Lời nói của Lexus khiến Đường Ngọc Phỉ bối rối, sau khi phản ứng lại, cô mới lắp bắp hỏi: “Sao anh biết tôi không phải là Lillian.”
“Máu của Lilian không phải mùi vị này.” Giọng Lexus nhàn nhạt, nhưng lại có vẻ rất chắc chắn.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi nghĩ tới lúc trước khi Lexus tham gia buổi vũ hội của bà Albert, Lexus đã lại gần cô và nói rằng mùi hương của cô đã thay đổi, chẳng lẽ lúc ấy là anh có ý này?!
Không, không, không thể, nếu anh ấy thực sự đã sớm phát hiện ra mình là kẻ mạo danh, làm sao anh có thể giữ cô lại bên người lâu như vậy, còn đối xử với cô hệt như Lillian.
Nhưng ngay cả khi cô tự nói với mình như vậy, tâm trí của Đường Ngọc Phỉ vẫn như đèn kéo quân mà lũ lượt lướt qua những lần tiếp xúc trước đây của cô với Lexus, dù thế nào cô vẫn cảm thấy có vài chỗ đáng nghi.
Ví dụ, sau khi bị Wilson khiêu khích, anh đã đi chệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện ban đầu và hút máu cô. Trong kịch bản gốc, anh thờ ơ với lời ám chỉ của Lillian, nhưng anh lại dễ dàng lộ ra nanh vuốt của mình dưới sự dụ dỗ của cô. Lại ví như, thái độ của anh luôn trái ngược, cách anh nhìn cô khi không gọi tên Lillian khiến cô không thể nào hiểu được.
Hai khả năng là anh đã phát hiện và chưa phát hiện đang đánh nhau trong đầu của Đường Ngọc Phỉ khiến cô rất rối loạn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ngay khi cô đang vô cùng bối rối thì giọng nói trầm thấp của Lexus truyền đến: “Không chỉ cô, mà cả tôi cũng không dám chắc.”
“Tôi tin vào cảm giác của tôi với máu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này sẽ có những người giống nhau đến vậy, thật ra thì cô và Lillian hoàn toàn khác nhau.”
Đường Ngọc Phỉ bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Cho nên, trong suốt thời gian qua anh vẫn luôn thử tôi sao?”
“Không, tôi vẫn luôn coi cô là Lillian mà dạy dỗ, trước khi tôi tìm ra bằng chứng có thể chứng minh thân phận của cô thì cô chính là Lillian.” Lexus chậm rãi nói.
… Anh thật sự rất rộng lượng, Đường Ngọc Phỉ thầm than trong lòng.
“Bây giờ cô nên nói cho tôi biết, cô đến từ đâu và tại sao cô lại muốn giả danh thành Lillian rồi ở lại đây, Đường Ngọc Phỉ.” Lexus hơi trúc trắc đọc từng chữ đầy đủ trong tên của Đường Ngọc Phỉ, tựa như cảm thấy có chút mới lạ.
Nghe được mấy câu hỏi này, Đường Ngọc Phỉ có chút đồng cảm mà liếc mắt nhìn Lexus, nếu anh ấy biết Lillian làm gì sau lưng anh, anh ấy sẽ làm gì nhỉ?
Vì vậy, cô hỏi ngược lại: “Lexus, nếu anh đột nhiên phát hiện ra người mà từ trước đến nay anh luôn tin tưởng và dạy dỗ không đơn giản như anh nghĩ, lại còn làm nhiều việc sai trái không thể tha thứ. Anh có còn đối xử với cô ấy như trước kia không?”
Lexus khẽ cau mày, sau đó giọng nói của anh có chút lạnh lùng: “Cô ấy nên chịu trách nhiệm với những việc sai trái mà mình đã làm.”
Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc mà nhướng mày, xem ra Lexus lý trí hơn cô nghĩ rất nhiều.
Bỏ qua chủ đề này, cô lười biếng vươn vai, rồi mỉm cười nói: “Nếu tôi nói rằng mục đích của tôi đến đây là ngài Howard, thì anh có tin tôi không?”
“Tôi tin.” Lexus gật đầu, vẻ mặt anh cũng không thay đổi.
“Anh tin ư? Sao anh không hỏi tại sao?”
“Tôi có thể thấy cô rất quan tâm đến tôi.” Khóe môi Lexus cong lên thành một nụ cười tao nhã, ánh mắt trong veo, anh nhẹ giọng, từ tốn nói: “Tuy là không quá dè dặt, nhưng tôi cũng không phản đối việc các quý cô theo đuổi các quý ngài.”
Đường Ngọc Phỉ ngẩn ra, sao quý ngài cấm dục này lại là người bày tỏ mà không cần phí chút công sức nào vậy?
Hành trình chinh phục đến đây, cô bỗng nhiên rơi vào mờ mịt.
“Thời gian không còn sớm, lẽ ra tôi không nên ở trong phòng của quý cô quá lâu.” Lexus đứng lên, bóng dáng cao lớn đến trước giường của Đường Ngọc Phỉ, anh nắm lấy tay Đường Ngọc Phỉ, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô và nói: “Chúc cô có một giấc mơ đẹp.”
“Khoan đã!”
Đường Ngọc Phỉ ngăn anh lại: “Anh không thể nhốt tôi ở đây mãi được, tôi sẽ cảm thấy buồn chán.”
Lexus không hề ngoài ý muốn, gật đầu: “Tôi sẽ tìm cách.”
“Ngủ ngon nhé, quý cô xinh đẹp.”
Ngày hôm sau, lúc Amy mang cơm đến, cô ấy đem theo một bộ váy mới, sách và một vài món đồ giải trí mới lạ. Đừng nói với cô đây chính là cách giải quyết của Lexus đấy nhé? Đường Ngọc Phỉ cạn lời.
Mặc dù cô có thể dùng những thứ này để giết thời gian, nhưng điều khiến cô khó chịu là lúc nào cũng bị mắc kẹt trong căn phòng này.
Cứ ngây ngốc như vậy mấy ngày liên tiếp, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy mình sắp mốc meo luôn rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bầu trời tối dần, mặt trời lặn từng chút một, phía chân trời chỉ còn sót lại một tia sáng vàng cam của ánh chiều tà. Đường Ngọc Phỉ đang định tìm cách chuồn đi thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ. Mắt cô sáng lên, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy một người đàn ông mặc áo choàng đang vội vàng dắt ba con ngựa đi vào.
Lexus mặc áo sơ mi, áo choàng, quần tây và ủng ngắn đang đứng thẳng tắp quay lưng về phía cô. Ánh hoàng hôn phủ lên mái tóc của anh một màu vàng hồng tuyệt đẹp. Dường như anh ấy đang nói chuyện với người đàn ông mặc áo choàng, sau đó người đàn ông mặc áo choàng nhận lấy một túi tiền, để lại ngựa rồi rời đi.
Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm những con ngựa có thân hình khỏe mạnh phía dưới, trong lòng ngứa ngáy, cô thật sự rất muốn cưỡi ngựa!
Ý muốn lẻn ra ngoài ngày càng lan rộng, Đường Ngọc Phỉ định xé rèm để leo xuống lầu, nhưng đúng lúc này cánh cửa bị gõ vang, sau đó lại bị đẩy ra.
Đường Ngọc Phỉ đang kéo rèm buộc nút thắt liền giật mình. Cô quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt của Lexus, cô chợt thấy xấu hổ và chột dạ, vừa nãy không phải anh còn đang ở dưới đó sao?
“Hiểu lầm thôi.” Đường Ngọc Phỉ lập tức vứt tấm màn đi, giơ cả hai tay lên tỏ vẻ vô tội.
“Cô muốn cưỡi ngựa à?” Lexus quét mắt nhìn rèm cửa trên sàn, hỏi.
Đường Ngọc Phỉ không dám tin, liền hỏi lại: “Tôi có thể ra ngoài ư?”
“Đương nhiên, trời sắp tối rồi, có lẽ tôi có vinh hạnh được cùng một quý cô xinh đẹp cưỡi ngựa một lát.” Lexus đặt tay lên ngực, ưu nhã cúi người.
Đường Ngọc Phỉ kích động không thôi, cô không nói hai lời mà đi theo anh. Vừa bước ra khỏi lâu đài cổ, cô tham lam hít thật sâu vài hơi không khí trong lành, vui đến mức hận không thể lăn vài vòng trên mặt đất.
Phía sau lâu đài cổ có một cánh đồng cỏ tự nhiên, ba con ngựa nhỏ mới mua bị cột bên cạnh hàng rào màu trắng, chúng đang gặm cỏ trên mặt đất, Đường Ngọc Phỉ reo lên rồi xách theo làn váy chạy đến nơi đó.
“Tôi có thể chọn một con được không?” Đường Ngọc Phỉ nhìn thoáng qua liền nhắm trúng một con ngựa màu đỏ thẫm xinh đẹp nhất, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn quay đầu cười híp mắt hỏi Lexus.
“Dĩ nhiên rồi, ưu tiên phụ nữ trước.”
Giọng nói trầm thấp giống như đàn cello của Lexus vang lên, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ mỉm cười và chỉ vào con ngựa mà cô thích, Lexus liền bước tới gỡ dây cương. Sau khi thử xem yên ngựa đã được cố định hay chưa, anh quay người lại và đưa tay về hướng Đường Ngọc Phỉ.
Đường Ngọc Phỉ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. Lexus mạnh đến mức gần như là anh không hề tốn sức đã dễ dàng nhấc cô lên ngựa rồi vững vàng ngồi xuống. Tay phải cô không tiện nên chỉ có thể giữ vững cơ thể bằng tay trái, còn Lexus thì đứng bên cạnh cô, cầm dây cương và bước đi chầm chậm, con ngựa ngoan ngoãn đi theo sau anh.
Khung đỡ váy rất dày, cho nên Đường Ngọc Phỉ không cần phải lo rách đùi, cô khẽ nheo mắt tận hưởng hoàng hôn, làn gió khẽ mơn man và theo nhịp lắc lư nhẹ nhàng của con ngựa.
Lexus nhìn cô, khuôn mặt tái nhợt không còn chút lạnh lùng mà lại thêm chút ấm áp dịu dàng qua ánh chiều tà.
Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nói: “Lexus, chờ đến khi vết thương của tôi lành hẳn, anh sẽ để tôi đi chứ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nếu như cô muốn rời đi.” Lexus hơi ngừng một chút, anh đáp.
“Tiếc là tôi không có gia đình và cũng không có nơi nào để đi. Vì vậy, có lẽ anh nên cân nhắc thật kỹ lời đề nghị trước đây của tôi.” Đường Ngọc Phỉ quay đầu lại cười với anh. Lúc này, mái tóc đen của cô bị gió thổi tung lên thành hình vòng cung mềm mại, ngay cả mái tóc cũng đẹp.
“Đề nghị gì?” Lexus hơi khó hiểu.
Đường Ngọc Phỉ úp úp mở mở, ngoắc ngón tay về phía anh và Lexus cũng ngoan ngoãn lại gần cô.
“Đương nhiên là để tìm một người mẹ kế độc ác cho Lillian rồi.” Đường Ngọc Phỉ hơi ác ý nói bên tai anh.
Lexus bật cười, anh hơi mím môi, cười một cách dè dặt và ưu nhã, rồi nói: “Tuổi của em và Lillian cũng không cách biệt nhau lắm.”
“Nhưng đối với anh mà nói cô ta chỉ là một đứa trẻ, còn tôi lại là một người phụ nữ. Anh biết đấy, tôi đang theo đuổi anh mà.” Đường Ngọc Phỉ nhún vai, giọng điệu cô như một tên lưu manh dày dặn kinh nghiệm.
“Cô không giống với những quý bà, quý cô mà tôi đã từng gặp.” Lexus liếc nhìn cô và chậm rãi nói.
“Khác nhau chỗ nào thế?”
Lexus nhếch môi: “Cô là người phụ nữ không biết tiết chế nhất mà tôi từng thấy.”
Đường Ngọc Phỉ không ngờ anh lại nói ra lời này, sau một lúc sững sờ cô bật cười, vẻ mặt khá bất cần. Một lúc lâu sau, cô đưa tay còn lại về phía Lexus, ngừng cười và nói: “Ngài Howard, tôi muốn con ngựa chạy nhanh hơn, anh có thể giúp tôi không?”
“Tất nhiên, tôi rất sẵn lòng.” Lexus nắm tay cô trả lời, anh xoay người lên lưng ngựa và ngồi phía sau cô, rồi vòng qua người cô cầm lấy dây cương, sau đó anh đạp chân vào bụng ngựa.
Con ngựa dưới thân hí vang một tiếng, sau đó buông vó ra bắt đầu chạy băng băng, Đường Ngọc Phỉ tựa vào cánh tay Lexus theo quán tính, gió thổi mạnh.
Niềm vui mà tốc độ và sự tự do mang lại khiến tim cô đập nhanh hơn, cô cực kỳ phấn khích.
Lexus đưa cô chạy một vòng trên đồng cỏ rộng lớn, cho đến khi mặt trời hoàn toàn buông xuống, sắc trời cũng tối sầm lại. Rốt cuộc Đường Ngọc Phỉ cũng đã thoải mái trở lại, buồn bực tích tụ mấy ngày nay cũng đã bay sạch.
Vó ngựa dần dần chậm lại, cuối cùng chậm rãi tiến về chỗ cũ. Đường Ngọc Phỉ dán sát vào lồng ngực lạnh lẽo của Lexus, ngẩng đầu nhìn những vì sao thấp thoáng trên bầu trời đêm, đột nhiên cô cười nói: “Một khi đã được tận hưởng niềm vui khi chạy rồi, thì ta sẽ không còn thỏa mãn với việc đi bộ một cách chậm rãi nữa. Giống như anh và tôi vậy, phải không ngài Howard?”
“Tôi phải hỏi lại anh một lần nữa, anh có muốn phá vỡ giới hạn với tôi không?”
Lexus không nói gì, cô cũng không biết vẻ mặt của anh như thế nào, Đường Ngọc Phỉ khẽ khịt mũi, cô cũng không trông chờ anh sẽ trả lời cô.
Cô vừa định ngồi dậy, chợt có một bàn tay to lạnh lẽo ôm lấy eo cô, rồi bàn tay đó nâng cơ thể cô lên một cách dễ dàng. Đường Ngọc Phỉ ngẩn người, anh lập tức xoay người cô, khi cô định thần lại thì cô đã ngồi đối diện với Lexus rồi, tư thế của hai người lúc này quả thực một lời khó nói hết.
Anh chàng ma cà rồng trước mặt không biết đã giương những chiếc răng nanh sắc nhọn ra từ lúc nào, anh ôm lấy eo cô cúi người chôn ở đầu vai cô, không nói một lời mà cắn vào da cô.
Đợi đã, họ đang ở trên lưng ngựa đấy! Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ trợn to hai mắt, nhưng cô lại không thể đẩy anh ra mà chỉ có thể để anh tùy ý ôm mình hút máu, cô cảm giác được dòng điện đang lan tràn khắp cơ thể.
Thật lâu sau Lexus mới buông cô ra, trên mặt anh còn tỏ vẻ lưu luyến.
Trên đôi môi tái nhợt của anh vẫn còn dính một vệt máu, nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn tao nhã như vậy, anh nhìn chăm chú vào mắt Đường Ngọc Phỉ, trầm giọng nói: “Có lẽ có chút hứng thú đấy, quý cô của anh.”
Bình luận facebook