Vấn đề của Bella tạm thời phải gác qua một bên, trước mắt Đường Ngọc Phỉ còn có việc quan trọng hơn cần phải làm – đó chính là sắp đến đêm nguyệt thực rồi.
Kịch bản gốc nói rằng năng lực của ma cà rồng sẽ bị yếu đi rất nhiều vào mỗi đêm diễn ra nguyệt thực, đây là lúc bọn họ yếu nhất. Ngay cả Đảng Quỷ ngày thường hung hăng ngang ngược cũng sẽ ẩn náu và lặng lẽ chờ nguyệt thực qua đi. Trong thời gian này, người sói sẽ không tự chủ được mà hóa sói, sau đó rơi vào trạng thái điên loạn, và đến khi mặt trăng ló dạng mới có thể biến lại thành hình người.
Lexus, người mang trong mình nửa dòng máu của phù thủy, dường như anh bị ảnh hưởng cực kỳ lớn vào đêm nguyệt thực. Sự va chạm của hai lực lượng lớn trong cơ thể sẽ gây ra rất nhiều đau đớn cho anh. Nam chính Eric đã sử dụng lợi thế của đêm nguyệt thực để giết chết Lexus.
Mà đặc biệt là năm nay hiện tượng nguyệt thực xuất hiện tới hai lần.
Đường Ngọc Phỉ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn hoàng hôn dần buông xuống. Trong lòng cô hơi lo lắng, ngày hôm đó ở hẻm nhỏ, Eric đã nhìn thấy mặt Lexus, anh ta có tới cửa tìm người không đây?
Thật là vừa bớt một chuyện lại sinh thêm một chuyện.
Nếu Eric thật sự đưa người của Tòa Thánh đến bao vây và diệt trừ họ một lần nữa, cô thực sự không chắc mình có thể cứu Lexus khỏi tay bọn họ, cô thậm chí còn không biết vào đêm nguyệt thực thì sức mạnh của Lexus sẽ bị suy yếu đến mức độ nào và anh sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
Có lẽ cô nên nhân cơ hội này tìm hiểu rõ ràng.
“Cô Lillian, đến giờ ăn tối rồi.” Sunny đứng phía sau cô, nói.
Vừa nghe tới ăn cơm, khuôn mặt Đường Ngọc Phỉ liền suy sụp hẳn đi, nhưng cô cũng đói bụng rồi, vì vậy cô đành phải gật đầu sau đó bước đến bàn ăn, vén váy ngồi xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trên mặt Sunny mang theo nụ cười bí ẩn, cô ấy lần lượt mở từng khay bạc trước mặt Đường Ngọc Phỉ, lộ ra miếng bò bít tết chiên, cá tuyết phi lê, thịt cừu nướng và một số rau dưa. Đường Ngọc Phỉ trợn tròn mắt vì màu sắc tươi ngon và mùi thơm hấp dẫn của bữa ăn này.
Cô ấy không mang lên nhầm món đấy chứ?
Những món này là cho cô ăn hả? Ánh mắt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Sunny.
“Cô Lillian, ngài Howard bảo không cần kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của cô nữa, cho nên từ nay về sau bữa ăn của cô sẽ có nhiều món đa dạng hơn, cô muốn ăn bao nhiêu tùy thích.”
Là vì khoảng thời gian gần đây cô kiên trì quấy rầy anh đã có tác dụng rồi sao? Đường Ngọc Phỉ xúc động đến mức suýt khóc, cô run rẩy nỉa một miếng cá tuyết phi lê cho vào miệng. Miếng thịt mềm kết hợp với nước sốt đậm đà khiến vị giác bị ngược đãi trong suốt thời gian qua của cô được sống lại.
Lexus muôn năm!
Sau khi hoàn thành bữa ăn một cách thỏa mãn, Đường Ngọc Phỉ tao nhã dùng khăn ăn lau miệng, lúc này mới hỏi: “Lexus đang ở đâu vậy?”
“Cô Lillian, cô đã quên rồi sao, đêm nay là đêm nguyệt thực. Ngài Howard đang ở trong phòng, ngài ấy bảo tối nay không ai được đến làm phiền ngài ấy. Chỉ là…” Sunny nói tới đây thì dừng lại, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ hơi phấn khích và khao khát.
“Gần đây, ngài Howard rất khoan dung với cô, cô Lillian. Có lẽ lần này ngài ấy sẽ cho phép…”
Đường Ngọc Phỉ hơi liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng cười lạnh. Xem ra không chỉ mỗi Lillian có tâm tư với Lexus, mà ngay cả những tôi tớ biết rõ tình hình của lâu đài cổ cũng đều nóng lòng muốn thử một phen. Suy cho cùng, việc trẻ mãi không già có cám dỗ rất lớn đối với phụ nữ.
“Sunny, đây không phải là chủ đề cô nên nhắc tới.” Giọng Đường Ngọc Phỉ hơi lạnh lùng.
Sunny hồi thần, thu lại biểu cảm trên mặt, hơi hoảng hốt cúi đầu: “Thực sự xin lỗi, cô Lillian.”
Cuối cùng mặt trời cũng biến mất hoàn toàn, những người hầu trong lâu đài cổ kéo mở bức rèm dày nặng ra để bóng đêm và ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Đường Ngọc Phỉ tắm rửa thoải mái, sau đó thay váy ngủ, cầm một chân nến rồi đi tìm Lexus, trên hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của cô.
Phòng của Lexus ở cuối hành lang, trên đường Đường Ngọc Phỉ đi qua vô số cột đá cẩm thạch được dây leo hoa quấn quanh, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa có hoa văn tinh xảo hoa lệ, cô gõ nhẹ lên cửa.
Trong phòng không có ai đáp lại, Đường Ngọc Phỉ thì thầm: “Lexus, tôi vào nhé.”
Cô đẩy cửa ra, nương theo ánh trăng và ngọn nến mờ ảo đánh giá căn phòng, trong căn phòng trống trải chỉ có một chiếc quan tài gỗ rất lớn màu đen, bóng của tấm kính cửa sổ rơi trên quan tài gỗ và mặt sàn.
Sau khi đóng cửa lại, Đường Ngọc Phỉ lặng lẽ bước vào, cô đặt ngọn nến trên sàn rồi nhìn thoáng qua mặt trăng bị mây che phủ như ẩn như hiện, nguyệt thực vẫn chưa bắt đầu.
Lexus không phản ứng gì, chẳng lẽ đã bị ảnh hưởng rồi sao? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày.
Chỉ một thoáng do dự, Đường Ngọc Phỉ liền tiến lên nhẹ nhàng đẩy mở nắp quan tài, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt, quả nhiên là Lexus, lúc này anh đang nhắm chặt mắt, nhìn qua cũng không đau đớn lắm.
Ngay vào lúc quan tài bị đẩy đến trước ngực anh, Lexus đột nhiên mở mắt ra, Đường Ngọc Phỉ bị máu đỏ tươi làm hoảng sợ.
Ánh mắt anh đầy vẻ cảnh cáo, anh dùng một tay đè lại hành động của Đường Ngọc Phỉ, mở miệng nói: “Lillian, ra ngoài.”
“Lexus, hiện giờ anh đang cảm thấy khó chịu sao?” Đường Ngọc Phỉ không quan tâm đến lời anh nói, ngập ngừng hỏi, rốt cuộc nguyệt thực sẽ ảnh hưởng đến anh bao nhiêu vậy?
“Lillian, đừng để tôi nhắc lại lần nữa, cô không nên ở lại đây.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Dường như không quen nằm mà nói chuyện với người khác, nên Lexus từ trong quan tài gỗ đen ngồi dậy, ngồi thẳng tựa lưng vào vách quan tài, anh không buộc tóc, mái tóc màu bạch kim xõa xuống vai, vẻ mặt không vui nhìn Đường Ngọc Phỉ.
“Tại sao tôi lại không nên ở đây chứ, không phải ngài Howard vẫn luôn hiểu rõ suy nghĩ của tôi à?” Vốn dĩ Đường Ngọc Phỉ không hề sợ anh, mà còn ngồi dưới sàn nhìn anh cười tủm tỉm, theo bản năng bắt đầu trêu chọc anh. Chiếc váy ngủ của cô vốn dĩ dài đến bắp chân, nhưng khi ngồi xuống, đường cong cẳng chân xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra, làn da trắng nõn như sữa.
“Nếu quá khó chịu thì hút máu tươi có thể tốt hơn một chút không?”
Hôm nay Lexus đặc biệt nhạy cảm với từ máu, răng nanh lành lạnh không tự chủ được dài ra khỏi môi. Dường như anh đang vô cùng cố gắng để kiềm chế, lạnh giọng nói: “Lillian, đừng làm tôi tức giận.”
“Lexus, anh không còn quản lý nghiêm ngặt chế độ ăn của tôi nữa, anh đang nhượng bộ với tôi phải không?” Đường Ngọc Phỉ cố ý nghiêng người về phía anh, giơ tay lên sờ răng nanh của anh: “Bây giờ đối với anh, tôi là phụ nữ, hay là trẻ con?”
Vừa dứt lời, Đường Ngọc Phỉ lập tức cảm thấy có một lực mạnh mẽ đánh úp tới, cô không tự chủ được ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống sàn nhà lạnh băng.
Mà trên người cô là người còn lạnh hơn cả mặt sàn, Lexus, anh phủ trên người cô, một chân dài co lên chống đỡ, hai tay chống bên tai cô, cả cơ thể toát ra hơi thở nguy hiểm.
“Lillian, cô phải biết là tôi sẽ không bao giờ chuyển hóa cô.” Giọng anh hơi khàn khàn.
Đường Ngọc Phỉ nhìn anh chăm chú và nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi không phải là Lillian thì sao?”
Lexus có vẻ giật mình.
“Nếu tôi không phải là Lillian, anh có thay đổi suy nghĩ của mình không?” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, ánh nến phác họa những đường nét mềm mại trên gương mặt cô: “Nếu người khiến anh phải phá vỡ sự ràng buộc, không phải là đứa trẻ được anh dạy dỗ lâu nay, mà là một người phụ nữ khác, anh sẽ làm gì đây? Lexus.”
Môi cô khẽ mấp máy và thốt ra tên anh, như thể đang niệm một câu thần chú có ma lực mãnh liệt.
Ngay sau đó, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cổ đau nhói, Lexus đã không khống chế được mà cúi xuống cổ cô, răng nanh sắc bén của anh đâm vào da thịt cô.
Lần này, anh không còn ưu nhã và từ tốn hút máu nữa, mà có vẻ hơi gấp gáp, vừa lạnh vừa đau lại xen lẫn một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích, Đường Ngọc Phỉ không khỏi rít lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy anh.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng Sunny thì thầm: “Ngài Howard, ngài đang ở trong đó à? Tôi… Tôi có thể vào trong không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Sunny? Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, cô ta tới đây làm gì?
Giọng nói bên ngoài dừng một lát, dường như vì không được đáp lại, nên cửa phòng lại tiếp tục bị gõ, giọng Sunny lớn hơn một chút: “Ngài Howard, nếu ngài không trả lời, tôi sẽ đẩy cửa đi vào nhé.”
Vì vậy, cửa phòng bị Sunny gấp gáp đẩy ra, Đường Ngọc Phỉ quay đầu lại nhìn Sunny đang bước vào, trên người cô ta cũng chỉ mặt một chiếc váy ngủ, cổ váy còn rất rộng.
Mà ban đầu vẻ mặt Sunny vốn lo lắng và kích động, dường như cô ta không ngờ mình sẽ thấy một cảnh tượng như vậy, vẻ mặt cô ta cứng đờ và sững người tại chỗ một lúc.
“Li… Cô Lillian.” Cô ta hơi kinh hoảng nói, giọng khó mà chịu nổi.
“Ra ngoài.” Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.
Sunny không cam lòng cắn môi dưới nhưng cũng phải hốt hoảng rời đi.
Đường Ngọc Phỉ khẽ hừ một tiếng, những ngón tay luồn vào mái tóc Lexus, thấp giọng trêu chọc: “Lexus, mị lực của anh thật không nhỏ.”
Vừa nói xong, cô cố sức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra những đám mây mù đã tan từ khi nào. Vậy mà nguyệt thực đã lặng lẽ bắt đầu rồi!
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên không hề báo trước, tiếp theo là tiếng kim loại rơi xuống đất, Sunny hét lên kinh hoàng: “Có sói!” Cô ta chỉ vừa thốt ra được hai chữ này, giọng nói đột nhiên im bặt.
Sói?! Đồng tử Đường Ngọc Phỉ đột nhiên co rút lại, cô có dự cảm không tốt lắm, mà Lexus đang ở trên người cô cũng lập tức ngừng hút máu mà đứng dậy, hai mắt đỏ rực lóe lên, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Sunny không đóng cửa, từ hành lang bay tới mùi tanh hôi nhàn nhạt của thú rừng. Đường Ngọc Phỉ cũng từ trên sàn đứng lên và nhìn về phía ba con sói cao lớn hung dữ đang từ từ bước vào phòng, con ngươi màu vàng kim thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bọn họ, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Đây là… Người sói sao? Nhiều vậy ư?
Đường Ngọc Phỉ toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích, gia tộc người sói duy nhất mà cô biết chính là gia tộc Davis, chẳng lẽ bọn chúng đến để báo thù cho Wilson à? Nhưng trong kịch bản gốc hình như không có phần này mà!
Ba người sói trước mặt đều như hổ rình mồi, Đường Ngọc Phỉ dùng nắp quan tài gỗ màu đen để che dấu, lặng lẽ biến ‘Trùng động’ ở cổ tay thành dao găm thường ngày của mình, cô nhìn thẳng vào bọn chúng, không hề tỏ ra chút yếu thế.
Ngay sau đó, ba người sói kia gần như đồng thời tấn công, cùng lúc lao tới.
Lexus chắn trước người cô và giáng một cú vào người sói gần anh nhất, một lực lớn đã khiến hắn lùi lại, và đập vào tên phía sau, nhưng tên thứ ba đã lợi dụng kẽ hở này để tiếp cận anh và cắn một miếng vào vai Lexus, máu tươi phun ra.
“Lexus!” Đường Ngọc Phỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, không nhịn được kêu lên.
Nhưng Lexus đã giáng thêm một cú vào mắt sói và đánh hắn bay ra xa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ nhận ra sức chiến đấu của Lexus yếu hơn rất nhiều so với lúc ở trong vườn hoa của bà Albert, thậm chí tốc độ miệng vết thương khép lại cũng cực kỳ chậm, nhưng những tên người sói này dường như lại không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt lóe lên ánh sáng khát máu.
Xem ra với tình hình này, có thể Lexus sẽ không đánh bại được chúng rồi!
Bình luận facebook