-
Chương 122
Trước lời mời và sự dụ dỗ của Archer, Đường Ngọc Phỉ giả vờ tò mò, cẩn thận hỏi: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên, tôi bảo đảm cô nhất định sẽ thích nơi đó.” Archer cười khẽ, nắm lấy tay Đường Ngọc Phỉ rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô. Ánh mắt anh ta khẽ trượt xuống và dừng ở cần cổ trắng nõn trần trụi của Đường Ngọc Phỉ, trong mắt anh ta lóe lên một tia khao khát, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm thân thiện hiền lành, đúng mực.
Đường Ngọc Phỉ thu hết tất cả biến hóa nhỏ ấy của anh ta vào mắt, trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt cô vẫn e lệ gật đầu.
Sắc trời chuyển tối, mặt trời lặn về phía chân trời, và nhiệt độ cũng đã giảm dần. Archer đưa Đường Ngọc Phỉ ra khỏi quán rượu mà không có chút trở ngại nào, trên đường luôn trò chuyện với cô hòng dời đi sự chú ý của cô, bất tri bất giác đã đi chệch khỏi con đường ban đầu.
Trên đường, người qua lại ngày càng ít, đến khi cả hai dừng lại, Archer đã đưa Đường Ngọc Phỉ rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Archer, đây là đâu, anh muốn làm gì?” Đường Ngọc Phỉ giả vờ hoảng sợ lùi lại hai bước, sau lưng dựa vào vách tường cứng lạnh như băng, cả người cô căng chặt, sẵn sàng để phòng thủ bất cứ lúc nào.
“Trùng động” giữa cổ tay cô hơi nóng lên, Đường Ngọc Phỉ đang tự hỏi xem mình nên biến ra vũ khí gì để ngăn cản hành động của anh ta một cách hiệu quả mà không giết chết anh ta.
“Quý cô xinh đẹp, trong mắt tôi, cô là loại rượu vang ngon miệng và quý giá nhất. Cô bằng lòng dâng hiến cho tôi chứ?” Archer nhếch miệng cười, nhưng không còn là nụ cười của một quý ông, mà nó mang theo vẻ phấn khích khi nhìn thấy con mồi. Khuôn mặt anh ta có chút điên cuồng, đồng tử đỏ ngầu, răng nanh sắc bén mọc dài, chìa ra khỏi môi.
Anh ta vừa nói vừa bước từng bước một tới gần Đường Ngọc Phỉ, như thể anh ta muốn thưởng thức biểu hiện kinh sợ trên khuôn mặt con mồi trước khi bị giết.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta. Vì thế Archer mất hết kiên nhẫn và đột nhiên lao lên phía trước.
Đường Ngọc Phỉ lập tức biến “Trùng động” thành dao găm chặn lại, nhưng cho dù dao găm đã đâm vào ngực Archer cũng không ngăn cản được động tác của anh ta, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cổ mình đau nhói, cô đã bị đối phương cắn rồi.
Shit!
Đối phương uống máu rất lạnh lùng và thô bạo, hoàn toàn khác với quý ông lịch thiệp như Lexus, khiến Đường Ngọc Phỉ cảm thấy vừa đau đớn vừa ghê tởm.
Mẹ nó, sao nam chính vẫn chưa tới?
Ngay khi Đường Ngọc Phỉ đang do dự không biết có nên tự cứu mình hay không thì một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua gáy khiến cô rùng mình, con ma cà rồng đang ghé vào vai cô đã bay ngược ra ngoài và đập mạnh lên tường, khiến bức tường thủng một lỗ lớn.
Đường Ngọc Phỉ ôm lấy cần cổ đang chảy máu rồi lùi về sau hai bước, áp vào lồng ngực lạnh lẽo của anh.
Cô vừa quay đầu lại nhìn, lại thấy hai con ngươi màu tím sẫm quen thuộc, sau đó dần chuyển sang màu đỏ như máu.
Sao có thể là Lexus? Mặt Đường Ngọc Phỉ đầy vẻ kinh ngạc, hẳn là anh không nên có mặt ở đây mới đúng.
“Lillian, tôi cần một lời giải thích.” Hầu kết Lexus khẽ nhúc nhích, giọng nói anh trầm thấp như đàn cello vang lên bên tai cô. Ngón tay lạnh lẽo của anh vuốt ve cổ Đường Ngọc Phỉ, đầu ngón tay tái nhợt dính đầy máu.
Còn giải thích cái gì nữa, răng của anh cũng mọc dài ra rồi, được chứ?!
Quả nhiên, sau khi Lexus nói xong dường như không thể chịu đựng được nữa, dùng một tay ôm eo cô, khóa chặt cô trong lòng ngực mình, sau đó anh chậm rãi cúi đầu xuống sát cổ cô, khẽ liếm vết máu còn chưa khô, Đường Ngọc Phỉ bị kích thích không nhịn được mà run lên.
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Ma cà rồng độc ác bẩn thỉu, mi thế mà lại thật sự tấn công người qua đường, ta, Eric, sẽ thay Chúa trừng phạt mi.”
Eric, đúng là tên của nam chính.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vest ngắn, chân mang đôi ủng cổ thấp từ ngoài ngõ đi vào, mái tóc vàng lóa mắt, mắt nhìn chằm chằm Lexus với vẻ ghét ác như thù.
Thân là nam chính, đương nhiên gương mặt kia lớn lên cũng đẹp không kém, chẳng qua là kết hợp với lời thoại hạng hai như vậy, dù thế nào Đường Ngọc Phỉ cũng không tán thưởng nổi… Đây là kiểu sắp xếp gì vậy? Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ không nói nên lời, hiệu suất của nam chính quả thực chẳng ra làm sao.
“Thưa cô, cô đừng lo lắng, tôi sẽ cứu cô khỏi miệng của những sinh vật độc ác ngay lập tức.” Eric cầm lấy roi bên hông, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Không phải anh ấy tấn công tôi, mà là…” Đường Ngọc Phỉ nói xong chỉ về hướng Archer ngã xuống, nhưng lúc này mặt đất đã trống không, Đường Ngọc Phỉ lập tức ngẩn người.
Trước mặt gió gào thét, Eric đã vung roi về phía bên đây, cây roi này đặc biệt được làm từ cây mây và ngâm trong nước thánh bảy bảy bốn mươi chín ngày, không làm người bị thương, nhưng đối với ma cà rồng lại có lực sát thương chí mạng.
Nhưng cho dù không thể làm con người bị thương, nhưng bị đánh trúng vẫn rất đau đó!
May mắn thay, Lexus đã ôm cô nghiêng người và ôm chặt bảo vệ cô trong lòng, roi đánh vào người anh để lại một vết máu trên khuôn mặt tái nhợt và tuấn tú của anh, vết thương cũng không lập tức khép miệng lại.
“Quả nhiên là ma cà rồng!” Ánh mắt Eric sáng lên, ra tay càng thêm tàn nhẫn, còn nhân tiện trấn an Đường Ngọc Phỉ: “Quý cô không cần lo lắng, roi của tôi rất chuẩn, sẽ không làm cô bị thương.”
Trên thực tế, Eric, thân là nam chính, vẫn có chút thực lực, nhưng rõ ràng vẫn không đủ để đối phó với Lexus. Lúc này Lexus ôm Đường Ngọc Phỉ bình tĩnh né tránh, cũng không ra tay phản kích, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Trò chơi mèo vờn chuột này quả thực lãng phí thời gian.
Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ thoát khỏi vòng tay của Lexus và đứng che trước người anh, cô cau mày nhìn Eric.
Eric linh hoạt dừng tay lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Thưa cô, cô đang bảo vệ cho ma cà rồng phía sau cô sao? Chẳng lẽ cô đã bị anh ta kéo xuống vực sâu sa đọa?”
…vực sâu em gái anh.
Đường Ngọc Phỉ hít một hơi thật sâu, chịu đựng đầu đầy vạch đen nói: “Ngài Eric, không phải anh ấy tấn công tôi, mà là một ma cà rồng khác của tộc Malkavian bị mất khống chế. Hiện giờ anh ta đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, nếu anh không mau đuổi theo, rất có thể sẽ xảy ra nhiều vụ giết người dã man hơn.”
“Đợi tôi giải quyết anh ta trước đã…”
“Anh không đánh lại anh ấy.” Đường Ngọc Phỉ không nhịn được nữa cắt ngang lời nói của Eric.
Không thấy người ta không có hứng thú đánh nhau với anh sao, người ta còn có thể hạ gục người sói trong nháy mắt đó, muốn động thủ thì cũng phải chọn đêm nguyệt thực như kịch bản gốc đi.
Khuôn mặt Eric đỏ bừng vì câu nói của Đường Ngọc Phỉ, anh ta trợn mắt há miệng thở dốc, tựa như muốn nói cái gì đó để phản bác lại.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng thét thảm thiết, vô cùng đột ngột và chói tai phá vỡ sự yên lặng.
Lần này, cuối cùng Eric cũng không tiếp tục dây dưa với Lexus nữa, sắc mặt biến đổi sau đó anh ta nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh.
Đường Ngọc Phỉ vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô lại quên mất rằng sau lưng cô có một ma cà rồng còn nguy hiểm hơn đang chờ hút máu. Lexus cúi người dựa vào cổ cô mà không hề báo trước, răng nanh của anh xuyên qua làn da cô, cảm giác tê dại lại lan khắp toàn thân, chân Đường Ngọc Phỉ mềm nhũn, cô ngã vào lồng ngực Lexus. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Lexus, dừng lại.” Cơn choáng váng do mất máu truyền đến, Đường Ngọc Phỉ vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Còn Lexus dường như bị động tác không tự chủ của anh dọa sợ, lập tức ngừng hút máu, màu con ngươi cũng dần khôi phục.
Đường Ngọc Phỉ vung chân, để Lexus ôm cô vào lòng rồi chậm rãi rời khỏi hẻm nhỏ.
Trên đường trở lại lâu đài cổ hai người không nói một lời, Sunny vội vàng chạy ra đón, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đường Ngọc Phỉ, cô ngạc nhiên che miệng lại: “Chúa tôi, cô Lillian, sao cô lại biến thành như vậy…”
Bây giờ váy Đường Ngọc Phỉ dính đầy vết bùn, chỗ bị bẩn trên vai còn có vết trầy, vết thương trên cổ và vết máu đáng ngờ.
“Đi tắm nước nóng sau đó tới phòng đàn gặp tôi.” Lexus nói với cô.
Sao cô lại có cảm giác quỷ dị như kiểu rửa sạch sẽ để chờ giao đồ ăn vậy? Đường Ngọc Phỉ chửi thầm trong lòng, ngoài mặt lại ngoan ngoãn thành thật gật đầu, theo Sunny đi tắm rửa, thay một bộ váy sạch sẽ.
Sau đó cô mang theo tâm trạng hơi thấp thỏm bước đến phòng đàn, nhưng lại nghe thấy tiếng đàn piano êm dịu tuyệt vời truyền ra ngoài hành lang. Cửa phòng đàn khép hờ, Đường Ngọc Phỉ đứng ở cửa nhìn thấy Lexus đang ngồi thẳng tắp đoan chính trước cây đàn piano và chơi Bản nhạc Ánh trăng, những ngón tay thon dài tái nhợt của anh ấy nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, từ chậm đến nhanh.
Mí mắt anh hơi rũ xuống, một tia sáng từ cửa sổ chiếu vào mái tóc bạch kim của anh, phủ lên màu sắc lộng lẫy. Các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng có chiều sâu rõ rệt, có thể nói là một kiệt tác do bàn tay của Thượng đế tạo nên.
Đường Ngọc Phỉ không làm phiền anh mà yên lặng lắng nghe cho đến khi anh kết thúc khúc nhạc và mở lời: “Lillian, cô vào đi.”
Anh không đề cập đến chuyện cô tự ý ra ngoài, mà lật từng trang của quyển nhạc phổ trên giá đàn piano, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh và nói: “Giáo viên dạy piano khen ngợi kỹ năng chơi piano của cô đã tiến bộ rất nhiều, hãy đàn bản nhạc này một lần xem nào.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì thế, Đường Ngọc Phỉ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, nhìn qua bản nhạc một lần.
Quả nhiên, vẫn là bản nhạc Valse hợp âm A khiến người ta đau trứng đó.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lexus, Đường Ngọc Phỉ đã chơi bản nhạc này một cách vô cùng chính xác và không hề có sai sót, đàn tốt hơn rất nhiều lần so với trước đây.
“Thật đúng là đứa bé ngoan.” Lexus hài lòng gật đầu, khóe môi lộ ra ý cười, bàn tay to vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu cô.
“… Tôi không phải trẻ con, ngài Howard.” Đường Ngọc Phỉ bắt lấy tay anh trên đỉnh đầu, vẻ mặt không nói nên lời, cô cần phải sửa lại cái suy nghĩ này của Lexus, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch chinh phục tiếp theo của cô.
Cho nên vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị, nói với giọng nghiêm túc: “Tôi đã lớn và có suy nghĩ của riêng mình. Tôi không muốn chỉ ăn bánh mì và thịt nguội, tôi không muốn tham gia những lớp học lễ nghi phiền phức này và cũng không muốn trở thành một quý cô. Tôi chỉ muốn được sống tự do tự tại như một chú chim, bất cứ lúc nào cũng có thể mặc quần áo nhẹ nhàng đi cưỡi ngựa săn thú, và có thể đến quán rượu để gọi cho mình một ly rượu vang.”
Lexus không ngạc nhiên với lời nói của cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Lillian, sự giáo dục và kiểm soát có thể giúp cho cô trở nên tốt hơn, tương lai cô sẽ cảm ơn tôi.”
“Đến khi sự kiểm soát quá mức bị phá vỡ thì sẽ trở thành chuyện không thể cứu vãn.” Đường Ngọc Phỉ cười ranh mãnh, đột nhiên cúi người lại gần khẽ hôn lên má Lexus, nói nhỏ với anh: “Đây là lần đầu tiên tôi phá vỡ sự kiểm soát.”
“Lillian, đừng khiến tôi tức giận.” Lexus ngẩn người, sau đó nhíu mày nhìn cô với vẻ không vui.
Dáng vẻ đó giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, đây rõ ràng không phải là điều mà Đường Ngọc Phỉ muốn.
Cô có chút ngả ngớn dùng đầu ngón tay nâng cằm Lexus lên, ánh mắt mang theo vài phần ác ý, khẽ hừ mũi nói: “Ngài Howard không kiềm chế được mà không ngừng hút máu của tôi hết lần này đến lần khác, không phải cũng đã phá vỡ sự quản thúc rồi sao? Sở dĩ anh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, là vì anh ngửi thấy mùi máu của tôi phải không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tôi đoán, bây giờ căn bản anh không có cách nào để từ chối tôi.”“Ngài Howard, không biết anh có hứng thú phá vỡ sự kiềm chế này cùng tôi không?”