Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Anh,“ Nhung Quan Quan bám trên khung cửa, “Anh ở ngoài làm gì thế?”
Anh trai cậu nói: “Hút thuốc.”
Hút thuốc?
Nhung Quan Quan lập tức đọc “Một điếu thuốc nho nhỏ, tác hại cực kỳ to, bớt hút một điếu thuốc, sung sướng hơn thần tiên!”
Năm ngoái có người vứt đầu lọc thuốc lá lung tung, gây ra hỏa hoạn, đầu năm nay, ủy ban thị trấn dán biểu ngữ cấm hút thuốc trên vách tường cách thôn xã, Quan Nhung Nhung thường nghe các cô các thím trong thôn lấy đó để dạy dỗ các ông chồng hút thuốc, cậu có trí nhớ tốt, nghe vài lần là thuộc nằm lòng rồi.
Trong ấn tượng của Quan Nhung Nhung, anh trai cậu rất ít khi hút thuốc, ít ra thì cậu chưa thấy bao giờ.
Cậu tò mò hỏi: “Anh, sao anh lại hút thuốc vậy?” Anh trai là thanh niên tốt của xã hội, thanh niên tốt không hút thuốc đâu.
Vì bực bội.
Nhung Lê dụi tắt thuốc, xòe tay nhìn vật nằm trong lòng bàn tay mình, một máy quay cỡ nhỏ, tìm được trong chậu cây đối diện phòng tắm của Từ Đàn Hề.
Là Nhung Đại Phú lắp.
Nhung Lê vốn chỉ đi ngang qua, chuyện không liên quan gì đến anh, nhưng khi vợ của Nhung Đại Phú đứng trước cửa nhà Lý Ngân Nga chửi bới ném váy, vạt váy đã hất trúng người anh.
Chắc không chỉ trộm váy thôi, sau đó anh tìm được máy quay.
“Anh.”
Nhung Lê đang suy nghĩ, không đáp lại, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí trên ngày mỗi lúc một nặng hơn.
“Anh.” Em đói rồi.
“Anh.” Bánh kem chảy rồi.
“Anh.” Ăn nhanh đi.
“Anh…”
Nhung Lê đạp cửa một cái, cậu nhóc mập mạp nào đó lâp tức im như thóc.
Anh đứng bên ngoài một lúc mới vào nhà, đi thẳng lên tầng, thay quần áo, lấy bao tay và khẩu trang, bỏ vào túi rồi trở xuống, cuối cùng lấy đèn pin, suốt cả quá trình đều sa sầm mặt.
Nhung Quan Quan biết, lấy đèn pin là chuẩn bị ra ngoài: “Anh, anh đi đâu vậy?”
Nhung Lê ngồi xổm xuống thắt dây giày, anh rủ mi che đi sự u ám nơi đáy mắt: “Có một con heo không ngoan.”
Nhung Quan Quan chỉ có bằng mẫu giáo: “???”
Anh trai cậu lại lên tầng, lát sau đội mũ lưỡi trai đi xuống: “Anh đặt đồ ăn rồi, không cần đợi anh, giao đến thì em tự ăn trước.”
“Dạ.”
Nhung Quan Quan không biết anh trai sẽ làm gì con heo không ngoan, cũng không dám hỏi.
Trước khi ra khỏi nhà Nhung Lê dặn dò: “Ăn cơm xong không được chạy lung tung, ở yên trong nhà, em có thể xem tivi, nhưng ngoài tivi ra, không được đụng vào các thiết bị điện khác, nhất là máy sưởi, nếu lạnh thì em ra sân nhảy nhót.”
Nhung Quan Quan ngoan như chú gà con: “Em biết rồi ạ.”
Nhung Lê bật đèn pin, ra khỏi nhà.
Mười giờ mười ba phút.
Từ Đàn Hề nhận được điện thoại của Vạn Triều Minh.
“Cô Từ.”
Từ Đàn Hề bật loa ngoài rồi đặt điện thoại sang bên cạnh, ngồi trước gương trang điểm, tháo hoa tai xuống: “Đã làm xong việc rồi chứ?”
Vạn Triều Minh ấp a ấp úng.
Cô bỏ hoa tai vào hộp trang sức: “Gặp phải vấn đề gì sao?”
Không làm xong việc, Vạn Triều Minh hơi chột dạ: “Tôi và các anh em đã đến muộn, khi đến nơi Nhung Đại Phú đã bị người khác dạy dỗ xong rồi.”
Từ Đàn Hề im lặng trong chốc lát: “Biết là ai không?”
Không biết.
Khi đó Vạn Triều Minh không đi vào, cũng không chứng kiến cả quá trình, chỉ nhìn thấy kết quả… Nhung Đại Phú bị treo trên cây như một con heo chết.
Nhưng Vạn Triều Minh có nhìn thấy “hung thủ” sau khi “gây án” xong: “Là một người đàn ông, đeo khẩu trang màu đen, không nhìn thấy mặt.” Anh ta nhớ kỹ lại, “Người đó rất cao, mặc nguyên bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai bên ngoài mũ áo hoodie.”
Đúng rồi, “hung thủ” còn có một món công cụ, được đặt bên ngoài nhà Nhung Đại Phú.
“Anh ta có chiếc đèn pin cực kỳ sáng.”
Sợi dây chuyền Từ Đàn Hề vừa tháo ra rơi xuống sàn, trong gương, cô nghiêng đầu thất thần.
Vạn Triều Minh đợi hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn im bặt: “Cô Từ?”
“Cô Từ, cô còn đó không?”
“Cô…”
Từ Đàn Hề đột nhiên hỏi: “Có đổ máu không?”
Vạn Triều Minh đáp: “Có.”
Đầu và tay của Nhung Đại Phú toàn là máu.
“Anh Vạn,“ Từ Đàn Hề nhẹ nhàng từ tốn, “Có một chuyện muốn nhờ anh.”
Ngữ khí của cô càng dịu dàng, Vạn Triều Minh càng nơm nớp: “Cô… cô cứ nói.”
Cô nói ngắn gọn, nhỏ nhẹ: “Anh hãy quên tất cả những gì vừa nhìn thấy đi, nếu có người nào khác cũng nhìn thấy thì… bịt miệng toàn bộ.”
Vạn Triều Minh không hiểu, vị cô Cả này sao lại muốn bao che cho tên “hung thủ” kia? Anh ta cũng không dám hỏi, vội nhận lời ngay: “Cô yên tâm, tôi và đám anh em đều rất kín miệng.”
Từ Đàn Hề cảm ơn: “Cảm ơn anh Vạn.”
Anh Vạn sợ muốn ngu người đến nơi rồi đây này.
Sau khi cúp máy, Từ Đàn Hề ngồi trước gương trầm tư suy nghĩ, cô nghi ngờ Nhung Đại Phú đã gắn máy quay lén, nhưng tìm không thấy, bị Nhung Lê lấy mất rồi chăng?
Nhung Đại Phú gieo gió gặt bão, thật ra cô vẫn luôn biết Nhung Lê không phải người lương thiện, nhưng không sao, cái cô yêu cũng không phải sự lương thiện của anh, dù bắt đầu từ ơn cứu mạng, nhưng cô cũng biết rõ, nếu cứu cô là người khác, câu chuyện sẽ kết thúc bằng một tấm chi phiếu.
Nhung Lê thì khác, lần đầu tiên gặp anh cô đã biết mình xong đời rồi, trên người anh có tất cả những đặc điểm mà cô thích.
Có thể nói khái quát bằng một câu rất tầm thường: Kiếp trước kiếp này, số phận an bài.
Rất vô lí, nhưng cô chấp nhận.
Cô đứng dậy, mặc áo khoác vào.
Lý Ngân Nga vẫn chưa ngủ, bếp lò đang cắm điện, bà ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy Từ Đàn Hề xuống lầu bèn hỏi: “Sao cháu còn chưa ngủ?”
Từ Đàn Hề đáp: “Vẫn chưa buồn ngủ ạ.”
Cô đi lấy đèn lồng thủ công.
“Ra ngoài à?”
“Vâng.”
Lý Ngân Nga không hỏi nhiều, người trẻ tuổi mà, tinh thần dồi dào, bà hiểu, bà hiểu.
Từ Đàn Hề xách đèn lồng ra khỏi nhà, đi vào trong ngõ. Đêm đã khuya, bên ngoài rất yên ắng, đèn lồng trước cửa nhà lối xóm đều đã tắt, xa xa có tiếng còi xe, gần gần có tiếng chó đang sủa.
Từ Đàn Hề đứng bên đường, im lặng chờ đợi.
Thật lâu thật lâu sau, có ánh sáng rọi từ đầu ngõ vào, một bóng dáng mơ hồ ngược sáng đi từ trong bóng tối xa xa lại gần.
Vạn Triều Minh tả rằng: “Người đó rất cao, mặc nguyên bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai bên ngoài mũ áo hoodie.”
Không sai, là người trong lòng của cô.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Anh trai cậu nói: “Hút thuốc.”
Hút thuốc?
Nhung Quan Quan lập tức đọc “Một điếu thuốc nho nhỏ, tác hại cực kỳ to, bớt hút một điếu thuốc, sung sướng hơn thần tiên!”
Năm ngoái có người vứt đầu lọc thuốc lá lung tung, gây ra hỏa hoạn, đầu năm nay, ủy ban thị trấn dán biểu ngữ cấm hút thuốc trên vách tường cách thôn xã, Quan Nhung Nhung thường nghe các cô các thím trong thôn lấy đó để dạy dỗ các ông chồng hút thuốc, cậu có trí nhớ tốt, nghe vài lần là thuộc nằm lòng rồi.
Trong ấn tượng của Quan Nhung Nhung, anh trai cậu rất ít khi hút thuốc, ít ra thì cậu chưa thấy bao giờ.
Cậu tò mò hỏi: “Anh, sao anh lại hút thuốc vậy?” Anh trai là thanh niên tốt của xã hội, thanh niên tốt không hút thuốc đâu.
Vì bực bội.
Nhung Lê dụi tắt thuốc, xòe tay nhìn vật nằm trong lòng bàn tay mình, một máy quay cỡ nhỏ, tìm được trong chậu cây đối diện phòng tắm của Từ Đàn Hề.
Là Nhung Đại Phú lắp.
Nhung Lê vốn chỉ đi ngang qua, chuyện không liên quan gì đến anh, nhưng khi vợ của Nhung Đại Phú đứng trước cửa nhà Lý Ngân Nga chửi bới ném váy, vạt váy đã hất trúng người anh.
Chắc không chỉ trộm váy thôi, sau đó anh tìm được máy quay.
“Anh.”
Nhung Lê đang suy nghĩ, không đáp lại, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí trên ngày mỗi lúc một nặng hơn.
“Anh.” Em đói rồi.
“Anh.” Bánh kem chảy rồi.
“Anh.” Ăn nhanh đi.
“Anh…”
Nhung Lê đạp cửa một cái, cậu nhóc mập mạp nào đó lâp tức im như thóc.
Anh đứng bên ngoài một lúc mới vào nhà, đi thẳng lên tầng, thay quần áo, lấy bao tay và khẩu trang, bỏ vào túi rồi trở xuống, cuối cùng lấy đèn pin, suốt cả quá trình đều sa sầm mặt.
Nhung Quan Quan biết, lấy đèn pin là chuẩn bị ra ngoài: “Anh, anh đi đâu vậy?”
Nhung Lê ngồi xổm xuống thắt dây giày, anh rủ mi che đi sự u ám nơi đáy mắt: “Có một con heo không ngoan.”
Nhung Quan Quan chỉ có bằng mẫu giáo: “???”
Anh trai cậu lại lên tầng, lát sau đội mũ lưỡi trai đi xuống: “Anh đặt đồ ăn rồi, không cần đợi anh, giao đến thì em tự ăn trước.”
“Dạ.”
Nhung Quan Quan không biết anh trai sẽ làm gì con heo không ngoan, cũng không dám hỏi.
Trước khi ra khỏi nhà Nhung Lê dặn dò: “Ăn cơm xong không được chạy lung tung, ở yên trong nhà, em có thể xem tivi, nhưng ngoài tivi ra, không được đụng vào các thiết bị điện khác, nhất là máy sưởi, nếu lạnh thì em ra sân nhảy nhót.”
Nhung Quan Quan ngoan như chú gà con: “Em biết rồi ạ.”
Nhung Lê bật đèn pin, ra khỏi nhà.
Mười giờ mười ba phút.
Từ Đàn Hề nhận được điện thoại của Vạn Triều Minh.
“Cô Từ.”
Từ Đàn Hề bật loa ngoài rồi đặt điện thoại sang bên cạnh, ngồi trước gương trang điểm, tháo hoa tai xuống: “Đã làm xong việc rồi chứ?”
Vạn Triều Minh ấp a ấp úng.
Cô bỏ hoa tai vào hộp trang sức: “Gặp phải vấn đề gì sao?”
Không làm xong việc, Vạn Triều Minh hơi chột dạ: “Tôi và các anh em đã đến muộn, khi đến nơi Nhung Đại Phú đã bị người khác dạy dỗ xong rồi.”
Từ Đàn Hề im lặng trong chốc lát: “Biết là ai không?”
Không biết.
Khi đó Vạn Triều Minh không đi vào, cũng không chứng kiến cả quá trình, chỉ nhìn thấy kết quả… Nhung Đại Phú bị treo trên cây như một con heo chết.
Nhưng Vạn Triều Minh có nhìn thấy “hung thủ” sau khi “gây án” xong: “Là một người đàn ông, đeo khẩu trang màu đen, không nhìn thấy mặt.” Anh ta nhớ kỹ lại, “Người đó rất cao, mặc nguyên bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai bên ngoài mũ áo hoodie.”
Đúng rồi, “hung thủ” còn có một món công cụ, được đặt bên ngoài nhà Nhung Đại Phú.
“Anh ta có chiếc đèn pin cực kỳ sáng.”
Sợi dây chuyền Từ Đàn Hề vừa tháo ra rơi xuống sàn, trong gương, cô nghiêng đầu thất thần.
Vạn Triều Minh đợi hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn im bặt: “Cô Từ?”
“Cô Từ, cô còn đó không?”
“Cô…”
Từ Đàn Hề đột nhiên hỏi: “Có đổ máu không?”
Vạn Triều Minh đáp: “Có.”
Đầu và tay của Nhung Đại Phú toàn là máu.
“Anh Vạn,“ Từ Đàn Hề nhẹ nhàng từ tốn, “Có một chuyện muốn nhờ anh.”
Ngữ khí của cô càng dịu dàng, Vạn Triều Minh càng nơm nớp: “Cô… cô cứ nói.”
Cô nói ngắn gọn, nhỏ nhẹ: “Anh hãy quên tất cả những gì vừa nhìn thấy đi, nếu có người nào khác cũng nhìn thấy thì… bịt miệng toàn bộ.”
Vạn Triều Minh không hiểu, vị cô Cả này sao lại muốn bao che cho tên “hung thủ” kia? Anh ta cũng không dám hỏi, vội nhận lời ngay: “Cô yên tâm, tôi và đám anh em đều rất kín miệng.”
Từ Đàn Hề cảm ơn: “Cảm ơn anh Vạn.”
Anh Vạn sợ muốn ngu người đến nơi rồi đây này.
Sau khi cúp máy, Từ Đàn Hề ngồi trước gương trầm tư suy nghĩ, cô nghi ngờ Nhung Đại Phú đã gắn máy quay lén, nhưng tìm không thấy, bị Nhung Lê lấy mất rồi chăng?
Nhung Đại Phú gieo gió gặt bão, thật ra cô vẫn luôn biết Nhung Lê không phải người lương thiện, nhưng không sao, cái cô yêu cũng không phải sự lương thiện của anh, dù bắt đầu từ ơn cứu mạng, nhưng cô cũng biết rõ, nếu cứu cô là người khác, câu chuyện sẽ kết thúc bằng một tấm chi phiếu.
Nhung Lê thì khác, lần đầu tiên gặp anh cô đã biết mình xong đời rồi, trên người anh có tất cả những đặc điểm mà cô thích.
Có thể nói khái quát bằng một câu rất tầm thường: Kiếp trước kiếp này, số phận an bài.
Rất vô lí, nhưng cô chấp nhận.
Cô đứng dậy, mặc áo khoác vào.
Lý Ngân Nga vẫn chưa ngủ, bếp lò đang cắm điện, bà ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy Từ Đàn Hề xuống lầu bèn hỏi: “Sao cháu còn chưa ngủ?”
Từ Đàn Hề đáp: “Vẫn chưa buồn ngủ ạ.”
Cô đi lấy đèn lồng thủ công.
“Ra ngoài à?”
“Vâng.”
Lý Ngân Nga không hỏi nhiều, người trẻ tuổi mà, tinh thần dồi dào, bà hiểu, bà hiểu.
Từ Đàn Hề xách đèn lồng ra khỏi nhà, đi vào trong ngõ. Đêm đã khuya, bên ngoài rất yên ắng, đèn lồng trước cửa nhà lối xóm đều đã tắt, xa xa có tiếng còi xe, gần gần có tiếng chó đang sủa.
Từ Đàn Hề đứng bên đường, im lặng chờ đợi.
Thật lâu thật lâu sau, có ánh sáng rọi từ đầu ngõ vào, một bóng dáng mơ hồ ngược sáng đi từ trong bóng tối xa xa lại gần.
Vạn Triều Minh tả rằng: “Người đó rất cao, mặc nguyên bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai bên ngoài mũ áo hoodie.”
Không sai, là người trong lòng của cô.