Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Từ Đàn Hề giơ cao đèn lồng đi đến phía sau anh, dịu dàng trả lời: “Dạ.”
Thế mà đồng ý rồi?
Nhung Lê quay đầu lại, bước đi nhanh hơn, phía trước không có ai, anh nói với không khí: “Nửa đêm nửa hôm, đừng có lượn lờ ở bên ngoài.”
Từ Đàn Hề vẫn cứ nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”
Không nặng không nhẹ, không nóng không giận, cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Nhung Lê không đáp lại nữa, đi thẳng.
Ở bên này con ngõ, Nhung Quan Quan đã sớm nhìn thấy ánh sáng của đèn pin, mừng ríu rít chạy đến: “Anh ơi!”
“Anh ơi!”
Cậu nhóc mập bổ nhào về phía Nhung Lê, giống như quả bóng tròn nây nẩy mềm mại.
Nhung Lê đẩy cái đầu đang rúc về phía mình ra: “Không phải anh bảo em ngủ trước đi à?”
Nhung Quan Quan cười tít mắt như một đóa hoa nhỏ xinh: “Em muốn đợi anh mà.”
Nhung Lê khẽ nhếch môi: “Giơ tay ra đây.”
Giây tiếp theo, hai bàn tay béo mập núc ních chìa ra.
Nhung Lê lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo, đặt vào tay cậu nhóc.
Cậu nhóc mập được chiều mà sợ run: “Anh ơi, anh lấy kẹo ở đâu thế?” Viên kẹo này giống hệt với viên kẹo dâu mà chị Từ cho mấy hôm trước.
Nhung Lê nói: “Nhặt trên đường đấy.”
Nhung Quan Quan kinh ngạc quá đỗi: “Anh nhặt ở đường nào thế, em cũng phải đi nhặt mới được.”
“Anh cho thì ăn đi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Dạ.”
Nhung Quan Quan bóc vỏ kẹo, bỏ tọt vào trong miệng, cậu nhóc híp mắt cười ngọt ngào: “Anh ơi anh đợi em một tẹo, em lấy cặp sách đã.”
Cậu nhóc chạy bình bịch vào sân nhà cụ Thu Hoa, rồi lại chạy bình bịch ngay ra ngoài, thế mà ra đến ngoài chẳng còn thấy anh đâu nữa!
Cậu bực lắm, vừa chạy vừa gào: “Anh ơi, sao mà anh không đợi em thế!”
Nhung Lê đã bước vào sân, anh bật đèn cổng và hành lang lên: “Không biết tự đi à, có mấy bước chân còn bắt đợi.”
Nhung Quan Quan cũng chỉ bực một tẹo rồi thôi, cậu bưng đồ ăn khuya mà cụ nhà sát vách cho, lúc la lúc lắc chạy lại, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Cụ Thu Hoa cho em một đĩa bánh dày đường đỏ này, anh có ăn không?”
Nhung Lê liếc cái đống dinh dính trong đĩa một cái, nói: “Không ăn.”
Nhung Quan Quan bưng cái đĩa, giống như cái đuôi nhỏ, bám dính hệt như cái bánh dầy kia, nài nỉ: “Anh ăn đi, ngọt lắm đấy.”
Nhung Lê làm ổ trên ghế sofa: “Không ăn.”
“Trong bánh dày còn có đậu đỏ nữa cơ.”
Nhung Lê rút điện thoại ra, mở game: “Không…”
Nhung Quan Quan nhét một cái vào miệng anh, ngoẹo đầu, dán sát mặt lại, mắt chớp chớp: “Ngọt không anh?”
Nhung Lê “cố gắng” ăn, còn liếm chút đường đỏ sót lại trên môi, sau đó anh chợt nhớ đến một vấn đề: “Nhung Quan Quan, em rửa tay chưa?”
Nhung Quan Quan chớp chớp mắt, vô tội nói: “Em chưa.”
Nhung Lê rút chân, ngồi dậy, trước khi lên lầu còn không quên bê cả đĩa bánh của Nhung Quan Quan theo, hơn nữa còn vứt lại một câu “xanh rờn”: “Em không được ăn nữa, đừng quên biệt hiệu của em là gì.”
Nhung mập có biệt hiệu là nhóc mập lặng im.
Chín giờ tối, Nhung Lê tắm xong, uống thuốc ngủ, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại trên bàn reo vang. Anh cầm lấy xem người gọi là ai, sau đó quẳng đi, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt bàn.
Chuông kêu rất lâu mới ngừng.
Lát sau, đối phương lại gọi đến, lần này chuông cũng kêu rất lâu, Nhung Lê ấn nhận, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Trong điện thoại Từ Đàn Hề ướm hỏi: “Anh có thể đến đây một chuyến không?”
Nhung Lê từ chối rất dứt khoát: “Tôi sắp ngủ rồi.”
Đầu bên kia thoáng yên lặng, rồi giọng nói hụt hẫng vang lên: “Em xin lỗi, làm phiền rồi.”
Nhung Lê không nói gì, cúp điện thoại quẳng sang một bên, nằm vật xuống nhắm mắt ngủ, vài phút sau anh lại mở bừng mắt.
Rõ ràng anh đã uống thuốc ngủ thế mà không buồn ngủ chút nào, anh lăn qua lặn lại rất lâu, rồi mò đến điện thoại gọi lại cho cô.
“Sao thế?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Từ Đàn Hề nói rất khẽ, giọng cô vang lên bên tai anh giống như mèo cào: “Thím chủ nhà ra ngoài đánh mạt chược, em tắm ở tầng trên, có người sửa ống nước tới, giờ anh ta đang ở bên ngoài, em hơi sợ.”
Nhung Lê tung chăn bật dậy: “Đợi tôi một lát.” Anh ra khỏi giường, không kịp khoác áo ngoài, cứ thế để nguyên bộ đồ ngủ đi xuống tầng, “Đừng tắt điện thoại.”
Từ Đàn Hề khẽ khàng trả lời anh.
Đi được nửa đường, cô gọi anh: “Anh.”
Nhung Lê đáp: “Ừ,“
Cô nói: “Không có gì.”
Lát sau.
“Anh.”
“Tôi đây.”
Nhung Lê đi rất nhanh, tiếng thở nhè nhẹ lọt vào trong điện thoại.
Thợ sửa ống nước tên là Nhung Đại Phú, cũng là người thôn Nhung, ban ngày anh ta không có thời gian đến, bà Lý Ngân Nga ra ngoài đánh mạt chược thì quẳng luôn chuyện này ra sau đầu, vốn dĩ Từ Đàn Hề để cửa cho bà Lý Ngân Nga, lại để cho Nhung Đại Phú dễ dàng đi vào.
“Ống nước bị hỏng chỗ nào?”
“Phòng bếp.” Từ Đàn Hề hỏi, “Anh đến chưa?”
“Ừ.” Nhung Lê cúp điện thoại, đi lên tầng, bắt gặp Nhung Đại Phú đang ngó đông ngó tây, “Ống nước ở phòng bếp bị hỏng, anh lên đây làm gì?”
Ánh mắt anh sắc bén, như ẩn chứa dao sắc sẵng sàng lăng trì tùng xẻo đối phương.
Nhung Đại Phú lúc đầu ngây ra, sau đó toét miệng cười: “Là Nhung Lê đấy là, sao cậu cũng đến đây?”
Nhung Lê không thèm tiếp lời.
Nhung Đại Phú giải thích: “Tôi vừa kiểm tra ống nước ở phòng bếp rồi, miệng ống cũ quá, đường ống nhà thím Lý là tôi lắp, tầng trên tầng dưới cũng xêm xêm thời gian, vì thế lên đây kiểm tra tình hình phía bên này.”
Nghe rất hợp lý.
