• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (8 Viewers)

  • Chương 1193: Thế giới mới

Phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, trên đầu, dưới chân đều là một vùng sáng lửng lơ mù mịt.

Lý Dục Thần bước đi trong đó, không cảm thấy nặng mà cũng không thấy nhẹ, không phân biệt được đông, tây, nam, bắc.

Đây là một thế giới hỗn loạn, ánh sáng lơ lửng được tạo nên từ kiếm ý, mờ mịt, chỗ nào cũng có.

Kiếm ý hiện hữu khắp mọi nơi.

Lý Dục Thần rơi vào trầm tư, phải làm sao để phá vỡ thế giới vô niệm này đây?

Anh thử vung kiếm, nhưng dù có ngưng tụ được kiếm khí mạnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ chém vào hư không, không dồn lực được. Đó là vì đây là thế giới vô niệm, ngay cả một suy nghĩ cũng chẳng có nên không có mục tiêu nào để vung kiếm cả.

Xung quanh tuy có kiếm khí nhưng chúng lại mờ mịt mong manh, không thể nắm bắt, giống như sự mơ hồ của đạo vậy.

Nhưng anh biết, chỉ cần anh lơ là dù chỉ một chút, những kiếm ý này sẽ giết chết anh bất cứ lúc nào.

Anh thử lại giống như lúc nãy, học theo Mitarai Jange, dùng kiếm ý Huyền Minh để tái tạo thế giới.

Nhưng lần này, không có ai rút kiếm tấn công. Không có người tấn công, anh cũng không có cách nào phòng thủ, chẳng khác nào vẽ ra một cái nhà tù rồi tự giam mình trong đó cả.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần Mitarai Jange vung kiếm, anh cũng sẽ bị nhốt chết trong thế giới vô niệm của chính mình.

Lúc này đây, Lý Dục Thần chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, đợi Mitarai Jange vung kiếm.

Chỉ cần ông ta vung kiếm, ắt sẽ có suy nghĩ, anh có thể tìm ra sơ hở ngay lập tức hoặc là dùng sức mạnh đối kháng, phân cao thấp bằng kiếm khí.

Vũ khí lợi hại nhất của đao Vô Niệm của Mitarai Jange chính là ở cảnh giới.

Ông ta đã vượt qua những hạn chế của tu luyện truyền thống, lấy chính mình làm đạo, sáng tạo nên một thế giới riêng, loại bỏ mọi quy tắc của Thiên Đạo ra khỏi thế giới của mình.

Từ đó, Lý Dục Thần cũng có được sự giác ngộ.

Vô niệm chính là vô đạo!

Chỉ có điều pháp lực của Mitarai Jange vẫn chưa đủ để áp chế hoàn toàn Lý Dục Thần. Dù sao ông ta cũng chỉ mới tu luyện hơn trăm năm, đã vậy ông ta còn ở Đông Doanh, nơi không có thầy giỏi chỉ dẫn, xung quanh chỉ có một đám võ sĩ cố chấp.

Khi đánh nhau bằng kiếm khí, Lý Dục Thần sẽ không thua.

Nhưng nếu nói về cảnh giới thì nó lại chênh lệch quá lớn. Những điều Lý Dục Thần vừa mới ngộ ra này, đối phương đã thử nghiệm từ trăm năm trước rồi, ít nhất cũng là năm mươi năm trước, kiếm pháp của đao Vô Niệm đã thành hình.

Lý Dục Thần chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Mitarai Jange vung kiếm.

Điều này thật rắc rối. Nếu đối phương không vung kiếm, anh cũng không thể phá kiếm.

Trong thế giới vô niệm, quy tắc Thiên Đạo mất hết hiệu lực, thời gian và không gian đều không tồn tại. Anh cứ chờ đợi trong vô vọng, bị giam cầm trong đó, còn đối phương thì không chịu suy nghĩ gì, kim giây trên đồng hồ cũng không nhích được một nấc nào.

Mà Lý Dục Thần phải luôn luôn cảnh giác, đối diện với kiếm ý có mặt ở khắp nơi như này, không thể lơ là dù chỉ một chút.

Cứ như vậy, thắng hay bại, gần như đã định.

...

Mà vào ngay lúc này, ở bên ngoài thế giới vô niệm, rất nhiều người xông vào Chiêu Hồn Xã.

Ngoài một số binh sĩ mặc đồ đen, bước chân chỉnh tề, rõ ràng cho thấy họ đã được huấn luyện bài bản, còn có nhiều người mặc võ phục, chính là những người ở võ quán Đông Doanh lúc nãy không cản được Lý Dục Thần cũng đang đứng trong đó.

Họ lao vào điện Phụng An, nhìn thấy Mitarai Jange và Lý Dục Thần đang đứng đối diện nhau, bất động, trông như hai bức tượng sáp.

Mọi người không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám mạo muội quấy rầy, vì danh tiếng của Jange đại nhân ai ai cũng biết.

Gia tộc Mitarai mang trên mình sứ mệnh bảo vệ đền thờ, không phải là người mà họ có thể vượt quyền.

Một người đàn ông trung niên mặc áo vest bước ra khỏi đám đông, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như diều hâu. Khi bước đi, mỗi bước chân ông ta đều rất uy nghiêm và mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, lúc đứng cùng với các võ sĩ xung quanh, ông ta trong có vẻ hơi lạc lõng.

Nhưng chắc chắn thân phận của ông ta không tầm thường. Ngay cả ông lão Tiên Thiên đứng đầu ở võ quán cũng phải nhường ông ta một bước.

Khi nhìn Mitarai Jange và Lý Dục Thần, người đàn ông tựa như không hiểu, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, quay sang hỏi ông lão: "Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Thưa tướng quân." Ông lão khẽ cúi mình: "Có lẽ hai người họ đang đấu kiếm."

"Đấu kiếm?" Tướng quân càng thêm nghi hoặc: "Kiếm đâu?"

"Kiếm trong tâm họ." Dù sao ông lão cũng là một cao thủ Tiên Thiên, có thể nhìn ra một chút sự tình, mặc dù chính ông ta cũng không nhìn ra rốt cuộc hai người này đang đấu như thế nào.

Tướng quân gật đầu, quay lại tiếp tục quan sát hai người "dùng tâm đấu kiếm" này.

Một lúc lâu sau, hai người họ vẫn không động đậy.

Tướng quân nhíu mày, dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lại hỏi ông lão: "Ông nghĩ ai sẽ thắng?"

"Cái này, khó nói lắm." Ông lão buột miệng trả lời, chợt thấy sai sai nên vội vàng sửa lại: "Jange đại nhân là kiếm sĩ số một Đông Doanh, nhất định sẽ thắng!"

Nhưng tướng quân càng nhíu mày chặt hơn.

"Kiếm sĩ số một Đông Doanh sao? Vậy nếu ông ta thua, há chẳng phải đồng nghĩa với việc cả Đông Doanh đều thua sao?"

Ông lão sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.

Tướng quân cười khinh miệt, sau đó rút một khẩu súng trong túi ra, chĩa thẳng vào lưng Lý Dục Thần.

"Tướng quân!" Ông lão vội nhắc nhở: "Nơi này là điện Phụng An..."

Câu tiếp theo ông ta không nói ra, nhưng ông ta tin rằng tướng quân sẽ hiểu ý của ông ta.

Điện Phụng An là nơi thờ cúng hồn đao, hàng trăm năm nay, hàng vạn anh linh của võ sĩ Đông Doanh quy tụ tại nơi đây.

Đây là nơi để các võ sĩ trở về, cũng là biểu tượng của tinh thần võ sĩ đạo. Nếu ở nơi đây mà lại cản trở việc các võ sĩ tụ lại trên thanh đao, dùng súng tấn công kẻ địch, nhất là nổ súng khi hai người họ đang đấu kiếm, thì chẳng khác nào làm ô danh các anh linh, tinh thần võ sĩ đạo còn đâu nữa?

Nhưng rõ ràng là ông lão đã đánh giá quá cao sự chính trực của vị tướng quân này. Tướng quân là người hiện đại, tư tưởng của ông ta đã khác xa với các võ sĩ thế hệ trước. Trong mắt ông ta, thua mới là nỗi nhục thực sự. Chỉ cần thắng, ai quan tâm thắng bằng cách nào?

Thế nên, ông ta không chút do dự bóp cò.

Tiếng súng vang lên trong điện Phụng An.

Những vệ sĩ mặc đồ đen vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng các võ sĩ lại hết sức bàng hoàng.

Họ trơ mắt nhìn viên đạn lao về phía Lý Dục Thần, đồng thời còn có một viên đạn vô hình khác bắn thẳng vào chút tôn nghiêm còn sót lại trong họ với tư cách là võ sĩ.

...

Trong thế giới vô niệm, Lý Dục Thần cảm nhận kiếm ý có mặt ở khắp nơi xung quanh mình.

Chỉ cần Mitarai Jange suy nghĩ gì đó, anh sẽ tìm ra sơ hở.

Đáng tiếc, đây thực sự là một thế giới vô niệm.

Đao Vô Niệm này hoàn chỉnh đến mức anh không tìm được chút cơ hội nào phá vỡ tình thế.

Kiếm ở trong tay nhưng không thể vung về phía đối thủ.

Còn kiếm của đối thủ lại hiện hữu khắp nơi, không chỗ nào không có, nhưng lại không tài nào thấy được.

Anh chỉ có thể im lặng và chờ đợi...

Đây là một sự giày vò, cũng là một kiểu tu hành.

Trong thế giới vô niệm mà kiếm cảnh bao trùm, trong một thế giới không có thời gian trôi qua, sự cảnh giác của anh dần dần thả lỏng.

Đây vốn là một dấu hiệu nguy hiểm, bởi một khi anh lơ là, nếu đối phương có ý định giết anh, đó sẽ là thời cơ tốt nhất.

Nhưng đây cũng là cơ hội để phản công, bởi vì chỉ khi đối phương suy nghĩ thì anh mới có thể phá vỡ thế tiến thoái lưỡng nan vô niệm này.

Điều khó khăn nhất là trong thế giới vô niệm do đối phương tạo ra, bất kỳ suy nghĩ nào của anh đều trong suốt, anh không thể lừa đối phương bằng cách cố ý tạo ra vẻ buông lỏng giả tạo.

Vậy nên, anh thực sự thả lỏng.

Nhưng khi ánh sáng màu đen của Huyền Minh dần nhạt đi, Lý Dục Thần chợt hiểu ra một đạo lý — thanh kiếm trong tay mình, những kế hoạch phá vỡ tình thế trong đầu và sự cảnh giác với kiếm ý xung quanh, tất cả đều là những suy nghĩ cố chấp của chính anh.

Dùng suy nghĩ đối kháng với vô niệm, ắt sẽ không có cơ hội thắng.

Thế nên, anh buông thanh kiếm đang cầm ra, buông bỏ những suy nghĩ trong lòng để đến gần với vô niệm hơn.

Vào khoảnh khắc đó, thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng vô cùng.

Sau đó, anh nhìn thấy Mitarai Jange đứng trước mặt anh, trên gương mặt ông ta nở nụ cười rạng rỡ như hoa anh đào.

Mà sau lưng, một viên đạn đang lao về phía anh với tốc độ cực nhanh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom