-
Chương 36-40
Chương 36 Chương 36: Ngươi Nhập Phẩm Rồi? Ngươi Hù Ta? (3)
Chu Lăng hơi kinh ngạc, bây giờ cũng đã vào giờ Tuất rồi, nói như vậy nếu không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ không đến gõ cửa.
"Tiên sinh, hôm nay học sinh đến đây là muốn tìm tiên sinh hỏi một số việc."
"À, còn nữa... Học sinh nhập phẩm rồi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, cũng không do dự gì cả, nói thẳng chuyện mình đã nhập phẩm ra.
Cũng chính vì nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu mới tự xưng là học sinh, dù sao Chu Lăng là người dẫn đường cho hắn, tự xưng là học sinh cũng không có chỗ nào không ổn cả.
"À, hóa ra là nhập phẩm rồi, cái này ta hiểu."
"Cái gì?"
"NGƯƠI NHẬP PHẨM RỒI HẢ?"
"NGƯƠI HÙ TA À?"
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm rồi, Chu Lăng còn rất hờ hững, nhưng vô ý thức trả lời một câu xong, Chu Lăng mới phản ứng lại kịp.
Nhập phẩm?
Nho đạo nhập phẩm?
Ông đọc sách mấy chục năm nay còn thiếu một chân bước vào cửa thôi, hôm qua Hứa Thanh Tiêu đối với nho đạo còn dốt đặc cán mai, ngày hôn nay đã nhập phẩm rồi?
Chu Lăng không tin nổi.
Sau một khắc, ông ngưng tụ số hạo nhiên chính khí ít ỏi tựa như không có trong cơ thể, tập trung vào trong hai mắt.
Sau đó nhìn Hứa Thanh Tiêu thật tỉ mỉ.
Quả nhiên, ngay giờ khắc này, xung quanh Hứa Thanh Tiêu có một luồng bạch khí nhàn nhạt bao lấy.
Đây chính là hạo nhiên chính khí, không làm giả được.
Loại tài khí này, người thường không nhìn ra được, chỉ có người đọc sách, kẻ tu đạo hoặc võ giả đã mở thiên nhãn, nếu không sẽ không thể nào nhìn thấy.
Mà khi tài khí đã hiện lên.
Chu Lăng ngây ngẩn cả người.
Ông ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cả người cứng đờ lại, sách trong tay rơi xuống đất cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Chu Lăng ngây ngốc.
Nhập phẩm chỉ trong một đêm.
Đây cũng không phải là điều chưa từng xảy ra.
Nhưng đối với huyện Bình An mà nói thì đây chính là chuyện lạ chưa từng có.
Huyện Bình An có không ít người đọc sách nhưng trong những năm gần đây, người tham gia khoa cử chỉ có duy nhất mình ông.
Cho dù là thi rớt, nhưng tốt xấu gì cũng từng tham gia thi cử.
Ông cũng đã dưỡng Khí mười năm, chỉ một bước nữa mà thôi sẽ bước vào Nho Đạo thập phẩm.
Vậy mà hôm nay Hứa Thanh Tiêu Xuất hiện, nói với ông rằng hắn đã nhập phẩm rồi.
Đồng nghĩa với nói với ông rằng mấy chục năm khổ học cũng ông chẳng bằng một ngày của người ta?
Đổi lại là ai thì cũng đều nổ tung cảm xúc đúng không ?
Tàn nhẫn nhất nhất nhất chính là ngày hôm trước, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn là một tên võ phu, sai dịch ở nha môn, đây là khái niệm gì?
Lấy việc mù chữ ra để hình dung là sát nghĩa nhất.
Nói cách khác, một người mù chữ, chỉ tùy tiện đọc mấy quyển sách liền nhập phẩm.
Ông đã đọc sách từ nhỏ, đọc lời thánh nhân, đọc sách của Đại Nho, còn phải đợi thêm ba năm năm năm mới có thể Nhập phẩm, như vậy làm sao có thể giữ cho lòng không nổi sóng.
Nhưng dường như chỉ trong nháy mắt.
Châu Lăng liền tỉnh táo trở lại.
Sở dĩ phản ứng của ông lớn như vậy, ngoại trừ việc chỉ một đêm liền nhập phẩm ra thì quan trọng hơn chính là ngày hôm qua, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn là một tên mù chữ, hôm nay vậy mà đã nhập phẩm. Sự tương phản này làm cho ông cảm thấy chấn kinh.
Nếu như đổi thành một người trong Đại Nho thế gia nhập phẩm chỉ trong một đêm thì tuy là ông vẫn sẽ chấn kinh nhưng không đến đến mức như thế.
Bây giờ, sau khi đã bình tĩnh lại, não Chu Lăng nhanh chóng xoay chuyển.
“Trời sinh tên này chính là loại nhân tài hiếu học.”
“Một đêm nhập phẩm, tương lai ít nhất cũng sẽ trở thành một lục phẩm Chính Nho, thật đúng là một người tài.”
“Không ngờ Chu Lăng ta vậy mà cũng có một ngày có thể bồi dưỡng ra một vị Chính Nho. Đây chính là vinh quang cửa cả đời Chu Lăng ta đây.”
Sau khi bình tĩnh trở lại, phản ứng đầu tiên của Chu Lăng chính là vui sướng.
Ông không chỉ là người đọc sách, ông còn là một tiên sinh, Hứa Thanh Tiêu là học sinh ông dẫn đường, nếu không nhập phẩm thì sẽ không đảm nhận nổi danh xưng là lão sư của Hứa Thanh Tiêu. Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm, ông đã hoàn toàn có thể đảm đương được hai chữ lão sư này.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu tự xưng là học sinh cũng không có gì quá đáng.
Mà đối với một người thầy dạy học mà nói, vinh quang to lớn nhất là cái gì? Một trong số đó là học sinh rải khắp thiên hạ, nhưng chủ yếu vẫn là thành tựu của học sinh.
Mình có phải là Nho giả hay không cũng không quan trọng, quan tọng là mình có thể dạy ra được một Nho giả. Dù sao thì đọc sách và dạy học cũng là hai chuyện khác nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó Chu Lăng lại nghĩ đến một chuyện.
“Nguy rồi, vừa rồi mình quá thất thố, chỉ sợ là sẽ làm hình tượng của mình trong lòng Thanh Tiêu bị ảnh hưởng.”
“Ôi Chu Lăng ơi là Chu Lăng, ngươi sống cũng bốn mươi năm, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, sao vừa nãy lại thất thần vậy chứ, chuyện này nếu như để lại ấn tượng xấu trong lòng học sinh, vậy chẳng phải khiến người ta cảm thấy mình không ổn hay sao?”
“Không được, ta cần phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải tỏa ra khí phái của một tiên sinh, không thể để cho Thanh Tiêu xem thường mình được.”
Chương 37 Chương 37: Đại Thánh Nhân (1)
Chu Lăng nhanh chóng động não.
Cuối cùng thì ông cũng là con ngươi, cũng có sĩ diện, cho nên trong lòng cũng có chút bận tâm, sợ Hứa Thanh Tiêu xem thường mình.
Vì vậy, sau khi Chu Lăng tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Thanh Tiêu, thiên phú của ngươi quả nhiên là tuyệt hảo, nhập phẩm trong một đêm, quả thực là làm cho ta có chút kinh ngạc. Cũng không phải chỉ là vì ngươi nhập phẩm mà còn vì xuất thân của ngươi như vậy lại có thể nhập phẩm trong đêm, đây là chuyện hiếm có, hiếm có.”
Chu Lăng cảm khái một tiếng, xem như là biện bạch cho bản thân một phen.
“Tiên sinh quá khen rồi, tất cả những chuyện này đều nhờ có tiên sinh ban cho, nếu không phải tiên sinh cho học sinh mượn Nho thư, để học sinh nhập môn thì chỉ sợ cho dù là có thêm bao nhiêu năm nữa học sinh cũng không thể nhập phẩm.”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng mở miệng, trong lòng hắn nghĩ, nếu như không có Chu Lăng, mình muốn nhập phẩn có lẽ cần phải chờ thêm vài ngày, thậm chí có thể cho đến khi chết vẫn không thể tiếp xúc được với Nho đạo.
“Cũng không phải, không phải đâu, ta cho ngươi mượn nho thư cũng chỉ là làm hết trách nhiệm mà thôi, chủ yếu là do thiên phú của ngươi không tệ.”
“Chẳng qua là, Thanh Tiêu, ta mặt dày một chút, tự xưng một tiếng lão sư, có mấy lời, ta vẫn phải nói cho ngươi nghe.”
Chu Lăng mở miệng.
Có vẻ nghiêm túc.
“Đâu có, tiên sinh dẫn học sinh nhập môn, hai chữ lão sư tất nhiên tiên sinh có thể đảm nhận, đâu cần nói gì mà mặt dày, xin lão sư chỉ điểm.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra câu xuất phát từ tấm lòng.
Nghe Hứa Thanh Tiêu lên tiếng như vậy, tâm trạng Chu Lăng vui vẻ hơn rất nhiều, ít ra thì Hứa Thanh Tiêu vẫn nhớ kỹ ân tình, cũng tôn sư trọng đạo, nhân phẩm thượng giai.
“Nhập phẩm trong một đêm là chuyện tốt, nhìn trên toàn huyện thì có lẽ trăm năm khó gặp được một lần.”
“Nhưng nếu như đặt ở Nam Dự phủ, nói là mười năm khó gặp một lần cũng không quá, nếu như tiếp tục đi lên cũng chỉ có thể coi là ngộ tính tuyệt hảo, mở mắt ra nhìn toàn bộ đại Ngụy thì ngươi cũng không phải là người đứng đầu, không thể gọi là tuyệt hảo, nhưng cũng sẽ không quá kém.”
“Về phần nhìn ra khắp thiên hạ, người nhập phẩm trong một đêm cũng nhiều vô số kể.”
“Ta nói nhiều như vậy là hy vọng ngươi hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên. Đây là chuyện tốt, có thể xem là đáng tự hào, đáng để chúc mừng, ngươi cũng có thể tự hào, chỉ là ngươi nhất định phải nhớ lấy, đây chỉ mới là bắt đầu, chỉ có thể chứng minh rằng thiên phú của ngươi rất tốt, thích hợp để đọc sách, nhưng lại không thể chứng minh thành tựu tương lai của ngươi sẽ cao được đến bao nhiêu.”
Lúc Chu Lăng nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nói thật thì ông cũng ghen tị với thiên phú của Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không cố tình đánh giá thấp thành tựu của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mỗi một câu nói vừa rồi, thậm chí là mỗi một chứ đều là lời tận đáy lòng của hắn, cũng là những lời nói cảnh tỉnh.
Lo lắng Hứa Thanh Tiêu sẽ bởi vì chính mình một đêm nhập phẩm thì đã cảm thấy mình là tuyệt thế thông minh, từ đó sinh lòng cuồng ngạo, ánh mắt thiển cận.
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu liền lĩnh ngộ, trong lòng của hắn cũng hiểu thêm về đạo lý này.
“Xin tiên sinh yên tâm, học sinh sẽ không xem huyện Bình An là cả thiên hạ.”
Hứa Thanh Tiêu rất rõ ràng điểm ấy, dù sao thiên hạ này cũng vô tận vô cùng, nơi mình đang sống đơn giản chỉ là một cái giếng, cho dù là đi Nam Dự phủ, cũng chỉ là đổi thành một cái giếng lớn hơn một chút mà thôi.
Hắn không muốn làm ếch, tất nhiên cũng sẽ không ếch ngồi đáy giếng.
“Ừ, rất tốt, kỳ thật lão sư nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”
“Dù sao thì Nho đạo nhất mạch này cũng không giống các thể hệ khác, nếu như một ngày kia có thể đại triệt đại ngộ, một đêm thành thánh, vượt qua thập phẩm cũng không phải là không thể.”
“Nhưng ngày thường thì vẫn nên đọc thêm nhiều sách, cảm nhận thêm về hồng trần, từ đó lĩnh ngộ ra đạo lý của Nho gia.”
Chu Lăng nghiêm túc nói, nhưng mà ý nghĩa của cũng lời nói này cũng có pha lẫn một chút tư tâm.
Ông muốn nói cho Hứa Thanh Tiêu biết đừng nhìn ông bây giờ vẫn chưa nhập phẩm, nói không chừng một ngày nào đó, ông có thể một đêm thành thánh.
Quẹo cua vượt qua luôn cũng không phải là chuyện không thể nào.
Đương nhiên xác suất này thì vô cùng nhỏ, Chu Lăng cũng không nói.
“Một đêm thành thánh?”
Quả nhiên đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Tiêu nghe được cách nói này.
Cảm ngộ Nho đạo, một đêm vượt thập phẩm, chuyện này đúng là có hơi kinh khủng.
“Ừ, đây chính là lời mà chính miệng Văn thánh nói ra, à, đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chuyện hôm qua ngươi tìm ta để hỏi không?”
Chu Lăng gật đầu, ông cũng không nói láo. Một đêm thành thánh đích thật là do Văn thánh tự mình nói ra, còn được viết vào bên trong thánh quyển.
Chẳng qua là nhắc tới Văn thánh, Chu Lăng bỗng nhiên mở miệng, nhắc đến chuyện ngày hôm qua.
“Chuyện ngày hôm qua?”
Chương 38 Chương 38: Đại Thánh Nhân (2)
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu bỗng nghĩ tới Văn cung.
Chẳng qua hắn cũng không trực tiếp mở miệng, ngược lại là có hơi đùa cợt nói:
“À... Tiên sinh, hôm qua chúng ta nói rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời học sinh cũng không biết cụ thể là đã hỏi cái gì.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Mặc dù hắn rất muốn hiểu rõ Văn cung nhưng lại không thể hỏi rõ tường tận, nếu không sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Dù sao nếu như là người không đặc biệt để tâm đến thì cũng sẽ không đặc biệt chú ý, hỏi mình vì sao biết đến Văn cung, mình hoàn toàn có thể trả lời là do nghe người ta đồn, thuận miệng hỏi ra thôi, có quỷ mới biết có thật hay không.
Nếu như là đặc biệt quan tâm đến.
Nói không dễ nghe thì ngươi chỉ là một người mù chữ, lại hỏi thăm chuyện này ít nhiều gì cũng có chút mờ ám nhỉ?
Mà khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu có hơi ngẩn ra, Chu Lăng lập tức mở miệng nhắc nhở.
“Chính là Văn cung.”
Chu Lăng mở miệng.
Sau đó, không đợi Hứa Thanh Tiêu nói thêm điều gì, Chu Lăng liền mở miệng nói tiếp:
“Hôm qua ta đã lật xem không ít tư liệu, xem như cũng có tìm được chút tư liệu có liên quan.”
“Ngươi xem.”
Chu Lăng cầm một quyển sách trên bàn lên, giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Bên trên thư tịch kia có viết rõ hai chữ ‘Thánh hành.’
“Đây là cổ tịch, cũng không biết là thật hay giả, nội dung của nó có ghi lại một ít về đời sống và ngôn hành cử chỉ của thánh nhân, trong đó hai từ Văn cung cũng xuất hiện qua hai ba lần.”
“Cái gọi là Văn cung chính là chỗ ở của thánh nhân, người đời sau xưng là Văn cung.”
Chu Lăng kiên nhẫn giải thích.
Hứa Thanh Tiêu cũng cố nhớ kỹ những tin tức này, bề ngoài thì vẫn duy trì vẻ thong dong, không cho người khác nhìn ra có vẻ gì là đặc biệt gấp gáp, sợ sẽ đẫn đến nghi kỵ.
“Đã hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu tùy ý trả lời, thật ra thì hắn vẫn còn muốn hỏi thăm những tin tức khác có liên quan đến Văn cung, ví dụ có thứ gì như bảy pho tượng chẳng hạn.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu cũng không tiện hỏi tiếp, trước hết chỉ có thể nhịn xuống.
“Đúng rồi, làm sao mà ngươi biết đến Văn cung vậy?”
Chu Lăng có hơi tò mò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Dù sao hai chữ Văn cung này người thường sẽ không nói ra, ông thân là người đọc sách mà cũng cần phải lật tư liệu mới thấy.
“Hồi tiên sinh, chỉ là vào khoảng thời gian trước đã nghe tiên sinh kể chuyện đề cập tới, cho nên có hơi hiếu kì, hỏi thăm một chút.”
Hứa Thanh Tiêu tùy tiện viện một lý do để che đậy cho qua.
Quả nhiên, khi nói đến đây, Chu Lăng không khỏi bật cười.
“Ít đi đến chỗ tiên sinh kể chuyện đi, tuy rằng bọn họ cũng đọc không ít cổ tịch truyện ký nhưng đều sẽ tự điều chỉnh, dựng nên câu chuyện làm trò tiêu khiển cho người khác, không thể xem như thật được.
Nói tới tiên sinh kể chuyện, Chu Lăng không khỏi nghĩ đến thể hệ Nho đạo mà Hứa Thanh Tiêu nhắc đến hôm qua, đấu võ mồm gì đó, một bài thơ trấn quốc gì đó, đúng là không hợp lẽ thường.
“Đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ gật đầu.
Chẳng qua, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục mở miệng.
“Tiên sinh, vị Văn thánh này là ai vậy? Có lợi hại lắm không? Bây giờ vẫn còn sống à?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi tiếp. Vấn đề này cũng không có gì là không ổn cả, dù sao đây cũng là Văn thánh, là thánh của văn nhân trong thiên hạ, người thường có chút tò mò cũng là chuyện bình thường, huống chi bây giờ Hứa Thanh Tiêu cũng đã chính thức nhập phẩm, ngoại trừ chuyện không có công danh ra thì cũng xem như là người đọc sách.
Cho nên khi nghe được Hứa Thanh Tiêu hỏi thăm như vậy, Chu Lăng cũng nghiêm túc trả lời.
“Thanh Tiêu, không thể dùng từ lợi hại để hình dung thánh nhân.”
“Đây là vị thánh của văn nhân trong thiên hạ, là sự truy cầu cả đời của những người đọc sách chúng ta.”
“Hơn nữa mỗi một vị thánh đều là một tồn tại cao cao tại thượng, từ xưa tới nay đều rất hiếm thấy, nhất là Văn thánh đời thứ nhất, văn võ song toàn, Võ đạo thần thông, Nho đạo chi thánh. Chỉ tiếc ngài sinh vào thời đại đen tối cho nên đồ vật để lại cũng không nhiều.”
Chu Lăng rất nghiêm túc. Nhắc đến thánh nhân thì tất nhiên là không thể qua loa, cho dù thánh nhân đã mất đi rất nhiều năm, nhưng sự kính sợ này chính là tự nhiên mà kính sợ.
“Văn thánh đời thứ nhất? Văn võ song toàn?”
Bên trong đôi mắt Hứa Thanh Tiêu mang theo hứng thú nồng nhiệt.
“Ừ, từ xưa đến nay, thiên hạ này có tất cả năm vị thánh nhân, vị thánh nhân cuối cùng đã đi về cõi tiên vào bảy ngàn năm trước, mà vị thánh nhân đời thứ nhất cách nay đã quá lâu, nghe đồn là vào thời đại đen tối, là lúc mà nhân tộc suy yếu nhất.”
“Nghe nói vào thời đại kia, nhân tộc xém chút nữa là diệt vong, nếu như không phải có thánh nhân xuất thế, ngăn cơn sóng dữ, giải cứu thiên hạ chúng sinh thì chỉ sợ sẽ không thể nào có được thời đại phồn hoa như bây giờ, cũng chính vì như thế mà vị thánh nhân thứ nhất đã được người đọc sách chúng ta tôn kính xưng là đại thánh nhân.
Tất cả những gì mà Chu Lăng nói càng làm cho Hứa Thanh Tiêu thêm phần hiếu kì.
Nhất là khi nhắc đến... Thời đại đen tối nhất.
Chương 39 Chương 39: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (1)
Vào thời đại đen tối.
Yêu ma loạn thế, đất rộng bao la, khắp nơi đều là tai ương, suy nghĩ duy nhất của nhân tộc chính là được sống tiếp.
Mà vào thời đại này, đã xuất hiện một người kinh thiên động địa, đó chính là Văn thánh đời thứ nhất, cũng chính là Đại thánh nhân.
Võ đạo trấn áp Bát Hoang, Nho đạo giáo hóa thiên hạ.
Văn võ thần thông, là một người tuyệt thế.
Trong phòng, thức ăn mà Ngô thị dọn ra vẫn chưa ai động đến, Chu Lăng giảng giải những gì nghe được về Đại thánh nhân làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu chấn động và tràn đầy hi vọng.
Đã là giờ Tý rồi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn còn ở trong nhà Chu Lăng. Sau khi nghe hết những tin đồn về Đại thánh nhân, trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm khái vạn phần.
“Chẳng qua tất cả những gì mà ta biết đều cực kì phiến diện, dù sao Đại thánh nhân cũng cách quá xa chúng ta, rất nhiều dấu vết đều được ghi lại trong cổ tịch, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì hãy đi đến thư viện các nơi các tỉnh, có lẽ sẽ có những thư tịch có liên quan đến.”
Sau khi nói xong một vài tin tức liên quan đến Đại thánh nhân, Chu Lăng cho Hứa Thanh Tiêu biết hắn có thể đi đến thư viện ở các tỉnh các phủ tìm thư tịch để đọc.
“Đã rõ thưa tiên sinh."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, hắn cũng hiểu tất nhiên là Chu Lăng sẽ không biết quá nhiều về chuyện của Đại thánh nhân.
Chẳng qua trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại có suy nghĩ khác.
“Văn cung ở trong đầu mình thuộc về vị Văn thánh đời thứ nhất kia?”
Từ xưa đến nay có năm vị Văn thánh, tòa thiên địa Văn cung trong đầu mình có phải là của Văn thánh đời thứ nhất hay không thì vẫn còn chưa xác định được.
Mặc dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thăm Chu Lăng, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn nén nỗi tò mò kia xuống đáy lòng.
Một là Chu Lăng không hề biết.
Hai là không cần thiết phải hỏi nhiều thứ như vậy.
Trên thực tế, ngày hôm qua sau khi trở về Hứa Thanh Tiêu đã thấy hơi hối hận về việc hỏi thăm chuyện Văn cung, mặc dù có thể tùy tiện dùng một cái cớ để che lấp cho qua nhưng cái này chỉ dùng được khi đối phó với Chu Lăng mà thôi.
Nếu như bị vị Trình đại nhân của phủ Nam Dự kia nghe được, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Về sau vẫn nên dựa vào mình, cố gắng không hỏi quá nhiều. Bây giờ quanh mình có quá nhiều chuyện thị phi, không sợ bị người ta bán thì cũng sợ bị người ta hãm hại.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu nghĩ vậy.
Giống như Triệu đại phu vậy, chỉ vẻn vẹn nói qua vài lời với mình thì đã nhận lại tai bay vạ gió, hắn không hy vọng chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nữa.
“Thanh Tiêu, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, xem ngươi suy nghĩ như thế nào.”
