-
Chương 1151: Kế hoạch đặt bẫy
Người cá ngoài biển sử dụng pháp thuật vô cùng cổ xưa đơn giản.
Mặc dù bọn họ nắm trong tay sức mạnh của tự nhiên, phát ra những âm thanh mê hoặc, nhưng phần lớn đều xuất phát từ bản năng, tương tự linh tu như những loài yêu quái khác.
Con đường tu hành của người và yêu là tương thông, không có quá nhiều khác biệt, nhưng loài người dựa vào môn phái, truyền thừa, đúc kết ra quy luật và phương pháp, xây dựng nên hệ thống to lớn và hoàn chỉnh.
Giống như tổ ong, hang kiến, chúng đều được coi là kiến trúc, nhưng nếu so sánh chúng với cao ốc chọc trời của loài người thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Lý Dục Thần nhìn ra, trong số chúng có hai kẻ pháp lực rất mạnh, chúng gần như chỉ đạo toàn bộ cuộc chiến, có lẽ bọn chúng là lãnh đạo của đám người cá này.
Cho dù đám người cá này có lãnh đạo chỉ huy, tấn công ào ạt, hô mưa gọi gió, bọn chúng vẫn không thể chiến thắng cường giả loài người đã có chuẩn bị kỹ càng.
Trước trận địa tàu khổng lồ với con tàu dẫn đầu là Quan Kình Hoàn, đòn tấn công của đám người cá trở nên rối loạn, rời rạc và thiếu tổ chức.
Cá thể có mạnh đến đâu cũng không thể bù lại sự yếu kém của cả một quần thể, cuối cùng bọn chúng cũng chỉ là một đám không đoàn kết mà thôi.
Chiến trận vừa bắt đầu còn ở thế giằng co, nhưng càng về sao đám người cá càng tiêu hao nhiều sức lực, bọn chúng dần lâm vào thế nao núng.
Một người cá lao ra khỏi sóng lớn, ngửa đầu lên trời, phát ra tiếng ca véo von, vang khắp vùng biển.
Lý Dục Thần thấy rõ mái tóc rối bù và cái đuôi cá linh hoạt của ả ta.
Khi ả ta lao lên, đám người cá chợt hăng hái hơn, mà tiếng ca trên Quan Kình Hoàn cũng vang hơn, như thế đang đối chọi với tiếng ca của người cá.
Đám người cá phá vòng vây, hợp lại cùng một chỗ, giống như đang tập trung sức mạnh, tấn công Quan Kình Hoàn.
Bọn chúng hô gọi sóng biển, như thần tộc dưới biển xa xưa, đứng đầu cơn sóng, tấn công Quan Kình Hoàn to lớn.
Lý Dục Thần hiểu, đó là một cái bẫy.
Từ đầu đến cuối, Quan Kình Hoàn chưa từng ra tay, những đòn tấn công đều do các thuyền khác phát động.
Và những con thuyền đó đã bắt đầu bao vây từ phía sau đám người cá.
Rất nhanh, đám người cá đã bị dồn tới khoảng biển phía trước Quan Kình Hoàn.
Tiếng trống trên thuyền vang lên đùng đùng, nhịp hát hoàn toàn bị đảo lộn, đám người cá rơi vào thế hỗn loạn.
Bọn chúng từ kẻ tấn công, biến thành kẻ bị bắt giữ.
Trên mặt biển là trận địa mười mấy con tàu kết hợp mà thành, dưới mặt biển là những chiếc lưới đánh cá nối liền nhau.
Cuối cùng Quan Kình Hoàn cũng phát động tất công rồi, hai khẩu đại bác cỡ lớn được đưa lên boong tàu.
Thứ này không phải là thứ mà ngư dân nên có, rõ ràng kết cấu trong con thuyền này được chế tạo theo kiểu tàu chiến.
Mà cùng lúc đó, trên boong đột nhiên xuất hiện hơn trăm võ sĩ, tay cầm trường đao, thân đao sắc bén lóe lên dưới ánh sáng.
Đùng!
Đại bác cỡ lớn tấn công rồi.
Đạn bắn xuống biển, bắn lên những bọt sóng trắng xóa.
Đương nhiên đám người cá sẽ không bị thương vì quả đạn này, bọn chúng thông minh vô cùng, ngay khi quả đạn tiếp xúc với nước biển, bọn chúng đã kịp thời tản ra, tránh xa phạm vi ảnh hưởng của đạn nổ.
Nhưng rõ ràng, đại bác không phải tuyệt chiêu duy nhất của Quan Kình Hoàn, thứ đáng sợ nhất, phải là trường đao trên tay hơn trăm võ sĩ kia, trên boong sát khí ùn ùn, ánh đao lạnh lẽo.
Khi đại bác bắn ra quả đạn thứ hai, những con thuyền khác cũng bắt đầu xả đạn vào đám người cá.
Qua một đợt xả đạn, đội thuyền bắt đầu tản ra xung quanh, để những chiếc lưới dưới mặt biển tiếp tục công việc của mình.
Sợi lưới được xử lý đặc biệt, mang sức mạnh đủ để xé xác cá mập, căng chặt lưới, và bắt đầu vớt ngược từ dưới biển lên trên.
Người cá ở chỗ nước sâu không kịp tránh né, bị lưới đánh cá tóm gọn, máu tanh lênh láng mặt biển.
Bọn chúng không thể không nhảy khỏi mặt nước.
Tên người cá thủ lĩnh thi triển pháp thuật, khống chế cuồng phong, điều khiển sóng lớn, mưu đồ mượn sóng, thoát khỏi bao vây.
Nhưng lúc này, trường đao trên Quan Kình Hoàn đã phát động tấn công rồi.
Hơn trăm võ sĩ giơ đao cùng lúc, ánh đao sáng bạc cùng đao khí, dệt thành tấm lưới dày hơn tấm lưới dưới biển.
...
Kiru Kokoroshi đứng trên mũi tàu quan sát chiến trận, hài lòng gật đầu.
Thân là thuyền trưởng của tàu Quan Kình Hoàn, cũng là người phụ trách nhiệm vụ lần này, hắn ta cảm thấy trách nhiệm lần này thật lớn lao.
“Vận mệnh của Đông Doanh đều ở trên vai tôi đây, ôi! Tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự ân sủng của bệ hạ Amaterasu, càng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!”
Nhiệm vụ lần này áp lực, song cũng mang tới cho hắn ta sự kiêu hãnh vô ngần.
Lời dặn của sư phụ Mitarai Kura trước lúc đi, như vang vọng bên tai hắn ta.
“Thuyền trưởng!”
Thuyền phó, Noumi Ichikaku một người nhiều kinh nghiệm bắt cá voi đi tới, vẻ mặt trông rất phấn khích.
“Thuyền trưởng, cá cổ kình xuất hiện rồi, chúng tôi đã bắt được tín hiệu của nó!”
“Được, rất tốt, kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa.” Mắt Kiru Kokoroshi lóe sáng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cuối cùng tiếng ca của đám người cá cũng gọi được nó đến!”
“Thuyền trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đừng nôn nóng, dẫn nó đến vùng biển chúng ta đã chuẩn bị sẵn trước.”
“Đám người cá kia hết giá trị rồi ạ?” Khuôn mặt Noumi Ichikaku lóe lên vẻ thèm khát: “Chậc, mỹ nhân ngư xinh đẹp đến vậy, giết thì tiếc quá! Thuyền trưởng, tôi chưa được thưởng thức hương vị của mỹ nhân ngư mà, không thì ngài tặng cho tôi đi.”
Kiru Kokoroshi lườm gã, gằn giọng đáp: “Ả là công chúa của tộc người cá, giọng ca của ả là giọng ca hay nhất, chúng ta phải mang ả về, dâng lên cho Amaterasu bệ hạ.”
Noumi Ichikaku bị sự nghiêm khắc của Kiru Kokoroshi dọa giật mình, gã biết rõ vị đại nhân này nghiêm khắc và tàn ác đến mức, nếu thích có thể rút đao ra giết gã ngay.
“Vâng, thuyền trưởng...”
Giọng nói của Noumi Ichikaku bị tiếng đạn đùng đoàng che khuất.
Bọn họ cùng nhìn ra mặt biển đang dậy sóng ngoài kia.
“Ồ, đến lúc thu lưới rồi!” Kiru Kokoroshi nói.
Noumi Ichikaku gật đầu, gã biết, tấm lưới được đặt dưới đáy biển đang được thu về.
Mà tấm lưới đó, vốn được dùng để đối phó với cá cổ kình.
Nhưng khi bọn họ phát hiện ra dấu vết của cá cổ kình, bọn họ mới biết thứ đó quá đáng sợ! Lấy tấm lưới kia đi bắt nó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nên bọn họ chỉ đành mượn tiếng ca của người cá, dụ cá cổ kình đến đây.
Noumi Ichikaku là cao thủ bắt cá voi, gã ta có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm bắt cá, là Vua bắt cá voi được Đông Doanh công nhật, nhưng gã ta không thể nào nghĩ ra, phải dùng cách nào mới bắt được con vật to lớn đó.
Gã ta nhìn thuyền trưởng bên cạnh, có vẻ Kiru Kokoroshi đã nắm chắc.
Lúc này, đám người cá định mượn sức sóng chạy trốn đang bị kéo lên cùng tấm lưới kia.
Hơn trăm võ sĩ trên boong tàu cũng bắt đầu ra tay.
Ánh đao sắc bén xuất hiện đan xen, khiến Noumi Ichikaku giật mình.
Đây là sức mạnh của võ sĩ gia tộc Mitarai ư?
Kiru Kokoroshi vuốt râu, gật đầu hài lòng.
Nhưng ngay lúc này, một ánh đen lao tới.
Mặt biển nứt ra thành khe nứt sâu.
Ánh sáng mặt trời, ánh đao, ánh lửa,...tất cả những vật mang ánh sáng đều bị khe nứt hấp thu.
Giây tiếp theo, khe nứt liền lại, mọi thứ trở về như ban đầu.
Quan Kình Hoàn vẫn trôi trên mặt biển yên ả, những con thuyền xung quanh cũng vậy.
Chỉ có người cá là không thấy đâu.
Võ sĩ trên boong tàu tay nắm chặt kiếm, đứng yên như tượng, không động đậy.
Noumi Ichikaku há hốc mồm kinh ngạc.
“Đấy...đấy là...tia chớp...đen à?”
“Không! Là kiếm khí!”
Biểu cảm của Kiru Kokoroshi bỗng trở nên nghiêm trọng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta cảm nhận được sát khí khiến người ngừng thở.
Ngoài Mitarai Jange đại nhân, hắn ta chưa thấy kiếm khí nào mạnh mẽ đến thế.
Quan trọng là, ngay cả người sử dụng kiếm pháp đó mà hắn ta cũng chẳng thể thấy được.
Mặc dù bọn họ nắm trong tay sức mạnh của tự nhiên, phát ra những âm thanh mê hoặc, nhưng phần lớn đều xuất phát từ bản năng, tương tự linh tu như những loài yêu quái khác.
Con đường tu hành của người và yêu là tương thông, không có quá nhiều khác biệt, nhưng loài người dựa vào môn phái, truyền thừa, đúc kết ra quy luật và phương pháp, xây dựng nên hệ thống to lớn và hoàn chỉnh.
Giống như tổ ong, hang kiến, chúng đều được coi là kiến trúc, nhưng nếu so sánh chúng với cao ốc chọc trời của loài người thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Lý Dục Thần nhìn ra, trong số chúng có hai kẻ pháp lực rất mạnh, chúng gần như chỉ đạo toàn bộ cuộc chiến, có lẽ bọn chúng là lãnh đạo của đám người cá này.
Cho dù đám người cá này có lãnh đạo chỉ huy, tấn công ào ạt, hô mưa gọi gió, bọn chúng vẫn không thể chiến thắng cường giả loài người đã có chuẩn bị kỹ càng.
Trước trận địa tàu khổng lồ với con tàu dẫn đầu là Quan Kình Hoàn, đòn tấn công của đám người cá trở nên rối loạn, rời rạc và thiếu tổ chức.
Cá thể có mạnh đến đâu cũng không thể bù lại sự yếu kém của cả một quần thể, cuối cùng bọn chúng cũng chỉ là một đám không đoàn kết mà thôi.
Chiến trận vừa bắt đầu còn ở thế giằng co, nhưng càng về sao đám người cá càng tiêu hao nhiều sức lực, bọn chúng dần lâm vào thế nao núng.
Một người cá lao ra khỏi sóng lớn, ngửa đầu lên trời, phát ra tiếng ca véo von, vang khắp vùng biển.
Lý Dục Thần thấy rõ mái tóc rối bù và cái đuôi cá linh hoạt của ả ta.
Khi ả ta lao lên, đám người cá chợt hăng hái hơn, mà tiếng ca trên Quan Kình Hoàn cũng vang hơn, như thế đang đối chọi với tiếng ca của người cá.
Đám người cá phá vòng vây, hợp lại cùng một chỗ, giống như đang tập trung sức mạnh, tấn công Quan Kình Hoàn.
Bọn chúng hô gọi sóng biển, như thần tộc dưới biển xa xưa, đứng đầu cơn sóng, tấn công Quan Kình Hoàn to lớn.
Lý Dục Thần hiểu, đó là một cái bẫy.
Từ đầu đến cuối, Quan Kình Hoàn chưa từng ra tay, những đòn tấn công đều do các thuyền khác phát động.
Và những con thuyền đó đã bắt đầu bao vây từ phía sau đám người cá.
Rất nhanh, đám người cá đã bị dồn tới khoảng biển phía trước Quan Kình Hoàn.
Tiếng trống trên thuyền vang lên đùng đùng, nhịp hát hoàn toàn bị đảo lộn, đám người cá rơi vào thế hỗn loạn.
Bọn chúng từ kẻ tấn công, biến thành kẻ bị bắt giữ.
Trên mặt biển là trận địa mười mấy con tàu kết hợp mà thành, dưới mặt biển là những chiếc lưới đánh cá nối liền nhau.
Cuối cùng Quan Kình Hoàn cũng phát động tất công rồi, hai khẩu đại bác cỡ lớn được đưa lên boong tàu.
Thứ này không phải là thứ mà ngư dân nên có, rõ ràng kết cấu trong con thuyền này được chế tạo theo kiểu tàu chiến.
Mà cùng lúc đó, trên boong đột nhiên xuất hiện hơn trăm võ sĩ, tay cầm trường đao, thân đao sắc bén lóe lên dưới ánh sáng.
Đùng!
Đại bác cỡ lớn tấn công rồi.
Đạn bắn xuống biển, bắn lên những bọt sóng trắng xóa.
Đương nhiên đám người cá sẽ không bị thương vì quả đạn này, bọn chúng thông minh vô cùng, ngay khi quả đạn tiếp xúc với nước biển, bọn chúng đã kịp thời tản ra, tránh xa phạm vi ảnh hưởng của đạn nổ.
Nhưng rõ ràng, đại bác không phải tuyệt chiêu duy nhất của Quan Kình Hoàn, thứ đáng sợ nhất, phải là trường đao trên tay hơn trăm võ sĩ kia, trên boong sát khí ùn ùn, ánh đao lạnh lẽo.
Khi đại bác bắn ra quả đạn thứ hai, những con thuyền khác cũng bắt đầu xả đạn vào đám người cá.
Qua một đợt xả đạn, đội thuyền bắt đầu tản ra xung quanh, để những chiếc lưới dưới mặt biển tiếp tục công việc của mình.
Sợi lưới được xử lý đặc biệt, mang sức mạnh đủ để xé xác cá mập, căng chặt lưới, và bắt đầu vớt ngược từ dưới biển lên trên.
Người cá ở chỗ nước sâu không kịp tránh né, bị lưới đánh cá tóm gọn, máu tanh lênh láng mặt biển.
Bọn chúng không thể không nhảy khỏi mặt nước.
Tên người cá thủ lĩnh thi triển pháp thuật, khống chế cuồng phong, điều khiển sóng lớn, mưu đồ mượn sóng, thoát khỏi bao vây.
Nhưng lúc này, trường đao trên Quan Kình Hoàn đã phát động tấn công rồi.
Hơn trăm võ sĩ giơ đao cùng lúc, ánh đao sáng bạc cùng đao khí, dệt thành tấm lưới dày hơn tấm lưới dưới biển.
...
Kiru Kokoroshi đứng trên mũi tàu quan sát chiến trận, hài lòng gật đầu.
Thân là thuyền trưởng của tàu Quan Kình Hoàn, cũng là người phụ trách nhiệm vụ lần này, hắn ta cảm thấy trách nhiệm lần này thật lớn lao.
“Vận mệnh của Đông Doanh đều ở trên vai tôi đây, ôi! Tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự ân sủng của bệ hạ Amaterasu, càng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!”
Nhiệm vụ lần này áp lực, song cũng mang tới cho hắn ta sự kiêu hãnh vô ngần.
Lời dặn của sư phụ Mitarai Kura trước lúc đi, như vang vọng bên tai hắn ta.
“Thuyền trưởng!”
Thuyền phó, Noumi Ichikaku một người nhiều kinh nghiệm bắt cá voi đi tới, vẻ mặt trông rất phấn khích.
“Thuyền trưởng, cá cổ kình xuất hiện rồi, chúng tôi đã bắt được tín hiệu của nó!”
“Được, rất tốt, kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa.” Mắt Kiru Kokoroshi lóe sáng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cuối cùng tiếng ca của đám người cá cũng gọi được nó đến!”
“Thuyền trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đừng nôn nóng, dẫn nó đến vùng biển chúng ta đã chuẩn bị sẵn trước.”
“Đám người cá kia hết giá trị rồi ạ?” Khuôn mặt Noumi Ichikaku lóe lên vẻ thèm khát: “Chậc, mỹ nhân ngư xinh đẹp đến vậy, giết thì tiếc quá! Thuyền trưởng, tôi chưa được thưởng thức hương vị của mỹ nhân ngư mà, không thì ngài tặng cho tôi đi.”
Kiru Kokoroshi lườm gã, gằn giọng đáp: “Ả là công chúa của tộc người cá, giọng ca của ả là giọng ca hay nhất, chúng ta phải mang ả về, dâng lên cho Amaterasu bệ hạ.”
Noumi Ichikaku bị sự nghiêm khắc của Kiru Kokoroshi dọa giật mình, gã biết rõ vị đại nhân này nghiêm khắc và tàn ác đến mức, nếu thích có thể rút đao ra giết gã ngay.
“Vâng, thuyền trưởng...”
Giọng nói của Noumi Ichikaku bị tiếng đạn đùng đoàng che khuất.
Bọn họ cùng nhìn ra mặt biển đang dậy sóng ngoài kia.
“Ồ, đến lúc thu lưới rồi!” Kiru Kokoroshi nói.
Noumi Ichikaku gật đầu, gã biết, tấm lưới được đặt dưới đáy biển đang được thu về.
Mà tấm lưới đó, vốn được dùng để đối phó với cá cổ kình.
Nhưng khi bọn họ phát hiện ra dấu vết của cá cổ kình, bọn họ mới biết thứ đó quá đáng sợ! Lấy tấm lưới kia đi bắt nó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nên bọn họ chỉ đành mượn tiếng ca của người cá, dụ cá cổ kình đến đây.
Noumi Ichikaku là cao thủ bắt cá voi, gã ta có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm bắt cá, là Vua bắt cá voi được Đông Doanh công nhật, nhưng gã ta không thể nào nghĩ ra, phải dùng cách nào mới bắt được con vật to lớn đó.
Gã ta nhìn thuyền trưởng bên cạnh, có vẻ Kiru Kokoroshi đã nắm chắc.
Lúc này, đám người cá định mượn sức sóng chạy trốn đang bị kéo lên cùng tấm lưới kia.
Hơn trăm võ sĩ trên boong tàu cũng bắt đầu ra tay.
Ánh đao sắc bén xuất hiện đan xen, khiến Noumi Ichikaku giật mình.
Đây là sức mạnh của võ sĩ gia tộc Mitarai ư?
Kiru Kokoroshi vuốt râu, gật đầu hài lòng.
Nhưng ngay lúc này, một ánh đen lao tới.
Mặt biển nứt ra thành khe nứt sâu.
Ánh sáng mặt trời, ánh đao, ánh lửa,...tất cả những vật mang ánh sáng đều bị khe nứt hấp thu.
Giây tiếp theo, khe nứt liền lại, mọi thứ trở về như ban đầu.
Quan Kình Hoàn vẫn trôi trên mặt biển yên ả, những con thuyền xung quanh cũng vậy.
Chỉ có người cá là không thấy đâu.
Võ sĩ trên boong tàu tay nắm chặt kiếm, đứng yên như tượng, không động đậy.
Noumi Ichikaku há hốc mồm kinh ngạc.
“Đấy...đấy là...tia chớp...đen à?”
“Không! Là kiếm khí!”
Biểu cảm của Kiru Kokoroshi bỗng trở nên nghiêm trọng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta cảm nhận được sát khí khiến người ngừng thở.
Ngoài Mitarai Jange đại nhân, hắn ta chưa thấy kiếm khí nào mạnh mẽ đến thế.
Quan trọng là, ngay cả người sử dụng kiếm pháp đó mà hắn ta cũng chẳng thể thấy được.
Bình luận facebook