• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (4 Viewers)

  • Chương 65

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123150.png
Nhân viên mới đến không thích nói chuyện, cô chỉ gật đầu, bỏ giẻ lau xuống, lấy một tá bia đem đến bàn số ba.


Bàn số ba là một nhóm “giang hồ” trẻ, trông không lớn lắm, bảy chàng trai nhuộm đủ năm màu tóc, còn một người đầu đinh.


Lâm Hòa Miểu đặt bia xuống, vừa quay đi chợt có người kéo quai tạp dề của cô.


“Em gái.”


Một tên đàn ông tóc vào, tạm gọi hắn là Tóc Vàng.


Mặt Tóc Vàng nổi mụn, da sần sùi, chân mày hắn rất rậm, nhướng lên nhướng xuống, ngón tay móc lấy quai tạp dề, ánh mắt rất ngả ngớn: “Đừng đi vội thế mà, còn chưa khui bia giúp bọn anh kìa.”


Lâm Hòa Miểu quay lại, lấy đồ khui trong túi ra, động tác rất máy móc, mặt không cảm xúc khui bia cho khách, khui xong: “Dùng thong thả.”


Tóc Vàng vẫn không buông tay, đôi mắt đảo qua đảo lại đánh giá cô: “Em gái, em mấy tuổi thế?”


Em gái trông không tệ, rất ngọt ngào, mặt non mềm, chẳng qua hơi lạnh lùng, mắt như đầm nước chết, ánh mắt vô hồn, hơi ngờ nghệch.


Cô cởi tạp dề ra, không cần nữa, nói với bà chủ: “Mười giờ rồi.”


Sau mười giờ, con trai của bà chủ sẽ đến thay ca cho cô.


Tóc Vàng bắt hụt, tạp dề rơi xuống đất, hắn vuốt cằm, nói với đám bạn chè chén: “Cô em cá tính ghê.”


Đám bạn chè chén đều hùa theo, người gõ bát, kẻ huýt sáo.


Bà chủ buôn bán trên con phố này đã nhiều năm, cũng biết nhóm thanh niên này không đàng hoàng, bà trả tiền công hôm nay cho Lâm Hòa Miểu, cố ý lớn tiếng hỏi cô: “Ba cháu đến chưa? Không phải nói sẽ đến đón cháu à?”


Lâm Hòa Miểu ngẩn ra trong chốc lát, gật đầu: “Đến rồi ạ, đang ở đối diện đường đợi cháu.”


“Vậy cháu đi nhanh, đừng để ba cháu đợi lâu.”


“Dạ.”


Lâm Hòa Miểu ra khỏi quán, đi sang bên kia đường.


Tên Tóc Vàng kia bị sắc đẹp làm mờ mắt không sợ gì, trao đổi ánh mắt với tên đầu đinh ngồi cạnh mình, hai người cùng nhau im lặng đuổi theo.


Bà chủ định ngăn cản thì bị chồng mình kéo lại, chồng lắc đầu dùng khẩu hình nói: “Không đắc tội được.”


Bà chủ cũng do dự, nhìn sang bên kia đường, thấy người qua lại rất đông nên cũng không lo nữa.


Người qua lại trên phố rất đông, nhưng càng đi về phía đường quốc lộ cũ thì càng vắng vẻ. Đèn đường sáng trưng, gió thổi nhè nhẹ, bóng cây lay động.


Xung quanh càng lúc càng yên ắng, yên ắng đến mức Lâm Hòa Miểu có thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô không ngoảnh lại, chạy thẳng về phía trước.


Người phía sau đuổi theo.


Cô rẽ vào một con ngõ, hai bên ngõ đều là nhà dân, nhân lúc người phía sau chưa đuổi kịp, cô nhanh chóng trốn vào khe hở giữa hai căn nhà.


Ánh đèn không rọi tới, rất tối, cô mò mẫn theo vách tường đi sâu vào bên trong rồi ngồi xuống, ôm chặt đầu gối. Cô không dám thở mạnh, bất giác cắn chặt răng, tiếng gió bên tai bị phóng đại gấp vô số lần, làn gió rét lạnh thôi qua cổ cô tựa như lưỡi dao bén nhọn, lướt qua mồ hôi lạnh trên da.


Người đuổi đến rồi, cũng vào đây rồi…


Lâm Hòa Miểu nín thở, nhặt một viên gạch dưới đất lên, bóng người kia cách cô mỗi lúc một gần, bóng đen phủ xuống đỉnh đầu, cô bất ngờ đứng dậy, giơ viên gạch lên…


“Lâm Hòa Miểu.”


Viên gạch rơi xuống đất.


Tay cô vẫn đang run rẩy: “Trình Cập…”


Bàn tay dày rộng vươn ra trong bóng tối, đặt lên vai cô, vỗ nhẹ: “Là tôi.”


Cô lau khô mồ hôi trên tay rồi ôm lấy gã.


Trình Cập vốn định đẩy cô ra, chợt phát hiện cô đang run rẩy: “Sao thế?”


Lâm Hòa Miểu túm chặt áo chỗ eo gã, thở hổn hển: “Chân em mềm nhũn rồi.”


Trình Cập tránh vùng eo, đặt tay lên lưng cô, chỉ ôm hờ: “Sao lại sợ đến mức này? Có phải bị tôi dọa không?”


Gã đi tìm người, ngang qua con ngõ này, từ xa nhìn thấy một bóng người rất giống cô, bèn đuổi theo.


Lâm Hòa Miểu từ từ bình tĩnh lại, buông tay: “Có hai người bám theo em.”


“Nam hay nữ?”


“Nam.”


Trình Cập liếm răng hàm, bật đèn pin của di động lên, đưa di động cho cô cầm: “Em cầm lấy, rọi về phía con đường ngoài kia, phải để tôi nhìn thấy ánh sáng, biết chưa?”


Cô nói biết rồi, cầm di động chiếu lên mặt gã, cô nhìn gã: “Nếu đánh không lại chúng thì anh hãy gọi em.”


Tia sáng rơi trên khóe môi gã, gã đang cười: “Gọi em thì làm được gì?”


Cô nhặt viên gạch khi nãy lên.


“Em bảo vệ anh.”


Ngốc thật.


Cũng phải, cô mới mười tám, bọn trẻ ở độ tuổi này vẫn còn ngây thơ đơn thuần, chỉ cầm một viên gạch trong tay cũng dám chống lại thế giới.


Trình Cập vỗ vai cô: “Bảo vệ tốt bản thân em là được rồi, đừng ra ngoài, ở đây đợi tôi.”


Gã dặn dò xong liền đi mất.


Lâm Hòa Miểu ôm viên gạch, đi đến rìa kẽ hở, vị trí này vừa bảo vệ được cô, vừa gần gã nhất, cô bám sát tường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đong đưa di động để ánh sáng rọi xuống mặt đường.


Trình Cập ngoảnh lại nhìn luồng sáng đong đưa, xác nhận cô vẫn an toàn bèn ra ngoài ngõ, gã thấy hai tên thanh niên đang đứng trên đường quốc lộ cũ nhìn dáo dác.


Đầu Đinh nói: “Tôi thấy cô ta chạy vào con ngõ kia.”


Tóc Vàng bảo hắn đi cùng, nói muốn đuổi theo em gái kia vui vẻ một phen, hai người vừa qua đường đã bị chặn lại.


Tóc Vàng hất cằm, hống hách hỏi: “Anh là ai?”


Trình Cập lấy bật lửa ra, ấn xuống, đốm lửa xanh bỗng chốc hắt vào mắt gã: “Ông nội mày đây.”


“Muốn chết đúng không?”


Tóc Vàng và Đầu Đình nhìn nhau, hai người cùng xông lên, Trình Cập xoay bật lửa, đẩy phần đáy một cái, một lưỡi dao mảnh chui ra khỏi bật lửa.


Chiếc bật lửa này gã đoạt được từ chỗ Nhung Lê, Nhung Lê có một bộ óc IQ cao, từng học cơ khí một thời gian rồi chế ra món đồ chơi này, dùng cũng được lắm.


Trình Cập lười lãng phí thời gian, một cú đá xoáy vào bụng Đầu Đinh, một tay túm lấy cú đấm của Tóc Vàng, kéo người lại gần, bật lửa xoay một trăm tám mươi độ, gã vung tay, lưỡi dao đã kề lên cổ Tóc Vàng.


Đầu Đinh vị đá ngã lăn ra đất bị đau kêu oai oái.


“Cô gái mà bọn này vừa mới bám theo là người nhà tao.” Trình Cập vỗ lưỡi dao lên mặt Tóc Vàng, “Sau này nhìn thấy con bé phải trông chừng con ngươi của bọn mày cho kỹ, biết chưa? Bằng không,“


Gã nhấc tay lên…


Tóc Vàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại ngay, lưỡi dao quét qua mí mắt hắn.


Trình Cập lau sạch lưỡi dao, đẩy nó trở vào trong bật lửa: “Bằng không, ông đây cho mày mù luôn.”


Dứt lời, tròng mắt máu me trồi lên khỏi mí mắt Tóc Vàng, hắn ôm mắt hét lớn: “Á á á á á á á á….”


“Kêu gì mà kêu?”


Trình Cập nói với vẻ rất thờ ơ, nhưng Tóc Vàng và Đầu Đinh bị dọa, không dám hé thêm một tiếng nào nữa.


Bởi mới nói, người ác phải cho người ác trị, không bị xã hội vùi dập một chút thì chúng còn tưởng mình xưng bá cả con phố này thật.


Trình Cập cất di động, ngoảnh đầu nhìn thấy một cái đầu ló ra từ vách tường phía sau, gã đi qua đó: “Nhìn thấy hết rồi à?”


Lâm Hòa Miểu vứt viên gạch đi: “Không nhìn thấy.” Gã không muốn cô nhìn, cô sẽ xem như không thấy.


“Đi thôi, tôi đưa em về.” Gã hỏi, “Em ở đâu?”


Lâm Hòa Miểu vẫn đang cầm di động của gã, vội đuổi theo soi đường cho gã: “Nhà nghỉ đằng sau chợ.”


Trình Cập bỏ tay vào túi, chậm rãi bước đi, chiếc bóng in trên nền đất cũng di chuyển chậm rãi: “Mấy ngày nay đều ở đó à?”


“Ừm.”


Gã quay đầu nhin cô: “Sao không đi học?”


“Em phải kiếm tiền.” Không phải cô đang than phiền mà đang kể cho gã nghe chuyện của mình một cách rất bình tĩnh, “Ngủ cũng cần tiền, ăn cũng cần tiền, em còn phải để dành tiền học phí đại học nữa.”


Con gái nhà khác ở độ tuổi này đang làm gì nhỉ?


Trình Cập nghĩ, con gái nên được yêu thương chiều chuộng vẫn hay hơn.


“Bình thường không có việc gì cứ chạy đến tìm tôi, lúc có việc sao lại không đến nữa.” Giọng điệu gã như đang trách móc.


Cô ngẩng khuôn mặt non nớt lên, vẫn chưa lớn hẳn, trông còn rất ngây ngô, chỉ là ánh mắt không hợp với tuổi, ương bướng nói: “Có việc mới không thể đi tìm.”


Lâm Hòa Miểu nghĩ thế này, giờ cô vẫn còn quá nhỏ, không cho được gã thứ gì tốt, nhưng ít ra không thể mang mấy thứ không tốt đến cho gã.


Cô rất giống con chó con Trình Cập từng nhặt được, sức khỏe của chó con không tốt, rất yếu ớt, không biết bị ai đánh gãy mất một chân, gã cho nó ăn vài lần, nó liền xem gã là chủ của mình, hễ nhìn thấy gã là vẫy đuôi, có lần không biết đi đâu nhặt được một tấm chăn rách, nó hí hửng tha đến cho gã, bỏ xuống rồi chạy đi mất. Về sau con chó không cầm cự được nữa, nó bèn trốn mất, lặng lẽ chết đi.


Cô thật sự rất giống, Trình Cập đưa tay ra, muốn xoa đầu cô, còn chưa chạm vào cô đã nói: “Em đến nơi rồi.”


Trình Cập thu tay về.


Lâm Hòa Miểu đắn đo một lúc, dè dặt hỏi gã: “Anh có muốn vào trong ngồi chơi lát không?”


Trình Cập nhìn nhà nghỉ, là loại rất bình thường, trang trí cũng rất tệ: “Đây là nhà nghỉ.” Vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc, “Sau này em phải nhớ, không được cùng đàn ông đi vào mấy chỗ này.”


Lâm Hòa Miểu nửa hiểu nửa không: “Anh cũng không được sao?”


“Tôi ngoại lệ.” Gã đi thẳng vào trong, “Em ở phòng nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom