-
Chương 46-50
Chương 46 Chương 46: Nho Đạo Khắc Thơ (2)
Nếu như đối phương biết mình tên là gì thì hắn còn có thể tìm được một vài tài liệu liên quan, nếu không chỉ bằng vào một đoạn miêu tả như thế nào thì căn bản không hề có bất kỳ tin tức gì.
“Không biết.”
Nam tử tuấn mỹ lắc đầu.
Được rồi, lại uổng phí công sức.
Hứa Thanh Tiêu hơi khó chịu, vì sao người khác xuyên qua không phải thức tỉnh hệ thống thì chính là thức tỉnh bàn tay vàng.
Còn bàn tay vàng mình thức tỉnh thì giống y hệt như một điều bí mật, viết truyện theo tiết tấu kiểu này không sợ bị người ta chửi hay sao?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu thầm mắng.
“Thanh Tiêu huynh, ta chỉ có thể nói cho huynh chút tin tức này, những cái khác chắc là phải từ từ suy nghĩ, nếu như có thể thì còn phải phiền Thanh Tiêu huynh điều tra giúp ta một phen, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Nam tử tuấn mỹ ôm quyền quay về phía Hứa Thanh Tiêu cảm tạ.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu hơi cười khổ nói:
“Tiền bối, không phải là Hứa mỗ không muốn, chỉ là Hứa mỗ đang mắc phải một chuyện phiền phức, chắc là sẽ không sống lâu được nữa, có lòng mà không có sức.”
Hứa Thanh Tiêu nói, có phần than khổ.
Bây giờ trong lòng hắn cũng đang rất phiền muộn.
Dị thuật quả nhiên chính là một khối u ác tính, một khi đã tiếp xúc thì chính là vực sâu vô tận, làm cho người ta ăn ngủ không yên.
Nói thật thì Hứa Thanh Tiêu có một loại cảm giác hay là nên trực tiếp liều mạng một phen.
Cùng lắm thì chết thôi, dù sao thì cũng tốt hơn gấp một vạn lần so với từ từ chết kiểu này, tự mình liều mạng thì sẽ không hối hận!
“Hứa huynh có chuyện phiền phức gì thế?”
Nam tử tuấn mỹ hiếu kì hỏi.
Hứa Thanh Tiêu thở dài, suy nghĩ một chút nhưng vẫn đem trọn chân tướng toàn bộ mọi chuyện nói cho đối phương nghe.
Sau nửa canh giờ.
Sau khi nghe Thanh Tiêu nói ra tất cả mọi chuyện, nam tử tuấn mỹ khẽ gật đầu.
“Ta hiểu rồi, khó trách bên trên Yêu Ma đồ giám lại có khí tức của Tam Túc Kim Ô.”
“Chẳng qua, Hứa huynh à, ngươi chớ có lo lắng, tòa Văn Cung này có thể áp chết được ma niệm, ngươi có thể trực tiếp tu luyện, không cần lo lắng.”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng nói ra chuyện này làm cho Hứa Thanh Tiêu phải kinh ngạc.
“Văn Cung có thể hoàn toàn ngăn chặn ma niệm sao?”
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu lo lắng nhất là cái gì? Chính là tác dụng phụ khi tu luyện dị thuật.
Nếu như Văn Cung có thể hoàn toàn áp chế được vậy thì chẳng phải ta có thể tu luyện được đến tận cùng hay sao?
“Cũng không phải.”
“Yêu ma chi niệm, khó mà trừ tận gốc, điều duy nhất mà ta biết là, Văn Cung này có địa vị rất lớn, có thể trấn áp ma niệm.”
“Hơn nữa, không phải Hứa huynh đã nhập phẩm rồi hay sao? Dùng Văn Cung trấn áp tự thân thì sẽ có thể giúp ngươi tu hành dị thuật, từ đó không bị phản tác dụng.”
“Đương nhiên nếu như ma niệm tấn cấp cửu phẩm, vậy thì Nho đạo cũng phải tấn cấp cửu phẩm, bằng không thì không có cách nào trấn áp được.”
Nam tử tuấn mỹ giải thích, đồng thời cũng giải thích luôn đồ vật trong ao là cái gì.
“Đồng phẩm với tu hành dị thuật?”
Hứa Thanh Tiêu đại khái là đã hiểu ý đối phương.
Loại vật như dị thuật này, chỉ sợ là không cần tu hành thì cũng sẽ sinh ra tác dụng phụ, đơn giản mà nói thì lần đầu tiên sẽ rất nguy hiểm, sau đó sẽ tốt hơn một chút, nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm như cũ.
Mà bây giờ mượn sức mạnh của Văn Cung, mình có thể tu hành dị thuật, chỉ cần phẩm cấp Nho đạo của mình theo kịp với phẩm cấp võ đạo vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Đây chính là một tin vui.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn băn khoăn chuyện có nên tu luyện hay không mà nơm nớp lo sợ.
Bây giờ xem ra không cần sợ nữa rồi.
“Cũng có nghĩa là, ta có thể tu luyện những dị thuật khác hả?”
Đột nhiên, suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu được khởi phát.
“Có thể.”
Người kia trực tiếp trả lời.
“Đồng thời tu luyện hai loại dị thuật, sẽ như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không rõ nữa, chắc là sẽ không có gì phiền toái đâu, nhưng mà cho dù có thì cũng không có gì cần phải lo lắng, dù sao thì cũng không giải quyết được.”
Người kia trả lời rất đơn giản, nhưng lại nói rất có lý.
“Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối chỉ giáo.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay nói.
“Không sao, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
“Mà nè, hình như ta nhớ ra được một cách có thể trấn áp được ma niệm.”
Hắn khoát tay áo, cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Đồng thời lại liên tưởng đến một chuyện khác, chỉ là tạm thời vẫn nghĩ không ra.
Hứa Thanh Tiêu rất kiên nhẫn, đứng ở một bên tĩnh tâm chờ đợi.
Giờ này khắc này, nam tử tuấn mỹ trong mắt Hứa Thanh Tiêu giống như là một tòa bảo tàng.
“Ta có một số ký ức vẫn đang cực kỳ lộn xộn, cần có thời gian để ngẫm lại.”
Hắn mở miệng, nghiêm túc suy tư.
Chương 47 Chương 47: Nho Đạo Khắc Thơ (3)
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, không dám phiền nhiễu hắn, tĩnh tâm chờ đợi.
Qua một hồi lâu.
Hắn lộ ra nét mừng.
“Ta nhớ ra rồi.”
“Nho đạo nhất mạch, mỗi lần tăng một phẩm, đều có thể dùng tài khí khắc một thiên văn chương hoặc là một bài thơ trong thể nội.”
“Hơn nữa bất luận là thi từ hay văn chương thì đều có hiệu quả, hay là ngươi thử một chút đi?”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng, nói ra Nho đạo chi pháp.
“Khắc ấn thi từ hoặc là văn chương trong thể nội?”
Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới lại còn có kiểu làm này.
“Ừ, trong trí nhớ của ta thì có.”
“Ngươi có thể thử một chút, thử một lần, không cần gấp đâu.”
“Ngươi có thi từ không ? Không có thì ta giúp ngươi nghĩ một bài?”
Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, còn lo lắng Hứa Thanh Tiêu không có thi từ, dự định tự mình làm ngay một bài thơ.
“Vậy thì đa tạ tiền bối.”
Có thể được tặng không một bài thơ, Hứa Thanh Tiêu rất vui vẻ.
Không dùng thì phí của.
Người này có địa vị cực lớn, nếu như không phải là đại thánh nhân thì cũng có liên quan đến đại thánh nhân, thi từ mà hắn làm ít nhất chắc cũng đạt đến cảnh giới Bán Thánh nhỉ?
Được tặng không đó!
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu mừng rỡ.
“Được, chờ ta suy nghĩ một chút, Hứa huynh cũng đừng có một câu tiền bối hai câu tiền bối, cứ gọi ta là Mỹ Nam Tử là được rồi.”
Nam tử tuấn mỹ khẽ gật đầu đồng thời cũng nói không muốn Hứa Thanh Tiêu gọi hắn là tiền bối nữa, cứ gọi Mỹ Nam Tử là được.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
“Bối phận không thể vượt qua, vãn bối không dám.”
Gọi Mỹ Nam Tử?
Gọi vậy Hứa Thanh Tiêu gọi không nổi, chi bằng cứ gọi tiền bối.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu đứng ở một bên, từ từ đợi bài thơ được làm xong.
Một khắc đồng hồ sau.
Nam tử tuấn mỹ bỗng nhiên cười một tiếng, lộ ra vẻ đã tính trước.
“Có rồi.”
Nói xong lời này, sau một khắc, hắn chậm rãi mở miệng nói:
“Hứa huynh mệnh sắp toi.”
“Cũng may còn có ta.”
“Tìm sinh cơ trong tuyệt cảnh.”
“Chỉ một lời liền cất cánh.”
“Hứa huynh, như thế nào?”
Nam tử tuấn mỹ vô cùng thâm tình mà đọc xong bài thơ này.
Sau khi đọc xong, hắn còn bày ra bộ mặt đắc ý mà nhìn Hứa Thanh Tiêu, còn hỏi xem có hay hay không.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Như thế nào hả má?
Đây mà là thơ sao?
Đây là vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu thì có.
Không đúng, vừa hát vừa kể chuyện ít nhất còn có thể hợp vần, còn thứ này của ngươi, đến cả vần cũng chẳng khớp.
Văn Thánh?
Như vậy á hả?
Hứa Thanh Tiêu đầy ngập phiền muộn, nhưng cũng không dám nói một lời.
Chỉ có thể nhắm mắt nói.
Thơ hay.
Tuy Hứa Thanh Tiêu không phải là người đọc sách chính hiệu, nhưng ít nhất cũng đã trải qua chín năm nghĩa vụ giáo dục.
Thơ mà nam tử tuấn mỹ đọc, đó còn có thể gọi là thơ sao?
Nhưng cũng hết cách rồi, người ta mất đi trí nhớ, có thể trong một khắc nghĩ ra một bài thơ đã không dễ dàng rồi.
Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng khắc bài thơ này vào trong cơ thể mình thì Hứa Thanh Tiêu sống chết cũng không chịu.
"Tiền bối, ta nghĩ hay là để ta tự nghĩ làm một bài thơ đi, dù sao thân phận ngài quá cao quý, ta sợ ta bị áp lực chịu không nổi."
Hứa Thanh Tiêu khéo léo tìm một lý do nên mới nói như thế.
"Nói vậy cũng đúng, đã sơ xuất điểm này rồi."
Nam tử tuấn mỹ lại không nhận ra đây là lý do mà Hứa Thanh Tiêu bia ra, ngược lại còn gật gật đầu.
"Vậy huynh khắc đi, ta đứng bên cạnh xem giúp cho huynh."
Nam tử tuấn mỹ gật gật đầu, để cho Hứa Thanh Tiêu khắc lên.
"Ơ... Tiền bối, khắc thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu cũng muốn khắc đó, chỉ là không biết thao tác như thế nào.
"Huynh nhảy vào trong ao, điều động tài khí, lấy tinh thần hóa bút, tưởng tượng ra thơ từ văn tự là được."
"Nhưng mà có hai điều huynh phải nhớ kỹ, bất luận là thơ từ hay là văn chương, một khi khắc lên rồi thì nhất định phải liền mạch."
"Không thể dừng lại, nếu không quá trình khắc sẽ thất bại, thập phẩm khắc ấn, chỉ có ba cơ hội, một khi bỏ lỡ qua ba cơ hội này, thì phải đợi lần sau."
"Hơn nữa huynh vừa nhập phẩm, tài khí chưa đủ, tốt nhất không nên khắc các loại văn chương, khắc thơ từ là được rồi."
"Hiểu chưa?"
Nam tử tuấn mỹ nghiêm túc nói, muốn Hứa Thanh Tiêu phải chú ý rõ hai điều này.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu tìm kiếm thơ từ văn chương.
Có một điểm không tồi chính là, kiếp trước của Hứa Thanh Tiêu chính là học sinh khoa văn, hơn nữa còn đặc biệt có hứng thú đối với thơ từ văn chương của Hoa Hạ cổ điển, cho nên đã đọc được rất nhiều, cũng học thuộc lòng được không ít.
Còn chưa tính năm trăm bài thơ Đường Tống.
Văn chương phú tự, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu chút ít.
Chỉ là e ngại vấn đề tài khí, vì vậy chỉ có thể khắc thơ từ.
Bài thơ đầu tiên này nên khắc bài nào cho hay đây ta?
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc suy tư.
Qua nửa ngày.
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ ra một bài thơ.
Chương 48 Chương 48: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (1)
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhiều lần đọc thuộc ở trong đầu, dù sao cũng phải khắc một mạch liền, ngộ nhỡ có sai sót gì chẳng phải là phiền phức rồi sao?
"Toàn văn rất dài, nửa đoạn đầu không cần khắc hết vào, lấy một phần là được."
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía tài khí trong áo, hắn suy nghĩ một lúc, quyết định lượt bỏ đoạn đầu, chỉ lấy tinh hoa.
Sau đó, dường như không còn do dự gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhảy vào trong ao.
Trong ao cũng không quá to, cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngồi xếp bằng, muốn thoải mái một chút cũng không được.
Khi nhảy vào trong ao.
Thời khắc đó, tất cả tài khí dâng lên.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, lấy tinh thần hóa bút.
Tài khí ngưng tụ, hóa thành một cây bút lông, hiện lên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
"Thiên địa hữu chính khí."
"Tạp nhiên phú lưu hình."
"Hạ tắc vi Hà Nhạc."
"Thượng tắc vi Nhật Tinh." (Anh hoa chính khí đất trời, khoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng, tràn mặt đất tuôn sông kết núi, vút trời mây chói lói trăng sao.)
Lúc này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu vang lên một tràng âm thanh hùng vĩ này.
Đây là Chính Khí Ca.
Là một thiên thơ cổ.
Chính là sự lý giải của cổ nhân Văn Thiên Tường đối với Hạo nhiên chính khí.
Hứa Thanh Tiêu suy tư rất lâu, bài văn chương đầu tiên của mình phải khắc cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nghĩ đến bài thơ này.
Chính Khí Ca.
Nho đạo không phải tu luyện Hạo Nhiên chính khí sao?
Chính Khí Ca là phù hợp nhất với Hạo Nhiên chính khí rồi.
Có một câu nói rất hay, không tìm thứ tốt nhất, chỉ tìm thứ phù hợp nhất.
Về mặt lý luận thì Chính Khí Ca chắc là phù hợp rồi.
Nhưng điều mà Hứa Thanh Tiêu không biết chính là, Chính Khí Ca không chỉ đơn giản là phù hợp như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Văn bút treo trên đầu Hứa Thanh Tiêu hạ xuống.
Những văn tự được khắc lên sau lưng hắn, cả tòa Văn Cung bắt đầu chấn động.
Từng tia sáng rực rỡ đan xen trong Văn Cung.
Giống như chuỗi xích, không ngừng đan xen, sinh ra các loại luồng sáng.
"Tuyệt thế thơ từ?"
"Thứ này không tầm thường đâu."
"Hơn nữa xem ra, bài thơ này tương đối thích hợp để nhập phẩm, có thể đặt nền móng vững chắc."
"Thảo nào hắn không cần thơ từ của ta, xem ra đã có chuẩn bị."
"Chính xác là do bài thơ này còn hay hơn cả bài thơ của ta."
Dường như trong nháy mắt nam tử tuấn mỹ liền nhận ra đây là thứ gì, hắn mất đi trí nhớ, nhưng có vài thứ trời sinh đã biết.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại phú thơ tuyệt thế, hắn ta không nhịn được lộ ra vẻ chấn động, cũng so sánh một phen với thơ từ mình làm.
Trong Văn Trì.
Thơ từ mà Hứa Thanh Tiêu khắc lên, chính là Chính Khí Ca.
Đây là tuyệt thế thơ từ, khắc ở trong cơ thể, có lợi thế rất lớn.
Theo từng chữ cổ xuất hiện, in dấu ở sau lưng Hứa Thanh Tiêu, những văn tự này ẩn chứa tài khí, cũng ẩn chứa đạo và lý.
"Triết nhân nhật kỷ viễn."
"Điển hình tại túc tích."
"Phong thiềm triển thư độc."
"Cổ đạo chiếu nhan sắc." (Người xưa quá, tinh hoa vẫn đó, Tinh hoa còn rạng rỡ tờ mây, đạo xưa vầng sáng đâu đây, linh lung vầng sáng toả đầy dung quang.)
Chính Khí Ca, toàn văn hơn ba trăm chữ, tài khí trong trì toàn bộ đều khô cạn, vừa đủ dùng.
Mà khi thơ từ này được khắc lên.
Trong phút chốc, Văn Cung bất động.
Nhưng Văn trì mà Hứa Thanh Tiêu đang ngồi xếp bằng lại không ngừng khuếch trương.
Sáu thước.
Một trượng.
Ba trượng.
Sáu trượng.
Chín trượng.
Mười hai trượng.
Mười tám trượng.
Hai mươi bốn trượng.
Ba mươi sáu trượng.
Mở rộng đến tận ba mươi sáu trượng, Văn rrì cuối cùng cũng ngừng khuếch trương.
Chỉ là sự thay đổi lớn hơn lại xuất hiện.
Trong ao tràn vào từng luồng Hạo Nhiên chính khí màu tím.
Màu tím là màu cao nhất, đây là Hạo Nhiên chính khí chất lượng cao nhất, mỗi một luồng đều hơn cả một ao Hạo Nhiên chính khí lúc trước của Hứa Thanh Tiêu.
"Không thể nào! Hạo Nhiên chính khí màu tím.”
"Từ cổ chí kim chưa từng có."
Nam tử tuấn mỹ hoàn toàn không nhịn được nữa.
Có chút ký ức in ở trong linh hồn, trong nháy mắt hắn liền hiểu được Hạo Nhiên chính khí màu tím đáng sợ cỡ nào.
"Văn trì ba mươi sáu trượng, có Thiên Cương chi Số, Nho Thánh chi Tư."
"Người có thể có được Văn Cung, xem ra thật sự rất lợi hại."
Nam tử tuấn mỹ lẩm bẩm.
Văn trì trong Văn cung này, là Văn trì của Hứa Thanh Tiêu, cũng chính bởi Văn trì này, hắn mới có thể hồi phục.
Chương 49 Chương 49: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (2)
Mà Nho sinh bình thường vừa mới nhập thập phẩm chỉ có Văn Trì ba thước, Hứa Thanh Tiêu lúc trước chỉ có ba thước.
Nhưng Văn Trì của Hứa Thanh Tiêu bây giờ, tận ba mươi sáu trượng, không chỉ lớn mà còn phù hợp với ba mươi sáu Thiên Cương chi Số.
Đây là một loại tượng trưng, đại biểu cho tương lai rất có khả năng bước đến cảnh giới Nho Thánh.
Hơn nữa còn có thể sản sinh ra Nho đạo thần thông.
Cũng vào ngay lúc này, nam tử tuấn mỹ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó hắn lập tức mở miệng nói.
"Văn Trì vượt qua mười trượng, có thể ngưng tụ Văn khí."
"Hứa huynh, mau tưởng tượng ra một loại khí vật, có thể chế tạo ra Nho đạo văn khí của ngươi, có tác dụng rất lớn."
Nam tử tuấn mỹ nghĩ đến một chuyện, hắn lập tức lên tiếng, nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu, sợ hắn bỏ lỡ.
Khi giọng nói vang lên.
Hứa Thanh Tiêu nhất thời có chút bối rối.
Cái gì?
Tưởng tượng khí vật?
Tưởng tượng khí vật gì đây nhỉ?
Có thể nói sớm hơn chút được không?
Bây giờ sao ta có thể nghĩ ra được đây chứ?
Hứa Thanh Tiêu có chút bối rối.
Hắn nào biết tưởng tượng ra thứ gì đây.
"Không được suy nghĩ lung tung, mau, không thể kéo dài, giai đoạn tụ khí nếu bỏ qua thì cũng chỉ có thể chờ lần sau."
"Bút mực giấy nghiên cũng được, chỉ cần có mối liên quan đến Nho đạo, huynh cứ việc tưởng tượng."
Giọng nói của nam tử tuấn mỹ vang lên.
Để cho Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng nghĩ ra một thứ, không thể chậm trễ, một khi chậm trễ sẽ đồng nghĩa với việc mất đi một cơ hội.
"Bút mực giấy nghiên."
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, trong đầu nhất thời hiện lên một cây bút lông, toàn thân cây bút lông là một màu xanh biếc.
Nhưng bỗng nhiên, Hứa Thanh Tiêu chợt lóe linh quang.
Lập tức trên thân bút lông màu xanh biếc xuất hiện nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên thảo mộc.
Phái nào mạnh về phần kỹ thuật nắn mặt?
Hứa Thanh Tiêu am hiểu nhất chính là nắn mặt, tuy rằng hiện tại là bút nắn, nhưng ý nghĩa cũng không khác gì mấy.
Bút dài hai mươi bốn centimet, rộng bốn centimet, toàn thân màu ngọc thạch xanh biếc, có nhật nguyệt tinh tú, có sơn xuyên thảo mộc, đầu bút quấn phượng, ngòi bút có phượng.
Ngài còn chưa nói, mang theo long phượng, đất thì có một chút đất, nhưng không chịu nổi huyễn khốc đâu.
Long Phượng đều thêm vào rồi, thêm chút hào quang chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Chờ đã!
Thêm chút thơ từ nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhất thời lấy lại tinh thần, lập tức hắn thử khắc thơ từ vào.
Khắc thơ từ nào đây ta?
Bút dài như vậy, không thể viết quá nhiều, viết quá nhiều sẽ không đẹp.
Một hoặc hai từ là được rồi.
Nghĩ tới đây, linh quang của Hứa Thanh Tiêu lại lóe lên.
Hôm nay linh quang thật đúng quá là nhiều mà.
【 Thiên Hành Kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức 】
Không sai, chính là câu này, Dịch Kinh Khai Trường Bạch - Dịch Kinh.
Cũng phù hợp với Nho đạo.
Mà theo nét chữ in dấu lên trên Văn bút, từng luồng Hạo Nhiên khí ngưng tụ.
Trong phút chốc Văn Cung lại chấn động.
Trong Văn Cung.
Nam tử tuấn mỹ lại một lần nữa lộ ra vẻ không thể tin.
“Thánh khí!”
“Giỏi lắm huynh đài, người này là Văn Thánh chuyển thế đúng không?”
Nam tử tuấn mỹ thật sự không biết nên nói gì luôn.
Hắn ta đứng ở nơi đó, hơi có chút trầm tư, đáng tiếc cũng không có chút ký ức nào khác.
Cảm giác rất lợi hại, hay là bởi vì phản ứng theo bản năng.
Đến cuối cùng, một cây Văn bút màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi tỉnh lại, mở con ngươi ra.
Nhưng trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu lại nhíu mày.
"Ai thay đổi văn khí của ta vậy?"
Nhìn Văn bút rơi ở trước mặt, Hứa Thanh Tiêu có chút bức xúc.
Cây bút này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình nha.
Long Phượng đâu?
Hình nhật nguyệt tinh tú đâu?
Không có hình nhật nguyệt tinh tú, còn hình sơn xuyên thảo mộc của ta đâu?
Cho dù không có, chữ mà mình viết sao cũng không có?
Hứa Thanh Tiêu cau mày, ngồi trong Văn trì suy tư.
Mà cùng lúc đó, giọng nói của nam tử tuấn mỹ vang lên.
"Đây là văn khí ban đầu của huynh, không giống với suy nghĩ của huynh, phải cần huynh không ngừng tăng phẩm cấp Nho đạo lên, văn khí mới có thể theo đó mà biến hóa."
Theo giọng nói của đối phương vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lúc này mới hiểu được.
"Hứa huynh, trước tiên đừng động đậy, cảm nhận Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể một chút. Văn trì ba mươi sáu trượng, phù hợp với Thiên Cương Chi Số, có lẽ có thể sinh ra Nho đạo thiên phú thần thông, huynh thử xem."
Nam tử tuấn mỹ mở miệng.
Hứa Thanh Tiêu cũng không đùa nữa, lập tức cảm ứng Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể mình.
Quả nhiên.
Chương 50 Chương 50: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (3)
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể, hình thành nên thành một chữ cổ.
【 Ngôn 】
Đồng thời, thông tin tương ứng cũng xuất hiện.
Qua một lát, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được đây là thiên phú thần thông gì.
Từ Ngôn này, có ý nghĩa là ngôn ngữ.
Ngôn ngữ của mình, thêm vào Hạo Nhiên chính khí, có hiệu quả rất kỳ dị.
Cụ thể là hiệu quả gì, vậy thì không biết.
Phải đợi sau này từ từ tìm hiểu mới biết.
Phất phất tay, Văn bút màu xanh biếc hóa thành Hạo Nhiên chính khí biến mất.
Nhìn Văn trì rộng ba mươi sáu trượng, cao chừng hai trượng, Hứa Thanh Tiêu leo lên có phần vất vả.
"Đa tạ tiền bối."
Sau khi trèo lên, Hứa Thanh Tiêu cung kính bái một bái với nam tử tuấn mỹ.
Nhưng lần này, người kia khoát tay áo nói.
"Hứa huynh, huynh chỉ tùy ý làm một bài thơ thì đã là tuyệt thế thơ từ rồi, Văn trì ba mươi sáu trượng, càng có thể ngưng phôi thai tụ thánh khí, chỉ sợ lai lịch cũng tuyệt đối bất phàm."
"Huynh với ta cũng là người cùng tuổi, chớ có khiêm tốn nữa, nếu không tại hạ chịu không nổi."
Nam tử tuấn mỹ không muốn so đo nữa, lúc trước Hứa Thanh Tiêu luôn miệng gọi tiền bối, hắn cũng không có gì để nói, nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thiên tư đáng sợ như thế, ngộ nhỡ thật sự là Đại thánh nhân chuyển thế thì sao?
Vậy làm sao mình chống đỡ được?
Cho nên xưng ngang hàng thì hơn, thậm chí còn có chút kính trọng.
"Cái này...."
Hứa Thanh Tiêu vẫn cảm thấy có chút không ổn.
"Huynh đừng khiêm tốn."
"Hứa huynh, Văn trì ba mươi sáu trượng của huynh, đặt căn cơ cực kỳ vững chắc, hiện giờ Nho đạo nhất mạch, huynh sẽ không gặp phải bất cứ cổ bình gì, muốn tấn phẩm cũng không phải việc khó, phải đọc sách nhiều hơn, sau đó từ từ lĩnh hội."
"Chỉ cần ngưng tụ tài khí càng nhiều, tốc độ thăng cấp sẽ càng nhanh."
"Nho đạo nhất mạch, không giống Võ đạo Tiên đạo, tăng lên quá nhanh sợ căn cơ bất ổn, cho nên Hứa huynh cũng chớ ép buộc bản thân, nên thăng thì thăng, nói không chừng Nho đạo phẩm cấp cao, có thể hoàn toàn áp chế ma niệm."
Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, lời này ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu vui vẻ.
"Hiểu rồi, tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu chắp tay tạ ơn.
"Đã nói rồi, không cần gọi tiền bối nữa..."
Người kia có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã rời khỏi điện.
"Tiền bối, trước khi không biết rõ thân phận của ngài, ta vẫn nên gọi như vậy đi, chúng ta mỗi người giữ ý kiến riêng của mình."
"Đúng rồi, tiền bối, nếu nhớ ra điều gì, hoặc là có chuyện gì thì ngài cứ trực tiếp gọi ta, ta lập tức đến."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu dần dần biến mất.
Tiếp theo.
Khi mở mắt ra.
Ngoài cửa sổ đã sáng rồi.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Thời gian cũng không quá trễ, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là đến nhà Chu Lăng học hành, cho nên tính đi rửa mặt một chút.
Nhưng ngay tại lúc này.
Thứ trong chậu lại thu hút Hứa Thanh Tiêu.
【 An huyện Bình 】
Không đúng.
Là [huyện Bình An]
Trong chậu đầy tro tàn.
Nhưng trong đống tro tàn có mấy chữ, phông chữ mạ vàng, là chữ Ngụy.
[Huyện Bình An]
"Thì ra huyền cơ được giấu ở chỗ này, không phải là sách mật mã."
Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc, trong nháy mắt hắn liền hiểu được.
Kẻ đào phạm phủ Nam Dự cho mình một cuốn sách nhỏ có huyền cơ, phải dùng lửa thiêu.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực.
Vốn còn định chép lại một bản cho người kia, nhưng không ngờ tới huyền cơ của nó lại ở trên mặt giấy.
Đến lúc giao bản viết lại cho người khác, người ta cầm về đốt, vừa nhìn đã phát hiện không phải, vậy mình chẳng phải là xui xẻo sao?
Hơn nữa huyện Bình An còn giấu bí mật gì?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện, khiến Hứa Thanh Tiêu có phần suy nghĩ không ra.
Lấy chữ mạ vàng trong chậu ra, Hứa Thanh Tiêu dùng sức vò nát, hóa thành bột vàng nhàn nhạt, ngay sau đó đổ nước vào trong chậu rồi đem tưới cho cỏ dại.
Mặc kệ rốt cuộc cất giấu bí mật gì, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Lại đi lấy thêm một chậu nước, Hứa Thanh Tiêu rửa mặt, để mình tỉnh táo một chút.
Đã là giờ Thìn.
Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó viết chữ lên trên giấy.
Đây là thói quen của Hứa Thanh Tiêu, sau khi sự tình trở nên phức tạp và nhiều hơn, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thói quen liệt kê rõ ràng mọi chuyện, sau đó đi làm từng việc một, nghiêm khắc chấp hành.
Trừ khi xảy ra chuyện đột xuất.
Bút của Hứa Thanh Tiêu uốn lượn trên giấy, đại não cũng đang linh động rất nhanh.
Nếu như đối phương biết mình tên là gì thì hắn còn có thể tìm được một vài tài liệu liên quan, nếu không chỉ bằng vào một đoạn miêu tả như thế nào thì căn bản không hề có bất kỳ tin tức gì.
“Không biết.”
Nam tử tuấn mỹ lắc đầu.
Được rồi, lại uổng phí công sức.
Hứa Thanh Tiêu hơi khó chịu, vì sao người khác xuyên qua không phải thức tỉnh hệ thống thì chính là thức tỉnh bàn tay vàng.
Còn bàn tay vàng mình thức tỉnh thì giống y hệt như một điều bí mật, viết truyện theo tiết tấu kiểu này không sợ bị người ta chửi hay sao?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu thầm mắng.
“Thanh Tiêu huynh, ta chỉ có thể nói cho huynh chút tin tức này, những cái khác chắc là phải từ từ suy nghĩ, nếu như có thể thì còn phải phiền Thanh Tiêu huynh điều tra giúp ta một phen, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Nam tử tuấn mỹ ôm quyền quay về phía Hứa Thanh Tiêu cảm tạ.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu hơi cười khổ nói:
“Tiền bối, không phải là Hứa mỗ không muốn, chỉ là Hứa mỗ đang mắc phải một chuyện phiền phức, chắc là sẽ không sống lâu được nữa, có lòng mà không có sức.”
Hứa Thanh Tiêu nói, có phần than khổ.
Bây giờ trong lòng hắn cũng đang rất phiền muộn.
Dị thuật quả nhiên chính là một khối u ác tính, một khi đã tiếp xúc thì chính là vực sâu vô tận, làm cho người ta ăn ngủ không yên.
Nói thật thì Hứa Thanh Tiêu có một loại cảm giác hay là nên trực tiếp liều mạng một phen.
Cùng lắm thì chết thôi, dù sao thì cũng tốt hơn gấp một vạn lần so với từ từ chết kiểu này, tự mình liều mạng thì sẽ không hối hận!
“Hứa huynh có chuyện phiền phức gì thế?”
Nam tử tuấn mỹ hiếu kì hỏi.
Hứa Thanh Tiêu thở dài, suy nghĩ một chút nhưng vẫn đem trọn chân tướng toàn bộ mọi chuyện nói cho đối phương nghe.
Sau nửa canh giờ.
Sau khi nghe Thanh Tiêu nói ra tất cả mọi chuyện, nam tử tuấn mỹ khẽ gật đầu.
“Ta hiểu rồi, khó trách bên trên Yêu Ma đồ giám lại có khí tức của Tam Túc Kim Ô.”
“Chẳng qua, Hứa huynh à, ngươi chớ có lo lắng, tòa Văn Cung này có thể áp chết được ma niệm, ngươi có thể trực tiếp tu luyện, không cần lo lắng.”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng nói ra chuyện này làm cho Hứa Thanh Tiêu phải kinh ngạc.
“Văn Cung có thể hoàn toàn ngăn chặn ma niệm sao?”
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu lo lắng nhất là cái gì? Chính là tác dụng phụ khi tu luyện dị thuật.
Nếu như Văn Cung có thể hoàn toàn áp chế được vậy thì chẳng phải ta có thể tu luyện được đến tận cùng hay sao?
“Cũng không phải.”
“Yêu ma chi niệm, khó mà trừ tận gốc, điều duy nhất mà ta biết là, Văn Cung này có địa vị rất lớn, có thể trấn áp ma niệm.”
“Hơn nữa, không phải Hứa huynh đã nhập phẩm rồi hay sao? Dùng Văn Cung trấn áp tự thân thì sẽ có thể giúp ngươi tu hành dị thuật, từ đó không bị phản tác dụng.”
“Đương nhiên nếu như ma niệm tấn cấp cửu phẩm, vậy thì Nho đạo cũng phải tấn cấp cửu phẩm, bằng không thì không có cách nào trấn áp được.”
Nam tử tuấn mỹ giải thích, đồng thời cũng giải thích luôn đồ vật trong ao là cái gì.
“Đồng phẩm với tu hành dị thuật?”
Hứa Thanh Tiêu đại khái là đã hiểu ý đối phương.
Loại vật như dị thuật này, chỉ sợ là không cần tu hành thì cũng sẽ sinh ra tác dụng phụ, đơn giản mà nói thì lần đầu tiên sẽ rất nguy hiểm, sau đó sẽ tốt hơn một chút, nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm như cũ.
Mà bây giờ mượn sức mạnh của Văn Cung, mình có thể tu hành dị thuật, chỉ cần phẩm cấp Nho đạo của mình theo kịp với phẩm cấp võ đạo vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Đây chính là một tin vui.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn băn khoăn chuyện có nên tu luyện hay không mà nơm nớp lo sợ.
Bây giờ xem ra không cần sợ nữa rồi.
“Cũng có nghĩa là, ta có thể tu luyện những dị thuật khác hả?”
Đột nhiên, suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu được khởi phát.
“Có thể.”
Người kia trực tiếp trả lời.
“Đồng thời tu luyện hai loại dị thuật, sẽ như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không rõ nữa, chắc là sẽ không có gì phiền toái đâu, nhưng mà cho dù có thì cũng không có gì cần phải lo lắng, dù sao thì cũng không giải quyết được.”
Người kia trả lời rất đơn giản, nhưng lại nói rất có lý.
“Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối chỉ giáo.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay nói.
“Không sao, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
“Mà nè, hình như ta nhớ ra được một cách có thể trấn áp được ma niệm.”
Hắn khoát tay áo, cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Đồng thời lại liên tưởng đến một chuyện khác, chỉ là tạm thời vẫn nghĩ không ra.
Hứa Thanh Tiêu rất kiên nhẫn, đứng ở một bên tĩnh tâm chờ đợi.
Giờ này khắc này, nam tử tuấn mỹ trong mắt Hứa Thanh Tiêu giống như là một tòa bảo tàng.
“Ta có một số ký ức vẫn đang cực kỳ lộn xộn, cần có thời gian để ngẫm lại.”
Hắn mở miệng, nghiêm túc suy tư.
Chương 47 Chương 47: Nho Đạo Khắc Thơ (3)
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, không dám phiền nhiễu hắn, tĩnh tâm chờ đợi.
Qua một hồi lâu.
Hắn lộ ra nét mừng.
“Ta nhớ ra rồi.”
“Nho đạo nhất mạch, mỗi lần tăng một phẩm, đều có thể dùng tài khí khắc một thiên văn chương hoặc là một bài thơ trong thể nội.”
“Hơn nữa bất luận là thi từ hay văn chương thì đều có hiệu quả, hay là ngươi thử một chút đi?”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng, nói ra Nho đạo chi pháp.
“Khắc ấn thi từ hoặc là văn chương trong thể nội?”
Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới lại còn có kiểu làm này.
“Ừ, trong trí nhớ của ta thì có.”
“Ngươi có thể thử một chút, thử một lần, không cần gấp đâu.”
“Ngươi có thi từ không ? Không có thì ta giúp ngươi nghĩ một bài?”
Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, còn lo lắng Hứa Thanh Tiêu không có thi từ, dự định tự mình làm ngay một bài thơ.
“Vậy thì đa tạ tiền bối.”
Có thể được tặng không một bài thơ, Hứa Thanh Tiêu rất vui vẻ.
Không dùng thì phí của.
Người này có địa vị cực lớn, nếu như không phải là đại thánh nhân thì cũng có liên quan đến đại thánh nhân, thi từ mà hắn làm ít nhất chắc cũng đạt đến cảnh giới Bán Thánh nhỉ?
Được tặng không đó!
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu mừng rỡ.
“Được, chờ ta suy nghĩ một chút, Hứa huynh cũng đừng có một câu tiền bối hai câu tiền bối, cứ gọi ta là Mỹ Nam Tử là được rồi.”
Nam tử tuấn mỹ khẽ gật đầu đồng thời cũng nói không muốn Hứa Thanh Tiêu gọi hắn là tiền bối nữa, cứ gọi Mỹ Nam Tử là được.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
“Bối phận không thể vượt qua, vãn bối không dám.”
Gọi Mỹ Nam Tử?
Gọi vậy Hứa Thanh Tiêu gọi không nổi, chi bằng cứ gọi tiền bối.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu đứng ở một bên, từ từ đợi bài thơ được làm xong.
Một khắc đồng hồ sau.
Nam tử tuấn mỹ bỗng nhiên cười một tiếng, lộ ra vẻ đã tính trước.
“Có rồi.”
Nói xong lời này, sau một khắc, hắn chậm rãi mở miệng nói:
“Hứa huynh mệnh sắp toi.”
“Cũng may còn có ta.”
“Tìm sinh cơ trong tuyệt cảnh.”
“Chỉ một lời liền cất cánh.”
“Hứa huynh, như thế nào?”
Nam tử tuấn mỹ vô cùng thâm tình mà đọc xong bài thơ này.
Sau khi đọc xong, hắn còn bày ra bộ mặt đắc ý mà nhìn Hứa Thanh Tiêu, còn hỏi xem có hay hay không.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Như thế nào hả má?
Đây mà là thơ sao?
Đây là vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu thì có.
Không đúng, vừa hát vừa kể chuyện ít nhất còn có thể hợp vần, còn thứ này của ngươi, đến cả vần cũng chẳng khớp.
Văn Thánh?
Như vậy á hả?
Hứa Thanh Tiêu đầy ngập phiền muộn, nhưng cũng không dám nói một lời.
Chỉ có thể nhắm mắt nói.
Thơ hay.
Tuy Hứa Thanh Tiêu không phải là người đọc sách chính hiệu, nhưng ít nhất cũng đã trải qua chín năm nghĩa vụ giáo dục.
Thơ mà nam tử tuấn mỹ đọc, đó còn có thể gọi là thơ sao?
Nhưng cũng hết cách rồi, người ta mất đi trí nhớ, có thể trong một khắc nghĩ ra một bài thơ đã không dễ dàng rồi.
Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng khắc bài thơ này vào trong cơ thể mình thì Hứa Thanh Tiêu sống chết cũng không chịu.
"Tiền bối, ta nghĩ hay là để ta tự nghĩ làm một bài thơ đi, dù sao thân phận ngài quá cao quý, ta sợ ta bị áp lực chịu không nổi."
Hứa Thanh Tiêu khéo léo tìm một lý do nên mới nói như thế.
"Nói vậy cũng đúng, đã sơ xuất điểm này rồi."
Nam tử tuấn mỹ lại không nhận ra đây là lý do mà Hứa Thanh Tiêu bia ra, ngược lại còn gật gật đầu.
"Vậy huynh khắc đi, ta đứng bên cạnh xem giúp cho huynh."
Nam tử tuấn mỹ gật gật đầu, để cho Hứa Thanh Tiêu khắc lên.
"Ơ... Tiền bối, khắc thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu cũng muốn khắc đó, chỉ là không biết thao tác như thế nào.
"Huynh nhảy vào trong ao, điều động tài khí, lấy tinh thần hóa bút, tưởng tượng ra thơ từ văn tự là được."
"Nhưng mà có hai điều huynh phải nhớ kỹ, bất luận là thơ từ hay là văn chương, một khi khắc lên rồi thì nhất định phải liền mạch."
"Không thể dừng lại, nếu không quá trình khắc sẽ thất bại, thập phẩm khắc ấn, chỉ có ba cơ hội, một khi bỏ lỡ qua ba cơ hội này, thì phải đợi lần sau."
"Hơn nữa huynh vừa nhập phẩm, tài khí chưa đủ, tốt nhất không nên khắc các loại văn chương, khắc thơ từ là được rồi."
"Hiểu chưa?"
Nam tử tuấn mỹ nghiêm túc nói, muốn Hứa Thanh Tiêu phải chú ý rõ hai điều này.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu tìm kiếm thơ từ văn chương.
Có một điểm không tồi chính là, kiếp trước của Hứa Thanh Tiêu chính là học sinh khoa văn, hơn nữa còn đặc biệt có hứng thú đối với thơ từ văn chương của Hoa Hạ cổ điển, cho nên đã đọc được rất nhiều, cũng học thuộc lòng được không ít.
Còn chưa tính năm trăm bài thơ Đường Tống.
Văn chương phú tự, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu chút ít.
Chỉ là e ngại vấn đề tài khí, vì vậy chỉ có thể khắc thơ từ.
Bài thơ đầu tiên này nên khắc bài nào cho hay đây ta?
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc suy tư.
Qua nửa ngày.
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ ra một bài thơ.
Chương 48 Chương 48: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (1)
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhiều lần đọc thuộc ở trong đầu, dù sao cũng phải khắc một mạch liền, ngộ nhỡ có sai sót gì chẳng phải là phiền phức rồi sao?
"Toàn văn rất dài, nửa đoạn đầu không cần khắc hết vào, lấy một phần là được."
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía tài khí trong áo, hắn suy nghĩ một lúc, quyết định lượt bỏ đoạn đầu, chỉ lấy tinh hoa.
Sau đó, dường như không còn do dự gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhảy vào trong ao.
Trong ao cũng không quá to, cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngồi xếp bằng, muốn thoải mái một chút cũng không được.
Khi nhảy vào trong ao.
Thời khắc đó, tất cả tài khí dâng lên.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, lấy tinh thần hóa bút.
Tài khí ngưng tụ, hóa thành một cây bút lông, hiện lên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
"Thiên địa hữu chính khí."
"Tạp nhiên phú lưu hình."
"Hạ tắc vi Hà Nhạc."
"Thượng tắc vi Nhật Tinh." (Anh hoa chính khí đất trời, khoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng, tràn mặt đất tuôn sông kết núi, vút trời mây chói lói trăng sao.)
Lúc này, trong đầu Hứa Thanh Tiêu vang lên một tràng âm thanh hùng vĩ này.
Đây là Chính Khí Ca.
Là một thiên thơ cổ.
Chính là sự lý giải của cổ nhân Văn Thiên Tường đối với Hạo nhiên chính khí.
Hứa Thanh Tiêu suy tư rất lâu, bài văn chương đầu tiên của mình phải khắc cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nghĩ đến bài thơ này.
Chính Khí Ca.
Nho đạo không phải tu luyện Hạo Nhiên chính khí sao?
Chính Khí Ca là phù hợp nhất với Hạo Nhiên chính khí rồi.
Có một câu nói rất hay, không tìm thứ tốt nhất, chỉ tìm thứ phù hợp nhất.
Về mặt lý luận thì Chính Khí Ca chắc là phù hợp rồi.
Nhưng điều mà Hứa Thanh Tiêu không biết chính là, Chính Khí Ca không chỉ đơn giản là phù hợp như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Văn bút treo trên đầu Hứa Thanh Tiêu hạ xuống.
Những văn tự được khắc lên sau lưng hắn, cả tòa Văn Cung bắt đầu chấn động.
Từng tia sáng rực rỡ đan xen trong Văn Cung.
Giống như chuỗi xích, không ngừng đan xen, sinh ra các loại luồng sáng.
"Tuyệt thế thơ từ?"
"Thứ này không tầm thường đâu."
"Hơn nữa xem ra, bài thơ này tương đối thích hợp để nhập phẩm, có thể đặt nền móng vững chắc."
"Thảo nào hắn không cần thơ từ của ta, xem ra đã có chuẩn bị."
"Chính xác là do bài thơ này còn hay hơn cả bài thơ của ta."
Dường như trong nháy mắt nam tử tuấn mỹ liền nhận ra đây là thứ gì, hắn mất đi trí nhớ, nhưng có vài thứ trời sinh đã biết.
Khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại phú thơ tuyệt thế, hắn ta không nhịn được lộ ra vẻ chấn động, cũng so sánh một phen với thơ từ mình làm.
Trong Văn Trì.
Thơ từ mà Hứa Thanh Tiêu khắc lên, chính là Chính Khí Ca.
Đây là tuyệt thế thơ từ, khắc ở trong cơ thể, có lợi thế rất lớn.
Theo từng chữ cổ xuất hiện, in dấu ở sau lưng Hứa Thanh Tiêu, những văn tự này ẩn chứa tài khí, cũng ẩn chứa đạo và lý.
"Triết nhân nhật kỷ viễn."
"Điển hình tại túc tích."
"Phong thiềm triển thư độc."
"Cổ đạo chiếu nhan sắc." (Người xưa quá, tinh hoa vẫn đó, Tinh hoa còn rạng rỡ tờ mây, đạo xưa vầng sáng đâu đây, linh lung vầng sáng toả đầy dung quang.)
Chính Khí Ca, toàn văn hơn ba trăm chữ, tài khí trong trì toàn bộ đều khô cạn, vừa đủ dùng.
Mà khi thơ từ này được khắc lên.
Trong phút chốc, Văn Cung bất động.
Nhưng Văn trì mà Hứa Thanh Tiêu đang ngồi xếp bằng lại không ngừng khuếch trương.
Sáu thước.
Một trượng.
Ba trượng.
Sáu trượng.
Chín trượng.
Mười hai trượng.
Mười tám trượng.
Hai mươi bốn trượng.
Ba mươi sáu trượng.
Mở rộng đến tận ba mươi sáu trượng, Văn rrì cuối cùng cũng ngừng khuếch trương.
Chỉ là sự thay đổi lớn hơn lại xuất hiện.
Trong ao tràn vào từng luồng Hạo Nhiên chính khí màu tím.
Màu tím là màu cao nhất, đây là Hạo Nhiên chính khí chất lượng cao nhất, mỗi một luồng đều hơn cả một ao Hạo Nhiên chính khí lúc trước của Hứa Thanh Tiêu.
"Không thể nào! Hạo Nhiên chính khí màu tím.”
"Từ cổ chí kim chưa từng có."
Nam tử tuấn mỹ hoàn toàn không nhịn được nữa.
Có chút ký ức in ở trong linh hồn, trong nháy mắt hắn liền hiểu được Hạo Nhiên chính khí màu tím đáng sợ cỡ nào.
"Văn trì ba mươi sáu trượng, có Thiên Cương chi Số, Nho Thánh chi Tư."
"Người có thể có được Văn Cung, xem ra thật sự rất lợi hại."
Nam tử tuấn mỹ lẩm bẩm.
Văn trì trong Văn cung này, là Văn trì của Hứa Thanh Tiêu, cũng chính bởi Văn trì này, hắn mới có thể hồi phục.
Chương 49 Chương 49: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (2)
Mà Nho sinh bình thường vừa mới nhập thập phẩm chỉ có Văn Trì ba thước, Hứa Thanh Tiêu lúc trước chỉ có ba thước.
Nhưng Văn Trì của Hứa Thanh Tiêu bây giờ, tận ba mươi sáu trượng, không chỉ lớn mà còn phù hợp với ba mươi sáu Thiên Cương chi Số.
Đây là một loại tượng trưng, đại biểu cho tương lai rất có khả năng bước đến cảnh giới Nho Thánh.
Hơn nữa còn có thể sản sinh ra Nho đạo thần thông.
Cũng vào ngay lúc này, nam tử tuấn mỹ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó hắn lập tức mở miệng nói.
"Văn Trì vượt qua mười trượng, có thể ngưng tụ Văn khí."
"Hứa huynh, mau tưởng tượng ra một loại khí vật, có thể chế tạo ra Nho đạo văn khí của ngươi, có tác dụng rất lớn."
Nam tử tuấn mỹ nghĩ đến một chuyện, hắn lập tức lên tiếng, nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu, sợ hắn bỏ lỡ.
Khi giọng nói vang lên.
Hứa Thanh Tiêu nhất thời có chút bối rối.
Cái gì?
Tưởng tượng khí vật?
Tưởng tượng khí vật gì đây nhỉ?
Có thể nói sớm hơn chút được không?
Bây giờ sao ta có thể nghĩ ra được đây chứ?
Hứa Thanh Tiêu có chút bối rối.
Hắn nào biết tưởng tượng ra thứ gì đây.
"Không được suy nghĩ lung tung, mau, không thể kéo dài, giai đoạn tụ khí nếu bỏ qua thì cũng chỉ có thể chờ lần sau."
"Bút mực giấy nghiên cũng được, chỉ cần có mối liên quan đến Nho đạo, huynh cứ việc tưởng tượng."
Giọng nói của nam tử tuấn mỹ vang lên.
Để cho Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng nghĩ ra một thứ, không thể chậm trễ, một khi chậm trễ sẽ đồng nghĩa với việc mất đi một cơ hội.
"Bút mực giấy nghiên."
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại, trong đầu nhất thời hiện lên một cây bút lông, toàn thân cây bút lông là một màu xanh biếc.
Nhưng bỗng nhiên, Hứa Thanh Tiêu chợt lóe linh quang.
Lập tức trên thân bút lông màu xanh biếc xuất hiện nhật nguyệt tinh tú, sơn xuyên thảo mộc.
Phái nào mạnh về phần kỹ thuật nắn mặt?
Hứa Thanh Tiêu am hiểu nhất chính là nắn mặt, tuy rằng hiện tại là bút nắn, nhưng ý nghĩa cũng không khác gì mấy.
Bút dài hai mươi bốn centimet, rộng bốn centimet, toàn thân màu ngọc thạch xanh biếc, có nhật nguyệt tinh tú, có sơn xuyên thảo mộc, đầu bút quấn phượng, ngòi bút có phượng.
Ngài còn chưa nói, mang theo long phượng, đất thì có một chút đất, nhưng không chịu nổi huyễn khốc đâu.
Long Phượng đều thêm vào rồi, thêm chút hào quang chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Chờ đã!
Thêm chút thơ từ nữa.
Hứa Thanh Tiêu nhất thời lấy lại tinh thần, lập tức hắn thử khắc thơ từ vào.
Khắc thơ từ nào đây ta?
Bút dài như vậy, không thể viết quá nhiều, viết quá nhiều sẽ không đẹp.
Một hoặc hai từ là được rồi.
Nghĩ tới đây, linh quang của Hứa Thanh Tiêu lại lóe lên.
Hôm nay linh quang thật đúng quá là nhiều mà.
【 Thiên Hành Kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức 】
Không sai, chính là câu này, Dịch Kinh Khai Trường Bạch - Dịch Kinh.
Cũng phù hợp với Nho đạo.
Mà theo nét chữ in dấu lên trên Văn bút, từng luồng Hạo Nhiên khí ngưng tụ.
Trong phút chốc Văn Cung lại chấn động.
Trong Văn Cung.
Nam tử tuấn mỹ lại một lần nữa lộ ra vẻ không thể tin.
“Thánh khí!”
“Giỏi lắm huynh đài, người này là Văn Thánh chuyển thế đúng không?”
Nam tử tuấn mỹ thật sự không biết nên nói gì luôn.
Hắn ta đứng ở nơi đó, hơi có chút trầm tư, đáng tiếc cũng không có chút ký ức nào khác.
Cảm giác rất lợi hại, hay là bởi vì phản ứng theo bản năng.
Đến cuối cùng, một cây Văn bút màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi tỉnh lại, mở con ngươi ra.
Nhưng trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu lại nhíu mày.
"Ai thay đổi văn khí của ta vậy?"
Nhìn Văn bút rơi ở trước mặt, Hứa Thanh Tiêu có chút bức xúc.
Cây bút này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình nha.
Long Phượng đâu?
Hình nhật nguyệt tinh tú đâu?
Không có hình nhật nguyệt tinh tú, còn hình sơn xuyên thảo mộc của ta đâu?
Cho dù không có, chữ mà mình viết sao cũng không có?
Hứa Thanh Tiêu cau mày, ngồi trong Văn trì suy tư.
Mà cùng lúc đó, giọng nói của nam tử tuấn mỹ vang lên.
"Đây là văn khí ban đầu của huynh, không giống với suy nghĩ của huynh, phải cần huynh không ngừng tăng phẩm cấp Nho đạo lên, văn khí mới có thể theo đó mà biến hóa."
Theo giọng nói của đối phương vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lúc này mới hiểu được.
"Hứa huynh, trước tiên đừng động đậy, cảm nhận Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể một chút. Văn trì ba mươi sáu trượng, phù hợp với Thiên Cương Chi Số, có lẽ có thể sinh ra Nho đạo thiên phú thần thông, huynh thử xem."
Nam tử tuấn mỹ mở miệng.
Hứa Thanh Tiêu cũng không đùa nữa, lập tức cảm ứng Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể mình.
Quả nhiên.
Chương 50 Chương 50: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (3)
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể, hình thành nên thành một chữ cổ.
【 Ngôn 】
Đồng thời, thông tin tương ứng cũng xuất hiện.
Qua một lát, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được đây là thiên phú thần thông gì.
Từ Ngôn này, có ý nghĩa là ngôn ngữ.
Ngôn ngữ của mình, thêm vào Hạo Nhiên chính khí, có hiệu quả rất kỳ dị.
Cụ thể là hiệu quả gì, vậy thì không biết.
Phải đợi sau này từ từ tìm hiểu mới biết.
Phất phất tay, Văn bút màu xanh biếc hóa thành Hạo Nhiên chính khí biến mất.
Nhìn Văn trì rộng ba mươi sáu trượng, cao chừng hai trượng, Hứa Thanh Tiêu leo lên có phần vất vả.
"Đa tạ tiền bối."
Sau khi trèo lên, Hứa Thanh Tiêu cung kính bái một bái với nam tử tuấn mỹ.
Nhưng lần này, người kia khoát tay áo nói.
"Hứa huynh, huynh chỉ tùy ý làm một bài thơ thì đã là tuyệt thế thơ từ rồi, Văn trì ba mươi sáu trượng, càng có thể ngưng phôi thai tụ thánh khí, chỉ sợ lai lịch cũng tuyệt đối bất phàm."
"Huynh với ta cũng là người cùng tuổi, chớ có khiêm tốn nữa, nếu không tại hạ chịu không nổi."
Nam tử tuấn mỹ không muốn so đo nữa, lúc trước Hứa Thanh Tiêu luôn miệng gọi tiền bối, hắn cũng không có gì để nói, nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thiên tư đáng sợ như thế, ngộ nhỡ thật sự là Đại thánh nhân chuyển thế thì sao?
Vậy làm sao mình chống đỡ được?
Cho nên xưng ngang hàng thì hơn, thậm chí còn có chút kính trọng.
"Cái này...."
Hứa Thanh Tiêu vẫn cảm thấy có chút không ổn.
"Huynh đừng khiêm tốn."
"Hứa huynh, Văn trì ba mươi sáu trượng của huynh, đặt căn cơ cực kỳ vững chắc, hiện giờ Nho đạo nhất mạch, huynh sẽ không gặp phải bất cứ cổ bình gì, muốn tấn phẩm cũng không phải việc khó, phải đọc sách nhiều hơn, sau đó từ từ lĩnh hội."
"Chỉ cần ngưng tụ tài khí càng nhiều, tốc độ thăng cấp sẽ càng nhanh."
"Nho đạo nhất mạch, không giống Võ đạo Tiên đạo, tăng lên quá nhanh sợ căn cơ bất ổn, cho nên Hứa huynh cũng chớ ép buộc bản thân, nên thăng thì thăng, nói không chừng Nho đạo phẩm cấp cao, có thể hoàn toàn áp chế ma niệm."
Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, lời này ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu vui vẻ.
"Hiểu rồi, tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu chắp tay tạ ơn.
"Đã nói rồi, không cần gọi tiền bối nữa..."
Người kia có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã rời khỏi điện.
"Tiền bối, trước khi không biết rõ thân phận của ngài, ta vẫn nên gọi như vậy đi, chúng ta mỗi người giữ ý kiến riêng của mình."
"Đúng rồi, tiền bối, nếu nhớ ra điều gì, hoặc là có chuyện gì thì ngài cứ trực tiếp gọi ta, ta lập tức đến."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu dần dần biến mất.
Tiếp theo.
Khi mở mắt ra.
Ngoài cửa sổ đã sáng rồi.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Thời gian cũng không quá trễ, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là đến nhà Chu Lăng học hành, cho nên tính đi rửa mặt một chút.
Nhưng ngay tại lúc này.
Thứ trong chậu lại thu hút Hứa Thanh Tiêu.
【 An huyện Bình 】
Không đúng.
Là [huyện Bình An]
Trong chậu đầy tro tàn.
Nhưng trong đống tro tàn có mấy chữ, phông chữ mạ vàng, là chữ Ngụy.
[Huyện Bình An]
"Thì ra huyền cơ được giấu ở chỗ này, không phải là sách mật mã."
Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc, trong nháy mắt hắn liền hiểu được.
Kẻ đào phạm phủ Nam Dự cho mình một cuốn sách nhỏ có huyền cơ, phải dùng lửa thiêu.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực.
Vốn còn định chép lại một bản cho người kia, nhưng không ngờ tới huyền cơ của nó lại ở trên mặt giấy.
Đến lúc giao bản viết lại cho người khác, người ta cầm về đốt, vừa nhìn đã phát hiện không phải, vậy mình chẳng phải là xui xẻo sao?
Hơn nữa huyện Bình An còn giấu bí mật gì?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện, khiến Hứa Thanh Tiêu có phần suy nghĩ không ra.
Lấy chữ mạ vàng trong chậu ra, Hứa Thanh Tiêu dùng sức vò nát, hóa thành bột vàng nhàn nhạt, ngay sau đó đổ nước vào trong chậu rồi đem tưới cho cỏ dại.
Mặc kệ rốt cuộc cất giấu bí mật gì, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Lại đi lấy thêm một chậu nước, Hứa Thanh Tiêu rửa mặt, để mình tỉnh táo một chút.
Đã là giờ Thìn.
Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó viết chữ lên trên giấy.
Đây là thói quen của Hứa Thanh Tiêu, sau khi sự tình trở nên phức tạp và nhiều hơn, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thói quen liệt kê rõ ràng mọi chuyện, sau đó đi làm từng việc một, nghiêm khắc chấp hành.
Trừ khi xảy ra chuyện đột xuất.
Bút của Hứa Thanh Tiêu uốn lượn trên giấy, đại não cũng đang linh động rất nhanh.
Bình luận facebook