Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-186
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 182: Ta đã nói là cưỡi ngựa
Vùng bật dậy, Thần Lãng đứng phắt lên, chỉ vào mặt Liễu Ngọc Đan mắng xối xả, càng mắng mặt càng đỏ lên vì ngượng:
- Tên khốn nạn, ngươi cố tình chuốc say ta, lại còn lợi dụng lúc bổn vương gia thần trí không tỉnh táo mà giở trò đồi bại Vô liêm sỉ, biến thái, trơ tráo, ngươi còn điều xấu gì chưa làm không hả?
Liễu Ngọc Đan ung dung ngồi dậy, trỏ vào hạ bộ ẩn hiện dưới làn áo mỏng của Thần Lãng:
- Ta còn chưa động tới tiểu Lãng Lãng của ngươi, ngươi loạn cái gì?
Bạch Thần Lãng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống Thiên địa ơi, quần của ta đâu mất rồi?
- Ta giết ngươi!!!- xấu hổ xen lẫn tức giận, Thần Lãng xông tới toan bóp chết tên Thế tử kia cho hả dạ
Ai ngờ thấy tiếng động lớn, đám cung nữ nhanh chóng xô cửa xông vào, khiến cho hai kẻ bên trong ngớ người Trước mắt bọn họ là Thế tử cao quý, mị hoặc đang nửa nằm nửa ngồi, áo mặc mà không cài khuy, để lộ bờ ngực trần quyến rũ Còn tiểu vương gia trên người chỉ có độc một chiếc áo trong mỏng manh, đang "dịu dàng" vịn vào vai Thế tử
Liễu Ngọc Đan thấy bọn họ xông vào, nhanh chóng lấy chăn quàng lên người Thần Lãng "Của ta, không cho phép các người nhìn!"
- Cút ra ngoài!
- Thế tử tha tội, chúng nô tì không thấy gì hết- Vội vàng lui ra ngoài- Không gián đoạn thời khắc vui vẻ của người, chúng nô tì cáo lui
"Thôi xong, thế là hết Bọn họ đã nhìn thấy rồi, thậm chí còn tưởng ta với hắn Danh dự của ta, tự tôn của ta, mất sạch rồi"- Thần Lãng tay vẫn đặt trên cổ Liễu Ngọc Đan, run run
Đọc được lo sợ trong mắt hắn, Ngọc Đan kéo tay hắn, xoa xoa tay an ủi:
- Đừng lo, bọn họ tuyệt đối kín miệng Hơn nữa đêm qua chỉ đơn thuần là ngủ chung một giường thôi, không có chuyện gì cả
- Vậy tại sao eo của ta lại đau mỏi như thế?- Thần Lãng hùng hổ giật tay lại Giờ đến đứng cũng không vững được nữa rồi- Còn không phải là do ngươi gây ra?
Liễu Ngọc Đan sững người
- Ta thề là ta trong sạch, việc không đứng đắn nhất ta làm chỉ là sờ mông ngươi thôi mà
- Im miệng! Việc như thế mà ngươi còn nói ra được
Liễu Ngọc Đan vùng dậy, lấy chăn quấn chặt, che đi thân dưới của Thần Lãng
- Nói cho ngươi biết, ngươi mới là kẻ cả đêm quyến rũ, phiền ta không ngủ được Ngươi tự mình kêu nóng, cởi hết quần áo, ta không cản lại thì ngay cả cái áo mỏng này cũng không còn trên người ngươi đâu Được bổn Thế tử nhường giường cho lại không biết điều, còn đòi lấy ta làm gối ôm, hại ta mỗi lần thức dậy đều phải tự tát mình mấy cái giữ bình tĩnh - hắn nói một tràng dài, khiến cho Thần Lãng tròn mắt kinh ngạc- Vì sao eo ngươi đau mỏi ấy hả? Còn không phải vì ngươi liều mạng cưỡi ngựa như điên, rồi lại ngủ gục trên ngựa sao? Ta nói cưỡi ngựa là cưỡi ngựa, đồ đầu óc đen tối, chứ ngươi nghĩ là cưỡi gì?
- Ta ta - Thần Lãng bối rối, định cứ thế chạy ra ngoài Không nhớ là bản thân đang quấn cái chăn to đùng, loạng choạng nên ngã cái oạch
Vừa giận vừa thương, Liễu Ngọc Đan đi tới, xốc hắn lên giường, xoa đầu dặn dò:
- Được rồi, được rồi, không cần vội Đợi đấy, ta đi lấy đồ cho ngươi thay
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Vùng bật dậy, Thần Lãng đứng phắt lên, chỉ vào mặt Liễu Ngọc Đan mắng xối xả, càng mắng mặt càng đỏ lên vì ngượng:
- Tên khốn nạn, ngươi cố tình chuốc say ta, lại còn lợi dụng lúc bổn vương gia thần trí không tỉnh táo mà giở trò đồi bại Vô liêm sỉ, biến thái, trơ tráo, ngươi còn điều xấu gì chưa làm không hả?
Liễu Ngọc Đan ung dung ngồi dậy, trỏ vào hạ bộ ẩn hiện dưới làn áo mỏng của Thần Lãng:
- Ta còn chưa động tới tiểu Lãng Lãng của ngươi, ngươi loạn cái gì?
Bạch Thần Lãng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống Thiên địa ơi, quần của ta đâu mất rồi?
- Ta giết ngươi!!!- xấu hổ xen lẫn tức giận, Thần Lãng xông tới toan bóp chết tên Thế tử kia cho hả dạ
Ai ngờ thấy tiếng động lớn, đám cung nữ nhanh chóng xô cửa xông vào, khiến cho hai kẻ bên trong ngớ người Trước mắt bọn họ là Thế tử cao quý, mị hoặc đang nửa nằm nửa ngồi, áo mặc mà không cài khuy, để lộ bờ ngực trần quyến rũ Còn tiểu vương gia trên người chỉ có độc một chiếc áo trong mỏng manh, đang "dịu dàng" vịn vào vai Thế tử
Liễu Ngọc Đan thấy bọn họ xông vào, nhanh chóng lấy chăn quàng lên người Thần Lãng "Của ta, không cho phép các người nhìn!"
- Cút ra ngoài!
- Thế tử tha tội, chúng nô tì không thấy gì hết- Vội vàng lui ra ngoài- Không gián đoạn thời khắc vui vẻ của người, chúng nô tì cáo lui
"Thôi xong, thế là hết Bọn họ đã nhìn thấy rồi, thậm chí còn tưởng ta với hắn Danh dự của ta, tự tôn của ta, mất sạch rồi"- Thần Lãng tay vẫn đặt trên cổ Liễu Ngọc Đan, run run
Đọc được lo sợ trong mắt hắn, Ngọc Đan kéo tay hắn, xoa xoa tay an ủi:
- Đừng lo, bọn họ tuyệt đối kín miệng Hơn nữa đêm qua chỉ đơn thuần là ngủ chung một giường thôi, không có chuyện gì cả
- Vậy tại sao eo của ta lại đau mỏi như thế?- Thần Lãng hùng hổ giật tay lại Giờ đến đứng cũng không vững được nữa rồi- Còn không phải là do ngươi gây ra?
Liễu Ngọc Đan sững người
- Ta thề là ta trong sạch, việc không đứng đắn nhất ta làm chỉ là sờ mông ngươi thôi mà
- Im miệng! Việc như thế mà ngươi còn nói ra được
Liễu Ngọc Đan vùng dậy, lấy chăn quấn chặt, che đi thân dưới của Thần Lãng
- Nói cho ngươi biết, ngươi mới là kẻ cả đêm quyến rũ, phiền ta không ngủ được Ngươi tự mình kêu nóng, cởi hết quần áo, ta không cản lại thì ngay cả cái áo mỏng này cũng không còn trên người ngươi đâu Được bổn Thế tử nhường giường cho lại không biết điều, còn đòi lấy ta làm gối ôm, hại ta mỗi lần thức dậy đều phải tự tát mình mấy cái giữ bình tĩnh - hắn nói một tràng dài, khiến cho Thần Lãng tròn mắt kinh ngạc- Vì sao eo ngươi đau mỏi ấy hả? Còn không phải vì ngươi liều mạng cưỡi ngựa như điên, rồi lại ngủ gục trên ngựa sao? Ta nói cưỡi ngựa là cưỡi ngựa, đồ đầu óc đen tối, chứ ngươi nghĩ là cưỡi gì?
- Ta ta - Thần Lãng bối rối, định cứ thế chạy ra ngoài Không nhớ là bản thân đang quấn cái chăn to đùng, loạng choạng nên ngã cái oạch
Vừa giận vừa thương, Liễu Ngọc Đan đi tới, xốc hắn lên giường, xoa đầu dặn dò:
- Được rồi, được rồi, không cần vội Đợi đấy, ta đi lấy đồ cho ngươi thay
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook