• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (2 Viewers)

  • Chương 1188: Số phận không thể thay đổi

"Jange đại nhân, người mau qua đó xem đi ạ, Mitarai đại nhân đã chết rồi!"

Quản gia quỳ trên hành lang bên ngoài cửa, cánh cửa kéo của căn phòng hé mở một nửa, có thể nhìn thấy không gian không quá lớn nhưng lại rất sạch sẽ và ngăn nắp ở bên trong.

Một người đàn ông ngồi quay lưng lại với ông ta, ngồi quỳ ở giữa phòng, không nhúc nhích.

"Jange đại nhân!"

Quản gia lớn tiếng gọi, trong giọng nói còn có lẫn một chút tức giận.

"Mitarai đại nhân đã chết rồi! Người không quan tâm thật sao?"

"Chết thì chết thôi. Sớm muộn gì cũng phải chết. Con đường anh ấy chọn vốn đã định sẵn anh ấy không thể trường sinh rồi." Cuối cùng người đàn ông kia cũng cất lời, không hẳn là lạnh lùng nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Nhưng... đó là anh trai của người mà!" Quản gia nằm rạp xuống đất khóc nức nở như thể người chết chính là anh trai của mình.

"Vậy... thì sao?" Mitarai Jange lạnh nhạt hỏi.

Quản gia sững người một chốc, ngơ ngác nhìn bóng lưng trong phòng.

Ông ta không hiểu tại sao Jange đại nhân lại lạnh lùng và vô tình đến vậy. Chẳng lẽ việc theo đuổi cảnh giới cao nhất của đạo lại làm cho cảm xúc của con người mất đi hay sao?

Người này được ca ngợi là cao thủ chân chính đầu tiên của Đông Doanh đột phá đạo cảnh trong nghìn năm qua. Mitarai đại nhân từng nói rằng chỉ cần người em trai này của ông ta còn sống, Đông Doanh không phải sợ hãi bất cứ thứ gì nữa.

Nhưng giờ đây, Mitarai đại nhân đã chết, Jange đại nhân lại nhắm mắt làm ngơ. Cho dù cảnh giới võ thuật có cao đến đâu đi nữa cũng có ích gì?

"Jange đại nhân, dù người không quan tâm đến an nguy của anh trai và người trong tộc mình đi nữa, chẳng lẽ người cũng quên mất sứ mệnh của gia tộc Mitarai rồi sao? Người quên mất rằng cái họ Mitarai đến từ đâu rồi sao?"

Ông ta nhìn thấy bóng lưng trong phòng khẽ động đậy.

"Amaterasu hoàng đế bệ hạ khi ở Chiêu Hồn Xã, trước mặt các anh linh đã ban họ Mitarai cho chúng ta, đời đời bảo vệ Chiêu Hồn Xã. Cũng vì thế, gia tộc Mitarai mới là gia tộc duy nhất được nhận sức mạnh của đao Anh Linh trong đền thờ, vượt qua đông đảo các thế gia võ đạo khác mà trở thành gia tộc số một Đông Doanh. Cũng nhờ đó mà người mới có thể đạt đến cảnh giới và thành tựu ngày hôm nay."

"Hung thủ đã đi về phía đền thờ. Mặc dù tôi đã thông báo cho người trong đền thờ, nhưng nếu bọn họ không thể ngăn cản được anh ta mà để anh ta phá hủy đền thờ, làm phiền các anh linh đang yên nghỉ, người sẽ lấy gì để đối mặt với tổ tiên và sự tin tưởng của Amaterasu đại thần đây? Đại nhân!"

"Đại nhân, nếu người vẫn không chịu rời núi, tôi chỉ còn cách đến cầu xin hoàng đế bệ hạ..."

"Không cần." Mitarai Jange thở dài, bóng lưng vững chãi như ngọn núi cuối cùng cũng đứng dậy: "Chuyện của võ giả vẫn nên để võ giả giải quyết. Tôi sẽ đến bảo vệ đao Anh Linh, sau chuyện này tôi sẽ đến diện kiến Amaterasu hoàng đế bệ hạ. Sứ mệnh của gia tộc Mitarai cũng nên kết thúc rồi."

Quản gia vui mừng khôn xiết, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể run lên, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: "Cung nghênh Jange đại nhân xuống núi!"

Mitarai Jange từ từ quay người lại. Gương mặt ông ta sáng trong giống như bầu trời mùa thu ngoài kia, sáng trong và tĩnh lặng. Ánh mắt ông ta trong vắt như nước suối trên núi. Ông ta bước ra khỏi nhà, nhìn những cánh hoa anh đào héo úa mùa thu, gương mặt toát lên một vẻ cô đơn.

"Cuối cùng vẫn phải dùng đến thanh đao này."

Lý Dục Thần từ tốn bước đi trên đường, trông như đang ngắm cảnh sắc mùa thu của đường phố.

Đây là lần đầu tiên anh đến đây, nhưng dù không hỏi đường, anh vẫn biết được vị trí chính xác của ngôi đền nổi tiếng ấy.

Bởi vì thần thức của anh đã cảm nhận được luồng sức mạnh chiêu hồn mạnh mẽ đó.

Tốc độ của anh thoạt nhìn thì rất chậm, nhưng thực chất lại rất nhanh. Người bình thường trên phố khi nhìn thấy anh cũng không cảm thấy gì khác biệt vì đó cũng chỉ là bóng một người vụt qua mà thôi. Về việc người vừa mới lướt qua đó là ai, là thật hay là ảo giác, trong một thành phố nhộn nhịp thế này có ai lại quan tâm cơ chứ?

Phong cảnh ở công viên rất đẹp, trong một thành phố bị bê tông cốt thép bủa vây như thế này, hiếm khi có được phong cảnh đẹp ngất ngây lòng người như vậy.

Đây là con đường duy nhất để đến đền thờ.

Công viên vắng tanh, không một bóng người đi bộ hay du khách, chuyện này rất bất thường.

Lý Dục Thần mỉm cười, tự nhủ: "Dọn dẹp sạch sẽ các danh lam thắng cảnh chỉ vì tôi đến thôi sao? Không cần phải trang trọng đến thế đâu."

Nơi đây có rất nhiều cây hoa anh đào, hầu hết chúng đều đã tàn, chỉ còn lại cành khô trơ trụi, trên một vài cành vẫn còn vài bông hoa tàn không chịu rụng, giống như một đế quốc đã qua thời huy hoàng nhưng không chịu kết thúc vậy.

Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng chắn giữa đường, cản bước Lý Dục Thần.

Phía sau ông ta là một nhóm người cũng mặc vest, đứng thẳng tắp.

"Này, đây không phải là nơi cậu nên đến. Biến." Người đàn ông thô lỗ nói.

Lý Dục Thần phớt lờ ông ta, cứ thế bước đi. Loại người này còn chẳng xứng để anh nhìn.

Người đàn ông kia chợt tháo cúc áo vest rồi cởi quần áo ra, để lộ một thân hình đầy đặn và chi chít hình xăm.

Những người đứng phía sau ông ta lộ rõ vẻ mặt sợ hãi.

"Này!" ông ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn nói: "Biến ngay! Nếu không, mày sẽ chết rất thảm đấy!"

Bốp!

Cả người ông ta bị đánh bay ngược ra sau.

Sức mạnh khổng lồ này còn kéo cả những người đang đứng đằng sau ông ta cùng bay ra xa.

Như thể có một quả bom vô hình phát nổ trước mặt họ vậy, cả đám người bị hất tung lên trời, sau đó rơi xuống như những cánh hoa rụng tả tơi.

Lý Dục Thần bước qua giữa đám đông, không thèm liếc nhìn họ lấy một lần.

Bọn họ lồm cồm bò dậy, nhìn bóng lưng anh rời đi, mờ mịt đi tìm đại ca của mình, lúc này họ mới phát hiện ông ta đã biến thành một đống máu thịt nhão nhoẹt.

Lý Dục Thần tiếp tục đi về phía trước.

Lại thêm một đám người tới chặn đường anh đi.

Họ cũng giống như đám người vừa nãy, bọn họ cũng mặc vest đen. Nhưng kẻ cầm đầu lại là một gã đàn ông thấp bé đểu cáng.

Có lẽ vì dáng người nhỏ bé nên gã không mang lại cảm giác áp bức, gã không diễu võ dương oai nói lời ngang ngược như người đàn ông lúc nãy, thay vào đó gã thẳng thừng rút súng ra, ‘đoàng đoàng’ bắn hai phát vào chàng trai trẻ đang bước tới.

Hình như gã rất tự tin vào kỹ thuật bắn súng của mình nên sau khi nổ súng, gã không nhìn lại đối thủ như thể gã không quan tâm tới người chết, mà chỉ nhàn nhã thổi vào họng súng, rồi ra dáng đút súng vào bao, xoay người chuẩn bị rút lui.

Nhưng khi gã quay lưng lại và nhìn thấy ánh mắt dần trở nên kỳ lạ và còn lộ ra vẻ kinh hoàng của đám thuộc hạ ở sau lưng.

"Mẹ kiếp! Tụi bây đang làm cái quái gì thế?" Gã nổi giận quát lên.

Đến khi gã nhận ra có gì đó không đúng, gã nhanh chóng rút súng lần nữa, xoay người lại với tốc độ nhanh nhất và nổ thêm hai phát súng nữa.

Sau đó, gã đứng đơ ra đó, ánh mắt còn sợ hãi hơn cả đám thuộc hạ sau lưng.

Bởi vì gã nhìn thấy có hai viên đạn đang dừng lại ngay trước mặt mình, chúng đang xoay tròn với tốc độ cao.

Hai viên đạn vừa bắn ra trước đó cũng quay vòng rồi trở về, hiện cũng đang lơ lửng trước mặt gã.

Bốn viên đạn, đang xoay tròn ngay trước mặt gã.

Gã có thể ngửi thấy mùi của cái chết.

Chàng trai trẻ ung dung kia bước ngang qua gã, mắt nhìn thẳng như thể gã và thuộc hạ không hề tồn tại vậy.

Nhưng gã không thể vờ như mình không tồn tại được, bởi vì cái chết đang đe dọa gã.

"Khốn nạn!"

Gã chửi thề, không biết là đang chửi kẻ địch hay là đám thuộc hạ đang ngây người như phỗng, hay là đang chửi cái số phận chết tiệt này của chính mình.

Dù sao đây cũng là lần cuối cùng gã có thể chửi thề trong đời.

Bốn viên đạn ghim thẳng vào người gã cùng một lúc...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom