Wilson biến trở lại hình người, che cái bụng đang chảy máu rồi chật vật đứng lên, vẻ mặt có chút vặn vẹo. Dường như không ngờ ở trước mặt Lexus, anh ta lại không chịu được một cú đánh như vậy.
Đường Ngọc Phỉ nhìn Lexus, sau đó nhìn Wilson, cuối cùng cũng định thần lại. Tưởng tượng xem phản ứng của Lillian khi nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt tái nhợt lùi về sau vài bước, ánh mắt kinh hãi hét lên.
Nhưng ngay khi tiếng hét phát ra, có một làn gió mát lạnh thổi tới người cô, Lexus, người một giây trước còn cách cô rất xa đã xuất hiện trước mặt cô, bàn tay lạnh lẽo che miệng cô lại và nói với giọng nửa ra lệnh: “Lillian, một quý cô không nên la hét ầm ĩ.”
… Mẹ nó, cái này là trọng điểm à?
“Wilson đã hóa sói rồi!”
Đường Ngọc Phỉ giả vờ đứng không vững, ngã vào trong ngực Lexus, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Wilson đang chạy trối chết cách đó không xa. Cổ tay bị móng vuốt sói xuyên thủng lộ ra trước mắt hai người. Dòng máu đỏ thắm trượt xuống làn da trắng nõn, ở trong mắt ma cà rồng, hẳn là bữa ăn rất hấp dẫn.
Cô nhận ra cơ thể Lexus cứng đờ trong giây lát, ánh mắt nhìn thẳng vào cánh tay của cô, con ngươi trầm xuống dần chuyển sang màu đỏ sẫm như máu.
Cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, Đường Ngọc Phỉ mím môi vì cảm giác lạnh buốt cùng với sự khống chế mạnh mẽ, sau đó kỳ quái hỏi: “Anh muốn uống không?”
Lexus kinh ngạc cúi xuống nhìn cô, răng nanh hai bên dần dần dài ra và bắt đầu lộ ra dáng vẻ ma cà rồng khi hút máu.
Anh nói với giọng khàn khàn: “Lillian, đừng cám dỗ tôi.”
“Một quý ông không nên từ chối lời mời chân thành từ một quý cô.” Đường Ngọc Phỉ đưa cánh tay về phía trước mang theo vài phần xấu xa, cố ý nói. Con người luôn thích phá hủy những thứ bất di bất dịch. Dù biết cuối cùng Lexus sẽ khắc chế bản tính, nhưng cô lại cố ý muốn dụ dỗ khiến anh chịu ít đau khổ, cũng muốn để chính mình xem được trò vui.
Ma cà rồng cấm dục ư? Nhìn bộ dạng khổ sở vì ham muốn của anh thực sự làm lòng người phấn khích! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta phát điên rồi!
Vì vậy Đường Ngọc Phỉ lại càng tự đắc và không kiêng nể gì cả, cằm tựa vào ngực Lexus, môi nhếch lên ý cười, giọng điệu có chút mê hoặc: “Lexus, anh không muốn sao?”
Trong mắt Lexus đầy tơ máu, khuôn mặt tái nhợt vô cảm cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.
Không phải anh tức giận chứ? Đường Ngọc Phỉ nhìn anh chăm chú trong chốc lát, cười không nổi, sợ hãi muốn rút tay lại.
Tuy nhiên, Lexus đột nhiên giơ tay đặt lên môi cô, khóe môi cong lên thành một vòng cung duyên dáng, thấp giọng nói: “Rất muốn.”
Khoan đã… Cái gì? Không phải trong kịch bản gốc nói sẽ chống lại sự cám dỗ à? Tại sao bộ dạng anh ta lại giống như cung kính không bằng tuân lệnh vậy? Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, ngây người nhìn đôi môi tái nhợt của Lexus dán lên cánh tay cô. Cảm giác lạnh lẽo mang theo dòng điện tê dại truyền đến khắp người, đây là một cảm giác quái dị đến tột cùng.
Không chỉ có vậy, anh còn thật sự vươn đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm láp vết máu trên cánh tay cô từng li từng tí. Tuy rằng trong mắt tràn đầy khát máu nhưng động tác của anh vẫn vô cùng tao nhã, giống một vị quý tộc từ tốn thưởng thức món ăn, cực kỳ đẹp mắt.
Tóc mái trên trán hơi rũ xuống, rải rác hai bên thái dương, trên môi nhuốm vết máu vô cùng quyến rũ.
“Le… Lexus.” Đường Ngọc Phỉ run rẩy gọi tên anh. Cảm giác trên cánh tay khiến chân cô mềm nhũn, mất đi sức chống đỡ mà bám vào ngực anh. Lexus một tay nâng cánh tay cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Ma cà rồng hút máu quả là nguy hiểm!
Rõ ràng chỉ không đến một phút, nhưng Đường Ngọc Phỉ lại cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua. Khi cơ thể được buông ra thì cảm thấy có chút hư không, đôi mắt mơ màng ngấn lệ trợn tròn.
Lexus rũ mắt nhìn cô, ngay sau đó anh ôm cô lên theo tư thế tiêu chuẩn của một cái ôm kiểu công chúa, và chậm rãi đưa cô rời khỏi vườn hoa.
Đường Ngọc Phỉ thấy đầu óc ‘ong’ lên.
Bọn họ đi mà không nói lời tạm biệt, rời khỏi trang viên của bà Albert và trở về lâu đài cổ.
Lexus ôm cô lên cầu thang rồi đặt xuống, vuốt lại mái tóc rối bù do cọ loạn trong ngực anh, đầu ngón tay trượt xuống, không biết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng lướt qua cổ của cô, nhìn cô chằm chằm rồi khẽ nói: “Chúc ngủ ngon, quý cô xinh đẹp.”
Đường Ngọc Phỉ rùng mình một cái, trong nháy mắt dường như cô nhìn thấy khát khao lóe lên trong mắt Lexus.
Vì vậy, cô lấy tay che cổ vội vã trốn đi.
Đẩy cửa phòng Lillian ra, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy Lillian đang giãy giụa để ra khỏi tủ quần áo. Đối phương nhìn thấy cô thì sợ tới mức cả người căng thẳng, miệng bị bịt kín phát ra tiếng ô ô, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tức giận.
Cho nên Đường Ngọc Phỉ lập tức đóng cửa lại, không chút do dự cho cô ta một nhát, đánh cô ta bất tỉnh lần nữa.
Sợ cô ta lại chạy ra ngoài, Đường Ngọc Phỉ lại kéo cô ta vào góc tủ, tìm một chiếc thắt lưng buộc cô ta vào mắc áo.
Giải quyết xong nữ chính, Đường Ngọc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thời gian cởi chiếc váy nặng nề ra thay chiếc váy ngủ rộng rãi vào, lấy lại sự tự do đã mất từ lâu khiến cô hít thở liền vài hơi thật lớn. Cô đứng trước gương vén làn váy lên để nhìn phần eo mình, quả nhiên đã bị thít chặt làm xuất hiện vài vết bầm tím.
Để cô mặc quần áo như vậy mỗi ngày, nội tạng của cô sẽ không bị đổi vị trí luôn chứ?
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ tràn đầy lo lắng mà lăn qua lộn lại trên giường, chưa kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng bị chiếc giường êm ái thôi miên chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, Đường Ngọc Phỉ liền dùng chăn bông bịt tai lại giả vờ như không nghe thấy. Nhưng rốt cuộc cũng không thể nhịn được, vẻ mặt tức giận đứng lên đi mở cửa.
“Cô Lillian, đã đến giờ ăn sáng rồi.” Sunny đứng ở cửa, tay bưng khay đồ để súc miệng nói một cách dè dặt.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Sắc mặt Đường Ngọc Phỉ khó chịu. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bảy giờ ạ.”
Mẹ nó, mới bảy giờ thôi à!
Đường Ngọc Phỉ đã quen với cuộc sống lười biếng. Nghĩ đến cảnh tương lai phải tiếp tục cuộc sống của một tiểu thư quyền quý, cô lập tức bực bội đến phát điên. Tòa lâu đài cổ này được trang hoàng như màn đêm vĩnh hằng, rõ ràng bầu không khí rất thích hợp để ngủ mà!
Tức giận biến thành oán hận, nhưng cô vẫn gượng cười nói: “Vào đi.”
Cái gọi là cuộc sống quý tộc, chính là phải rời giường lúc bảy giờ để súc miệng, sau đó đi giáo đường một tiếng đồng hồ để tham gia Thánh lễ, sau đó trở về dùng bữa sáng rồi ăn trưa, rồi đến uống trà chiều, xen kẽ là các hoạt động săn bắt, câu cá, mua sắm và các trò giải trí khác.
Nhưng Lillian thì khác, cô không cần đi tham gia Thánh lễ, chỉ cần thức dậy lúc bảy giờ để ăn sáng, sau đó tham gia các lớp học lễ nghi khác nhau do Lexus chuẩn bị.
Mấy ngày tiếp theo, Đường Ngọc Phỉ đã sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Lúc này, cô đang ngồi thẳng lưng trước cây đàn piano và đàn theo bản nhạc. Đứng bên cạnh cô là một người phụ nữ mập mạp được cho là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, thái độ đối phương rất nghiêm khắc, trong tay còn cầm thêm một cây thước dạy học.
Cô kết thúc bản nhạc Valse hợp âm A mà cô đã tập không biết bao nhiêu lần, các ngón tay đều run lên, trong lòng mắng Lexus trăm ngàn lần.
Người đàn ông này quả thực là ma quỷ! Đồ ma quỷ!
“Cô Lillian, kỹ năng đàn piano của cô đã tiến bộ hơn rất nhiều. Ngày mai chúng ta có thể học những bản nhạc khó hơn.” Cuối cùng trên mặt của giáo viên dạy piano cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Đường Ngọc Phỉ tự hỏi, cô có thể không tiến bộ sao? Lillian không có chút nền tảng thanh nhạc, còn cô đã từng được học qua trong công ty. Vì vậy đối phó với những bản nhạc đơn giản không có vấn đề gì.
Sau khi tiễn giáo viên dạy piano, Đường Ngọc Phỉ gần như là chạy như bay để nghênh đón bữa trưa của mình.
Cô hào hứng chờ đợi Sunny chia thức ăn, mâm bạc được mở ra để lộ bánh mì nướng, xúc xích thịt nguội… Thứ trông ngon miệng nhất là chiếc bánh pudding hạnh nhân xinh xắn.
Mẹ nó, đây là cuộc sống của con người à?
Đường Ngọc Phỉ tức giận đến mức muốn lật bàn. Bữa sáng mấy ngày liên tiếp cô đều phải ăn bánh mì trắng, bữa trưa cũng vẫn là bánh mì, Lexus là đầu bánh mì hả?
Đường Ngọc Phỉ cả người tức giận chọn thịt để lấp đầy bụng, mặc kệ Sunny khuyên nhủ phải giữ dáng, cô nổi giận đùng đùng rời khỏi bàn. Cô cảm thấy nếu không tìm được cách thêm tiểu táo* vào thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chết đói ở đây.
*Tiểu táo: là chế độ ăn uống của cán bộ cấp cao. Người Trung Quốc chia chế độ ăn theo 3 bậc: Mức thấp là đại táo, vừa là trung táo, mức cao là tiểu táo.
Sau nhiều ngày bị tra tấn, cuối cùng Đường Ngọc Phỉ cũng thăm dò được đường vào phòng bếp và thời gian mà người hầu không có ở đó. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tám giờ tối, lúc lâu đài cổ im ắng, Đường Ngọc Phỉ mặc chiếc váy ngủ cẩn thận chui vào trong bếp. Phòng bếp nồng nặc mùi thịt cừu nướng, trên bàn còn có súp nấm kem tươi. Đường Ngọc Phỉ xé một miếng nhỏ thịt đùi cừu rồi ngồi xổm trong góc nhai ngấu nghiến, khóc thầm cho cuộc sống cực khổ của mình.
Người hầu trong lâu đài còn hạnh phúc hơn cả cô, đáng ra cô cũng có thể là một cô hầu gái vui vẻ.
Chân cừu nướng ngoài giòn trong mềm, Đường Ngọc Phỉ đang đưa miếng cuối cùng vào miệng thì phía sau thình lình vang lên giọng nói như ‘Định tâm chân ngôn’*: “Lillian, nơi dùng cơm của một quý cô là ở trên bàn ăn.”
*Định tâm chân ngôn: còn gọi là khẩn cô nhi chú, là bài chú Đường Tăng dùng để niệm chú vòng kim cô trong Tây Du Ký.
Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức nhảy dựng lên, miếng thịt cừu đang ăn dở mắc ngay cổ, mặt đỏ bừng vì nghẹn. Cô kinh hãi quay lại thì thấy Lexus đã mấy ngày không gặp đang lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng cô. Đôi đồng tử màu tím sẫm nhìn dáng vẻ không có hình tượng của cô với vẻ trách móc, không vui.
Đi mà gặp quý cô của anh ấy! Nữ chính rõ ràng chỉ muốn trở thành một người theo chủ nghĩa tân cổ điển xa xỉ.
Sự phẫn uất mấy ngày liên tiếp của Đường Ngọc Phỉ bùng nổ ngay khi cô nhìn thấy anh, cô bước tới, vẻ mặt vô cảm kéo tay áo Lexus và lau bàn tay đầy dầu mỡ của mình lên.
Lexus rũ mắt nhìn hành động của cô, giọng nói của anh ta không khỏi có chút lạnh lùng, mang theo ý cảnh cáo: “Lillian, đừng làm những hành động vô lễ như vậy.”
“Một quý ông không nên tức giận với một quý cô.” Đường Ngọc Phỉ kiễng chân choàng qua cổ anh, nửa dựa vào ngực anh cười khẩy, giơ cánh tay đưa lên trước mặt anh, lộ ra vết thương đã đóng vảy: “Ngài Howard, một quý ông có nên dùng bữa tại bàn không?”
Giọng điệu cô cố tình khiêu khích, nhướng mày nói: “Hay là ở phòng bếp, ngay chỗ này?”
Gương mặt luôn lạnh lùng ưu nhã của Lexus rốt cuộc cũng nứt ra, anh nắm lấy cánh tay Đường Ngọc Phỉ đang đưa bên môi, khẽ cau mày: “Lillian, có lẽ tôi nên tìm cho cô một giáo viên dạy lễ nghi khác.”
Nhưng ánh mắt anh lại không tự chủ được mà dần tối đi, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế bản thân.
Ai bảo mỗi ngày anh chỉ cho ông đây ăn bánh mì. Trong lòng Đường Ngọc Phỉ kiêu ngạo cười to, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vô tội: “Ngài Howard không hiểu sao? Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô đưa tay vuốt ve môi anh, cũng cảm giác được răng nanh lạnh lẽo của anh đang dài ra, đầu ngón tay non mịn bị xước một lỗ nhỏ.
Bình luận facebook