-
Chương 1154: Quyết tâm tu hành
Trân Châu là một cô gái xinh đẹp, nếu không có chiếc đuôi của loài cá, đưa cô ấy về thành phố, để cô ấy đi dạo trên phố, chắc chắn sẽ cô ấy sẽ trở thành biểu tượng cho mọi người ngắm nhìn.
Cô ấy bị giam trong lồng treo dưới đáy tàu Quan Kình Hoàn. Lồng được làm bằng thanh sắt to bằng cánh tay, hàn chặt, bốn góc lồng và trên dây xích đều có dán phù chú.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trước lồng, Trân Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông ung dung đứng dưới nước như đứng trên đất liền này.
Không biết vì sao, cô ấy lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Trân Châu bình tĩnh nhìn anh, bơi tới trong sóng nước bập bềnh.
Lý Dục Thần phá nát phù chú, bóp gãy thanh sắt, rồi quay người rời đi.
Trân Châu bơi ra theo anh.
Cô ấy phát hiện vùng nước phía trước nhìn tưởng chảy nhẹ, nhưng thực chất tốc độ chảy cực nhanh, chỉ cần khẽ quẫy đuôi cá, là có thể phóng cao như chim bay trên trời.
Tốc độ này, nhanh hơn nhiều so với đi theo dòng hải lưu dưới đáy biển.
Đã rất lâu rồi cô ấy không được tận hưởng cảm giác sung sướng và tự do này.
Mà người đàn ông đi trước dẫn đường cho cô ấy, lại không hề bày ra bất kỳ tư thế bơi lội nào, cứ trôi thẳng theo dòng nước sâu, tay chắp sau lưng, di chuyển chậm rãi, như đang đi dạo trong vườn hoa tươi ngát.
Trân Châu ngưỡng mộ lắm!
Cô ấy ước ao được đi dạo trên bờ, xem những đỉnh núi đâm vút qua tầng mây, ngắm dòng sông chảy xiết, cả những tòa cao ốc chọc trời ở thành phố nơi loài người có hai chân trong truyền thuyết sinh sống.
Truyền thuyết kể rằng, người cá vốn có chân, nhưng bị thần nguyền rủa, chân biến thành đuôi cá, chỉ có thể sống dưới biển.
Có lời tiên đoán, nói sẽ có một vị tiên nhân tới cứu vớt bọn họ, mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất, sẽ nối gót theo bước tiên nhân, tới nhân gian, học pháp thuật của tiên, phá bỏ lời nguyền cổ xưa, đưa tộc người cá quay lại với đất liền.
Trân Châu nhìn bóng lưng uy nghiêm của người đàn ông trước mặt, trong lòng suy nghĩ không thôi.
Nhưng người này không đưa cô ấy lên bờ, mà đưa cô ấy đến chỗ cha Xà Cừ của cô ấy.
Người cá đang lo lắng chờ đợi thấy Trân Châu về, bèn vui mừng nhảy tới như một chú cá heo.
Xà Cừ kích động rơi nước mắt, liên tục quỳ sụp cảm ơn Lý Dục Thần: “Cảm ơn tiên nhân! Cảm ơn tiên nhân!”
“Người đã cứu về được rồi, các ông về nhà đi.”
Lý Dục Thần nói xong định đi, anh còn phải về hội họp với Lục Kính Sơn nữa.
“Xin chờ đã!” Trân Châu được anh cứu giờ mới cất giọng.
Lý Dục Thần quay đầu kinh ngạc: “Cô cũng biết nói tiếng người à?”
“Phải, tôi học cùng cha tôi từ nhỏ, tôi rất thích cuộc sống trên cạn của những người bình thường.” Trân Châu đáp.
“Cuộc sống của người bình thường?” Lý Dục Thần ngạc nhiên cười: “Cô nghĩ người như thế nào mới là người bình thường? Không lẽ các cô không phải người bình thường sao?”
Trân Châu đáp: “Đương nhiên là người có hai chân như anh rồi, chứ không phải người có đuôi cá như chúng tôi.”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Trời sinh vạn vật bất đồng, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, nên không có cái gọi là bình thường hay không bình thường, nhiều người trên đất liền còn ngưỡng mộ các cô có thể rong chơi dưới biển lớn kìa!”
“Thật ư?” Trân Châu như thể không tin.
“Thật mà, nếu không sao họ lại gọi các cô là mỹ nhân ngư chứ? Đó là lý tưởng về cái đẹp.”
Xà Cừ sờ ngấn mỡ trên mặt rồi vuốt chiếc cằm lưa thưa vài chiếc râu, ngây ngô nói: “Ồ, nói vậy thì, tôi cũng được coi là mỹ nhân ngư à?”
Lý Dục Thần nhìn ông ta, dở khóc dở cười, nói phải, cũng không hẳn là phải, nói không phải, cũng không hẳn là không phải.
Trân Châu nói: “Nhưng, truyền thuyết nói chúng tôi bị nguyền rủa, chân mới biến thành đuôi của người cá.”
“Bị thần nguyền rủa hả?”
Lý Dục Thần không dám khẳng định thật giả, có khi truyền thuyền càng lâu đời càng có khả năng là thật, ngược lại, những truyền thuyết cận đại lại có độ tin cậy không cao. Bởi vì xã hội phát triển dần khiến con người mất đi lòng tin và sự chân thành.
Thần thức của anh không quan sát thấy dấu vết của lời nguyền, nếu lời nguyền bị ẩn trong huyết mạch thì không thấy cũng phải, đã là do Thần, vậy chưa chắc là không có khả năng.
Mắt Trân Châu lấp lánh, cô ấy nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Anh là Thần tiên, anh có thể giúp chúng tôi xoá bỏ lời nguyền không?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người tu hành mà thôi."
"Người tu hành là người như thế nào?"
"Người tu hành là người tìm kiếm chân lý của cuộc đời trong quá trình tu luyện và phát triển."
"Tại sao phải tìm chân lý của cuộc đời?"
"Vì muốn được giải thoát."
"Giải thoát gì?"
"Giải thoát khỏi gông cùm."
"Gông cùm là gì?"
"Vướng bận bởi thể xác và tâm."
Trân Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đuôi của tôi là thể xác của tôi, khiến tôi chỉ sống được dưới biển, không sống được trên đất liền, tôi muốn có đôi chân của loài người, thoát khỏi sự trói buộc về thể xác. Nói như vậy, là tôi cũng đang tu hành à?"
Lý Dục Thần đáp: "Thật ra ai ai cũng đang tu hành, chỉ là họ không biết, không nhận ra mà thôi. Nhưng thể xác mà tôi nhắc đến không phải cái mà cô đang nghĩ. Cô cảm thấy đuôi của cô là gông cùm, nhưng đuôi của cô lại giúp cô dong chơi tứ bể. Nếu cô có hai chân, cô có thể đi lại trên đất liền nhưng không thể bơi lội được nữa, không phải đó cũng là một loại gông cùm ư?”
Trân Châu nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu.
“Ừm…tức là nói, cho dù tôi biến thành dạng gì thì cũng bị trói buộc? Sự tự do của tôi bị giới hạn trong một phạm vi nhất định? Đây là quy luật do trời định, chúng tôi chỉ có thể nghe theo. Còn anh thì lại phá vỡ quy luật, tìm kiếm sự tự do hoàn toàn, đúng không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn Trân Châu, cô gái này có tiên căn, nếu gặp cơ duyên, biết đâu lại đạt được thành tựu.
“Trời đất bao la rộng lớn! Sự tồn tại của con người là cực kỳ nhỏ bé. Cho dù có thay đổi ra sao, thì vẫn không thể tự do hoàn toàn. Cho nên cái chúng ta theo đuổi là tâm của chúng ta, chỉ có tâm mới có thể thoát khỏi mọi trói buộc, đấy cũng là lý do mà hình hài và suy nghĩ cùng tồn tại. Người tu hành chân chính, là người cùng tu tâm và tu thân.”
Trân Châu cúi đầu trầm tư.
Đám người cá bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, mặt ngơ ra.
Em gái Trân Châu là San Hô hỏi chị gái bằng thứ tiếng không thành thạo : “Chị, hai người đang nói gì vậy?”
Trân Châu ngẩng đầu, nhìn Lý Dục Thần cười. Ánh chiều tà rực rỡ hoà cùng đường chân trời phản chiếu lên gương mặt cô ấy.
“Tôi có thể đi theo anh không?” Cô ấy hỏi.
Xà Cừ nghe mà giật thót: “Con bé thối tha này, con nói gì vậy?”
Trân Châu không đáp, chỉ mở to mắt, nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ôm đầy hi vọng.
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu: “Tôi không thể đưa cô đi cùng, bởi vì bây giờ cô không sống được trên đất liền. Nhưng mà, tôi có thể dạy cho cô một vài phương pháp tu hành, cô về từ từ lĩnh hội, một ngày nào đó cô hoá hình, thoát khỏi ràng buộc của đuôi cá, hãy lên đất liền tìm tôi sau.”
“Thật ư?”
Trân Châu vừa vì không thể đi cùng mà thất vọng nghe vậy mắt sáng lấp lánh.
“Đương nhiên là thật, nhưng tu hành cực kỳ gian khổ, hơn nữa đây còn là con đường không thể quay lại, một khi đã bước lên, muốn quay đầu là rất khó. Cô có dám vì nó mà buông bỏ nhiều điều tốt đẹp không?”
“Tôi có!” Trân Châu gần như không chút do dự.
Lý Dục Thần gật đầu, in một luồng thần niệm vào tiềm thức của Trân Châu.
Trân Châu há hốc kinh ngạc. Cô ấy chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có chuyện diệu kỳ đến thế. Rõ ràng không nói gì, nhưng bao nhiêu kiến thức mới mẻ lại tràn vào trong đầu cô ấy.
Nhưng sau đó, cô ấy lập tức cảm thấy choáng váng, như thể bộ não của cô ấy quá bé nhỏ, mà những kiến thức kia quá sâu rộng, quá cao thâm.
Lý Dục Thần đưa ngón tay, chạm lên trán cô ấy, rót vào đó một luồng chân khí.
“Không cần vội, cứ từ từ. Bây giờ đừng nghĩ gì cả, hãy tuân theo trình tự, từng bước từng bước một, tuyệt đối không được chạy theo cái lợi trước mắt.”
Trân Châu gật đầu, luyến tiếc nhìn người đàn ông trước mặt, cô ấy biết, anh phải đi rồi, phải chia tay rồi, mà lần này chia tay, không biết qua bao lần mặt trời lặn mặt trời mọc mới có thể gặp lại, cô ấy phải cố gắng tu hành, biến chiếc đuôi cá này thành đôi chân của loài người, như thế mới đến trần thế tìm anh được.
Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà khuất giấu sau đường chân trời, màn đêm buông xuống, mà Lý Dục Thần cũng men theo bóng tối mà biến mất trong hư không.
Chỉ có ánh sao lấp lánh, rơi trên mặt biển.
Cô ấy bị giam trong lồng treo dưới đáy tàu Quan Kình Hoàn. Lồng được làm bằng thanh sắt to bằng cánh tay, hàn chặt, bốn góc lồng và trên dây xích đều có dán phù chú.
Khi Lý Dục Thần xuất hiện trước lồng, Trân Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông ung dung đứng dưới nước như đứng trên đất liền này.
Không biết vì sao, cô ấy lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Trân Châu bình tĩnh nhìn anh, bơi tới trong sóng nước bập bềnh.
Lý Dục Thần phá nát phù chú, bóp gãy thanh sắt, rồi quay người rời đi.
Trân Châu bơi ra theo anh.
Cô ấy phát hiện vùng nước phía trước nhìn tưởng chảy nhẹ, nhưng thực chất tốc độ chảy cực nhanh, chỉ cần khẽ quẫy đuôi cá, là có thể phóng cao như chim bay trên trời.
Tốc độ này, nhanh hơn nhiều so với đi theo dòng hải lưu dưới đáy biển.
Đã rất lâu rồi cô ấy không được tận hưởng cảm giác sung sướng và tự do này.
Mà người đàn ông đi trước dẫn đường cho cô ấy, lại không hề bày ra bất kỳ tư thế bơi lội nào, cứ trôi thẳng theo dòng nước sâu, tay chắp sau lưng, di chuyển chậm rãi, như đang đi dạo trong vườn hoa tươi ngát.
Trân Châu ngưỡng mộ lắm!
Cô ấy ước ao được đi dạo trên bờ, xem những đỉnh núi đâm vút qua tầng mây, ngắm dòng sông chảy xiết, cả những tòa cao ốc chọc trời ở thành phố nơi loài người có hai chân trong truyền thuyết sinh sống.
Truyền thuyết kể rằng, người cá vốn có chân, nhưng bị thần nguyền rủa, chân biến thành đuôi cá, chỉ có thể sống dưới biển.
Có lời tiên đoán, nói sẽ có một vị tiên nhân tới cứu vớt bọn họ, mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất, sẽ nối gót theo bước tiên nhân, tới nhân gian, học pháp thuật của tiên, phá bỏ lời nguyền cổ xưa, đưa tộc người cá quay lại với đất liền.
Trân Châu nhìn bóng lưng uy nghiêm của người đàn ông trước mặt, trong lòng suy nghĩ không thôi.
Nhưng người này không đưa cô ấy lên bờ, mà đưa cô ấy đến chỗ cha Xà Cừ của cô ấy.
Người cá đang lo lắng chờ đợi thấy Trân Châu về, bèn vui mừng nhảy tới như một chú cá heo.
Xà Cừ kích động rơi nước mắt, liên tục quỳ sụp cảm ơn Lý Dục Thần: “Cảm ơn tiên nhân! Cảm ơn tiên nhân!”
“Người đã cứu về được rồi, các ông về nhà đi.”
Lý Dục Thần nói xong định đi, anh còn phải về hội họp với Lục Kính Sơn nữa.
“Xin chờ đã!” Trân Châu được anh cứu giờ mới cất giọng.
Lý Dục Thần quay đầu kinh ngạc: “Cô cũng biết nói tiếng người à?”
“Phải, tôi học cùng cha tôi từ nhỏ, tôi rất thích cuộc sống trên cạn của những người bình thường.” Trân Châu đáp.
“Cuộc sống của người bình thường?” Lý Dục Thần ngạc nhiên cười: “Cô nghĩ người như thế nào mới là người bình thường? Không lẽ các cô không phải người bình thường sao?”
Trân Châu đáp: “Đương nhiên là người có hai chân như anh rồi, chứ không phải người có đuôi cá như chúng tôi.”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Trời sinh vạn vật bất đồng, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, nên không có cái gọi là bình thường hay không bình thường, nhiều người trên đất liền còn ngưỡng mộ các cô có thể rong chơi dưới biển lớn kìa!”
“Thật ư?” Trân Châu như thể không tin.
“Thật mà, nếu không sao họ lại gọi các cô là mỹ nhân ngư chứ? Đó là lý tưởng về cái đẹp.”
Xà Cừ sờ ngấn mỡ trên mặt rồi vuốt chiếc cằm lưa thưa vài chiếc râu, ngây ngô nói: “Ồ, nói vậy thì, tôi cũng được coi là mỹ nhân ngư à?”
Lý Dục Thần nhìn ông ta, dở khóc dở cười, nói phải, cũng không hẳn là phải, nói không phải, cũng không hẳn là không phải.
Trân Châu nói: “Nhưng, truyền thuyết nói chúng tôi bị nguyền rủa, chân mới biến thành đuôi của người cá.”
“Bị thần nguyền rủa hả?”
Lý Dục Thần không dám khẳng định thật giả, có khi truyền thuyền càng lâu đời càng có khả năng là thật, ngược lại, những truyền thuyết cận đại lại có độ tin cậy không cao. Bởi vì xã hội phát triển dần khiến con người mất đi lòng tin và sự chân thành.
Thần thức của anh không quan sát thấy dấu vết của lời nguyền, nếu lời nguyền bị ẩn trong huyết mạch thì không thấy cũng phải, đã là do Thần, vậy chưa chắc là không có khả năng.
Mắt Trân Châu lấp lánh, cô ấy nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Anh là Thần tiên, anh có thể giúp chúng tôi xoá bỏ lời nguyền không?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người tu hành mà thôi."
"Người tu hành là người như thế nào?"
"Người tu hành là người tìm kiếm chân lý của cuộc đời trong quá trình tu luyện và phát triển."
"Tại sao phải tìm chân lý của cuộc đời?"
"Vì muốn được giải thoát."
"Giải thoát gì?"
"Giải thoát khỏi gông cùm."
"Gông cùm là gì?"
"Vướng bận bởi thể xác và tâm."
Trân Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đuôi của tôi là thể xác của tôi, khiến tôi chỉ sống được dưới biển, không sống được trên đất liền, tôi muốn có đôi chân của loài người, thoát khỏi sự trói buộc về thể xác. Nói như vậy, là tôi cũng đang tu hành à?"
Lý Dục Thần đáp: "Thật ra ai ai cũng đang tu hành, chỉ là họ không biết, không nhận ra mà thôi. Nhưng thể xác mà tôi nhắc đến không phải cái mà cô đang nghĩ. Cô cảm thấy đuôi của cô là gông cùm, nhưng đuôi của cô lại giúp cô dong chơi tứ bể. Nếu cô có hai chân, cô có thể đi lại trên đất liền nhưng không thể bơi lội được nữa, không phải đó cũng là một loại gông cùm ư?”
Trân Châu nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu.
“Ừm…tức là nói, cho dù tôi biến thành dạng gì thì cũng bị trói buộc? Sự tự do của tôi bị giới hạn trong một phạm vi nhất định? Đây là quy luật do trời định, chúng tôi chỉ có thể nghe theo. Còn anh thì lại phá vỡ quy luật, tìm kiếm sự tự do hoàn toàn, đúng không?”
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn Trân Châu, cô gái này có tiên căn, nếu gặp cơ duyên, biết đâu lại đạt được thành tựu.
“Trời đất bao la rộng lớn! Sự tồn tại của con người là cực kỳ nhỏ bé. Cho dù có thay đổi ra sao, thì vẫn không thể tự do hoàn toàn. Cho nên cái chúng ta theo đuổi là tâm của chúng ta, chỉ có tâm mới có thể thoát khỏi mọi trói buộc, đấy cũng là lý do mà hình hài và suy nghĩ cùng tồn tại. Người tu hành chân chính, là người cùng tu tâm và tu thân.”
Trân Châu cúi đầu trầm tư.
Đám người cá bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, mặt ngơ ra.
Em gái Trân Châu là San Hô hỏi chị gái bằng thứ tiếng không thành thạo : “Chị, hai người đang nói gì vậy?”
Trân Châu ngẩng đầu, nhìn Lý Dục Thần cười. Ánh chiều tà rực rỡ hoà cùng đường chân trời phản chiếu lên gương mặt cô ấy.
“Tôi có thể đi theo anh không?” Cô ấy hỏi.
Xà Cừ nghe mà giật thót: “Con bé thối tha này, con nói gì vậy?”
Trân Châu không đáp, chỉ mở to mắt, nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ôm đầy hi vọng.
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu: “Tôi không thể đưa cô đi cùng, bởi vì bây giờ cô không sống được trên đất liền. Nhưng mà, tôi có thể dạy cho cô một vài phương pháp tu hành, cô về từ từ lĩnh hội, một ngày nào đó cô hoá hình, thoát khỏi ràng buộc của đuôi cá, hãy lên đất liền tìm tôi sau.”
“Thật ư?”
Trân Châu vừa vì không thể đi cùng mà thất vọng nghe vậy mắt sáng lấp lánh.
“Đương nhiên là thật, nhưng tu hành cực kỳ gian khổ, hơn nữa đây còn là con đường không thể quay lại, một khi đã bước lên, muốn quay đầu là rất khó. Cô có dám vì nó mà buông bỏ nhiều điều tốt đẹp không?”
“Tôi có!” Trân Châu gần như không chút do dự.
Lý Dục Thần gật đầu, in một luồng thần niệm vào tiềm thức của Trân Châu.
Trân Châu há hốc kinh ngạc. Cô ấy chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có chuyện diệu kỳ đến thế. Rõ ràng không nói gì, nhưng bao nhiêu kiến thức mới mẻ lại tràn vào trong đầu cô ấy.
Nhưng sau đó, cô ấy lập tức cảm thấy choáng váng, như thể bộ não của cô ấy quá bé nhỏ, mà những kiến thức kia quá sâu rộng, quá cao thâm.
Lý Dục Thần đưa ngón tay, chạm lên trán cô ấy, rót vào đó một luồng chân khí.
“Không cần vội, cứ từ từ. Bây giờ đừng nghĩ gì cả, hãy tuân theo trình tự, từng bước từng bước một, tuyệt đối không được chạy theo cái lợi trước mắt.”
Trân Châu gật đầu, luyến tiếc nhìn người đàn ông trước mặt, cô ấy biết, anh phải đi rồi, phải chia tay rồi, mà lần này chia tay, không biết qua bao lần mặt trời lặn mặt trời mọc mới có thể gặp lại, cô ấy phải cố gắng tu hành, biến chiếc đuôi cá này thành đôi chân của loài người, như thế mới đến trần thế tìm anh được.
Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà khuất giấu sau đường chân trời, màn đêm buông xuống, mà Lý Dục Thần cũng men theo bóng tối mà biến mất trong hư không.
Chỉ có ánh sao lấp lánh, rơi trên mặt biển.
Bình luận facebook