• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (1 Viewer)

  • Chương 46

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
122683.png
Mặt mũi cô đỏ bừng, chầm chậm vòng tay ôm lấy anh, hai ngón tay từ từ giơ lên nắm lấy mũ của anh.


Nhung Lê chẳng hề liếc cô, yết hầu khẽ động, “Đừng kéo mũ của tôi.”


Trên mặt Từ Đàn Hề thoáng xuất hiện hai rạng mây hồng.


Cô khẽ khàng buông ra mặc cho đôi tay không tìm được điểm tựa, rón ra rón rén để không chạm vào quần áo anh, sau đó thì giữ nguyên tư thế, chẳng dám nhúc nhích.


Anh lạnh lùng đến vậy mà trên người lại thoảng hương kẹo dâu tây ngọt ngào vương vấn.


Từ Đàn Hề lại biết thêm một chuyện nữa về anh rồi, anh thích dâu tây đấy.


Suốt dọc đường cả hai yên lặng không nói lời nào.


Nhung Lê bước rất nhanh, chưa đầy mười phút đã đến nhà cô, cổng không khóa, anh ôm Nhung Lê bước vào, dọa bà Lý Ngân Nga đang bận dỗ cháu ngoại trong sân thót tim, vội vã đặt đứa trẻ xuống.


“Có chuyện gì thế này?”


Người nằm trong lòng Nhung Lê rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên: “Cháu bị trật chân.”


Nhung Lê đặt cô lên chiếc ghế sofa ở giữa nhà.


Bà Lý Ngân Nga bước tới kiểm tra chân cô, cứ cằn nhằn mãi: “Lớn thế này rồi mà sao vẫn còn không cẩn thận thế cơ chứ.” Bà vừa ngồi xổm xuống vừa vén vạt váy của Từ Đàn Hề lên xem, vết thương thế mà lại không bị sưng, bà bèn hỏi: “Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”


Từ Đàn Hề ngồi ngay ngắn, cẩn thận đặt chân phải bị trẹo lên ghế, sau đó kéo vạt váy xuống: “Không cần đâu ạ, cũng không nghiêm trọng lắm.”


Bế cô cả quãng đường mà nhịp thở của Nhung Lê vẫn ổn định, “Trong vòng hai mươi tư giờ phải chườm đá lạnh rồi tiếp tục chườm nóng, dùng thuốc lưu thông máu cũng được.”


Hình như anh đã quên việc nào đó.


Từ Đàn Hề cũng không vạch trần, lòng thầm vui.


Thế mà bà Lý Ngân Nga lại hỏi: “Tiểu Từ, cháu học khoa gì nhỉ?”


Vậy là người nào đó đã bị vạch trần.


Từ Đàn Hề chỉ đành thưa: “Là khoa ngoại nhi ạ.”


Nhung Lê đã quên việc cô là bác sĩ khoa ngoại.


Còn vì sao anh lại quên? Vì sao anh lại lo cho sự sống chết của cô? Vì sao lại nói ra những lời dặn dò ngốc nghếch đó? Nhung Lê hơi phiền não, không muốn nghĩ tiếp, “Tôi đi đây.”


Từ Đàn Hề vội vàng nói cảm ơn.


Anh không ngoái lại, cứ thế bước đi, bất tri bất giác ngửi được mùi thuốc phảng phất từ trên người Từ Đàn Hề.


Chín giờ tối, Tống lão Tam dẫn người tới thôn Trúc Loan Nhung, chạy thẳng đến nhà Lý Ngân Nga, đứng ngoài la hét chẳng kiêng dè thôn dân xung quanh.


Lý Ngân Nga mở cửa, ngó dáng điệu của đám người bên ngoài, “Mấy người tới đây làm gì hả?”


Tống lão Tam giận đùng đùng quát: “Gọi đứa thuê nhà này ra đây.”


Lý Ngân Nga đã hỏi rõ ngọn ngành chuyện Từ Đàn Hề bị trẹo chân, bà biết đám người này tới để làm gì, “Cô ấy đã ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵng tới.”


Bà Triệu, mẹ của Tống lão Tam lập tức lao đến, thô lỗ đẩy Lý Ngân Nga qua một bên, đập uỳnh uỳnh vào cửa, “Họ Từ kia, cô ra đây…”


Cánh cổng gỗ tức thì cót két mở ra.


Từ Đàn Hề thản nhiên nhìn đám người này, ngữ điệu bình tĩnh chẳng hề hoảng sợ, “Tìm tôi có chuyện gì?”


Cô mặc bộ đồ ngủ màu gạo, màu sắc đạm mạc càng tôn lên khí chất vừa dịu dàng vừa nhã nhặn của cô.


Làn thu thủy nét xuân sơn, đôi mắt cô trong veo như làn nước thu, không mừng không giận, khiến người ta bất giác cảm thấy như bị lột trần.


Tống lão Tam chợt e sợ, giọng cũng nhẹ đi: “Cô mau giao vợ tôi ra đây.”


Từ Đàn Hề vẫn bình tĩnh ung dung, giữ đúng chừng mực: “Tôi không quen cô ấy, cũng không biết cô ấy đang ở đâu.”


“Hóa ra là cô à.” Bà Triệu, mẹ Tống lão Tam nhận ra cô, thầm suy nghĩ rồi khẳng định chắc nịch: “Tối qua cô còn gặp con dâu tôi, chắc chắn là cô đã thông đồng với nó.” Bà ta chất vấn Từ Đàn Hề, “Nhà chúng tôi không thù không oán với cô, hà cớ gì cô lại bắt con dâu tôi hả?”


“Tôi bắt cô ấy?” Từ Đàn Hề khẽ nói, không nhìn ra được cô giận hay không, chỉ là ánh mắt hơi lạnh đi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi khí phách và sự ung dung của danh gia vọng tộc, “Hay là để cảnh sát điều tra xem ai là người bắt cô ấy?”


Bà Triệu sững sờ.


“Người bên ngoài quả nhiên là vậy,“ chú của Tống lão Tam chợt mở lời, giọng quái gở, “Không biết trời cao đất dày là gì.”


Đậm mùi uy hiếp.


“Phí lời với nó làm gì.” Tống lão Tam là kẻ cao lớn thô kệch, đầu óc đần độn, gã ngang tàng hống hách hỏi, “Nói mau, vợ tao ở đâu?”


Không giao tiếp được với mấy người này, Từ Đàn Hề định báo cảnh sát.


Tống lão Tam xông đến, giật điện thoại trong tay cô: “Nếu mà không thấy vợ tao, mày một là đền tiền, hai là đền người, bằng không thì không xong với tao đâu!”


Mấy con chó đang sủa liên hồi đột nhiên im bặt.


Có ánh sáng rọi lên mặt Tống lão Tam, gã ta lấy tay che mắt, nheo mắt nhìn vào con ngõ, thấy một bóng người mơ hồ giẫm lên ánh sáng bước tới.


Anh chầm chậm nói: “Trả điện thoại cho cô ấy.”


Nghe thấy giọng nói này, răng Tống lão Tam đánh lập cập vào nhau, lồng ngực cũng cảm thấy đau buốt.


Lại là hắn, gã giao hàng cuối phố!


Tống lão Tam từng nếm mùi đòn của anh, nên tay còn nhanh hơn não, lập tức trả lại điện thoại về vị trí cũ.


Gã giao hàng nói: “Cứ tiếp tục đi” rồi anh chọn bừa một bức tường, ngả ngớn dựa vào, “Tôi chỉ ngang qua thôi.”


Cứ cho là anh đi qua đi, thế anh đứng đó là ý gì?


Anh cứ đứng dựa vào tường, đặt đèn pin sang một bên, không nhúng tay, chỉ cúi đầu nghịch bật lửa, ánh lửa âm u chợt tắt chợt lóe.


Không lo chuyện bao đồng, nhưng cũng chẳng đi mà cứ đứng đó.


Gã giao hàng cuối phố Nhung Lê là con của kẻ giết người Nhung Hải, đây là chuyện khắp thôn trên xóm dưới đều biết, anh mà cứ đứng đó thì ai dám nhúc nhích chứ.


Đang lúc giằng co thì điện thoại của Tống lão Tam vang lên, gã bịt ống nghe lại thầm thì: “Tôi còn có việc, lát nữa nói.”


Người trong điện thoại nói gì đó.


Tống lão Tam chợt vui mừng, “Giúp tôi trông chừng cô ấy trước.” Nói xong gã bèn gập điện thoại, “Ba, chú, tìm thấy Phương Phương rồi.”


Ba Tống hỏi: “Tìm thấy ở đâu thế?”


Tống lão Tam e sợ liếc trộm Nhung Lê, kéo lấy ba hắn, “Về rồi nói.”


Trước khi đi, bà Triệu ngoái lại hất mặt với Từ Đàn Hề, hừ một tiếng: “Làm người nên yên phận một chút, bớt lo chuyện bao đồng đi.”


Người nhà họ Tống lúc bấy giờ mới lũ lượt kéo nhau về.


Bà Lý Ngân Nga tức đến nỗi chẳng biết nói gì, bụng đầy lửa giận: “Cái nhà này sao lại giống bọn thổ phỉ đến thế chứ.” Rồi bà nói với Từ Đàn Hề: “Tiểu Từ à, sau này cháu có gặp họ thì tránh xa một chút, đỡ chuốc phải phiền phức vào thân.”


“Vâng, cháu biết ạ.” Từ Đàn Hề hơi áy náy, “Muộn thế này rồi, thím vào nghỉ ngơi đi ạ.”


“Được rồi, thím vào trước đây.” Bà Lý Ngân Nga liếc nhìn Nhung Lê đầy ẩn ý, “Vẫn còn sớm, hai đứa từ từ nói chuyên nhé.”


Ôi, cô nam quả nữ, hoa tiền nguyệt hạ.


(*) Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下 có nghĩa là trước hoa dưới trăng, đây là câu bắt nguồn từ thơ của Lý Bạch, chỉ những nơi nam nữ bày tỏ tình ý với nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom