Đám ma cà rồng vội vàng lao tới chặn đường Đường Ngọc Phỉ và Lexus, tên cầm đầu tỏ vẻ phấn khích. Dù bây giờ đang ở trên phố, nhưng anh ta cũng không thể kìm nén được sự chộn rộn trong lòng mình. Anh ta liếm những chiếc răng nanh đang lộ ra của mình, rồi thấp giọng nói: “Lexus, thức ăn của anh có mùi rất ngọt. Nếu anh bằng lòng chia sẻ với chúng tôi, biết đâu chúng tôi có thể thu nhận anh.”
Với phong cách kiêu ngạo như vậy, không cần phải nói mà có thể chắc chắn rằng anh ta chính là thành viên của Đảng Quỷ.
“Xin lỗi quý cô của tôi ngay.” Lexus giương mắt, con ngươi màu tím sẫm toát lên vẻ lạnh lùng: “Sau đó cút ra.”
“Xin lỗi à?” Đám ma cà rồng tựa như đang nghe được chuyện gì thú vị, khoa trương bật cười thành tiếng, khiến những người khác cau mày tránh đi.
“Thật nực cười, anh vậy mà lại yêu cầu chúng tôi xin lỗi đồ ăn ư? Thế nào, Lexus, anh nổi lên lòng thương xót với đồ ăn sao?” Gã ma cà rồng cầm đầu ngừng cười, hơi u ám nói: “Quả đúng là đứa con hoang được sinh ra từ sự lai tạp với con người, thế mà có thể cùng đồ ăn của mình trộn chung với nhau.”
“Tỉnh lại đi Lexus, biết đâu anh sẽ đồng ý đến địa bàn của chúng tôi chơi, anh sẽ thích niềm vui sướng khi con mồi chết dần trong tay mình.”
Lũ ma cà rồng tạo ra tư thế mời tao nhã, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ khiêu khích.
Đường Ngọc Phỉ hơi nheo mắt lại, rõ ràng bọn chúng không định dễ dàng buông tha cho mình.
Xung quanh người đến người đi, Đường Ngọc Phỉ không muốn khiến Lexus bị bại lộ thân phận. Cho nên cô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lexus để trấn an, cười nói: “Nếu bọn họ đã thành tâm mời như thế, thì chúng ta cũng nên đi xem như thế nào thôi Lexus nhỉ.”
Trong mắt của những gã ma cà rồng đang chặn đường càng phấn khích hơn, một trong số chúng còn huýt sáo, vẻ mặt háo hức mà nói: “Đồ ăn của anh còn dũng cảm hơn anh nhiều, anh còn chần chừ gì nữa?”
Lexus vươn tay ôm lấy vai Đường Ngọc Phỉ, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhỏ giọng dặn dò: “Theo sát anh, mong rằng lát nữa sẽ không làm em sợ.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì vậy, dưới sự dẫn đường của ba tên ma cà rồng này, họ dần rời xa những con phố náo nhiệt và đi vào một con hẻm bẩn thỉu. Ở đây tối tăm lại còn ẩm thấp, khắp nơi bốc lên mùi hôi tanh và chỉ có một ngọn đèn đường nhỏ sáng lên để soi rõ một góc đường. Từ xa Đường Ngọc Phỉ đã nhìn thấy ở đó có một quán rượu nhỏ.
Ma cà rồng đẩy cửa quán rượu ra, âm thanh ồn ào lập tức truyền đến, theo sau là mùi thuốc lá rẻ tiền và mùi rượu.
“Xem tôi mang được thứ tốt gì về này.” Giọng nói thô bạo lại vang lên.
Âm thanh ầm ĩ đột ngột dừng lại, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Đường Ngọc Phỉ, giống như một con rắn độc đang khóa chặt con mồi.
Đường Ngọc Phỉ vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nương theo ánh sáng yếu ớt đánh giá cảnh tượng bên trong quán rượu nhỏ.
Trong quán rượu có vài chiếc bàn gỗ, ngồi ở bàn là năm sáu gã ma cà rồng có làn da nhợt nhạt và màu mắt đỏ rực, giữa bọn họ là ba người phụ nữ quần áo xộc xệch.
Quần áo của những người phụ nữ này đã bị xé toạc, cơ thể chằng chịt vết cắn, máu vẫn còn rỉ ra. Nhưng họ dường như không cảm nhận được sự đau đớn, mà còn ôm chặt lấy ma cà rồng không buông.
Cách đó không xa có một băng ghế sô pha bằng da bị hỏng, Đường Ngọc Phỉ chú ý tới có một người phụ nữ đang nằm ở đó. Cô ta quay lưng về phía cửa, nhưng không ngờ nhìn bóng lưng lại cảm giác hơi quen mắt.
Tóm lại, khung cảnh ở đây thật mê loạn và đen tối, lũ ma cà rồng quỷ quái này chẳng khác gì những con chuột cống đang ở đây tùy ý giải tỏa.
Sau khi họ bước vào, gã ma cà rồng đóng sầm cửa lại.
“Lexus, vậy mà anh lại mang theo một quý cô xinh đẹp, cô ta thật sự là đồ ăn cao cấp.” Ma cà rồng tóc dài đang ngồi ở bàn đứng lên, nhìn chằm chằm Đường Ngọc Phỉ mà nói.
Người phụ nữ trong ngực gã ngã xuống đất, rồi lại lưu luyến không rời mà phủ phục bên chân gã ta và hôn lên đôi giày của gã, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thưa ngài, xin ngài hãy chuyển hóa tôi, tôi sẵn sàng hiến dâng tất cả cho ngài.”
Nhưng gã ma cà rồng đó lại tàn nhẫn giơ chân đạp lên đầu cô ta, rồi cười lạnh: “Tôi đã sớm chán ngấy mùi vị ghê tởm của cô từ lâu rồi, sao có thể chuyển hóa cô được chứ?”
Cô gái kêu lên thảm thiết, không nói nên lời, cơ thể run rẩy co giật.
“Hơn nữa, tôi cũng có một con mồi tươi ngon hơn ở đây, một cô gái đến từ Tòa Thánh.” Tên ma cà rồng tóc dài dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bước đến sô pha rồi túm tóc người phụ nữ đang đưa lưng về phía Đường Ngọc Phỉ, buộc cô ta quay đầu lại.
Vết sẹo quen thuộc rơi vào tầm mắt của Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc phát hiện người phụ nữ bất tỉnh đó hóa ra là Bella!
“Amon, anh điên rồi, vậy mà dám bắt người của Tòa Thánh, anh không sợ gây chuyện phiền phức hả?!” Một tên ma cà rồng đột nhiên đứng lên mắng.
“Tôi không định giết cô ta, đợi sau khi chúng ta thỏa mãn sẽ thả cô ta đi, cô ta sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh không muốn nếm thử hương vị máu tươi của cô ta sao?” Gã ma cà rồng gọi là Amon, nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, buông tóc Bella ra sau đó đi về phía Lexus, anh ta cười nói: “Lexus, anh có muốn đổi đồ ăn với tôi không? Tôi rất có hứng thú với quý cô bên cạnh anh đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Anh ta nói xong lại muốn tóm lấy cánh tay Đường Ngọc Phỉ, răng nanh không nghe theo sự kiểm soát mà mọc dài ra khỏi môi.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể của anh ta bay ra đập mạnh vào mặt bàn, cái bàn lập tức bị chia năm xẻ bảy. Ngay sau khi đám ma cà rồng còn đang ngồi định thần lại thì bọn chúng lập tức đứng lên, vẻ mặt bọn chúng u ám, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Thực lực của đám ma cà rồng cũng có chênh lệch không nhỏ, mà hiện tại bọn chúng nhận thấy rằng chúng không kịp phản ứng lại sự tấn công của Lexus.
Lexus rút tay về, con ngươi màu tím sẫm hiện rõ tơ máu, anh lạnh lùng nói: “Đồ bất lịch sự.”
“Bắt lấy cô ta!” Amon chật vật bò dậy, chỉ vào Đường Ngọc Phỉ rồi hung tợn hét lên.
Tất cả ma cà rồng trong quán rượu đều nhúc nhích khi nghe thấy tiếng động, chúng giương nanh múa vuốt lao tới, Đường Ngọc Phỉ lập tức định thần lại, “Trùng động” trên cổ tay biến thành vũ khí sắc bén để phòng thân.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng phát hiện ra rằng cô không cần phải hành động gì cả, chỉ mỗi Lexus là quá đủ để đối phó với lũ ma cà rồng này, anh bảo vệ cô chặt chẽ trong ngực, không để cô phải chịu chút tổn thương nào. Ngón tay nhợt nhạt của anh biến thành móng vuốt sắc bén, mạnh mẽ đâm vào bụng của tên ma cà rồng vừa đánh lén, máu từ tay anh chảy ra, không tránh được mà dây lên váy của Đường Ngọc Phỉ.
Trong quán rượu liên tục vang lên tiếng cơ thể đập vào vách tường, bọn ma cà rồng bị Lexus hất văng ra xa. Chỉ tiếc là tốc độ hồi phục của chúng quá nhanh, ngay khi vừa bị thương thì vết thương đã nhanh chóng lành, sau đó chúng lại nhào lên.
Trong một cuộc chiến cậy đông hiếp yếu như vậy, thể lực Lexus sẽ có lúc không chống đỡ nổi.
Bọn ma cà rồng rõ ràng cũng nhận ra điều này, chúng tóm lấy ba người phụ nữ đang tìm cơ hội trốn thoát, cắn mạnh vào động mạch chủ của họ và không hề do dự hút máu để phục hồi cơ thể.
Người phụ nữ sợ hãi đến mức không còn sức để hét lên, cuối cùng hai cánh tay rũ xuống, đôi mắt trống rỗng, họ chết không nhắm mắt.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi ngước mắt lên nhìn Bella vẫn đang hôn mê, đây là cơ hội tốt nhất, cô nên mượn tay lũ ma cà rồng này để giết cô ta, Tòa thánh sẽ không thể nghi ngờ đến Lexus.
Đợi đã.
Nhưng đúng vào lúc này, đám ma cà rồng đột ngột dừng lại, ngay cả Lexus cũng hơi nhíu mày, ánh mắt bọn họ cảnh giác nhìn về phía cửa.
Một tên ma cà rồng hoảng sợ hét lên: “Amon, chuyện tốt do anh làm đấy, là người của Tòa Thánh đang tới đây.”
“Quái lạ, làm sao bọn họ tìm tới đây được!”
Tòa Thánh vậy mà tìm được tới đây nhanh như thế! Chỉ là sau khi im lặng, Đường Ngọc Phỉ mới có thể nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, xem ra có rất nhiều người.
Không chút nghĩ ngợi, cô đẩy đẩy Lexus, rồi cau mày vội vàng thúc giục anh: “Lexus, mau rời khỏi đây, không thể để người của Tòa Thánh nhìn thấy anh. Em là người, bọn họ sẽ không làm gì em đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lexus không nhiều lời, anh gật đầu, cầm bàn tay Đường Ngọc Phỉ rồi đặt lên đấy một nụ hôn. Sau đó, mở toang cánh cửa và anh đã biến mất.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, những ngọn đuốc chiếu sáng cả con hẻm tối tăm, đám ma cà rồng không còn lo được chuyện gì khác mà cũng hốt hoảng tháo chạy. Nhưng tốc độ của bọn chúng không nhanh bằng Lexus, người của Tòa Thánh đã chuẩn bị kỹ càng, bọn chúng như thể tự chui đầu vào lưới vậy, cả đám đều bị tóm gọn, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đường Ngọc Phỉ nghe thấy lời thoại hạng hai vang lên: “Những sinh vật hút máu độc ác và bẩn thỉu kia, ta sẽ thay mặt Chúa tống các ngươi xuống địa ngục.”
Đó là giọng của Eric.
Đường Ngọc Phỉ cúi người lấy tay lau vết máu trên mặt đất bôi lên người, cố gắng làm cho bộ dạng của mình trông càng thê thảm hơn, nhưng sau đó cô liếc qua khóe mắt liền thấy Bella trên sô pha đã mở mắt từ lúc nào. Cô ta trừng mắt nhìn tình trạng thảm thương của những xác chết và máu tươi trong quán rượu, cuối cùng ánh mắt cô ta khóa chặt cả cơ thể đầy máu của Đường Ngọc Phỉ.
“Ác quỷ!” Bella cuộn tròn cơ thể lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi nhíu mày, hình như cô đã bị hiểu lầm, trong thoáng chốc, cô do dự có nên đi đến để giải thích hay là trực tiếp ra tay giết cô ta.
Nhưng cô còn chưa có cơ hội làm được gì thì một người đàn ông đã xông vào, hít một hơi khí lạnh, rồi thấp giọng mắng chửi: “Bọn ma cà rồng đáng chết này lại giết hại nhiều người vô tội như vậy.”
“Chúa ơi, Bella, em có sao không? Bọn họ đã tấn công em phải không?” Anh ta bước tới và nắm lấy tay Bella nói với giọng lo lắng.
Mối quan hệ của Bella với người đàn ông này dường như không bình thường. Khi nhìn thấy anh ta, đôi mắt cô ta phiếm hồng, nước mắt rơi từng giọt lớn, cô ta định nói nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đường Ngọc Phỉ.
“Tại sao em lại ở đây?”
Răng cô ta đánh lập cập vào nhau, cô ta đột ngột thay đổi lời nói của mình.
“Đó là chuyện tốt do lũ ma cà rồng làm ra. May là em không bị thương.”
Người đàn ông nhẹ nhàng trấn an cô ta một lúc, sau đó anh ta mới chú ý tới Đường Ngọc Phỉ, người đang lạnh nhạt đứng ngoài quan sát. Anh ta mỉm cười với cô, đứng dậy đang định đến gần, nhưng Bella đột nhiên hét lên: “Đừng lại gần cô ta!”
“Sao vậy Bella? Quý cô này cũng là nạn nhân giống em mà.” Người đàn ông cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu lại hỏi cô ta.
Bella cắn chặt môi dưới không nói lời nào, chỉ lắc đầu, tay không khỏi nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, cảnh giác nhìn Đường Ngọc Phỉ, như sợ rằng Đường Ngọc Phỉ sẽ làm anh ta bị thương.
Tiếng la hét ngoài cửa đã dứt, hiển nhiên bọn ma cà rồng đã bị xử lý.
Eric vừa bước vào cửa cũng sửng sốt trước cảnh tượng trong quán rượu, sau đó cau mày hướng dẫn những người khác đưa thi thể ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Quý cô này, chúng ta lại gặp nhau, hình như cô rất được ma cà rồng chào đón.” Eric nhận ra Đường Ngọc Phỉ, anh ta hơi kinh ngạc nhưng cũng có chút vui mừng, sau đó anh ta cởi áo khoác rồi khoác lên người Đường Ngọc Phỉ: “Nhưng cũng may là cô không có chuyện gì, tôi có thể biết tên cô không?”
“Tên tôi là Lilian.” Đường Ngọc Phỉ liếc mắt nhìn Bella, người đang muốn nói lại thôi, sau đó nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Bình luận facebook