Nhung Lê sa sầm mặt lại, giọng điệu tuy hờ hững nhưng lại không chút khách khí: “Tầng trên là con gái nhà người ta ở, chưa hỏi ý đã tự tiện đi lên, có biết phép tắc là gì không?”
Nhung Đại Phú đã ngoài bốn mươi, tướng mạo thật thà chất phác, anh ta cười ngại ngùng: “Thôn quê mà, đâu ra lắm phép tắc như vậy.”
Nhung Lê lời ít ý nhiều: “Đi xuống.”
Nhung Đại Phú vội nói xin lỗi, xách theo hòm dụng cụ đi xuống tầng.
Nhung Lê đi đến gõ cửa phòng tắm: “Có thể ra ngoài được rồi.”
Cửa phòng tắm bật mở, Từ Đàn Hề khoác áo tắm bước ra, tóc chưa kịp khô, người ướt sũng, không biết cô đợi ở bên trong bao lâu mà cần cổ và xương quai xanh đều bị hun cho ửng đỏ.
“Người đó lạ lắm,“ cô khẽ thì thầm, giống như cáo trạng với anh, giọng cô vừa pha chút ấm ức tủi thân, vừa có sự sợ hãi tức giận, “Anh ta đứng ở cửa phòng em rất lâu, phải đến mấy phút liền.”
Đầu tiên cô gọi điện cho bà Lý Ngân Nga, nhưng gọi mãi mà bà không bắt máy, cô chỉ đành gọi cho anh.
Cô mặc bộ áo tắm màu trắng, kiểu dáng vô cùng bảo thủ, xương quai xanh còn không lộ hết, chỉ có màu da trắng ngần như ẩn như hiện dưới tóc mai.
Nhung Lê nhìn sang nơi khác: “Cô mặc quần áo trước đã.”
Từ Đàn Hề thấy thất lễ, vội nghiêng người: “Vậy anh có thể đợi thêm chút nữa rồi hẵng đi không?”
“Ừ.”
Bấy giờ cô mới về phòng.
Áo tắm chỉ dài đến đầu gối cô, Nhung Lê vừa quay đầu lại là nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh trắng ngần.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thế mà đồng ý rồi?
Nhung Lê quay đầu lại, bước đi nhanh hơn, phía trước không có ai, anh nói với không khí: “Nửa đêm nửa hôm, đừng có lượn lờ ở bên ngoài.”
Từ Đàn Hề vẫn cứ nhẹ nhàng đáp: “Dạ.”
Không nặng không nhẹ, không nóng không giận, cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Nhung Lê không đáp lại nữa, đi thẳng.
Ở bên này con ngõ, Nhung Quan Quan đã sớm nhìn thấy ánh sáng của đèn pin, mừng ríu rít chạy đến: “Anh ơi!”
“Anh ơi!”
Cậu nhóc mập bổ nhào về phía Nhung Lê, giống như quả bóng tròn nây nẩy mềm mại.
Nhung Lê đẩy cái đầu đang rúc về phía mình ra: “Không phải anh bảo em ngủ trước đi à?”
Nhung Quan Quan cười tít mắt như một đóa hoa nhỏ xinh: “Em muốn đợi anh mà.”
Nhung Lê khẽ nhếch môi: “Giơ tay ra đây.”
Giây tiếp theo, hai bàn tay béo mập núc ních chìa ra.
Nhung Lê lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo, đặt vào tay cậu nhóc.
Cậu nhóc mập được chiều mà sợ run: “Anh ơi, anh lấy kẹo ở đâu thế?” Viên kẹo này giống hệt với viên kẹo dâu mà chị Từ cho mấy hôm trước.
Nhung Lê nói: “Nhặt trên đường đấy.”
Nhung Quan Quan kinh ngạc quá đỗi: “Anh nhặt ở đường nào thế, em cũng phải đi nhặt mới được.”
“Anh cho thì ăn đi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Dạ.”
Nhung Quan Quan bóc vỏ kẹo, bỏ tọt vào trong miệng, cậu nhóc híp mắt cười ngọt ngào: “Anh ơi anh đợi em một tẹo, em lấy cặp sách đã.”
Cậu nhóc chạy bình bịch vào sân nhà cụ Thu Hoa, rồi lại chạy bình bịch ngay ra ngoài, thế mà ra đến ngoài chẳng còn thấy anh đâu nữa!
Cậu bực lắm, vừa chạy vừa gào: “Anh ơi, sao mà anh không đợi em thế!”
Nhung Lê đã bước vào sân, anh bật đèn cổng và hành lang lên: “Không biết tự đi à, có mấy bước chân còn bắt đợi.”
Nhung Quan Quan cũng chỉ bực một tẹo rồi thôi, cậu bưng đồ ăn khuya mà cụ nhà sát vách cho, lúc la lúc lắc chạy lại, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Cụ Thu Hoa cho em một đĩa bánh dày đường đỏ này, anh có ăn không?”
Nhung Lê liếc cái đống dinh dính trong đĩa một cái, nói: “Không ăn.”
Nhung Quan Quan bưng cái đĩa, giống như cái đuôi nhỏ, bám dính hệt như cái bánh dầy kia, nài nỉ: “Anh ăn đi, ngọt lắm đấy.”
Nhung Lê làm ổ trên ghế sofa: “Không ăn.”
“Trong bánh dày còn có đậu đỏ nữa cơ.”
Nhung Lê rút điện thoại ra, mở game: “Không…”
Nhung Quan Quan nhét một cái vào miệng anh, ngoẹo đầu, dán sát mặt lại, mắt chớp chớp: “Ngọt không anh?”
Nhung Lê “cố gắng” ăn, còn liếm chút đường đỏ sót lại trên môi, sau đó anh chợt nhớ đến một vấn đề: “Nhung Quan Quan, em rửa tay chưa?”
Nhung Quan Quan chớp chớp mắt, vô tội nói: “Em chưa.”
Nhung Lê rút chân, ngồi dậy, trước khi lên lầu còn không quên bê cả đĩa bánh của Nhung Quan Quan theo, hơn nữa còn vứt lại một câu “xanh rờn”: “Em không được ăn nữa, đừng quên biệt hiệu của em là gì.”
Nhung mập có biệt hiệu là nhóc mập lặng im.
Chín giờ tối, Nhung Lê tắm xong, uống thuốc ngủ, đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại trên bàn reo vang. Anh cầm lấy xem người gọi là ai, sau đó quẳng đi, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt bàn.
Chuông kêu rất lâu mới ngừng.
Lát sau, đối phương lại gọi đến, lần này chuông cũng kêu rất lâu, Nhung Lê ấn nhận, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Trong điện thoại Từ Đàn Hề ướm hỏi: “Anh có thể đến đây một chuyến không?”
Nhung Lê từ chối rất dứt khoát: “Tôi sắp ngủ rồi.”
Đầu bên kia thoáng yên lặng, rồi giọng nói hụt hẫng vang lên: “Em xin lỗi, làm phiền rồi.”
Nhung Lê không nói gì, cúp điện thoại quẳng sang một bên, nằm vật xuống nhắm mắt ngủ, vài phút sau anh lại mở bừng mắt.
Rõ ràng anh đã uống thuốc ngủ thế mà không buồn ngủ chút nào, anh lăn qua lặn lại rất lâu, rồi mò đến điện thoại gọi lại cho cô.
“Sao thế?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Từ Đàn Hề nói rất khẽ, giọng cô vang lên bên tai anh giống như mèo cào: “Thím chủ nhà ra ngoài đánh mạt chược, em tắm ở tầng trên, có người sửa ống nước tới, giờ anh ta đang ở bên ngoài, em hơi sợ.”
Nhung Lê tung chăn bật dậy: “Đợi tôi một lát.” Anh ra khỏi giường, không kịp khoác áo ngoài, cứ thế để nguyên bộ đồ ngủ đi xuống tầng, “Đừng tắt điện thoại.”
Từ Đàn Hề khẽ khàng trả lời anh.
Đi được nửa đường, cô gọi anh: “Anh.”
Nhung Lê đáp: “Ừ,“
Cô nói: “Không có gì.”
Lát sau.
“Anh.”
“Tôi đây.”
Nhung Lê đi rất nhanh, tiếng thở nhè nhẹ lọt vào trong điện thoại.
Thợ sửa ống nước tên là Nhung Đại Phú, cũng là người thôn Nhung, ban ngày anh ta không có thời gian đến, bà Lý Ngân Nga ra ngoài đánh mạt chược thì quẳng luôn chuyện này ra sau đầu, vốn dĩ Từ Đàn Hề để cửa cho bà Lý Ngân Nga, lại để cho Nhung Đại Phú dễ dàng đi vào.
“Ống nước bị hỏng chỗ nào?”
“Phòng bếp.” Từ Đàn Hề hỏi, “Anh đến chưa?”
“Ừ.” Nhung Lê cúp điện thoại, đi lên tầng, bắt gặp Nhung Đại Phú đang ngó đông ngó tây, “Ống nước ở phòng bếp bị hỏng, anh lên đây làm gì?”
Ánh mắt anh sắc bén, như ẩn chứa dao sắc sẵng sàng lăng trì tùng xẻo đối phương.
Nhung Đại Phú lúc đầu ngây ra, sau đó toét miệng cười: “Là Nhung Lê đấy là, sao cậu cũng đến đây?”
Nhung Lê không thèm tiếp lời.
Nhung Đại Phú giải thích: “Tôi vừa kiểm tra ống nước ở phòng bếp rồi, miệng ống cũ quá, đường ống nhà thím Lý là tôi lắp, tầng trên tầng dưới cũng xêm xêm thời gian, vì thế lên đây kiểm tra tình hình phía bên này.”
Nghe rất hợp lý.
Nhung Lê sa sầm mặt lại, giọng điệu tuy hờ hững nhưng lại không chút khách khí: “Tầng trên là con gái nhà người ta ở, chưa hỏi ý đã tự tiện đi lên, có biết phép tắc là gì không?”
Nhung Đại Phú đã ngoài bốn mươi, tướng mạo thật thà chất phác, anh ta cười ngại ngùng: “Thôn quê mà, đâu ra lắm phép tắc như vậy.”
Nhung Lê lời ít ý nhiều: “Đi xuống.”
Nhung Đại Phú vội nói xin lỗi, xách theo hòm dụng cụ đi xuống tầng.
Nhung Lê đi đến gõ cửa phòng tắm: “Có thể ra ngoài được rồi.”
Cửa phòng tắm bật mở, Từ Đàn Hề khoác áo tắm bước ra, tóc chưa kịp khô, người ướt sũng, không biết cô đợi ở bên trong bao lâu mà cần cổ và xương quai xanh đều bị hun cho ửng đỏ.
“Người đó lạ lắm,“ cô khẽ thì thầm, giống như cáo trạng với anh, giọng cô vừa pha chút ấm ức tủi thân, vừa có sự sợ hãi tức giận, “Anh ta đứng ở cửa phòng em rất lâu, phải đến mấy phút liền.”
Đầu tiên cô gọi điện cho bà Lý Ngân Nga, nhưng gọi mãi mà bà không bắt máy, cô chỉ đành gọi cho anh.
Cô mặc bộ áo tắm màu trắng, kiểu dáng vô cùng bảo thủ, xương quai xanh còn không lộ hết, chỉ có màu da trắng ngần như ẩn như hiện dưới tóc mai.
Nhung Lê nhìn sang nơi khác: “Cô mặc quần áo trước đã.”
Từ Đàn Hề thấy thất lễ, vội nghiêng người: “Vậy anh có thể đợi thêm chút nữa rồi hẵng đi không?”
“Ừ.”
Bấy giờ cô mới về phòng.
Áo tắm chỉ dài đến đầu gối cô, Nhung Lê vừa quay đầu lại là nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh trắng ngần.