy theo Trời ơi cái miệng hại cái thân mà Thần Phong không giúp hắn thanh minh, còn nói với theo:
- Biểu ca, lần sau đừng lựa lúc bọn ta đang hành sự mà vào nữa nhé
Liễu Ngọc Đan chửi rủa thầm trong bụng Tên hỗn đản, ta giúp ngươi mà ngươi lại phá ta Từ giờ ta mặc kệ, mặc kệ ngươi bị Lục Tịnh Kỳ đó ruồng bỏ hay đá đi đâu thì đá, ta không quan tâm nữa
Sau vụ náo loạn của Thần Phong, Tịnh Kỳ cứ như người mất hồn, cảnh tượng ngày hôm qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, xua mãi không đi
"Cứ thế này thì ta sẽ bị lung lay mất thôi Càng ngày càng quyến luyến, tình cảm càng sâu càng không dứt ra được"
Dù người thân Lục gia ai cũng khuyên nàng, người có tình thì đến với nhau là lẽ tự nhiên Nhưng Tịnh Kỳ vẫn rất lo sợ Nàng biết rằng ai cũng thế thôi, lúc chưa có được sẽ vô cùng khao khát, Thần Phong cũng vậy
Giờ có thể hắn yêu thích nàng thật lòng, nhưng ai mà biết được vài ba năm nữa, hắn có thêm trắc phi, rồi hắn sẽ tìm được người mà hắn còn yêu hơn cả nàng Lại biết đâu được, sau này nàng cũng thay đổi, không còn là Tịnh Kỳ như bây giờ, nàng toan tính hơn, thủ đoạn hơn Khi đó nàng không chỉ đánh mất hắn, mà còn đánh mất chính mình Nhìn lại tuổi xuân chôn chặt trong cung cấm, nàng chẳng còn gì cả
Trái tim đế vương nào có dành riêng ai, nàng không thể ích kỷ giữ hắn cho riêng mình, nàng không có đủ lòng tin rằng sẽ có được tình yêu của hắn mãi mãi, càng không dám nghĩ tới một ngày bản thân sẽ phải nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để lôi kéo một ánh mắt ân cần
Càng nghĩ Tịnh Kỳ càng thấy lo lắng Những người xung quanh chỉ lắc đầu cho rằng nàng suy nghĩ quá nhiều, quá xa Nhưng nàng không cho là xa có lẽ chỉ trong vòng mười năm thôi, tất cả đã thay đổi rồi
Tịnh Kỳ không quá tin vào số phận, nhưng lần này nàng quyết định ra đi, để xem số phận có an bài? Kẻ có tình ắt sẽ gặp lại nhau
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Ngay hôm sau, Thần Phong đã lại tới tìm Liễu Ngọc Đan, kể cho hắn nghe mọi sự Nghe xong Liễu Ngọc Đan chẳng những không thấy thú vị mà còn nằm dài ra bàn, ngao ngán:
- Ngươi thì vui rồi, vừa được hôn vừa được nhìn người ta tắm Ta thì chạm một cái đã bị bẻ tay
Khẽ xoa xoa môi, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên, Thần Phong tủm tỉm cười Càng làm cho Ngọc Đan tức giận
- Không chạm vào được Lãng Lãng, ta hôn ngươi bù vậy Nào, lại đây!- hắn nhoài người, túm lấy mặt Thần Phong Tên đáng ghét, dù sao thì ngươi cũng đẹp trai, hôn một cái cũng không thiệt
Đúng lúc ấy Bạch Thần Lãng bình thường không bao giờ tìm đến lại tự vác xác đến tận cửa Thấy cảnh tượng Thế tử Khắc Tư đang định cưỡng hôn biểu đệ, liền cúi đầu, lùi về sau:
- Xin lỗi, ta không biết hai người đang bận Ta sẽ quay lại sau
- Không phải đâu mà, Lãng Lãng~
- Đừng để tâm đến ta, cứ tiếp tục đi- Bạch Thần Lãng quay lưng, bước nhanh
Liễu Ngọc Đan vội vàng chạy theo Trời ơi cái miệng hại cái thân mà Thần Phong không giúp hắn thanh minh, còn nói với theo:
- Biểu ca, lần sau đừng lựa lúc bọn ta đang hành sự mà vào nữa nhé
Liễu Ngọc Đan chửi rủa thầm trong bụng Tên hỗn đản, ta giúp ngươi mà ngươi lại phá ta Từ giờ ta mặc kệ, mặc kệ ngươi bị Lục Tịnh Kỳ đó ruồng bỏ hay đá đi đâu thì đá, ta không quan tâm nữa
Sau vụ náo loạn của Thần Phong, Tịnh Kỳ cứ như người mất hồn, cảnh tượng ngày hôm qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, xua mãi không đi
"Cứ thế này thì ta sẽ bị lung lay mất thôi Càng ngày càng quyến luyến, tình cảm càng sâu càng không dứt ra được"
Dù người thân Lục gia ai cũng khuyên nàng, người có tình thì đến với nhau là lẽ tự nhiên Nhưng Tịnh Kỳ vẫn rất lo sợ Nàng biết rằng ai cũng thế thôi, lúc chưa có được sẽ vô cùng khao khát, Thần Phong cũng vậy
Giờ có thể hắn yêu thích nàng thật lòng, nhưng ai mà biết được vài ba năm nữa, hắn có thêm trắc phi, rồi hắn sẽ tìm được người mà hắn còn yêu hơn cả nàng Lại biết đâu được, sau này nàng cũng thay đổi, không còn là Tịnh Kỳ như bây giờ, nàng toan tính hơn, thủ đoạn hơn Khi đó nàng không chỉ đánh mất hắn, mà còn đánh mất chính mình Nhìn lại tuổi xuân chôn chặt trong cung cấm, nàng chẳng còn gì cả
Trái tim đế vương nào có dành riêng ai, nàng không thể ích kỷ giữ hắn cho riêng mình, nàng không có đủ lòng tin rằng sẽ có được tình yêu của hắn mãi mãi, càng không dám nghĩ tới một ngày bản thân sẽ phải nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để lôi kéo một ánh mắt ân cần
Càng nghĩ Tịnh Kỳ càng thấy lo lắng Những người xung quanh chỉ lắc đầu cho rằng nàng suy nghĩ quá nhiều, quá xa Nhưng nàng không cho là xa có lẽ chỉ trong vòng mười năm thôi, tất cả đã thay đổi rồi
Tịnh Kỳ không quá tin vào số phận, nhưng lần này nàng quyết định ra đi, để xem số phận có an bài? Kẻ có tình ắt sẽ gặp lại nhau
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook