Tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng gần, Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ trốn vào gian phòng gần nhất.
Trong phòng có một mùi thơm hoa cỏ ngọt ngào và béo ngậy mà chỉ có con gái mới thích. Rèm cửa cũng được khóa chặt và hơn chục ngọn nến được thắp sáng. Nội thất lộng lẫy mạ vàng dát bạc phản chiếu ánh lửa, nguy nga rực rỡ, cả căn phòng phủ lên mình sự giàu có và sang trọng. Cách đó không xa, tủ quần áo khổng lồ chứa đầy những chiếc váy lớn của thời Victoria với chân váy lộng lẫy và phần tay áo làm bằng lông cừu, thậm chí có thể giấu được cả một người dưới váy.
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ vừa xoay chuyển, lập tức trốn vào trong tủ quần áo, ẩn sau lớp váy, chỉ để lộ một con mắt ở khe hở giữa váy và ống tay áo.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, cửa phòng bị đẩy ra, Đường Ngọc Phỉ căng thẳng nín thở.
Cô hầu gái nhỏ mới gặp cách đây không lâu hơi cau mày bước vào, ngập ngừng gọi khẽ: “Cô Lillian, cô có ở đây không?” Cô ấy tỏ vẻ nghi ngờ, cúi xuống nhấc tấm ga trải giường lên xem xét dưới gầm giường nhưng không tìm thấy gì cả. Vì không tìm thấy gì cả nên cô ta cảm thấy hơi thất vọng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Sau đó, cô ta đảo mắt, ánh mắt dán chặt vào tủ quần áo, nhấc chân bước tới.
Thần kinh Đường Ngọc Phỉ căng thẳng tột độ, nhìn cô hầu gái từng bước đến gần, tay phải nắm chặt, sẵn sàng đánh gục cô ta bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay khi cô hầu gái nhỏ chuẩn bị đưa tay kiểm tra tủ quần áo, một giọng nói đầy quyến rũ từ ngoài cửa vang lên: “Sunny, tôi đã bảo cô không được đụng vào đồ của tôi mà không có sự cho phép của tôi rồi mà.”
Cô hầu gái nhỏ tên Sunny giật mình, cô quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, Đường Ngọc Phỉ thấy sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong lúc hoảng sợ không biết nên nhìn vào đâu, cuối cùng chỉ có thể vội vàng cúi đầu: “Thực sự xin lỗi, cô Lillian, tôi nghe thấy ở đây có tiếng động.”
Cô Lillian trong miệng cô ta, đúng là nữ chính.
Đường Ngọc Phỉ vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi Lillian đến gần và nhìn rõ bộ dạng cô ta, hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng, cô mở to hai mắt.
Khuôn mặt này không phải là khuôn mặt của chính cô sao?!
Thư ký nhỏ từng nói, nhiệm vụ này sẽ điều chỉnh cơ thể và ngoại hình của nguyên chủ theo hình dáng của chấp hành viên, vì vậy thân hình hiện tại chính là diện mạo của cô ở thế giới thực. Cách đó không xa, người phụ nữ mặc váy crinoline* có đôi mắt và lông mày giống hệt cô, đôi môi nhỏ đỏ mọng, đến độ cong của mũi cũng giống hệt. Không chỉ có vậy, ngay cả dáng người của cả hai cũng gần như không thể phân biệt được, ngoại hình giống nhau đến mức như phản chiếu qua gương.
*
Điều duy nhất cô có thể nhận ra chính là màu tóc của cô ta nhạt hơn tóc của cô một chút và có màu nâu đậm dưới ánh nến. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô đã tìm thấy người phụ nữ trốn thoát kia chưa?” Giọng điệu của Lillian ảm đạm hỏi, tuy có khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt.
“Chưa…chưa thấy ạ.” Sonny có vẻ rất sợ cô ta, giọng run run trả lời.
Khuôn mặt Lillian thoáng hiện lên vẻ giận dữ, cô ta không chút khách khí giơ tay lên tát Sunny một cái, âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng trong phòng, dấu tay nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch của Sunny.
“Rác rưởi, nếu Lexus gặp được cô ta trước, cô nên tự biết hậu quả thế nào.”
Sunny ôm mặt cúi đầu, vừa định nói, ánh mắt đột nhiên dừng trên váy Lillian, giọng kinh hãi: “Cô Lillian, váy của cô!”
Lillian nhìn xuống, góc váy màu lục nhạt của cô dính một vết máu tươi lớn, đặc biệt gây chú ý.
Chắc hẳn nó đã bị dính từ dưới tầng hầm rồi, Đường Ngọc Phỉ nghĩ đến những hình ảnh thảm không nỡ nhìn trong trí nhớ nguyên chủ, không khỏi nhíu mày.
Lillian thoáng hoảng sợ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu quát Sunny: “Cút, đi tìm người phụ nữ đó ngay.”
Sunny không dám nói gì, lập tức xoay người rời đi.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Lillian vội vàng cởi váy, chỉ mặc áo tìm một chiếc kéo cắt may, cô ta cắt chiếc váy dính máu rồi dùng nến đốt, nhìn thấy nó cháy sạch trong chén bạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Vứt chiếc váy đã hỏng xuống đất, Lillian đứng dậy đi tới tủ lấy một chiếc váy khác, sau khi tủ mở ra khe hở, không hề báo trước cô ta nhìn thấy một đôi mắt vô cùng quen thuộc, ánh nến lấp lánh trong đôi đồng tử nâu đen ấy.
Tay Lillian run lên, không cầm chắc chiếc váy được nữa, mặt cô ta hiện lên vẻ kinh hãi định hét toáng lên, nhưng động tác Đường Ngọc Phỉ đã nhanh hơn, vụt nhảy ra khỏi tủ trước khi cô ta kịp mở miệng, đánh ngất cô ta với tốc độ cực nhanh.
Chẳng trách Lục An An nói rằng chỉ có cô mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ai có thể nghĩ đến trong thế giới nhiệm vụ lại có một nữ chính giống đến mức như đúc ra từ cùng một khuôn.
Nếu đã cho cô một sự thuận tiện lớn như vậy, đương nhiên cô sẽ không khách sáo.
Đường Ngọc Phỉ dùng thắt lưng trói tay chân Lillian lại, nhét cô ta đang bất tỉnh vào tủ quần áo, rồi lấy khăn tay bịt miệng cô ta lại, sau đó vô cùng khó khăn nhặt chiếc váy dưới đất lên giấu bộ quần áo đã thay vào trong góc tủ.
Trong phòng có một tấm gương lớn, Đường Ngọc Phỉ nhìn người phụ nữ giống như búp bê, hiện tại cô chính là Lillian.
Điều đầu tiên cô cần làm chính là thả tất cả các cô gái ở tầng hầm đi.
Đường Ngọc Phỉ ra khỏi phòng không bao lâu thì đụng phải một người hầu gái khác, đối phương cúi đầu lấy lòng cô và cẩn thận chào hỏi: “Cô Lillian.”
Theo thông tin có được, tất cả người hầu trong lâu đài này đều là người thường, bọn họ bình thường không thấy được Lexus, chỉ phục vụ nữ chủ, cũng biết những gì nữ chủ đã làm ở tầng hầm, bây giờ lâu đài này hầu như chỉ do nữ chủ định đoạt.
“Xuống tầng hầm.” Đường Ngọc Phỉ bắt chước phong thái của Lillian, hơi nâng cằm kiêu ngạo nói.
Người kia lập tức gật đầu, liền dẫn Đường Ngọc Phỉ đi qua bảy vòng tám ngả, đi tới lối vào tầng hầm, dùng một cái móc dài kéo tấm gỗ ra.
Người hầu gái cầm lấy cây nến bên cạnh, hai người thận trọng bước xuống cầu thang, bầu không khí ẩm ướt và u ám ập về phía cô, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy nơi cổ và ngực lộ ra bên ngoài lạnh buốt.
Ngay lập tức, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy cảnh tượng giống hệt trong trí nhớ nguyên chủ – trước mặt cô có hai cánh cửa, cánh cửa bên trái là nơi Lillian lấy máu, có dụng cụ lấy máu và một chiếc giường trong phòng, cánh cửa còn lại là nơi giam giữ các cô gái.
“Mở cửa.” Đường Ngọc Phỉ chỉ vào cánh cửa bên phải ra lệnh, người hầu gái lập tức làm theo.
Cửa phòng bị đẩy ra, một mùi chua khó tả xen lẫn mùi máu tanh lan tràn, Đường Ngọc Phỉ không khỏi bịt mũi, cau mày nhìn cảnh tượng bên trong. Diễn đàn Vietwriter.vn
Có hơn chục cô gái trạc tuổi nhau đang cuộn tròn ở chỗ này, quần áo lấm lem, xộc xệch, đầu bù tóc rối, mặt mũi phờ phạc, trên người quấn một lớp băng gạc dày cộp, khi nghe thấy tiếng mở cửa họ liều mạng chen vào trong góc, dùng đôi mắt to sợ hãi nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ.
“Ác quỷ!” Một giọng nói hung ác hét lên.
Vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ không thay đổi, ánh mắt quét qua mặt bọn họ: “Các người muốn rời đi không?”
Các cô gái trừng mắt nhìn cô không trả lời, Đường Ngọc Phỉ tự nhủ: “Ta có thể trả lại tự do cho các cô, nhưng các cô không được tiết lộ những gì đã xảy ra với mình, nếu không tôi đảm bảo rằng gia đình các cô còn chịu trừng phạt đau đớn hơn.”
Nở nụ cười tàn nhẫn, quay đầu nhìn ba cô gái đi vào cùng nguyên chủ.
“Tina, mẹ cô là một thợ may, trong nhà có hai em trai tuổi còn nhỏ.”
“Linda, người cha nghiện rượu của cô đang thiếu một khoản nợ cờ bạc lớn bên ngoài.”
“Về phần Bella, bà cô ở quê có vẻ sức khỏe không tốt lắm.”
Mỗi khi cô thốt ra một cái tên sẽ có một cô gái tái mặt vì sợ hãi , ánh mắt đầy kinh hoảng và lo lắng. Nỗi sợ hãi này nhanh chóng ảnh hưởng đến mọi người, các cô gái nhìn Đường Ngọc Phỉ với ánh với vô cùng hoảng sợ, khuôn mặt hiện lên nét tuyệt vọng.
Đường Ngọc Phỉ rất hài lòng với hiệu quả này, trên mặt mang theo nụ cười, xòe hai tay: “Nhìn đi, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của các cô, nếu có ai nói với người bên ngoài hoặc Tòa thánh chuyện gì đã xảy ra ở đây, tôi sẽ làm cho người đó phải trả giá đắt, rõ chưa?”
Các cô gái run bần bật, một lúc sau, Tina, người có lá gan lớn nhất giọng nức nở: “Thưa cô, chúng tôi thề với Chúa rằng chúng tôi sẽ không bao giờ nói ra nửa chữ, cầu xin cô buông tha cho chúng tôi.”
Cô ấy vừa nói xong, các cô gái khác cũng lập tức thề thốt.
Thấy đã đạt được mục đích, Đường Ngọc Phỉ gật đầu nói: “ Vậy thì đứng lên, lập tức rời khỏi đây.”
Đường Ngọc Phỉ nhờ hầu gái dẫn đường, phía sau là các cô gái trên mặt đẫm lệ hỗ trợ lẫn nhau. Khoảnh khắc họ bước ra khỏi tầng hầm, khuôn mặt họ thể hiện sự phấn khích và tràn đầy hy vọng.
Những người hầu của lâu đài cổ không dám nói gì thêm về quyết định của Lillian, Đường Ngọc Phỉ yêu cầu người quản gia lớn tuổi chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn để đưa các cô gái ra khỏi thành phố và cho họ một ít chi phí đi lại trước khi để họ trở lại thành phố, tránh để người khác nghi ngờ.
Qua cửa sổ nhìn theo các cô gái đi ra từ cửa lần lượt lên xe ngựa, xe ngựa dần dần lăn bánh, Đường Ngọc Phỉ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tính mạng của các cô gái đã được cứu, chỉ mong Tòa thánh đừng chú ý tới Lexus sớm như vậy.
Đường Ngọc Phỉ nghĩ vậy, vừa quay đầu lại, không hề báo trước đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cuối hành lang, đó là một người đàn ông. Cô giật mình đứng sững tại chỗ, nhìn anh từng bước tiến về phía cô, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh như được điêu khắc thành.
Người đàn ông mang một chiếc áo sơ mi trắng có tay lồng đèn với kiểu cách phức tạp từ thế kỷ XVII. Phần ren ở đường viền cổ rộng được cuộn tròn và xếp thành từng lớp, để lộ một đường cong vùng ngực đẹp mắt. Đôi bốt ngắn ôm lấy quần tây, tô điểm cho bắp chân thon dài xinh đẹp. Mũi anh cao thẳng, lông mày sâu, đôi mắt màu tím đậm hiếm thấy, làn da trắng ngần có màu lạnh băng như phiến đá cẩm thạch, mái tóc xoăn dài màu bạch kim được buộc nửa đầu bằng một dải ruy băng, được ánh nến trên đường đi sưởi ấm.
Anh là một quý tộc lịch lãm và cũng là một đao phủ tàn ác – ma cà rồng Lexus.
Bởi vì khí thế của anh quá mạnh, thậm chí Đường Ngọc Phỉ còn quên nghĩ đến phản ứng của Lillian khi nhìn thấy Lexus, cho nên chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn anh đi tới, sau đó trơ mắt nhìn anh nắm tay mình.
Đường Ngọc Phỉ nhìn theo tầm mắt anh nhìn tay cô, cô sợ tới mức suýt ngất đi, cô thế mà lại mắc sai lầm như Lillian! Diễn đàn Vietwriter.vn
Trên tay cô có một vết máu rõ ràng không phải của cô, không biết dính lên khi nào.
Lexus cụp mắt xuống, dùng ngón tay cái lau vết máu trên tay cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm như đàn Cello: “Lillian, đừng dụ dỗ tôi bằng cách thấp hèn như vậy, tôi đã nói rằng tôi sẽ không chuyển hóa cô mà.”
Sắc mặt anh không có gì khác thường, Đường Ngọc Phỉ nhớ tới Lexus mang trong mình một nửa dòng máu phù thủy, có thể chống lại sự cám dỗ chết người của dòng máu ma cà rồng, vì thế mới hơi yên tâm.
“Chín giờ tối nay tôi sẽ đưa cô đến tham gia buổi khiêu vũ của bà Albert, hãy nhớ giữ cách cư xử như một quý cô, đừng khiến bà Albert không vui.”
Khiêu vũ? Đường Ngọc Phỉ hơi trợn to mắt, chẳng lẽ cô còn phải thay nguyên chủ đi tham gia vũ hội sao?!
Bình luận facebook