Chu Lăng lên tiếng, uống một ly trà rồi hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Ngươi đã là Nho đạo nhập phẩm, cũng xem như là một người đọc sách thực thụ rồi, nếu như ngươi muốn phát triển tốt hơn thì có thể đi tham gia kỳ thi khoa cử của phủ, không biết ngươi có ý nghĩ này hay không?”
Chu Lăng chậm rãi mở miệng, nói xong lời này, lại nhấp một ngụm trà.
“Tham gia khoa cử?”
Hứa Thanh Tiêu nghe nói vậy thì có hơi kinh ngạc.
Thật sự đúng là hắn không nghĩ đến chuyện tham gia khoa cử, dù sao mình cũng là sai dịch, cũng là một võ giả, theo lý thuyết thì, tương lai lên chức không phải là bộ khoái, bộ đầu, hay kim bài bộ đầu hay sao?
Cao nhất thì chắc là sẽ làm lão đại của những tổ chức như Cẩm Y Vệ chẳng hạn.
Đọc sách? Khoa cử? Cái này có vẻ như là có chút xa xôi.
“Ừ, khoa cử.”
Chu Lăng khẽ gật đầu, ngữ khí vô cùng chắc chắn nói.
“Nhưng tiên sinh, ta dù sao chỉ là một sai dịch, đi tham gia khoa cử, có phải là có phần không ổn hay không”
Hứa Thanh Tiêu nghĩ một hồi, nói ra câu trả lời như vậy.
Không phải là hắn không muốn tham gia thi khoa cử mà là do hắn cảm thấy có hơi không ổn.
“Không có gì không ổn, đọc sách không hỏi xuất thân, ngươi là sai dịch hay không phải là sai dịch thì có gì khác nhau đâu? Lòng ngươi có khí thế to lớn, chẳng qua chỉ là thiếu vài năm đọc sách mà thôi.”
“Còn nữa, ngày mười lăm tháng sau chính là kỳ thi khoa cử của phủ Nam Dự, không phải là ta hy vọng ngươi thi một lần là trúng cử mà chỉ hy vọng ngươi lộ mặt trong giới Nho học, phủ Nam Dự có không ít người đọc sách, có thể kết bạn cũng xem như là góp nhặt được nhân mạch.”
“Thanh Tiêu, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn sống qua ngày ở trong huyện này cả đời hay sao?”
Chương 40 Chương 40: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (2)
Hai câu nói trước của Chu Lăng còn chưa đủ để làm cho Hứa Thanh Tiêu xúc động, nhưng câu nói sau cùng lại làm động đến lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Chẳng lẽ mình cứ muốn ở trong huyện này cả đời hay sao?
Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Hứa Thanh Tiêu không hy vọng xa vời rằng mình có thể làm vương làm tướng nhưng cũng không cam lòng ở lại huyện nhỏ này sống cả đời.
Còn nữa, sự uy hiếp của dị thuật vẫn còn đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nào đợi mãi ở nơi này.
Đi ra thế giới bên ngoài, đây là chuyện nhất định phải làm.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu vốn nghĩ vẫn nên đợi thêm một khoảng thời gian, tính tình hắn tương đối cẩn thận chắc chắn, cho nên mới không nghĩ tới muốn rời khỏi huyện Bình An này khi trong tay còn chưa có vốn liếng gì.
Thế giới bên ngoài đúng là rất đặc sắc nhưng nó cũng sẽ ăn thịt người.
Bây giờ Chu Lăng mở miệng bảo mình đi tham gia khoa cử làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chẳng qua là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý đồ của Chu Lăng.
Với tình huống của mình bây giờ, muốn đi tham gia khoa cử rõ ràng là không có khả năng được thông qua, nhưng mục đích chủ yếu là để cho mình quen biết thêm nhiều người, có các mối quan hệ của mình, xem như là phòng ngừa chu đáo.
“Tham gia thi phủ, không phải là cần phải tham gia thi hương trước hay sao? Vả lại học sinh cũng chẳng có chút công danh nào, trực tiếp đi tham gia thi phủ, hình như là không được đâu?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tuy hắn đã nhập phẩm nhưng con đường khoa cử không phải là phải làm từng bước một hay sao?
Đến cả Đồng thí (1) hắn cũng chưa từng tham gia, trực tiếp tham gia thi phủ thì có hơi quá mạnh miệng rồi.
(1): Đồng thí còn gọi là tiểu khảo, là cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử của thí sinh
“Người bình thường thì đúng là cần phải làm từng bước một, nhưng mà ngươi thì khác, ngươi đã nhập phẩm, có thể bớt một bước tham gia Đồng thí, hơn nữa có ta đề cử cho nên có thể bớt thêm một bước thi hương.”
“Thanh Tiêu, ta thấy ngươi tuổi tác cũng không quá hai mươi, hai mươi tuổi đã nhập phẩm, đến phủ Nam Dự đoán chừng có không ít người có ý muốn kết bạn với ngươi, đến lúc đó ngươi có thể thuận theo tự nhiên mà nhảy ra khỏi cái ao nhỏ huyện Bình An này.”
Chu Lăng lắc đầu.
Trực tiếp tham gia thi phủ thì đúng là hoàn toàn không thể, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, còn có thể trực tiếp giảm bớt Đồng thì, dù sao thì cũng không phải tất cả những người tham gia thi phủ đều có thể nhập phẩm.
Lại thêm chuyện có ông tiến cử, vấn đề không lớn lắm.
Thật ra thì công danh không quá quan trọng đối với Nho đạo nhất mạch, thứ quan trọng chính là phẩm cấp.
Dù sao thì công danh cũng là do triều đình cho, mà phẩm cấp thì chính là sự tán thành của thiên địa, triều đình sao có thể lớn bằng thiên địa được?
Cùng lắm thì đổi một triều đình khác.
Nhưng ngươi không thể đổi luôn cả một thế giới tu luyện Nho đạo đúng không?
Một mạch các lý do của Chu Lăng làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi động lòng.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng, nếu như không có nguy cơ dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý gì mấy, chờ trở thành đại Nho rồi đi tham gia khoa cử cũng không tệ lắm.
Nhưng nguy cơ dị thuật vẫn còn đây, thế giới của mình nhất định là phải nhanh chóng mở rộng hơn.
Cứ đợi mãi ở huyện Bình An thì vấn đề tin tức sẽ không được linh thông.
Giống như chỉ là một vấn đề về Nho đạo mà cũng phải đến hỏi thăm Chu Lăng mới được, cứ hỏi lung tung kiểu này thì chắc chắn cũng sẽ có ngày làm cho người ta hoài nghi.
Nếu như đi phủ Nam Dự, đọc được nhiều sách hơn thì tất nhiên là vấn đề gì cũng có thể được giải đáp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng kết cục.
Sau khi xác định được điểm ấy, Hứa Thanh Tiêu cũng không còn xoắn xuýt gì nữa, gật đầu nói:
“Vậy thì làm phiền tiên sinh tiến cử giúp ta.”
Nhận được câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng thỏa mãn khẽ gật đầu.
“Ừ, tiến cử chỉ là chuyện nhỏ.”
“Chỉ có điều cơ hội tham gia thi phủ cũng không phải chỉ để cho ngươi đi ngang qua sân khấu thôi đâu, ngươi vẫn nên đọc thêm nhiều sách mới phải.”
“Những ngày này, ngươi hãy thường đến đây, ta sẽ chuẩn bị một ít thư tịch cho ngươi, nếu như có thể vượt qua thi phủ thì cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.”
Chu Lăng mở miệng nói.
Chẳng qua trên thực tế, nguyên nhân mà Chu Lăng nói hắn đến đây cũng không phải là muốn hắn vượt qua kỳ thi mùa hạ mà là hy vọng thứ hạng của Hứa Thanh Tiêu sẽ không quá kém.
Vượt qua kỳ thi mùa hạ.
Chu Lăng hơi kinh ngạc, bây giờ cũng đã vào giờ Tuất rồi, nói như vậy nếu không có chuyện gì quan trọng cũng sẽ không đến gõ cửa.
"Tiên sinh, hôm nay học sinh đến đây là muốn tìm tiên sinh hỏi một số việc."
"À, còn nữa... Học sinh nhập phẩm rồi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, cũng không do dự gì cả, nói thẳng chuyện mình đã nhập phẩm ra.
Cũng chính vì nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu mới tự xưng là học sinh, dù sao Chu Lăng là người dẫn đường cho hắn, tự xưng là học sinh cũng không có chỗ nào không ổn cả.
"À, hóa ra là nhập phẩm rồi, cái này ta hiểu."
"Cái gì?"
"NGƯƠI NHẬP PHẨM RỒI HẢ?"
"NGƯƠI HÙ TA À?"
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm rồi, Chu Lăng còn rất hờ hững, nhưng vô ý thức trả lời một câu xong, Chu Lăng mới phản ứng lại kịp.
Nhập phẩm?
Nho đạo nhập phẩm?
Ông đọc sách mấy chục năm nay còn thiếu một chân bước vào cửa thôi, hôm qua Hứa Thanh Tiêu đối với nho đạo còn dốt đặc cán mai, ngày hôn nay đã nhập phẩm rồi?
Chu Lăng không tin nổi.
Sau một khắc, ông ngưng tụ số hạo nhiên chính khí ít ỏi tựa như không có trong cơ thể, tập trung vào trong hai mắt.
Sau đó nhìn Hứa Thanh Tiêu thật tỉ mỉ.
Quả nhiên, ngay giờ khắc này, xung quanh Hứa Thanh Tiêu có một luồng bạch khí nhàn nhạt bao lấy.
Đây chính là hạo nhiên chính khí, không làm giả được.
Loại tài khí này, người thường không nhìn ra được, chỉ có người đọc sách, kẻ tu đạo hoặc võ giả đã mở thiên nhãn, nếu không sẽ không thể nào nhìn thấy.
Mà khi tài khí đã hiện lên.
Chu Lăng ngây ngẩn cả người.
Ông ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cả người cứng đờ lại, sách trong tay rơi xuống đất cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Chu Lăng ngây ngốc.
Nhập phẩm chỉ trong một đêm.
Đây cũng không phải là điều chưa từng xảy ra.
Nhưng đối với huyện Bình An mà nói thì đây chính là chuyện lạ chưa từng có.
Huyện Bình An có không ít người đọc sách nhưng trong những năm gần đây, người tham gia khoa cử chỉ có duy nhất mình ông.
Cho dù là thi rớt, nhưng tốt xấu gì cũng từng tham gia thi cử.
Ông cũng đã dưỡng Khí mười năm, chỉ một bước nữa mà thôi sẽ bước vào Nho Đạo thập phẩm.
Vậy mà hôm nay Hứa Thanh Tiêu Xuất hiện, nói với ông rằng hắn đã nhập phẩm rồi.
Đồng nghĩa với nói với ông rằng mấy chục năm khổ học cũng ông chẳng bằng một ngày của người ta?
Đổi lại là ai thì cũng đều nổ tung cảm xúc đúng không ?
Tàn nhẫn nhất nhất nhất chính là ngày hôm trước, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn là một tên võ phu, sai dịch ở nha môn, đây là khái niệm gì?
Lấy việc mù chữ ra để hình dung là sát nghĩa nhất.
Nói cách khác, một người mù chữ, chỉ tùy tiện đọc mấy quyển sách liền nhập phẩm.
Ông đã đọc sách từ nhỏ, đọc lời thánh nhân, đọc sách của Đại Nho, còn phải đợi thêm ba năm năm năm mới có thể Nhập phẩm, như vậy làm sao có thể giữ cho lòng không nổi sóng.
Nhưng dường như chỉ trong nháy mắt.
Châu Lăng liền tỉnh táo trở lại.
Sở dĩ phản ứng của ông lớn như vậy, ngoại trừ việc chỉ một đêm liền nhập phẩm ra thì quan trọng hơn chính là ngày hôm qua, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn là một tên mù chữ, hôm nay vậy mà đã nhập phẩm. Sự tương phản này làm cho ông cảm thấy chấn kinh.
Nếu như đổi thành một người trong Đại Nho thế gia nhập phẩm chỉ trong một đêm thì tuy là ông vẫn sẽ chấn kinh nhưng không đến đến mức như thế.
Bây giờ, sau khi đã bình tĩnh lại, não Chu Lăng nhanh chóng xoay chuyển.
“Trời sinh tên này chính là loại nhân tài hiếu học.”
“Một đêm nhập phẩm, tương lai ít nhất cũng sẽ trở thành một lục phẩm Chính Nho, thật đúng là một người tài.”
“Không ngờ Chu Lăng ta vậy mà cũng có một ngày có thể bồi dưỡng ra một vị Chính Nho. Đây chính là vinh quang cửa cả đời Chu Lăng ta đây.”
Sau khi bình tĩnh trở lại, phản ứng đầu tiên của Chu Lăng chính là vui sướng.
Ông không chỉ là người đọc sách, ông còn là một tiên sinh, Hứa Thanh Tiêu là học sinh ông dẫn đường, nếu không nhập phẩm thì sẽ không đảm nhận nổi danh xưng là lão sư của Hứa Thanh Tiêu. Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm, ông đã hoàn toàn có thể đảm đương được hai chữ lão sư này.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu tự xưng là học sinh cũng không có gì quá đáng.
Mà đối với một người thầy dạy học mà nói, vinh quang to lớn nhất là cái gì? Một trong số đó là học sinh rải khắp thiên hạ, nhưng chủ yếu vẫn là thành tựu của học sinh.
Mình có phải là Nho giả hay không cũng không quan trọng, quan tọng là mình có thể dạy ra được một Nho giả. Dù sao thì đọc sách và dạy học cũng là hai chuyện khác nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó Chu Lăng lại nghĩ đến một chuyện.
“Nguy rồi, vừa rồi mình quá thất thố, chỉ sợ là sẽ làm hình tượng của mình trong lòng Thanh Tiêu bị ảnh hưởng.”
“Ôi Chu Lăng ơi là Chu Lăng, ngươi sống cũng bốn mươi năm, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, sao vừa nãy lại thất thần vậy chứ, chuyện này nếu như để lại ấn tượng xấu trong lòng học sinh, vậy chẳng phải khiến người ta cảm thấy mình không ổn hay sao?”
“Không được, ta cần phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải tỏa ra khí phái của một tiên sinh, không thể để cho Thanh Tiêu xem thường mình được.”
Chương 37 Chương 37: Đại Thánh Nhân (1)
Chu Lăng nhanh chóng động não.
Cuối cùng thì ông cũng là con ngươi, cũng có sĩ diện, cho nên trong lòng cũng có chút bận tâm, sợ Hứa Thanh Tiêu xem thường mình.
Vì vậy, sau khi Chu Lăng tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Thanh Tiêu, thiên phú của ngươi quả nhiên là tuyệt hảo, nhập phẩm trong một đêm, quả thực là làm cho ta có chút kinh ngạc. Cũng không phải chỉ là vì ngươi nhập phẩm mà còn vì xuất thân của ngươi như vậy lại có thể nhập phẩm trong đêm, đây là chuyện hiếm có, hiếm có.”
Chu Lăng cảm khái một tiếng, xem như là biện bạch cho bản thân một phen.
“Tiên sinh quá khen rồi, tất cả những chuyện này đều nhờ có tiên sinh ban cho, nếu không phải tiên sinh cho học sinh mượn Nho thư, để học sinh nhập môn thì chỉ sợ cho dù là có thêm bao nhiêu năm nữa học sinh cũng không thể nhập phẩm.”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng mở miệng, trong lòng hắn nghĩ, nếu như không có Chu Lăng, mình muốn nhập phẩn có lẽ cần phải chờ thêm vài ngày, thậm chí có thể cho đến khi chết vẫn không thể tiếp xúc được với Nho đạo.
“Cũng không phải, không phải đâu, ta cho ngươi mượn nho thư cũng chỉ là làm hết trách nhiệm mà thôi, chủ yếu là do thiên phú của ngươi không tệ.”
“Chẳng qua là, Thanh Tiêu, ta mặt dày một chút, tự xưng một tiếng lão sư, có mấy lời, ta vẫn phải nói cho ngươi nghe.”
Chu Lăng mở miệng.
Có vẻ nghiêm túc.
“Đâu có, tiên sinh dẫn học sinh nhập môn, hai chữ lão sư tất nhiên tiên sinh có thể đảm nhận, đâu cần nói gì mà mặt dày, xin lão sư chỉ điểm.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra câu xuất phát từ tấm lòng.
Nghe Hứa Thanh Tiêu lên tiếng như vậy, tâm trạng Chu Lăng vui vẻ hơn rất nhiều, ít ra thì Hứa Thanh Tiêu vẫn nhớ kỹ ân tình, cũng tôn sư trọng đạo, nhân phẩm thượng giai.
“Nhập phẩm trong một đêm là chuyện tốt, nhìn trên toàn huyện thì có lẽ trăm năm khó gặp được một lần.”
“Nhưng nếu như đặt ở Nam Dự phủ, nói là mười năm khó gặp một lần cũng không quá, nếu như tiếp tục đi lên cũng chỉ có thể coi là ngộ tính tuyệt hảo, mở mắt ra nhìn toàn bộ đại Ngụy thì ngươi cũng không phải là người đứng đầu, không thể gọi là tuyệt hảo, nhưng cũng sẽ không quá kém.”
“Về phần nhìn ra khắp thiên hạ, người nhập phẩm trong một đêm cũng nhiều vô số kể.”
“Ta nói nhiều như vậy là hy vọng ngươi hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên. Đây là chuyện tốt, có thể xem là đáng tự hào, đáng để chúc mừng, ngươi cũng có thể tự hào, chỉ là ngươi nhất định phải nhớ lấy, đây chỉ mới là bắt đầu, chỉ có thể chứng minh rằng thiên phú của ngươi rất tốt, thích hợp để đọc sách, nhưng lại không thể chứng minh thành tựu tương lai của ngươi sẽ cao được đến bao nhiêu.”
Lúc Chu Lăng nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nói thật thì ông cũng ghen tị với thiên phú của Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không cố tình đánh giá thấp thành tựu của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mỗi một câu nói vừa rồi, thậm chí là mỗi một chứ đều là lời tận đáy lòng của hắn, cũng là những lời nói cảnh tỉnh.
Lo lắng Hứa Thanh Tiêu sẽ bởi vì chính mình một đêm nhập phẩm thì đã cảm thấy mình là tuyệt thế thông minh, từ đó sinh lòng cuồng ngạo, ánh mắt thiển cận.
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu liền lĩnh ngộ, trong lòng của hắn cũng hiểu thêm về đạo lý này.
“Xin tiên sinh yên tâm, học sinh sẽ không xem huyện Bình An là cả thiên hạ.”
Hứa Thanh Tiêu rất rõ ràng điểm ấy, dù sao thiên hạ này cũng vô tận vô cùng, nơi mình đang sống đơn giản chỉ là một cái giếng, cho dù là đi Nam Dự phủ, cũng chỉ là đổi thành một cái giếng lớn hơn một chút mà thôi.
Hắn không muốn làm ếch, tất nhiên cũng sẽ không ếch ngồi đáy giếng.
“Ừ, rất tốt, kỳ thật lão sư nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”
“Dù sao thì Nho đạo nhất mạch này cũng không giống các thể hệ khác, nếu như một ngày kia có thể đại triệt đại ngộ, một đêm thành thánh, vượt qua thập phẩm cũng không phải là không thể.”
“Nhưng ngày thường thì vẫn nên đọc thêm nhiều sách, cảm nhận thêm về hồng trần, từ đó lĩnh ngộ ra đạo lý của Nho gia.”
Chu Lăng nghiêm túc nói, nhưng mà ý nghĩa của cũng lời nói này cũng có pha lẫn một chút tư tâm.
Ông muốn nói cho Hứa Thanh Tiêu biết đừng nhìn ông bây giờ vẫn chưa nhập phẩm, nói không chừng một ngày nào đó, ông có thể một đêm thành thánh.
Quẹo cua vượt qua luôn cũng không phải là chuyện không thể nào.
Đương nhiên xác suất này thì vô cùng nhỏ, Chu Lăng cũng không nói.
“Một đêm thành thánh?”
Quả nhiên đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Tiêu nghe được cách nói này.
Cảm ngộ Nho đạo, một đêm vượt thập phẩm, chuyện này đúng là có hơi kinh khủng.
“Ừ, đây chính là lời mà chính miệng Văn thánh nói ra, à, đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chuyện hôm qua ngươi tìm ta để hỏi không?”
Chu Lăng gật đầu, ông cũng không nói láo. Một đêm thành thánh đích thật là do Văn thánh tự mình nói ra, còn được viết vào bên trong thánh quyển.
Chẳng qua là nhắc tới Văn thánh, Chu Lăng bỗng nhiên mở miệng, nhắc đến chuyện ngày hôm qua.
“Chuyện ngày hôm qua?”
Chương 38 Chương 38: Đại Thánh Nhân (2)
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu bỗng nghĩ tới Văn cung.
Chẳng qua hắn cũng không trực tiếp mở miệng, ngược lại là có hơi đùa cợt nói:
“À... Tiên sinh, hôm qua chúng ta nói rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời học sinh cũng không biết cụ thể là đã hỏi cái gì.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Mặc dù hắn rất muốn hiểu rõ Văn cung nhưng lại không thể hỏi rõ tường tận, nếu không sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Dù sao nếu như là người không đặc biệt để tâm đến thì cũng sẽ không đặc biệt chú ý, hỏi mình vì sao biết đến Văn cung, mình hoàn toàn có thể trả lời là do nghe người ta đồn, thuận miệng hỏi ra thôi, có quỷ mới biết có thật hay không.
Nếu như là đặc biệt quan tâm đến.
Nói không dễ nghe thì ngươi chỉ là một người mù chữ, lại hỏi thăm chuyện này ít nhiều gì cũng có chút mờ ám nhỉ?
Mà khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu có hơi ngẩn ra, Chu Lăng lập tức mở miệng nhắc nhở.
“Chính là Văn cung.”
Chu Lăng mở miệng.
Sau đó, không đợi Hứa Thanh Tiêu nói thêm điều gì, Chu Lăng liền mở miệng nói tiếp:
“Hôm qua ta đã lật xem không ít tư liệu, xem như cũng có tìm được chút tư liệu có liên quan.”
“Ngươi xem.”
Chu Lăng cầm một quyển sách trên bàn lên, giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Bên trên thư tịch kia có viết rõ hai chữ ‘Thánh hành.’
“Đây là cổ tịch, cũng không biết là thật hay giả, nội dung của nó có ghi lại một ít về đời sống và ngôn hành cử chỉ của thánh nhân, trong đó hai từ Văn cung cũng xuất hiện qua hai ba lần.”
“Cái gọi là Văn cung chính là chỗ ở của thánh nhân, người đời sau xưng là Văn cung.”
Chu Lăng kiên nhẫn giải thích.
Hứa Thanh Tiêu cũng cố nhớ kỹ những tin tức này, bề ngoài thì vẫn duy trì vẻ thong dong, không cho người khác nhìn ra có vẻ gì là đặc biệt gấp gáp, sợ sẽ đẫn đến nghi kỵ.
“Đã hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu tùy ý trả lời, thật ra thì hắn vẫn còn muốn hỏi thăm những tin tức khác có liên quan đến Văn cung, ví dụ có thứ gì như bảy pho tượng chẳng hạn.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu cũng không tiện hỏi tiếp, trước hết chỉ có thể nhịn xuống.
“Đúng rồi, làm sao mà ngươi biết đến Văn cung vậy?”
Chu Lăng có hơi tò mò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Dù sao hai chữ Văn cung này người thường sẽ không nói ra, ông thân là người đọc sách mà cũng cần phải lật tư liệu mới thấy.
“Hồi tiên sinh, chỉ là vào khoảng thời gian trước đã nghe tiên sinh kể chuyện đề cập tới, cho nên có hơi hiếu kì, hỏi thăm một chút.”
Hứa Thanh Tiêu tùy tiện viện một lý do để che đậy cho qua.
Quả nhiên, khi nói đến đây, Chu Lăng không khỏi bật cười.
“Ít đi đến chỗ tiên sinh kể chuyện đi, tuy rằng bọn họ cũng đọc không ít cổ tịch truyện ký nhưng đều sẽ tự điều chỉnh, dựng nên câu chuyện làm trò tiêu khiển cho người khác, không thể xem như thật được.
Nói tới tiên sinh kể chuyện, Chu Lăng không khỏi nghĩ đến thể hệ Nho đạo mà Hứa Thanh Tiêu nhắc đến hôm qua, đấu võ mồm gì đó, một bài thơ trấn quốc gì đó, đúng là không hợp lẽ thường.
“Đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ gật đầu.
Chẳng qua, Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục mở miệng.
“Tiên sinh, vị Văn thánh này là ai vậy? Có lợi hại lắm không? Bây giờ vẫn còn sống à?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi tiếp. Vấn đề này cũng không có gì là không ổn cả, dù sao đây cũng là Văn thánh, là thánh của văn nhân trong thiên hạ, người thường có chút tò mò cũng là chuyện bình thường, huống chi bây giờ Hứa Thanh Tiêu cũng đã chính thức nhập phẩm, ngoại trừ chuyện không có công danh ra thì cũng xem như là người đọc sách.
Cho nên khi nghe được Hứa Thanh Tiêu hỏi thăm như vậy, Chu Lăng cũng nghiêm túc trả lời.
“Thanh Tiêu, không thể dùng từ lợi hại để hình dung thánh nhân.”
“Đây là vị thánh của văn nhân trong thiên hạ, là sự truy cầu cả đời của những người đọc sách chúng ta.”
“Hơn nữa mỗi một vị thánh đều là một tồn tại cao cao tại thượng, từ xưa tới nay đều rất hiếm thấy, nhất là Văn thánh đời thứ nhất, văn võ song toàn, Võ đạo thần thông, Nho đạo chi thánh. Chỉ tiếc ngài sinh vào thời đại đen tối cho nên đồ vật để lại cũng không nhiều.”
Chu Lăng rất nghiêm túc. Nhắc đến thánh nhân thì tất nhiên là không thể qua loa, cho dù thánh nhân đã mất đi rất nhiều năm, nhưng sự kính sợ này chính là tự nhiên mà kính sợ.
“Văn thánh đời thứ nhất? Văn võ song toàn?”
Bên trong đôi mắt Hứa Thanh Tiêu mang theo hứng thú nồng nhiệt.
“Ừ, từ xưa đến nay, thiên hạ này có tất cả năm vị thánh nhân, vị thánh nhân cuối cùng đã đi về cõi tiên vào bảy ngàn năm trước, mà vị thánh nhân đời thứ nhất cách nay đã quá lâu, nghe đồn là vào thời đại đen tối, là lúc mà nhân tộc suy yếu nhất.”
“Nghe nói vào thời đại kia, nhân tộc xém chút nữa là diệt vong, nếu như không phải có thánh nhân xuất thế, ngăn cơn sóng dữ, giải cứu thiên hạ chúng sinh thì chỉ sợ sẽ không thể nào có được thời đại phồn hoa như bây giờ, cũng chính vì như thế mà vị thánh nhân thứ nhất đã được người đọc sách chúng ta tôn kính xưng là đại thánh nhân.
Tất cả những gì mà Chu Lăng nói càng làm cho Hứa Thanh Tiêu thêm phần hiếu kì.
Nhất là khi nhắc đến... Thời đại đen tối nhất.
Chương 39 Chương 39: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (1)
Vào thời đại đen tối.
Yêu ma loạn thế, đất rộng bao la, khắp nơi đều là tai ương, suy nghĩ duy nhất của nhân tộc chính là được sống tiếp.
Mà vào thời đại này, đã xuất hiện một người kinh thiên động địa, đó chính là Văn thánh đời thứ nhất, cũng chính là Đại thánh nhân.
Võ đạo trấn áp Bát Hoang, Nho đạo giáo hóa thiên hạ.
Văn võ thần thông, là một người tuyệt thế.
Trong phòng, thức ăn mà Ngô thị dọn ra vẫn chưa ai động đến, Chu Lăng giảng giải những gì nghe được về Đại thánh nhân làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu chấn động và tràn đầy hi vọng.
Đã là giờ Tý rồi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn còn ở trong nhà Chu Lăng. Sau khi nghe hết những tin đồn về Đại thánh nhân, trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm khái vạn phần.
“Chẳng qua tất cả những gì mà ta biết đều cực kì phiến diện, dù sao Đại thánh nhân cũng cách quá xa chúng ta, rất nhiều dấu vết đều được ghi lại trong cổ tịch, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì hãy đi đến thư viện các nơi các tỉnh, có lẽ sẽ có những thư tịch có liên quan đến.”
Sau khi nói xong một vài tin tức liên quan đến Đại thánh nhân, Chu Lăng cho Hứa Thanh Tiêu biết hắn có thể đi đến thư viện ở các tỉnh các phủ tìm thư tịch để đọc.
“Đã rõ thưa tiên sinh."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, hắn cũng hiểu tất nhiên là Chu Lăng sẽ không biết quá nhiều về chuyện của Đại thánh nhân.
Chẳng qua trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại có suy nghĩ khác.
“Văn cung ở trong đầu mình thuộc về vị Văn thánh đời thứ nhất kia?”
Từ xưa đến nay có năm vị Văn thánh, tòa thiên địa Văn cung trong đầu mình có phải là của Văn thánh đời thứ nhất hay không thì vẫn còn chưa xác định được.
Mặc dù trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc, vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thăm Chu Lăng, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn nén nỗi tò mò kia xuống đáy lòng.
Một là Chu Lăng không hề biết.
Hai là không cần thiết phải hỏi nhiều thứ như vậy.
Trên thực tế, ngày hôm qua sau khi trở về Hứa Thanh Tiêu đã thấy hơi hối hận về việc hỏi thăm chuyện Văn cung, mặc dù có thể tùy tiện dùng một cái cớ để che lấp cho qua nhưng cái này chỉ dùng được khi đối phó với Chu Lăng mà thôi.
Nếu như bị vị Trình đại nhân của phủ Nam Dự kia nghe được, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Về sau vẫn nên dựa vào mình, cố gắng không hỏi quá nhiều. Bây giờ quanh mình có quá nhiều chuyện thị phi, không sợ bị người ta bán thì cũng sợ bị người ta hãm hại.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu nghĩ vậy.
Giống như Triệu đại phu vậy, chỉ vẻn vẹn nói qua vài lời với mình thì đã nhận lại tai bay vạ gió, hắn không hy vọng chuyện như vậy lại xảy ra thêm lần nữa.
“Thanh Tiêu, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, xem ngươi suy nghĩ như thế nào.”
Chu Lăng lên tiếng, uống một ly trà rồi hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Ngươi đã là Nho đạo nhập phẩm, cũng xem như là một người đọc sách thực thụ rồi, nếu như ngươi muốn phát triển tốt hơn thì có thể đi tham gia kỳ thi khoa cử của phủ, không biết ngươi có ý nghĩ này hay không?”
Chu Lăng chậm rãi mở miệng, nói xong lời này, lại nhấp một ngụm trà.
“Tham gia khoa cử?”
Hứa Thanh Tiêu nghe nói vậy thì có hơi kinh ngạc.
Thật sự đúng là hắn không nghĩ đến chuyện tham gia khoa cử, dù sao mình cũng là sai dịch, cũng là một võ giả, theo lý thuyết thì, tương lai lên chức không phải là bộ khoái, bộ đầu, hay kim bài bộ đầu hay sao?
Cao nhất thì chắc là sẽ làm lão đại của những tổ chức như Cẩm Y Vệ chẳng hạn.
Đọc sách? Khoa cử? Cái này có vẻ như là có chút xa xôi.
“Ừ, khoa cử.”
Chu Lăng khẽ gật đầu, ngữ khí vô cùng chắc chắn nói.
“Nhưng tiên sinh, ta dù sao chỉ là một sai dịch, đi tham gia khoa cử, có phải là có phần không ổn hay không”
Hứa Thanh Tiêu nghĩ một hồi, nói ra câu trả lời như vậy.
Không phải là hắn không muốn tham gia thi khoa cử mà là do hắn cảm thấy có hơi không ổn.
“Không có gì không ổn, đọc sách không hỏi xuất thân, ngươi là sai dịch hay không phải là sai dịch thì có gì khác nhau đâu? Lòng ngươi có khí thế to lớn, chẳng qua chỉ là thiếu vài năm đọc sách mà thôi.”
“Còn nữa, ngày mười lăm tháng sau chính là kỳ thi khoa cử của phủ Nam Dự, không phải là ta hy vọng ngươi thi một lần là trúng cử mà chỉ hy vọng ngươi lộ mặt trong giới Nho học, phủ Nam Dự có không ít người đọc sách, có thể kết bạn cũng xem như là góp nhặt được nhân mạch.”
“Thanh Tiêu, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn sống qua ngày ở trong huyện này cả đời hay sao?”
Chương 40 Chương 40: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (2)
Hai câu nói trước của Chu Lăng còn chưa đủ để làm cho Hứa Thanh Tiêu xúc động, nhưng câu nói sau cùng lại làm động đến lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Chẳng lẽ mình cứ muốn ở trong huyện này cả đời hay sao?
Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Hứa Thanh Tiêu không hy vọng xa vời rằng mình có thể làm vương làm tướng nhưng cũng không cam lòng ở lại huyện nhỏ này sống cả đời.
Còn nữa, sự uy hiếp của dị thuật vẫn còn đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nào đợi mãi ở nơi này.
Đi ra thế giới bên ngoài, đây là chuyện nhất định phải làm.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu vốn nghĩ vẫn nên đợi thêm một khoảng thời gian, tính tình hắn tương đối cẩn thận chắc chắn, cho nên mới không nghĩ tới muốn rời khỏi huyện Bình An này khi trong tay còn chưa có vốn liếng gì.
Thế giới bên ngoài đúng là rất đặc sắc nhưng nó cũng sẽ ăn thịt người.
Bây giờ Chu Lăng mở miệng bảo mình đi tham gia khoa cử làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chẳng qua là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý đồ của Chu Lăng.
Với tình huống của mình bây giờ, muốn đi tham gia khoa cử rõ ràng là không có khả năng được thông qua, nhưng mục đích chủ yếu là để cho mình quen biết thêm nhiều người, có các mối quan hệ của mình, xem như là phòng ngừa chu đáo.
“Tham gia thi phủ, không phải là cần phải tham gia thi hương trước hay sao? Vả lại học sinh cũng chẳng có chút công danh nào, trực tiếp đi tham gia thi phủ, hình như là không được đâu?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tuy hắn đã nhập phẩm nhưng con đường khoa cử không phải là phải làm từng bước một hay sao?
Đến cả Đồng thí (1) hắn cũng chưa từng tham gia, trực tiếp tham gia thi phủ thì có hơi quá mạnh miệng rồi.
(1): Đồng thí còn gọi là tiểu khảo, là cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử của thí sinh
“Người bình thường thì đúng là cần phải làm từng bước một, nhưng mà ngươi thì khác, ngươi đã nhập phẩm, có thể bớt một bước tham gia Đồng thí, hơn nữa có ta đề cử cho nên có thể bớt thêm một bước thi hương.”
“Thanh Tiêu, ta thấy ngươi tuổi tác cũng không quá hai mươi, hai mươi tuổi đã nhập phẩm, đến phủ Nam Dự đoán chừng có không ít người có ý muốn kết bạn với ngươi, đến lúc đó ngươi có thể thuận theo tự nhiên mà nhảy ra khỏi cái ao nhỏ huyện Bình An này.”
Chu Lăng lắc đầu.
Trực tiếp tham gia thi phủ thì đúng là hoàn toàn không thể, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, còn có thể trực tiếp giảm bớt Đồng thì, dù sao thì cũng không phải tất cả những người tham gia thi phủ đều có thể nhập phẩm.
Lại thêm chuyện có ông tiến cử, vấn đề không lớn lắm.
Thật ra thì công danh không quá quan trọng đối với Nho đạo nhất mạch, thứ quan trọng chính là phẩm cấp.
Dù sao thì công danh cũng là do triều đình cho, mà phẩm cấp thì chính là sự tán thành của thiên địa, triều đình sao có thể lớn bằng thiên địa được?
Cùng lắm thì đổi một triều đình khác.
Nhưng ngươi không thể đổi luôn cả một thế giới tu luyện Nho đạo đúng không?
Một mạch các lý do của Chu Lăng làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi động lòng.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng, nếu như không có nguy cơ dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý gì mấy, chờ trở thành đại Nho rồi đi tham gia khoa cử cũng không tệ lắm.
Nhưng nguy cơ dị thuật vẫn còn đây, thế giới của mình nhất định là phải nhanh chóng mở rộng hơn.
Cứ đợi mãi ở huyện Bình An thì vấn đề tin tức sẽ không được linh thông.
Giống như chỉ là một vấn đề về Nho đạo mà cũng phải đến hỏi thăm Chu Lăng mới được, cứ hỏi lung tung kiểu này thì chắc chắn cũng sẽ có ngày làm cho người ta hoài nghi.
Nếu như đi phủ Nam Dự, đọc được nhiều sách hơn thì tất nhiên là vấn đề gì cũng có thể được giải đáp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng kết cục.
Sau khi xác định được điểm ấy, Hứa Thanh Tiêu cũng không còn xoắn xuýt gì nữa, gật đầu nói:
“Vậy thì làm phiền tiên sinh tiến cử giúp ta.”
Nhận được câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng thỏa mãn khẽ gật đầu.
“Ừ, tiến cử chỉ là chuyện nhỏ.”
“Chỉ có điều cơ hội tham gia thi phủ cũng không phải chỉ để cho ngươi đi ngang qua sân khấu thôi đâu, ngươi vẫn nên đọc thêm nhiều sách mới phải.”
“Những ngày này, ngươi hãy thường đến đây, ta sẽ chuẩn bị một ít thư tịch cho ngươi, nếu như có thể vượt qua thi phủ thì cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.”
Chu Lăng mở miệng nói.
Chẳng qua trên thực tế, nguyên nhân mà Chu Lăng nói hắn đến đây cũng không phải là muốn hắn vượt qua kỳ thi mùa hạ mà là hy vọng thứ hạng của Hứa Thanh Tiêu sẽ không quá kém.
Vượt qua kỳ thi mùa hạ.
Bình luận facebook