• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (5 Viewers)

  • Chương 129

Đồng hồ sinh học được hình thành trong khoảng thời gian gần đây khiến Đường Ngọc Phỉ tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng ngày hôm sau. Cô nằm trên giường thử cử động, thì phát hiện đùi vẫn còn hơi run rẩy và tê dại. Quả thực cô lại một lần nữa đánh giá quá cao thể lực của phụ nữ trên thế giới này rồi. Nhưng ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được, mặc váy như vậy thì có thể vận động được những môn thể thao ngoài trời nào chứ?

Vì vậy, cô ngồi dậy sau đó nhẹ nhàng xoa đùi một lúc để làm dịu các cơ.

Lexus đã sớm rời đi, anh thật sự không khóa cô lại nữa, Đường Ngọc Phỉ súc miệng, chọn váy thay vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong lâu đài luôn tối đen, sau khi người hầu đi hết trông càng trống trải và hiu quạnh, Đường Ngọc Phỉ đi hết một quãng đường, dưới ánh nến có thể nhìn thấy vết máu đã khô trên thảm. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đẩy cửa phòng ăn ra, Đường Ngọc Phỉ quét mắt một vòng thì tầm mắt dừng lại ở chỗ Lillian đang ngồi trước bàn ăn cắt bánh mì. Khi thấy cô, phản ứng đầu tiên của Lillian là sửng sốt, sau đó mặt mày cô ta u ám, rồi không chút do dự phóng con dao đang cầm trên tay về phía cô. Lưỡi dao sắc bén sượt qua cánh tay của Đường Ngọc Phỉ và đập vào tay nắm cửa bằng kim loại, phát ra một âm thanh nghe ê cả răng, sau đó rơi xuống đất.

Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng liếc nhìn Lillian, sau đó, sắc mặt cô không chút thay đổi kéo ghế ra rồi ngồi xuống đối diện với cô ta từ xa.

“Ai cho phép cô vào đây, cút ra ngoài cho tôi!” Lillian tức giận nói, giơ chiếc nĩa lên và ném về phía cô.

Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Đường Ngọc Phỉ khó có thể tin rằng khuôn mặt của mình cũng có bộ dạng như quỷ thế này.

Trông thật… khiến người ta chán ghét.

Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ cũng lấy một con dao trên bàn ăn, dùng lực tấn công càng nhanh và mạnh hơn phóng qua. Và không chút lưu tình mà sượt qua bờ vai trần của Lillian, dễ như trở bàn tay cắt ra một vết máu.

Lillian không ngờ sẽ bị phản kích, cô ta ngơ ngác ngồi tại chỗ, vẻ mặt trắng bệch vì sợ hãi, cô ta trừng mắt nhìn Đường Ngọc Phỉ.

“Nếu cô khiêu khích tôi lần nữa, lần sau sẽ là cổ họng cô.” Đường Ngọc Phỉ nhếch môi cười lạnh, cầm lấy một con dao khác đưa lên cổ mình ra hiệu đe dọa cô ta.

Nói xong, cô quay đầu lại nói với Amy đang sững sờ và không dám nói một lời đứng bên cạnh: “Mang bữa sáng của tôi lên đi.”

Amy vội vàng gật đầu, cô ấy mang thức ăn lên rồi đặt từng phần xuống cho Đường Ngọc Phỉ.

Mỗi lần cô mở nắp, vẻ mặt Lillian lại càng trở nên ảm đạm hơn, và cuối cùng cô ta càng hận đến ngứa răng. So với bên này, những thứ trước bàn cô ta quả thật không thể ăn nổi, chúng quá nghèo nàn!

Để làm Lexus vừa lòng, cô ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt sự sắp xếp của anh và cố gắng hết sức để tiết chế chế độ ăn uống của mình. Cô ta đã cố gắng rất nhiều để trau dồi bản thân trở thành một người phụ nữ có tư cách trong mắt anh, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà người phụ nữ này lại dễ dàng có được sự thiên vị của anh.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác nhau!

Thật không công bằng!

Thấy Đường Ngọc Phỉ đang rất có khẩu vị mà thưởng thức bữa sáng, khuôn mặt Lillian nhăn nhúm cả lại, trong lòng cô ta tức điên lên, cô ta siết chặt khăn ăn trên tay và vò nát chúng. Cuối cùng cô ta ném mạnh nó xuống, rồi giận dữ bỏ đi.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ này được sống tốt.

“Thưa cô, tôi có nên đi khuyên nhủ cô Lillian không?” Amy nhìn chiếc bánh mì đang nằm bất động trên đĩa của Lillian, tâm trạng thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.

“Nếu cô không sợ bị mắng thì cứ đi thôi.” Đường Ngọc Phỉ nhàn nhạt nói, rồi cúi đầu cho một miếng cá nướng vào miệng.

Amy do dự, liên tục nhìn vào cánh cửa đang mở toang, nhưng cũng không dám đuổi theo nói gì.

Bây giờ Đường Ngọc Phỉ có thể đi ra khỏi phòng, nhưng trong lâu đài cổ cũng không có gì để giải trí. Không chừng còn sẽ gặp phải nữ chính đáng ghét, nghĩ xong rồi Đường Ngọc Phỉ vẫn chọn một mình thẫn thờ ngồi trong phòng yên lặng chờ trời tối. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đoán rằng cũng sắp đến lúc, cô ra ngoài tìm đến phòng của Lexus, rồi đẩy cửa đi thẳng vào.

Lúc này trong phòng không đốt nến, rèm cửa cũng được kéo chặt. Sau khi Đường Ngọc Phỉ thích ứng với bóng tối trong phòng, cô mò mẫm đi tới cho đến khi mũi chân đụng trúng cỗ quan tài cứng rắn lạnh lẽo.

Cô định trêu chọc anh, thế nên cô gõ vào quan tài, hắng giọng và cười hỏi: “Ông Howard, anh có bên trong không?”

Trong quan tài không có tiếng đáp lại.

Đường Ngọc Phỉ không muốn buông tha, lại tiếp tục gõ gõ: “Ngài Howard, quý cô của ngài đến đây thăm ngài. Theo phép lịch sự của một quý ông, hẳn là ngài nên mở cửa ra.”

Lần này quả nhiên quan tài được đẩy ra, Đường Ngọc Phỉ nhận ra Lexus đứng dậy và ngồi dựa người vào thành quan tài, sau đó đôi bàn tay lạnh ngắt của anh ôm lấy eo cô một cách chính xác. Theo tiếng kêu nhỏ của cô, Lexus đã dễ dàng dùng một tay bế cô vào trong quan tài.

Đường Ngọc Phỉ ngồi quỳ trên người anh, kề sát thân thể lạnh như đá cẩm thạch của anh, bởi vì có hai người, nên không gian trong quan tài có vẻ hơi chật hẹp.

Lexus đưa hai tay ôm eo cô, siết chặt cô vào lòng rồi ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Chào buổi sáng, quý cô.”

Đường Ngọc Phỉ hơi xấu hổ vì tư thế này. Cô thử chuyển động, nhưng lại nhận ra sức mạnh của đối phương quá lớn, cô không thể thoát ra được. Vì vậy, cô xoay người lại dùng một tay đẩy vào ngực anh, khẽ lẩm bẩm: “Lexus, cái này có tính là hành động thô lỗ không?”

“Một quý ông không có cách nào từ chối người mình yêu, đáng tiếc là trong quan tài không có hoa hồng, nếu không anh sẽ hái xuống tặng cho em, quý cô xinh đẹp.”

Đường Ngọc Phỉ cảm thấy đôi môi Lexus đang từ từ di chuyển xuống, dán vào cổ cô. Sau đó, anh mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, nhẹ nhàng cọ xát vào động mạch của cô.

Cảm giác nguy hiểm mà lại quyến rũ như vậy khiến cho Đường Ngọc Phỉ cắn chặt răng. Cô không khỏi siết chặt quần áo trên ngực anh, hàng cúc áo theo đó bị kéo ra, khi đầu ngón tay Đường Ngọc Phỉ chạm trúng ngực anh, cô lập tức rụt tay lại, mặt cô nóng lên.

“Em ngại ngùng à, anh có thể nghe thấy nhịp tim của em đập nhanh hơn.” Lexus thì thầm, một tay đặt ở sau đầu cô, nhẹ nhàng đặt người cô về phía sau, răng nanh của anh xẹt qua làn da, hôn lên xương quai xanh, rồi chậm rãi tiến về phía ngực, anh đang cẩn thận cảm nhận hương thơm của cô.

“Hương vị của em rất ngọt, cô gái của anh.”

Đường Ngọc Phỉ không khỏi hít sâu một hơi, khóc không ra nước mắt.

Anh muốn hút máu có thể nhanh hơn chút được không? Như vậy là quá tra tấn người khác rồi, cô hơi hối hận khi đã kéo anh xuống cái gọi là “vực sâu sa đọa”, bây giờ cô hối hận liệu còn kịp không?

Chung quy là gã đàn ông già hút máu này đã sống được trăm năm nên kỹ thuật rất tốt.

Cũng may Lexus không kìm nén được nữa, răng nanh của anh cuối cùng cũng đâm vào da thịt cô. Đường Ngọc Phỉ cứ giữ nguyên tư thế ngẩng đầu như vậy mà bị anh hút máu, dường như một cảm giác kỳ dị chia cắt linh hồn và thể xác của cô trong giây lát.

Khi anh rời khỏi cổ Đường Ngọc Phỉ, môi anh lại chạm môi cô, đó là một nụ hôn mang theo mùi máu.

Còn Đường Ngọc Phỉ thì chóng mặt hoa mắt, phải nói rằng kỹ thuật hôn của anh chàng ma cà rồng này rất tốt. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ bị giày vò và bị hành hạ cuối cùng chỉ có thể yếu ớt dựa vào vai Lexus thở dốc, cô nghỉ ngơi một lúc lâu mới định thần lại và nhớ tới mục đích của mình: “Lexus, anh có thể cùng em ra ngoài đi dạo một vòng được không?” Cô đến thế giới này lâu như vậy cũng chỉ lén lút ra ngoài có một lần, mà lần đó cũng không mấy dễ chịu, thực sự cô cảm thấy rất bức bối.

“Nghe nói buổi tối ở thành phố này rất sầm uất. Em muốn đi xem thử.”

“Đương nhiên là được.”

Lexus ôm cô đứng dậy từ trong quan tài gỗ màu đen, Đường Ngọc Phỉ hôn lên má anh, bước chân lâng lâng mà quay về phòng thay quần áo. Cô đặc biệt khoác thêm một chiếc áo choàng nhỏ có cổ đứng để che đi những vết cắn trên cổ.

Khi cô mặc váy bước ra, thì Lexus đã đứng sẵn bên xe ngựa đợi cô rồi. Anh vẫn đứng thẳng tắp và tao nhã, đường nét khuôn mặt góc cạnh dưới ánh đèn đường, anh mỉm cười và vươn tay về phía Đường Ngọc Phỉ.

Vì vậy Đường Ngọc Phỉ cũng cười đáp lại, đặt tay cô vào lòng bàn tay anh.

Lexus nắm lấy tay cô, anh quỳ một chân xuống rồi khẽ hôn lên mu bàn tay cô, dành cho cô một nụ hôn tay tiêu chuẩn nhất.

“Đi thôi, cô gái xinh đẹp của anh.”

Xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo dòng sông, ánh đèn hắt xuống mặt nước, tăng thêm đôi phần phồn hoa. Gió đêm hơi lạnh. Trên đường đi đâu đâu cũng có những quý bà, quý cô mặc váy dài, đội mũ cao, họ cầm quạt che miệng cười, đứng bên cạnh là những quý ngài cao lớn.

Đường Ngọc Phỉ nhìn đến cái gì cũng tò mò. Dọc đường đi, cô thấy nào là tháp đồng hồ cao chót vót, rồi thì quán rượu ồn ào và cả nghĩa trang yên tĩnh. Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trên con phố đông đúc nhất, sau đó Lexus dìu cô xuống xe.

Vẻ ngoài tuấn tú và nước da tái nhợt của anh lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhưng dường như anh không hề hay biết, đôi đồng tử màu tím sẫm chỉ chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt anh, ánh mắt nồng nàn tình cảm dễ khiến người ta chìm đắm.

“Chúa ơi, sao trên đời lại có một quý ngài tuấn tú lịch lãm như vậy, anh ấy là ai?” Có người thấp giọng hỏi.

“Đó là ngài Howard, con trai của bá tước.”

“Cô gái đó thật may mắn khi có được tình yêu của anh ấy.”

“Tình yêu à? Không, không, đó chỉ là một cô gái đáng thương mà anh ấy đã nhận nuôi. Người ta nói rằng cô ta đã từng có ơn với ngài Howard. Thật sự khiến người khác ghen tị. ”

Đường Ngọc Phỉ không để ý đến lời bàn tán của những người xung quanh, thản nhiên để Lexus đỡ cô xuống xe, hai người sánh đôi bên nhau, chậm rãi bước tới.

Cách đó không xa có một máy bán kem kiểu cũ, mắt Đường Ngọc Phỉ sáng lên, cô chỉ vào đó và ra hiệu với Lexus: “Ăn một cái hẳn là sẽ không bị mập đâu nhỉ?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Lexus mua kem đưa cho cô, cười nói: “Em không cần phải kiểm soát vóc dáng của mình.”

“Tại sao Lillian cần, còn em thì lại không?”

“Anh cần phải bồi dưỡng Lillian thành một quý cô tiêu chuẩn, để sau khi trưởng thành cô ấy có nhiều lựa chọn và người bạn đời ưu tú hơn. “

“Vậy còn em thì sao?” Đường Ngọc Phỉ đang ăn kem, vị béo ngậy mát lạnh khiến cô nheo mắt, quay đầu hỏi anh.

“Em chỉ thuộc về Lexus Howard.”

Người đàn ông già này cũng biết nói chuyện đấy chứ, Đường Ngọc Phỉ cười đưa cây kem mới ăn một miếng đến bên miệng anh, làm động tác mời.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói cộc cằn vang lên từ sau lưng họ, giọng điệu đầy mỉa mai và khinh thường: “Nhìn xem, một đứa con hoang đi dạo cùng với đứa con hoang nhỏ của mình, bảo sao từ xa tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối rồi.”

Vẻ mặt Lexus không chút thay đổi mà nắm tay Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ cau mày quay đầu lại, cô thấy ở đằng sau là ba người đàn ông tóc vàng, làn da trắng nhợt nhạt và thân hình gầy guộc đang đứng cách đó không xa.

Ánh mắt bọn họ dán chặt vào Đường Ngọc Phỉ, lộ ra vẻ chiếm hữu khiến người ta cực kỳ khó chịu, giống như đang đánh giá một món đồ, rồi cân nhắc giá trị của nó.

Hóa ra là ba gã ma cà rồng, Đường Ngọc Phỉ nhức hết cả đầu. Ma cà rồng và người sói đã nhiều đến mức có thể thấy ở khắp mọi nơi rồi sao? Tại sao lúc nào cô cũng gặp phải bọn chúng vậy? Diễn đàn Vietwriter.vn

“Đã lâu không gặp, Lexus, nếu đã mang theo đồ ăn ra đường, anh có muốn chia sẻ với chúng tôi không?” Tên ma cà rồng cầm đầu liếm môi, chiếc răng nanh lạnh lẽo của anh ta như ẩn như hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom