Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Quan Quan đi theo: “Anh ơi, sao anh ướt hết thế này?” Cậu bé đưa tờ khăn giấy cho anh: “Anh dầm mưa ạ?”
Nhung Lê rút hai tờ khăn giấy lau nước mưa trên mặt, chiếc ô đã bị anh làm hỏng, chẳng có lý do gì cả, chỉ là anh ngứa tay mà thôi. Anh hỏi nhóc mập: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Nhắc đến bữa tối, Nhung Quan Quan rất hạnh phúc: “Nhà thím Lý hầm chân giò, dặn anh em mình tối qua ăn.”
Nhung Lê vo tròn khăn giấy đã dùng lại, vứt vào thùng rác: “Muốn đi thì em đi đi.”
Anh vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm.
Nhung Quan Quan đi theo sau, “dè dặt” nhặt quần áo ướt trên đất lên, bỏ hết vào xô, “Anh ơi, anh và chị Từ vẫn đang giận nhau ạ?”
Nhung Lê đóng cửa phòng tắm lại, giọng nói lạnh nhạt như chuyện này không liên quan đến anh, nhưng tiếng đóng cửa rất vang: “Nếu thích cô ấy như thế thì em đi theo cô ấy đi.”
Nhung Quan Quan cảm thấy hôm nay anh trai cậu rất trái tính.
Cuối cùng Nhung Quan Quan vẫn không đi ăn móng giò, giữa móng giò hầm và thẻ cơm của anh trai, cậu đành phải nén đau chọn cái sau, sau đó hóa bi thương thành năng lượng ăn, bữa tối cậu ăn liền ba bát đầy.
Trời đổ mưa, con đường vẫn còn lầy lội, đám phụ nữ hay nhảy quảng trường ở đầu thôn cuối xóm đều ở nhà, buổi tối vô cùng yên tĩnh.
Khoảng mười giờ, Nhung Quan Quan đã đi ngủ, Nhung Lê bật lò sưởi chơi game, đang chơi giữa chừng thì có người đến gõ cửa, ban đầu anh mặc kệ, sau khi nghe thấy tiếng gọi mới ra mở.
“Nhung Lê!”
“Nhung Lê!”
Là bà Lý Ngân Nga.
Nhung Lê mở cửa, đứng ở cửa hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lý Ngân Nga chạy đến đây, đến thở cũng không kịp thở: “Tiểu Từ bị bệnh rồi.”
Hàng lang không bật đèn, ánh sáng hơi tù mù, nét mặt Nhung Lê mơ hồ trong bóng đêm, đối phương chỉ nhìn thấy anh cúi đầu xuống: “Tìm cháu cũng vô dụng, tìm bác sĩ ấy.”
Bản thân Từ Đàn Hề chính là bác sĩ.
“Con bé uống thuốc rồi nhưng không có tác dụng, vẫn sốt cao lắm, phải đưa đến bệnh viện lớn.” Lý Ngân Nga cuống quýt, “Tiểu Từ bị bệnh mà cô không biết lái xe, giờ không tìm được ai cả.”
Giọng điệu của Nhung Lê xa cách: “Buổi tối cháu không lái xe được, cô tìm người khác đi.”
Giọng điệu này lạnh nhạt đến mức như anh không có lương tâm.
Lý Ngân Nga nghe anh nói vậy thì nổi cáu: “Cái thằng này! Tiểu Từ làm gì cậu hả? Cậu thì cứ sáng nay chiều mưa, một người còn khỏe mạnh như thế mà bị cậu giày vò đến đổ bệnh.”
Bà là người ngoài cuộc cũng nhận ra Nhung Lê là tảng đá lạnh lẽo trong hố xí, nói anh không có ý gì với con gái người ta thì anh lại liên tục chạy đến phòng riêng của cô gái ấy, lại còn năm bữa nửa tháng đi “gặp đêm”; nói anh có ý với người ta thì anh lại tỏ vẻ vô dục vô cầu đã nhìn thấu hồng trần, không màng thế sự.
