-
Chương 66-70
Chương 66 Chương 66: Nguy To, Yêu Ma Ăn Thịt Người (1)
Không chừng một ngày nào đó Hứa Thanh Tiêu chính là lãnh đạo cấp trên của bọn họ, cho nên khách khí một chút cũng bình thường.
Không cần phải tranh trả tiền trà làm gì.
Hứa Thanh Tiêu cười gật gật đầu.
Cuối cùng trở vào trong xe, Trần Tinh Hà vẫn đang đọc sách, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu cũng thường xuyên đọc sách, chỉ là khi đọc được một nửa đều sẽ dừng lại suy tư.
Chủ yếu là say xe, con đường thời cổ đại được xây dựng rất bình thường, mặc dù là quan đạo cũng hơi hơi dốc, xe ngựa đi nhanh một chút thì toàn bộ cỗ xe đều lắc lư, khiến Hứa Thanh Tiêu cực kỳ buồn nôn.
Mà đây là thân thể có tố chất rất tốt đấy nhé, nếu đổi thành người thường phỏng chừng đã nôn ra rồi.
Ngược lại Trần Tinh Hà không chút sứt mẻ, khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không phục.
Ước chừng không đến nửa canh giờ.
Rốt cuộc, xe ngựa đi vào một quán trà.
Nhưng quán trà vô cùng hoang vắng, tuy rằng cửa hàng vẫn ở ngay đó, nhưng mà không có một người khách, hơn nữa bên ngoài cửa hàng cũng sạch sẽ, cũng chỉ có một lão hán, đang thu dọn đồ đạc.
“Chưởng quầy, tại sao ban ngày ban mặt lại thu dọn đồ? Không buôn bán à?”
Dương Báo đánh xe thấy cảnh như vậy, không khỏi hô lên một tiếng, dò hỏi lão hán.
Lão hán đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Dương Báo mặc quan phục, lập tức không khỏi cung kính.
“Hồi bẩm quan đại nhân, không phải lão hán không buôn bán đâu. Gần đây phủ Nam Dự xảy ra vài chuyện lạ, có yêu ma ăn thịt người, trong phủ dán bố cáo, ta nào dám tiếp tục buôn bán, chỉ có thể dọn dẹp trước, đợi sự việc kết thúc rồi quay về.”
“Nhưng nếu hai vị quan lão gia muốn dùng trà lạnh, ta sẽ đi làm cho các vị ngay đây.”
Nhìn thấy quan sai, lão hán rất cung kính.
“Yêu ma ăn thịt người? Nói bậy gì vậy? Nơi này cách phủ Nam Dự chưa tới ba mươi dặm đường, thật sự có yêu ma, phủ đã sớm phái người đến đây trấn áp rồi.”
Dương Báo mở miệng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không tin.
Tuy nói thiên hạ xuất hiện yêu ma làm loạn, nhưng không có nghĩa yêu ma nhiều như lông trâu, chúng giống như trộm cướp, nơi nào cũng có loại chuyện này, nhưng không có nghĩa nó xuất hiện mọi nơi mọi lúc, khắp nơi đều có trộm cướp.
Đơn giản là tính nghiêm trọng của vấn đề thôi.
Nghe Dương Báo nói như thế, lão hán tức khắc khóc lóc nói.
“Quan lão gia, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hết cách rồi, trong phủ đã thông báo xuống như vậy, ngài xem đây là bố cáo, ta đang chuẩn bị lát nữa sẽ dán lên, rồi rời khỏi nơi này.”
“Mấy vị quan lão gia chờ một lát, ta đi chuẩn bị trà lạnh.”
Lão hán để bố cáo của phủ lên trên bàn, ông ta cũng rất khó chịu, làng trên xóm dưới ai mà không biết trà lạnh nhà ông uống rất ngon, mỗi ngày ít nhất thu được vài lượng bạc, nhưng hôm nay xuất hiện một tên yêu ma ăn thịt người, khiến lòng người hoảng sợ.
Ông ta cũng rất buồn rầu.
“Được, làm phiền chủ quán.”
Dương Báo cũng không phải loại khinh khi bá tánh, chẳng qua dọc theo đường đi quả thực khát nước không chịu được, hơn nữa đã mời Hứa Thanh Tiêu uống trà lạnh, nếu làm mất hứng chẳng phải rất mất mặt sao?
Trong lúc đợi lão hán đi chuẩn bị trà lạnh, Hứa Thanh Tiêu cũng từ trong xe ngựa đi xuống.
Hắn thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, dứt khoát xuống xe xem thử.
“Báo ca, Hổ ca, làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu đi xuống xe ngựa, có chút tò mò nhìn hai người.
“Cũng không có gì, chưởng quầy quán trà nói, phủ Nam Dự xuất hiện yêu ma ăn thịt, trong phủ đã có cáo thị, cảnh báo bá tánh.”
Dương Báo chỉ vào bố cáo trên bàn nói.
“Yêu ma ăn thịt người?”
Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên, hắn dừng ánh mắt trên bố cáo.
【 Cáo thị 】
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày Hai mươi lăm tháng ba.
Có yêu ma loạn pháp, trước mắt quan phủ đang điều tra chặt chẽ, mong các thương buôn lữ hành khắp nơi, du khách đi đường chú ý nhiều hơn.
Một khi phát hiện khác thường, lập tức báo quan, không thể lưu lại.
Phủ Nam Dự, nha môn phủ đô bố cáo.
Chương ấn: Phủ quân Lý Quảng Tân phủ Nam Dự Đại Ngụy.
---
Cáo thị vô cùng đơn giản.
Hứa Thanh Tiêu đã làm ngươi hai đời nên biết rõ một đạo lý, chữ càng ít chuyện càng lớn.
“Yêu ma loạn thế, ở nơi thâm sơn cùng cốc thì bỏ đi, còn dám làm ác ở chung quanh phủ Nam Dự, làm vậy không phải tìm chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt, hắn có chút tò mò.
Yêu ma hại người, không thể coi là chuyện cực kỳ hiếm lạ gì, nhưng địa điểm gây án đều sẽ lựa chọn mấy nơi thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, xảy ra chuyện ở địa phương hẻo lánh cũng rất khó điều tra.
Tuy rằng triều đình từng phái binh trấn thủ, cũng thành lập rất nhiều đơn vị tổ chức, nhưng hiệu quả rất kém.
Lựa chọn loại địa phương như phủ đô vẫn là tương đối hiếm thấy.
Giống như hoàng đô căn bản không thể xảy ra sự việc như thế này, một khi phát sinh thì chính là nỗi nhục nhã của quốc gia.
Cũng chính bởi vì vậy, đại bộ phận bá tánh đều hy vọng đi vào thành sinh sống.
“Đúng vậy, phủ Nam Dự lớn nhỏ gì cũng có mất trăm huyện hương, xảy ra việc yêu vật tập kích con người cũng không ít, nhưng phủ đô chưa nghe nói bao giờ, lá gan của tên yêu ma này quá lớn.”
Dương Báo gật gật đầu, tán đồng lời nói của Hứa Thanh Tiêu.
“Nạn yêu ma, sớm muộn gì sẽ bị triều đình quét sạch, ta nghe người ta nói, bệ hạ đã phái người thiết lập tổ chức mới, tên là Cẩm Y Thiên Vệ, dự tính tuyển chọn người tài ở khắp các nơi, đồng thời hợp tác với đạo môn.”
“Chuyên môn chính là giải quyết yêu ma này, và người tu luyện dị thuật.”
Dương Hổ lên tiếng, hắn từng nghe nói một vài tin tức, vì vậy nói thẳng ra luôn.
“Cẩm Y Thiên Vệ?”
Hứa Thanh Tiêu lần đầu tiên nghe được cái tên này, có điểm giống Cẩm Y Vệ, có điều Cẩm Y Thiên Vệ nghe ra có vẻ hoành tráng hơn.
“Ừ, Cẩm Y Thiên Vệ, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ, nắm giữ quyền lực khổng lồ.”
“Nghe nói Cẩm Y Thiên Vệ đi khắp các quận phủ huyện trấn hương của Đại Ngụy, quan viên các nơi cần phải toàn lực phối hợp, có quyền tiền trảm hậu tấu.”
Dương Báo cũng lên tiếng theo, nói ra nhiều tin tức hơn.
“Quan viên các nơi toàn lực phối hợp, tiền trảm hậu tấu?”
Hứa Thanh Tiêu cắn lưỡi, quyền lực này thật đúng là lớn đến thái quá.
Chỉ riêng toàn lực phối hợp đã mang ý nghĩa được triều đình coi trọng đến nhường nào, vụ tiền trảm hậu tấu này càng ghê gớm hơn.
Đối với một vương triều mà nói, tư pháp là cột sống, bất luận sự tình gì không kể lớn bé, cần phải đi qua quy trình.
Là giết hay thả, do các phủ khắp nơi lần lượt báo cáo lên, cuối cùng do Đại Lý Tự thẩm tra từng chi tiết.
Phải chịu trách nhiệm chung thân, đồng thời ghi danh lại từng tầng.
Một khi phát hiện án oan, xui xẻo nhất chính là quan viên Đại Lý Tự, sau đó từng tầng đều chịu xui xẻo.
Tư pháp, là căn bản của quốc gia.
Mà tiền trảm hậu tấu chính là áp đảo lên trên tư pháp, đây là bảo kiếm hai lưỡi, dù sao thì con người không hoàn mỹ, thật sự làm sai chuyện gì đó, hoặc là lỡ giết sai người nào, ngươi không thể nào khống chế.
Chương 67 Chương 67: Nguy To, Yêu Ma Ăn Thịt Người (2)
Từ xưa đến nay, quyền lực lớn nhất, đơn giản chính là tiền trảm hậu tấu.
Khá lắm.
Nếu sau nếu có cơ hội, nhất định phải làm thân với loại người này, bằng không bị loại người này theo dõi, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm ghim việc này.
Hắn tu luyện dị thuật, mặc kệ có thể bị điều tra ra hay không, nhưng nếu bị người khác phát hiện manh mối, báo cáo lên, nhóm người này sẽ không giống Trình Lập Đông, cố kỵ cái này cố kỵ cái kia.
Chém cho một đao rồi nói tiếp.
Cũng ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, lão hán bưng lên mấy chén trà lạnh.
Dương Báo để xuống vài đồng tiền, nhiệt tình mời gọi Hứa Thanh Tiêu uống trà.
Trà lạnh trong veo, hiện ra màu xanh nhàn nhạt, lúc Hứa Thanh Tiêu bưng trà đang chuẩn bị uống, đột nhiên Hạo nhiên chính khí trong cơ thể bị kích động.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt có chút mát lạnh, lại nhìn vào trà lạnh trong tay phát hiện sương trằng mờ ảo đang bốc lên.
“Có điều bất thường!”
“Đừng uống.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ra tay, cực kỳ nhanh chóng đánh rơi bát trà trong tay Dương Báo cùng Dương Hổ.
Phanh.
Bát trà rơi xuống đất vỡ nát.
Hai người có chút khó hiểu, nhưng bọn hắn không ngu, gần như ngay lập tức nắm lấy chuôi đao, cảnh giác chung quanh.
Trần Tinh Hà Bên trong xe ngựa cũng phát giác ra gì đó, lập tức đi ra.
“Trà có vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu không hề phí lời, nói rõ vấn đề bằng bốn chữ.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tức khắc sửng sốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hán, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Đại nhân, đại nhân, oan uổng, oan uổng quá, lão hán nào dám xằng bậy.”
“Đại nhân, trà lạnh này là ta tự mình pha chế, không thể nào có vấn đề.”
Lão hán trực tiếp bị dọa đến đơ người, phịch một tiếng quỳ xuống đất, hoảng sợ không thôi.
“Báo ca, ngươi coi chừng ông ta, Hổ ca, làm phiền ngươi bảo vệ sư huynh ta, ta vào trong xem thử.”
Hứa Thanh Tiêu cau mày, trà này nhất định có vấn đề, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phát giác quỷ dị, cho nên tự động bảo vệ bản thân.
Nếu không thì hắn cũng không phát hiện ra cái gì.
Còn về lão hán này, Hứa Thanh Tiêu không biết ông ta có vấn đề hay không, ít nhất phải đi vào điều tra một phen.
“Thanh Tiêu huynh đệ, ta đi vào cùng với ngươi.”
Dương Hổ mở miệng, hắn nắm chặt trường đao, lo lắng Hứa Thanh Tiêu một mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Không cần, đối phương đã dùng độc thì sẽ không mạnh lắm, hơn nữa Hứa mỗ ta tốt xấu gì cũng nhập phẩm rồi, không sợ tà ám.”
Hứa Thanh Tiêu lắc lắc đầu, hiện giờ hắn tốt xấu gì cũng là võ giả thập phẩm, trong cơ thể còn có Hạo nhiên chính khí.
Đối phương dùng độc thì cũng không mạnh mẽ đến đâu, nếu không còn cần dùng độc?
Logic đơn giản, khiến Hứa Thanh Tiêu đưa ra phán đoán chuẩn nhất.
“Được, nếu trong nửa khắc nữa Hứa huynh không đi ra, chúng ta giết người này trước, sau đó sẽ đánh vào trong.”
Dương Báo rút đao, đặt trên cổ lão hán, nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, lão hán hôn mê ngay tại chỗ.
Còn Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, không bận tâm gì cả.
“Sư đệ, ta đi vào cùng ngươi.”
Trần Tinh Hà mở miệng, hắn không muốn ở lại đây để người khác bảo vệ.
“Không cần, sư huynh chờ một lát.”
Hứa Thanh Tiêu không đợi Trần Tinh Hà tiếp tục nói thêm gì, trực tiếp đi vào bên trong quán trà.
Trong quán trà.
Hứa Thanh Tiêu bước đi từ tốn, vẻ mặt hắn cảnh giác, vận chuyển Hạo nhiên chi khí.
Vận dụng Hạo nhiên chính khí đối phó tà ám là thỏa đáng nhất, còn dùng đao thương thì phỏng chừng không có tác dụng gì.
Tuy rằng biết đối phương dùng độc, thực lực chẳng mạnh mẽ gì cho cam, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn rất cảnh giác.
Bên trong quán trà không lớn, cả quán chỉ có hai cái bàn, phần lớn bàn ghế đều được bày ở bên ngoài.
Để một vài công cụ pha chế trà lạnh.
Không có vấn đề lớn gì.
Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong xem thử, xuất hiện mấy cái vại lớn, vận chuyển Hạo nhiên chính khí, chung quanh vại lớn tràn ngập ánh sáng xanh lập lòe.
Đánh giá chung quanh, Hứa Thanh Tiêu dịch chuyển bước chân, đợi khi đi đến trước vại nước, Hứa Thanh Tiêu mở nắp.
Từng vại trà lạnh lắc lư.
Trên tất cả những vại trà lạnh đều có một tầng ánh sáng xanh đang lơ lưng, người thường không thể nào nhìn thấy rõ, chỉ duy nhất Nho giả có Hạo nhiên chính khí là nhìn thấy được.
“Trà lạnh đã bị hạ độc.”
“Những chỗ khác không có tà ám.”
“Chỗ ra tay không phải nơi này.”
“Là ở phía trước.”
Hứa Thanh Tiêu âm thầm suy tư, trong quán trà ngoại trừ trà lạnh trong vại có độc thì không có bất cứ thứ gì khác thường.
Hơn nữa cái này không phải là một loại độc dược nào đó mà hẳn là một loại bí thuật, có liên quan đến tà ám.
Còn về độc tính khi uống phải trà lạnh là cái gì, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng đại khái biết được một vài thông tin.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi quán trà, gật đầu với hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ, để cho bọn họ an tâm.
Quả thật sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hai huynh đệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng không cần đợi hai bọn họ hỏi han gì, Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong thùng xe, lấy ra hai túi nước, lại rót trà lạnh vào trong.
Sau khi rót đầy hai túi, Hứa Thanh Tiêu lại đi ra lần nữa.
“Lão ca, đánh thức ông ta dậy.”
Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng, Dương Báo gật gật đầu, nhẹ nhàng lay người lão hán.
Người đó nhắm nghiền hai mắt, còn đang trong trạng thái hôn mê.
Có điều Hứa Thanh Tiêu nhìn ra lão hán này đang giả chết.
“Không tỉnh nổi thì cứ giết quách đi, rồi tìm một chỗ chôn, sau đó đến phủ tranh công, hai vị lão ca nhớ chừa ta một phần công lao.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cười nói.
Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ hơi ngơ ngác, bọn họ nào dám làm chuyện như thế, theo như trước kia thì như vậy đã là tội lớn rồi, huống chi hiện tại.
Chỉ là ngay sau đó, lão hán mở choàng mắt, quỳ trên mặt đất gào khóc.
“Đại nhân, mấy vị đại nhân, ta thật sự bị oan, ta chỉ là một ông lão bán trà lương thiện mà thôi.”
“Việc này chắc chắn có hiểu lầm, nếu là do ta hạ độc, ta sẽ chết không tử tế, ta sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, đại nhân ngài nhất định phải minh giám.”
Lão hán hoảng loạn thật sự, ông làm quái nào biết được bản thân mang lên mấy chén trà lạnh thôi mà đã xảy ra chuyện như thế, sớm biết như vậy thì không thèm bán rồi.
Đều do chính mình đối nhân xử thế tốt quá mà.
“Chưởng quầy, ta biết ông không hạ độc, ông cũng không cái gan này.”
“Ta hỏi ông vài việc, ông nói cho rõ, nói không chừng còn được thưởng chút bạc.”
Hứa Thanh Tiêu đi đến trước lão hán, vỗ vỗ bả vai ông và nói.
“Đại nhân minh giám, đại nhân minh giám.”
Nghe được lời này của Hứa Thanh Tiêu, chủ quán trà càng thêm kích động.
“Được rồi, cứ bình tĩnh nghe ta nói trước đã.”
Biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu trở nên nghiêm túc.
“Ông pha chế trà lạnh này từ khi nào?”
“Ai từng vào trong quán trà của ông?”
Chương 68 Chương 68: Đập vại (1)
Hứa Thanh Tiêu thần sắc nghiêm túc hỏi, nêu ra nghi vấn bình tĩnh như thế, làm mắt tròng mắt của hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ sáng ngời.
Không biết còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu là bộ khoái.
Nhưng mà ngẫm lại, hình như trước kia Hứa Thanh Tiêu chính là nha dịch, cho nên cũng có thể hiểu được.
“Hồi bẩm đại nhân, bên trong quán trà có ba vại trà lạnh, đều là được pha từ ba ngày trước, bình thường một ngày nấu trà, một ngày tán trà, một ngày làm lạnh trà.”
“Còn về việc ai từng vào cửa hàng của ta, đại nhân,
Từ sau khi cáo thị được đưa xuống, lão hán ta không buôn bán gì nữa, mấy ngày trước có nhiều người tới, nhất định phải nói ai từng vào cửa hàng à, ta… ta… ta thật sự không nhớ gì cả.”
Lão hán kể lể với vẻ mặt đưa đám.
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được ông ta không hề nói dối, rất hợp tình hợp lý.
Dù sao cũng là việc của ba ngày trước, có mấy người có thể nhớ kỹ? Trong phim truyền hình cứ hay xuất hiện người qua đường có trí nhớ siêu phàm, tất cả đều là giả.
Đừng nói chủ quán, tùy tiện kéo một người bình thường qua đây, hỏi thử xem canh ba giờ Mùi ba ngày trước đang làm cái gì, có mấy người nhớ được?
Trừ phi ngươi chỉ đi tới đúng một nơi, bằng không không thể nào nhớ kỹ.
“Ba ngày trước.”
Hứa Thanh Tiêu trong lòng suy tư, hắn nhanh chóng tiếp tục mở miệng hỏi.
“Ta đây hỏi ông, trà lạnh bán ra trong hai ngày này có nhiều không?”
“Hoặc là trước chúng ta có ai đến đây uống trà không?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Lão hán ngẫm nghĩ, rồi sau đó trả lời.
“Ngày hôm qua có một vài người, nhưng không nhiều lắm, không đến mười người, hôm nay chỉ có mấy vị đại nhân thôi.”
Lão hán trả lời.
“Chỉ chúng ta?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy? Thanh Tiêu lão đệ, có vấn đề gì?”
Dương Báo thấy Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, không khỏi dò hỏi.
“Không có gì.”
“Được rồi, chưởng quầy, vừa rồi có chút quấy rầy, nhưng mọi việc đều có nguyên nhân, mong ông thông cảm, sau này nếu có tin tốt, trong phủ sẽ phái người đưa bạc thưởng cho ông.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, đỡ lão hán đứng dậy, đánh mắt với hai người Dương Báo và Dương Hổ, hai người tức khắc thu hồi lưỡi dao.
“Không sao, không sao, thưởng bạc gì đó, lão hán không để bụng, chỉ cần có thể mau chóng bắt hung thủ về quy án chính là tin tốt.”
Gần như là thoát chết trong gang tấc, lão hán nào dám nhớ đến chuyện có thưởng bạc hay không.
“Hai vị lão ca, làm phiền hai người đổ trà trong vại đi, để tránh xảy ra chuyện gì.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
“Được.”
Hai người gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, đi vào trong quán trà.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Hai tiếng đạp vỡ vại vang lên, Hứa Thanh Tiêu có hơi hoảng hốt, có cần trực tiếp như vậy không? Đổ đi là được rồi.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ nhanh chóng đi ra, trên mặt còn mang theo ý cười.
“Thanh Tiêu lão đệ, còn có chuyện gì cần làm không?”
Hai người dò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cười khổ, lấy từ trong túi ra một chút bạc vụn, đặt ở trước mặt lão hán níu: “Chủ quán, đây là một chút tâm ý, ông nhận lấy nhé.”
Đặt bạc ở trên bàn, lão hán vội vàng xua tay nói: “Thôi khỏi đi, vại nước đáng giá mấy đồng đâu, không cần không cần.”
Lão hán có vẻ kinh sợ nói.
Hứa Thanh Tiêu không nhận lấy bạc vụn lão hán trả lại, mà nhìn hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ nói.
“Hai vị lão ca, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Theo thanh âm vang lên, hai người gật gật đầu, cùng đi vào bên trong xe.
Dần dần rời đi trong ánh nhìn của lão hán.
Mười lăm phút sau.
Trên quan đạo.
Giọng của Trần Tinh Hà vang lên.
“Thanh Tiêu, lần sau gặp phải loại chuyện này, đừng kích động mạo hiểm, tuy rằng ngươi có chút công phu trong người, nhưng cũng chỉ có thể đối phó trộm cắp vặt, nếu gặp phải tà ám yêu ma, chỉ sợ sẽ hao tổn sức lực.”
“Không dám khoe khoang, sư huynh cũng sắp nhập phẩm, nếu thật sự có yêu ma tà ám xuất hiện, ngược lại hắn phải sợ ta, lần sau nhất định phải ghi nhớ, biết không?”
Trần Tinh Hà lên tiếng, nói một câu vừa có ý trách cứ Hứa Thanh Tiêu xúc động lỗ mãng, lại có phần quan tâm và dạy dỗ.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, vừa rồi cũng là có chút bối rối.”
Hứa Thanh Tiêu lộ vẻ cười khổ nói.
Chu Lăng không cho phép mình nói ra chuyện nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu cũng chưa từng nói đến phẩm cấp nho đạo của bản thân, dẫn tới Trần Tinh Hà cho rằng mình chỉ là người đọc sách bình thường.
Có điều Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn chứng minh cái gì, hắn biết đối phương đang quan tâm mình.
Nhưng hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ không nhịn được mở miệng.
“Thanh Tiêu lão đệ, làm sao ngươi biết trong trà có độc?”
“Đúng vậy, hai chúng ta nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra, ngươi làm sao thấy được?”
Hai người tò mò, vốn dĩ đang yên ổn uống trà, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nói một câu trà có vấn đề, khiến hai người sợ hãi đến bây giờ vẫn chưa thể định thần.
“À, khi ta còn trẻ từng học sơ qua y thuật, có hiểu biết sơ về độc dược, trà lạnh tính hàn, uống vào vị ngọt, nhưng ngửi qua sẽ nghe mùi đắng của thuốc, chỉ là vừa rồi ngửi một chút, phát hiện có hơi gay mũi, hơn nữa có chút cảnh giác, cho nên liền kết luận trà có vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu tùy tiện bịa ra một lý do.
Hắn đâu thể nào nói ra chuyện bản thân đã nhập phẩm, cho nên nhìn ra được?
Lời này vừa nói ra Dương Báo Dương Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán, Trần Tinh Hà cũng không khỏi gật gật đầu.
Cũng không phải thật sự nghe hiểu hết, mà là nghe có vẻ rất ghê gớm, hơn nữa nói ra thì Hứa Thanh Tiêu cũng rất nghiêm túc, làm người không khỏi tin tưởng.
“Trong nước trà có độc, có thể chứng minh đám tặc tử này muốn cướp của giết người, nhưng căn cứ theo như lời của lão hán và độc trong trà, hẳn là sẽ không làm người ta lập tức trúng độc, có tác dụng trì hoãn.”
“Nói cách khác, gia hỏa này hẳn là sẽ ở chỗ nào đó, chờ đợi chúng ta mắc câu, Thanh Tiêu lão đệ, chúng ta có cần chơi chiêu dụ rắn ra khỏi hàng không? Làm bộ trúng độc, dẫn dụ bọn họ, rồi sau đó bắt sống đám tặc tử này?”
Tư duy của Dương Báo vẫn là tương đối sinh động, phán đoán ra một vài khả năng thông qua những thông tin này, muốn mượn cơ hội này dụ rắn ra khỏi hang.
“Không.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt ý kiến của Dương Báo.
“Thực lực của chúng ta không tính là mạnh, tuy nói nhập phẩm, nhưng đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nếu thực lực của đối phương không bằng chúng ta thì còn dễ nói, nhưng nếu đối phương chỉ cần cẩn thận một chút, vậy người xui xẻo chính là chúng ta.”
“Không cần thiết phải mạo hiểm, hai vị lão ca chỉ cần báo cáo chuyện này lên, phủ nha tự nhiên sẽ phái người điều tra, tuy rằng công lao quan trọng nhất không thuộc về chúng ta, nhưng công lao cung cấp manh mối này cũng không kém.”
Hứa Thanh Tiêu phân tích vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, nếu có thể dụ rắn ra khỏi hang, bắt lấy kẻ cắp, là một công lao.
Nhưng vấn đề là, có thực lực đó không?
Lỡ như phán đoán sai thì sao?
Chương 69 Chương 69: Đập vại (2)
Mạng sống chỉ có một, không thể không cẩn thận một chút, muốn công lao là chuyện tốt, nhưng cũng đến phải còn mạng để dùng.
Mấy câu nói của Hứa Thanh Tiêu, làm hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tỉnh ngộ.
“Thanh Tiêu lão đệ suy nghĩ chu toàn, là ta lỗ mãng.”
Dương Báo gật gật đầu, có vẻ hơi hổ thẹn.
“Không sao, đây là việc nhỏ, đợi lát nữa chúng ta đi xe như bình thường, không cần nhanh cũng không cần gấp, hai vị lão ca cứ như mọi khi, nên cười thì cười, nên lớn tiếng thì lớn tiếng, tất cả cứ theo lẽ thường là được.”
Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy bản thân thông minh, chỉ là cẩn thận một tí mà thôi.
“Được.”
Hai người gật đầu.
“À, đúng rồi, còn có một việc, trong túi nước của ra có chứa trà lạnh có vấn đề, chút nữa đi nộp lên quan phủ, tiền đập vại cũng phải đòi lại, công là công, tư là tư.”
“Nhưng bất kể như thế nào, quan sai làm việc, đừng để bá tánh phải trả giá.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, Trần Tinh Hà bên trong xe hơi sửng sốt, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ ở bên ngoài cũng không khỏi sửng sốt.
Nhưng không có ai nói gì.
Dương Báo trực tiếp móc ra bạc vụn, còn đưa cho Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu huynh đệ nhắc nhở rất đúng.”
Dương Báo cảm tạ từ thâm tâm, đồng thời nảy sinh sự khâm phục rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ thấy khâm phục Hứa Thanh Tiêu không thôi.
Nguyên nhân của việc này cũng đơn giản.
Từ xưa đến nay quan sai phá án, đều là làm theo đặc quyền, ăn uống một chút, cho dù là phá hủy vài món đồ vật, chủ quán cũng sẽ không phàn nàn gì, dù sao thứ được quan sai bảo vệ chính là thái bình.
Cũng có quyền coi như đây là một loại phí bảo kê.
Trừ phi là phá hoại có chút nghiêm trọng, bằng không làm gì phải đền tiền cho bá tánh?
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, thứ nhất là phẩm chất tính cách cao thượng, thứ hai là cảnh tỉnh hai người.
Triều đình mới đã được thành lập, các chính sách cải cách chèn ép đều nhắm vào quan viên, việc nhỏ không làm tốt, có thể sau này sẽ gặp xui xẻo vì chút việc nhỏ này.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là phẩm chất.
Quả nhiên, người từng đọc sách chính là không tầm thường.
Xe ngựa vẫn di chuyển đều bước, ở bên ngoài Dương Báo cùng Dương Hổ nói cười, trong lòng lại âm thầm cảnh giác xung quanh, nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra đột ngột, hai người sẽ trực tiếp rút đao.
Hứa Thanh Tiêu bên trong xe cũng có một chút cảnh giác.
Cũng không ai dám bảo đảm rốt cuộc có thể gặp phải nguy hiểm hay không, nếu như thực sự có nguy hiểm, chính là một trận ác chiến.
Cũng may mà dọc đường đi tuy có lo sợ nhưng không hề xảy ra nguy hiểm gì.
Gần đến thời gian ba canh giờ.
Xe ngựa rốt cuộc cũng đi đến bên ngoài phủ Nam Dự.
Điểm khác với trước đó chính là lượng người qua lại trên quan đạo càng ngày càng nhiều, từng chiếc xe ngựa chạy qua, lái buôn, người bán rong, thư sinh, muôn hình muôn vẻ.
Bên trong xe ngựa.
Hứa Thanh Tiêu vén rèm lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ thành phía trước.
Phủ thành Nam Dự, nhìn bằng mắt thường khoảng mười ba mười bốn trượng, hiện lên màu than chì, cổ thành loang lổ, còn về phần có vết tích của đao kiếm hay không thì Hứa Thanh Tiêu không nhìn thấy, cách xa vài trăm thước căn bản không thể nhìn rõ, nhưng dấu vết tu bổ lại rất rõ ràng.
Là do vũ khí công thành gây ra, vết tích va chạm với đá đánh lửa, mặc dù trải qua tu bổ cũng không thể nào che lấp.
“Thanh Tiêu lão đệ, đã tới phủ Nam Dự rồi, ngươi nhìn thử xem có khí phái không?”
Dương Báo chỉ vào phủ Nam Dự lớn tiếng cười nói, không biết còn tưởng rằng phủ Nam Dự là nhà hắn.
“Khí phái.”
Hứa Thanh Tiêu làm trái lương tâm gật gật đầu, tuy nói kiến trúc cổ đại tràn ngập trí tuệ, nhưng từng nhìn thấy cao ốc hiện đại, Hứa Thanh Tiêu thật sự không thể nào cảm nhận khí thế của cổ thành này, trừ phi có hiệu ứng đặc biệt gì đó, tỷ như thánh quang, long ảnh vân vân.
Bằng không Hứa Thanh Tiêu thật sự không dám gật bừa.
“Thanh Tiêu lão đệ, không phải ca ca ta khoác loác, phủ Nam Dự chính là cổ phủ to nhất quận Trường Bình, trải qua mười triều Đại Ngụy, là cổ thành kiến quốc của Đại Ngụy .”
“Hơn nữa bên trong còn có thứ mà quận Trường Bình không có.”
Nhìn phủ Nam Dự, Dương Báo tràn đầy tự tin.
“Thứ mà quận Trường Bình không có? Là cái gì?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Quận là gì nào? Dùng từ hiện đại hoá để nói thì chính là tỉnh lị, tỉnh lị trên cơ bản đều là thành thị phát đạt nhất, cái gì cũng được ưu tiên.
Làm sao không khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò.
“Văn Võ Lâu.”
Dương Báo tự tin nói.
“Văn Võ Lâu?”
Hứa Thanh Tiêu còn tưởng là Câu Lan Xuân Lâu gì chứ, không ngờ là Văn Võ Lâu.
Đây là thứ gì a?
Hứa Thanh Tiêu quả thực nảy sinh hứng thú.
“Báo ca, Văn Võ Lâu là thứ gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ nói.
“Thanh Tiêu lão đệ kiến thức hạn hẹp rồi.”
“Văn Võ Lâu này là nơi độc nhất vô nhị ở phủ Nam Dự chúng ta, gọi là văn lâu, chính là nơi người đọc sách các ngươi hay tới, cô nương trong đó, người nào người nấy thanh tú hoạt bát, tài mạo song toàn, nhưng mà cần phải nhìn trúng lẫn nhau mới có thể sung sướng, phiền toái lắm.”
“Võ lâu thì đơn giản hơn nhiều, không có nhiều chuyện râu ria như vây, năm trăm tám mươi tám đồng sẽ có thể được sung sướng một chút, cao hơn còn có tám trăm tám mươi tám, một ngàn hai trăm tám mươi tám, đắt nhất cũng không quá ba ngàn tám trăm tám mươi tám.”
“Các cô nương nơi đó, tuy so ra kém văn lâu thanh quan nhân, nhưng thắng ở võ kỹ cao siêu, làm người muốn ngừng mà không được, lão ca ta tuy rằng không nhiều bạc, nhưng nếu huynh đệ không chê, mời ngươi hưởng thụ cái quý nhất, như thế nào?”
Lúc Dương Báo nói tới đây, thần sắc kích động, Dương Hổ kế bên cũng háo hức theo.
Mà Hứa Thanh Tiêu ngơ luôn.
Vãi, cái này còn không phải câu lan sao?
Còn tưởng rằng là cái gì, đơn giản chỉ là lầu xanh với nhà chứa mà thôi.
Có chút đau đầu, không phải Hứa Thanh Tiêu tự nhận thanh cao, cũng không phải nói không thích nữ sắc, chủ yếu là thích sạch sẽ.
Không phải ghét bỏ người làm nghề này, chỉ sợ nhiễm phải bệnh tật gì đó, cổ đại không có ba con sói, lỡ trúng chiêu phải làm sao bây giờ?
Ờ, không đúng, đúng rồi, cổ đại không có ba con sói, mình có thể chế tạo ra không nhỉ? Sau đó bán đi kiếm tiền thì sao nhỉ?
Một ý tưởng lớn mật xuất hiện.
Chỉ là tiếng ho khan của Trần Tinh Hà vang lên.
“Khụ khụ.”
“Ý tốt của hai vị, ta thay mặt Thanh Tiêu cảm tạ, nhưng mà lần này đến đây chủ yếu vẫn là để thi phủ, không thể phân tâm.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, hắn là người đứng đắn, không uống rượu hoa và cũng xem thường thứ này, nghe được hai người muốn mang Hứa Thanh Tiêu đi sung sướng một phen, tất nhiên hắn phải lên tiếng ngăn lại, lo lắng Hứa Thanh Tiêu vui đến quên cả trời đất, sa đọa vào nữ sắc.
“Đa tạ ý tốt của hai vị lão ca, việc này thôi vậy, nhưng nếu uống chút rượu thì vẫn có thể.”
Chương 70 Chương 70: Đến Phủ Nam Dự, Gặp Lại Bạn Cũ (1)
So với câu cự tuyệt thẳng thừng của Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển dễ hơn rất nhiều, hai người cười mỉa một tiếng, cũng đi xuống theo bậc thang Hứa Thanh Tiêu bày ra.
“Ừ ừ, vậy được, sau này lại cùng nhau đi uống rượu.”
“Còn nữa, gặp phải chuyện gì ở phủ Nam Dự, Thanh Tiêu huynh đệ nhất định phải tìm huynh đệ ta, cái khác không nói, ít nhất lăn lộn ở phủ Nam Dự nhiều năm như vậy, vẫn là có chút quan hệ.”
“Nói thật thì với hành vi xử sự của Thanh Tiêu lão đệ khi nãy, thật sự thích hợp đảm đương chức bộ khoái, nếu người đến phủ Nam Dự chúng ta, ba bốn năm nhất định có thể làm một bộ đầu.”
“Chỉ tiếc là đi đọc sách rồi.”
Dương Báo nói ra suy nghĩ thật sự.
Năng lực phản ứng khi gặp chuyện của Hứa Thanh Tiêu, cùng với cách xử lý sự việc cực kỳ lão luyện mượt mà, thoạt nhìn căn bản không giống một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.
“Ha ha, có cơ hội, không chừng thi phủ không đậu, vẫn là trở về làm việc, nếu thật sự đến phủ Nam Dự, hai vị ca ca phải chiếu cố ta đó nhé.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu cũng phải nói đùa.
Căn bản nguyên nhân của việc đọc sách, là vì áp chế ma tính trong cơ thể, vốn không phải thật sự muốn đọc sách.
Cho dù chăm chỉ đọc sách thật thì vận mệnh tương lai cuối cùng chỉ có hai con đường.
Quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người.
Phe phái thất bại, bị tước đoạt chức quan, ngũ mã phanh thây.
Chính trị cũng không phải là thứ để đùa giỡn, rốt cuộc thứ mà ngươi phải đối mặt, chính là một đám người thông minh nhất từ cổ chí kim, chẳng có nỗi một tên ngốc.
Cho nên đừng có quá ham muốn làm quan gì đó, làm quan sai thì không có gì vấn đề, dù sao cũng là người làm công lương thiện cho hoàng tộc.
Đã từng nghe Tể tướng tạo phản, thế có nghe quan sai tạo phản chưa?
Cho dù thật sự làm tới nước tạo phản, người thắng chính là thần tử đi theo hoàng đế.
Thua, thì người cầm đầu đều sẽ nói một câu, hãy tha cho thủ hạ của ta, bọn họ vô tội, ta đầu hàng.
Trên cơ bản hoàng đế cũng sẽ đồng ý như vậy, thứ nhất là thành toàn nhân nghĩa, thứ hai đều là người một nhà, giết một người thì thiếu mất một người.
Nhưng mà những điều này đều là Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ vớ vẩn.
“Vậy thì càng tốt, nếu ngươi tới, ta và Dương Hổ đi theo ngươi xông pha.”
Dương Báo nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười theo, có phải lời khách sáo hay không cũng chả sao, dù sao người ta khách sao, ngươi khách sao theo là được.
Ba mươi phút sau.
Xe ngựa đi vào phủ thành Nam Dự.
Quan sát tường thành Nam Dự ở cự ly gần, có chút bất ngờ, tường thành rất dày, đại biểu cho tài lực của mấy triều Đại Ngụy trước, cũng đại biểu cho sự cơ cực của vô số bá tánh.
Từ xưa đến nay, hưng vong đều làm khổ bá tánh.
Không cảm khái, cũng không ngâm thơ, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bước đi xuống xe ngựa, đi theo hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tới khu thẩm tra để qua cổng gác.
Sau khi lấy ra thư tiến cử, cũng xem như chứng minh được thân phận, lại có hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ bên cạnh, việc qua trạm gác rất thuận lợi.
Trên đường đi vào thành, Dương Báo sóng vai đi ngang hàng với Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu lão đệ, gần đây cũng không nên đi ra ngoài, vừa rồi huynh đệ phòng vệ thành phủ nói cho ta biết, bên ngoài phủ Nam Dự quả thực có dấu vết của yêu ma, hiện tại trong phủ rất hỗn loạn, nghe nói qua một khoảng thời gian nữa có khả năng phải cấm đi lại ban đêm, nếu người có việc bắt buộc phải đi ra ngoài, cũng phải nói cho ta biết.”
“Tránh xảy ra sai sót gì, nhưng đừng hoài nghi, trước đó là phụng mệnh giám sát ngươi, hiện tại là lời thật lòng của huynh đệ, lão ca ta nhìn người rất chuẩn, ngươi là người tốt, Trình đại nhân nhìn lầm rồi.”
Mấy ngày đi đường này khiến hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ tăng gấp đôi thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu, cho nên lời này cũng là xuất phát từ trong nội tâm.
“Hiểu rồi, lão ca.”
Hứa Thanh Tiêu nghe ra được đối phương đang nói những lời thật lòng từ nội tâm, cười gật gật đầu đồng ý.
Tầm khoảng nửa khắc.
Hai huynh đệ Dương Báo dẫn Hứa Thanh Tiêu đi tới một tửu lầu.
Thuê hai gian phòng thượng hạng, là do hai huynh đệ Dương Báo trả tiền, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu nói như thế nào, hai người cũng không chịu thu hồi, làm Hứa Thanh Tiêu không biết nên nói gì.
Tài năng tạo mối quan hệ ngoại giao của Hứa Thanh Tiêu khiến Trần Tinh Hà đi bên cạnh có chút hâm mộ.
Tính cách hắn lạnh lùng, không muốn giao lưu với người khác, cũng có vài người bạn, nhưng đều là người đọc sách, không được khôn khéo như Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu huynh đệ, hai huynh đệ chúng ta đi trước, có chuyện gì cứ đến phủ nha tìm chúng ta là được.”
Sau khi thuê phòng xong, hai người dặn dò chưởng quầy một lượt, rồi cáo từ rời đi.
Hứa Thanh Tiêu tự mình tiễn hai người ra khỏi khách điếm, cũng khiến vài người chú ý, dù sao người được quan sai hộ tống, hoặc nhiều hoặc ít có chút máu mắt.
Đợi sau khi hai người rời đi, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đang định trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là ngay lúc này.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Trần Tinh Hà! Trần huynh!”
Âm thanh không lớn, nhưng Hứa Thanh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng.
Quay đầu lại nhìn lại, là một nam tử thanh tú mặc một bộ áo trắng, đi về phía Trần Tinh Hà, trên mặt là nụ cười tươi rói.
“Vương Nho huynh.”
Trần Tinh Hà có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức đáp lễ, đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thanh Tiêu, đây là Vương Nho, là bằng hữu của vi huynh.”
Trần Tinh Hà giới thiệu với Hứa Thanh Tiêu.
“Xin chào Vương Nho huynh, tại hạ Hứa Thanh Tiêu, tự Thủ Nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ người này.
“Xin chào Thanh Tiêu huynh.”
Vương Nho nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, sau đó lại đáp lễ hắn, đồng thời tò mò nhìn về phía Trần Tinh Hà.
“Vương Nho huynh, Thanh Tiêu là sư đệ ta, hai chúng ta cùng nhau xuất sư môn.”
Trần Tinh Hà lên tiếng giải thích, người đối diện bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nhẹ nhàng hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ lại.
Văn nhân chính là rườm rà như vậy, ngươi hành lễ với ta, ta cần phải đáp lễ lại, hành qua đáp lại, mệt chết khiếp.
Không nhanh gọn như võ phu.
Đậu mớ, Thanh Tiêu, đã lâu không gặp, đi, ca đưa ngươi đến chỗ mới chơi.
Đậu mớ, lão ca, là ngươi, đừng, để lão đệ dẫn ngươi đi chơi chỗ này mới mở.
Cứ trực tiếp như vậy, vừa có vẻ tôn trọng, lại không thất lễ, đơn giản dễ hiểu hơn nhiều.
“Trần huynh, chúng ta thật là có duyên phận.”
“Con nữa ngươi đến vừa đúng lúc, tối nay Lý Hâm huynh thiết thịnh yến, mở tiệc chiêu đãi tài tử khắp nơi, nếu ngươi đã tới đây thì nhất định phải đến, chớ có chối từ, Lý Hâm công tử có ấn tượng với ngươi, vừa lúc sư đệ ngươi cũng tới, cùng mở mang kiến thức cũng tốt.”
Vương Nho đầu tiên là cảm khái một tiếng duyên phận, rồi sau đó lôi kéo Trần Tinh Hà tham gia thịnh yến tối nay.
“Lý Hâm công tử sao?”
“Được, khi nào?”
Không chừng một ngày nào đó Hứa Thanh Tiêu chính là lãnh đạo cấp trên của bọn họ, cho nên khách khí một chút cũng bình thường.
Không cần phải tranh trả tiền trà làm gì.
Hứa Thanh Tiêu cười gật gật đầu.
Cuối cùng trở vào trong xe, Trần Tinh Hà vẫn đang đọc sách, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu cũng thường xuyên đọc sách, chỉ là khi đọc được một nửa đều sẽ dừng lại suy tư.
Chủ yếu là say xe, con đường thời cổ đại được xây dựng rất bình thường, mặc dù là quan đạo cũng hơi hơi dốc, xe ngựa đi nhanh một chút thì toàn bộ cỗ xe đều lắc lư, khiến Hứa Thanh Tiêu cực kỳ buồn nôn.
Mà đây là thân thể có tố chất rất tốt đấy nhé, nếu đổi thành người thường phỏng chừng đã nôn ra rồi.
Ngược lại Trần Tinh Hà không chút sứt mẻ, khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không phục.
Ước chừng không đến nửa canh giờ.
Rốt cuộc, xe ngựa đi vào một quán trà.
Nhưng quán trà vô cùng hoang vắng, tuy rằng cửa hàng vẫn ở ngay đó, nhưng mà không có một người khách, hơn nữa bên ngoài cửa hàng cũng sạch sẽ, cũng chỉ có một lão hán, đang thu dọn đồ đạc.
“Chưởng quầy, tại sao ban ngày ban mặt lại thu dọn đồ? Không buôn bán à?”
Dương Báo đánh xe thấy cảnh như vậy, không khỏi hô lên một tiếng, dò hỏi lão hán.
Lão hán đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Dương Báo mặc quan phục, lập tức không khỏi cung kính.
“Hồi bẩm quan đại nhân, không phải lão hán không buôn bán đâu. Gần đây phủ Nam Dự xảy ra vài chuyện lạ, có yêu ma ăn thịt người, trong phủ dán bố cáo, ta nào dám tiếp tục buôn bán, chỉ có thể dọn dẹp trước, đợi sự việc kết thúc rồi quay về.”
“Nhưng nếu hai vị quan lão gia muốn dùng trà lạnh, ta sẽ đi làm cho các vị ngay đây.”
Nhìn thấy quan sai, lão hán rất cung kính.
“Yêu ma ăn thịt người? Nói bậy gì vậy? Nơi này cách phủ Nam Dự chưa tới ba mươi dặm đường, thật sự có yêu ma, phủ đã sớm phái người đến đây trấn áp rồi.”
Dương Báo mở miệng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không tin.
Tuy nói thiên hạ xuất hiện yêu ma làm loạn, nhưng không có nghĩa yêu ma nhiều như lông trâu, chúng giống như trộm cướp, nơi nào cũng có loại chuyện này, nhưng không có nghĩa nó xuất hiện mọi nơi mọi lúc, khắp nơi đều có trộm cướp.
Đơn giản là tính nghiêm trọng của vấn đề thôi.
Nghe Dương Báo nói như thế, lão hán tức khắc khóc lóc nói.
“Quan lão gia, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà hết cách rồi, trong phủ đã thông báo xuống như vậy, ngài xem đây là bố cáo, ta đang chuẩn bị lát nữa sẽ dán lên, rồi rời khỏi nơi này.”
“Mấy vị quan lão gia chờ một lát, ta đi chuẩn bị trà lạnh.”
Lão hán để bố cáo của phủ lên trên bàn, ông ta cũng rất khó chịu, làng trên xóm dưới ai mà không biết trà lạnh nhà ông uống rất ngon, mỗi ngày ít nhất thu được vài lượng bạc, nhưng hôm nay xuất hiện một tên yêu ma ăn thịt người, khiến lòng người hoảng sợ.
Ông ta cũng rất buồn rầu.
“Được, làm phiền chủ quán.”
Dương Báo cũng không phải loại khinh khi bá tánh, chẳng qua dọc theo đường đi quả thực khát nước không chịu được, hơn nữa đã mời Hứa Thanh Tiêu uống trà lạnh, nếu làm mất hứng chẳng phải rất mất mặt sao?
Trong lúc đợi lão hán đi chuẩn bị trà lạnh, Hứa Thanh Tiêu cũng từ trong xe ngựa đi xuống.
Hắn thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, dứt khoát xuống xe xem thử.
“Báo ca, Hổ ca, làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu đi xuống xe ngựa, có chút tò mò nhìn hai người.
“Cũng không có gì, chưởng quầy quán trà nói, phủ Nam Dự xuất hiện yêu ma ăn thịt, trong phủ đã có cáo thị, cảnh báo bá tánh.”
Dương Báo chỉ vào bố cáo trên bàn nói.
“Yêu ma ăn thịt người?”
Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên, hắn dừng ánh mắt trên bố cáo.
【 Cáo thị 】
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày Hai mươi lăm tháng ba.
Có yêu ma loạn pháp, trước mắt quan phủ đang điều tra chặt chẽ, mong các thương buôn lữ hành khắp nơi, du khách đi đường chú ý nhiều hơn.
Một khi phát hiện khác thường, lập tức báo quan, không thể lưu lại.
Phủ Nam Dự, nha môn phủ đô bố cáo.
Chương ấn: Phủ quân Lý Quảng Tân phủ Nam Dự Đại Ngụy.
---
Cáo thị vô cùng đơn giản.
Hứa Thanh Tiêu đã làm ngươi hai đời nên biết rõ một đạo lý, chữ càng ít chuyện càng lớn.
“Yêu ma loạn thế, ở nơi thâm sơn cùng cốc thì bỏ đi, còn dám làm ác ở chung quanh phủ Nam Dự, làm vậy không phải tìm chết sao?”
Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt, hắn có chút tò mò.
Yêu ma hại người, không thể coi là chuyện cực kỳ hiếm lạ gì, nhưng địa điểm gây án đều sẽ lựa chọn mấy nơi thâm sơn cùng cốc, rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, xảy ra chuyện ở địa phương hẻo lánh cũng rất khó điều tra.
Tuy rằng triều đình từng phái binh trấn thủ, cũng thành lập rất nhiều đơn vị tổ chức, nhưng hiệu quả rất kém.
Lựa chọn loại địa phương như phủ đô vẫn là tương đối hiếm thấy.
Giống như hoàng đô căn bản không thể xảy ra sự việc như thế này, một khi phát sinh thì chính là nỗi nhục nhã của quốc gia.
Cũng chính bởi vì vậy, đại bộ phận bá tánh đều hy vọng đi vào thành sinh sống.
“Đúng vậy, phủ Nam Dự lớn nhỏ gì cũng có mất trăm huyện hương, xảy ra việc yêu vật tập kích con người cũng không ít, nhưng phủ đô chưa nghe nói bao giờ, lá gan của tên yêu ma này quá lớn.”
Dương Báo gật gật đầu, tán đồng lời nói của Hứa Thanh Tiêu.
“Nạn yêu ma, sớm muộn gì sẽ bị triều đình quét sạch, ta nghe người ta nói, bệ hạ đã phái người thiết lập tổ chức mới, tên là Cẩm Y Thiên Vệ, dự tính tuyển chọn người tài ở khắp các nơi, đồng thời hợp tác với đạo môn.”
“Chuyên môn chính là giải quyết yêu ma này, và người tu luyện dị thuật.”
Dương Hổ lên tiếng, hắn từng nghe nói một vài tin tức, vì vậy nói thẳng ra luôn.
“Cẩm Y Thiên Vệ?”
Hứa Thanh Tiêu lần đầu tiên nghe được cái tên này, có điểm giống Cẩm Y Vệ, có điều Cẩm Y Thiên Vệ nghe ra có vẻ hoành tráng hơn.
“Ừ, Cẩm Y Thiên Vệ, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ, nắm giữ quyền lực khổng lồ.”
“Nghe nói Cẩm Y Thiên Vệ đi khắp các quận phủ huyện trấn hương của Đại Ngụy, quan viên các nơi cần phải toàn lực phối hợp, có quyền tiền trảm hậu tấu.”
Dương Báo cũng lên tiếng theo, nói ra nhiều tin tức hơn.
“Quan viên các nơi toàn lực phối hợp, tiền trảm hậu tấu?”
Hứa Thanh Tiêu cắn lưỡi, quyền lực này thật đúng là lớn đến thái quá.
Chỉ riêng toàn lực phối hợp đã mang ý nghĩa được triều đình coi trọng đến nhường nào, vụ tiền trảm hậu tấu này càng ghê gớm hơn.
Đối với một vương triều mà nói, tư pháp là cột sống, bất luận sự tình gì không kể lớn bé, cần phải đi qua quy trình.
Là giết hay thả, do các phủ khắp nơi lần lượt báo cáo lên, cuối cùng do Đại Lý Tự thẩm tra từng chi tiết.
Phải chịu trách nhiệm chung thân, đồng thời ghi danh lại từng tầng.
Một khi phát hiện án oan, xui xẻo nhất chính là quan viên Đại Lý Tự, sau đó từng tầng đều chịu xui xẻo.
Tư pháp, là căn bản của quốc gia.
Mà tiền trảm hậu tấu chính là áp đảo lên trên tư pháp, đây là bảo kiếm hai lưỡi, dù sao thì con người không hoàn mỹ, thật sự làm sai chuyện gì đó, hoặc là lỡ giết sai người nào, ngươi không thể nào khống chế.
Chương 67 Chương 67: Nguy To, Yêu Ma Ăn Thịt Người (2)
Từ xưa đến nay, quyền lực lớn nhất, đơn giản chính là tiền trảm hậu tấu.
Khá lắm.
Nếu sau nếu có cơ hội, nhất định phải làm thân với loại người này, bằng không bị loại người này theo dõi, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm ghim việc này.
Hắn tu luyện dị thuật, mặc kệ có thể bị điều tra ra hay không, nhưng nếu bị người khác phát hiện manh mối, báo cáo lên, nhóm người này sẽ không giống Trình Lập Đông, cố kỵ cái này cố kỵ cái kia.
Chém cho một đao rồi nói tiếp.
Cũng ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, lão hán bưng lên mấy chén trà lạnh.
Dương Báo để xuống vài đồng tiền, nhiệt tình mời gọi Hứa Thanh Tiêu uống trà.
Trà lạnh trong veo, hiện ra màu xanh nhàn nhạt, lúc Hứa Thanh Tiêu bưng trà đang chuẩn bị uống, đột nhiên Hạo nhiên chính khí trong cơ thể bị kích động.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt có chút mát lạnh, lại nhìn vào trà lạnh trong tay phát hiện sương trằng mờ ảo đang bốc lên.
“Có điều bất thường!”
“Đừng uống.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ra tay, cực kỳ nhanh chóng đánh rơi bát trà trong tay Dương Báo cùng Dương Hổ.
Phanh.
Bát trà rơi xuống đất vỡ nát.
Hai người có chút khó hiểu, nhưng bọn hắn không ngu, gần như ngay lập tức nắm lấy chuôi đao, cảnh giác chung quanh.
Trần Tinh Hà Bên trong xe ngựa cũng phát giác ra gì đó, lập tức đi ra.
“Trà có vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu không hề phí lời, nói rõ vấn đề bằng bốn chữ.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tức khắc sửng sốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hán, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Đại nhân, đại nhân, oan uổng, oan uổng quá, lão hán nào dám xằng bậy.”
“Đại nhân, trà lạnh này là ta tự mình pha chế, không thể nào có vấn đề.”
Lão hán trực tiếp bị dọa đến đơ người, phịch một tiếng quỳ xuống đất, hoảng sợ không thôi.
“Báo ca, ngươi coi chừng ông ta, Hổ ca, làm phiền ngươi bảo vệ sư huynh ta, ta vào trong xem thử.”
Hứa Thanh Tiêu cau mày, trà này nhất định có vấn đề, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phát giác quỷ dị, cho nên tự động bảo vệ bản thân.
Nếu không thì hắn cũng không phát hiện ra cái gì.
Còn về lão hán này, Hứa Thanh Tiêu không biết ông ta có vấn đề hay không, ít nhất phải đi vào điều tra một phen.
“Thanh Tiêu huynh đệ, ta đi vào cùng với ngươi.”
Dương Hổ mở miệng, hắn nắm chặt trường đao, lo lắng Hứa Thanh Tiêu một mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Không cần, đối phương đã dùng độc thì sẽ không mạnh lắm, hơn nữa Hứa mỗ ta tốt xấu gì cũng nhập phẩm rồi, không sợ tà ám.”
Hứa Thanh Tiêu lắc lắc đầu, hiện giờ hắn tốt xấu gì cũng là võ giả thập phẩm, trong cơ thể còn có Hạo nhiên chính khí.
Đối phương dùng độc thì cũng không mạnh mẽ đến đâu, nếu không còn cần dùng độc?
Logic đơn giản, khiến Hứa Thanh Tiêu đưa ra phán đoán chuẩn nhất.
“Được, nếu trong nửa khắc nữa Hứa huynh không đi ra, chúng ta giết người này trước, sau đó sẽ đánh vào trong.”
Dương Báo rút đao, đặt trên cổ lão hán, nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, lão hán hôn mê ngay tại chỗ.
Còn Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, không bận tâm gì cả.
“Sư đệ, ta đi vào cùng ngươi.”
Trần Tinh Hà mở miệng, hắn không muốn ở lại đây để người khác bảo vệ.
“Không cần, sư huynh chờ một lát.”
Hứa Thanh Tiêu không đợi Trần Tinh Hà tiếp tục nói thêm gì, trực tiếp đi vào bên trong quán trà.
Trong quán trà.
Hứa Thanh Tiêu bước đi từ tốn, vẻ mặt hắn cảnh giác, vận chuyển Hạo nhiên chi khí.
Vận dụng Hạo nhiên chính khí đối phó tà ám là thỏa đáng nhất, còn dùng đao thương thì phỏng chừng không có tác dụng gì.
Tuy rằng biết đối phương dùng độc, thực lực chẳng mạnh mẽ gì cho cam, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn rất cảnh giác.
Bên trong quán trà không lớn, cả quán chỉ có hai cái bàn, phần lớn bàn ghế đều được bày ở bên ngoài.
Để một vài công cụ pha chế trà lạnh.
Không có vấn đề lớn gì.
Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong xem thử, xuất hiện mấy cái vại lớn, vận chuyển Hạo nhiên chính khí, chung quanh vại lớn tràn ngập ánh sáng xanh lập lòe.
Đánh giá chung quanh, Hứa Thanh Tiêu dịch chuyển bước chân, đợi khi đi đến trước vại nước, Hứa Thanh Tiêu mở nắp.
Từng vại trà lạnh lắc lư.
Trên tất cả những vại trà lạnh đều có một tầng ánh sáng xanh đang lơ lưng, người thường không thể nào nhìn thấy rõ, chỉ duy nhất Nho giả có Hạo nhiên chính khí là nhìn thấy được.
“Trà lạnh đã bị hạ độc.”
“Những chỗ khác không có tà ám.”
“Chỗ ra tay không phải nơi này.”
“Là ở phía trước.”
Hứa Thanh Tiêu âm thầm suy tư, trong quán trà ngoại trừ trà lạnh trong vại có độc thì không có bất cứ thứ gì khác thường.
Hơn nữa cái này không phải là một loại độc dược nào đó mà hẳn là một loại bí thuật, có liên quan đến tà ám.
Còn về độc tính khi uống phải trà lạnh là cái gì, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng đại khái biết được một vài thông tin.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi quán trà, gật đầu với hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ, để cho bọn họ an tâm.
Quả thật sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hai huynh đệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng không cần đợi hai bọn họ hỏi han gì, Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong thùng xe, lấy ra hai túi nước, lại rót trà lạnh vào trong.
Sau khi rót đầy hai túi, Hứa Thanh Tiêu lại đi ra lần nữa.
“Lão ca, đánh thức ông ta dậy.”
Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng, Dương Báo gật gật đầu, nhẹ nhàng lay người lão hán.
Người đó nhắm nghiền hai mắt, còn đang trong trạng thái hôn mê.
Có điều Hứa Thanh Tiêu nhìn ra lão hán này đang giả chết.
“Không tỉnh nổi thì cứ giết quách đi, rồi tìm một chỗ chôn, sau đó đến phủ tranh công, hai vị lão ca nhớ chừa ta một phần công lao.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cười nói.
Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ hơi ngơ ngác, bọn họ nào dám làm chuyện như thế, theo như trước kia thì như vậy đã là tội lớn rồi, huống chi hiện tại.
Chỉ là ngay sau đó, lão hán mở choàng mắt, quỳ trên mặt đất gào khóc.
“Đại nhân, mấy vị đại nhân, ta thật sự bị oan, ta chỉ là một ông lão bán trà lương thiện mà thôi.”
“Việc này chắc chắn có hiểu lầm, nếu là do ta hạ độc, ta sẽ chết không tử tế, ta sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, đại nhân ngài nhất định phải minh giám.”
Lão hán hoảng loạn thật sự, ông làm quái nào biết được bản thân mang lên mấy chén trà lạnh thôi mà đã xảy ra chuyện như thế, sớm biết như vậy thì không thèm bán rồi.
Đều do chính mình đối nhân xử thế tốt quá mà.
“Chưởng quầy, ta biết ông không hạ độc, ông cũng không cái gan này.”
“Ta hỏi ông vài việc, ông nói cho rõ, nói không chừng còn được thưởng chút bạc.”
Hứa Thanh Tiêu đi đến trước lão hán, vỗ vỗ bả vai ông và nói.
“Đại nhân minh giám, đại nhân minh giám.”
Nghe được lời này của Hứa Thanh Tiêu, chủ quán trà càng thêm kích động.
“Được rồi, cứ bình tĩnh nghe ta nói trước đã.”
Biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu trở nên nghiêm túc.
“Ông pha chế trà lạnh này từ khi nào?”
“Ai từng vào trong quán trà của ông?”
Chương 68 Chương 68: Đập vại (1)
Hứa Thanh Tiêu thần sắc nghiêm túc hỏi, nêu ra nghi vấn bình tĩnh như thế, làm mắt tròng mắt của hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ sáng ngời.
Không biết còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu là bộ khoái.
Nhưng mà ngẫm lại, hình như trước kia Hứa Thanh Tiêu chính là nha dịch, cho nên cũng có thể hiểu được.
“Hồi bẩm đại nhân, bên trong quán trà có ba vại trà lạnh, đều là được pha từ ba ngày trước, bình thường một ngày nấu trà, một ngày tán trà, một ngày làm lạnh trà.”
“Còn về việc ai từng vào cửa hàng của ta, đại nhân,
Từ sau khi cáo thị được đưa xuống, lão hán ta không buôn bán gì nữa, mấy ngày trước có nhiều người tới, nhất định phải nói ai từng vào cửa hàng à, ta… ta… ta thật sự không nhớ gì cả.”
Lão hán kể lể với vẻ mặt đưa đám.
Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được ông ta không hề nói dối, rất hợp tình hợp lý.
Dù sao cũng là việc của ba ngày trước, có mấy người có thể nhớ kỹ? Trong phim truyền hình cứ hay xuất hiện người qua đường có trí nhớ siêu phàm, tất cả đều là giả.
Đừng nói chủ quán, tùy tiện kéo một người bình thường qua đây, hỏi thử xem canh ba giờ Mùi ba ngày trước đang làm cái gì, có mấy người nhớ được?
Trừ phi ngươi chỉ đi tới đúng một nơi, bằng không không thể nào nhớ kỹ.
“Ba ngày trước.”
Hứa Thanh Tiêu trong lòng suy tư, hắn nhanh chóng tiếp tục mở miệng hỏi.
“Ta đây hỏi ông, trà lạnh bán ra trong hai ngày này có nhiều không?”
“Hoặc là trước chúng ta có ai đến đây uống trà không?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Lão hán ngẫm nghĩ, rồi sau đó trả lời.
“Ngày hôm qua có một vài người, nhưng không nhiều lắm, không đến mười người, hôm nay chỉ có mấy vị đại nhân thôi.”
Lão hán trả lời.
“Chỉ chúng ta?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
“Làm sao vậy? Thanh Tiêu lão đệ, có vấn đề gì?”
Dương Báo thấy Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, không khỏi dò hỏi.
“Không có gì.”
“Được rồi, chưởng quầy, vừa rồi có chút quấy rầy, nhưng mọi việc đều có nguyên nhân, mong ông thông cảm, sau này nếu có tin tốt, trong phủ sẽ phái người đưa bạc thưởng cho ông.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, đỡ lão hán đứng dậy, đánh mắt với hai người Dương Báo và Dương Hổ, hai người tức khắc thu hồi lưỡi dao.
“Không sao, không sao, thưởng bạc gì đó, lão hán không để bụng, chỉ cần có thể mau chóng bắt hung thủ về quy án chính là tin tốt.”
Gần như là thoát chết trong gang tấc, lão hán nào dám nhớ đến chuyện có thưởng bạc hay không.
“Hai vị lão ca, làm phiền hai người đổ trà trong vại đi, để tránh xảy ra chuyện gì.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
“Được.”
Hai người gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, đi vào trong quán trà.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Hai tiếng đạp vỡ vại vang lên, Hứa Thanh Tiêu có hơi hoảng hốt, có cần trực tiếp như vậy không? Đổ đi là được rồi.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ nhanh chóng đi ra, trên mặt còn mang theo ý cười.
“Thanh Tiêu lão đệ, còn có chuyện gì cần làm không?”
Hai người dò hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cười khổ, lấy từ trong túi ra một chút bạc vụn, đặt ở trước mặt lão hán níu: “Chủ quán, đây là một chút tâm ý, ông nhận lấy nhé.”
Đặt bạc ở trên bàn, lão hán vội vàng xua tay nói: “Thôi khỏi đi, vại nước đáng giá mấy đồng đâu, không cần không cần.”
Lão hán có vẻ kinh sợ nói.
Hứa Thanh Tiêu không nhận lấy bạc vụn lão hán trả lại, mà nhìn hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ nói.
“Hai vị lão ca, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Theo thanh âm vang lên, hai người gật gật đầu, cùng đi vào bên trong xe.
Dần dần rời đi trong ánh nhìn của lão hán.
Mười lăm phút sau.
Trên quan đạo.
Giọng của Trần Tinh Hà vang lên.
“Thanh Tiêu, lần sau gặp phải loại chuyện này, đừng kích động mạo hiểm, tuy rằng ngươi có chút công phu trong người, nhưng cũng chỉ có thể đối phó trộm cắp vặt, nếu gặp phải tà ám yêu ma, chỉ sợ sẽ hao tổn sức lực.”
“Không dám khoe khoang, sư huynh cũng sắp nhập phẩm, nếu thật sự có yêu ma tà ám xuất hiện, ngược lại hắn phải sợ ta, lần sau nhất định phải ghi nhớ, biết không?”
Trần Tinh Hà lên tiếng, nói một câu vừa có ý trách cứ Hứa Thanh Tiêu xúc động lỗ mãng, lại có phần quan tâm và dạy dỗ.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, vừa rồi cũng là có chút bối rối.”
Hứa Thanh Tiêu lộ vẻ cười khổ nói.
Chu Lăng không cho phép mình nói ra chuyện nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu cũng chưa từng nói đến phẩm cấp nho đạo của bản thân, dẫn tới Trần Tinh Hà cho rằng mình chỉ là người đọc sách bình thường.
Có điều Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn chứng minh cái gì, hắn biết đối phương đang quan tâm mình.
Nhưng hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ không nhịn được mở miệng.
“Thanh Tiêu lão đệ, làm sao ngươi biết trong trà có độc?”
“Đúng vậy, hai chúng ta nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra, ngươi làm sao thấy được?”
Hai người tò mò, vốn dĩ đang yên ổn uống trà, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nói một câu trà có vấn đề, khiến hai người sợ hãi đến bây giờ vẫn chưa thể định thần.
“À, khi ta còn trẻ từng học sơ qua y thuật, có hiểu biết sơ về độc dược, trà lạnh tính hàn, uống vào vị ngọt, nhưng ngửi qua sẽ nghe mùi đắng của thuốc, chỉ là vừa rồi ngửi một chút, phát hiện có hơi gay mũi, hơn nữa có chút cảnh giác, cho nên liền kết luận trà có vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu tùy tiện bịa ra một lý do.
Hắn đâu thể nào nói ra chuyện bản thân đã nhập phẩm, cho nên nhìn ra được?
Lời này vừa nói ra Dương Báo Dương Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán, Trần Tinh Hà cũng không khỏi gật gật đầu.
Cũng không phải thật sự nghe hiểu hết, mà là nghe có vẻ rất ghê gớm, hơn nữa nói ra thì Hứa Thanh Tiêu cũng rất nghiêm túc, làm người không khỏi tin tưởng.
“Trong nước trà có độc, có thể chứng minh đám tặc tử này muốn cướp của giết người, nhưng căn cứ theo như lời của lão hán và độc trong trà, hẳn là sẽ không làm người ta lập tức trúng độc, có tác dụng trì hoãn.”
“Nói cách khác, gia hỏa này hẳn là sẽ ở chỗ nào đó, chờ đợi chúng ta mắc câu, Thanh Tiêu lão đệ, chúng ta có cần chơi chiêu dụ rắn ra khỏi hàng không? Làm bộ trúng độc, dẫn dụ bọn họ, rồi sau đó bắt sống đám tặc tử này?”
Tư duy của Dương Báo vẫn là tương đối sinh động, phán đoán ra một vài khả năng thông qua những thông tin này, muốn mượn cơ hội này dụ rắn ra khỏi hang.
“Không.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt ý kiến của Dương Báo.
“Thực lực của chúng ta không tính là mạnh, tuy nói nhập phẩm, nhưng đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nếu thực lực của đối phương không bằng chúng ta thì còn dễ nói, nhưng nếu đối phương chỉ cần cẩn thận một chút, vậy người xui xẻo chính là chúng ta.”
“Không cần thiết phải mạo hiểm, hai vị lão ca chỉ cần báo cáo chuyện này lên, phủ nha tự nhiên sẽ phái người điều tra, tuy rằng công lao quan trọng nhất không thuộc về chúng ta, nhưng công lao cung cấp manh mối này cũng không kém.”
Hứa Thanh Tiêu phân tích vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, nếu có thể dụ rắn ra khỏi hang, bắt lấy kẻ cắp, là một công lao.
Nhưng vấn đề là, có thực lực đó không?
Lỡ như phán đoán sai thì sao?
Chương 69 Chương 69: Đập vại (2)
Mạng sống chỉ có một, không thể không cẩn thận một chút, muốn công lao là chuyện tốt, nhưng cũng đến phải còn mạng để dùng.
Mấy câu nói của Hứa Thanh Tiêu, làm hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tỉnh ngộ.
“Thanh Tiêu lão đệ suy nghĩ chu toàn, là ta lỗ mãng.”
Dương Báo gật gật đầu, có vẻ hơi hổ thẹn.
“Không sao, đây là việc nhỏ, đợi lát nữa chúng ta đi xe như bình thường, không cần nhanh cũng không cần gấp, hai vị lão ca cứ như mọi khi, nên cười thì cười, nên lớn tiếng thì lớn tiếng, tất cả cứ theo lẽ thường là được.”
Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy bản thân thông minh, chỉ là cẩn thận một tí mà thôi.
“Được.”
Hai người gật đầu.
“À, đúng rồi, còn có một việc, trong túi nước của ra có chứa trà lạnh có vấn đề, chút nữa đi nộp lên quan phủ, tiền đập vại cũng phải đòi lại, công là công, tư là tư.”
“Nhưng bất kể như thế nào, quan sai làm việc, đừng để bá tánh phải trả giá.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, Trần Tinh Hà bên trong xe hơi sửng sốt, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ ở bên ngoài cũng không khỏi sửng sốt.
Nhưng không có ai nói gì.
Dương Báo trực tiếp móc ra bạc vụn, còn đưa cho Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu huynh đệ nhắc nhở rất đúng.”
Dương Báo cảm tạ từ thâm tâm, đồng thời nảy sinh sự khâm phục rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ thấy khâm phục Hứa Thanh Tiêu không thôi.
Nguyên nhân của việc này cũng đơn giản.
Từ xưa đến nay quan sai phá án, đều là làm theo đặc quyền, ăn uống một chút, cho dù là phá hủy vài món đồ vật, chủ quán cũng sẽ không phàn nàn gì, dù sao thứ được quan sai bảo vệ chính là thái bình.
Cũng có quyền coi như đây là một loại phí bảo kê.
Trừ phi là phá hoại có chút nghiêm trọng, bằng không làm gì phải đền tiền cho bá tánh?
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, thứ nhất là phẩm chất tính cách cao thượng, thứ hai là cảnh tỉnh hai người.
Triều đình mới đã được thành lập, các chính sách cải cách chèn ép đều nhắm vào quan viên, việc nhỏ không làm tốt, có thể sau này sẽ gặp xui xẻo vì chút việc nhỏ này.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là phẩm chất.
Quả nhiên, người từng đọc sách chính là không tầm thường.
Xe ngựa vẫn di chuyển đều bước, ở bên ngoài Dương Báo cùng Dương Hổ nói cười, trong lòng lại âm thầm cảnh giác xung quanh, nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra đột ngột, hai người sẽ trực tiếp rút đao.
Hứa Thanh Tiêu bên trong xe cũng có một chút cảnh giác.
Cũng không ai dám bảo đảm rốt cuộc có thể gặp phải nguy hiểm hay không, nếu như thực sự có nguy hiểm, chính là một trận ác chiến.
Cũng may mà dọc đường đi tuy có lo sợ nhưng không hề xảy ra nguy hiểm gì.
Gần đến thời gian ba canh giờ.
Xe ngựa rốt cuộc cũng đi đến bên ngoài phủ Nam Dự.
Điểm khác với trước đó chính là lượng người qua lại trên quan đạo càng ngày càng nhiều, từng chiếc xe ngựa chạy qua, lái buôn, người bán rong, thư sinh, muôn hình muôn vẻ.
Bên trong xe ngựa.
Hứa Thanh Tiêu vén rèm lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ thành phía trước.
Phủ thành Nam Dự, nhìn bằng mắt thường khoảng mười ba mười bốn trượng, hiện lên màu than chì, cổ thành loang lổ, còn về phần có vết tích của đao kiếm hay không thì Hứa Thanh Tiêu không nhìn thấy, cách xa vài trăm thước căn bản không thể nhìn rõ, nhưng dấu vết tu bổ lại rất rõ ràng.
Là do vũ khí công thành gây ra, vết tích va chạm với đá đánh lửa, mặc dù trải qua tu bổ cũng không thể nào che lấp.
“Thanh Tiêu lão đệ, đã tới phủ Nam Dự rồi, ngươi nhìn thử xem có khí phái không?”
Dương Báo chỉ vào phủ Nam Dự lớn tiếng cười nói, không biết còn tưởng rằng phủ Nam Dự là nhà hắn.
“Khí phái.”
Hứa Thanh Tiêu làm trái lương tâm gật gật đầu, tuy nói kiến trúc cổ đại tràn ngập trí tuệ, nhưng từng nhìn thấy cao ốc hiện đại, Hứa Thanh Tiêu thật sự không thể nào cảm nhận khí thế của cổ thành này, trừ phi có hiệu ứng đặc biệt gì đó, tỷ như thánh quang, long ảnh vân vân.
Bằng không Hứa Thanh Tiêu thật sự không dám gật bừa.
“Thanh Tiêu lão đệ, không phải ca ca ta khoác loác, phủ Nam Dự chính là cổ phủ to nhất quận Trường Bình, trải qua mười triều Đại Ngụy, là cổ thành kiến quốc của Đại Ngụy .”
“Hơn nữa bên trong còn có thứ mà quận Trường Bình không có.”
Nhìn phủ Nam Dự, Dương Báo tràn đầy tự tin.
“Thứ mà quận Trường Bình không có? Là cái gì?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Quận là gì nào? Dùng từ hiện đại hoá để nói thì chính là tỉnh lị, tỉnh lị trên cơ bản đều là thành thị phát đạt nhất, cái gì cũng được ưu tiên.
Làm sao không khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò.
“Văn Võ Lâu.”
Dương Báo tự tin nói.
“Văn Võ Lâu?”
Hứa Thanh Tiêu còn tưởng là Câu Lan Xuân Lâu gì chứ, không ngờ là Văn Võ Lâu.
Đây là thứ gì a?
Hứa Thanh Tiêu quả thực nảy sinh hứng thú.
“Báo ca, Văn Võ Lâu là thứ gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ nói.
“Thanh Tiêu lão đệ kiến thức hạn hẹp rồi.”
“Văn Võ Lâu này là nơi độc nhất vô nhị ở phủ Nam Dự chúng ta, gọi là văn lâu, chính là nơi người đọc sách các ngươi hay tới, cô nương trong đó, người nào người nấy thanh tú hoạt bát, tài mạo song toàn, nhưng mà cần phải nhìn trúng lẫn nhau mới có thể sung sướng, phiền toái lắm.”
“Võ lâu thì đơn giản hơn nhiều, không có nhiều chuyện râu ria như vây, năm trăm tám mươi tám đồng sẽ có thể được sung sướng một chút, cao hơn còn có tám trăm tám mươi tám, một ngàn hai trăm tám mươi tám, đắt nhất cũng không quá ba ngàn tám trăm tám mươi tám.”
“Các cô nương nơi đó, tuy so ra kém văn lâu thanh quan nhân, nhưng thắng ở võ kỹ cao siêu, làm người muốn ngừng mà không được, lão ca ta tuy rằng không nhiều bạc, nhưng nếu huynh đệ không chê, mời ngươi hưởng thụ cái quý nhất, như thế nào?”
Lúc Dương Báo nói tới đây, thần sắc kích động, Dương Hổ kế bên cũng háo hức theo.
Mà Hứa Thanh Tiêu ngơ luôn.
Vãi, cái này còn không phải câu lan sao?
Còn tưởng rằng là cái gì, đơn giản chỉ là lầu xanh với nhà chứa mà thôi.
Có chút đau đầu, không phải Hứa Thanh Tiêu tự nhận thanh cao, cũng không phải nói không thích nữ sắc, chủ yếu là thích sạch sẽ.
Không phải ghét bỏ người làm nghề này, chỉ sợ nhiễm phải bệnh tật gì đó, cổ đại không có ba con sói, lỡ trúng chiêu phải làm sao bây giờ?
Ờ, không đúng, đúng rồi, cổ đại không có ba con sói, mình có thể chế tạo ra không nhỉ? Sau đó bán đi kiếm tiền thì sao nhỉ?
Một ý tưởng lớn mật xuất hiện.
Chỉ là tiếng ho khan của Trần Tinh Hà vang lên.
“Khụ khụ.”
“Ý tốt của hai vị, ta thay mặt Thanh Tiêu cảm tạ, nhưng mà lần này đến đây chủ yếu vẫn là để thi phủ, không thể phân tâm.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, hắn là người đứng đắn, không uống rượu hoa và cũng xem thường thứ này, nghe được hai người muốn mang Hứa Thanh Tiêu đi sung sướng một phen, tất nhiên hắn phải lên tiếng ngăn lại, lo lắng Hứa Thanh Tiêu vui đến quên cả trời đất, sa đọa vào nữ sắc.
“Đa tạ ý tốt của hai vị lão ca, việc này thôi vậy, nhưng nếu uống chút rượu thì vẫn có thể.”
Chương 70 Chương 70: Đến Phủ Nam Dự, Gặp Lại Bạn Cũ (1)
So với câu cự tuyệt thẳng thừng của Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển dễ hơn rất nhiều, hai người cười mỉa một tiếng, cũng đi xuống theo bậc thang Hứa Thanh Tiêu bày ra.
“Ừ ừ, vậy được, sau này lại cùng nhau đi uống rượu.”
“Còn nữa, gặp phải chuyện gì ở phủ Nam Dự, Thanh Tiêu huynh đệ nhất định phải tìm huynh đệ ta, cái khác không nói, ít nhất lăn lộn ở phủ Nam Dự nhiều năm như vậy, vẫn là có chút quan hệ.”
“Nói thật thì với hành vi xử sự của Thanh Tiêu lão đệ khi nãy, thật sự thích hợp đảm đương chức bộ khoái, nếu người đến phủ Nam Dự chúng ta, ba bốn năm nhất định có thể làm một bộ đầu.”
“Chỉ tiếc là đi đọc sách rồi.”
Dương Báo nói ra suy nghĩ thật sự.
Năng lực phản ứng khi gặp chuyện của Hứa Thanh Tiêu, cùng với cách xử lý sự việc cực kỳ lão luyện mượt mà, thoạt nhìn căn bản không giống một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.
“Ha ha, có cơ hội, không chừng thi phủ không đậu, vẫn là trở về làm việc, nếu thật sự đến phủ Nam Dự, hai vị ca ca phải chiếu cố ta đó nhé.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu cũng phải nói đùa.
Căn bản nguyên nhân của việc đọc sách, là vì áp chế ma tính trong cơ thể, vốn không phải thật sự muốn đọc sách.
Cho dù chăm chỉ đọc sách thật thì vận mệnh tương lai cuối cùng chỉ có hai con đường.
Quyền khuynh triều dã, dưới một người trên vạn người.
Phe phái thất bại, bị tước đoạt chức quan, ngũ mã phanh thây.
Chính trị cũng không phải là thứ để đùa giỡn, rốt cuộc thứ mà ngươi phải đối mặt, chính là một đám người thông minh nhất từ cổ chí kim, chẳng có nỗi một tên ngốc.
Cho nên đừng có quá ham muốn làm quan gì đó, làm quan sai thì không có gì vấn đề, dù sao cũng là người làm công lương thiện cho hoàng tộc.
Đã từng nghe Tể tướng tạo phản, thế có nghe quan sai tạo phản chưa?
Cho dù thật sự làm tới nước tạo phản, người thắng chính là thần tử đi theo hoàng đế.
Thua, thì người cầm đầu đều sẽ nói một câu, hãy tha cho thủ hạ của ta, bọn họ vô tội, ta đầu hàng.
Trên cơ bản hoàng đế cũng sẽ đồng ý như vậy, thứ nhất là thành toàn nhân nghĩa, thứ hai đều là người một nhà, giết một người thì thiếu mất một người.
Nhưng mà những điều này đều là Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ vớ vẩn.
“Vậy thì càng tốt, nếu ngươi tới, ta và Dương Hổ đi theo ngươi xông pha.”
Dương Báo nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười theo, có phải lời khách sáo hay không cũng chả sao, dù sao người ta khách sao, ngươi khách sao theo là được.
Ba mươi phút sau.
Xe ngựa đi vào phủ thành Nam Dự.
Quan sát tường thành Nam Dự ở cự ly gần, có chút bất ngờ, tường thành rất dày, đại biểu cho tài lực của mấy triều Đại Ngụy trước, cũng đại biểu cho sự cơ cực của vô số bá tánh.
Từ xưa đến nay, hưng vong đều làm khổ bá tánh.
Không cảm khái, cũng không ngâm thơ, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bước đi xuống xe ngựa, đi theo hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tới khu thẩm tra để qua cổng gác.
Sau khi lấy ra thư tiến cử, cũng xem như chứng minh được thân phận, lại có hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ bên cạnh, việc qua trạm gác rất thuận lợi.
Trên đường đi vào thành, Dương Báo sóng vai đi ngang hàng với Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu lão đệ, gần đây cũng không nên đi ra ngoài, vừa rồi huynh đệ phòng vệ thành phủ nói cho ta biết, bên ngoài phủ Nam Dự quả thực có dấu vết của yêu ma, hiện tại trong phủ rất hỗn loạn, nghe nói qua một khoảng thời gian nữa có khả năng phải cấm đi lại ban đêm, nếu người có việc bắt buộc phải đi ra ngoài, cũng phải nói cho ta biết.”
“Tránh xảy ra sai sót gì, nhưng đừng hoài nghi, trước đó là phụng mệnh giám sát ngươi, hiện tại là lời thật lòng của huynh đệ, lão ca ta nhìn người rất chuẩn, ngươi là người tốt, Trình đại nhân nhìn lầm rồi.”
Mấy ngày đi đường này khiến hai huynh đệ Dương Báo cùng Dương Hổ tăng gấp đôi thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu, cho nên lời này cũng là xuất phát từ trong nội tâm.
“Hiểu rồi, lão ca.”
Hứa Thanh Tiêu nghe ra được đối phương đang nói những lời thật lòng từ nội tâm, cười gật gật đầu đồng ý.
Tầm khoảng nửa khắc.
Hai huynh đệ Dương Báo dẫn Hứa Thanh Tiêu đi tới một tửu lầu.
Thuê hai gian phòng thượng hạng, là do hai huynh đệ Dương Báo trả tiền, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu nói như thế nào, hai người cũng không chịu thu hồi, làm Hứa Thanh Tiêu không biết nên nói gì.
Tài năng tạo mối quan hệ ngoại giao của Hứa Thanh Tiêu khiến Trần Tinh Hà đi bên cạnh có chút hâm mộ.
Tính cách hắn lạnh lùng, không muốn giao lưu với người khác, cũng có vài người bạn, nhưng đều là người đọc sách, không được khôn khéo như Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu huynh đệ, hai huynh đệ chúng ta đi trước, có chuyện gì cứ đến phủ nha tìm chúng ta là được.”
Sau khi thuê phòng xong, hai người dặn dò chưởng quầy một lượt, rồi cáo từ rời đi.
Hứa Thanh Tiêu tự mình tiễn hai người ra khỏi khách điếm, cũng khiến vài người chú ý, dù sao người được quan sai hộ tống, hoặc nhiều hoặc ít có chút máu mắt.
Đợi sau khi hai người rời đi, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đang định trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là ngay lúc này.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Trần Tinh Hà! Trần huynh!”
Âm thanh không lớn, nhưng Hứa Thanh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng.
Quay đầu lại nhìn lại, là một nam tử thanh tú mặc một bộ áo trắng, đi về phía Trần Tinh Hà, trên mặt là nụ cười tươi rói.
“Vương Nho huynh.”
Trần Tinh Hà có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức đáp lễ, đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thanh Tiêu, đây là Vương Nho, là bằng hữu của vi huynh.”
Trần Tinh Hà giới thiệu với Hứa Thanh Tiêu.
“Xin chào Vương Nho huynh, tại hạ Hứa Thanh Tiêu, tự Thủ Nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ người này.
“Xin chào Thanh Tiêu huynh.”
Vương Nho nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, sau đó lại đáp lễ hắn, đồng thời tò mò nhìn về phía Trần Tinh Hà.
“Vương Nho huynh, Thanh Tiêu là sư đệ ta, hai chúng ta cùng nhau xuất sư môn.”
Trần Tinh Hà lên tiếng giải thích, người đối diện bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nhẹ nhàng hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ lại.
Văn nhân chính là rườm rà như vậy, ngươi hành lễ với ta, ta cần phải đáp lễ lại, hành qua đáp lại, mệt chết khiếp.
Không nhanh gọn như võ phu.
Đậu mớ, Thanh Tiêu, đã lâu không gặp, đi, ca đưa ngươi đến chỗ mới chơi.
Đậu mớ, lão ca, là ngươi, đừng, để lão đệ dẫn ngươi đi chơi chỗ này mới mở.
Cứ trực tiếp như vậy, vừa có vẻ tôn trọng, lại không thất lễ, đơn giản dễ hiểu hơn nhiều.
“Trần huynh, chúng ta thật là có duyên phận.”
“Con nữa ngươi đến vừa đúng lúc, tối nay Lý Hâm huynh thiết thịnh yến, mở tiệc chiêu đãi tài tử khắp nơi, nếu ngươi đã tới đây thì nhất định phải đến, chớ có chối từ, Lý Hâm công tử có ấn tượng với ngươi, vừa lúc sư đệ ngươi cũng tới, cùng mở mang kiến thức cũng tốt.”
Vương Nho đầu tiên là cảm khái một tiếng duyên phận, rồi sau đó lôi kéo Trần Tinh Hà tham gia thịnh yến tối nay.
“Lý Hâm công tử sao?”
“Được, khi nào?”
Bình luận facebook