-
Chương 121
Xoa máu rỉ ra từ đầu ngón tay lên môi Lexus, vết máu này càng làm tăng thêm vẻ đẹp có phần xấu xa và nguy hiểm trên khuôn mặt tái nhợt của anh, giống như một đóa tường vi trắng bị vấy máu, những cánh hoa thuần khiết nhuốm đầy dấu vết của tội ác.
Đường Ngọc Phỉ nhìn thẳng vào anh, trong đầu cô bật ra một từ cẩu huyết không phù hợp với thời điểm này: Anh không sạch sẽ.
Sự cám dỗ của vết máu này dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, tia máu trong mắt Lexus càng hiện rõ, anh gần như không khống chế được cầm đầu ngón tay của Đường Ngọc Phỉ ở trên môi, liếm hết vết máu. Sau đó một tay anh ôm eo Đường Ngọc Phỉ, tay kia nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống bên cổ cô, cánh môi lành lạnh vừa như cố kiềm chế lại giống dụ dỗ, lướt lên động mạch chủ của cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Muốn làm thật hả? Lần này Đường Ngọc Phỉ co rụt người lại, nghĩ đến cảm giác khi anh liếm cánh tay cô, cô lại hối hận.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói trầm thấp của Lexus vang lên bên tai, cơ thể Đường Ngọc Phỉ lập tức cứng đờ, hai người vẫn tiếp tục đứng yên trong tư thế vừa ái muội vừa quỷ dị.
Đến khi chân Đường Ngọc Phỉ sắp tê cứng, cô cho rằng anh sẽ không mở miệng, ngay lúc thân thể dần thả lỏng, thì đột nhiên cô cảm thấy cổ đau nhói, sau đó bị bao phủ bởi cảm giác tê dại khó tả. Lexus dựa vào bên ngáy cô và dán môi anh lên cổ cô, như thể đang hôn cô.
Ma cà rồng mà cũng bày mưu tính kế sao, Đường Ngọc Phỉ nghiến răng nghiến lợi, dòng điện tê dại khiến cô không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào ngực anh, cả người lạnh băng như đang dán lên nền đá cẩm thạch.
Cô cảm thấy máu mình đang chảy ngược, tập trung hướng về phía cổ, tựa như cơ thể cô sắp tan chảy thành nước trong vòng tay anh.
Thời gian khó khăn trôi qua từng giây từng phút, Đường Ngọc Phỉ nhận thấy có điều gì đó không ổn khi cô không còn sức lực để đẩy anh ra, cảm giác mất máu ập đến, hai mắt Đường Ngọc Phỉ tối sầm, đầu choáng váng.
Có phải cô sẽ bị hút khô máu không?
Đang lo lắng suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bếp vang lên tiếng đồ vật rơi xuống. Bộ đồ ăn trên tay Sunny trượt từ mâm bạc xuống đất, ánh mắt cô ta kinh hoảng và tò mò, trên mặt còn thoáng hiện lên nét ửng hồng đáng nghi.
Cô ta vừa cuống quít cúi người nhặt bộ đồ ăn, vừa vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”
Lexus rốt cuộc cũng dừng hút máu, Đường Ngọc Phỉ yếu ớt dựa vào ngực anh, hai chân yếu mềm. Nếu không có Sunny đột ngột xuất hiện, có lẽ cô sẽ ngất đi mất.
Cô thề, sau này cô sẽ không bao giờ làm những việc ngu xuẩn có lợi cho người khác mà làm hại chính mình như vậy nữa.
Sunny đứng một bên thấp thỏm chờ đợi sự trừng phạt, nhưng Lexus chỉ bế Đường Ngọc Phỉ lên rồi đi ngang qua cô ta.
Trên dãy hành lang dài trống trãi chỉ có tiếng bước chân của Lexus, Đường Ngọc Phỉ ở trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt anh được ánh nến chiếu sáng, mái tóc màu bạch kim luôn được buộc tỉ mỉ sau đầu, ưu nhã mà quý phái.
Đường Ngọc Phỉ bị sắc đẹp của anh mê hoặc đến thất thần một lúc, sau đó nhận ra anh đang muốn đưa cô trở lại phòng Lillian.
Không xong, nếu chẳng may bị anh phát hiện ra manh mối thì thảm rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ lập tức nói: “Lexus, vui lòng thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.”
“Tôi đưa cô về phòng.” Lexus rũ mắt nhìn cô, bước chân cũng không dừng lại.
Cái tu dưỡng quý tộc chết tiệt này, Đường Ngọc Phỉ nóng nảy, ở trong ngực anh giãy giụa muốn nhảy xuống, nhưng cảm giác choáng váng vì mất máu quá nhiều còn chưa qua đi, Đường Ngọc Phỉ lảo đảo như say rượu, sau đó cô ngã ngồi trên mặt đất. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mông cô đau đến nhe răng trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy nụ cười thoáng qua rất nhanh trên mặt Lexus, ánh mắt tựa như hiện lên vài phần thương xót.
…Cô đây là đang bị giễu cợt sao?
Đường Ngọc Phỉ bắt chước giọng điệu trước sau như một của Lexus, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài Howard, cười nhạo một quý bà không phải là điều một quý ông nên làm.”
Vì vậy Lexus cúi người vươn tay về phía cô, khóe môi nở nụ cười tao nhã cùng với thái độ chân thành: “Vậy thì thưa cô, xin hãy để tôi đỡ cô dậy.”
Đường Ngọc Phỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng cô vẫn đặt tay lên lòng bàn tay lạnh giá của anh, để anh kéo mình lên.
Cô cảm thấy mình đã quen với nhiệt độ của anh.
“Tôi có thể quay về một mình, không cần tiễn tôi.” Lần này Đường Ngọc Phỉ đã đứng yên được, sau khi nhắc lại lần nữa cô mới quay đầu rời đi.
Lexus cũng không kiên trì nữa, chỉ đứng đó nhìn theo cô.
Đường Ngọc Phỉ đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn anh nói: “Có lẽ, anh có thể nói chúc ngủ ngon với quý cô này, ngài Howard.”
Ma cà rồng đứng cách đó không xa rất biết nghe theo lời phải, anh đặt tay lên ngực rồi hơi cúi đầu chào, nói: “ Chúc ngủ ngon, quý cô xinh đẹp.”
“Chúc anh cũng ngủ ngon, ngài Howard.” Cách chào ưu nhã khiến Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, vì thế nụ cười trên khóe môi cô càng tươi hơn, cô đáp lại: “Chúc anh mơ những giấc mơ đẹp.”
Sau khi một mình trở về phòng Lillian, Đường Ngọc Phỉ đẩy quần áo trong tủ ra, Lillian bị trói trong góc mở to mắt nhìn cô đầy sợ hãi.
Đường Ngọc Phỉ rút khăn tay trong miệng Lillian, lấy ra một mẩu bánh mì nhỏ giấu trong tay áo đưa lên miệng cô ta, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Mỗi ngày cô đều cho Lillian ăn chút gì đó và uống ít nước để duy trì sức lực, rốt cuộc cô cũng không thể thực sự để nữ chính chết đói được.
“Cô là ai, cô còn muốn đóng giả tôi trong bao lâu?!” Lillian ho khan vài tiếng, giọng nói cô ta khản đặc vì thiếu nước.
Người phụ nữ trước mặt và cô ta giống hệt nhau, người phụ nữ này chính là tu hú chiếm tổ, thế mà lại thay thế thân phận của cô ta sống trong lâu đài cổ, điều này khiến cô ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Ngay lúc khăn tay vừa được lấy ra, cô ta định hét lên để kêu cứu nhưng người phụ nữ trước mặt không ngần ngại túm cổ cô ta và cảnh cáo cô ta không được hét lên, nếu không sẽ giết cô ta.
Lillian không có sức phản kháng, chiếc cổ non nớt mềm mại của cô ta bị kẹp trong lòng bàn tay và cô ta không thể phát ra âm thanh nào.
Từng ngày trôi qua, nỗi sợ hãi của cô ta tăng lên vô hạn.
Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô có chắc là muốn lãng phí thời gian để hỏi tôi mấy câu này không?”
“Cô muốn gì, muốn tiền ư? Cô muốn nhiều hay ít tôi cũng sẽ cho cô.” Lillian hiển nhiên không muốn để vuột mất mọi cơ hội thuyết phục Đường Ngọc Phỉ, vì vậy cô ta dè dặt thăm dò.
“Cô có tiền à?” Đường Ngọc Phỉ có chút buồn cười, nhướn mày hỏi.
“Cô không thấy tòa lâu đài này quý giá và xa hoa như thế nào sao? Tôi là ân nhân của chủ lâu đài, chuyện gì anh ấy cũng nghe lời tôi.” Lillian thấy cô trả lời, vội vàng nói.
Ân nhân? Đường Ngọc Phỉ không nói nên lời, nữ chính còn dám nói như vậy đấy.
Cái gọi là ân tình của cô ta chẳng qua chỉ là miếng bánh mì nguội cứng đơ cô ta cho Lexus khi anh bị Tòa Thánh truy lùng mười năm trước, nhưng Lexus cũng không cần bánh mì.
Tuy vậy, hai năm trước anh vẫn tìm được Lillian rồi đưa cô ta về lâu đài cổ, dốc lòng nuôi dưỡng và cho cô ta tất cả mọi thứ khiến người khác hâm mộ.
Nữ chính vốn dĩ đã quên việc này từ lâu, nhưng hai năm này cô ta được chiều quá sinh hư, thật sự cho rằng chính mình đã làm được chuyện gì lớn lao lắm, cô ta hoàn toàn coi mình là nhân vật đứng đầu trong tòa lâu đài cổ kính này. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thật không may, thứ mà tôi muốn là tòa lâu đài này và Lexus.” Đường Ngọc Phỉ nhếch môi cười lạnh, bước tới nói nhỏ bên tai Lillian, sau đó lại lấy khăn tay chặn kín miệng Lillian, ngăn tất cả những lời chưa kịp nói của cô ta lại.
“Nếu không muốn ăn thì quên đi.” Đường Ngọc Phỉ cẩn thận sửa sang quần áo trong tủ lại như cũ, tiện tay nhét bánh mì vào miệng rồi nằm lên giường.
Bởi vì lớp học lễ nghi chết tiệt mà gần đây Đường Ngọc Phỉ đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa trình độ thanh nhạc của cô cũng ngày càng “tiến bộ” và được giáo viên đánh giá cao.
Dựa theo thói quen, sau lớp hình thể vừa rồi Đường Ngọc Phỉ nên ra ngoài đi dạo và đợi người hầu chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay cô có việc khác phải làm.
Người hầu nói với cô rằng Lexus đã ra ngoài từ sáng sớm.
Lillian sớm đã chán ngấy với sự kiểm soát và giáo dục nghiêm khắc của Lexus, lòng kiêu căng tự phụ và cảm xúc nổi loạn của cô ta đã lớn đến vô hạn, trái tim cô ta đang khao khát “tự do”. Cô nhớ rõ trong kịch bản gốc, sau khi Lexus ra ngoài nữ chính đã thừa dịp này để đi đến một quán rượu trong thành phố vào ngày này, nơi đó cô ta bị tấn công bởi một ma cà rồng Malkavian mất khống chế và được nam chính cứu.
Không còn cách nào, cuối cùng nữ chính vẫn phải ở bên nam chính, bây giờ cô đang chiếm thân phận của nữ chính do đó chỉ có thể thay nữ chính tình cờ gặp gỡ nam chính.
Đường Ngọc Phỉ lục tung tủ quần áo cũng không tìm thấy chiếc váy nào kín đáo. Cô cảm thấy những chiếc váy Crinoline này rõ ràng là được thiết kế để ma cà rồng dễ dàng hút máu. Cuối cùng cô đành phải chọn ngẫu nhiên một chiếc và đeo thêm một chiếc vòng cổ lớn để che đi cần cổ nhẵn bóng.
Cô lấy nguyên cái cớ của nữ chính trong kịch bản gốc để chuồn ra khỏi lâu đài, cưỡi xe ngựa một đường vào thành phố và đến cửa quán rượu.
Quán rượu này không lớn, ánh đèn vàng ấm áp rất dịu mắt, hương thơm rượu vang quyện trong mùi xì gà, bên trong vô cùng náo nhiệt.
Những người có thể đến quán rượu để tiêu xài đều là những người giàu có, nhưng nhiều hơn cả là những con bạc và kỹ nữ. Dân cờ bạc mặc bộ vest duy nhất của mình, ăn mặc như quý ông lịch lãm nhưng vẻ mặt dâm tà của bọn họ khi nhìn chằm chằm phụ nữ vẫn vạch trần sự giáo dưỡng chẳng ra làm sao của bọn họ.
Đường Ngọc Phỉ vừa đẩy cửa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt, ánh mắt cô giả vờ ngây thơ tò mò cùng với vẻ ngoài đáng thương của cô hiển nhiên càng thu hút hơn so với những người phụ nữ phóng đãng ở đây, đã có người huýt sáo với cô.
Cô không biến sắc mà tiếp tục giả vờ bộ dạng tò mò và thích thú, bước đến chỗ đã được nữ chính chọn trong kịch bản gốc rồi ngồi xuống, sau đó gọi một ly rượu vang, mặc kệ những ánh mắt như sói xung quanh chờ ma cà rồng đến.
Quả nhiên, sau khi cô nhấp một ngụm rượu trắng, một người đàn ông tóc nâu mặc áo sơ mi trắng và áo vest ngắn đến bên cạnh cô, nước da tái nhợt của anh ta đặc biệt bắt mắt trong đám con bạc da rám nắng, đôi mắt Đường Ngọc Phỉ khẽ nheo lại.
“Tiểu thư xinh đẹp, chỉ có loại rượu vang tốt nhất mới xứng với cô, sao cô lại ngồi ở nơi dơ bẩn ô uế này mà uống mấy thứ rẻ tiền như vậy?” Trên mặt người đàn mang theo nụ cười đúng mực, tiếp tục vừa cười vừa nói, “Tôi tên là Archer, tôi biết gần đây có một quán rượu ngon nhất, tôi muốn mời cô cùng đến nếm thử loại rượu nổi tiếng ở đó.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Mặc dù anh ta lịch sự nho nhã, nhưng Đường Ngọc Phỉ biết rõ suy nghĩ độc ác mà anh ta đang cố kiềm chế.
Tộc Malkavian là thành viên của Mật Đảng, nhưng họ không được hoan nghênh trong thế giới ma cà rồng, người ta cho rằng máu của bọn họ đã bị nguyền rủa, tâm trí của họ sẽ trở nên điên loạn và thậm chí tấn công đồng loại của mình khi mất kiểm soát.
Archer thường giả làm người bình thường để sống chung với con người, đêm nay là lúc anh ta mất khống chế, mà nữ chính lén trốn ra ngoài đã không may trở thành mục tiêu săn đuổi của anh ta.