• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (3 Viewers)

  • Chương 53

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
122801.png
Dĩ nhiên Trình Cập không biết Từ Đàn Hề nấu trà mật ong là vì Nhung Lê. Đêm qua dẫn anh về nhà, trên đường anh lẩm bẩm sao cô không chờ anh trong ngõ, còn từng nhắc đến: “Tôi ở trong ngõ chờ cô, sao cô lại không đến, làm tôi chờ đến đau dạ dày.”


Từ Đàn Hề đi vào cửa hàng tiện lợi.


“Tôi đến lấy hàng.”


Nhung Lê ngẩng đầu, thoáng nhìn cô, “Chờ chút.”


Anh đặt di động xuống, tìm hàng gửi của cô, cô đi đến cạnh thùng hàng, đặt đồ trong tay lên đó.


“Ký tên đi.”


Nhung Lê đưa bút cho Từ Đàn Hề, tay nhanh hơn não cầm lấy cục hàng giúp cô, chờ cô ký tên.


Thói quen đúng là đáng sợ, nó vô hình vô ảnh, không dễ nhận biết. Nó khó tập tành lại còn khó bỏ, ẩn giấu một cách kín đáo, chờ đến khi ta phát hiện thì đã muộn.


Từ Đàn Hề ký xong, “Tối qua…”


Nhung Lê ngắt ngang, “Tối qua tôi uống say quá, không có ấn tượng gì, nếu có chỗ nào mạo phạm cô thì tôi xin lỗi.”


Từ Đàn Hề cúi đầu, nắm chặt vạt váy trong tay, “Không cần xin lỗi, anh không làm gì cả.”


Chỉ cào qua lòng cô, khiến lòng cô nhoi nhói, xốn xang.


Cô nhận lấy hàng, quay người rời đi, đến khi ra ngoài cửa mới nhắn WeChat cho Trình Cập.


“Anh Trình, Nhung Lê uống say sẽ quên chuyện mình đã làm sao?”


Trình Cập: “Không có.”


Từ Đàn Hề quay đầu lại, nhìn người sau cửa kính, vạt váy phất qua đầu ngón tay lành lạnh.


Nhung Lê ngồi trở lại chỗ cũ, cầm lấy di động, nhân vật trong màn hình đứng yên hồi lâu, mặt trời soi chiếu từ sau lưng, song trong mắt anh lại kéo đầy mây đen.


“Đùng!”


Nhân vật trong trò chơi bị bắn chết.


Đúng lúc này, di động bỗng đổ chuông, là một dãy số lạ, Nhung Lê khó chịu bắt máy.


“Anh Sáu.”


Là Trì Dạng.


“Có điều tra được gì không?”


Hôm qua anh đang uống rượu thì mail cho Trì Dạng, bảo cậu ta điều tra Từ Đàn Hề.


“Trong LYS từng có hồ sơ của Từ Đàn Hề, nhưng đã bị người ta mua rồi.”


Điện tử LYS làm về ngành mua bán tin tức, nắm hết chuyện thiên hạ, các nhân vật tai to mặt bự hoặc ít hoặc nhiều đều có một vài việc không muốn cho ai biết, mà còn là việc trái với lương tâm, vừa hay lại bị LYS thu thập được. Dĩ nhiên chỉ cần chịu bỏ ra số tiền thích đáng, là có thể mua được từ LYS.


Nhung Lê hỏi tiếp: “Ai mua?”


“Ôn Thời Ngộ.”


Lại là Ôn Thời Ngộ. Anh Ôn ở Lưu Sương các rảnh quá nhỉ.


Nhung Lê tựa vào ghế lười, đôi chân thon dài thong thả đong đưa, “Ôn Thời Ngộ và Từ Đàn Hề có quan hệ gì với nhau?”


Việc này không khó điều tra, “Từ Đàn Hề là cô Cả của nhà họ Từ ở Nam thành, Ôn Thời Ngộ là cậu ruột của cô ấy.”


Lại là họ hàng. Vậy thì khớp rồi, chả trách Ôn Thời Ngộ lại chú ý vụ tai nạn xe nửa năm trước.


“Điều tra tiếp, tôi muốn biết cặn kẽ hơn.”


Thời điểm Trì Dạng điều tra bối cảnh của Từ Đàn Hề, luôn thắc mắc không hiểu sao một tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, sao lại trêu chọc phải Nhung Lục gia đã thoái ẩn giang hồ.


“Anh Sáu, Từ Đàn Hề có gì đặc biệt sao? Sao lại muốn điều tra cô ấy?”


“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”


Nhung Lê cúp máy.


Vương Tiểu Đan đi đưa hàng trở về: “Anh Nhung, sau trên thùng hàng lại có bình giữ nhiệt vậy?” Cậu ta cầm lên, “Ai để quên à?”


Nắp bình giữ nhiệt làm thành chiếc cốc, được bao bằng vải bạt thủ công, trên đó thêu một đóa lan quân tử.


Nhung Lê không trả lời Vương Tiểu Đan, đi đến cầm lấy cốc.


Trong cốc là trà mật ông, có bỏ kỷ tử và dược liệu dưỡng dạ dày, vẫn còn nóng.





Hoàng hôn buông xuống chân trời phía Tây, trải dài từ núi Tuyết Ngọc Thông cho đến sông Bạch Điền sóng gợn lăn tăn, mờ ảo bao phủ lên từng mái nhà quê tỏa ra khói lửa nhân gian.


Chiều đông luôn dịu dàng đến lạ.


Nhung Quan Quan bị anh trai sai chạy vặt, mệt mỏi đến mức khuôn mặt đỏ bừng, “Thím Lý, chị Từ có nhà không ạ?”


Thím Lý Ngân Nga đang đút cơm cho cháu ngoại trong sân, “Ở trên tầng đấy.”


Cô bé í ới vẫy tay với Nhung Quan Quan, Nhung Quan Quan cười ngây ngô đáp lại, “Vậy cháu lên tìm chị ấy đây.” Rồi lắc lư mông chạy vào nhà.


Thím Lý gọi với theo dặn dò, “Lên cầu thang vịn tay cầm, đừng để ngã.”


“Vâng ạ.”


Nhung Quan Quan lên tầng, kiễng chân gõ cửa, “Chị Từ, là em đây.”


Từ Đàn Hề đi ra mở cửa, cười dịu dàng với cậu, thấy cậu đang ôm bình giữ nhiệt, bèn cúi người xuống hỏi han, “Anh em bảo em đến à?”


“Dạ!” Nhung Quan Quan đưa bằng hai tay cho Từ Đàn Hề, “Anh em bảo em đem trả cho chị.”


Từ Đàn Hề nhận lấy bình: “Anh ấy uống trà chưa?”


Không biết, nhưng thấy trống rỗng, Nhung Quan Quan đoán, “Uống rồi ạ.” Cậu bỏ tay vào túi, lấy ra hộp thuốc lá, “Anh nói, đây là tiền trả chị.”


Trong hộp thuốc là nhét một tờ 100 tệ.


Từ Đàn Hề nhận lấy hộp thuốc, lại đưa hộp kẹo trên bàn cho Nhung Quan Quan: “Em nói với anh em, tiền trà trả dư, đây là tiền thối.”


Quay đi một vòng lại trở về hình thức ban đầu, Từ Đàn Hề đành chấp nhận, là cô động lòng trước, là cô cho Nhung Lê quyền cầm trịch.


“Vâng ạ.”


Nhung Quan Quan ôm hộp kẹo chạy về nhà, xông thẳng vào bếp, “Anh, anh.”


Nhung Lê đang hâm lại sủi cảo buổi trưa cụ Thu Hoa đưa đến bằng lò vi sóng, đứng chờ bên cạnh, “Trả tiền chưa?”


“Trả rồi.” Nhung Quan Quan đội hộp kẹo lên đỉnh đầu, cậu lắc lư đầu, kẹo trong hộp kêu rào rạo, “Đây là chị Từ trả lại, chị ấy bảo dư tiền, đây là tiền thối.”


Nhung Lê thoáng nhìn cậu, “Cho em đấy.”


Nhung Quan Quan rất thảo ăn, “Anh không ăn sao? Em ngửi thấy mùi kẹo, là vị dâu đó.”


“Anh không ăn đâu.”


Nhung Quan Quan chớp mắt, “Anh, anh và chị Từ cãi nhau hả?”


“Không có.”


“Vậy sao anh không tự đi trả bình? Chị Từ cũng không đến nhà mình.”


Nhung Quan Quan rất biết quan sát sắc mặt người đối diện, cậu nhìn ra tâm trạng anh cậu không vui, mà tâm trạng chị Từ cũng kém.


Nhung Lê không có kiên nhẫn dông dài với cậu, đành nói có lệ, “Chuyện người lớn, trẻ con bớt xen vào đi.”


Nhung Quan Quan đội lấy hộp kẹo, lắc đầu làm nũng, “Anh, anh đừng cãi nhau với chị Từ được không? Em thích chị ấy lắm.” Cậu túm chặt tay áo anh trai, “Sau này nếu anh cưới chị dâu, thì cưới chị Từ được không?”


Nhung Lê gạt tay cậu ra, “Sau này em không có chị dâu đâu.”


“Tại sao?”


Ting! Lò vi sóng đã hâm xong, Nhung Lê lấy sủi cảo ra, “Một mình em đã đủ làm anh đau đầu rồi.”


Nhung Quan Quan buồn bã đến mức bả vai rũ xuống, “Anh, anh đang chê em phiền phức phải không?”


“Đúng vậy, em phiền vô cùng.”


Nhung Lê lấy bát dành cho trẻ em đến, đổ một phần sủi cảo vào, “Nếu có một ngày anh muốn chạy trốn, còn phải mang theo cái đuôi là em.” Anh quay đầu nhìn đứa trẻ cao chưa đến eo mình, nghiêm túc suy nghĩ, “Có nên tìm chỗ nào vứt em đi không?”


“Đừng mà.” Nhung Quan Quan ôm chặt chân Nhung Lê, “Anh, lúc anh chạy trốn nhất định phải dẫn theo em, em sẽ xách hành lý cho anh.”


Hộp kẹo bằng kim loại được Nhung Quan Quan đội trên đầu, cấn vào eo Nhung Lê không hề đau chỉ nhột.


Anh kéo Nhung Quan Quan ra, “Tự mình bưng bát đi ra ngoài ăn đi.”


Nếu không trốn thoát, vẫn phải vứt cậu đi, ít ra vứt đi cậu thì cậu vẫn còn sống sót.


Đời này anh không có bao nhiêu mong muốn, trước mười tuổi, anh cầu xin an ổn, sau mười tuổi, anh chỉ mong sống sót, hiện giờ không có gì cầu xin, anh đã không còn tin vào việc trời có thể toại lòng người nữa rồi.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom