Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Mang nến đến đây.”
“Xin anh đợi một chút ạ.”
Lát sau, Hà Bảo Lực gõ cửa: “Anh Ôn.”
Bên trong đáp lại: “Mời vào.”
Ôn Thời Ngộ tháo kính, gập máy tính lại, “Đã hỏi chưa?”
Hà Bảo Lực đặt giá nến xuống, cậu ta có gương mặt tròn, lông mày cong cong, trông còn khá trẻ, thế nhưng khí chất và cách ăn mặc lại vô cùng chững chạc, cậu ta trả lời: “Đã hỏi rồi, hệ thống điện tổng của khách sạn bị hacker đánh sập.”
Ánh nến hắt lên gương mặt Ôn Thời Ngộ, đây không phải là gương mặt khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi, mắt anh ta dài, ngũ quan có phần mờ nhạt, thế nhưng cẩn thận nhìn lại mới thấy được vẻ phong lưu tiêu sái, ôn hòa trong trẻo của anh ta.
Bắc Kinh có một câu lưu truyền rất rộng rãi về Ôn Thời Ngộ như thế này: Có người công tử họ Ôn, trời sinh phong nhã chỉ mình chàng đây.
Anh ta hỏi: “Người lấy đồ của tôi thì sao?”
Hà Bảo Lực lắc đầu: “Hai người đó có lẽ đều là chân chạy, bảo vệ của khách sạn không đối phó nổi, để hắn ta chạy thoát rồi.”
Ôn Thời Ngộ cũng không trách tội, nâng chung trà lên tự mình thưởng thức.
Hà Bảo Lực suy ngẫm một hồi, mới xin chỉ thị: “Bên LYS có lẽ sẽ có manh mối gì đó, anh Ôn, có cần tôi đến đó một chuyện không ạ?”
Điện tử LYS làm về tình báo, có rất nhiều cách để dò la tin tức.
“Không cần đâu.” Ôn Thời Ngộ đặt tách trà xuống, không nhanh không chậm nói, “LYS có một luật bất thành văn, đó là không buôn bán tin tức của người mình”, “người mình” ở đây bao gồm cả người của bốn bộ phận còn lại của Quốc tế Tích Bắc.
Luật bất thành văn này đã có từ thời Quốc tế Tích Bắc chưa tách nhỏ.
“Anh nghi ngờ,“ Hà Bảo Lực cân nhắc, “Người thuê hai chân chạy kia là người trong nội bộ Quốc tế Tích Bắc?”
Ôn Thời Ngộ không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Đã nghe nói đến Nhung Lục gia của Quốc tế Tích Bắc hay chưa?”
Hà Bảo Lực gật đầu: “Đã từng nghe.”
Chẳng phải điện tử LYS có một quy định bất thành văn hay sao, thế nhưng quy định này còn có một ngoại lệ, đó là chỉ cần boss của họ thích, thì quy định cũng chỉ là mắt muỗi.
Boss tiền nhiệm của điện tử LYS chính là Nhung Lục gia, là người trước giờ chưa bao giờ tuân thủ quy tắc, là người khiến những kẻ quyền quý từng làm chuyện sai trái không thể kê cao gối ngủ ngon giấc.
Chợt có điện.
Ôn Thời Ngộ thổi tắt nến, “Cậu ta là người bị hại trong vụ đụng xe đó.”
Vụ đó không tìm thấy thi thể của Nhung Lê, đám người của Quốc tế Tích Bắc không thấy chứng cứ anh chết bất đắc kỳ tử thì không yên tâm, vì thế người người dán chặt mắt lên đoạn video này.
Hà Bảo Lực chưa xem đoạn video đó, không biết rốt cuộc trong đó có thứ gì, “Anh Ôn, nếu như anh đã không muốn người của Quốc tế Tích Bắc lấy được nó, tại sao lại không hủy nó đi?”
Anh ta nói: “Cái đó là để lại cho Diểu Diểu.”
Hà Bảo Lực nghe nhưng không hiểu, lẽ nào trong video còn có gì khác sao? Trong vụ tai nạn đó, cháu ngoại của anh Ôn, cô Từ Đàn Hề cũng là người bị hại.
Ôn Thời Ngộ không nói nữa, phất tay: “Ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi.”
“Anh Ôn cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Hà Bảo Lực bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Ôn Thời Ngộ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ấn gọi một cuộc điện thoại.
“Diểu Diểu.’
Từ Đàn Hề trả lời một tiếng.
Dưới tầng ngựa xe như nước, ánh sáng rực rỡ muôn màu làm người ta mê say, Ôn Thời Ngộ hỏi cô: “Cháu dưỡng bệnh thế nào rồi?”
“Đã không còn gì đáng ngại rồi ạ.”
“Nếu đã không còn gì đáng ngại, có phải nên quay về rồi không?”
Tháng Tư cô xảy ra chuyện, tháng Năm, tháng Sáu nằm viện, tháng Bảy tháng Tám lo xử lý chuyện hậu sự của cô và bà nội, tháng Mười cô nói rằng muốn đến trấn Tường Vân, nơi đó kề núi dựa sông, non xanh nước biếc, thích hợp để dưỡng thương.
Giờ đã là tháng Mười hai rồi.
Giọng nói cô rất dịu dàng, có điều tính tình lại khá bướng bỉnh: “Cậu, cháu vẫn chưa muốn về.”
Ôn Thời Ngộ do dự một hồi, rồi thuận theo ý của cô: “Vậy thì cứ ở đó một thời gian nữa đi, có thời gian cậu sẽ đi thăm cháu.”
Ở lại đó cũng tốt, đoạn video kia còn chưa biết rơi vào tay vị lãnh đạo nào trong Quốc tế Tích Bắc, trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, cô tránh xa nơi hỗn loạn này ngược lại sẽ an toàn hơn một chút.
Từ Đàn Hề lại hỏi: “Cậu, nhà họ Từ như thế nào rồi ạ?”
“Cháu không ở đó, cha cháu lên nắm quyền.” Ôn Thời Ngộ là người có tính cách ôn hòa, rất ít khi anh ta nói lời châm biếm thế này, “Nhà họ Từ chẳng có mấy người mong cháu được yên ổn đâu, cháu ở bên ngoài bớt liên lạc với họ thì hơn.”
“Dạ.”
Có liên lạc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, bà cụ nhà họ Từ trước khi qua đời đã lập di chúc, cổ phần và tài sản đều để lại cho cháu gái lớn Từ Đàn Hề, cộng thêm số tài sản thừa kế từ người cô Từ Thúc Lan, cô đã trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhà họ Từ nhất.
Quan hệ của cô với gia đình vốn không mấy hòa thuận, vì chỗ cổ phần này mà lại càng căng thẳng hơn.
“Muộn rồi, ngủ đi thôi.”
Nói xong câu này, Ôn Thời Ngộ đợi cô cúp máy.
Mười giờ tối, Nhung Lê tắm xong, bước vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ.
Anh vừa bước vào, máy tính đồng loạt bật lên, những con số lần lượt chạy qua màn hình, sau đó là đến những hình thù kỳ lạ, cuối cùng, một gương mặt thiếu niên tuấn tú hiện lên.
“Anh Lục.”
Là thiếu niên nghiện game Trì Dạng.
Nhung Lê lấy khăn lông khô lau qua loa mái tóc bị ướt, rồi tiện tay vứt sang một bên, che camera máy tính lại, ngồi xuống, kéo ngăn tủ lấy ra một viên kẹo, bóc lớp vỏ giấy rồi ném tọt vào miệng.
Trì Dạng bên kia không thấy người, tưởng anh đi rồi, bèn thử gọi: “Anh Lục?”
Nhung Lê ừ hử để nói rằng anh vẫn ở đây, rồi cúi đầu chọn những viên kẹo vị dâu trong hộp đặt lên mặt bàn.
Trì Dạng nói chuyện chính: “Đoạn video trong tay Ôn Thời Ngộ bị người ta hẫng mất rồi.”
Nhung Lê tiếp tục chọn kẹo: “Ai hẫng mất?”
