Cách đây hai năm, Lillian được Lexus đưa về lâu đài. Một cô gái có thân phận thấp kém, không có họ hàng thân thích chỉ sau một đêm đã có được địa vị, sự giàu có, và sống cuộc sống quý tộc như trong mơ. Những căn phòng rộng rãi thoải mái, đồ ăn tinh xảo đẹp mắt và vô số quần áo trang sức gần như khiến cô ta ngất đi vì hạnh phúc. Lexus trở thành người dẫn dắt cô ta bước vào tầng lớp thượng lưu, dạy cô ta lễ nghi, cũng như đưa cô ta tham gia các cuộc giao thiệp khác nhau và đích thân bồi dưỡng thành một tiểu thư quyền quý.
Đây là cách anh báo đáp cô ta.
Tuy nhiên, cuộc sống trước đây của Lillian quá nghèo khó, nhiều thói quen đã ăn sâu vào xương tủy của cô ta. Ví dụ như ở buổi dạ hội lần trước của bà Albert, cô ta là người đầu tiên lấy khăn ăn sau khi đi ngang qua bà ấy. Hành vi thô lỗ này đã bị các quý tộc khác khinh thường và cười nhạo.
Đường Ngọc Phỉ rất đau đầu, nhưng bây giờ con đường duy nhất có thể đi là đến tham dự dạ hội thay Lillian. Vì vậy, dưới sự giúp đỡ của hầu gái, cô đã mặc bộ lễ phục do Lexus chọn, đội lên đầu một chiếc mũ dạ nặng nề khoa trương và đeo trang sức bước ra cửa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chiếc áo nịt ngực siết rất chặt nhưng phần váy lót lại phồng, rộng đến mức kỳ cục, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi, bước đi yếu ớt.
Lexus đang đứng bên cạnh cỗ xe ngựa, thân hình thẳng tắp và đôi chân thon dài, chiếc khăn quàng màu trắng buộc quanh cổ và đường chỉ thêu vàng trên chiếc áo khoác ngắn màu xanh nước biển lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Khi đôi mắt với con ngươi màu tím sẫm nhìn cô chăm chú, Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức đưa tay lên sờ động mạch chủ.
Anh đưa tay về phía Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ vừa chạm vào liền rùng mình một cái vì quá lạnh.
Nhưng cô không biểu hiện ra mặt, anh đỡ cô ngồi xuống xe ngựa, hai người cùng nhau lái xe đến trang viên của bà Albert.
Đèn trong trang viên sáng choang, âm nhạc tao nhã trong đại sảnh vang lên, tiếng cười xen lẫn tiếng ly rượu va chạm đã rất náo nhiệt. Đường Ngọc Phỉ nhấc váy đi đến trước mặt Lexus, âm thầm tò mò đánh giá nam nữ lui tới xung quanh. Bà Albert đang mỉm cười đón khách cách đó không xa và đang tiếp nhận nụ hôn trên tay của một quý ông.
“Bà Albert, chào buổi tối.” Đường Ngọc Phỉ chủ động chào người phụ nữ có mái tóc xoăn màu nâu trước mặt.
Đối phương ăn mặc như một búp bê lớn, khuôn mặt trang điểm đậm và hoa lệ, trên cổ đeo một mặt dây chuyền pha lê mã não cực lớn, vẻ mặt kiêu hãnh.
Bà ấy chỉ đáp lại những lời chào hỏi của Đường Ngọc Phỉ một cách hững hờ, nhưng lại nhiệt tình chào hỏi Lexus: “Ngài Howard, tôi rất vui vì ngài có thể đến tham dự buổi dạ hội của tôi.”
Cha của Lexus từng là một bá tước, mọi người rất coi trọng tước vị này cũng như “Con trai bá tước” sống trong lâu đài cổ, nhưng họ không biết rằng ông ta đã bị Lexus giết chết.
Có điều, Đường Ngọc Phỉ quay đầu lại nhìn Lexus đang ngả mũ chào. Anh có vẻ ngoài tuấn tú, màu tóc và màu mắt hiếm thấy đặc biệt cuốn hút, tư thế chào cực kỳ tiêu chuẩn, chẳng khác gì một quý tộc xuất sắc, có lẽ chỉ riêng vẻ ngoài xuất sắc này thôi cũng đủ khiến tất cả phụ nữ phát cuồng.
Hai người bước vào đại sảnh quả nhiên đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, chính xác mà nói là họ đều đang nhìn Lexus.
Người phục vụ bưng khay tới, Đường Ngọc Phỉ cầm lấy ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ sau đó uống một ngụm, đợi mùi thơm của rượu thấm vào toàn bộ khoang miệng rồi mới nuốt xuống.
Khi còn được đào tạo ở công ty, cô đã vượt qua bài nghi thức của các quý tộc châu Âu, cô không lo lắng mình sẽ tự làm trò ngốc nhưng cô không có hứng thú với những buổi giao thiệp này. Điều duy nhất có thể khiến cô quan tâm có lẽ là rượu vang và Lexus.
Đường Ngọc Phỉ hơi híp mắt, ánh mắt hướng về tâm điểm của đám đông.
Dưới ánh đèn, nước da của anh cực kỳ tái nhợt và không có chút máu, cơ thể anh toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng cử chỉ hành vi lại nho nhã lịch thiệp khiến mọi quý cô đều rung động. Sự kết hợp trái ngược này khiến anh trông vô cùng quyến rũ và không ai không ái mộ.
Trên sàn nhảy vang lên một điệu valse, một nam một nữ đã cùng nhau bước vào sàn nhảy, Đường Ngọc Phỉ đặt ly rượu xuống và đợi Lexus đến mời cô nhảy điệu nhảy đầu tiên.
Quả nhiên, Lexus tiến đến chỗ cô, hơi khom người vươn tay về phía cô. Đường Ngọc Phỉ thuận theo đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh dắt vào sàn nhảy.
Lexus nhẹ nhàng đỡ eo cô bằng một tay, tay kia vuốt ve lòng bàn tay phải của cô, đột nhiên hơi cúi người xuống tai cô và hỏi: “Lillian, cô đã nhớ hết các bước nhảy chưa?”
“Nhớ… Nhớ rồi.” Cảm giác lạnh băng khiến Đường Ngọc Phỉ không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Cô cho rằng đối phương sẽ sớm rời đi, nhưng mà Lexus lại ghé sát vào cổ cô, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Mùi hương của cô hình như đã thay đổi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Có lẽ là do hôm nay tôi dùng loại nước hoa khác.” Đường Ngọc Phỉ sợ anh sẽ nghi ngờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ sao mũi ma cà rồng mà còn nhạy hơn cả mũi chó thế?
Anh không hỏi thêm câu nào, ôm Đường Ngọc Phỉ một cách duyên dáng và nhẹ nhàng, bước những bước chậm rãi theo điệu Valse, hai cơ thể gần như đã kề sát nhau. Lexus rất cao, Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu xuống, con ngươi màu tím sẫm chăm chú nhìn cô không chớp mắt, như đang không rời mắt khỏi người mình yêu. Đường Ngọc Phỉ hơi ngẩn người, suýt nữa bị anh mê hoặc.
Sự cám dỗ của ma cà rồng đối với con người quả thực trí mạng.
Thấy vẻ mặt anh hờ hững mà lại gợi cảm khiêu khích, trong lòng Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nổi lên ý muốn đùa giỡn. Sau khi xoay một vòng, lúc anh trở lại ôm eo cô, cô lại cố ý áp sát vào người anh, môi lướt qua má anh, ánh mắt ranh mãnh nhìn phản ứng của anh.
Trên mặt Lexus chợt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi anh khẽ nhíu mày, nhưng sau đó Đường Ngọc Phỉ vẫn thành thật không có bất kỳ hành động thái quá nào, cũng không có chút sai sót nào hoàn thành điệu nhảy với anh. Lexus rất hài lòng với màn trình diễn của cô, cũng không quan tâm lắm đến sự việc cố ý không ngờ tới kia. Sau khi đưa cô về chỗ cũ, anh vuốt tóc hai bên thái dương cô, khen ngợi một câu: “Bé ngoan.”
Cái xưng hô này… Khóe miệng Đường Ngọc Phỉ giật giật.
Mặc dù tuổi của Lexus quả thực không nhỏ. Đối với anh, nữ chính cũng giống như một đứa trẻ cần được dạy dỗ, nhưng Đường Ngọc Phỉ vẫn cảm thấy có hơi không nói nên lời với khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của anh.
Bởi vì biểu hiện thô lỗ của Lillian trước đó, nhất thời không có người đàn ông nào mời cô khiêu vũ. Đường Ngọc Phỉ cũng không cảm thấy xấu hổ, nhìn theo Lexus cùng bạn nhảy phấn khích tiếp tục bước vào sàn nhảy, sau đó cô buồn chán muốn đi lấy thêm một ly rượu.
Nhưng đúng lúc này, một người có mái tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt vuông vức, dáng người cường tráng xuất hiện trước mặt cô, Đường Ngọc Phỉ có thể nhìn ra cơ bắp bùng nổ ẩn hiện dưới lớp áo.
Anh ta chào Đường Ngọc Phỉ, đưa tay về phía cô làm động tác mời, mỉm cười nói: “Quý cô xinh đẹp, tôi có cơ hội được mời cô nhảy một bài không? Tên tôi là Wilson Davis.”
Dòng họ Davis này khiến lời từ chối của Đường Ngọc Phỉ kẹt lại trong cổ họng.
Cô đột nhiên nhớ tới vũ hội lần này thật ra đã được đề cập trong kịch bản.
Lillian, người đang ở một mình, chấp nhận lời mời khiêu vũ từ một người đàn ông tên là Wilson. Wilson khéo ăn nói và dí dỏm, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, vì vậy Wilson đã mời cô rời khỏi sàn nhảy, nhưng khi Lexus tìm thấy cô thì anh ta đã trở lại nguyên hình –– gia tộc Davis là một gia tộc người sói.
Wilson biết rõ thân phận của Lexus nên cố ý lợi dụng Lillian để khiêu khích anh. Đáng tiếc anh ta không đủ năng lực đánh bại Lexus, người mang dòng máu phù thủy. Cuối cùng anh ta bị thương, chỉ có thể thẹn quá hóa giận rời đi.
Về phần Lillian, cô ta có chút hoảng sợ còn bị vuốt của người sói làm bị thương, suýt chút nữa thì thừa cơ mà dụ Lexus hút máu cô ta.
“Đương nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng.” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười đưa tay về phía anh ta ra hiệu đồng ý.
Được dính chút vận may của nữ chính dĩ nhiên cô không thể bỏ qua, nhân cơ hội này phát triển quan hệ với Lexus thực sự quá tốt!
Trong mắt Wilson lóe lên một tia vui vẻ vì được như ý, anh ta kéo Đường Ngọc Phỉ vào sàn nhảy.
Những gì diễn ra tiếp theo hoàn toàn giống với kịch bản gốc, ngoại trừ cái gọi là “khéo ăn nói và dí dỏm”. Wilson luôn khoe khoang về cuộc sống xa hoa của mình. Đường Ngọc Phỉ nghe đến mức buồn bực trong lòng, nhưng cô vẫn phải giả vờ dùng ánh mắt lấp lánh, ngưỡng mộ nhìn anh ta, trên mặt cũng viết chữ ‘Anh thật lợi hại’. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì vậy, Wilson bị kỹ năng diễn xuất của cô làm cho mù quáng, anh ta hơi tự phụ, nghĩ rằng đã đến lúc thích hợp nên đề cập với cô: “Tôi nghe nói vườn hoa của bà Albert có rất nhiều hoa Tường Vi trắng tuyệt đẹp. Không biết tôi có vinh dự được mời cô Lillian cùng đi ngắm hoa không nhỉ?”
Đường Ngọc Phỉ ra vẻ thẹn thùng hơi gật đầu rồi cùng anh ta rời khỏi đại sảnh.
Bà Albert yêu thích hoa cỏ, bà ấy có một khu vườn nhỏ của riêng mình. Cây và hoa trong đó đều được chăm sóc và cắt tỉa cẩn thận. Những đám hoa Tường Vi trắng muốt sạch sẽ lay động dưới ánh trăng giống như một giấc mộng trong khu vườn bí mật.
Trăng sáng, hoa nở và người đàn ông hào hoa phong nhã bên cạnh có thể dễ dàng khiến các thiếu nữ rơi vào giấc mơ lãng mạn hoang tưởng, nữ chính lúc đó cũng không ngoại lệ.
Hai người nhìn như đang thong dong dạo chơi giữa muôn hoa, nhưng thực chất trong lòng lại toàn suy nghĩ xấu xa.
Cho đến khi Wilson đột nhiên đứng yên bên cạnh cô, nắm tay cô, nhìn cô dịu dàng nói: “Lillian, em thật xinh đẹp, hoa Tường Vi của bà Albert cũng không bì kịp nửa phần xinh đẹp của em.”
Đường Ngọc Phỉ giả vờ ngượng ngùng. Ai ngờ Wilson thế mà lại nhân cơ hội này cúi đầu đến gần, như thể muốn hôn cô.
Đột ngột như vậy hả? Đường Ngọc Phỉ bối rối, do dự không biết có nên đẩy anh ta ra không.
Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy mình ngửi được mùi dã thú như có như không trên người anh ta, trong lòng vô cùng khó chịu.
May mắn thay, đúng lúc này, cách đó không xa, cô nghe thấy giọng Lexus mang theo trách cứ nhàn nhạt vang lên ở phía sau: “Lillian, đừng tùy tiện rời khỏi đại sảnh vũ hội.”
Đường Ngọc Phỉ vui mừng khôn xiết, muốn đẩy Wilson ra, nhưng lại kinh hãi phát hiện sức tay của đối phương quá mạnh, cứng như sắt, móng vuốt anh ta mọc dài ra đâm vào da thịt cô.
“Ma cà rồng bẩn thỉu lén lút trong chỗ tối, anh có thể tính ra được.” Anh ta điên cuồng hiếu chiến nhìn Lexus, con ngươi biến thành màu vàng kim, ở trước mặt Đường Ngọc Phỉ hóa thành một con sói khổng lồ, Đường Ngọc Phỉ sửng sốt suýt chút nữa ngã xuống đất.
Wilson đã biến thành một con sói lao về phía Lexus với tốc độ cực nhanh. Còn Lexus vẫn duy trì bộ dạng lúc đến, hơi nhíu mày nhìn Đường Ngọc Phỉ, rất bất mãn với hình tượng không thục nữ và hành động không biết kiềm chế của cô.
“Cẩn thận!” Đường Ngọc Phỉ không khỏi kêu lên vì sợ anh sẽ bị thương. Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, cơ thể Wilson giữa không trung bị đánh bay sang một bên, chật vật ngã vào bụi hoa Tường Vi làm những bông hoa rơi đầy đất, máu phun ra từ bộ lông ở phần bụng của anh ta.
Mẹ nó! Sức chiến đấu này! Sau khi phản ứng lại, Đường Ngọc Phỉ há to miệng, thậm chí cô còn không nhìn thấy Lexus đã ra tay như thế nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuy rằng đã biết trước kết quả, nhưng đây chính là hạ gục đối thủ trong nháy mắt đó!
Anh có cần mạnh như vậy không?
Bình luận facebook