• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1189: Đánh hội đồng

Càng đi xa hơn, anh lại gặp một nhóm người khác.

Nhưng lần này, hình như bọn họ đã nhận được tin tức, không chắn đường Lý Dục Thần nữa mà ngoan ngoãn dạt sang hai bên.

Đi được một đoạn, lại gặp thêm một nhóm người mặc đồ vest tối màu, khi anh đến gần, bọn họ lập tức dạt ra hai bên chừa lại một lối đi thẳng tắp, nghiêm túc đứng đó, đưa mắt nhìn anh rời đi.

Cảnh tượng trang trọng này, có lẽ ngay cả hoàng đế ngự giá cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lý Dục Thần thấy thật buồn cười, người Đông Doanh như có một kiểu cố chấp đặc biệt gì đó, vừa giữ chặt tinh thần võ sĩ đạo, vừa giở những trò đồi bại, tạo nên tình cảnh buồn cười thế này đây.

Phía trước xuất hiện một kiến trúc lớn trông giống như một nhà thi đấu thể thao.

Một người mặc võ phục đứng ngay giữa đường, chặn đường anh.

Người đó đặt tay lên chuôi trường đao đeo bên hông, ánh mắt sắc như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.

Khi Lý Dục Thần tiến đến gần, trên người hắn bùng lên một luồng khí võ hồn mạnh mẽ, rừng cây hai bên vang lên tiếng gió rít, cây cối nghiêng ngả sang hai bên.

"Hokushin, Chiba Shinichi!"

Giọng của hắn lớn như tiếng chuông, trong âm thanh ấy lại có sự sắc bén tựa lưỡi dao, như thể hắn chỉ cần mỗi giọng nói thôi cũng đủ để xuyên thủng kẻ thù trước mặt.

"Tôi không hỏi anh, anh không cần phải nói tên mình ra đâu." Lý Dục Thần vẫn không dừng bước, tiếp tục đi tới.

Ánh mắt của Chiba Shinichi lóe lên sát ý.

Hokushin là tông môn võ đạo nổi tiếng nhất của Đông Doanh, mà nhà họ Chiba chính là dòng chính đích truyền của Hokushin.

Chiba Shinichi đang là tài năng xuất chúng trong giới võ đạo ở Đông Doanh, vẫn luôn nổi danh với tốc độ rút kiếm cực nhanh.

"Đã rất lâu rồi tôi chưa rút đao... Hai mươi năm nay, tôi cứ nghĩ trên đời này sẽ không còn ai xứng để tôi rút đao nữa rồi chứ..." Hắn nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Anh giết được Mitarai Kura thật sao?"

Lý Dục Thần mỉm cười: "Thế thì đừng rút đao nữa."

"Ồ, anh đang cầu xin tôi tha mạng sao?" Chiba Shinichi chế nhạo nói: "Ban đầu tôi còn nghĩ anh sẽ là một đối thủ xứng tầm, không ngờ..."

Lý Dục Thần lắc đầu: "Người Đông Doanh các anh đều tự tin thái quá thế sao? Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, sau này anh sẽ không còn cơ hội rút đao nữa."

Chiba Shinichi tức giận gào lên: "Chết tiệt! Đi chết đi!"

Hắn siết chặt tay phải, dồn chân khí dọc theo cánh tay vào thanh đao, người đao hợp nhất, tiếng xoẹt chói tai vang lên, lưỡi đao đã rời khỏi vỏ.

Nhưng vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, bởi vì thanh đao của hắn chỉ rút được một nửa thì như bị khóa chặt lại, không tài nào rút ra thêm được nữa.

Từ trước tới nay chưa từng có chuyện như thế này xảy ra.

Mặt Chiba Shinichi đỏ bừng, dù hắn có dồn sức đến đâu thì thanh đao vẫn không nhúc nhích.

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ lưỡi đao truyền đến "xoẹt" một tiếng, thanh đao lại bị nhét vào vỏ.

Hắn còn đang ngơ ngác thì một luồng sức mạnh khác lại xuất hiện khiến thanh đao "xoẹt" một tiếng, rút ra một nửa.

Sau đó, lại bị đẩy vào.

Rút ra, đẩy vào, rút ra, đẩy vào... "Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!"

Hàng chục lần liên tiếp, cuối cùng nó bị nhét lại hết vào trong vỏ một cái xẹt, rồi không động đậy nữa.

Mặt Chiba Shinichi đỏ tía trông như một miếng gan heo để lâu ngày vậy.

Hắn trơ mắt nhìn chàng trai trẻ ấy bước qua trước mặt mình, bước chân nhẹ nhàng như gió thoảng qua, không để lại chút dấu vết nào.

"Xẹt!" Cuối cùng cũng rút được hết thanh đao ra, nhưng hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị, vì dùng quá nhiều sức khiến hắn lảo đảo lao về phía trước mấy bước.

Chiba Shinichi nhìn thanh đao trong tay, bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, một võ sĩ mà ngay cả đao cũng không thể rút ra được, liệu có còn là võ sĩ chân chính hay không?

Luyện tập võ đạo cả một đời, kiêu ngạo cả đời, cuối cùng thì lại như thế này.

Vào lúc này, thế giới trước mắt hắn sụp đổ, tất cả mọi thứ đều vỡ tan tành.

Hắn quỳ xuống, cởi áo ngoài, xoay ngược lưỡi đao rồi đâm thẳng vào bụng mình...



Mà lúc này, Lý Dục Thần đã đi tới cửa nhà thi đấu lớn.

Một nhóm kiếm sĩ cầm kiếm xông ra.

Nhưng bọn họ không vây lấy anh mà xếp thành hai hàng, giống một đội chào đón vậy.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bước ra, trên thắt lưng ông ta đang đeo có cắm một thanh kiếm gỗ ngắn, ông ta cắt tóc ngắn, trông rất tươm tất, nhưng mái tóc đã nhuộm màu hoa râm, lại có vẻ đã trải qua nhiều gian khổ.

Ông ta bước đến rồi hơi khom lưng chào Lý Dục Thần, dùng tiếng Trung chuẩn nhưng hơi cứng nhắc nói: "Cậu Lý, tôi là Ito Josai, đây là võ quán của Đông Doanh, các cao thủ của Edo đang chờ cậu ở bên trong, mời cậu vào trong trò chuyện một chút."

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Là sao, trong đó đang chuẩn bị đánh hội đồng à?"

"Cậu Lý yên tâm, bên trong đều là võ giả, chúng tôi tín ngưỡng tinh thần võ sĩ đạo, tuyệt đối sẽ không dùng bẫy. Còn về đánh hội đồng..." Ito Josai cười tự giễu: "Anh linh ở Chiêu Hồn Xã không thể bị quấy rầy, mong cậu thông cảm cho cảm xúc của người dân Đông Doanh. Đông Doanh chúng tôi vẫn luôn tôn trọng kẻ mạnh, nếu cậu Lý chịu quay đầu, tôi rất sẵn lòng dùng lễ vật tiễn đưa cậu."

"Vậy nếu tôi nhất định phải vào thì sao?"

"Nếu cậu vẫn nhất quyết vào trong, cậu chỉ có thể bước qua xác của chúng tôi mà vào thôi."

Giọng điệu của Ito Josai khá ôn hòa nhưng lại rất kiên quyết, không có chỗ để nghi ngờ.

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn tòa nhà võ quán một cái rồi bước lên bậc thềm.

Ito Josai thở dài rồi đi theo Lý Dục Thần vào võ quán.

Bên trong võ quán có rất nhiều người đang ngồi, đa phần đều ăn mặc như các samurai vô chủ, cũng có người mặc quần áo bình thường, trông có vẻ là do vội tới đây nên chưa kịp thay quần áo.

Bọn họ ngồi thành vòng tròn, lưng thẳng tắp.

Lý Dục Thần và Ito Josai vừa bước vào, bầu không khí bên trong chợt trở nên căng thẳng hơn.

Rất nhiều người để lộ võ hồn của mình.

Lý Dục Thần nhìn qua một lượt, trong này đúng thật là có vài cao thủ, phần lớn họ giống như Hokushin, mạnh nhất là một ông già ngồi chính giữa, có lẽ là ngang với Bando Shuichi của Thiên Nhẫn Tông, cũng là một trong hai người duy nhất trong phòng đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

Một người nữa chính là Ito Josai đã ra cửa đón Lý Dục Thần.

Những người này, không ai có thể sánh với Mitarai Kura, không biết bọn họ lấy đâu ra dũng khí mà ngồi đây.

Lý Dục Thần cảm thấy hơi thất vọng.

"Tomita Ryu, Araga Shoji!"

Một người trung niên cầm kiếm đứng dậy, cúi người chào Lý Dục Thần.

Dù cúi người, nhưng không có miếng kính cẩn nào, chẳng qua đó chỉ là thói quen lễ phép mà thôi, trái lại còn nhân cơ hội cúi người mà nhanh chóng rút kiếm ra xuất chiêu, tấn công bất ngờ.

Tất nhiên là Lý Dục Thần sẽ không cho ông ta cơ hội, Chiba Shinichi còn không kịp rút đao ra, những người ở đây cũng đừng hòng rút đao ra trước mặt anh.

Thanh đao của người đó còn chưa kịp ra khỏi vỏ thì người đã văng ra xa, va phải khán đài ở phía xa, cũng không thể đứng lên nữa.

"võ đạo Đông Doanh chỉ có vậy thôi sao?" Lý Dục Thần nhìn bọn họ nói: "Thế này đi, hôm nay nếu trong số các người có ai rút được đao ra trước mặt tôi, coi như tôi thua."

Anh vừa nói xong câu này, lập tức gây ra một tiếng xôn xao không nhỏ. Toàn bộ võ giả Đông Doanh đều phẫn nộ, ngay cả Ito Josai, người hồi nãy vẫn đang hòa nhã cũng phải nhíu mày, vẻ mặt đầy tức giận.

"Shinto Ryu, Fumio Mizuguchi!" Lại một người đứng lên nói.

Fumio Mizuguchi rất thông minh, còn chưa nói xong đã bắt đầu rút đao, nhưng mục đích rút đao ra không phải để giết người mà chỉ để rút đao ra, điều này khá đơn giản vì ngoài việc rút đao ra cũng không cần nghĩ đến chuyện gì.

Tuy nhiên, kết cục của gã cũng giống như Araga Shoji, đao còn chưa nhúc nhích là người đã văng đi.

Ai nấy cũng ngẩn người.

Không ai thấy được Lý Dục Thần ra tay như thế nào.

Phần lớn mọi người thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại như thế? Chỉ có hai cao thủ Tiên Thiên mới cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của Lý Dục Thần.

Ito Josai vừa kinh ngạc nhưng lại càng thêm bối rối.

‘Rõ ràng trên người người này không có khí tức Tiên Thiên, sao cậu ta lại mạnh đến thế được? Chẳng lẽ cậu ta đã đạt đến cảnh giới quy chân rồi?’

Ông ta bước lên một bước, đứng đối diện với Lý Dục Thần, hơi cúi người nói: "Kagami Akechi Ryu, Ito Josai, xin chỉ giáo!"

Lý Dục Thần gật đầu lại với ông ta.

Thái độ của Ito Josai có thể coi là không khiêm tốn nhưng cũng không hống hách, Lý Dục Thần cũng đánh giá khá cao ông ta, nếu đó không phải là người Đông Doanh hoặc là không ở trong hoàn cảnh này, anh còn cảm thấy người này rất đáng để kết bạn.

"Lý Dục Thần." Anh nói ra tên mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom