• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (3 Viewers)

  • Chương 123

Lúc này Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cô chính là con rắn trong Vườn Địa Đàng đã dụ dỗ Eve lén nếm thử trái cấm, lưỡi rắn của cô thè ra rít lên, dùng ngôn ngữ để trêu ghẹo quý ông Lexus này. Cô kìm nén kích động trong lòng, trên mặt lộ vẻ ngây thơ vô tội, không ngừng lặp đi lặp lại: “Lexus, anh có nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản không?”

“Lillian, tôi đã nói rồi, đừng dụ dỗ tôi.” Dường như Lexus đã bị lời nói của cô mê hoặc, giọng nói anh tuy mang theo ý cảnh cáo, nhưng đồng tử lại bắt đầu đổi màu một cách mất kiểm soát.

Đó chính là cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được! Đường Ngọc Phỉ nhìn sắc mặt tái nhợt lạnh như băng của anh. Diễn đàn Vietwriter.vn

Vì thế cô đã vô cùng to gan đưa tay lên vuốt ve hầu kết của anh kèm theo một nụ cười cực kỳ xấu xa: “Nhưng tôi đã dụ dỗ được rồi, phải không?”

Răng nanh Lexus dài ra khỏi môi, tròng mắt đã chuyển thành màu đỏ như máu và nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ, trên mặt mang theo vẻ nhẫn nhịn.

Chỉ là lần này Đường Ngọc Phỉ không thành công, hai người giằng co trong phút chốc, cuối cùng Lexus đứng lên, rồi biến mất trong nháy mắt, cánh cửa phòng đang mở toang, rõ ràng là anh đã vội vàng bỏ chạy.

“Thật là, lần này tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, thế mà anh lại kiềm chế bản thân à.” Đường Ngọc Phỉ hơi buồn cười mà lẩm bẩm một câu, cô ngồi trước cây đàn piano vươn vai duỗi eo, sau đó lật lại một trang trong quyển nhạc phổ rồi cực kỳ hào hứng đàn một bản.

Vì để làm cho Lexus vượt qua sự chênh lệch khoảng cách mấy trăm tuổi, đồng thời cũng là để thỏa mãn đam mê của bản thân, Đường Ngọc Phỉ đã dốc hết tâm sức với sự nghiệp chinh phục Lexus, quyết tâm kéo anh xuống “Vực sâu sa đọa”. Vì thế, hai người đã bắt đầu một cuộc giằng co trong lâu đài cổ, câu cô hỏi nhiều nhất mỗi ngày chính là: Lexus đang ở đâu?

Hôm nay, Đường Ngọc Phỉ biết được Lexus đang ở trong phòng làm việc của anh, thế nên cô lập tức chạy đến tìm.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Lexus truyền đến từ bên kia cánh cửa.

Căn phòng sách này vừa lớn lại cao, với những kệ sách bao quanh và ở giữa là chiếc bàn, dường như sách có thể đè ép khiến người ta không thở nổi.

Lúc này đang là ban ngày, nhưng tấm rèm trong phòng lại được kéo kín không thấy ánh sáng. Đường Ngọc Phỉ đẩy cửa đi vào, nương theo ánh nến nhìn thấy tay Lexus cầm một quyển sách đang ngồi trên chiếc ghế lớn mềm mại, đầu ngón tay anh tái nhợt tương phản rõ rệt với lớp bìa cũ ố vàng. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai nút để lộ ra khuôn ngực đẹp đẽ.

“Lillian, giờ này hẳn là cô phải tham gia lớp học nhảy.” Lexus nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường cách đó không xa rồi nói.

“Hôm nay giáo viên dạy nhảy xin nghỉ rồi, tôi có thể mời anh làm bạn nhảy của tôi được không?” Đường Ngọc Phỉ đã sớm chuẩn bị xong lý do để thoái thác, mỉm cười nhìn anh.

Lexus hơi dừng một chút, anh gập sách lại rồi nhìn cô, dường như muốn phân biệt xem lời cô nói có thật hay không. Tuy nhiên, sắc mặt của Đường Ngọc Phỉ lại vô cùng bình tĩnh, thoải mái để anh nhìn chăm chú.

Vì thế anh gật đầu xem như đồng ý.

Đường Ngọc Phỉ mỉm cười nắm tay Lexus, tay còn lại đặt lên vai anh, cả hai người đều dứt khoát coi phòng sách rộng lớn này như một sàn nhảy, nhảy điệu Slow Foxtrot*.

*Slow Foxtrot: là điệu nhảy tiêu biểu nhất của nền văn hóa khiêu vũ nước Anh và được xem như nền móng vững chắc cho khiêu vũ. Đặc trưng của điệu nhảy là đồng thời mang cả tính đơn giản và phức tạp, biểu cảm lịch sự, nhã nhặn, trang trọng, chuyển động nhẹ nhàng, uyển chuyển.

Bước chân Lexus di chuyển cực kỳ chuẩn, tốc độ rất ổn định và cảm giác cân bằng cũng rất mạnh. Đôi giày cao gót của Đường Ngọc Phỉ vừa hay có thể bù đắp khoảng cách chênh lệch chiều cao giữa hai người, mới bắt đầu đã vô cùng ăn ý.

Nhưng sau đó, Đường Ngọc Phỉ lại bắt đầu chơi xấu. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cô như cố ý hay vô tình giẫm lên chân Lexus hết lần này đến lần khác, bước nhảy của hai người chỉ có thể dừng lại và bắt đầu lại lần nữa. Ban đầu Lexus vẫn giữ phong thái lịch thiệp, kiên nhẫn sửa lỗi cho cô cho đến khi anh nhận ra là do Đường Ngọc Phỉ cố ý, hơn nữa vẻ mặt cô không hề có ý hối lỗi.

Đường Ngọc Phỉ cố ý giẫm trúng anh lần nữa, dừng lại rồi mỉm cười nói: “Ngại quá.”

“Lillian, đừng cố ý làm sai.” Rốt cuộc Lexus cũng không tiếp tục nhảy lại từ đầu nữa mà cúi đầu cảnh cáo cô.

“Tôi chỉ muốn ở cùng anh một lát thôi, Lexus, anh giận tôi sao?” Giọng nói Đường Ngọc Phỉ bình thản, cô chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú.

Lexus buông cô ra, khẽ nhíu mày: “Chờ đến khi cô trưởng thành rồi, tôi sẽ tổ chức một buổi vũ hội cho cô, đến lúc đó cô có thể gặp gỡ nhiều người đàn ông xuất sắc hơn và chọn một người trong số họ trở thành bạn đời của mình.”

“Nhưng trong thành phố không có người đàn ông nào đẹp trai và ưu tú hơn ngài Howard.”

“Lillian, đừng cố tình gây sự.” Lexus cau mày càng sâu hơn: “Cô biết tôi không phải là con người và cũng không thể trở thành bạn đời của bất kỳ ai, đối với tôi mà nói sự có mặt của cô chỉ giống như một đứa trẻ cần được dạy dỗ.”

“Nếu chỉ là một đứa trẻ, tại sao anh lại không thể khống chế mà hút máu của tôi?”

Đường Ngọc Phỉ duỗi tay ôm lấy eo Lexus, dựa vào ngực anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Lexus, anh có muốn làm điều đó ngay bây giờ không?”

Cơ thể Lexus cứng đờ, nắm lấy bờ vai cô nhẹ nhàng đẩy cô ra, xoay người sang chỗ khác và nói: “Lillian, cô đừng quên mình là một quý cô đúng mực, hôm nay luyện tập đến đây thôi.”

Thật đúng là một ma cà rồng khó hiểu, Đường Ngọc Phỉ nhún vai nhưng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn thời gian thì đã đến lúc cô phải trở về phòng cho Lillian uống nước.

Lillian đã bị nhốt trong tủ quần áo hơn nửa tháng, sắc mặt cô ta tiều tụy và hốc hác, tóc khô xơ xác, toàn thân cô ta bốc ra mùi chua khó ngửi, ngay cả sức để trèo ra khỏi tủ quần áo cũng không còn.

“Cô làm ơn thả tôi ra và đưa tôi rời khỏi đây.” Lillian yếu ớt nói.

“Tôi sẽ để cô đi, nhưng không phải bây giờ.”

Dùng thân phận Lillian mãi cũng không phải là cách, chẳng qua trước đó, cô phải lấy được sự tin tưởng của Lexus đã.

Nhưng điều này nói thì dễ mà làm mới khó? Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ vừa đem Lillian nhét lại vào tủ quần áo thì tiếng gõ cửa phòng vang lên. Người tới lại không phải là Sunny mà là một người giúp việc khác nhìn có hơi quen mắt, cô ấy hơi hốt hoảng và nhỏ giọng thì thầm: “Cô Lillian, cô gái được thả đi trước kia đã quay lại rồi.”

Cô gái được thả đi? Đường Ngọc Phỉ nhớ ra cô ấy là người hầu gái đã đưa cô đến địa lao.

“Cô Lillian, tôi không nói chuyện này với ai và đã đưa cô ta đến vườn hoa rồi.”

“Lập tức đưa tôi đến đó.” Đường Ngọc Phỉ nhíu chặt lông mày, nói.

Đường Ngọc Phỉ đi theo cô ấy ra vườn hoa, quả nhiên cô nhìn thấy một cô gái với mái tóc xoăn màu nâu, mặc váy dài đang đứng quay lưng về phía cô. Đến khi cô tới gần, cô gái mới xoay người lại, để lộ khuôn mặt mang theo vết sẹo.

Chính vết sẹo chói mắt này đã khiến Đường Ngọc Phỉ nhận ra cô ấy, đây là người cùng nguyên chủ vào lâu đài cổ để xin việc, Bella.

“Cô còn đến đây làm gì? Cô quên tôi đã nói gì rồi sao?” Đường Ngọc Phỉ đứng trước mặt cô gái cách đó không xa, lạnh giọng hỏi.

“Cô ơi, tôi đánh bạo hỏi cô một câu, Alice còn ở đây không? Sau khi trở về, tôi không tìm được cô ấy.” Bella rất sợ cô nhưng vẫn kìm nén run rẩy, hỏi.

Alice? Đường Ngọc Phỉ sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra Alice không phải chính là tên của nguyên chủ sao?!

Sau khi hệ thống chọn Alice làm vật chủ đã thay đổi vẻ ngoài và hình dáng ban đầu, bây giờ thế giới này đã không có người này nữa rồi, hoặc là nói, kỳ thật cô chính là Alice.

Nhưng cô sẽ phải giải thích thế nào với Bella đây?

Tình huống đột ngột khiến Đường Ngọc Phỉ không biết nên xử lý thế nào, lúc cô thả những cô gái này đi đã không suy xét đến vấn đề này. Ban đầu, nguyên chủ được hệ thống chọn không có cha mẹ, chỉ có Bella là bạn, lẽ ra Bella phải chết ở tầng hầm, từ đó sẽ không còn ai nhớ đến cái tên “Alice” này nữa, nhưng cô lại thả cô ta đi.

Chính cô đã tạo ra BUG* ở thế giới này.

*BUG: là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính.

Bây giờ phải làm sao đây? Giờ phải giết cô ta sao? Đường Ngọc Phỉ cau mày bực bội không thôi, lúc ngước mắt lên nhìn Bella, vẻ mặt cô đằng đằng sát khí.

Dường như Bella bị ánh mắt của cô dọa sợ, vô thức lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt nói: “Alice là người bạn cùng tôi vào đây, cô làm ơn hãy nói cho tôi biết hiện tại cô ấy đang ở đâu, có an toàn hay không.”

“Chuyện hôm nay cô đến lâu đài cổ có ai biết không?” Đường Ngọc Phỉ không trả lời mà hỏi lại.

“Các đồng nghiệp của tôi biết, hiện giờ tôi đang làm việc tại Tòa Thánh.” Bella ngẩn người, sau đó cẩn thận trả lời. Cô sợ rằng lần này mình đi sẽ không bao giờ trở lại, nên trước khi đến đã chuẩn bị.

Nếu cô xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ có người tìm tới cửa.

Tòa Thánh?! Ánh mắt Đường Ngọc Phỉ rét buốt, giọng điệu lạnh lùng: “Chắc cô còn nhớ rõ lời thề cô đã nói khi tôi thả cô đi.”

Bella cúi đầu: “Đúng vậy, quý cô, tôi thề với Chúa là sẽ không bao giờ đem chuyện ở nơi này để lộ ra ngoài, nếu không linh hồn tôi sẽ vĩnh viễn đọa vào địa ngục, chịu đựng đau đớn như lửa đốt.”

“Không chỉ có mình cô, tôi cũng sẽ không tha cho người nhà của cô.” Khuôn mặt Đường Ngọc Phỉ vô cảm mà nói. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thân thể Bella hơi run lên, sau đó cắn răng nói: “Tôi thực sự không hề nói ra lời nào, tôi chỉ muốn đến tìm Alice, bạn của tôi thôi.”

Đường Ngọc Phỉ cười lạnh một tiếng, quay người đi: “Nếu tôi nhớ không nhầm, người tên Alice mà cô nhắc tới, sau khi vào lâu đài không lâu đã bỏ cô lại và chạy trốn. Những người hầu của tôi vẫn chưa tìm được cô ta, cô hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai đây?”

“Nhưng mà, tôi vẫn chưa…”

“Đủ rồi, nếu cô đến đây là để hỏi về hướng đi của cô ta thì xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết, bởi vì vốn dĩ tôi hoàn toàn không biết sau đó cô ta đã đi đâu.” Đường Ngọc Phỉ ngắt lời cô ta, giọng điệu hơi không kiên nhẫn: “Cô có thể đi rồi, có lẽ bạn cô đã sớm rời khỏi thành phố này.”

Bella không cam lòng mà cắn môi, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể gật đầu rời đi.

“Đúng rồi, vẫn là câu nói đó, tôi cảnh cáo cô một lần nữa, vĩnh viễn không được nói với Tòa Thánh những chuyện đã xảy ra trong lâu đài.” Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bella, kiềm chế xúc động muốn giết cô ta và cảnh cáo thêm lần nữa, thân thể Bella dừng một chút, sau đó vội vàng bước chân rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng của cô ta đã biến mất, lúc này Đường Ngọc Phỉ mới thu tầm mắt lại.

Có lẽ cô nên tìm cơ hội diệt trừ cái mối họa Bella này, nhưng cô nên làm gì để mọi người không nghi ngờ lên đầu mình hay lâu đài cổ đây? Lẽ ra ngay từ đầu cô không nên vội vàng thả những cô gái này đi, thế mà đã để lại cho mình một vấn đề khó giải quyết như vậy.

Sau khi suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy không ổn lắm, Đường Ngọc Phỉ không còn cách nào khác, đành phải dùng ‘Trùng động’ liên lạc với cô thư ký nhỏ.

“Chị Đường, có chuyện gì sao?”

“Xảy ra chút vấn đề rồi, thân phận của nguyên chủ mâu thuẫn với sự tồn tại của chị. Chị có thể dùng đặc quyền để xóa sổ những người quen biết nguyên chủ được không?” Đường Ngọc Phỉ nói với giọng buồn bã.

“Chị Đường, đặc quyền không thể trực tiếp giết người trong thế giới nhiệm vụ mà chỉ có thể cung cấp cho chị những công cụ tiện dụng thôi.”

“Chị có thể xóa bỏ tất cả ký ức về nguyên chủ của một người nào đó hay không?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cái này… Theo lý mà nói, các đặc quyền chỉ có thể xóa ký ức của họ trong một khoảng thời gian nhất định, chưa từng có người chấp hành nào yêu cầu như chị nói, nên em không thể đảm bảo làm được hay không.”

… Vậy cô muốn đặc quyền này thì có tác dụng gì chứ?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom