• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1186: Gió thu nổi lên

Lý Dục Thần đưa Lục Kính Sơn trở về đảo Cửu Long.

Khi Lục Kính Sơn nhìn thấy Lý Dục Thần đã có thể bay, trong lòng ông ấy càng thêm kinh ngạc.

"Đệ... Đệ phá phong ấn của đại sư huynh nhanh như vậy sao?"

"Không, không phải! Phong ấn vẫn còn, trên người đệ không có khí tức Tiên Thiên! Nhưng mà đệ... Sao đệ có thể bay lên được?"

Dù Lục Kính Sơn đang bị thương, nhưng cảnh giới và thần thức của ông ấy lại không bị ảnh hưởng.

"Đúng vậy, đệ chưa phá được phong ấn của đại sư huynh, chỉ là đệ tìm được một con đường khác để né tránh nó." Lý Dục Thần nói.

"Con đường khác..." Lục Kính Sơn không hiểu: "Cho dù là đạo pháp nào của môn phái nào hay đạo pháp của nhà nào, muốn thăng tiến đều phải độ kiếp. Đại sư huynh đã phong ấn nguyên thần Tiên Thiên của đệ, khiến đệ không thể cảm ứng kiếp số Tiên Thiên, cũng không thể nào độ kiếp được, cũng thể nào sử dụng được quy tắc Thiên Đạo trong Tiên Thiên. Vậy mà đệ... làm sao đệ có thể vòng qua nó được?"

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Lục sư huynh, thứ huynh nói đến đều là quy tắc nằm dưới Thiên Đạo, nếu như đệ không dùng tới quy tắc Thiên Đạo thì sao?"

"Không thể nào!" Lục Kính Sơn càng thêm kinh ngạc: "Chúng ta tu đạo, chẳng phải chính là tu Thiên Đạo hay sao? Không nơi nào không có mặt Thiên Đạo chứ, làm sao mà né được?"

Lý Dục Thần thở dài, Lục Kính Sơn đã tu đạo mấy trăm năm, suy nghĩ cũng cứng nhắc từ lâu, còn không bằng những người bình thường nghe anh giảng đã hiểu ở Phượng Đồng Cư.

"Sư huynh, đệ vừa giảng một bài ở Hòa Thành, đệ định bỏ ra thời gian lên Kinh Đô giảng thêm một lần nữa, sau này nếu có cơ hội, đệ cũng sẽ đến đảo Cửu Long giảng một lần. Đến lúc đó, hy vọng huynh đến chỉ giáo thêm."

Lục Kính Sơn nói: "Được, dù huynh không biết đệ đang định làm gì, nhưng đệ có tài năng kinh thiên động địa, phá được phong ấn của đại sư huynh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. E rằng thế gian này không còn ai có thể cản trở sự phát triển của đệ được nữa. Huynh chỉ mong rằng đệ sẽ không đi sai đường. Đảo Cửu Long là của đệ, đệ muốn làm gì ở đảo Cửu Long cũng được, không cần phải hỏi huynh, cứ tự mình quyết định là được."

Hai người vừa đi vừa nói cũng đã đến đảo Cửu Long.

Lý Dục Thần giao Lục Kính Sơn cho Ninh Phượng Toàn và Kỷ Quảng Lai, dặn dò vài câu rồi rời khỏi đảo Cửu Long.

Anh không vội quay về mà đi về phía đông hòn đảo, tuần tra một vòng trên biển.

Người Đông Doanh đã tốn bao nhiêu công sức mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng không thể thay đổi dòng hải lưu, cũng không cướp được cây cung Tiền Vương. Ngay cả Tử Điện Long Man khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được cũng không còn. Chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

Lý Dục Thần lo rằng họ vẫn sẽ gây chuyện trên biển, nhất là cổ kình Thái Âm kia, nó là mối đe dọa quá lớn.

Thế nhưng sau khi tuần tra một vòng lớn trên biển, anh không phát hiện điều gì bất thường, cũng không cảm nhận được khí tức của cổ kình Thái Âm, có lẽ nó đã trở về theo tộc người cá.

Không biết Trân Châu thế nào rồi, hy vọng cô người cá nhỏ ấy sẽ thuận lợi trên con đường tu hành của mình.

Sau đó, Lý Dục Thần cũng không vội rời đi, mà đứng trên đại dương mênh mông, nhìn biển cả vô tận, cảm nhận khí tức bao la của nước, để ý thức mình lan rộng không giới hạn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, anh mới thu hồi thần thức.

Sau đó, anh đi về phía bắc, tiến vào Đông Doanh.

...

Mitarai Kura gù lưng đứng trong khoảng sân rộng lớn của nhà mình.

Khoảng sân này này do hoàng đế bệ hạ ban tặng cho ông ta. Tất nhiên, vị hoàng đế bệ hạ đó cũng đã mất đi cùng với sự huy hoàng của đế quốc.

Lẽ ra Mitarai Kura cũng đã chết trong cuộc chiến đó, nhưng trời xui đất khiến sao mà ông ta lại sống sót.

Nhìn đế quốc suy tàn, ông ta đau lòng như cắt nhưng lại không thể làm gì.

Là một ninja xuất sắc nhất Đông Doanh, ông ta hiểu được chữ "nhẫn nại". Nhẫn, là nguồn cội của mọi sức mạnh. Càng nhẫn lâu, sức mạnh tích lũy càng lớn. Ninja là những người hiểu rõ nhẫn đạo nhất.

Ông ta đã nhẫn nhịn hơn nửa thế kỷ, mắt thấy bản thân đã tới cái tuổi gần đất xa trời, sinh mệnh cũng sắp kết thúc. Ông ta không thể đợi thêm được nữa, bèn đặt tất cả tiền cược vào canh bạc lớn liên quan đến vận mệnh quốc gia này.

Gần như toàn bộ gia tộc Mitarai và thế lực ngầm do ông ta âm thầm bồi dưỡng đã xuất chiến ra khơi. Trong đó có cả con trai ông ta là Mitarai Kagami và đệ tử ông ta tâm đắc nhất là Kiru Kokoroshi.

Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ để ông ta phụ thuộc vào, thứ ông ta tin vào nhất chính là Tử Điện Long Man. Trong mắt ông ta, nó chính là chân long.

Có được con rồng này, không chỉ gia tộc sẽ trường tồn mà đế quốc cũng có thể quật khởi. Thậm chí ông ta còn từng mơ tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó, gia tộc Mitarai sẽ giống như Mạc phủ năm xưa, còn bản thân ông ta sẽ trở thành người sáng lập một thời đại.

Thế nhưng, ông ta không ngờ kế hoạch tốt đẹp của ông ta lại thất bại như vậy.

Dòng hải lưu không thay đổi, vận mệnh quốc gia cũng không thay đổi.

Cổ kình Thái Âm đã rời đi, còn con rồng của ông ta đã chết.

Theo những người trốn về được báo cáo, con rồng bị cây cung Tiền Vương bắn chết.

Đây là thứ duy nhất mà Mitarai Kura thực sự kiêng dè.

Trong gần một trăm năm qua, ông ta vẫn luôn tìm cách cướp lấy cây cung này, nhưng vẫn luôn không thành công.

Tuy nhiên, ông ta đã lấy được mũi tên.

Đó là mũi tên mà ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới có thể cướp được khỏi tay nhà họ Tiền.

Cũng nhờ có mũi tên này mà Mitarai Kura mới nắm chắc phần thắng trong lần hành động này.

Cung nếu thiếu mũi tên thì chẳng khác gì súng mà không có đạn.

Mũi tên này vốn luôn được cất giữ trong kho vũ khí của đền thờ.

Nhưng con trai ông ta lại vì tham công mà đã lén lút mang mũi tên ra ngoài.

Hiện tại Mitarai Kura hối hận vô cùng.

Ông ta thật sự muốn tự tay dùng roi quất Mitarai Kagami một trận, nhưng đến cả cơ hội đó cũng không còn, vì thằng con trai quý hóa của ông ta đã chết.

Những cơn gió thu liên tục thổi vào sân, ngay cả những bông hoa anh đào nở muộn trên cây cũng đã héo tàn.

Khoảng sân này được hoàng đế bệ hạ ban tặng, được gọi là nơi ánh sáng Amaterasu chiếu rọi. Kinh Đô vào tháng mười cũng đã có hơi lạnh của mùa đông rồi.

Một người phụ nữ bước những bước nhỏ, bước qua những cánh hoa héo và những chiếc lá vàng rơi rụng trên mặt đất, đi lại gần Mitarai Kura, dè dặt choàng chiếc áo đang cầm lên người ông ta.

"Đại nhân, trời lạnh rồi!"

"Đồ ngu!"

Mitarai Kura giận tím mặt, hất phăng chiếc áo vừa được choàng lên làm nó rơi mạnh tay xuống đất, như thể vẫn chưa hết giận, ông ta vung tay tát mạnh người phụ nữ một cái.

Tiếng "bốp" vang lên giòn giã, kèm theo tiếng xương gãy.

Nửa khuôn mặt của người phụ nữ lõm xuống, một bên mắt lồi hẳn ra khỏi hốc mắt. Sống mũi lệch hẳn sang một bên, máu tràn ra, chảy xuống nửa khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng bên kia.

Cho dù có thế, người phụ nữ cũng không dám kêu rên, cố gắng nén đau, quỳ dưới đất, không dám nhúc nhích.

Khuôn mặt kinh khủng của người phụ nữ không thể gợi chút lòng trắc ẩn nào trong người Mitarai Kura, ngược lại, ông ta càng cảm thấy chán ghét, lửa giận dữ trong lòng càng bùng cháy.

Ông ta nhấc chân lên đá mạnh vào ngực người phụ nữ. Lồng ngực người phụ nữ lõm hẳn vào, lưng nhô hẳn lên, sau lưng áo cũng rách toạc. Nỗi đau của cô ta đông cứng lại trên gương mặt, vĩnh viễn dừng lại ở đó.

Sinh mạng của cô ta đã kết thúc.

Nhưng trong mắt Mitarai Kura, đây chỉ là giết chết một con sâu bọ làm người ta chán ghét. Mặc dù nhan sắc của cô ta từng khiến ông ta thỏa mãn.

"Đại nhân!"

Quản gia bước nhanh qua sân, nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất của người phụ nữ một cái, mặt không biểu cảm như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này vậy.

"Jange đại nhân vẫn không chịu đến."

Mitarai Kura nhíu chặt chân mày, vẻ mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Người em trai này là hy vọng duy nhất của ông ta bây giờ.

Thế nhưng, vị kiếm khách có thành tựu cao nhất Đông Doanh, thậm chí còn vượt qua vô số người đi trước trong ngàn năm qua, lại không chịu rút kiếm vì gia tộc, vì đế quốc.

"Nhất định sẽ có cách." Mitarai Kura lẩm bẩm nói.

Đúng lúc đó, ông ta nghe thấy tiếng ồn nhỏ ở cửa ra vào.

"Đi xem thử, có chuyện gì xảy ra." Ông ta không kiên nhẫn nói với quản gia.

Quản gia vừa quay người định bước đi thì nhìn thấy một bóng người bay vào.

Nói chính xác hơn, đó là một người ngã vào.

"Rầm!"một tiếng, người đó rơi xuống ngay chân quản gia, nằm thẳng đơ.

Người đó là thị vệ ở đây, cũng là người có võ công mạnh nhất trong số những người còn ở lại Kinh Đô của gia tộc Mitarai, ngoại trừ Mitarai Kura và Jange đại nhân mãi không chịu rời núi kia.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người bước vào từ cửa sân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom