Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bố của Tống lão Tam lườm Từ Đàn Hề một cái, dặn dò Tống lão Tam: “Con cứ hỏi lại cô gái này, không chừng cô ta biết đấy.” Dứt lời, ông ta hô hào một đám người, vội vã đuổi theo.
Trước đây Tống lão Tam chưa từng gặp Từ Đàn Hề, không biết trong thôn còn có một cô gái xinh đẹp như thế này, ánh mắt gã ta trắng trợn trần trụi di chuyển tới lui trên người cô, “Mày bảo vợ tao chạy đi đâu?”
Từ Đàn Hề không muốn vòng vo thêm gã ta, bèn bỏ đi.
Vóc dáng của Tống lão Tam cường tráng, chỉ hai ba bước là đuổi kịp cô, gã ta bước sang bên trái, ngang ngược chặn ngang nửa đường: “Có phải mày thông đồng vói cô ta không?”
Từ Đàn Hề chau mày lại: “Tôi không quen biết vợ anh.”
“Mày còn già mồm à, từ xa tao đã thấy mày chỉ đường cho cô ta.” Tống lão Tam quan sát cô, giọng khốn nạn: “Nếu hôm nay vợ tao chạy mất, mày phải đền cho tao một đứa.”
Từ Đàn Hề không muốn đếm xỉa gì đến gã, bèn quay người đi đường khác.
Tống lão Tam lập tức tiến tới, kéo cánh tay cô lại: “Không nói cho rõ ràng thì mày đừng hòng đi.”
Cánh tay của cô mềm mại thon thả, mịn màng như ngọc. Tống lão Tam cố ý nhéo một quá, mịn quá.
Từ Đàn Hề tức giận đến đỉnh điểm, cô rất ít khi nổi giận như thế. Cô hất mạnh tay hắn ra, nổi điên chửi rủa: “Đồ khốn kiếp!”
Cô không biết chửi tục, đồ khốn kiếp là từ khó nghe nhất mà cô có thể mắng được.
Cô dùng sức rất mạnh, khi giãy tay ra, sợi dây chuyền trên cổ tay cô cứa vào mu bàn tay của Tống lão Tam, làm tay gã suýt nữa chảy máu.
Tống lão Tam nhăn mặt lại vì đau, liền đẩy vai cô một cái: “Con ranh con!”
Từ Đàn Hề bị đẩy mất trọng tâm lùi về phía sau, giẫm phải một viên gạch bị bật lên, cô bị trật chân ngã phịch xuống đất.
Tống lão Tam vẫn không tha cho cô, giơ tay định kéo cô dậy thì bả vai bị một thứ gì đó đập trúng, cánh tay gã lập tức tê rần. Gã cúi đầu xuống nhìn, thứ đập trúng gã là một viên đá chỉ cỡ nắm tay trẻ sơ sinh.
“Mày mắng ai hả?”
Giọng nói ấy nhẹ như không, kéo dài âm cuối, vừa thoải mái vừa uể oải.
Tống lão Tam xoa vai mình, ngẩng đầu gào lên: “Mày là ai hả?”
Từ Đàn Hề cũng quay đầu lại, nhìn thấy Nhung Lê, anh phủi sạch đất cát trên tay mình, dửng dưng đáp lại: “Tên nhận chuyển phát nhanh ở cuối phố.”
Tống lão Tam không biết anh, “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Nhung Lê liếc Từ Đàn Hề một cái, sau đó bước đến đá Tống lão Tam xuống ao.
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước văng bốn phía, Tống lão Tam biết bơi nhưng vẫn bị sặc nước, tay chân khua khoắng loạn xạ ra sức đạp nước.
Nhung Lê nhặt viên đá anh vừa ném lên, tiện tay búng một cái, viên đá bắn trúng trán Tống lão Tam, sau đó tiếng gào thét của gã ta vang lên.
Ánh mắt Nhung Lê lạnh lùng, anh uể oải mắng một câu “Đồ hèn“. Rồi quay đầu, nhìn Từ Đàn Hề, “Cô còn không đứng lên, hay muốn ngồi đây suốt đêm?”
Bấy giờ Từ Đàn Hề mới hoàn hồn, cô đứng dậy đột ngột, chân vừa chạm đất thì cơ thể lảo đảo, cô chau mày, khi đứng vững rồi cô mới phủi sạch váy.
Nhung Lê đi tới: “Sao thế?”
Cô ngẩng đầu lên, gò má đỏ ửng như được thoa một lớp son, cũng không rõ do đau hay do sợ: “Hình như chân tôi bị trẹo rồi.” Cô thử đi một bước, mắt cá chân nhói đau làm cả người loạng choạng.
“Đừng cử động chân.”
Giọng nói của Nhung Lê không hề hiền hòa, anh khom người xuống bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn đá trước cửa nhà người ta, Từ Đàn Hề chưa kịp hiểu gì thì anh đã ngồi xổm xuống, đặt chân phải của cô lên đầu gối mình.
Từ Đàn Hề đỏ mặt toan rút chân về.
“Bảo cô đừng cử động cơ mà.”
Cô ngẩn người, không nhúc nhích nữa: “Chân anh không đau à, vừa rồi đá mạnh như thế cơ mà.”
“Vẫn còn tâm trạng lo cho tôi cơ đấy, chân cô không đau đâu nhỉ?” Mồm miệng của Nhung Lê vẫn không tha cho ai, song tay lại nhẹ nhàng, đỡ lấy mắt cá chân cô, thử cử động trái phải: “Đau không?”
Anh quỳ trước mặt cô, cô đang ngồi trên bàn đá, ở góc độ này, cô cúi đầu là có thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu và hàng mi đang cụp xuống của anh, hàng mi ấy không dài nhưng rất dày, giống như một chiếc bàn chải nhỏ vậy.
“Ổn lắm.” Lúc này cô chỉ lo ngắm anh, nào còn nhớ tới đau.
Có điều cũng không bị thương tới xương.
Nhung Lê thả tay ra, đứng lên, giọng điệu dạy dỗ: “Sau này còn lo chuyện bao đồng nữa không?”
Từ Đàn Hề giải thích: “Có khả năng vợ của gã đó bị bắt tới đây.”
Khi tới đây Nhung Lê có gặp gia đình của Tống lão Tam nên cũng đoán được chuyện gì, song anh vẫn hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới cô?”
Việc anh không thích nhất chính là lo chuyện bao đồng.
Người ta có đáng thương không? Đương nhiên cũng có đáng thương, nhưng anh không có lòng thương hại, cũng không chia sẻ nổi tình thương đó.
“Vậy anh thì sao?” Từ Đàn Hề nhìn anh, hỏi: “Bây giờ anh đang làm gì?”
Anh đang làm gì?
Anh liếm răng hàm: “Đang lo chuyện bao đồng.”
Người ghét nhất là lo chuyện bao đồng, dạy dỗ cô đừng lo chuyện bao đồng, nhưng lại lo chuyện bao đồng của cô, tại sao anh lại phải làm thế? Liên quan gì đến anh ư? Chẳng phải anh không có lòng cảm thông cơ mà?
Anh quay người bỏ đi.
Từ Đàn Hề thấy anh đi càng lúc càng xa, chán nản nắm chặt vạt váy, muốn gọi anh lại nhưng không có đủ dũng cảm mở miệng.
“Cô gái à.” Chủ nhân của ngôi nhà đó bước ra, là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, thấy Từ Đàn Hề đang ngồi trên bàn đá xoa mắt cá chân, anh ta bèn hỏi cô: “Cô bị trật chân à?”
Đây là bàn đá mà đám trẻ con trong thôn dùng để chơi bóng bàn.
Từ Đàn Hề chống một chân xuống đất để đứng lên: “Không sao.” Dứt lời, cô bước tập tễnh về thôn.
Người đàn ông đó đuổi theo: “Cô sống ở thôn nào?”
“Thôn Trúc Loan Nhung.”
“Để tôi đưa cô về.” Người đàn ông đưa tay ra dìu.
Từ Đàn Hề tránh anh ta, nói bằng giọng ôn hòa lịch sự: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Người đàn ông đó ngượng ngùng rụt tay về.
Lúc này Tống lão Tam đã bò lên bờ ao, ngồi xổm bên vệ đường vắt quần áo sũng nước, thấy Nhung Lê đã rời đi, gã ta lại bắt đầu lên cơn.
“Mày đứng lại đó cho tao!”
Từ Đàn Hề đi khập khà khập khiễng, bước chân rất chậm.
Tống lão Tam ôm một đống lửa giận, chỉ có thể trút lên đầu Từ Đàn Hề, gã ta vứt toẹt áo khoác sũng nước xuống đất, đuổi theo cô: “Con ranh con, mày đứng lại cho tao…”
Tiếng gào bỗng nhiên im bặt, Tống lão Tam ngẩng đầu nhìn thấy Nhung Lê đang quay trở lại, lập tức lắp bắp: “Mày, mày làm…”
Nhung Lê chạy hai bước, hơi nhảy lên, nhấc cao chân đá vào ngực Tống lão Tam một cú.
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước văng bốn phía, Tống lão Tam lại bị đá xuống ao.
Gấu váy của Từ Đàn Hề cũng bị dính nước, cô phủi đi, đứng nguyên tại chỗ: “Anh giận cơ mà? Sao lại quay lại?”
Nhung Lê đá hòn đá dưới chân, “Để lo chuyện bao đồng.”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trước đây Tống lão Tam chưa từng gặp Từ Đàn Hề, không biết trong thôn còn có một cô gái xinh đẹp như thế này, ánh mắt gã ta trắng trợn trần trụi di chuyển tới lui trên người cô, “Mày bảo vợ tao chạy đi đâu?”
Từ Đàn Hề không muốn vòng vo thêm gã ta, bèn bỏ đi.
Vóc dáng của Tống lão Tam cường tráng, chỉ hai ba bước là đuổi kịp cô, gã ta bước sang bên trái, ngang ngược chặn ngang nửa đường: “Có phải mày thông đồng vói cô ta không?”
Từ Đàn Hề chau mày lại: “Tôi không quen biết vợ anh.”
“Mày còn già mồm à, từ xa tao đã thấy mày chỉ đường cho cô ta.” Tống lão Tam quan sát cô, giọng khốn nạn: “Nếu hôm nay vợ tao chạy mất, mày phải đền cho tao một đứa.”
Từ Đàn Hề không muốn đếm xỉa gì đến gã, bèn quay người đi đường khác.
Tống lão Tam lập tức tiến tới, kéo cánh tay cô lại: “Không nói cho rõ ràng thì mày đừng hòng đi.”
Cánh tay của cô mềm mại thon thả, mịn màng như ngọc. Tống lão Tam cố ý nhéo một quá, mịn quá.
Từ Đàn Hề tức giận đến đỉnh điểm, cô rất ít khi nổi giận như thế. Cô hất mạnh tay hắn ra, nổi điên chửi rủa: “Đồ khốn kiếp!”
Cô không biết chửi tục, đồ khốn kiếp là từ khó nghe nhất mà cô có thể mắng được.
Cô dùng sức rất mạnh, khi giãy tay ra, sợi dây chuyền trên cổ tay cô cứa vào mu bàn tay của Tống lão Tam, làm tay gã suýt nữa chảy máu.
Tống lão Tam nhăn mặt lại vì đau, liền đẩy vai cô một cái: “Con ranh con!”
Từ Đàn Hề bị đẩy mất trọng tâm lùi về phía sau, giẫm phải một viên gạch bị bật lên, cô bị trật chân ngã phịch xuống đất.
Tống lão Tam vẫn không tha cho cô, giơ tay định kéo cô dậy thì bả vai bị một thứ gì đó đập trúng, cánh tay gã lập tức tê rần. Gã cúi đầu xuống nhìn, thứ đập trúng gã là một viên đá chỉ cỡ nắm tay trẻ sơ sinh.
“Mày mắng ai hả?”
Giọng nói ấy nhẹ như không, kéo dài âm cuối, vừa thoải mái vừa uể oải.
Tống lão Tam xoa vai mình, ngẩng đầu gào lên: “Mày là ai hả?”
Từ Đàn Hề cũng quay đầu lại, nhìn thấy Nhung Lê, anh phủi sạch đất cát trên tay mình, dửng dưng đáp lại: “Tên nhận chuyển phát nhanh ở cuối phố.”
Tống lão Tam không biết anh, “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Nhung Lê liếc Từ Đàn Hề một cái, sau đó bước đến đá Tống lão Tam xuống ao.
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước văng bốn phía, Tống lão Tam biết bơi nhưng vẫn bị sặc nước, tay chân khua khoắng loạn xạ ra sức đạp nước.
Nhung Lê nhặt viên đá anh vừa ném lên, tiện tay búng một cái, viên đá bắn trúng trán Tống lão Tam, sau đó tiếng gào thét của gã ta vang lên.
Ánh mắt Nhung Lê lạnh lùng, anh uể oải mắng một câu “Đồ hèn“. Rồi quay đầu, nhìn Từ Đàn Hề, “Cô còn không đứng lên, hay muốn ngồi đây suốt đêm?”
Bấy giờ Từ Đàn Hề mới hoàn hồn, cô đứng dậy đột ngột, chân vừa chạm đất thì cơ thể lảo đảo, cô chau mày, khi đứng vững rồi cô mới phủi sạch váy.
Nhung Lê đi tới: “Sao thế?”
Cô ngẩng đầu lên, gò má đỏ ửng như được thoa một lớp son, cũng không rõ do đau hay do sợ: “Hình như chân tôi bị trẹo rồi.” Cô thử đi một bước, mắt cá chân nhói đau làm cả người loạng choạng.
“Đừng cử động chân.”
Giọng nói của Nhung Lê không hề hiền hòa, anh khom người xuống bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn đá trước cửa nhà người ta, Từ Đàn Hề chưa kịp hiểu gì thì anh đã ngồi xổm xuống, đặt chân phải của cô lên đầu gối mình.
Từ Đàn Hề đỏ mặt toan rút chân về.
“Bảo cô đừng cử động cơ mà.”
Cô ngẩn người, không nhúc nhích nữa: “Chân anh không đau à, vừa rồi đá mạnh như thế cơ mà.”
“Vẫn còn tâm trạng lo cho tôi cơ đấy, chân cô không đau đâu nhỉ?” Mồm miệng của Nhung Lê vẫn không tha cho ai, song tay lại nhẹ nhàng, đỡ lấy mắt cá chân cô, thử cử động trái phải: “Đau không?”
Anh quỳ trước mặt cô, cô đang ngồi trên bàn đá, ở góc độ này, cô cúi đầu là có thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu và hàng mi đang cụp xuống của anh, hàng mi ấy không dài nhưng rất dày, giống như một chiếc bàn chải nhỏ vậy.
“Ổn lắm.” Lúc này cô chỉ lo ngắm anh, nào còn nhớ tới đau.
Có điều cũng không bị thương tới xương.
Nhung Lê thả tay ra, đứng lên, giọng điệu dạy dỗ: “Sau này còn lo chuyện bao đồng nữa không?”
Từ Đàn Hề giải thích: “Có khả năng vợ của gã đó bị bắt tới đây.”
Khi tới đây Nhung Lê có gặp gia đình của Tống lão Tam nên cũng đoán được chuyện gì, song anh vẫn hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới cô?”
Việc anh không thích nhất chính là lo chuyện bao đồng.
Người ta có đáng thương không? Đương nhiên cũng có đáng thương, nhưng anh không có lòng thương hại, cũng không chia sẻ nổi tình thương đó.
“Vậy anh thì sao?” Từ Đàn Hề nhìn anh, hỏi: “Bây giờ anh đang làm gì?”
Anh đang làm gì?
Anh liếm răng hàm: “Đang lo chuyện bao đồng.”
Người ghét nhất là lo chuyện bao đồng, dạy dỗ cô đừng lo chuyện bao đồng, nhưng lại lo chuyện bao đồng của cô, tại sao anh lại phải làm thế? Liên quan gì đến anh ư? Chẳng phải anh không có lòng cảm thông cơ mà?
Anh quay người bỏ đi.
Từ Đàn Hề thấy anh đi càng lúc càng xa, chán nản nắm chặt vạt váy, muốn gọi anh lại nhưng không có đủ dũng cảm mở miệng.
“Cô gái à.” Chủ nhân của ngôi nhà đó bước ra, là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, thấy Từ Đàn Hề đang ngồi trên bàn đá xoa mắt cá chân, anh ta bèn hỏi cô: “Cô bị trật chân à?”
Đây là bàn đá mà đám trẻ con trong thôn dùng để chơi bóng bàn.
Từ Đàn Hề chống một chân xuống đất để đứng lên: “Không sao.” Dứt lời, cô bước tập tễnh về thôn.
Người đàn ông đó đuổi theo: “Cô sống ở thôn nào?”
“Thôn Trúc Loan Nhung.”
“Để tôi đưa cô về.” Người đàn ông đưa tay ra dìu.
Từ Đàn Hề tránh anh ta, nói bằng giọng ôn hòa lịch sự: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Người đàn ông đó ngượng ngùng rụt tay về.
Lúc này Tống lão Tam đã bò lên bờ ao, ngồi xổm bên vệ đường vắt quần áo sũng nước, thấy Nhung Lê đã rời đi, gã ta lại bắt đầu lên cơn.
“Mày đứng lại đó cho tao!”
Từ Đàn Hề đi khập khà khập khiễng, bước chân rất chậm.
Tống lão Tam ôm một đống lửa giận, chỉ có thể trút lên đầu Từ Đàn Hề, gã ta vứt toẹt áo khoác sũng nước xuống đất, đuổi theo cô: “Con ranh con, mày đứng lại cho tao…”
Tiếng gào bỗng nhiên im bặt, Tống lão Tam ngẩng đầu nhìn thấy Nhung Lê đang quay trở lại, lập tức lắp bắp: “Mày, mày làm…”
Nhung Lê chạy hai bước, hơi nhảy lên, nhấc cao chân đá vào ngực Tống lão Tam một cú.
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt nước văng bốn phía, Tống lão Tam lại bị đá xuống ao.
Gấu váy của Từ Đàn Hề cũng bị dính nước, cô phủi đi, đứng nguyên tại chỗ: “Anh giận cơ mà? Sao lại quay lại?”
Nhung Lê đá hòn đá dưới chân, “Để lo chuyện bao đồng.”