-
Chương 86-90
Chương 86 Chương 86: Thuộc Hạ Chắc Chắn Chín Phần Mười (2)
Nói đến đây, Lý Quảng Tân không nhiều lời nữa.
"Hài nhi đã hiểu."
Lý Hâm cũng biết tội dị thuật này có mức độ liên quan lớn ra sao, cho nên hắn không nói thêm gì.
"Còn nữa, Trình Lập Đông con người này dã tâm rất lớn, vi phụ cảm thấy y nhất định đang giấu diếm điều gì."
"Ngươi có thể báo với Hứa Thanh Tiêu chuyện hôm nay y tới đây, lấy lòng cũng tốt, hỏi ra chút gì cũng được, tự ngươi xử lý.”
"Đi đi."
Sau khi nói đến đây, Lý Quảng Tân để Lý Hâm rời đi.
"Dạ, phụ thân."
Lý Hâm cũng không nói thêm điều gì, hiện tại hắn thực sự đang muốn gặp đến Hứa Thanh Tiêu, báo chuyện này cho Hứa Thanh Tiêu biết, cũng không phải muốn lấy lòng gì, chỉ là hắn không tin Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật.
Nguyên nhân chủ yếu rất đơn giản, biểu hiện ngày hôm qua của Hứa Thanh Tiêu tại yến hội đã khiến toàn trường tin phục, Lý Hâm cũng không ngoại lệ.
Thành mê đệ của Hứa Thanh Tiêu.
Đợi Lý Hâm đi rồi.
Bên trong gian phòng.
Lý Quảng Tân có vẻ hơi trầm mặc không nói.
Ánh mắt ông tập trung bên trên trang giấy trắng viết lại Mãn Giang Hồng.
Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không, hiện tại ông thật sự không biết.
Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác, ông hoàn toàn có thể phán định.
Nhưng lại là Hứa Thanh Tiêu.
Người có thể viết ra bài từ như thế này, sao có thể tâm thuật bất chính.
Từ xưa đến nay, cũng chưa từng nghe nói có nho sinh tu luyện dị thuật.
Nhưng… từ xưa đến nay, cũng chưa nghe nói nho sinh không thể tu luyện dị thuật.
"Hy vọng là ta đoán sai."
Lý Quảng Tân tự nói trong lòng.
Mà giờ này khắc này đã là giờ Tỵ hai khắc.
Toàn bộ phủ Nam Dự đang sôi trào.
Tửu lâu mà Hứa Thanh Tiêu ở đã có rất đông người vây quanh, rất nhiều người đọc sách hẹn nhau mà tới, chính là muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lúc này, lại có giọng nói vang lên.
"Thanh Tiêu huynh không có ở tửu lâu, đã đi thư viện Bách Lư, chư vị, đừng chờ đợi vô ích nữa.
"Phu tử, phu tử, Hứa Thanh Tiêu ở thư viện Bách Lư, không có ở đây.”
"Đi đi đi, thư viện Bách Lư, mau đi đến thư viện Bách Lư."
Mọi người bàn tán xôn xao, đồng thời có những bóng người trong số đó đi về hướng thư viện Bách Lư.
Buổi trưa.
Thư viện Bách Lư.
Đây là một trong những thư viện nổi tiếng nhất phủ Nam Dự.
Từng có một vị đại nho Ngũ phẩm, vang danh gần trăm năm.
Thường được khen ngợi là thư viện số một Nam Dự.
Thường ngày cũng có không ít người tới thư viện mượn sách, ngoài ra còn có người tới hẹn bằng hữu, uống trà trò chuyện với nhau.
Nhưng hôm nay, số người đến thư viên Bách Lư quả thật đông bất thương.
Từ trong ra ngoài thư viện có ba tầng, hơn một nửa văn nhân của phủ Nam Dự đều tới đây.
Mãn Giang Hồng - Nộ phát xung quan.
Chỉ trong vòng nửa ngày thôi, bài từ này đã trở thành bản danh từ được giới văn nhân trong toàn thành tận lực theo đuổi.
Hơn nữa tốc độ lan truyền cực kì nhanh, chỉ sợ chưa hết ngày hôm nay Mãn Giang Hồng đã được truyền đi khắp phủ đô.
“Tề phu tử tới rồi, Tề phu tử tới rồi, mau tránh ra, mau tránh ra.”
“Trần phu tử cũng tới rồi, mau nhường đường.”
“Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên cũng tới rồi, vị đại nhân danh tiếng lẫy lừng này cũng tới rồi, tên Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là đại tài mà.”
Cùng với sự xuất hiện của các vị bô lão, đám người xung quay trở nên sôi động, những giọng nói bàn tán không ngừng vang lên, đặc biệt là lúc vị Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên kia tới, càng khiến mọi chuyện trở nên náo động.
Vương triều Đại Nguỵ có bốn thư viện lớn, là những thư viện mà văn nhân của Đại Nguỵ giành nhau vỡ đầu để có cơ hội bước vào.
Thư viện Nhạc Lộc, thư viện Tung Dương, thư viện Bạch Lộc, thư viện Ứng Thiên.
Tất cả bốn thư viện này đều từng sinh ra bán thánh, đặc biệt là thư viện Bạch Lộc còn có một vị thánh nhân, Chu thánh.
Bởi vậy thư viện Bạch Lộc còn được gọi là thiên hạ đệ nhất thư viện, mặc dù vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng đa số mọi người đều tâm phục khẩu phục chuyện này, có thể sinh ra một thánh nhân đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Phủ đô Nam Phủ, trong những nho sĩ có tiếng tăm, người có địa vị cao nhất chính là Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên.
Nhưng Tề phu tử và Trần phu tử cũng tuyệt đối không phải dạng vô danh tiểu tốt.
Phu tử, là một loại tôn xưng, chỉ có người có đức hạnh mới có thể được gọi là phu tử, dạy học cũng vậy.
Ba vị này đều đã thuộc hàng bát phẩm Tu thân, về mặt phẩm cấp thì cao hơn Hứa Thanh Tiêu một phẩm, nhưng địa vị của họ tuyệt đối không giống nhau.
Võ đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, là sự thay đổi về mặt võ lực, có điều Đại Nguỵ trị quốc cũng không phải hoàn toàn nhìn vào võ lực, Thất phẩm võ giả làm việc cho Bát phẩm võ giả cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.
Nhưng Nho đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời là sự thay đổi về mặt địa vị, được sự sắc phong của thiên địa đất trời, không được phép nghi ngờ, phẩm vị trên dưới đều được phân chia hết sức nghiêm ngặt.
Ba vị phu tử xuất hiện, hàng ngàn văn nhân Nho giả dường như đều đồng thời hướng về phía ba người bái một bái.
“Tham kiến ba vị phu tử.”
Chúng học sinh hành lễ bái.
Ba vị phu tử cũng đáp lại tiểu lễ, đây là vấn đề về mặt đức hạnh.
“Không ngờ Lưu phu tử cũng tới, xem ra một chút nữa nơi đây sẽ trở thành một trận khổ chiến rồi.”
Tề phu tử đi phía bên phải lên tiếng, ông ta mặc nho bào màu xanh da trời, nhìn về phía Lưu phu tử đứng ở chính giữa cười nói.
Lưu phu tử mặc tố y, tóc trắng dùng dây xanh buộc lại, trông rất giản dị.
“Nào có, nào có, tại hạ cũng chỉ nghe thấy phủ Nam Dư xuất hiện một đại tài, muốn tới gặp một chút, không có ý tranh giành gì hết.”
Lưu phu tử nói rõ mục đích tới đây, ý của ông ta không phải tới giành người, mà là muốn tới xem đại tài này rốt cuộc là ai.
Ông ta đến từ thư viện Ứng Thiên, dù cho có lòng yêu thích với nhân tài, nhưng cũng không có cách nào giúp Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Ứng Thiên được.
Dù sao tứ đại thư viện, không phải cứ được tiến cử là có thể tiến vào, phẩm cấp, phẩm đức, rèn luyện hàng ngày, lập trường, còn cần phải kiểm tra rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù có là nhi tử của hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào thân phận dự thính để tới thư viện học tập.
Muốn trở thành học sinh chính thức của thư viện, thì vẫn phải theo lệ cũ thông qua rất nhiều cuộc tuyển chọn nghiêm khắc.
Lưu phu tử không tới giành người, trong mắt Tề phu tử và Trần phu tử hiện lên một tia vui mừng.
Nói cho cùng mặc dù hai người họ về mặt địa vị có thể xem như bình đẳng với Lưu phu tử, nhưng nào có cửa mà so với người ta, nếu như thật sự muốn chiêu mộ Hứa Thanh Tiêu, chắc chắn không giành lại Lưu phu tử.
“Không ngờ rằng trên đường tới phủ đô Nam Dự, lại có thể tự nhiên rơi xuống một vị đại tài, từ ngữ dùng trong Mãn Giang Hồng này, cảm động thấu tâm can, diễn tả nỗi hận của trăm ngàn tướng lĩnh, mặc dù là khuyên can nhưng không mất đi nghĩa khí sục sôi của người viết, so với một lão cô hủ như tại hạ đây còn giỏi hơn nhiều.”
Chương 87 Chương 87: Phu Tử Tới Trước, Danh Tiếng Vang Tới Kinh Thành (1)
Trần phu tử mặc đạo bào màu trắng lên tiếng, ông ta thật lòng cảm khái về cách sử dụng từ tuyệt mỹ của Mãn Giang Hồng.
Vừa rồi trong lúc ông ta chầm chậm ung dung dùng thời gian nửa nén hương, xem đi xem lại khoảng mười lần, thế nên không tiếc đưa ra lời khen.
Cho nên ông ta đã hạ quyết tập, bất kể thế nào đều phải dụ dỗ được Hứa Thanh Tiêu vào thư viện của ông ta, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chê, ông ta nguyện ý thu nhận Hứa Thanh Tiêu làm học trò.
“Đúng vậy, nếu như bài thơ này do một vị tướng quân trải qua nhiều trận chiến kinh nghiệm đầy mình rồi, trái lại tại hạ sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là một vị thanh niên trẻ tuổi sáng tác ra, người này quả có lòng trung thành với đất nước, nếu sau này có thể gia nhập vào Binh bộ, có khi lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy kỵ binh của Đại Nguỵ ta càn quét bọn Man Di.”
Lưu phu tử gật đầu, ông ta cho lời đánh giá cao nhất.
Những lời này, khiến cho hai vị còn lại cực kì ngạc nhiên, mà lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc đến nghệch ra.
Một khi đã đạt đến trình độ như Lưu phu tử, họ thường rất ít khi khen người khác, ngược lại đa số đều là chỉ dạy, lời khen thế này đã đủ chứng minh, đoạn văn Mãn Giang Hồng này rốt cuộc tuyệt vời đến đâu.
“Từ ngữ nhân hoá như người, câu văn biểu đạt được đại ý, có thể viết ra được tuyệt tác thế này, trong lòng tất có chí tung hoành, các vị càng nói, tại hạ càng muốn gặp mặt vị đại tài này.”
Trần phu tử cảm thán, ba vị phu tử lại càng có thêm nhiều lời khen ngợi với Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, ba vị phu tử cùng nhau sánh bước tiến vào thư viện Bách Lư.
Phía trong thư viện đã chật kín người rồi, không thể tiếp tục dung nạp thêm ai nữa, nhưng khi ba vị phu tử đến nơi, viện trưởng của thư viện Bách Lư đích thân ra mặt đón tiếp, bất cứ chỗ nào đều dàn ra chừa lại vị trí để ba vị phu tử vào trong.
Trong phủ Nam Dư, không ai dám đắc tội với ba vị phu tử này, kể cả phủ quân đại nhân cũng không dám.
Dọc theo đường đi vào trong của ba vị phu tử, những học sinh đứng xung quanh nhanh chóng thực hiện động tác hành lễ, không dám thất lễ, cung cung kính kính.
Ba người không dừng nửa bước, đi thẳng một đường vào trong thư lâu.
Trước khi tới bọn họ đã biết Hứa Thanh Tiêu học tập trong thư viện.
Trong thư viên có rất nhiều văn nhân, nhưng trong thư lâu lại rất yên tĩnh, lúc đọc sách không được làm ồn, đây là quy tắc.
Lúc ba vị phu tử tiến vào thư lâu liền có một bóng người đi tới, cực kì cung kính nói.
“Ba vị phu tử, người này chính là Hứa Thanh Tiêu, có điều đang đọc sách, hình như đã nhập tâm đến mức hoàn toàn quên mất bản thân là ai rồi, có cần tại hạ gọi một tiếng không?”
Người đang nói chuyện là Vương Nho, hắn hạ thấp giọng nói.
Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư đọc sách, thực sự có không ít người tới làm phiền, sau đó đều bị Vương Nho cản lại hết.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư để đọc sách, nếu cứ liên tục bị hết người này tới người kia tới làm phiền, thế làm sao mà tập trung đọc sách cho được?
Nhưng bây giờ phu tử tới rồi, hắn cũng chỉ có thể mặt dày qua đó gọi một tiếng, nếu như phu tử thực sự tới tìm Hứa Thanh Tiêu có chuyện gì đó, hắn cũng chỉ đành tới cắt ngang Hứa Thanh Tiêu vậy.
Ba vị phu tử đưa mắt qua nhìn.
Trong thư lâu.
Xuyên qua những giá sách, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đang ung dung đọc một cuốn sách, đang rất tập trung đọc, ánh mắt đăm chiêu, lâu lâu lại gật đầu, lại có lúc nhăn mày, rõ ràng đã nhập tâm tới mức quên mình rồi.
“Không được.”
Giọng nói của Lưu phu tử vang lên, ông ta nhìn xung quanh, sau đó phất tay một cái, đám người kia bèn lui hết ra ngoài.
Tề phu tử cùng Trần phu tử không nói gì nhiều, đi theo Lưu phu tử ra ngoài.
Đợi đến khi đi ra ngoài, Lưu phu tử mới tiếp tục nói tiếp.
“Hứa Thanh Tiêu ham đọc sách như mạng sống, kì thi phủ sắp tới, cậu ta lại được ca ngợi như vậy, thế mà có thể không động phàm tâm, vừa là một tấm gương sáng cho những người đọc sách chúng ta, vừa nghiêm túc đọc sách mà các học sinh của chúng ta cần phải học tập.”
“Truyền lời của ta, nếu không có việc gì quan trọng, không được phép làm phiền Hứa Thanh Tiêu, chúng ta đợi bên ngoài là được rồi.”
Lưu phu tử lên tiếng, ông ta càng có thêm cảm tình đối với Hứa Thanh Tiêu rồi.
Yến hội thơ ca, vang danh Nam Dự, nếu như là một văn nhân bình thường, chỉ sợ rằng hận không thể đến khắp nơi xưng huynh gọi đệ, cùng nhau thưởng thức tuyệt tác, nhận sự khen thưởng của ngàn người, thu về lòng ngưỡng mộ của vạn chúng.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chẳng hề đi kết bạn kết bè, cũng chẳng cần người khác khen ngợi.
Lại có thể bình tĩnh tới thư viện đọc sách, điểm này đã khiến Lưu phu tử nhìn hắn với một cặp mắt khác.
“Với tính cách này, trong tương lai ít nhất cũng đạt tới Đại Nho.”
“Có thể thấy được, tên nhóc Hứa Thanh Tiêu này trong lúc đọc sách, nhập tâm tới quên trời đất, chưa tới mười năm nữa, Đại Nguỵ ta lại có thêm một vị Đại Nho nữa.”
Trần phu tử và Tề phu tử từng người một lên tiếng, hai người bọn họ lại tiếp tục đưa ra những lời đánh giá cực cao cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong thư viện, hàng ngàn văn nhân ở đó nghe được lời này lại một lần nữa há hốc mồm.
Đại Nho.
Thế thì người này quả là người có máu mặt à nha, cấp bậc này, có thể khiến hoàng đế phải nghe lời, có thể nói thẳng với thánh thượng, cũng có thể tham gia biện luận tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, trong triều ngoài triều đều phải coi như khách quý.
Cho dù là bối phận tiên đạo trong giang hồ, cũng phải kính nhường người ta ba phần.
Nhận sự sắc phong của trời đất, lập thành Đại Nho đời sau.
Trong vòng mười năm, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể trở thành Đại Nho, lời khen này không phải quá cao rồi đấy chứ?
“Hai vị phu tử, chúng ta ngày thường cũng chưa có cơ hội tụ họp bao giờ, chi bằng bây giờ chúng ta tới nội đình nghỉ ngơi, vừa đợi Hứa Thanh Tiêu, vừa bàn luận một vài chuyện có được không?”
Bỗng nhiên Lưu phu tử cất giọng nói, nhìn về phía Trần phu tử và Tề phu tử, nói như vậy.
“Được.”
“Lưu phu tử khách khí rồi, mời.”
Hai người nở nụ cười, ba vị phu tử cùng nhau đi về phía nội đình của thư viện Bách Lư.
Ba vị phu tử của phủ Nam Dự, vậy mà lại ngồi ở đây đợi một người đọc sách.
Loại chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra.
Mà trên thực tế, trong thư lâu.
Hứa Thanh Tiêu quả thực đã đạt tới cảnh giới nhập tâm quên mình.
Cũng không biết có phải do khai thông trí tuệ rồi hay không, những văn tự cổ phức tạp này trong mắt Hứa Thanh Tiêu, còn dễ hiểu hơn cả chữ bản ngữ.
Hơn nữa nội dung trong sách cũng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thích thú, lúc thì tò mò nghi ngờ, lúc lại khiến hắn phải suy nghĩ.
Vào thời khắc này, sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trong sách có giấu vàng, trong sách có ngọc ngà châu báu.
Nếu như thực sự lắng lòng đọc sách, ta có thể thấy thế gian rộng lớn, trí tưởng tượng của con người lại càng vô hạn.
Chương 88 Chương 88: Phu Tử Tới Trước, Danh Tiếng Vang Tới Kinh Thành (2)
Đọc sách quả nhiên thú vị.
Từng cuốn từng cuốn thư tịch lướt qua tay Hứa Thanh Tiêu.
Lần này tới thư viện, Hứa Thanh Tiêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, có thể đọc được bao nhiêu sách thì đọc bấy nhiêu.
Không cần biết nó là loại sách gì, cứ xem cho hết đã.
Thời gian dần dần trôi đi.
Tốc độ đọc sách của Hứa Thanh Tiêu càng lúc càng nhanh.
Hôm sau.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang đọc sách như cũ.
Bởi vậy nên thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không hay.
Kinh đô Đại Nguỵ.
Vẫn như bao ngày bình thường khác.
Nhưng lại có từng bóng từng bóng người xuất hiện ở trong khuôn viên.
Chưa tới một canh giờ sau.
Toàn bộ kinh đô bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Trong một trạch phủ lớn.
Một vị nhân gia đầu bạc trắng, trong tay cầm một tấm tuyệt từ, trong mắt tràn đầy kích động.
“Hay, hay, hay lắm, một câu ‘Giá trường xa, đạp phá Liên Vân sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục.Tiếu đàm khát ẩm Man Di huyết. Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.”
“Hay, hay, hay.”
“Không ngờ tới thời này còn có một người đọc sách thế này, một tráng sĩ thế này đây.”
“Gì cơ? Bài thơ này viết tặng một vị tướng quân sao?”
“Ha ha ha, không ngờ trong những năm còn sống, lại có thể có một thi nhân vì ta mà làm thơ, thi nhân này tên là gì? Sau này đợi hắn nhập kinh làm quan, lão phu nhất định phải dìu dắt cậu ta mới được.”
Một giọng cười hào sảng vang lên.
Đồng thời trong kinh thành lúc ấy, xuất hiện mười mấy âm thanh như vậy.
Ngày hôm ấy.
Toàn bộ kinh đô nháo nhào cả lên.
Chỉ vì một bài tuyệt từ mà truyền đi khắp Đại Nguỵ.
Nơi náo nhiệt nhất phải kể đến phủ Quốc công, về mặt cơ bản tất cả Quốc công ở Đại Nguỵ hôm nay đều vui vẻ sảng khoái, sau đó lại phân phó hạ nhân, tổ chức tiệc rượu, đi mời những vị bằng hữu khác.
Tứ đại thư viện cũng nổi lên một trận huyên náo, bài tuyệt từ Mãn Giang Hồng này, ngay lập tức đã được rất nhiều học sinh trong thư viện thảo luận học hỏi.
Không thiếu những lời tranh luận, nhiều không đếm xuể nhưng không một ai cảm thấy bài tuyệt từ này có vấn đề, tất cả những lời tranh luận đều về ai là người sáng tác nó và vì ai mà lại sáng tác ra bài này.
Nhưng kinh đô Đại Nguỵ vừa mới an tĩnh không được bao lâu, giờ lại bắt đầu ồn ào cả lên.
Là về chuyện mấy vị Quốc công đánh nhau rồi.
Bách tính trong thành không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những vị Quốc công này đều là những vị thân chinh bách chiến, vốn dựa vào võ thuật để phục chúng, nên những chuyện có thể dùng tới nắm đấm để giải quyết họ nhất định sẽ không đấu võ mồm.
Theo lời đồn, nguyên nhân dẫn đến việc các vị Quốc công đánh nhau cũng liên quan đến bài tuyệt từ này.
Những vị Quốc công này đều cảm thấy bài Mãn Giang Hồng này là viết cho chính họ, không ai chịu nhường ai, thế là bắt đầu bới lông tìm vết lẫn nhau, sau một hồi bắt bẻ thì không nhịn được nữa, rồi cứ vậy mà đánh nhau.
Còn tuyệt hơn nữa là, có người tới khuyên giải, đến cuối cùng cũng nhào vào đánh luôn.
Nói tóm lại, vỏn vẹn một ngày này toàn kinh đô đều nhốn nháo cả lên, tiếng chửi bởi lẫn nhau ồn ào khắp mọi ngóc ngách, thậm chí mấy người già đánh nhau thôi thì cũng đành, đến cả mấy thanh niên trai tráng cũng xông vào đánh nhau.
Võ phu đều như vậy, đánh nhau chính là cách thức giải quyết phân tranh hay nhất.
Lúc này.
Trong cung đình Đại Nguỵ.
Nội điện Dưỡng Tâm điện nguy nga tráng lệ.
Một chiếc Long Loan được đặt ở bên trong.
Tấm vải mỏng màu kim hoàng che phủ Long Loan, bên trong đại điện trống rỗng hoang sơ.
Có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần quỳ bên dưới, cung cung kính kính.
Mà bên trong mành vải mỏng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài đường nét.
Lung linh mà tinh tế, cao gầy mà vững chãi, xuyên qua tấm mành mỏng ấy có thể thấy được một đôi chân tuyệt mỹ.
Nhưng điều thực sự khiến người ta phải cảm thán không phải cơ thể đẹp lung linh kia, mà là một loại khí chất, chỉ đứng ở đó thôi, cũng đủ khiến người khác cảm thấy run sợ.
Đây là nữ đế Đại Nguỵ.
Một kỳ nữ độc nhất vô nhị.
Nàng ta đứng dưới Long Loan, một trang giấy trắng đặt trước mặt nàng ta.
“Bệ hạ, bài thơ này đã được truyền vào kinh đô, bảy vị Quốc công vì bài thơ này mà tổ chức yến tiệc, bởi bọn họ nghĩ bài thơ này viết cho bọn họ.”
“Mà bảy vị Quốc công xưa nay đối đãi với nhau nhiệt tình, cuối cùng lại vạ miệng, vừa nãy có người tới báo, bảy vị Quốc công đánh nhau rồi, đến cả hậu nhân của bảy vị Quốc công cũng cùng nhau xắn tay áo lên đánh rồi.”
“Còn có một số hầu gia cũng tham gia vào trận chiến, kính mong bệ hạ ra mặt, ngăn cản cuộc chiến này.”
Nữ nhân quỳ phía dưới chầm chậm thông báo, giọng nói của nàng ta cực kì dễ nghe.
“Một bài thơ vang danh thiên cổ, dẫn đến việc tranh đấu của các vị Quốc công cũng là chuyện thường tình.”
“Có điều đường đường là Quốc công cao quý, lại xảy ra tương tàn, suy cho cùng cũng ảnh hưởng đến thể diện của triều đình.”
“Uyển Nhi, thay trẫm truyền một đạo ý chỉ, về việc tranh giành bài thơ, đợi tác giả tới kinh đô tự giác đi hỏi rồi sẽ biết.”
“Dưới chân hoàng thành dám xảy ra xung đột, làm nhục quốc gia, tự động đi lĩnh phạt, bá tước trở lên được miễn, còn lại tất cả những ai tham gia chịu phạt bảy mươi quân côn hoặc ba tháng bổng lộc.”
Giọng nói của nữ đế có chút kỳ ảo, nàng ta ung ta lên tiếng, âm thanh truyền đi khắp đại điện.
“Uyển Nhi tuân chỉ.”
Nữ tử dập đầu.
Sau đó lại tiếp tục nói.
“Bệ hạ, tứ đại thư viện cũng có vài tin tức, vài vị đại nho không tiếc lời khen ngợi bài tuyệt từ này, có thể khiến cho văn thần võ tướng đồng thời để mắt tới, loại người này có cần triệu tới kinh đô để làm việc cho bệ hạ không?”
Nàng ta mở miệng hỏi.
“Không cần.”
“Đại tài trong thiên hạ thường có tính kiêu ngạo, chủ động triệu tới trái lại sẽ không tốt lắm.”
“Thêm nữa, người có thể viết ra loại văn chương thế này cũng là một người thích tranh đấu, bây giờ phân tranh trong triều đã rất quyết liệt rồi, nếu còn triệu một người như vậy tới nữa sẽ khiến cho cục diện càng thêm bất ổn định.”
“Nếu như tiếp tục đánh Bắc Mạc, tất sẽ ảnh hưởng tới nguyên khí quốc gia, tất cả đều thuận theo lẽ tự nhiên, cũng cảnh cáo tới những người khác, không được có ý định gì với người này, tất cả phải để tự nhiên.”
“Hơn nữa, kỳ thi phủ đang tới gần, tất cả các phủ phải xem việc này làm trọng.”
Giọng nói của nữ đế vang lên, cực kì bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra sự kiên quyết ở trong đó.
“Rõ, Uyển Nhi đã rõ.”
Uyển Nhi quỳ dưới đất gật đầu, thân là nữ quan bên cạnh nữ đế, biết rất nhiều chuyện, đặc biệt là những chuyện liên quan đến triều cục.
Từ khi bệ hạ đăng cơ, triều đường liên tục có ý muốn tiến đánh Bắc Mạc một lần nữa, nhưng quốc khố trống không, các đời Võ đế bảy lần đánh Bắc Mạc, khiến Đại Nguỵ chỉ còn cái vỏ rỗng, không nằm trong chăn không biết chăn có rận.
Chương 89
Nay lại có thêm một vị đại tài nữa, lại tiếp tục yêu cầu đánh Bắc Mạc, sẽ khiến cho thế cục càng trở nên gay gắt hơn.
Thuận theo tự nhiên vẫn là cách tốt nhất.
Nàng ta không nói thêm gì nữa, cúi người lui ra ngoài.
Lúc này.
Trong đại điện.
Ánh mắt nữ đế Đại Nguỵ lại lần nữa rơi xuống tờ giấy trắng tinh kia.
Tuyệt từ Mãn Giang Hồng phản chiếu trong bóng mắt.
Nhưng tờ giấy trắng rất nhanh thôi đã tự bốc cháy, biến mất trong làn khói.
“Đánh Bắc Mạc, đánh Bắc Mạc, một đám võ phu, chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết thế nào là gầy dựng.”
“Một đất nước lớn, có chỗ nào không cần dùng đến tiền chứ, quốc khố trống không, đến ngân lượng để sửa cung điện ta còn không có, còn suốt ngày đánh đánh đánh.”
“Phụ hoàng, nếu người trên trời có linh thiêng, làm ơn phái một đại thần có năng lực kiếm tiền xuống cho con đi, nếu còn tiếp tục thế này, nhi thần chỉ đành làm một tên hôn quân vậy.”
Tiếng lòng nữ đế vang lên, sau đó cực kì bực dọc lấy đại một cuốn sách cổ.
Trên mặt sách thình lình viết ra ba chữ “Tha tâm thông”.
Nửa canh giờ sau.
Một đạo chỉ ý từ nội cung truyền ra, ngăn cản cục diện loạn cào cào ở kinh thành.
Các vị Quốc công đang mắng chửi rộn rã đành về nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn có mấy người phải ăn quả đắng.
Phạt bổng lộc hoặc bị phạt quân côn thì phải chọn một trong hai, bá tước trở lên không làm sao, còn những người không có tước vị đều ngoan ngoãn từng người từng người đi nhận quân côn.
Bổng lộc năm nay vốn đã ít sẵn, bọn họ mang tiếng quý tộc nhưng cũng không có mấy ngân lượng, đặc biệt là một số nhi tử của vài vị Quốc công, trong người chẳng có nổi mấy đồng ngân lượng để dùng.
Phạt bổng lộc? Tuyệt đối không thể nào, thế là đành chọn quân côn, mà cũng chẳng phải chưa bị đánh bao giờ.
Hết cách, Đại Nguỵ bây giờ đều như vậy, thiếu tiền, từ trên xuống dưới đều thiếu tiền.
Nhưng bất kể thế nào, trận tranh đấu này dần dần cũng dịu xuống rồi.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, mọi chuyện lắng xuống được mấy ngày.
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày bảy tháng tư.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là tới kỳ thi phủ.
Nhưng cũng không thể cản được những người ngưỡng mộ tài năng của Hứa Thanh Tiêu.
Mấy ngày nay thư viện Bách Lư bóng người tới lui liên tục, ai cũng muốn tới nhìn dung mạo Hứa Thanh Tiêu một lần, muốn nhìn xem rốt cuộc là người như thế nào.
Chỉ đáng tiếc rằng, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu dường như hoá thành một con mọt sách vậy, cứ liên tục ở trong thư lâu đọc sách.
Hơn nữa nghe nói Hứa Thanh Tiêu hình như sách nào cũng xem, thư lâu của thư viện Bách Lư tổng cộng có ba tầng, cất giữ bảy vạn cuốn sách, Hứa Thanh Tiêu đã đọc hết số sách ở tầng một và tầng hai rồi.
Bây giờ đang ở tầng ba đọc sách.
Tốc độ đọc sách thế này cũng không khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên gì lắm, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng khai khiếu rồi, nhìn qua thôi cũng sẽ không quên, tất cả thư tịch chỉ cần liếc qua là có thể nhớ.
Thậm chí ba vị phu tử ngày nào cũng qua đây ngồi đợi.
Hứa Thanh Tiêu càng nghiêm túc đọc sách, ba người họ càng yêu thích Hứa Thanh Tiêu.
Cũng có thể đây chính là điểm kì lạ của những người đọc sách.
Không giống với người thường.
Giờ Thìn.
Trong thư lâu.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu trở nên có chút kích động.
Mấy ngày nay đọc hàng vạn cuốn sách, thứ nhất hiểu được sách, thứ hai hiểu được cục diện thiên hạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là hiểu được Văn Cung trong đầu của hắn.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu cũng xem như tìm được vài manh mối rồi.
Cuốn thư tịch trong tay hắn có tên là Thánh Cư Chú.
Tương tự với Khởi Cư Chú, ghi chép về cuộc sống khởi cư của thánh nhân, cùng với một số lời nói của thánh nhân đó.
Thật giả ra sao Hứa Thanh Tiêu không rõ.
Có điều bên trong cuốn sách có ghi về “Thiên địa văn cung”, nhưng không đủ chi tiết, chỉ nhắc sơ qua một chút.
Mà điều khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy kích động đó là, bên trên có nhắc đến một chuyện.
Thánh nhân môn đồ.
Văn thánh đầu tiên, cũng chính là một vị đại thánh nhân, môn hạ có bảy vị đệ tử cực kì xuất chúng.
Có điều đều bỏ mạng trong thời đại hắc ám.
Bảy vị đồ đệ này đều đã trở thành bán thánh, trong đó có một vị đệ tử, diện mạo cực kì tuấn tú, tài hoa vô song, có tư chất trở thành thánh nhân.
Nhưng thời đại ấy quá đen tối, vị đệ tử này dùng thân mình để phong ấn yêu ma, giải cứu chúng sinh.
Vẻ ngoài tuấn tú, tài hoa vô song, thánh nhân môn đồ.
Ba điểm trên ngoài trừ tài hoa vô song ra, hai điểm còn lại đều rất hợp với người của Văn Cung Kia.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lật đọc tiếp, phát hiện thấy không còn thêm manh mối nào nữa, mới lật sang cuốn thư tịch khác.
Hai canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu lại tìm thấy vài manh mối nữa.
“Triều ca”
Tên đại đệ tử của thánh nhân.
[Triều ca, đồ đệ đầu tiên của đại thánh nhân, khi sinh ra tinh tượng có biến động, trên trời có Tiên Lạc, mây bay về phía Đông, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi viết tuyệt từ, mười tuổi danh tiếng vang khắp thiên hạ, hai mươi tuổi lập ý, hai mươi lăm tuổi trở thành Đại Nho, sau này bái thánh nhân làm sư phụ, trở thành đồ đệ đầu tiên của thánh nhân.]
[Ba mươi tuổi đột phá trở thành bán thánh, trước nay chưa có ai từng làm được điều này, ai ngờ lại trùng ngay vào thời đại Ma vương loạn thế, bán thánh Triều Ca hy sinh thân mình, phong ấn tuyệt thế yêu ma, người đời sắp còn thờ phụng thánh tượng.]
[Nhật kí được ghi lại từ thư tịch thượng cổ, Vương Bác Thông tìm đọc để lại.]
---
Liên quan đến sự tích về môn đồ của thánh nhân, ghi chép lại không nhiều.
Trải qua vài ngày đọc sách, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cái gọi là thời đại hắc ám đã cách đây rất xa rồi, phải dùng tới vạn năm để ước lượng, có thật từng có một đoạn lịch sử thế này hay không không ai có thể chắc chắn được.
Điều duy nhất có thể nhận định chắc chắn, đó chính là thế giới có dấu vết để lại của thánh nhân.
Nhưng những đoạn lịch sử này đã qua xa xôi rồi, có rất nhiều truyền thuyết kể về đại thánh nhân, nhưng về các vị môn đồ lại không có mấy.
Thời đại đó quá đen tối, thủ tiêu không ít thư tịch, thiếu chút nữa thì xóa sạch dấu vết của nhân tộc, không có ai xả thân ghi chép lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa có rất nhiều thư tịch do hậu nhân sau này chỉnh sửa rồi viết lại, dùng để uống trà tán dóc thì được, nhưng nếu thực sự muốn dùng tới thì không có ích gì cho cam.
Bởi vì Văn Cung ở trong đầu hắn vừa hay có bảy bức tượng điêu khắc, hơn nữa đặc điểm của hai người cực kì trùng khớp.
“Đệ tử đầu tiên của thánh nhân.”
“May mà mình không bỏ qua.”
“Lần này xem như nhặt được bảo vật rồi.”
Vào thời khắc này, Hứa Thanh Tiêu không ngăn được kích động trong lòng nữa rồi.
Bản thân có sự giúp đỡ của vị đệ tử đầu tiên của thiên hạ đệ nhất thánh nhân, còn phải sợ một ma chủng cỏn con sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bất giác buông cuốn sách trong tay xuống.
Nhìn về đống sách xem mấy ngày nay, quả thật có chút mệt mỏi.
Chương 90
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Đã là giữa trưa rồi.
Đã mấy ngày liền không ăn không uống không ngủ gì, quả thật hơi mệt, nhưng quan trọng nhất vẫn là đói rồi.
Đi xuống bên dưới thư lâu, tâm trạng Hứa Thanh Tiêu rất ư sảng khoái.
Biết được thân phận của nam tử tuấn tú kia, về cơ bản bản thân hắn không phải lo về hậu hoạ sau này nữa.
Tâm trạng tốt ghê.
Siêu tốt luôn.
Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu ra khỏi thư lâu, đón lấy những ánh nắng đầu tiên tắm trên cơ thể hắn sau nhiều ngày, hắn không nhịn được mà vươn vai một cái.
Càng không nhịn được thốt lên.
“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo thế gian vạn cổ chìm trong đêm tối.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu không quá to, trong giọng điệu mang theo một loại cảm giác tự tin.
Người mà, lúc vui vẻ thường thích nói nhiều hơn chút.
Chỉ có điều sau khi Hứa Thanh Tiêu vươn vai xong.
Hắn nghệch ra tại chỗ mất một lúc.
Bởi vì…có hơn một ngàn ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn.
Thư lâu của thư viện Bách Lư có vấn đề.
Cửa vào cửa ra đều tương đối hẹp.
Lại cộng thêm việc trong thư lâu gần như không có bất cứ tia sáng nào, đến lúc người đi ra bên ngoài tự nhiên sẽ thấy hơi khó chịu, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Sau khi nói ra câu nói của thánh nhân này, Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra trong thư viện Bách Lư đã có rất nhiều người.
Vào giờ khắc này.
Mấy ngàn ánh mắt của nho sinh đều tụ lại trên người Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ rất mong mỏi, mất công đợi ở đây mấy ngày, cốt yếu là muốn được nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu một lần.
Ngay từ đầu khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, bằng gương mặt tuấn mỹ, cộng thêm bộ nho bào màu trắng khiến cho thiện cảm người khác dành cho hắn tăng gấp bội.
Nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc Hứa Thanh Tiêu vừa xuất hiện đã phát ra những câu đầy khí thế như vậy.
Khiến cho bọn họ ngây người.
Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.
Câu nói này, không thấy là quá bá khí sao?
Người này là ai, sao lại dám nói như vậy?
vạn cổ như đêm dài.
Trên mặt mỗi người đều viết hai chữ rúng động, từng đôi mắt đều mở cực lớn.
Cho dù là ba vị phu tử thì cũng không biết nên nói gì vào giờ khắc này.
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu rõ ràng là có chủ ý.
Nếu không có Hứa Thanh Tiêu hắn, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.
Lời này quá bá khí.
Nhận ra được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Quả nhiên người xưa nói không sai.
Đại hỉ thất ngôn.
Mình quá vui sướng nên làm đầu óc bị choáng váng, vậy mà lại dám nói ra những lời như thế này, hơn nữa lại còn ở ngay trước mặt nhiều người thế sao?
Cái này dù có tẩy thế nào cũng không sạch.
Văn nhân tương khinh, trừ phi là quan hệ tốt, nếu không đều là xem thường lẫn nhau.
Mình thì hay rồi, nói thẳng một câu thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.
Như này là có ý gì?
Nói nhẹ nhàng, Hứa Thanh Tiêu ta đây đứng đầu Nho đạo.
Táo bạo hơn chút, ngoại trừ Hứa mỗ, các vị đang ngồi ở đây đều là hạt bụi.
Xong rồi.
Xong rồi.
Xong rồi.
Thanh danh của ta sắp bị hủy rồi.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng khó chịu. Vốn dĩ hắn đã chẳng có danh tiếng gì, trong yến hội của Lý Hâm, Hứa Thanh Tiêu cũng đã quyết định làm một người không phô trương, gặp người là khen, không tranh danh lợi không tranh quyền lực.
Kết quả bây giờ lại tự mình đùa chết mình.
Đúng lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang phiền muộn, cuối cùng có người lấy lại tinh thần.
"Tốt, tốt, tốt. Hay cho câu Nho đạo vạn cổ như đêm dài."
"Thanh Tiêu tiểu hữu quả nhiên là người đại tài. Có thể có chí hướng thế này, tương lai không thể đoán trước được."
Người cất tiếng nói là một vị lão giả.
Người này mặc một bộ tố y, đứng trong mái đình cách đây không xa, khuôn mặt hòa ái nhìn hắn rồi nói.
Đây là giọng nói của Lưu phu tử.
Lúc Hứa Thanh Tiêu mới nói xong câu kia, ông ta quả thật cũng ngây người.
Ông ta đã gặp nhiều tài tử ngông cuồng, nhưng lại chưa thấy tài tử nào ngông cuồng thế này. Nhưng soi đi xét lại, Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là ngông cuồng.
Mà là có chí khí lớn.
Chỉ vì câu nói này thật sự quá bá khí.
Không phải câu mà người thường có thể nói ra.
Cũng không phải câu mà người thường dám nói.
Giờ phút này, Lưu phu tử đã động lòng mến kẻ tài.
Mà từ lúc Lưu phu tử mở miệng, đám người cũng lấy lại tinh thần hoàn toàn. Trong nháy mắt, Tề phu tử và Trần phu tử cũng hoàn hồn.
"Hay, hay, hay. Đúng là một vị tuấn kiệt đương thời. Hay cho cây Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Thanh Tiêu tiểu hữu, là tư thái nên có của Đại nho.”
“Mặc dù lời nói ngông cuồng, nhưng lại nặng ý. Lão phu năm nay bảy mươi tuổi rồi mà chưa thấy người nào có một kế hoạch đầy chí khí như Thanh Tiêu tiểu hữu đây. Tiểu hữu có bằng lòng ở lại đây nói chuyện phiếm với mấy lão hủ như chúng ta không?”
Trần phu tử vuốt vuốt chòm râu, trong mắt chứa đầy ý cười mời Hứa Thanh Tiêu nhập tọa.
Sau khi nghe thấy tiếng nói của ba người.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới nhìn sang. Quanh thân ba người này đều có Hạo nhiên chính khí, đây là Nho giả đã nhập phẩm.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hành lễ, nở nụ cười khổ rồi nói:
“Thưa ba vị tiên sinh, vừa rồi ta chỉ nói năng bừa bãi, không thể nào đảm đương nổi, không đảm đương nổi.”
Hứa Thanh Tiêu thi lễ với ba vị phu tử, sau đó lại nhìn về phía đám người rồi cũng từ từ thi lễ.
“Chư vị, vừa rồi Hứa mỗ có một thoáng lỡ lời, không nên xem là lời nói thật. Nếu như có chỗ nào mạo phạm, hy vọng chư vị đừng trách tội.”
Giờ khắc này, ý niệm duy nhất của Hứa Thanh Tiêu chính là nghĩ cách cứu vớt hình tượng của mình.
Rõ ràng mình đã lập chí trở thành một người đọc sách khiêm nhường lễ độ, tuyệt đối không thể trở thành hạng người ngông cuồng ngạo mạn.
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
“Yên tâm đi, Thanh Tiêu huynh, đương nhiên chúng ta sẽ không trách cứ.”
“Thanh Tiêu huynh quả nhiên là tài năng lớn.”
“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Hứa huynh, Hứa Vạn Cổ, Vạn Cổ huynh, Vạn Cổ huynh đại tài!”
“Vạn Cổ huynh đại tài.”
“Hứa Vạn Cổ, tốt, tốt lắm, hay cho cái tên Hứa Vạn Cổ.”
Sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu giải thích, cả đám người nhao nhao mở miệng. Bọn họ nào dám trách tội Hứa Thanh Tiêu chứ.
Văn nhân tương khinh là sự thật không thể chối cãi, nhưng mà muốn khinh thì cũng phải nhìn vào địa vị của hai bên trước đã.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu không làm ra danh từ thiên cổ, ví dụ như một câu trong thịnh yến của Lý Hâm kia, thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.
Vậy Hứa Thanh Tiêu đã tiêu đời.
Toàn bộ văn nhân của phủ Nam Dự đều sẽ cầm bút phẩy mực vào hắn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm được một thiên cổ danh từ, tài hoa nhập thể, tấn thăng Nho đạo cửu phẩm khi chỉ mới hai mươi tuổi.
Ngông cuồng một chút thì có làm sao?
Kiêu căng một chút thì thế nào?
Thêm câu nói này thì càng khiến người ta cảm giác giống như là cố ý. Điều này càng khiến người đọc sách bội phục hơn.
Nói đến đây, Lý Quảng Tân không nhiều lời nữa.
"Hài nhi đã hiểu."
Lý Hâm cũng biết tội dị thuật này có mức độ liên quan lớn ra sao, cho nên hắn không nói thêm gì.
"Còn nữa, Trình Lập Đông con người này dã tâm rất lớn, vi phụ cảm thấy y nhất định đang giấu diếm điều gì."
"Ngươi có thể báo với Hứa Thanh Tiêu chuyện hôm nay y tới đây, lấy lòng cũng tốt, hỏi ra chút gì cũng được, tự ngươi xử lý.”
"Đi đi."
Sau khi nói đến đây, Lý Quảng Tân để Lý Hâm rời đi.
"Dạ, phụ thân."
Lý Hâm cũng không nói thêm điều gì, hiện tại hắn thực sự đang muốn gặp đến Hứa Thanh Tiêu, báo chuyện này cho Hứa Thanh Tiêu biết, cũng không phải muốn lấy lòng gì, chỉ là hắn không tin Hứa Thanh Tiêu lại tu luyện dị thuật.
Nguyên nhân chủ yếu rất đơn giản, biểu hiện ngày hôm qua của Hứa Thanh Tiêu tại yến hội đã khiến toàn trường tin phục, Lý Hâm cũng không ngoại lệ.
Thành mê đệ của Hứa Thanh Tiêu.
Đợi Lý Hâm đi rồi.
Bên trong gian phòng.
Lý Quảng Tân có vẻ hơi trầm mặc không nói.
Ánh mắt ông tập trung bên trên trang giấy trắng viết lại Mãn Giang Hồng.
Hứa Thanh Tiêu có tu luyện dị thuật hay không, hiện tại ông thật sự không biết.
Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác, ông hoàn toàn có thể phán định.
Nhưng lại là Hứa Thanh Tiêu.
Người có thể viết ra bài từ như thế này, sao có thể tâm thuật bất chính.
Từ xưa đến nay, cũng chưa từng nghe nói có nho sinh tu luyện dị thuật.
Nhưng… từ xưa đến nay, cũng chưa nghe nói nho sinh không thể tu luyện dị thuật.
"Hy vọng là ta đoán sai."
Lý Quảng Tân tự nói trong lòng.
Mà giờ này khắc này đã là giờ Tỵ hai khắc.
Toàn bộ phủ Nam Dự đang sôi trào.
Tửu lâu mà Hứa Thanh Tiêu ở đã có rất đông người vây quanh, rất nhiều người đọc sách hẹn nhau mà tới, chính là muốn gặp Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lúc này, lại có giọng nói vang lên.
"Thanh Tiêu huynh không có ở tửu lâu, đã đi thư viện Bách Lư, chư vị, đừng chờ đợi vô ích nữa.
"Phu tử, phu tử, Hứa Thanh Tiêu ở thư viện Bách Lư, không có ở đây.”
"Đi đi đi, thư viện Bách Lư, mau đi đến thư viện Bách Lư."
Mọi người bàn tán xôn xao, đồng thời có những bóng người trong số đó đi về hướng thư viện Bách Lư.
Buổi trưa.
Thư viện Bách Lư.
Đây là một trong những thư viện nổi tiếng nhất phủ Nam Dự.
Từng có một vị đại nho Ngũ phẩm, vang danh gần trăm năm.
Thường được khen ngợi là thư viện số một Nam Dự.
Thường ngày cũng có không ít người tới thư viện mượn sách, ngoài ra còn có người tới hẹn bằng hữu, uống trà trò chuyện với nhau.
Nhưng hôm nay, số người đến thư viên Bách Lư quả thật đông bất thương.
Từ trong ra ngoài thư viện có ba tầng, hơn một nửa văn nhân của phủ Nam Dự đều tới đây.
Mãn Giang Hồng - Nộ phát xung quan.
Chỉ trong vòng nửa ngày thôi, bài từ này đã trở thành bản danh từ được giới văn nhân trong toàn thành tận lực theo đuổi.
Hơn nữa tốc độ lan truyền cực kì nhanh, chỉ sợ chưa hết ngày hôm nay Mãn Giang Hồng đã được truyền đi khắp phủ đô.
“Tề phu tử tới rồi, Tề phu tử tới rồi, mau tránh ra, mau tránh ra.”
“Trần phu tử cũng tới rồi, mau nhường đường.”
“Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên cũng tới rồi, vị đại nhân danh tiếng lẫy lừng này cũng tới rồi, tên Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là đại tài mà.”
Cùng với sự xuất hiện của các vị bô lão, đám người xung quay trở nên sôi động, những giọng nói bàn tán không ngừng vang lên, đặc biệt là lúc vị Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên kia tới, càng khiến mọi chuyện trở nên náo động.
Vương triều Đại Nguỵ có bốn thư viện lớn, là những thư viện mà văn nhân của Đại Nguỵ giành nhau vỡ đầu để có cơ hội bước vào.
Thư viện Nhạc Lộc, thư viện Tung Dương, thư viện Bạch Lộc, thư viện Ứng Thiên.
Tất cả bốn thư viện này đều từng sinh ra bán thánh, đặc biệt là thư viện Bạch Lộc còn có một vị thánh nhân, Chu thánh.
Bởi vậy thư viện Bạch Lộc còn được gọi là thiên hạ đệ nhất thư viện, mặc dù vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng đa số mọi người đều tâm phục khẩu phục chuyện này, có thể sinh ra một thánh nhân đã đủ để chứng minh tất cả rồi.
Phủ đô Nam Phủ, trong những nho sĩ có tiếng tăm, người có địa vị cao nhất chính là Lưu phu tử của thư viện Ứng Thiên.
Nhưng Tề phu tử và Trần phu tử cũng tuyệt đối không phải dạng vô danh tiểu tốt.
Phu tử, là một loại tôn xưng, chỉ có người có đức hạnh mới có thể được gọi là phu tử, dạy học cũng vậy.
Ba vị này đều đã thuộc hàng bát phẩm Tu thân, về mặt phẩm cấp thì cao hơn Hứa Thanh Tiêu một phẩm, nhưng địa vị của họ tuyệt đối không giống nhau.
Võ đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời, là sự thay đổi về mặt võ lực, có điều Đại Nguỵ trị quốc cũng không phải hoàn toàn nhìn vào võ lực, Thất phẩm võ giả làm việc cho Bát phẩm võ giả cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.
Nhưng Nho đạo mỗi phẩm cách nhau một tầng trời là sự thay đổi về mặt địa vị, được sự sắc phong của thiên địa đất trời, không được phép nghi ngờ, phẩm vị trên dưới đều được phân chia hết sức nghiêm ngặt.
Ba vị phu tử xuất hiện, hàng ngàn văn nhân Nho giả dường như đều đồng thời hướng về phía ba người bái một bái.
“Tham kiến ba vị phu tử.”
Chúng học sinh hành lễ bái.
Ba vị phu tử cũng đáp lại tiểu lễ, đây là vấn đề về mặt đức hạnh.
“Không ngờ Lưu phu tử cũng tới, xem ra một chút nữa nơi đây sẽ trở thành một trận khổ chiến rồi.”
Tề phu tử đi phía bên phải lên tiếng, ông ta mặc nho bào màu xanh da trời, nhìn về phía Lưu phu tử đứng ở chính giữa cười nói.
Lưu phu tử mặc tố y, tóc trắng dùng dây xanh buộc lại, trông rất giản dị.
“Nào có, nào có, tại hạ cũng chỉ nghe thấy phủ Nam Dư xuất hiện một đại tài, muốn tới gặp một chút, không có ý tranh giành gì hết.”
Lưu phu tử nói rõ mục đích tới đây, ý của ông ta không phải tới giành người, mà là muốn tới xem đại tài này rốt cuộc là ai.
Ông ta đến từ thư viện Ứng Thiên, dù cho có lòng yêu thích với nhân tài, nhưng cũng không có cách nào giúp Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Ứng Thiên được.
Dù sao tứ đại thư viện, không phải cứ được tiến cử là có thể tiến vào, phẩm cấp, phẩm đức, rèn luyện hàng ngày, lập trường, còn cần phải kiểm tra rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù có là nhi tử của hoàng đế cũng chỉ có thể dựa vào thân phận dự thính để tới thư viện học tập.
Muốn trở thành học sinh chính thức của thư viện, thì vẫn phải theo lệ cũ thông qua rất nhiều cuộc tuyển chọn nghiêm khắc.
Lưu phu tử không tới giành người, trong mắt Tề phu tử và Trần phu tử hiện lên một tia vui mừng.
Nói cho cùng mặc dù hai người họ về mặt địa vị có thể xem như bình đẳng với Lưu phu tử, nhưng nào có cửa mà so với người ta, nếu như thật sự muốn chiêu mộ Hứa Thanh Tiêu, chắc chắn không giành lại Lưu phu tử.
“Không ngờ rằng trên đường tới phủ đô Nam Dự, lại có thể tự nhiên rơi xuống một vị đại tài, từ ngữ dùng trong Mãn Giang Hồng này, cảm động thấu tâm can, diễn tả nỗi hận của trăm ngàn tướng lĩnh, mặc dù là khuyên can nhưng không mất đi nghĩa khí sục sôi của người viết, so với một lão cô hủ như tại hạ đây còn giỏi hơn nhiều.”
Chương 87 Chương 87: Phu Tử Tới Trước, Danh Tiếng Vang Tới Kinh Thành (1)
Trần phu tử mặc đạo bào màu trắng lên tiếng, ông ta thật lòng cảm khái về cách sử dụng từ tuyệt mỹ của Mãn Giang Hồng.
Vừa rồi trong lúc ông ta chầm chậm ung dung dùng thời gian nửa nén hương, xem đi xem lại khoảng mười lần, thế nên không tiếc đưa ra lời khen.
Cho nên ông ta đã hạ quyết tập, bất kể thế nào đều phải dụ dỗ được Hứa Thanh Tiêu vào thư viện của ông ta, nếu như Hứa Thanh Tiêu không chê, ông ta nguyện ý thu nhận Hứa Thanh Tiêu làm học trò.
“Đúng vậy, nếu như bài thơ này do một vị tướng quân trải qua nhiều trận chiến kinh nghiệm đầy mình rồi, trái lại tại hạ sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng rõ ràng là một vị thanh niên trẻ tuổi sáng tác ra, người này quả có lòng trung thành với đất nước, nếu sau này có thể gia nhập vào Binh bộ, có khi lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy kỵ binh của Đại Nguỵ ta càn quét bọn Man Di.”
Lưu phu tử gật đầu, ông ta cho lời đánh giá cao nhất.
Những lời này, khiến cho hai vị còn lại cực kì ngạc nhiên, mà lại làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc đến nghệch ra.
Một khi đã đạt đến trình độ như Lưu phu tử, họ thường rất ít khi khen người khác, ngược lại đa số đều là chỉ dạy, lời khen thế này đã đủ chứng minh, đoạn văn Mãn Giang Hồng này rốt cuộc tuyệt vời đến đâu.
“Từ ngữ nhân hoá như người, câu văn biểu đạt được đại ý, có thể viết ra được tuyệt tác thế này, trong lòng tất có chí tung hoành, các vị càng nói, tại hạ càng muốn gặp mặt vị đại tài này.”
Trần phu tử cảm thán, ba vị phu tử lại càng có thêm nhiều lời khen ngợi với Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, ba vị phu tử cùng nhau sánh bước tiến vào thư viện Bách Lư.
Phía trong thư viện đã chật kín người rồi, không thể tiếp tục dung nạp thêm ai nữa, nhưng khi ba vị phu tử đến nơi, viện trưởng của thư viện Bách Lư đích thân ra mặt đón tiếp, bất cứ chỗ nào đều dàn ra chừa lại vị trí để ba vị phu tử vào trong.
Trong phủ Nam Dư, không ai dám đắc tội với ba vị phu tử này, kể cả phủ quân đại nhân cũng không dám.
Dọc theo đường đi vào trong của ba vị phu tử, những học sinh đứng xung quanh nhanh chóng thực hiện động tác hành lễ, không dám thất lễ, cung cung kính kính.
Ba người không dừng nửa bước, đi thẳng một đường vào trong thư lâu.
Trước khi tới bọn họ đã biết Hứa Thanh Tiêu học tập trong thư viện.
Trong thư viên có rất nhiều văn nhân, nhưng trong thư lâu lại rất yên tĩnh, lúc đọc sách không được làm ồn, đây là quy tắc.
Lúc ba vị phu tử tiến vào thư lâu liền có một bóng người đi tới, cực kì cung kính nói.
“Ba vị phu tử, người này chính là Hứa Thanh Tiêu, có điều đang đọc sách, hình như đã nhập tâm đến mức hoàn toàn quên mất bản thân là ai rồi, có cần tại hạ gọi một tiếng không?”
Người đang nói chuyện là Vương Nho, hắn hạ thấp giọng nói.
Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư đọc sách, thực sự có không ít người tới làm phiền, sau đó đều bị Vương Nho cản lại hết.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu tới thư viện Bách Lư để đọc sách, nếu cứ liên tục bị hết người này tới người kia tới làm phiền, thế làm sao mà tập trung đọc sách cho được?
Nhưng bây giờ phu tử tới rồi, hắn cũng chỉ có thể mặt dày qua đó gọi một tiếng, nếu như phu tử thực sự tới tìm Hứa Thanh Tiêu có chuyện gì đó, hắn cũng chỉ đành tới cắt ngang Hứa Thanh Tiêu vậy.
Ba vị phu tử đưa mắt qua nhìn.
Trong thư lâu.
Xuyên qua những giá sách, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đang ung dung đọc một cuốn sách, đang rất tập trung đọc, ánh mắt đăm chiêu, lâu lâu lại gật đầu, lại có lúc nhăn mày, rõ ràng đã nhập tâm tới mức quên mình rồi.
“Không được.”
Giọng nói của Lưu phu tử vang lên, ông ta nhìn xung quanh, sau đó phất tay một cái, đám người kia bèn lui hết ra ngoài.
Tề phu tử cùng Trần phu tử không nói gì nhiều, đi theo Lưu phu tử ra ngoài.
Đợi đến khi đi ra ngoài, Lưu phu tử mới tiếp tục nói tiếp.
“Hứa Thanh Tiêu ham đọc sách như mạng sống, kì thi phủ sắp tới, cậu ta lại được ca ngợi như vậy, thế mà có thể không động phàm tâm, vừa là một tấm gương sáng cho những người đọc sách chúng ta, vừa nghiêm túc đọc sách mà các học sinh của chúng ta cần phải học tập.”
“Truyền lời của ta, nếu không có việc gì quan trọng, không được phép làm phiền Hứa Thanh Tiêu, chúng ta đợi bên ngoài là được rồi.”
Lưu phu tử lên tiếng, ông ta càng có thêm cảm tình đối với Hứa Thanh Tiêu rồi.
Yến hội thơ ca, vang danh Nam Dự, nếu như là một văn nhân bình thường, chỉ sợ rằng hận không thể đến khắp nơi xưng huynh gọi đệ, cùng nhau thưởng thức tuyệt tác, nhận sự khen thưởng của ngàn người, thu về lòng ngưỡng mộ của vạn chúng.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chẳng hề đi kết bạn kết bè, cũng chẳng cần người khác khen ngợi.
Lại có thể bình tĩnh tới thư viện đọc sách, điểm này đã khiến Lưu phu tử nhìn hắn với một cặp mắt khác.
“Với tính cách này, trong tương lai ít nhất cũng đạt tới Đại Nho.”
“Có thể thấy được, tên nhóc Hứa Thanh Tiêu này trong lúc đọc sách, nhập tâm tới quên trời đất, chưa tới mười năm nữa, Đại Nguỵ ta lại có thêm một vị Đại Nho nữa.”
Trần phu tử và Tề phu tử từng người một lên tiếng, hai người bọn họ lại tiếp tục đưa ra những lời đánh giá cực cao cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong thư viện, hàng ngàn văn nhân ở đó nghe được lời này lại một lần nữa há hốc mồm.
Đại Nho.
Thế thì người này quả là người có máu mặt à nha, cấp bậc này, có thể khiến hoàng đế phải nghe lời, có thể nói thẳng với thánh thượng, cũng có thể tham gia biện luận tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, trong triều ngoài triều đều phải coi như khách quý.
Cho dù là bối phận tiên đạo trong giang hồ, cũng phải kính nhường người ta ba phần.
Nhận sự sắc phong của trời đất, lập thành Đại Nho đời sau.
Trong vòng mười năm, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thể trở thành Đại Nho, lời khen này không phải quá cao rồi đấy chứ?
“Hai vị phu tử, chúng ta ngày thường cũng chưa có cơ hội tụ họp bao giờ, chi bằng bây giờ chúng ta tới nội đình nghỉ ngơi, vừa đợi Hứa Thanh Tiêu, vừa bàn luận một vài chuyện có được không?”
Bỗng nhiên Lưu phu tử cất giọng nói, nhìn về phía Trần phu tử và Tề phu tử, nói như vậy.
“Được.”
“Lưu phu tử khách khí rồi, mời.”
Hai người nở nụ cười, ba vị phu tử cùng nhau đi về phía nội đình của thư viện Bách Lư.
Ba vị phu tử của phủ Nam Dự, vậy mà lại ngồi ở đây đợi một người đọc sách.
Loại chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra.
Mà trên thực tế, trong thư lâu.
Hứa Thanh Tiêu quả thực đã đạt tới cảnh giới nhập tâm quên mình.
Cũng không biết có phải do khai thông trí tuệ rồi hay không, những văn tự cổ phức tạp này trong mắt Hứa Thanh Tiêu, còn dễ hiểu hơn cả chữ bản ngữ.
Hơn nữa nội dung trong sách cũng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thích thú, lúc thì tò mò nghi ngờ, lúc lại khiến hắn phải suy nghĩ.
Vào thời khắc này, sau khi bình ổn lại tâm trạng, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là trong sách có giấu vàng, trong sách có ngọc ngà châu báu.
Nếu như thực sự lắng lòng đọc sách, ta có thể thấy thế gian rộng lớn, trí tưởng tượng của con người lại càng vô hạn.
Chương 88 Chương 88: Phu Tử Tới Trước, Danh Tiếng Vang Tới Kinh Thành (2)
Đọc sách quả nhiên thú vị.
Từng cuốn từng cuốn thư tịch lướt qua tay Hứa Thanh Tiêu.
Lần này tới thư viện, Hứa Thanh Tiêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, có thể đọc được bao nhiêu sách thì đọc bấy nhiêu.
Không cần biết nó là loại sách gì, cứ xem cho hết đã.
Thời gian dần dần trôi đi.
Tốc độ đọc sách của Hứa Thanh Tiêu càng lúc càng nhanh.
Hôm sau.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang đọc sách như cũ.
Bởi vậy nên thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không hay.
Kinh đô Đại Nguỵ.
Vẫn như bao ngày bình thường khác.
Nhưng lại có từng bóng từng bóng người xuất hiện ở trong khuôn viên.
Chưa tới một canh giờ sau.
Toàn bộ kinh đô bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Trong một trạch phủ lớn.
Một vị nhân gia đầu bạc trắng, trong tay cầm một tấm tuyệt từ, trong mắt tràn đầy kích động.
“Hay, hay, hay lắm, một câu ‘Giá trường xa, đạp phá Liên Vân sơn khuyết. Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục.Tiếu đàm khát ẩm Man Di huyết. Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triêu thiên khuyết.”
“Hay, hay, hay.”
“Không ngờ tới thời này còn có một người đọc sách thế này, một tráng sĩ thế này đây.”
“Gì cơ? Bài thơ này viết tặng một vị tướng quân sao?”
“Ha ha ha, không ngờ trong những năm còn sống, lại có thể có một thi nhân vì ta mà làm thơ, thi nhân này tên là gì? Sau này đợi hắn nhập kinh làm quan, lão phu nhất định phải dìu dắt cậu ta mới được.”
Một giọng cười hào sảng vang lên.
Đồng thời trong kinh thành lúc ấy, xuất hiện mười mấy âm thanh như vậy.
Ngày hôm ấy.
Toàn bộ kinh đô nháo nhào cả lên.
Chỉ vì một bài tuyệt từ mà truyền đi khắp Đại Nguỵ.
Nơi náo nhiệt nhất phải kể đến phủ Quốc công, về mặt cơ bản tất cả Quốc công ở Đại Nguỵ hôm nay đều vui vẻ sảng khoái, sau đó lại phân phó hạ nhân, tổ chức tiệc rượu, đi mời những vị bằng hữu khác.
Tứ đại thư viện cũng nổi lên một trận huyên náo, bài tuyệt từ Mãn Giang Hồng này, ngay lập tức đã được rất nhiều học sinh trong thư viện thảo luận học hỏi.
Không thiếu những lời tranh luận, nhiều không đếm xuể nhưng không một ai cảm thấy bài tuyệt từ này có vấn đề, tất cả những lời tranh luận đều về ai là người sáng tác nó và vì ai mà lại sáng tác ra bài này.
Nhưng kinh đô Đại Nguỵ vừa mới an tĩnh không được bao lâu, giờ lại bắt đầu ồn ào cả lên.
Là về chuyện mấy vị Quốc công đánh nhau rồi.
Bách tính trong thành không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những vị Quốc công này đều là những vị thân chinh bách chiến, vốn dựa vào võ thuật để phục chúng, nên những chuyện có thể dùng tới nắm đấm để giải quyết họ nhất định sẽ không đấu võ mồm.
Theo lời đồn, nguyên nhân dẫn đến việc các vị Quốc công đánh nhau cũng liên quan đến bài tuyệt từ này.
Những vị Quốc công này đều cảm thấy bài Mãn Giang Hồng này là viết cho chính họ, không ai chịu nhường ai, thế là bắt đầu bới lông tìm vết lẫn nhau, sau một hồi bắt bẻ thì không nhịn được nữa, rồi cứ vậy mà đánh nhau.
Còn tuyệt hơn nữa là, có người tới khuyên giải, đến cuối cùng cũng nhào vào đánh luôn.
Nói tóm lại, vỏn vẹn một ngày này toàn kinh đô đều nhốn nháo cả lên, tiếng chửi bởi lẫn nhau ồn ào khắp mọi ngóc ngách, thậm chí mấy người già đánh nhau thôi thì cũng đành, đến cả mấy thanh niên trai tráng cũng xông vào đánh nhau.
Võ phu đều như vậy, đánh nhau chính là cách thức giải quyết phân tranh hay nhất.
Lúc này.
Trong cung đình Đại Nguỵ.
Nội điện Dưỡng Tâm điện nguy nga tráng lệ.
Một chiếc Long Loan được đặt ở bên trong.
Tấm vải mỏng màu kim hoàng che phủ Long Loan, bên trong đại điện trống rỗng hoang sơ.
Có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần quỳ bên dưới, cung cung kính kính.
Mà bên trong mành vải mỏng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài đường nét.
Lung linh mà tinh tế, cao gầy mà vững chãi, xuyên qua tấm mành mỏng ấy có thể thấy được một đôi chân tuyệt mỹ.
Nhưng điều thực sự khiến người ta phải cảm thán không phải cơ thể đẹp lung linh kia, mà là một loại khí chất, chỉ đứng ở đó thôi, cũng đủ khiến người khác cảm thấy run sợ.
Đây là nữ đế Đại Nguỵ.
Một kỳ nữ độc nhất vô nhị.
Nàng ta đứng dưới Long Loan, một trang giấy trắng đặt trước mặt nàng ta.
“Bệ hạ, bài thơ này đã được truyền vào kinh đô, bảy vị Quốc công vì bài thơ này mà tổ chức yến tiệc, bởi bọn họ nghĩ bài thơ này viết cho bọn họ.”
“Mà bảy vị Quốc công xưa nay đối đãi với nhau nhiệt tình, cuối cùng lại vạ miệng, vừa nãy có người tới báo, bảy vị Quốc công đánh nhau rồi, đến cả hậu nhân của bảy vị Quốc công cũng cùng nhau xắn tay áo lên đánh rồi.”
“Còn có một số hầu gia cũng tham gia vào trận chiến, kính mong bệ hạ ra mặt, ngăn cản cuộc chiến này.”
Nữ nhân quỳ phía dưới chầm chậm thông báo, giọng nói của nàng ta cực kì dễ nghe.
“Một bài thơ vang danh thiên cổ, dẫn đến việc tranh đấu của các vị Quốc công cũng là chuyện thường tình.”
“Có điều đường đường là Quốc công cao quý, lại xảy ra tương tàn, suy cho cùng cũng ảnh hưởng đến thể diện của triều đình.”
“Uyển Nhi, thay trẫm truyền một đạo ý chỉ, về việc tranh giành bài thơ, đợi tác giả tới kinh đô tự giác đi hỏi rồi sẽ biết.”
“Dưới chân hoàng thành dám xảy ra xung đột, làm nhục quốc gia, tự động đi lĩnh phạt, bá tước trở lên được miễn, còn lại tất cả những ai tham gia chịu phạt bảy mươi quân côn hoặc ba tháng bổng lộc.”
Giọng nói của nữ đế có chút kỳ ảo, nàng ta ung ta lên tiếng, âm thanh truyền đi khắp đại điện.
“Uyển Nhi tuân chỉ.”
Nữ tử dập đầu.
Sau đó lại tiếp tục nói.
“Bệ hạ, tứ đại thư viện cũng có vài tin tức, vài vị đại nho không tiếc lời khen ngợi bài tuyệt từ này, có thể khiến cho văn thần võ tướng đồng thời để mắt tới, loại người này có cần triệu tới kinh đô để làm việc cho bệ hạ không?”
Nàng ta mở miệng hỏi.
“Không cần.”
“Đại tài trong thiên hạ thường có tính kiêu ngạo, chủ động triệu tới trái lại sẽ không tốt lắm.”
“Thêm nữa, người có thể viết ra loại văn chương thế này cũng là một người thích tranh đấu, bây giờ phân tranh trong triều đã rất quyết liệt rồi, nếu còn triệu một người như vậy tới nữa sẽ khiến cho cục diện càng thêm bất ổn định.”
“Nếu như tiếp tục đánh Bắc Mạc, tất sẽ ảnh hưởng tới nguyên khí quốc gia, tất cả đều thuận theo lẽ tự nhiên, cũng cảnh cáo tới những người khác, không được có ý định gì với người này, tất cả phải để tự nhiên.”
“Hơn nữa, kỳ thi phủ đang tới gần, tất cả các phủ phải xem việc này làm trọng.”
Giọng nói của nữ đế vang lên, cực kì bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra sự kiên quyết ở trong đó.
“Rõ, Uyển Nhi đã rõ.”
Uyển Nhi quỳ dưới đất gật đầu, thân là nữ quan bên cạnh nữ đế, biết rất nhiều chuyện, đặc biệt là những chuyện liên quan đến triều cục.
Từ khi bệ hạ đăng cơ, triều đường liên tục có ý muốn tiến đánh Bắc Mạc một lần nữa, nhưng quốc khố trống không, các đời Võ đế bảy lần đánh Bắc Mạc, khiến Đại Nguỵ chỉ còn cái vỏ rỗng, không nằm trong chăn không biết chăn có rận.
Chương 89
Nay lại có thêm một vị đại tài nữa, lại tiếp tục yêu cầu đánh Bắc Mạc, sẽ khiến cho thế cục càng trở nên gay gắt hơn.
Thuận theo tự nhiên vẫn là cách tốt nhất.
Nàng ta không nói thêm gì nữa, cúi người lui ra ngoài.
Lúc này.
Trong đại điện.
Ánh mắt nữ đế Đại Nguỵ lại lần nữa rơi xuống tờ giấy trắng tinh kia.
Tuyệt từ Mãn Giang Hồng phản chiếu trong bóng mắt.
Nhưng tờ giấy trắng rất nhanh thôi đã tự bốc cháy, biến mất trong làn khói.
“Đánh Bắc Mạc, đánh Bắc Mạc, một đám võ phu, chỉ biết có đánh nhau, chẳng biết thế nào là gầy dựng.”
“Một đất nước lớn, có chỗ nào không cần dùng đến tiền chứ, quốc khố trống không, đến ngân lượng để sửa cung điện ta còn không có, còn suốt ngày đánh đánh đánh.”
“Phụ hoàng, nếu người trên trời có linh thiêng, làm ơn phái một đại thần có năng lực kiếm tiền xuống cho con đi, nếu còn tiếp tục thế này, nhi thần chỉ đành làm một tên hôn quân vậy.”
Tiếng lòng nữ đế vang lên, sau đó cực kì bực dọc lấy đại một cuốn sách cổ.
Trên mặt sách thình lình viết ra ba chữ “Tha tâm thông”.
Nửa canh giờ sau.
Một đạo chỉ ý từ nội cung truyền ra, ngăn cản cục diện loạn cào cào ở kinh thành.
Các vị Quốc công đang mắng chửi rộn rã đành về nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn có mấy người phải ăn quả đắng.
Phạt bổng lộc hoặc bị phạt quân côn thì phải chọn một trong hai, bá tước trở lên không làm sao, còn những người không có tước vị đều ngoan ngoãn từng người từng người đi nhận quân côn.
Bổng lộc năm nay vốn đã ít sẵn, bọn họ mang tiếng quý tộc nhưng cũng không có mấy ngân lượng, đặc biệt là một số nhi tử của vài vị Quốc công, trong người chẳng có nổi mấy đồng ngân lượng để dùng.
Phạt bổng lộc? Tuyệt đối không thể nào, thế là đành chọn quân côn, mà cũng chẳng phải chưa bị đánh bao giờ.
Hết cách, Đại Nguỵ bây giờ đều như vậy, thiếu tiền, từ trên xuống dưới đều thiếu tiền.
Nhưng bất kể thế nào, trận tranh đấu này dần dần cũng dịu xuống rồi.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, mọi chuyện lắng xuống được mấy ngày.
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày bảy tháng tư.
Chỉ còn chưa tới ba ngày nữa là tới kỳ thi phủ.
Nhưng cũng không thể cản được những người ngưỡng mộ tài năng của Hứa Thanh Tiêu.
Mấy ngày nay thư viện Bách Lư bóng người tới lui liên tục, ai cũng muốn tới nhìn dung mạo Hứa Thanh Tiêu một lần, muốn nhìn xem rốt cuộc là người như thế nào.
Chỉ đáng tiếc rằng, mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu dường như hoá thành một con mọt sách vậy, cứ liên tục ở trong thư lâu đọc sách.
Hơn nữa nghe nói Hứa Thanh Tiêu hình như sách nào cũng xem, thư lâu của thư viện Bách Lư tổng cộng có ba tầng, cất giữ bảy vạn cuốn sách, Hứa Thanh Tiêu đã đọc hết số sách ở tầng một và tầng hai rồi.
Bây giờ đang ở tầng ba đọc sách.
Tốc độ đọc sách thế này cũng không khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên gì lắm, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng khai khiếu rồi, nhìn qua thôi cũng sẽ không quên, tất cả thư tịch chỉ cần liếc qua là có thể nhớ.
Thậm chí ba vị phu tử ngày nào cũng qua đây ngồi đợi.
Hứa Thanh Tiêu càng nghiêm túc đọc sách, ba người họ càng yêu thích Hứa Thanh Tiêu.
Cũng có thể đây chính là điểm kì lạ của những người đọc sách.
Không giống với người thường.
Giờ Thìn.
Trong thư lâu.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu trở nên có chút kích động.
Mấy ngày nay đọc hàng vạn cuốn sách, thứ nhất hiểu được sách, thứ hai hiểu được cục diện thiên hạ, nhưng quan trọng nhất vẫn là hiểu được Văn Cung trong đầu của hắn.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu cũng xem như tìm được vài manh mối rồi.
Cuốn thư tịch trong tay hắn có tên là Thánh Cư Chú.
Tương tự với Khởi Cư Chú, ghi chép về cuộc sống khởi cư của thánh nhân, cùng với một số lời nói của thánh nhân đó.
Thật giả ra sao Hứa Thanh Tiêu không rõ.
Có điều bên trong cuốn sách có ghi về “Thiên địa văn cung”, nhưng không đủ chi tiết, chỉ nhắc sơ qua một chút.
Mà điều khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy kích động đó là, bên trên có nhắc đến một chuyện.
Thánh nhân môn đồ.
Văn thánh đầu tiên, cũng chính là một vị đại thánh nhân, môn hạ có bảy vị đệ tử cực kì xuất chúng.
Có điều đều bỏ mạng trong thời đại hắc ám.
Bảy vị đồ đệ này đều đã trở thành bán thánh, trong đó có một vị đệ tử, diện mạo cực kì tuấn tú, tài hoa vô song, có tư chất trở thành thánh nhân.
Nhưng thời đại ấy quá đen tối, vị đệ tử này dùng thân mình để phong ấn yêu ma, giải cứu chúng sinh.
Vẻ ngoài tuấn tú, tài hoa vô song, thánh nhân môn đồ.
Ba điểm trên ngoài trừ tài hoa vô song ra, hai điểm còn lại đều rất hợp với người của Văn Cung Kia.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lật đọc tiếp, phát hiện thấy không còn thêm manh mối nào nữa, mới lật sang cuốn thư tịch khác.
Hai canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu lại tìm thấy vài manh mối nữa.
“Triều ca”
Tên đại đệ tử của thánh nhân.
[Triều ca, đồ đệ đầu tiên của đại thánh nhân, khi sinh ra tinh tượng có biến động, trên trời có Tiên Lạc, mây bay về phía Đông, ba tuổi biết làm thơ, năm tuổi viết tuyệt từ, mười tuổi danh tiếng vang khắp thiên hạ, hai mươi tuổi lập ý, hai mươi lăm tuổi trở thành Đại Nho, sau này bái thánh nhân làm sư phụ, trở thành đồ đệ đầu tiên của thánh nhân.]
[Ba mươi tuổi đột phá trở thành bán thánh, trước nay chưa có ai từng làm được điều này, ai ngờ lại trùng ngay vào thời đại Ma vương loạn thế, bán thánh Triều Ca hy sinh thân mình, phong ấn tuyệt thế yêu ma, người đời sắp còn thờ phụng thánh tượng.]
[Nhật kí được ghi lại từ thư tịch thượng cổ, Vương Bác Thông tìm đọc để lại.]
---
Liên quan đến sự tích về môn đồ của thánh nhân, ghi chép lại không nhiều.
Trải qua vài ngày đọc sách, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Cái gọi là thời đại hắc ám đã cách đây rất xa rồi, phải dùng tới vạn năm để ước lượng, có thật từng có một đoạn lịch sử thế này hay không không ai có thể chắc chắn được.
Điều duy nhất có thể nhận định chắc chắn, đó chính là thế giới có dấu vết để lại của thánh nhân.
Nhưng những đoạn lịch sử này đã qua xa xôi rồi, có rất nhiều truyền thuyết kể về đại thánh nhân, nhưng về các vị môn đồ lại không có mấy.
Thời đại đó quá đen tối, thủ tiêu không ít thư tịch, thiếu chút nữa thì xóa sạch dấu vết của nhân tộc, không có ai xả thân ghi chép lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa có rất nhiều thư tịch do hậu nhân sau này chỉnh sửa rồi viết lại, dùng để uống trà tán dóc thì được, nhưng nếu thực sự muốn dùng tới thì không có ích gì cho cam.
Bởi vì Văn Cung ở trong đầu hắn vừa hay có bảy bức tượng điêu khắc, hơn nữa đặc điểm của hai người cực kì trùng khớp.
“Đệ tử đầu tiên của thánh nhân.”
“May mà mình không bỏ qua.”
“Lần này xem như nhặt được bảo vật rồi.”
Vào thời khắc này, Hứa Thanh Tiêu không ngăn được kích động trong lòng nữa rồi.
Bản thân có sự giúp đỡ của vị đệ tử đầu tiên của thiên hạ đệ nhất thánh nhân, còn phải sợ một ma chủng cỏn con sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bất giác buông cuốn sách trong tay xuống.
Nhìn về đống sách xem mấy ngày nay, quả thật có chút mệt mỏi.
Chương 90
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Đã là giữa trưa rồi.
Đã mấy ngày liền không ăn không uống không ngủ gì, quả thật hơi mệt, nhưng quan trọng nhất vẫn là đói rồi.
Đi xuống bên dưới thư lâu, tâm trạng Hứa Thanh Tiêu rất ư sảng khoái.
Biết được thân phận của nam tử tuấn tú kia, về cơ bản bản thân hắn không phải lo về hậu hoạ sau này nữa.
Tâm trạng tốt ghê.
Siêu tốt luôn.
Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu ra khỏi thư lâu, đón lấy những ánh nắng đầu tiên tắm trên cơ thể hắn sau nhiều ngày, hắn không nhịn được mà vươn vai một cái.
Càng không nhịn được thốt lên.
“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo thế gian vạn cổ chìm trong đêm tối.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu không quá to, trong giọng điệu mang theo một loại cảm giác tự tin.
Người mà, lúc vui vẻ thường thích nói nhiều hơn chút.
Chỉ có điều sau khi Hứa Thanh Tiêu vươn vai xong.
Hắn nghệch ra tại chỗ mất một lúc.
Bởi vì…có hơn một ngàn ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn.
Thư lâu của thư viện Bách Lư có vấn đề.
Cửa vào cửa ra đều tương đối hẹp.
Lại cộng thêm việc trong thư lâu gần như không có bất cứ tia sáng nào, đến lúc người đi ra bên ngoài tự nhiên sẽ thấy hơi khó chịu, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Sau khi nói ra câu nói của thánh nhân này, Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra trong thư viện Bách Lư đã có rất nhiều người.
Vào giờ khắc này.
Mấy ngàn ánh mắt của nho sinh đều tụ lại trên người Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ rất mong mỏi, mất công đợi ở đây mấy ngày, cốt yếu là muốn được nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu một lần.
Ngay từ đầu khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, bằng gương mặt tuấn mỹ, cộng thêm bộ nho bào màu trắng khiến cho thiện cảm người khác dành cho hắn tăng gấp bội.
Nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc Hứa Thanh Tiêu vừa xuất hiện đã phát ra những câu đầy khí thế như vậy.
Khiến cho bọn họ ngây người.
Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.
Câu nói này, không thấy là quá bá khí sao?
Người này là ai, sao lại dám nói như vậy?
vạn cổ như đêm dài.
Trên mặt mỗi người đều viết hai chữ rúng động, từng đôi mắt đều mở cực lớn.
Cho dù là ba vị phu tử thì cũng không biết nên nói gì vào giờ khắc này.
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu rõ ràng là có chủ ý.
Nếu không có Hứa Thanh Tiêu hắn, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.
Lời này quá bá khí.
Nhận ra được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Quả nhiên người xưa nói không sai.
Đại hỉ thất ngôn.
Mình quá vui sướng nên làm đầu óc bị choáng váng, vậy mà lại dám nói ra những lời như thế này, hơn nữa lại còn ở ngay trước mặt nhiều người thế sao?
Cái này dù có tẩy thế nào cũng không sạch.
Văn nhân tương khinh, trừ phi là quan hệ tốt, nếu không đều là xem thường lẫn nhau.
Mình thì hay rồi, nói thẳng một câu thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.
Như này là có ý gì?
Nói nhẹ nhàng, Hứa Thanh Tiêu ta đây đứng đầu Nho đạo.
Táo bạo hơn chút, ngoại trừ Hứa mỗ, các vị đang ngồi ở đây đều là hạt bụi.
Xong rồi.
Xong rồi.
Xong rồi.
Thanh danh của ta sắp bị hủy rồi.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng khó chịu. Vốn dĩ hắn đã chẳng có danh tiếng gì, trong yến hội của Lý Hâm, Hứa Thanh Tiêu cũng đã quyết định làm một người không phô trương, gặp người là khen, không tranh danh lợi không tranh quyền lực.
Kết quả bây giờ lại tự mình đùa chết mình.
Đúng lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang phiền muộn, cuối cùng có người lấy lại tinh thần.
"Tốt, tốt, tốt. Hay cho câu Nho đạo vạn cổ như đêm dài."
"Thanh Tiêu tiểu hữu quả nhiên là người đại tài. Có thể có chí hướng thế này, tương lai không thể đoán trước được."
Người cất tiếng nói là một vị lão giả.
Người này mặc một bộ tố y, đứng trong mái đình cách đây không xa, khuôn mặt hòa ái nhìn hắn rồi nói.
Đây là giọng nói của Lưu phu tử.
Lúc Hứa Thanh Tiêu mới nói xong câu kia, ông ta quả thật cũng ngây người.
Ông ta đã gặp nhiều tài tử ngông cuồng, nhưng lại chưa thấy tài tử nào ngông cuồng thế này. Nhưng soi đi xét lại, Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là ngông cuồng.
Mà là có chí khí lớn.
Chỉ vì câu nói này thật sự quá bá khí.
Không phải câu mà người thường có thể nói ra.
Cũng không phải câu mà người thường dám nói.
Giờ phút này, Lưu phu tử đã động lòng mến kẻ tài.
Mà từ lúc Lưu phu tử mở miệng, đám người cũng lấy lại tinh thần hoàn toàn. Trong nháy mắt, Tề phu tử và Trần phu tử cũng hoàn hồn.
"Hay, hay, hay. Đúng là một vị tuấn kiệt đương thời. Hay cho cây Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Thanh Tiêu tiểu hữu, là tư thái nên có của Đại nho.”
“Mặc dù lời nói ngông cuồng, nhưng lại nặng ý. Lão phu năm nay bảy mươi tuổi rồi mà chưa thấy người nào có một kế hoạch đầy chí khí như Thanh Tiêu tiểu hữu đây. Tiểu hữu có bằng lòng ở lại đây nói chuyện phiếm với mấy lão hủ như chúng ta không?”
Trần phu tử vuốt vuốt chòm râu, trong mắt chứa đầy ý cười mời Hứa Thanh Tiêu nhập tọa.
Sau khi nghe thấy tiếng nói của ba người.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới nhìn sang. Quanh thân ba người này đều có Hạo nhiên chính khí, đây là Nho giả đã nhập phẩm.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hành lễ, nở nụ cười khổ rồi nói:
“Thưa ba vị tiên sinh, vừa rồi ta chỉ nói năng bừa bãi, không thể nào đảm đương nổi, không đảm đương nổi.”
Hứa Thanh Tiêu thi lễ với ba vị phu tử, sau đó lại nhìn về phía đám người rồi cũng từ từ thi lễ.
“Chư vị, vừa rồi Hứa mỗ có một thoáng lỡ lời, không nên xem là lời nói thật. Nếu như có chỗ nào mạo phạm, hy vọng chư vị đừng trách tội.”
Giờ khắc này, ý niệm duy nhất của Hứa Thanh Tiêu chính là nghĩ cách cứu vớt hình tượng của mình.
Rõ ràng mình đã lập chí trở thành một người đọc sách khiêm nhường lễ độ, tuyệt đối không thể trở thành hạng người ngông cuồng ngạo mạn.
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
“Yên tâm đi, Thanh Tiêu huynh, đương nhiên chúng ta sẽ không trách cứ.”
“Thanh Tiêu huynh quả nhiên là tài năng lớn.”
“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Hứa huynh, Hứa Vạn Cổ, Vạn Cổ huynh, Vạn Cổ huynh đại tài!”
“Vạn Cổ huynh đại tài.”
“Hứa Vạn Cổ, tốt, tốt lắm, hay cho cái tên Hứa Vạn Cổ.”
Sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu giải thích, cả đám người nhao nhao mở miệng. Bọn họ nào dám trách tội Hứa Thanh Tiêu chứ.
Văn nhân tương khinh là sự thật không thể chối cãi, nhưng mà muốn khinh thì cũng phải nhìn vào địa vị của hai bên trước đã.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu không làm ra danh từ thiên cổ, ví dụ như một câu trong thịnh yến của Lý Hâm kia, thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.
Vậy Hứa Thanh Tiêu đã tiêu đời.
Toàn bộ văn nhân của phủ Nam Dự đều sẽ cầm bút phẩy mực vào hắn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm được một thiên cổ danh từ, tài hoa nhập thể, tấn thăng Nho đạo cửu phẩm khi chỉ mới hai mươi tuổi.
Ngông cuồng một chút thì có làm sao?
Kiêu căng một chút thì thế nào?
Thêm câu nói này thì càng khiến người ta cảm giác giống như là cố ý. Điều này càng khiến người đọc sách bội phục hơn.
Bình luận facebook