“Chân chạy số 049, người thuê là Quan Tứ gia.”
Quan Tứ gia tên thật là Quan Hạc Sơn, hắn ta và Nhung Lê trước giờ không ưa nhau.
Thời Quốc tế Tích Bắc còn chưa phân tách, “tài sản” mà Quan Tứ gia nhắm đến vốn là quyền quản lý tình báo của điện tử LYS, nhưng sau đó bị Nhung Lê giành trước, ông ta chỉ có thể lui về tiếp quản cái đứng sau là giải trí LYH, chủ yếu kinh doanh cờ bạc.
Lúc bấy giờ Nhung Lê còn chưa đầy hai mươi tuổi, mà Quan Tứ gia đã hơn năm mươi tuổi.
Trì Dạng nói tiếp: “Có điều 049 không giữ được đồ, bị 058 lấy mất.” Nói xong, cậu ta tiếp tục bổ sung, “Chuyện này vốn không liên quan đến 058, anh ấy đến khách sạn là vì nhiệm vụ khác.”
Chân chạy số hiệu 058, là Trình Cập.
Nhung Lê lại bóc một viên kẹo dâu nữa, vo viên giấy gói thành một cục, vứt vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau, nhá nhem sáu giờ tối, Trình Cập về đến trấn, gã không về nhà mà đến thẳng tiệm xăm.
Nhung Lê vốn đang nằm dài trên ghế chơi game, thấy gã thì ngồi hẳn dậy, mắt vẫn dán vào điện thoại: “Bán đồ cậu vừa lấy được cho tôi.”
Trình Cập nhận lấy cốc nước, dốc một hơi cạn sạch: “Tin tức nhanh thế sao?”
Nhung Lê vẫn đang điên cuồng bắn tên địch trong game: “Bán hay không?”
Trình Cập nằm lên sofa, lườm điện thoại trong tay Nhung Lê một cái, “Bán chứ, sao lại không bán.”
Để gã nghĩ xem, lừa cái giá nào mới hợp lý.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Xin anh đợi một chút ạ.”
Lát sau, Hà Bảo Lực gõ cửa: “Anh Ôn.”
Bên trong đáp lại: “Mời vào.”
Ôn Thời Ngộ tháo kính, gập máy tính lại, “Đã hỏi chưa?”
Hà Bảo Lực đặt giá nến xuống, cậu ta có gương mặt tròn, lông mày cong cong, trông còn khá trẻ, thế nhưng khí chất và cách ăn mặc lại vô cùng chững chạc, cậu ta trả lời: “Đã hỏi rồi, hệ thống điện tổng của khách sạn bị hacker đánh sập.”
Ánh nến hắt lên gương mặt Ôn Thời Ngộ, đây không phải là gương mặt khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi, mắt anh ta dài, ngũ quan có phần mờ nhạt, thế nhưng cẩn thận nhìn lại mới thấy được vẻ phong lưu tiêu sái, ôn hòa trong trẻo của anh ta.
Bắc Kinh có một câu lưu truyền rất rộng rãi về Ôn Thời Ngộ như thế này: Có người công tử họ Ôn, trời sinh phong nhã chỉ mình chàng đây.
Anh ta hỏi: “Người lấy đồ của tôi thì sao?”
Hà Bảo Lực lắc đầu: “Hai người đó có lẽ đều là chân chạy, bảo vệ của khách sạn không đối phó nổi, để hắn ta chạy thoát rồi.”
Ôn Thời Ngộ cũng không trách tội, nâng chung trà lên tự mình thưởng thức.
Hà Bảo Lực suy ngẫm một hồi, mới xin chỉ thị: “Bên LYS có lẽ sẽ có manh mối gì đó, anh Ôn, có cần tôi đến đó một chuyện không ạ?”
Điện tử LYS làm về tình báo, có rất nhiều cách để dò la tin tức.
“Không cần đâu.” Ôn Thời Ngộ đặt tách trà xuống, không nhanh không chậm nói, “LYS có một luật bất thành văn, đó là không buôn bán tin tức của người mình”, “người mình” ở đây bao gồm cả người của bốn bộ phận còn lại của Quốc tế Tích Bắc.
Luật bất thành văn này đã có từ thời Quốc tế Tích Bắc chưa tách nhỏ.
“Anh nghi ngờ,“ Hà Bảo Lực cân nhắc, “Người thuê hai chân chạy kia là người trong nội bộ Quốc tế Tích Bắc?”
Ôn Thời Ngộ không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Đã nghe nói đến Nhung Lục gia của Quốc tế Tích Bắc hay chưa?”
Hà Bảo Lực gật đầu: “Đã từng nghe.”
Chẳng phải điện tử LYS có một quy định bất thành văn hay sao, thế nhưng quy định này còn có một ngoại lệ, đó là chỉ cần boss của họ thích, thì quy định cũng chỉ là mắt muỗi.
Boss tiền nhiệm của điện tử LYS chính là Nhung Lục gia, là người trước giờ chưa bao giờ tuân thủ quy tắc, là người khiến những kẻ quyền quý từng làm chuyện sai trái không thể kê cao gối ngủ ngon giấc.
Chợt có điện.
Ôn Thời Ngộ thổi tắt nến, “Cậu ta là người bị hại trong vụ đụng xe đó.”
Vụ đó không tìm thấy thi thể của Nhung Lê, đám người của Quốc tế Tích Bắc không thấy chứng cứ anh chết bất đắc kỳ tử thì không yên tâm, vì thế người người dán chặt mắt lên đoạn video này.
Hà Bảo Lực chưa xem đoạn video đó, không biết rốt cuộc trong đó có thứ gì, “Anh Ôn, nếu như anh đã không muốn người của Quốc tế Tích Bắc lấy được nó, tại sao lại không hủy nó đi?”
Anh ta nói: “Cái đó là để lại cho Diểu Diểu.”
Hà Bảo Lực nghe nhưng không hiểu, lẽ nào trong video còn có gì khác sao? Trong vụ tai nạn đó, cháu ngoại của anh Ôn, cô Từ Đàn Hề cũng là người bị hại.
Ôn Thời Ngộ không nói nữa, phất tay: “Ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi.”
“Anh Ôn cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Hà Bảo Lực bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Ôn Thời Ngộ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ấn gọi một cuộc điện thoại.
“Diểu Diểu.’
Từ Đàn Hề trả lời một tiếng.
Dưới tầng ngựa xe như nước, ánh sáng rực rỡ muôn màu làm người ta mê say, Ôn Thời Ngộ hỏi cô: “Cháu dưỡng bệnh thế nào rồi?”
“Đã không còn gì đáng ngại rồi ạ.”
“Nếu đã không còn gì đáng ngại, có phải nên quay về rồi không?”
Tháng Tư cô xảy ra chuyện, tháng Năm, tháng Sáu nằm viện, tháng Bảy tháng Tám lo xử lý chuyện hậu sự của cô và bà nội, tháng Mười cô nói rằng muốn đến trấn Tường Vân, nơi đó kề núi dựa sông, non xanh nước biếc, thích hợp để dưỡng thương.
Giờ đã là tháng Mười hai rồi.
Giọng nói cô rất dịu dàng, có điều tính tình lại khá bướng bỉnh: “Cậu, cháu vẫn chưa muốn về.”
Ôn Thời Ngộ do dự một hồi, rồi thuận theo ý của cô: “Vậy thì cứ ở đó một thời gian nữa đi, có thời gian cậu sẽ đi thăm cháu.”
Ở lại đó cũng tốt, đoạn video kia còn chưa biết rơi vào tay vị lãnh đạo nào trong Quốc tế Tích Bắc, trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, cô tránh xa nơi hỗn loạn này ngược lại sẽ an toàn hơn một chút.
Từ Đàn Hề lại hỏi: “Cậu, nhà họ Từ như thế nào rồi ạ?”
“Cháu không ở đó, cha cháu lên nắm quyền.” Ôn Thời Ngộ là người có tính cách ôn hòa, rất ít khi anh ta nói lời châm biếm thế này, “Nhà họ Từ chẳng có mấy người mong cháu được yên ổn đâu, cháu ở bên ngoài bớt liên lạc với họ thì hơn.”
“Dạ.”
Có liên lạc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, bà cụ nhà họ Từ trước khi qua đời đã lập di chúc, cổ phần và tài sản đều để lại cho cháu gái lớn Từ Đàn Hề, cộng thêm số tài sản thừa kế từ người cô Từ Thúc Lan, cô đã trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhà họ Từ nhất.
Quan hệ của cô với gia đình vốn không mấy hòa thuận, vì chỗ cổ phần này mà lại càng căng thẳng hơn.
“Muộn rồi, ngủ đi thôi.”
Nói xong câu này, Ôn Thời Ngộ đợi cô cúp máy.
Mười giờ tối, Nhung Lê tắm xong, bước vào căn phòng bên cạnh phòng ngủ.
Anh vừa bước vào, máy tính đồng loạt bật lên, những con số lần lượt chạy qua màn hình, sau đó là đến những hình thù kỳ lạ, cuối cùng, một gương mặt thiếu niên tuấn tú hiện lên.
“Anh Lục.”
Là thiếu niên nghiện game Trì Dạng.
Nhung Lê lấy khăn lông khô lau qua loa mái tóc bị ướt, rồi tiện tay vứt sang một bên, che camera máy tính lại, ngồi xuống, kéo ngăn tủ lấy ra một viên kẹo, bóc lớp vỏ giấy rồi ném tọt vào miệng.
Trì Dạng bên kia không thấy người, tưởng anh đi rồi, bèn thử gọi: “Anh Lục?”
Nhung Lê ừ hử để nói rằng anh vẫn ở đây, rồi cúi đầu chọn những viên kẹo vị dâu trong hộp đặt lên mặt bàn.
Trì Dạng nói chuyện chính: “Đoạn video trong tay Ôn Thời Ngộ bị người ta hẫng mất rồi.”
Nhung Lê tiếp tục chọn kẹo: “Ai hẫng mất?”
“Chân chạy số 049, người thuê là Quan Tứ gia.”
Quan Tứ gia tên thật là Quan Hạc Sơn, hắn ta và Nhung Lê trước giờ không ưa nhau.
Thời Quốc tế Tích Bắc còn chưa phân tách, “tài sản” mà Quan Tứ gia nhắm đến vốn là quyền quản lý tình báo của điện tử LYS, nhưng sau đó bị Nhung Lê giành trước, ông ta chỉ có thể lui về tiếp quản cái đứng sau là giải trí LYH, chủ yếu kinh doanh cờ bạc.
Lúc bấy giờ Nhung Lê còn chưa đầy hai mươi tuổi, mà Quan Tứ gia đã hơn năm mươi tuổi.
Trì Dạng nói tiếp: “Có điều 049 không giữ được đồ, bị 058 lấy mất.” Nói xong, cậu ta tiếp tục bổ sung, “Chuyện này vốn không liên quan đến 058, anh ấy đến khách sạn là vì nhiệm vụ khác.”
Chân chạy số hiệu 058, là Trình Cập.
Nhung Lê lại bóc một viên kẹo dâu nữa, vo viên giấy gói thành một cục, vứt vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau, nhá nhem sáu giờ tối, Trình Cập về đến trấn, gã không về nhà mà đến thẳng tiệm xăm.
Nhung Lê vốn đang nằm dài trên ghế chơi game, thấy gã thì ngồi hẳn dậy, mắt vẫn dán vào điện thoại: “Bán đồ cậu vừa lấy được cho tôi.”
Trình Cập nhận lấy cốc nước, dốc một hơi cạn sạch: “Tin tức nhanh thế sao?”
Nhung Lê vẫn đang điên cuồng bắn tên địch trong game: “Bán hay không?”
Trình Cập nằm lên sofa, lườm điện thoại trong tay Nhung Lê một cái, “Bán chứ, sao lại không bán.”
Để gã nghĩ xem, lừa cái giá nào mới hợp lý.