Đường Ngọc Phỉ không thể ngờ được khi cô tỉnh dậy, thì cô sẽ từ một vị khách của Tòa Thánh biến thành một tù nhân. Cô bị đưa đến một căn phòng nhỏ chật hẹp, ở đây chỉ có một chiếc giường, trên đầu có một cái giếng trời với khung cửa được xây song sắt.
Thái độ của người đàn ông đưa cô vào đây không mấy lịch sự. Anh ta không hề quan tâm đến vết thương ở chân của Đường Ngọc Phỉ, mà ném cô vào đó một cách hơi thô lỗ. Đường Ngọc Phỉ vẫn còn đang sững sờ, cô loạng choạng bước vài bước, lòng bàn chân đau như dẫm phải dao, đau đến mức cô hít khí lạnh. Cô quay người lại, không ngừng dùng ngôn ngữ ký hiệu với người đàn ông, tỏ ý cô muốn một cây bút và một mảnh giấy.
Yêu cầu này của cô đã được chấp nhận, vì vậy Đường Ngọc Phỉ ngay lập tức viết: Tại sao lại bắt nhốt tôi? Tôi muốn gặp ngài Eric.
Nhưng kết quả là người đàn ông lại cười lạnh một tiếng: “Tạm thời ngài Eric sẽ không gặp cô, cô cứ ngoan ngoãn ở đây cho đến khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng đi.”
Đường Ngọc Phỉ cau mày thật chặt, trên mặt cô đầy vẻ ngờ vực.
“Nói thật cho cô biết, việc giam giữ cô là ý của ngài Eric. Tòa Thánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có dan díu với ma cà rồng.”
Câu “Dan díu với ma cà rồng” này khiến tim Đường Ngọc Phỉ hẫng một nhịp, không cần nói cũng biết, ma cà rồng này chắc chắn là đang nói đến Lexus.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng bình tĩnh lại, cô chậm rãi dịch người về phía giường rồi ngồi xuống. Nếu thân phận ma cà rồng của Lexus đã bị lộ, thì danh phận “Con trai của bá tước Howard” cũng sẽ có người nhận ra, vậy tất nhiên sẽ truy ra thân phận của cô cũng có liên quan.
Với tình cảnh hiện giờ của cô, tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của Eric, bây giờ cô cũng chỉ có thể chờ anh ta quay lại.
Chỉ là một lần chờ đợi này là từ tờ mờ sáng cho đến khi trời gần tối. Cuối cùng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có tiếng chìa khóa được tra vào ổ, sau đó cửa phòng được mở ra.
Đường Ngọc Phỉ ngước mắt nhìn, cô nhận ra người bước vào không phải Eric, cũng không giống như người của Tòa Thánh, mà là một cô gái ăn mặc đơn giản có nước da bánh mật. Vừa nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ mặt cô ta liền biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Thật sự là cô ư!”
Nhưng Đường Ngọc Phỉ không có ấn tượng gì với cô gái này. Vẻ mặt cô hơi mờ mịt nhíu mày, bụng nghĩ thầm, không phải lại là hậu quả của Lillian nữa chứ? Diễn đàn Vietwriter.vn
Tình huống sau đó đã khẳng định suy đoán của Đường Ngọc Phỉ. Tiếp theo có thêm hai ba cô gái lần lượt bước vào, cử chỉ của họ hơi thấp thỏm và nét mặt lộ rõ vẻ sợ hãi sau khi nhìn thấy cô.
Một, hai hay ba người, dù sao cô cũng phải có chút ấn tượng chứ.
Sắc mặt Đường Ngọc Phỉ dần dần trở nên khó coi, cô đã phục hồi lại tinh thần, đây đều là những cô gái cô đã từng thả đi, Tòa Thánh vậy mà lại tìm từng người một quay lại. Nói cách khác, chuyện ở tầng hầm đã bị lộ, là ai đã nói ra?
Dường như không cần suy nghĩ thêm, khuôn mặt của Bella hiện lên trong đầu Đường Ngọc Phỉ.
Cô không khỏi nắm chặt góc áo, cuối cùng cô cảm thấy đầu muốn căng trướng lên.
Cuối cùng, cánh cửa lại một lần nửa bị mở ra, người bước vào là Eric. Anh ta giữ cửa đứng cách cô không xa, vẻ mặt anh ta hơi phức tạp, do dự muốn nói lại thôi. Sau đó anh ta vẫn im lặng bước đến trước mặt cô và đứng đó.
“Cô Lillian, cô có biết những cô gái vừa vào đây không?”
Đường Ngọc Phỉ mím môi, thoáng cân nhắc nên trả lời như thế nào.
“Những cô gái đó đã từng đến lâu đài của Bá tước Howard để xin làm người giúp việc, kết quả là tất cả đều một đi không trở lại. Nhưng khi tìm người khắp nơi trong thành phố đều không có kết quả và đang định bỏ cuộc, thì họ lại lần lượt quay về.” Eric nhìn Đường Ngọc Phỉ, nhẹ nhàng nói, tựa như đang quan sát phản ứng của cô “Chỉ là sau khi bọn họ trở về, cũng không chịu nói trong khoảng thời gian mất tích đã xảy ra chuyện gì. Đến bây giờ các cô ấy cũng không chịu mở lời, tôi nghĩ có lẽ bọn họ đã bị đe dọa.”
“Đã có người nói ra thân phận của gã ma cà rồng kia, anh ta đúng là con trai của Bá tước Howard. Còn cô, là cô gái mà anh ta nhận nuôi phải không? Tôi đã đến trang viên của bà Albert để hỏi thăm, cô có mối quan hệ rất thân thiết với gã ma cà rồng đó.”
Xem ra mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ bình tĩnh, cầm một tờ giấy lên viết một câu: Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?
Eric ngập ngừng hỏi: “Cô có từng làm tổn thương những cô gái này không?”
Ánh mắt anh ta mang theo vài phần hi vọng và mong đợi, rõ ràng là anh ta không muốn tin rằng cô gái mà anh ta thích lại làm ra chuyện tổn thương người khác.
Đường Ngọc Phỉ biết điều này, nên đương nhiên cô sẽ không thừa nhận. Vì vậy cô lắc đầu, rất thẳng thắn viết lên giấy: Tôi không có.
Cô không những không làm tổn thương bọn họ mà ngược lại còn thả họ về, xem như cô có ơn với họ mới đúng.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Eric lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta tự lẩm bẩm: “Tất cả những chuyện này chắc chắn đều do gã ma cà rồng kia làm, có lẽ cô cũng chỉ là người bị hại thôi.”
“Cô Lillian, vì cô vô tội, nên tôi nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ sự thật. Chỉ là, trong khoảng thời gian này cô phải ở lại đây, để cô phải chịu thiệt thòi rồi.”
Đối mặt với ánh mắt đầy vẻ có lỗi của Eric, Đường Ngọc Phỉ lại giơ tờ giấy lên, trên đó viết: Ngài Eric, sao anh lại biết được chuyện này vậy?
Cô nhìn Eric chằm chằm, đôi đồng tử nâu đậm phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt anh ta, im lặng chất vấn.
Tuy nhiên, Eric im lặng một lúc, không trả lời câu hỏi của cô mà lại nói: “Nếu cô cần gì, tôi sẽ nhờ người mang đến cho cô.” Sau đó anh ta vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Hiển nhiên là anh ta đang bảo vệ Bella, hơn nữa, anh ta vẫn đang nghi ngờ cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Ngọc Phỉ. Tuy rằng cô biết hiện tại không thể ra ngoài, nhưng cô cũng không lo lắng lắm bởi vì nguyệt thực đang đến gần. Nếu cô thực sự có thể đổi lại cơ thể của mình như lời Sera đã nói, thì đến lúc đó người bị nhốt ở đây sẽ là Lillian.
Hy vọng mọi thứ sẽ không xảy ra sai sót gì.
Đường Ngọc Phỉ ngồi ở đây hai ngày, gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, cô hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Khi gần đến đêm ngày thứ ba, Eric lại tới gặp cô một lần. Đường Ngọc Phỉ không nhịn được hỏi han tình hình của Sera, nhưng Eric chỉ nói với cô rằng Sera vẫn còn sống, một mực không nói thêm gì nữa.
Chỉ là, trước khi rời đi anh ta do dự nói: “Cô Lillian, sau đêm nay tôi sẽ cho cô ra ngoài, cô kiên nhẫn đợi một chút nhé.”
Tại sao lại phải là đêm nay?
Mí mắt Đường Ngọc Phỉ dựt dựt, lúc này mới chú ý thấy Eric đã ăn mặc chỉnh tề, giống như anh ta chuẩn bị đi ra ngoài. Một cây cọc gỗ và một chiếc roi bằng gỗ bần được dắt vào thắt lưng anh ta, và cây thánh giá bạc trên cổ anh ta phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Người của Tòa Thánh định lợi dụng đêm nguyệt thực để đối phó Lexus sao?!
Ngay lúc cô phản ứng lại, Đường Ngọc Phỉ đã từ trên giường nhảy lên, lao về phía cửa. Tuy nhiên, cửa đã bị Eric đóng lại, Đường Ngọc Phỉ liều mạng đập cửa nhưng không ai đáp lại, bước chân của Eric cũng dần biến mất.
Chết tiệt, tại sao cô không phải là phù thủy chứ?!
Đường Ngọc Phỉ nhìn lên giếng trời, thấy bầu trời dần dần tối lại, mặt trăng còn chưa xuất hiện, rốt cuộc khi nào cô mới có thể đổi về lại đây!
Bên ngoài phòng thật yên tĩnh, dường như toàn bộ Tòa Thánh đều trống không, Đường Ngọc Phỉ sốt ruột chờ thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Màn đêm lặng lẽ leo phủ cả bầu trời, vầng trăng dần hiện ra dưới những đám mây mù và một tia sáng trong veo từ giếng trời chiếu xuống.
Nhưng vào lúc này, khóa cửa đột nhiên phát ra tiếng động rất nhẹ, sau đó cửa bị đẩy ra, một người đứng ngược sáng ở cửa.
Chuyện đột nhiên xảy ra khiến Đường Ngọc Phỉ sợ hãi, cô cúi đầu híp mắt nhìn lại, người nọ cũng nhấc chân bước vào phòng, khuôn mặt khuất trong bóng tối cũng dần hiện ra – chính là Bella.
Cô ta đến đây đúng là ngoài dự kiến, nhưng lại rất hợp tình hợp lý, Đường Ngọc Phỉ chỉ nhướng mày, trên mặt cũng không quá kinh ngạc.
Bella mặc một chiếc váy dài, khuôn mặt phủ một lớp sương mù dày đặc, cô ta lặng lẽ nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ trong chốc lát, sau đó cười lạnh nói: “Cô Lilian, mấy ngày nay bị nhốt ở đây cảm giác thế nào? Cô đã quen là tiểu thư, nên hẳn là một giây cũng không chịu được phải không? Cô có biết khi chúng tôi bị nhốt trong tầng hầm tăm tối đó, chúng tôi đã sợ hãi thế nào không?”
Đường Ngọc Phỉ lấy giấy và bút bên cạnh, viết lên: Là cô đã nói chuyện lâu đài cổ cho Eric biết sao?
“Đúng vậy.” Bella trực tiếp thừa nhận: “Tôi không chỉ vạch trần tội ác của cô, mà còn nói cho Tòa Thánh nơi ma cà rồng ẩn náu. Tôi đã nhìn thấy anh ta vào ngày tôi trở lại lâu đài và biết được anh ta chính là chủ nhân của lâu đài cổ.”
Cô không quên hậu quả của việc vi phạm lời thề của mình chứ? Đường Ngọc Phỉ viết một câu khác.
“Bà tôi đã qua đời cách đây không lâu, bây giờ tôi không còn người thân nên tôi không sợ sự uy hiếp của cô.” Giọng Bella lạnh lùng, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ như rắn độc: “Là cô đã giết Alice, lại khiến cho gã ma cà rồng kia hại Abel bị thương, hại anh ấy suốt quãng đời còn lại cũng không thể đi được nữa. Tôi hận cô thấu xương. Nếu linh hồn tôi rơi xuống địa ngục và vĩnh viễn phải chịu nỗi đau đớn bị ngọn lửa thiêu đốt, tôi cũng muốn kéo một ác ma như cô chôn cùng.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô nên cảm thấy may mắn vì cô vẫn còn sống đến bây giờ, Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng viết ra câu này, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Ngay từ lúc Bella trở lại lâu đài cổ lẽ ra cô nên sớm hạ quyết tâm giết cô ta, là do cô cứ lưỡng lự mãi mới khiến mọi chuyện trở thành như bây giờ. Dù sao cô tránh tới tránh lui cũng không thể tránh khỏi kết cục mà kịch bản đã sớm định sẵn, không bằng cô xuống tay sớm một chút.
“Đúng vậy, cảm ơn cô đã không giết tôi.” Bella hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cô ta có vẻ hơi khinh thường.
“Nhưng tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà bỏ qua cho cô.”
Nói xong, Bella bước tới, lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đột ngột đâm thật mạnh về phía Đường Ngọc Phỉ. Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng lách người tránh khỏi nguy hiểm, nhưng khi chân vừa chạm đất, lòng bàn chân cô chợt nhói lên, cơn đau khiến cô ngã khụy ngay tại chỗ, hít một hơi khí lạnh.
“Tôi thật sự không biết cô dùng cách gì để mê hoặc ngài Eric. Anh ấy còn muốn thả cô đi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô tiếp tục sống! Người bên ngoài đều bị tôi lừa đi cả rồi, không ai có thể cứu cô đâu!” Bella vừa nói, tay cô ta vừa cầm dao găm bất thình lình vọt tới.
Đường Ngọc Phỉ không đứng dậy nổi, cô gần như phải vừa lăn vừa bò để tránh. Đây là lần đầu tiên cô bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm ép đến mức này, Đường Ngọc Phỉ dường như thẹn quá hóa giận.
Nhưng đúng vào lúc này, đầu của cô đột nhiên trở nên choáng váng, sau đó cơ thể cô không thể nào nhúc nhích được, cả người nặng nề như bị rót chì. Đường Ngọc Phỉ cứng đờ tại chỗ, thậm chí đến sức để cử động ngón tay cũng không có.
Linh hồn dường như đang từ từ rời khỏi thể xác, ý thức cũng dần dần xuất thần.
Sức mạnh phép thuật của Sera đã hết hiệu lực rồi sao? Sau khi Đường Ngọc Phỉ phản ứng lại, cô vô cùng vui mừng và kinh ngạc, đáy lòng cô reo hò phấn khích, cuối cùng thì cô cũng sắp rời khỏi cơ thể của Lillian rồi!
Ngực bỗng nhiên nhói lên, Bella đã đâm dao găm xuyên qua cơ thể này, chỉ là hình như nó không đâm trúng tim. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô ta nở một nụ cười vui vẻ sau khi trả được thù, độc ác nói: “Xuống địa ngục đi!”
Nhưng Đường Ngọc Phi cũng gian nan nở một nụ cười với cô ta, trong mắt cô cũng không hề có nét tuyệt vọng, trái lại mang theo chút mong chờ.
Vết thương và mớ hỗn độn này cứ để nữ chính đến giải quyết đi, cô muốn đi gặp Lexus.
Bình luận facebook