-
Chương 1183: Viên mãn
Lý Dục Thần và Đinh Hương đều nhìn về phía Bạch Long.
Bạch Long im lặng nhìn bọn họ, sợi râu nhẹ nhàng đung đưa trong không khí như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nó cũng gật đầu.
Lý Dục Thần thở phào nhẹ nhõm, anh tin vào lời hứa của một con rồng. Tư duy của chúng yêu thường đơn giản, đôi khi lời hứa của chúng còn đáng tin hơn cả con người.
Thế nhưng anh vẫn nói: "Được, tao sẽ thả mày ngay, chỉ cần mày giữ vững lời hứa, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu mày vi phạm lời hứa, dù có chạy đến chân trời góc bể, tao cũng phải giết mày!"
Nói rồi, anh vung kiếm Huyền Minh ra.
Luồng kiếm khí màu đen xé rách hư không, chặt đứt luồng khí địa mạch ngưng tụ giữa ba tháp đá.
Bạch Long gầm lên vang dội, cơ thể thoát khỏi không gian bị tháp đá phong tỏa, lập tức phình to ra, lớn hơn trước đây mấy lần.
Nhìn thân rồng khổng lồ đứng sừng sững giữa hư không, Lý Dục Thần hơi sợ hãi.
Chẳng lẽ con giao long này sắp hóa thành chân long sao?
Bạch Long nhìn Đinh Hương, trong mắt nó thoáng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lại gầm một tiếng rồi bay thẳng lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, biến mất trong hư không.
Khi địa mạch nối liền nhau bị cắt đứt, ba tháp đá đang ngưng tụ địa mạch cũng dần tan biến, chỉ còn lại ba phiến đá làm đế tháp.
Toàn bộ không gian bí cảnh cũng dần hiện ra từ màn sương mù.
Nơi đây là một địa cung cực kỳ rộng lớn, xét về diện tích thì nó rộng gần bằng một nửa hồ Tiền Đường.
Phía tây của địa cung nối liền chân núi của dãy núi Thiên Mục.
Ở giữa có ba cột đá khổng lồ, tương ứng với ba hòn đảo trên hồ Tiền Đường.
Vị trí của ba tháp đá nằm bên cạnh một trong ba cây cột, mà phía trên cây cột này chính là vị trí của đảo Tiểu Doanh Châu.
Đây cũng là cây cột treo đèn bọn họ đã nhìn thấy khi vừa mới xuống đây.
Địa khí tích tụ dưới chân cột tạo thành kết giới lồng kết giới, vì thế nên khi vừa xuống đây, bọn họ mới không thể đi ra khỏi vòng quanh cây cột.
Hiện tại, địa khí tích lũy đã tan biến, kết giới cũng tự động biến mất.
Lý Dục Thần vận dụng thần thức đi lên trên, phát hiện ngay phía trên đầu họ là ngàn dòng sóng xô. Trên đỉnh cột đá là đảo Tiểu Doanh Châu trông giống như một bông hoa đang nở rộ.
Ba phiến đá làm nền cho ba tháp đá tương ứng với ba tháp đá trên mặt hồ.
"Anh Dục Thần, anh nhìn chỗ này xem!" Đinh Hương đột nhiên thốt lên.
Lý Dục Thần nhìn theo hướng cô ấy chỉ tay, nhìn thấy bên cạnh cây cột có một thứ gì đó giống như dây leo màu trắng.
"Đây là..." Anh ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào dây leo: "Gốc hoa?"
"Gốc hoa?" Đinh Hương vui mừng nói: "Là của bông hoa đó sao? Hồi ở trên đảo, lúc em nhìn thấy bông hoa đó đã thấy rất kỳ diệu, nó tràn đầy khí tức của sự sống. Nó xinh đẹp đến thế, nhưng lại thê lương như thể đã trải qua hàng thế kỷ vậy. Đây là gốc của nó, a, đúng rồi, chính là nó! Em có thể cảm nhận được khí tức của nó trên này!"
Lý Dục Thần nói: "Đúng vậy, là nó. Nó có gốc, nương nhờ địa khí Tiền Đường mà bén rễ, nó vẫn còn sống! Đại sư Trí Nhẫn chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Đại sư Trí Nhẫn?" Đinh Hương ngơ ngác hỏi.
Lý Dục Thần bèn kể cho cô ấy nghe câu chuyện về Nhất Tâm và bạch xà.
Đinh Hương ngơ ngác lắng nghe, trầm mặc, không nói lời nào. Cô ấy bị mối tình ngàn năm này làm cho cảm động, đồng thời cũng xót xa thay số phận của đóa hoa và nhà sư này.
"Cô ấy... có thể sống lại không?" Đinh Hương hỏi.
"Anh không biết, nhưng chắc là có thể." Lý Dục Thần suy nghĩ một lát rồi nói với Đinh Hương: "Em thử dùng sức mạnh của la bàn Lục Hư Luân Chuyển để tìm kiếm tàn hồn của cô ấy trong không trung đi. Nếu tìm thấy, anh có thể thử dùng thuật Hồi Xuân để bảo vệ cô ấy, mang cô ấy ra ngoài, giao lại cho đại sư Trí Nhẫn."
“Vâng ạ!”
Đinh Hương khẽ gật đầu, vừa cảm nhận khí tức đặc biệt của sự sống của gốc hoa, vừa niệm La Bàn Kinh, vận chuyển la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Trong ánh sáng lấp lánh, gốc hoa màu trắng nằm trên mặt đất được một vầng hào quang huyền bí bao phủ.
Lý Dục Thần từ từ đưa tay ra từ phía xa, bảo vệ linh khí đang bám trên gốc hoa, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay lên, gốc hoa rời khỏi khe hở trên cột đá, bay lên lơ lửng.
Đinh Hương đưa tay ra, gốc hoa rơi vào lòng bàn tay cô ấy, chỉ là một đoạn ngắn trắng tinh như ngọc, không chút tì vết.
Cô ấy cảm nhận được một luồng khí tức rất kỳ lạ, hơi thở của hoa, hơi thở của sự sống.
"Chúng ta đi thôi, đến gặp đại sư Trí Nhẫn."
Thần long đã rời đi, bí cảnh đã phá, không cần phải sử dụng la bàn Lục Hư Luân Chuyển nữa, Lý Dục Thần cũng có thể phá cảnh mà ra.
Họ vừa trồi lên khỏi mặt nước đã nhìn thấy Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng đang đứng bên bờ.
"Đinh Hương! Anh Lý!" Tiền Hân Đồng vui mừng gọi.
Tiền Khôn cũng lập tức thay đổi nét mặt từ lo lắng sang vui mừng, cười lớn: "Ha ha, anh biết chú sẽ không sao mà!"
"Đại sư Trí Nhẫn thế nào rồi?" Lý Dục Thần hỏi.
"Vẫn đang ngồi ở đó, không ai dám quấy rầy." Tiền Khôn nghiêng người nhường lối, chỉ vào căn lều màu xanh phía sau: "Để tránh mưa gió, chúng tôi dựng tạm cho đại sư một căn lều."
Lý Dục Thần và Đinh Hương lập tức đi tới, vén rèm lều lên, nhìn thấy Trí Nhẫn đang ngồi ở giữa lều, nhắm mắt, chân mày thả lỏng, tựa như một bức tượng đá.
Vô Hoa đang đứng bên cạnh canh giữ. Nhìn thấy Lý Dục Thần bước vào, anh ta đứng dậy hành lễ: "Thí chủ Lý!"
Lý Dục Thần khẽ vẫy tay, ra hiệu anh ta không cần nói gì rồi bước tới trước mặt Trí Nhẫn, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời.
Lúc này, Trí Nhẫn đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu. Ông ta vẫn chưa chết, nhưng cũng chẳng còn xa cái chết. Mượn lời Phật giáo có nghĩa là sắp viên tịch. Tuy nhiên, ông ta tuy "chư ác tịch diệt" nhưng vẫn chưa thể "chư đức viên mãn" chỉ bởi trong lòng còn vướng bận.
Cánh tay đặt trước ngực ông ta vẫn cầm một bông hoa đã héo khô.
Lý Dục Thần ra hiệu cho Đinh Hương.
Đinh Hương lập tức bước tới, đặt gốc bông hoa trắng tinh ấy vào tay Trí Nhẫn, cùng một chỗ với bông hoa khô kia.
Mọi người đều nghĩ rằng khi bông hoa đó được linh căn nuôi dưỡng, thì liệu nó có thể nở rộ lần nữa hay không?
Nhưng phép màu đã không xảy ra, bông hoa vẫn khô héo như trước.
Bàn tay đang cầm bông hoa của Trí Nhẫn cứng như đá, gốc hoa đặt không vững cũng rơi vào lồng ngực ông ta.
Một lúc sau, đột nhiên chỗ áo cà sa ngay ngực Trí Nhẫn khẽ động, phát ra những âm thanh loạt soạt, rồi một con rắn trắng như ngọc nhỏ xíu chui ra từ trong đó.
Con rắn bò lên vai Trí Nhẫn, thè đầu lưỡi đỏ chót chạm vào mặt ông ta.
Bỗng nhiên, gương mặt Trí Nhẫn hiện lên một nụ cười.
Tiếng niệm A di đà vang lên giữa không trung:
"A Di Đà Phật!"
Thân thể Trí Nhẫn hóa thành ánh sáng của cầu vồng, bay ra khỏi lều.
Người dân Tiền Đường đều chứng kiến được một kỳ tích, một dải cầu vồng bắc ngang hồ Tiền Đường, rất lâu vẫn chưa tan.
Khi cầu vồng tan đi, trên mặt hồ Tiền Đường phủ một vầng ánh sáng thần kỳ, lay động theo từng con sóng.
Trong căn lều xanh, Vô Hoa quỳ xuống nhặt bảy viên xá lợi dưới đất lên, không buồn nhưng đầy cảm xúc kêu lên:
"Sư phụ..."
Bạch Long im lặng nhìn bọn họ, sợi râu nhẹ nhàng đung đưa trong không khí như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nó cũng gật đầu.
Lý Dục Thần thở phào nhẹ nhõm, anh tin vào lời hứa của một con rồng. Tư duy của chúng yêu thường đơn giản, đôi khi lời hứa của chúng còn đáng tin hơn cả con người.
Thế nhưng anh vẫn nói: "Được, tao sẽ thả mày ngay, chỉ cần mày giữ vững lời hứa, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu mày vi phạm lời hứa, dù có chạy đến chân trời góc bể, tao cũng phải giết mày!"
Nói rồi, anh vung kiếm Huyền Minh ra.
Luồng kiếm khí màu đen xé rách hư không, chặt đứt luồng khí địa mạch ngưng tụ giữa ba tháp đá.
Bạch Long gầm lên vang dội, cơ thể thoát khỏi không gian bị tháp đá phong tỏa, lập tức phình to ra, lớn hơn trước đây mấy lần.
Nhìn thân rồng khổng lồ đứng sừng sững giữa hư không, Lý Dục Thần hơi sợ hãi.
Chẳng lẽ con giao long này sắp hóa thành chân long sao?
Bạch Long nhìn Đinh Hương, trong mắt nó thoáng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó lại gầm một tiếng rồi bay thẳng lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, biến mất trong hư không.
Khi địa mạch nối liền nhau bị cắt đứt, ba tháp đá đang ngưng tụ địa mạch cũng dần tan biến, chỉ còn lại ba phiến đá làm đế tháp.
Toàn bộ không gian bí cảnh cũng dần hiện ra từ màn sương mù.
Nơi đây là một địa cung cực kỳ rộng lớn, xét về diện tích thì nó rộng gần bằng một nửa hồ Tiền Đường.
Phía tây của địa cung nối liền chân núi của dãy núi Thiên Mục.
Ở giữa có ba cột đá khổng lồ, tương ứng với ba hòn đảo trên hồ Tiền Đường.
Vị trí của ba tháp đá nằm bên cạnh một trong ba cây cột, mà phía trên cây cột này chính là vị trí của đảo Tiểu Doanh Châu.
Đây cũng là cây cột treo đèn bọn họ đã nhìn thấy khi vừa mới xuống đây.
Địa khí tích tụ dưới chân cột tạo thành kết giới lồng kết giới, vì thế nên khi vừa xuống đây, bọn họ mới không thể đi ra khỏi vòng quanh cây cột.
Hiện tại, địa khí tích lũy đã tan biến, kết giới cũng tự động biến mất.
Lý Dục Thần vận dụng thần thức đi lên trên, phát hiện ngay phía trên đầu họ là ngàn dòng sóng xô. Trên đỉnh cột đá là đảo Tiểu Doanh Châu trông giống như một bông hoa đang nở rộ.
Ba phiến đá làm nền cho ba tháp đá tương ứng với ba tháp đá trên mặt hồ.
"Anh Dục Thần, anh nhìn chỗ này xem!" Đinh Hương đột nhiên thốt lên.
Lý Dục Thần nhìn theo hướng cô ấy chỉ tay, nhìn thấy bên cạnh cây cột có một thứ gì đó giống như dây leo màu trắng.
"Đây là..." Anh ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào dây leo: "Gốc hoa?"
"Gốc hoa?" Đinh Hương vui mừng nói: "Là của bông hoa đó sao? Hồi ở trên đảo, lúc em nhìn thấy bông hoa đó đã thấy rất kỳ diệu, nó tràn đầy khí tức của sự sống. Nó xinh đẹp đến thế, nhưng lại thê lương như thể đã trải qua hàng thế kỷ vậy. Đây là gốc của nó, a, đúng rồi, chính là nó! Em có thể cảm nhận được khí tức của nó trên này!"
Lý Dục Thần nói: "Đúng vậy, là nó. Nó có gốc, nương nhờ địa khí Tiền Đường mà bén rễ, nó vẫn còn sống! Đại sư Trí Nhẫn chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Đại sư Trí Nhẫn?" Đinh Hương ngơ ngác hỏi.
Lý Dục Thần bèn kể cho cô ấy nghe câu chuyện về Nhất Tâm và bạch xà.
Đinh Hương ngơ ngác lắng nghe, trầm mặc, không nói lời nào. Cô ấy bị mối tình ngàn năm này làm cho cảm động, đồng thời cũng xót xa thay số phận của đóa hoa và nhà sư này.
"Cô ấy... có thể sống lại không?" Đinh Hương hỏi.
"Anh không biết, nhưng chắc là có thể." Lý Dục Thần suy nghĩ một lát rồi nói với Đinh Hương: "Em thử dùng sức mạnh của la bàn Lục Hư Luân Chuyển để tìm kiếm tàn hồn của cô ấy trong không trung đi. Nếu tìm thấy, anh có thể thử dùng thuật Hồi Xuân để bảo vệ cô ấy, mang cô ấy ra ngoài, giao lại cho đại sư Trí Nhẫn."
“Vâng ạ!”
Đinh Hương khẽ gật đầu, vừa cảm nhận khí tức đặc biệt của sự sống của gốc hoa, vừa niệm La Bàn Kinh, vận chuyển la bàn Lục Hư Luân Chuyển.
Trong ánh sáng lấp lánh, gốc hoa màu trắng nằm trên mặt đất được một vầng hào quang huyền bí bao phủ.
Lý Dục Thần từ từ đưa tay ra từ phía xa, bảo vệ linh khí đang bám trên gốc hoa, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay lên, gốc hoa rời khỏi khe hở trên cột đá, bay lên lơ lửng.
Đinh Hương đưa tay ra, gốc hoa rơi vào lòng bàn tay cô ấy, chỉ là một đoạn ngắn trắng tinh như ngọc, không chút tì vết.
Cô ấy cảm nhận được một luồng khí tức rất kỳ lạ, hơi thở của hoa, hơi thở của sự sống.
"Chúng ta đi thôi, đến gặp đại sư Trí Nhẫn."
Thần long đã rời đi, bí cảnh đã phá, không cần phải sử dụng la bàn Lục Hư Luân Chuyển nữa, Lý Dục Thần cũng có thể phá cảnh mà ra.
Họ vừa trồi lên khỏi mặt nước đã nhìn thấy Tiền Khôn và Tiền Hân Đồng đang đứng bên bờ.
"Đinh Hương! Anh Lý!" Tiền Hân Đồng vui mừng gọi.
Tiền Khôn cũng lập tức thay đổi nét mặt từ lo lắng sang vui mừng, cười lớn: "Ha ha, anh biết chú sẽ không sao mà!"
"Đại sư Trí Nhẫn thế nào rồi?" Lý Dục Thần hỏi.
"Vẫn đang ngồi ở đó, không ai dám quấy rầy." Tiền Khôn nghiêng người nhường lối, chỉ vào căn lều màu xanh phía sau: "Để tránh mưa gió, chúng tôi dựng tạm cho đại sư một căn lều."
Lý Dục Thần và Đinh Hương lập tức đi tới, vén rèm lều lên, nhìn thấy Trí Nhẫn đang ngồi ở giữa lều, nhắm mắt, chân mày thả lỏng, tựa như một bức tượng đá.
Vô Hoa đang đứng bên cạnh canh giữ. Nhìn thấy Lý Dục Thần bước vào, anh ta đứng dậy hành lễ: "Thí chủ Lý!"
Lý Dục Thần khẽ vẫy tay, ra hiệu anh ta không cần nói gì rồi bước tới trước mặt Trí Nhẫn, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời.
Lúc này, Trí Nhẫn đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu. Ông ta vẫn chưa chết, nhưng cũng chẳng còn xa cái chết. Mượn lời Phật giáo có nghĩa là sắp viên tịch. Tuy nhiên, ông ta tuy "chư ác tịch diệt" nhưng vẫn chưa thể "chư đức viên mãn" chỉ bởi trong lòng còn vướng bận.
Cánh tay đặt trước ngực ông ta vẫn cầm một bông hoa đã héo khô.
Lý Dục Thần ra hiệu cho Đinh Hương.
Đinh Hương lập tức bước tới, đặt gốc bông hoa trắng tinh ấy vào tay Trí Nhẫn, cùng một chỗ với bông hoa khô kia.
Mọi người đều nghĩ rằng khi bông hoa đó được linh căn nuôi dưỡng, thì liệu nó có thể nở rộ lần nữa hay không?
Nhưng phép màu đã không xảy ra, bông hoa vẫn khô héo như trước.
Bàn tay đang cầm bông hoa của Trí Nhẫn cứng như đá, gốc hoa đặt không vững cũng rơi vào lồng ngực ông ta.
Một lúc sau, đột nhiên chỗ áo cà sa ngay ngực Trí Nhẫn khẽ động, phát ra những âm thanh loạt soạt, rồi một con rắn trắng như ngọc nhỏ xíu chui ra từ trong đó.
Con rắn bò lên vai Trí Nhẫn, thè đầu lưỡi đỏ chót chạm vào mặt ông ta.
Bỗng nhiên, gương mặt Trí Nhẫn hiện lên một nụ cười.
Tiếng niệm A di đà vang lên giữa không trung:
"A Di Đà Phật!"
Thân thể Trí Nhẫn hóa thành ánh sáng của cầu vồng, bay ra khỏi lều.
Người dân Tiền Đường đều chứng kiến được một kỳ tích, một dải cầu vồng bắc ngang hồ Tiền Đường, rất lâu vẫn chưa tan.
Khi cầu vồng tan đi, trên mặt hồ Tiền Đường phủ một vầng ánh sáng thần kỳ, lay động theo từng con sóng.
Trong căn lều xanh, Vô Hoa quỳ xuống nhặt bảy viên xá lợi dưới đất lên, không buồn nhưng đầy cảm xúc kêu lên:
"Sư phụ..."
Bình luận facebook