Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Anh đi một mình à?”
“Ừ.”
Từ Đàn Hề nhíu mày, vô cùng lo lắng, “Vậy không ai có thể làm chứng cho anh rồi.”
Đây là án mạng, vậy mà cô chỉ chăm chăm làm sao giải được hiềm nghi cho anh.
“Sao cô không hỏi có phải tôi làm hay không?”
Từ Đàn Hề nói như lẽ đương nhiên, “Không cần hỏi, em biết không phải anh làm.”
Đúng là anh hay đánh người, nhưng chỉ đánh người xấu, cô dám khẳng định: “Em biết anh có giới hạn, chắc chắn sẽ không gây ra án mạng.”
Rốt cuộc làm sao cô dám kết luận như vậy? Có rất nhiều người cho rằng tay anh đã từng dính đến mạng người, sao cô lại chắc anh lại có giới hạn?
Thật ra chính Nhung Lê cũng không rõ, giới hạn của anh là đâu, dù sao anh đã từng có ý định giết người. Giống như cô còn hiểu rõ anh hơn cả bản thân anh, nếu nói vậy cô muốn hại anh quá dễ, chỉ một phát là trúng đích.
Nhung Lê nghĩ, hình như cô có chút khắc anh thì phải.
“Đừng lo cho tôi.” Anh dời mắt đi, giơ tay lên, nhẹ phủi chiếc lá dính trên tóc cô, vuốt mái tóc mềm mượt của cô, “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Từ Đàn Hề gật đầu: “Anh không phải lo lắng chuyện trong nhà, em sẽ chăm sóc cho Quan Quan giúp anh.”
Nhung Lê không còn gì nói nữa, cô gái này quá hiểu ý anh.
“Về đi.” Anh nhẹ buông lời, dịu dàng đến mức ngay cả anh cũng thấy lạ, “Về nhà ăn trưa.”
Nhắc đến cơm trưa, phản ứng đầu tiên của Từ Đàn Hề lại là trịnh trọng hỏi Chu Thường Vệ: “Sếp, các anh sẽ cho anh ấy ăn chứ?”
Vẻ mặt cô như in hằn câu: Nếu các người dám bỏ đói anh ấy, tôi nhất định sẽ đi kiện các người, sẽ gây phiền phức cho các người không tha.
Chu Thường Vệ dở khóc dở cười, “Cô nghĩ chúng tôi là ai, yên tâm đi, bao no.”
Lúc này Từ Đàn Hề mới yên tâm nói với Nhung Lê: “Em về đây.”
“Ừ.”
Cô đi một bước quay đầu lại ba lần, vẻ mặt lo lắng trùng trùng, bịn rịn rời đi.
Gió thổi lá rơi vương vào tóc cô, Nhung Lê bỗng muốn dẫn cô theo, giúp cô che lá rơi, đi đâu cũng đưa cô đi cùng.
Chu Thường Vệ mở cửa xe, ra hiệu cho anh đi lên, anh ngồi vào xe.
Chu Thường Vệ ngồi ở ghế lái phụ, đồng nghiệp ông lái xe, không khí trong xe rất nhẹ nhàng, ông quay lại cảm thán với Nhung Lê: “Vợ cậu chu đáo thật.”
Nhung Lê nhìn ra cửa xe, vành tai ửng đỏ.
Còn chưa đến sở cảnh sát, Chu Thường Vệ không muốn nói về vụ án, tránh để nghi phạm mang tâm lý phòng bị, bèn trò chuyện vu vơ: “Hai người cưới nhau bao lâu rồi?”
Nghi phạm Nhung Lê: “Chưa cưới.”
Chu Thường Vệ khuyên với giọng từng trải: “Vậy cậu nên nắm chặt vào, trông cô ấy rất được người khác yêu thích.” Dáng vẻ xinh đẹp, khí chất hơn người, tính tình còn dịu dàng…
Nhung Lê chằm chằm nhìn ông, ánh mắt u ám.
Chu Thường Vệ lúng túng, sờ mái đầu thưa thớt tóc của mình, “Ồ, tôi chỉ khen thế thôi.”
Nhung Lê vẫn nhìn ông chòng chọc.
Chu Thường Vệ á khẩu.
Trong xe yên tĩnh như tờ.
Lúc đến sở cảnh sát đã tới giờ cơm trưa, Chu Thường Vệ đặt một phần thức ăn nhanh cho nghi phạm Nhung Lê, nghi phạm vô cùng kén ăn, chỉ ăn cơm và thịt.
Lúc cho lời khai, Chu Thường Vệ còn thân thiện rót cho nghi phạm một cốc cà phê hòa tan, sau đó bật ghi âm lên, mở sổ ghi chép ra, bắt đầu nghiêm túc.
“Ngày 07 tháng 12, cũng chính là ngày hôm qua, cậu và nạn nhân Lý Bảo Định xảy ra xung đột trong cửa hàng kẹo, hơn nữa đơn phương đánh anh ta, đúng chứ.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Ừ.”
Từ Đàn Hề nhíu mày, vô cùng lo lắng, “Vậy không ai có thể làm chứng cho anh rồi.”
Đây là án mạng, vậy mà cô chỉ chăm chăm làm sao giải được hiềm nghi cho anh.
“Sao cô không hỏi có phải tôi làm hay không?”
Từ Đàn Hề nói như lẽ đương nhiên, “Không cần hỏi, em biết không phải anh làm.”
Đúng là anh hay đánh người, nhưng chỉ đánh người xấu, cô dám khẳng định: “Em biết anh có giới hạn, chắc chắn sẽ không gây ra án mạng.”
Rốt cuộc làm sao cô dám kết luận như vậy? Có rất nhiều người cho rằng tay anh đã từng dính đến mạng người, sao cô lại chắc anh lại có giới hạn?
Thật ra chính Nhung Lê cũng không rõ, giới hạn của anh là đâu, dù sao anh đã từng có ý định giết người. Giống như cô còn hiểu rõ anh hơn cả bản thân anh, nếu nói vậy cô muốn hại anh quá dễ, chỉ một phát là trúng đích.
Nhung Lê nghĩ, hình như cô có chút khắc anh thì phải.
“Đừng lo cho tôi.” Anh dời mắt đi, giơ tay lên, nhẹ phủi chiếc lá dính trên tóc cô, vuốt mái tóc mềm mượt của cô, “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Từ Đàn Hề gật đầu: “Anh không phải lo lắng chuyện trong nhà, em sẽ chăm sóc cho Quan Quan giúp anh.”
Nhung Lê không còn gì nói nữa, cô gái này quá hiểu ý anh.
“Về đi.” Anh nhẹ buông lời, dịu dàng đến mức ngay cả anh cũng thấy lạ, “Về nhà ăn trưa.”
Nhắc đến cơm trưa, phản ứng đầu tiên của Từ Đàn Hề lại là trịnh trọng hỏi Chu Thường Vệ: “Sếp, các anh sẽ cho anh ấy ăn chứ?”
Vẻ mặt cô như in hằn câu: Nếu các người dám bỏ đói anh ấy, tôi nhất định sẽ đi kiện các người, sẽ gây phiền phức cho các người không tha.
Chu Thường Vệ dở khóc dở cười, “Cô nghĩ chúng tôi là ai, yên tâm đi, bao no.”
Lúc này Từ Đàn Hề mới yên tâm nói với Nhung Lê: “Em về đây.”
“Ừ.”
Cô đi một bước quay đầu lại ba lần, vẻ mặt lo lắng trùng trùng, bịn rịn rời đi.
Gió thổi lá rơi vương vào tóc cô, Nhung Lê bỗng muốn dẫn cô theo, giúp cô che lá rơi, đi đâu cũng đưa cô đi cùng.
Chu Thường Vệ mở cửa xe, ra hiệu cho anh đi lên, anh ngồi vào xe.
Chu Thường Vệ ngồi ở ghế lái phụ, đồng nghiệp ông lái xe, không khí trong xe rất nhẹ nhàng, ông quay lại cảm thán với Nhung Lê: “Vợ cậu chu đáo thật.”
Nhung Lê nhìn ra cửa xe, vành tai ửng đỏ.
Còn chưa đến sở cảnh sát, Chu Thường Vệ không muốn nói về vụ án, tránh để nghi phạm mang tâm lý phòng bị, bèn trò chuyện vu vơ: “Hai người cưới nhau bao lâu rồi?”
Nghi phạm Nhung Lê: “Chưa cưới.”
Chu Thường Vệ khuyên với giọng từng trải: “Vậy cậu nên nắm chặt vào, trông cô ấy rất được người khác yêu thích.” Dáng vẻ xinh đẹp, khí chất hơn người, tính tình còn dịu dàng…
Nhung Lê chằm chằm nhìn ông, ánh mắt u ám.
Chu Thường Vệ lúng túng, sờ mái đầu thưa thớt tóc của mình, “Ồ, tôi chỉ khen thế thôi.”
Nhung Lê vẫn nhìn ông chòng chọc.
Chu Thường Vệ á khẩu.
Trong xe yên tĩnh như tờ.
Lúc đến sở cảnh sát đã tới giờ cơm trưa, Chu Thường Vệ đặt một phần thức ăn nhanh cho nghi phạm Nhung Lê, nghi phạm vô cùng kén ăn, chỉ ăn cơm và thịt.
Lúc cho lời khai, Chu Thường Vệ còn thân thiện rót cho nghi phạm một cốc cà phê hòa tan, sau đó bật ghi âm lên, mở sổ ghi chép ra, bắt đầu nghiêm túc.
“Ngày 07 tháng 12, cũng chính là ngày hôm qua, cậu và nạn nhân Lý Bảo Định xảy ra xung đột trong cửa hàng kẹo, hơn nữa đơn phương đánh anh ta, đúng chứ.”