Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chậc chậc, Nhung Lục gia nghĩ thông suốt rồi sao?
Trình Cập hào hứng, thăm dò trước: “Trước đây anh làm thế nào?”
“Ngó lơ.”
Vậy mới đúng phong cách Nhung Lê.
Trình Cập phơi nắng, ung dung nhịp chân, khích lệ Nhung Lê: “Anh có thể tiếp tục làm vậy.”
Anh nói: “Không được.”
Trình Cập chắc chắn rồi: “Từ Đàn Hề tỏ tình với anh rồi à?”
Nhung Lê không thừa nhận: “Không có.”
Trình Cập nhìn anh đăm đăm.
Nhung Lê uống rượu không đỏ mặt, nhưng sẽ đỏ tai, giống như lúc này.
Trình Cập biết anh đã nhiều năm, từng thấy đủ loại dáng vẻ của anh, suy sụp, chán nản, tàn bạo, trơ lì, hai tay nhuốm đầy máu, chân giẫm đạp xương cốt, thậm chí là mất kiểm soát tự tàn hại mình, chỉ chưa từng thấy anh đỏ vành tai khi không uống rượu.
Trình Cập thật không ngờ được, thời buổi này con sói chưa bị thuần hóa lại có ngây ngô đến thế.
Thôi, không vạch trần anh, làm anh em cây khế cùng trấn, Trình Cập đại phát từ bi chỉ điểm chút cho anh: “Nếu từ chối quá khó khăn thì chấp nhận đi.”
Trước đây Nhung Lê từng có khuynh hướng tự ngược đãi và tự sát, bác sĩ tâm lí từng can thiệp điều trị cho anh nhưng hiệu quả không cao, cuối cùng vẫn do anh tự mình vượt qua, dù sao muốn sống cũng ở anh, không muốn sống cũng ở anh.
Nhưng nay đã khác xưa.
Giờ Nhung Lê đã khác, khả năng thấu cảm của anh có được nâng cao hay không chưa rõ, bệnh mù cảm xúc có khỏi hay chưa cũng không rõ, nhưng rất rõ ràng, anh đã chịu sự ảnh hưởng của Từ Đàn Hề, còn có thằng nhóc mập trong nhà anh, cũng đang ngấm ngầm từng chút “đồng hóa” anh. Có lẽ trẻ con có khả năng cảm hóa, từ khi đến trấn Tường Vân, khuynh hướng bạo lực, khuynh hướng phản xã hội của Nhung Lê đều khá hơn rất nhiều, dần dà cũng ra dáng con người.
Đã là con người, yêu đương chút cũng không sao.
Trình Cập góp ý rất khách quan: “Nếu Từ Đàn Hề chỉ đơn thuần muốn tấm thân của anh, không phải muốn cái mạng của anh, tôi thấy anh có thể…” Gã nhướng mày, “Đầu hàng thử?”
Dây áo hoodie rủ xuống vướng víu, Nhung Lê dùng một tay thắt nút dây lại, ngồi xổm sắp xếp bưu kiện, giọng điệu hờ hững, không mang theo bao nhiêu cảm xúc: “Tôi hỏi anh làm thế nào để từ chối người ta, không bảo anh góp ý.”
Tuy là anh em cây khế, nhưng Trình Cập rất hiểu Nhung Lê, anh không thể ngó lơ được vì mềm lòng, khăng khăng muốn từ chối là vì lí trí.
Từ Đàn Hề mà đi theo Nhung Lê, sau này chắc sẽ không thể có cuộc sống yên ổn.
Trình Cập không khuyên nữa: “Hẹn người ta ra, thẳng mặt từ chối.”
Nhung Lê im lặng rất lâu, ngước lên nhìn Trình Cập, vẻ ngờ nghệch: “Lỡ cô ấy khóc thì làm sao?”
Trình Cập: “…”
Mấy hôm trước còn nói người ta có ý đồ xấu, mới có mấy ngày đã không muốn thấy người ta khóc rồi? Đám con gái muốn trèo lên giường anh ngày trước, ai ai cũng bị ném ra ngoài chật vật khôn tả, khóc như hoa lê dưới mưa cũng không thấy anh nương tay lấy một cái.
Trình Cập trả lời anh bằng một câu rất gợi đòn: “Thế để ông đây đi dỗ giúp anh nhé?”
Mẹ kiếp, đang bắt một gã đểu làm chuyên gia tình cảm đấy à?
Nhung Lê rời khỏi kệ hàng, đến đá vào chân đang gác trên rổ đựng hàng của Trình Cập: “Về cửa hàng của anh đi, đừng ở đây cản đường cản lối.”
Trình Cập thản nhiên phủi ống quần, soi màn hình di động vuốt mái tóc màu xanh đen của gã: “Qua cầu rút ván, bạn cùng trấn như anh chả tử tế chút nào.”
Bạn Nhung cùng trấn không đếm xỉa đến gã.
Bạn Trình cùng trấn lấy một que kẹo trong cửa hàng của bạn Nhung cùng trấn, ngậm kẹo bỏ về. Vừa đi qua đường, gã nhận được điện thoại: “A lô.”
Giọng một cô gái: “Xin hỏi có phải phụ huynh của Lâm Hòa Miểu không?”
Trình Cập không muốn lo chuyện bao đồng: “Không phải.”
Đối phương chắc đã đi kiểm tra lại số điện thoại, lát sau, đầu dây bên kia nói: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
“Đợi chút.”
Cô gái kia chưa cúp máy.
Trình Cập cắn nát kẹo: “Là tôi đây.”
Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Lâm Hòa Miểu, anh là?”
Lần trước Trình Cập đi họp phụ huynh cho Lâm Hòa Miểu còn gì, chắc lúc đó đã để lại số điện thoại.
Gã đáp: “Anh trai cô bé.”
“Là thế này, trò Lâm Hòa Miểu đã nhiều ngày không đến trường, cũng không xin tôi cho nghỉ phép, không biết có phải trong nhà có việc gì chăng?”
Trình Cập dừng bước, va phải người đi đường từ đối diện tới, đối phương xin lỗi, gã không có phản ứng, vẫn mải nghe điện thoại: “Vắng học mấy ngày rồi?”
“Lần cuối tôi gặp trò ấy là thứ Sáu tuần trước.” Cô chủ nhiệm lớp ở đầu dây bên kia hết lời khuyên nhủ, “Tuy trò ấy đã được tuyển thẳng, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ chuyên cần, dù sao thì vẫn chưa nhận được giấy thông báo, trước khi nhận được không thể lơ là được.”
Trình Cập không thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua đang rảnh rỗi quá thôi: “Tôi sẽ nhanh chóng trả lời cô, nếu cô bé quay lại trường, cũng phiền cô gọi lại cho tôi.”
“Được.”
Trình Cập lái xe xuống thôn, hỏi đường hai người, tìm đến nhà Lâm Hòa Miểu, gã gõ cửa.
Người bên trong hỏi: “Ai đó?”
Người ra mở cửa là anh trai của Lâm Hòa Miểu, Lâm Tiến Bảo, anh ta ngoài hai mươi tuổi, ngoại hình hơi đáng lo ngại, thấp hơn Trình Cập một cái đầu.
Trình Cập hỏi: “Lâm Hòa Miểu có nhà không?”
Lâm Tiến Bảo quan sát gã, người thì không nhận ra, nhưng nhãn hiệu quần áo thì Lâm Tiến Bảo nhận ra, là một người giàu có: “Anh là ai?”
Trình Cập bịa ra một thân phận: “Thầy giáo em ấy.”
Ngô Thụ Phượng ở trong sân chơi với cháu nội nghe nói thầy giáo đến, lập tức chạy lại hỏi: “Có phải con ranh kia gây chuyện gì ở trường rồi không?”
“Không phải, tôi tìm em ấy vì việc khác.”
Giọng điệu Ngô Thụ Phượng rất gắt gỏng, rất bực bội: “Nó không có nhà.”
“Ờ.”
Ờ xong, Trình Cập nhấc chân đi thẳng vào trong.
Ngô Thụ Phượng vội hét lên: “Này, này, này, anh làm gì vậy hả! Tôi có cho anh vào nhà sao?”
Nhà Lâm Hòa Miểu là một căn nhà trệt, cửa mở rộng, đứng ở cửa phòng khách có thể thấy được toàn bộ bên trong. Trình Cập quét mắt nhìn một lượt, không thấy người đâu.
“Em ấy đang ở đâu?”
Ngô Thụ Phượng nghĩ bụng, con nhóc này đúng là hồ li tinh mà, giờ còn biết dụ dỗ đàn ông: “Ai mà biết nó chạy đi đâu chơi bời rồi.” Bà ta chép miệng, “Nói không chừng bị thằng đàn ông nào đó dụ đi rồi rồi.”
Lâm Tảo Sinh ngồi trước cửa lặt rau nghe được bèn ngẩng đầu nhìn vợ mình, dường như bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Có người lên tiếng, là đứa bé đang ngồi trên xe đồ chơi: “Cô đi rồi, đi rồi!”
Trình Cập nhìn đứa bé, lại nhìn mấy người lớn, gã đã hơi hiểu tại sao Lâm Hòa Miểu lại phải nhờ gã đi họp phụ huynh rồi.
Trình Cập hỏi bà Ngô Thụ Phượng, giọng điệu mỉa mai: “Bà là mẹ ghẻ của Lâm Hòa Miểu à?”
Không đợi trả lời gã đã quay người bỏ đi.
Ngô Thụ Phượng ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra đối phương đang nhạo báng bà ta, lửa giận bốc lên, đang định mắng lại người ta đã ra khỏi nhà rồi: “Người gì đâu thế này!”
Lâm Tiến Bảo buông một câu: “Người đó giàu lắm, nguyên một cây đồ hiệu.”
“Nhìn không ra, con nhóc đó giỏi dụ dỗ thật…”
Lâm Tảo Sinh ném rau đi: “Đủ rồi!”
Ngô Thụ Phượng còn lớn giọng hơn: “Ông hét cái gì mà hét!” Sau đó bà ta bắt đầu cằn nhằn, cằn nhằn chồng vô dụng, cằn nhằn mẹ chồng mê tín, cằn nhằn con trai không nên thân, cằn nhằn hàng xóm lắng giềng cười nhạo bà ta sinh ra đứa con gái tự kỷ.
Lâm Tảo Sinh lặng lẽ rời khỏi nhà.
Ông ta đuổi theo Trình Cập.
“Thầy giáo đợi chút.”
Trình Cập hạ kính xe xuống.
Lâm Tảo Sinh còng lưng, mới khoảng năm mươi tuổi mà tóc đã hoa râm: “Hòa Miểu bỏ nhà đi đã mấy ngày rồi, con bé không mang theo gì cả, không biết ở bên ngoài ra sao nữa.”
Giọng ông ta nghe rất lo lắng.
Trình Cập hỏi: “Các người không đi tìm em ấy à?”
Lâm Tảo Sinh đỏ mặt tía tai ấp a ấp úng.
Trình Cập đã hiểu gia đình này rồi, không nổi nóng, chỉ cười hỏi: “Ông là ba dượng của Lâm Hòa Miểu đúng không?”
Mắng xong, gã đánh bánh lái.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trình Cập hào hứng, thăm dò trước: “Trước đây anh làm thế nào?”
“Ngó lơ.”
Vậy mới đúng phong cách Nhung Lê.
Trình Cập phơi nắng, ung dung nhịp chân, khích lệ Nhung Lê: “Anh có thể tiếp tục làm vậy.”
Anh nói: “Không được.”
Trình Cập chắc chắn rồi: “Từ Đàn Hề tỏ tình với anh rồi à?”
Nhung Lê không thừa nhận: “Không có.”
Trình Cập nhìn anh đăm đăm.
Nhung Lê uống rượu không đỏ mặt, nhưng sẽ đỏ tai, giống như lúc này.
Trình Cập biết anh đã nhiều năm, từng thấy đủ loại dáng vẻ của anh, suy sụp, chán nản, tàn bạo, trơ lì, hai tay nhuốm đầy máu, chân giẫm đạp xương cốt, thậm chí là mất kiểm soát tự tàn hại mình, chỉ chưa từng thấy anh đỏ vành tai khi không uống rượu.
Trình Cập thật không ngờ được, thời buổi này con sói chưa bị thuần hóa lại có ngây ngô đến thế.
Thôi, không vạch trần anh, làm anh em cây khế cùng trấn, Trình Cập đại phát từ bi chỉ điểm chút cho anh: “Nếu từ chối quá khó khăn thì chấp nhận đi.”
Trước đây Nhung Lê từng có khuynh hướng tự ngược đãi và tự sát, bác sĩ tâm lí từng can thiệp điều trị cho anh nhưng hiệu quả không cao, cuối cùng vẫn do anh tự mình vượt qua, dù sao muốn sống cũng ở anh, không muốn sống cũng ở anh.
Nhưng nay đã khác xưa.
Giờ Nhung Lê đã khác, khả năng thấu cảm của anh có được nâng cao hay không chưa rõ, bệnh mù cảm xúc có khỏi hay chưa cũng không rõ, nhưng rất rõ ràng, anh đã chịu sự ảnh hưởng của Từ Đàn Hề, còn có thằng nhóc mập trong nhà anh, cũng đang ngấm ngầm từng chút “đồng hóa” anh. Có lẽ trẻ con có khả năng cảm hóa, từ khi đến trấn Tường Vân, khuynh hướng bạo lực, khuynh hướng phản xã hội của Nhung Lê đều khá hơn rất nhiều, dần dà cũng ra dáng con người.
Đã là con người, yêu đương chút cũng không sao.
Trình Cập góp ý rất khách quan: “Nếu Từ Đàn Hề chỉ đơn thuần muốn tấm thân của anh, không phải muốn cái mạng của anh, tôi thấy anh có thể…” Gã nhướng mày, “Đầu hàng thử?”
Dây áo hoodie rủ xuống vướng víu, Nhung Lê dùng một tay thắt nút dây lại, ngồi xổm sắp xếp bưu kiện, giọng điệu hờ hững, không mang theo bao nhiêu cảm xúc: “Tôi hỏi anh làm thế nào để từ chối người ta, không bảo anh góp ý.”
Tuy là anh em cây khế, nhưng Trình Cập rất hiểu Nhung Lê, anh không thể ngó lơ được vì mềm lòng, khăng khăng muốn từ chối là vì lí trí.
Từ Đàn Hề mà đi theo Nhung Lê, sau này chắc sẽ không thể có cuộc sống yên ổn.
Trình Cập không khuyên nữa: “Hẹn người ta ra, thẳng mặt từ chối.”
Nhung Lê im lặng rất lâu, ngước lên nhìn Trình Cập, vẻ ngờ nghệch: “Lỡ cô ấy khóc thì làm sao?”
Trình Cập: “…”
Mấy hôm trước còn nói người ta có ý đồ xấu, mới có mấy ngày đã không muốn thấy người ta khóc rồi? Đám con gái muốn trèo lên giường anh ngày trước, ai ai cũng bị ném ra ngoài chật vật khôn tả, khóc như hoa lê dưới mưa cũng không thấy anh nương tay lấy một cái.
Trình Cập trả lời anh bằng một câu rất gợi đòn: “Thế để ông đây đi dỗ giúp anh nhé?”
Mẹ kiếp, đang bắt một gã đểu làm chuyên gia tình cảm đấy à?
Nhung Lê rời khỏi kệ hàng, đến đá vào chân đang gác trên rổ đựng hàng của Trình Cập: “Về cửa hàng của anh đi, đừng ở đây cản đường cản lối.”
Trình Cập thản nhiên phủi ống quần, soi màn hình di động vuốt mái tóc màu xanh đen của gã: “Qua cầu rút ván, bạn cùng trấn như anh chả tử tế chút nào.”
Bạn Nhung cùng trấn không đếm xỉa đến gã.
Bạn Trình cùng trấn lấy một que kẹo trong cửa hàng của bạn Nhung cùng trấn, ngậm kẹo bỏ về. Vừa đi qua đường, gã nhận được điện thoại: “A lô.”
Giọng một cô gái: “Xin hỏi có phải phụ huynh của Lâm Hòa Miểu không?”
Trình Cập không muốn lo chuyện bao đồng: “Không phải.”
Đối phương chắc đã đi kiểm tra lại số điện thoại, lát sau, đầu dây bên kia nói: “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
“Đợi chút.”
Cô gái kia chưa cúp máy.
Trình Cập cắn nát kẹo: “Là tôi đây.”
Cô gái tự giới thiệu: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Lâm Hòa Miểu, anh là?”
Lần trước Trình Cập đi họp phụ huynh cho Lâm Hòa Miểu còn gì, chắc lúc đó đã để lại số điện thoại.
Gã đáp: “Anh trai cô bé.”
“Là thế này, trò Lâm Hòa Miểu đã nhiều ngày không đến trường, cũng không xin tôi cho nghỉ phép, không biết có phải trong nhà có việc gì chăng?”
Trình Cập dừng bước, va phải người đi đường từ đối diện tới, đối phương xin lỗi, gã không có phản ứng, vẫn mải nghe điện thoại: “Vắng học mấy ngày rồi?”
“Lần cuối tôi gặp trò ấy là thứ Sáu tuần trước.” Cô chủ nhiệm lớp ở đầu dây bên kia hết lời khuyên nhủ, “Tuy trò ấy đã được tuyển thẳng, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ chuyên cần, dù sao thì vẫn chưa nhận được giấy thông báo, trước khi nhận được không thể lơ là được.”
Trình Cập không thích lo chuyện bao đồng, chẳng qua đang rảnh rỗi quá thôi: “Tôi sẽ nhanh chóng trả lời cô, nếu cô bé quay lại trường, cũng phiền cô gọi lại cho tôi.”
“Được.”
Trình Cập lái xe xuống thôn, hỏi đường hai người, tìm đến nhà Lâm Hòa Miểu, gã gõ cửa.
Người bên trong hỏi: “Ai đó?”
Người ra mở cửa là anh trai của Lâm Hòa Miểu, Lâm Tiến Bảo, anh ta ngoài hai mươi tuổi, ngoại hình hơi đáng lo ngại, thấp hơn Trình Cập một cái đầu.
Trình Cập hỏi: “Lâm Hòa Miểu có nhà không?”
Lâm Tiến Bảo quan sát gã, người thì không nhận ra, nhưng nhãn hiệu quần áo thì Lâm Tiến Bảo nhận ra, là một người giàu có: “Anh là ai?”
Trình Cập bịa ra một thân phận: “Thầy giáo em ấy.”
Ngô Thụ Phượng ở trong sân chơi với cháu nội nghe nói thầy giáo đến, lập tức chạy lại hỏi: “Có phải con ranh kia gây chuyện gì ở trường rồi không?”
“Không phải, tôi tìm em ấy vì việc khác.”
Giọng điệu Ngô Thụ Phượng rất gắt gỏng, rất bực bội: “Nó không có nhà.”
“Ờ.”
Ờ xong, Trình Cập nhấc chân đi thẳng vào trong.
Ngô Thụ Phượng vội hét lên: “Này, này, này, anh làm gì vậy hả! Tôi có cho anh vào nhà sao?”
Nhà Lâm Hòa Miểu là một căn nhà trệt, cửa mở rộng, đứng ở cửa phòng khách có thể thấy được toàn bộ bên trong. Trình Cập quét mắt nhìn một lượt, không thấy người đâu.
“Em ấy đang ở đâu?”
Ngô Thụ Phượng nghĩ bụng, con nhóc này đúng là hồ li tinh mà, giờ còn biết dụ dỗ đàn ông: “Ai mà biết nó chạy đi đâu chơi bời rồi.” Bà ta chép miệng, “Nói không chừng bị thằng đàn ông nào đó dụ đi rồi rồi.”
Lâm Tảo Sinh ngồi trước cửa lặt rau nghe được bèn ngẩng đầu nhìn vợ mình, dường như bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Có người lên tiếng, là đứa bé đang ngồi trên xe đồ chơi: “Cô đi rồi, đi rồi!”
Trình Cập nhìn đứa bé, lại nhìn mấy người lớn, gã đã hơi hiểu tại sao Lâm Hòa Miểu lại phải nhờ gã đi họp phụ huynh rồi.
Trình Cập hỏi bà Ngô Thụ Phượng, giọng điệu mỉa mai: “Bà là mẹ ghẻ của Lâm Hòa Miểu à?”
Không đợi trả lời gã đã quay người bỏ đi.
Ngô Thụ Phượng ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra đối phương đang nhạo báng bà ta, lửa giận bốc lên, đang định mắng lại người ta đã ra khỏi nhà rồi: “Người gì đâu thế này!”
Lâm Tiến Bảo buông một câu: “Người đó giàu lắm, nguyên một cây đồ hiệu.”
“Nhìn không ra, con nhóc đó giỏi dụ dỗ thật…”
Lâm Tảo Sinh ném rau đi: “Đủ rồi!”
Ngô Thụ Phượng còn lớn giọng hơn: “Ông hét cái gì mà hét!” Sau đó bà ta bắt đầu cằn nhằn, cằn nhằn chồng vô dụng, cằn nhằn mẹ chồng mê tín, cằn nhằn con trai không nên thân, cằn nhằn hàng xóm lắng giềng cười nhạo bà ta sinh ra đứa con gái tự kỷ.
Lâm Tảo Sinh lặng lẽ rời khỏi nhà.
Ông ta đuổi theo Trình Cập.
“Thầy giáo đợi chút.”
Trình Cập hạ kính xe xuống.
Lâm Tảo Sinh còng lưng, mới khoảng năm mươi tuổi mà tóc đã hoa râm: “Hòa Miểu bỏ nhà đi đã mấy ngày rồi, con bé không mang theo gì cả, không biết ở bên ngoài ra sao nữa.”
Giọng ông ta nghe rất lo lắng.
Trình Cập hỏi: “Các người không đi tìm em ấy à?”
Lâm Tảo Sinh đỏ mặt tía tai ấp a ấp úng.
Trình Cập đã hiểu gia đình này rồi, không nổi nóng, chỉ cười hỏi: “Ông là ba dượng của Lâm Hòa Miểu đúng không?”
Mắng xong, gã đánh bánh lái.