Lý Ngân Nga cực kỳ bất mãn lườm Nhung Lê một cái sắc lẹm: “Cậu cứ trơ cái mặt ra đi, cho cậu chết luôn.”
Bà tức tối bỏ đi.
Nhung Lê đóng cửa lại, cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay đã bị rách da. Anh quay trở lại phòng, cầm điện thoại lên tắt game, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Cập: “Tối nay tôi không lái xe được, cậu đến nhà Từ Đàn Hề đi, cô ấy bị bệnh rồi, phải đưa đến bệnh viện trên huyện.”
Trình Cập cố ý “đào hố” cho anh: “Tôi không rảnh.”
Thật ra “cái hố” này có cũng như không, Trình Cập sao có thể không giúp, dù gì Từ Đàn Hề cũng là nhân viên cửa hàng của gã.
Nhưng Nhung Lê đầu hàng, anh nói chuyện với Trình Cập bằng giọng nói chưa bao giờ dịu dàng thế này: “Giúp tôi một lần đi.”
Giọng nói mang theo ý cầu xin.
Trình Cập đương nhiên không khách sáo nữa, nói toạc ra luôn: “Chuyển tiền.”
Nhung Lê cúp điện thoại. Mười mấy giây sau, Trình Cập nhận được tin nhắn chuyển khoản, gã đếm chữ số không đằng sau, có cả thảy bảy con số. Hồi xưa Nhung Lê giả chết, gặp gã ở trấn Tường Vân, Nhung Lê đã đưa cho gã một số tiền có sáu chữ số không làm phí bịt miệng.
Đây là cái lý gì vậy? Mạng của Từ Đàn Hề đáng giá hơn mạng của Nhung Lê ư?
Trình Cập càng nghĩ càng thấy thú vị: “Tôi phải ra ngoài một lúc.”
Lâm Hòa Miểu muốn hỏi gã đi đâu, nhưng cuối cùng kìm lòng lại. Cô không che giấu được suy nghĩ, Trình Cập vừa nhìn thoáng qua là nhận ra, bèn giải thích bâng quơ: “Không phải đi chơi, tôi đi làm tài xế cho một người thôi.”
“Vậy đêm nay anh có về không?”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh như đang nói: Tối nay anh phải về đấy nhé!
Trình Cập vốn định qua đêm luôn ở trên huyện, nhưng thấy gương mặt vô cảm của cô thể hiện sự mong chờ, gã lại có cảm giác tội lỗi như bắt nạt cô.
Cô có đôi mắt rất dễ khiến người khác phải mềm lòng, nhưng bình thường cô hay đóng nó lại, làm nó tích một lớp bụi thế tục, khiến nó trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Trình Cập nói: “Nếu không quá muộn thì tôi sẽ về.”
Đôi mắt của Lâm Hòa Miểu cong cong không che giấu nổi niềm vui.
Gã đi lấy một bộ quần áo của mình, đặt xuống cạnh chỗ cô ngồi: “Đồ mới đấy, tôi chưa mặc bao giờ.”
Trong nhà gã không có quần áo của phụ nữ, Lâm Hòa Miểu là cô gái đầu tiên gã đưa về nhà.
“Phòng ngủ cho khách nằm ở tầng hai, ga giường và chăn ở trong tủ quần áo phòng tôi, em tự đi lấy.” Gã đặt chìa khóa dự phòng lên bàn trà, “Tôi mang chìa khóa đi rồi, em nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng mở cửa cho người lạ.”
Cô nhìn quần áo gã mang ra: “Được.”
“Trong tủ ở phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, em tự lấy.”
Cô gật đầu, gương mặt không biết có phải do gió thổi qua không mà cứ đỏ bừng.
“Tôi đi đây.”
Cô đứng lên tiễn gã: “Đi cẩn thận.”
Trình Cập bước khỏi cửa, bảo cô vào trong nhà trước, trước khi khóa cửa còn dặn dò cô: “Máy sấy tóc nằm bên dưới tủ đầu giường trong phòng ngủ của tôi.”
Mũi Lâm Hòa Miểu hơi cay cay. Trình Cập là người đầu tiên quan tâm chu đáo cho cô, cô không mang theo quần áo thay giặt, phải dùng máy sấy sấy khô. Gã luôn nói bản thân rất xấu xa, nhưng không phải thế, gã rất ân cần, cũng rất dịu dàng.
“Đi đây.”
Trình Cập chốt cửa lại khóa cẩn thận. Xe của gã đỗ ở đây, gã đi tới chỗ đó, chưa kịp lên xe thì lại nhận được cuộc gọi của Nhung Lê.
“Lại gì nữa?”
Nhung Lê hỏi gã: “Đến nơi chưa?”
Trình Cập cạn lời: “Mới mấy phút thôi mà, tôi bay qua chắc.”
“Nhanh lên.” Nhung Lê giục xong thì cúp máy.
Trình Cập cười mắng chiếc điện thoại bị bên kia cúp ngang, sau đó lên xe lái đến thôn Trúc Loan Nhung.
Hai thôn cách nhau không xa lắm, Trình Cập lại lái xe nhanh, chưa tới năm phút con xe Bentley màu đen của gã đã đến chỗ Lý Ngân Nga.
“Tiểu Trình!” Đúng lúc này bà Lý Ngân Nga đang đứng trước cửa, nhìn thấy Trình Cập không khác gì nhìn thấy vị cứu tinh: “Tiểu Trình!”
Trình Cập dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống, gác một tay lên cửa: “Cô Lý, sao thế ạ?”
“Tiểu Từ vẫn sốt cao không hạ, phải đưa đến bệnh viện, cô vào trong thôn hỏi mấy người mà không ai có bằng lái, cháu có thể giúp cô đưa con bé đi không?”
Trình Cập thoải mái đồng ý: “Được ạ.”
“Cô lên dìu con bé ra đây.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nhung Lê rút hai tờ khăn giấy lau nước mưa trên mặt, chiếc ô đã bị anh làm hỏng, chẳng có lý do gì cả, chỉ là anh ngứa tay mà thôi. Anh hỏi nhóc mập: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Nhắc đến bữa tối, Nhung Quan Quan rất hạnh phúc: “Nhà thím Lý hầm chân giò, dặn anh em mình tối qua ăn.”
Nhung Lê vo tròn khăn giấy đã dùng lại, vứt vào thùng rác: “Muốn đi thì em đi đi.”
Anh vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm.
Nhung Quan Quan đi theo sau, “dè dặt” nhặt quần áo ướt trên đất lên, bỏ hết vào xô, “Anh ơi, anh và chị Từ vẫn đang giận nhau ạ?”
Nhung Lê đóng cửa phòng tắm lại, giọng nói lạnh nhạt như chuyện này không liên quan đến anh, nhưng tiếng đóng cửa rất vang: “Nếu thích cô ấy như thế thì em đi theo cô ấy đi.”
Nhung Quan Quan cảm thấy hôm nay anh trai cậu rất trái tính.
Cuối cùng Nhung Quan Quan vẫn không đi ăn móng giò, giữa móng giò hầm và thẻ cơm của anh trai, cậu đành phải nén đau chọn cái sau, sau đó hóa bi thương thành năng lượng ăn, bữa tối cậu ăn liền ba bát đầy.
Trời đổ mưa, con đường vẫn còn lầy lội, đám phụ nữ hay nhảy quảng trường ở đầu thôn cuối xóm đều ở nhà, buổi tối vô cùng yên tĩnh.
Khoảng mười giờ, Nhung Quan Quan đã đi ngủ, Nhung Lê bật lò sưởi chơi game, đang chơi giữa chừng thì có người đến gõ cửa, ban đầu anh mặc kệ, sau khi nghe thấy tiếng gọi mới ra mở.
“Nhung Lê!”
“Nhung Lê!”
Là bà Lý Ngân Nga.
Nhung Lê mở cửa, đứng ở cửa hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lý Ngân Nga chạy đến đây, đến thở cũng không kịp thở: “Tiểu Từ bị bệnh rồi.”
Hàng lang không bật đèn, ánh sáng hơi tù mù, nét mặt Nhung Lê mơ hồ trong bóng đêm, đối phương chỉ nhìn thấy anh cúi đầu xuống: “Tìm cháu cũng vô dụng, tìm bác sĩ ấy.”
Bản thân Từ Đàn Hề chính là bác sĩ.
“Con bé uống thuốc rồi nhưng không có tác dụng, vẫn sốt cao lắm, phải đưa đến bệnh viện lớn.” Lý Ngân Nga cuống quýt, “Tiểu Từ bị bệnh mà cô không biết lái xe, giờ không tìm được ai cả.”
Giọng điệu của Nhung Lê xa cách: “Buổi tối cháu không lái xe được, cô tìm người khác đi.”
Giọng điệu này lạnh nhạt đến mức như anh không có lương tâm.
Lý Ngân Nga nghe anh nói vậy thì nổi cáu: “Cái thằng này! Tiểu Từ làm gì cậu hả? Cậu thì cứ sáng nay chiều mưa, một người còn khỏe mạnh như thế mà bị cậu giày vò đến đổ bệnh.”
Bà là người ngoài cuộc cũng nhận ra Nhung Lê là tảng đá lạnh lẽo trong hố xí, nói anh không có ý gì với con gái người ta thì anh lại liên tục chạy đến phòng riêng của cô gái ấy, lại còn năm bữa nửa tháng đi “gặp đêm”; nói anh có ý với người ta thì anh lại tỏ vẻ vô dục vô cầu đã nhìn thấu hồng trần, không màng thế sự.
Lý Ngân Nga cực kỳ bất mãn lườm Nhung Lê một cái sắc lẹm: “Cậu cứ trơ cái mặt ra đi, cho cậu chết luôn.”
Bà tức tối bỏ đi.
Nhung Lê đóng cửa lại, cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay đã bị rách da. Anh quay trở lại phòng, cầm điện thoại lên tắt game, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Cập: “Tối nay tôi không lái xe được, cậu đến nhà Từ Đàn Hề đi, cô ấy bị bệnh rồi, phải đưa đến bệnh viện trên huyện.”
Trình Cập cố ý “đào hố” cho anh: “Tôi không rảnh.”
Thật ra “cái hố” này có cũng như không, Trình Cập sao có thể không giúp, dù gì Từ Đàn Hề cũng là nhân viên cửa hàng của gã.
Nhưng Nhung Lê đầu hàng, anh nói chuyện với Trình Cập bằng giọng nói chưa bao giờ dịu dàng thế này: “Giúp tôi một lần đi.”
Giọng nói mang theo ý cầu xin.
Trình Cập đương nhiên không khách sáo nữa, nói toạc ra luôn: “Chuyển tiền.”
Nhung Lê cúp điện thoại. Mười mấy giây sau, Trình Cập nhận được tin nhắn chuyển khoản, gã đếm chữ số không đằng sau, có cả thảy bảy con số. Hồi xưa Nhung Lê giả chết, gặp gã ở trấn Tường Vân, Nhung Lê đã đưa cho gã một số tiền có sáu chữ số không làm phí bịt miệng.
Đây là cái lý gì vậy? Mạng của Từ Đàn Hề đáng giá hơn mạng của Nhung Lê ư?
Trình Cập càng nghĩ càng thấy thú vị: “Tôi phải ra ngoài một lúc.”
Lâm Hòa Miểu muốn hỏi gã đi đâu, nhưng cuối cùng kìm lòng lại. Cô không che giấu được suy nghĩ, Trình Cập vừa nhìn thoáng qua là nhận ra, bèn giải thích bâng quơ: “Không phải đi chơi, tôi đi làm tài xế cho một người thôi.”
“Vậy đêm nay anh có về không?”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh như đang nói: Tối nay anh phải về đấy nhé!
Trình Cập vốn định qua đêm luôn ở trên huyện, nhưng thấy gương mặt vô cảm của cô thể hiện sự mong chờ, gã lại có cảm giác tội lỗi như bắt nạt cô.
Cô có đôi mắt rất dễ khiến người khác phải mềm lòng, nhưng bình thường cô hay đóng nó lại, làm nó tích một lớp bụi thế tục, khiến nó trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Trình Cập nói: “Nếu không quá muộn thì tôi sẽ về.”
Đôi mắt của Lâm Hòa Miểu cong cong không che giấu nổi niềm vui.
Gã đi lấy một bộ quần áo của mình, đặt xuống cạnh chỗ cô ngồi: “Đồ mới đấy, tôi chưa mặc bao giờ.”
Trong nhà gã không có quần áo của phụ nữ, Lâm Hòa Miểu là cô gái đầu tiên gã đưa về nhà.
“Phòng ngủ cho khách nằm ở tầng hai, ga giường và chăn ở trong tủ quần áo phòng tôi, em tự đi lấy.” Gã đặt chìa khóa dự phòng lên bàn trà, “Tôi mang chìa khóa đi rồi, em nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng mở cửa cho người lạ.”
Cô nhìn quần áo gã mang ra: “Được.”
“Trong tủ ở phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, em tự lấy.”
Cô gật đầu, gương mặt không biết có phải do gió thổi qua không mà cứ đỏ bừng.
“Tôi đi đây.”
Cô đứng lên tiễn gã: “Đi cẩn thận.”
Trình Cập bước khỏi cửa, bảo cô vào trong nhà trước, trước khi khóa cửa còn dặn dò cô: “Máy sấy tóc nằm bên dưới tủ đầu giường trong phòng ngủ của tôi.”
Mũi Lâm Hòa Miểu hơi cay cay. Trình Cập là người đầu tiên quan tâm chu đáo cho cô, cô không mang theo quần áo thay giặt, phải dùng máy sấy sấy khô. Gã luôn nói bản thân rất xấu xa, nhưng không phải thế, gã rất ân cần, cũng rất dịu dàng.
“Đi đây.”
Trình Cập chốt cửa lại khóa cẩn thận. Xe của gã đỗ ở đây, gã đi tới chỗ đó, chưa kịp lên xe thì lại nhận được cuộc gọi của Nhung Lê.
“Lại gì nữa?”
Nhung Lê hỏi gã: “Đến nơi chưa?”
Trình Cập cạn lời: “Mới mấy phút thôi mà, tôi bay qua chắc.”
“Nhanh lên.” Nhung Lê giục xong thì cúp máy.
Trình Cập cười mắng chiếc điện thoại bị bên kia cúp ngang, sau đó lên xe lái đến thôn Trúc Loan Nhung.
Hai thôn cách nhau không xa lắm, Trình Cập lại lái xe nhanh, chưa tới năm phút con xe Bentley màu đen của gã đã đến chỗ Lý Ngân Nga.
“Tiểu Trình!” Đúng lúc này bà Lý Ngân Nga đang đứng trước cửa, nhìn thấy Trình Cập không khác gì nhìn thấy vị cứu tinh: “Tiểu Trình!”
Trình Cập dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống, gác một tay lên cửa: “Cô Lý, sao thế ạ?”
“Tiểu Từ vẫn sốt cao không hạ, phải đưa đến bệnh viện, cô vào trong thôn hỏi mấy người mà không ai có bằng lái, cháu có thể giúp cô đưa con bé đi không?”
Trình Cập thoải mái đồng ý: “Được ạ.”
“Cô lên dìu con bé ra đây.”