• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1149: Gia tộc Mitarai

"Vận mệnh quốc gia ư?" Lục Kính Sơn sửng sốt: "Ông Bando, quá lời rồi chăng?"

Bando Shuichi lắc đầu: "Tôi không hề nói quá, ông là bạn tôi, sao tôi có thể gạt ông được."

"Nếu như ông nói, không lẽ những gì Chisana nói là sự thật, việc này thật sự là quyết định của quốc hội Đông Doanh?"

"Chisana cũng chỉ là một vai hề mà thôi." Có vẻ như Bando Shuichi rất xem thường tên sứ giả cao ngạo kia.

“Ông Bando cứ đùa, đã liên quan đến vận mệnh quốc gia, quốc hội Đông Doanh sao có thể đưa tên hề đó tới bàn chuyện với tôi được?”

“Đứng sau Chisana là tập đoàn Kyosei, mà người đứng sau tập đoàn Kyosei là gia tộc Mitarai.”

“Mitarai…”

Bando Shuichi gật đầu: “Phải, ông Lục tung hoành khắp phương trời nhiều năm, hẳn là biết tới gia tộc này.”

“Đâu chỉ là biết!” Lục Kính Sơn nghiến răng: “Năm đó chiến tranh nổi lên ở Hoa Hạ, tôi và bọn họ chạm mặt nhau không chỉ một lần, không biết đã có bao nhiêu võ lâm cao thủ Trung Nguyên và cao thủ Huyền Môn chết dưới tay bọn họ”.

Bando Shuichi vô cảm đáp: “Từ xưa Mitarai đã là gia tộc kiếm đạo bảo vệ hoàng gia, sau này thế lực quân đội phát triển mạnh, khi ấy tộc trưởng Mitarai Kura dựa vào quân đội, nắm bắt thời cơ vùng lên, đưa gia tộc bước ra ánh sáng, thành lãnh tụ của giới võ sĩ đạo Đông Doanh, Mitarai Kura tu luyện cả ninja và kiếm đạo, trở thành cao thủ hàng đầu, xưng danh Vô địch Shouwa.”

“Hừ, vô địch chó gì!” Lục Kính Sơn bất bình: “Trận chiến Hoa Sơn không phải vẫn bị tu sĩ Hoa Hạ làm gỏi sao?”

“Không, ông ta không hề chết.” Bando Shuichi nói.

“Sao cơ?” Lục Kính Sơn suýt bật dậy: “Lão già đó vẫn chưa chết ư?”

“Chưa, nhưng bị trọng thương, chiến bại bèn đưa quân về Đông Doanh, gia tộc Mitarai vẫn là người bảo vệ hoàng gia, còn là Đệ nhất thế gia giới võ sĩ đạo Đông Doanh, đứng sau Chisana chính là bọn họ.”

“Hừ!” Lục Kính Sơn cười khẩy: “Thế thì sao? Tôi chưa biết lão già đó còn sống tôi còn bỏ qua, biết ông ta vẫn còn sống, ông ta không đến tìm tôi, tôi đang định đi tìm ông ta đây này! Hừ, ông ta không chết, các anh hùng chết không nhắm mắt!”

Bando Shuichi im lặng một lúc, sau đó đáp: “Mitarashi Kura bây giờ già yếu bệnh tật không đáng nhắc đến, nhưng ông ta có một đứa em trai, tên là Mitarashi Jange.”

“Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, tính cách cũng khác nhau. Mitarashi Kura thiện chiến, tham quyền thế, còn em trai của ông ta Mitarashi Jange lại sống đạm bạc, chỉ si mê kiếm đạo, gia tộc Mitarai tu luyện song song kiếm đạo và ninja. Jange từng nói, đời người ngắn ngủi, dốc hết sức có khi chưa đạt được một, huống chi là hai? Trận chiến trăm năm trước, gia tộc Mitarai gần như dốc toàn lực, duy có Mitarai Jange ở lại, đóng cửa tự bế, cuối cùng tự sáng tạo ra tâm pháp và kiếm thuật thuộc về riêng mình.”

Bando Shuichi nhắm mắt, như thể nhớ lại chuyện gì đáng sợ lắm, rồi lại thở dài.

“Dao Vô Niệm của ông ta, thật sự quá đáng sợ!”

Lục Kính Sơn nhíu mày.

Ông ta biết rõ thực lực của Bando Shuichi, trăm năm trước đã bước vào cảnh giới Thiên Nhẫn, trăm năm nay, Bando một mực tìm kiếm dị thú trên biển, đội gió đạp sóng tương đương với việc luôn khổ luyện không ngừng, cảnh giới nhìn có vẻ không tăng nhanh nhưng thực lực bên trong đã đạt tới mức thâm sâu, vô cùng đáng sợ.

Nếu Bando Shuichi đã nói là đáng sợ, vậy chắc chắn là đáng sợ thật.

“Ý ông là, Mitarai Jange sẽ ra tay ư?”

“Với tính cách của ông ta, có lẽ ông ta sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng chuyện lần này lại liên quan đến vận mệnh quốc gia, thân là người bảo vệ hoàng thất, ông ta sẽ không cãi lại lệnh của hoàng đế.”

“Ông Bando, ông nhiều lần nhắc đến vận mệnh quốc gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bando Shuichi im lặng một hồi lâu, rồi đáp: “Ông Lục, tôi chỉ có thể nói đến thế, mang tiếng bạn bè, tôi khuyên ông nên làm theo lời bọn họ, nếu ông muốn ra điều kiện, có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp ông đấu tranh.”

“Khỏi cần!” Giọng điệu của Lục Kính Sơn nghe có vẻ không cần thương lượng làm gì: “Ông Bando, chỗ bạn bè, đảo Cửu Long hoan nghênh ông, còn việc nước, sau này xin đừng nhắc tới ở đây.”

“Được rồi, vậy tôi đi đây.” Bando Shuichi từ từ ngồi dậy: “Chỉ là ông Lục, chuyện vận mệnh quốc gia, tôi không thể bỏ ngoài thân được, nếu ông đã kiên quyết, có lẽ giữa tôi với ông, khó tránh khỏi sẽ có một trận chiến.”

Lục Kính Sơn sửng sốt, nhưng không nói gì, chỉ đưa tay ra theo kiểu tiễn khách: “Mời.”

Gương mặt gầy guộc của Bando Shuichi lóe qua chút buồn bã.

Ông ta bước đến cửa, thanh kiếm mà ông ta ngồi lúc đến lập tức xuất hiện bên gối, cứ lơ lửng ở đó, như hình với bóng, giống như có một sợi dây vô hình gắn kết họ.

Nhưng khi sắp ra khỏi cửa, ông ta lại đột ngột quay đầu nhìn Lý Dục Thần.

“Itazura Kazuyoshi là do cậu giết à?”

“Phải.” Lý Dục Thần đáp.

Bando Shuichi gật đầu, không nói gì thêm, quay người bước đi, rồi biến mất giữa màn đêm đen kịt.



Tâm trạng Lục Kính Sơn tệ cực điểm.

“Tên Mitarashi Kura kia vẫn còn sống!” Ông ta tức giận, một chưởng đập nát bàn.

“Sư huynh tức giận làm gì, số mệnh tại trời, huynh không biết ông ta còn sống, đầy người cũng không biết đó thôi, thiên đạo còn đấy, rồi sẽ đến lúc ông ta phải trả nợ, trốn sao được.”

Lý Dục Thần vốn có ý khuyên giải sư huynh, ý bảo ông ta đừng nóng vội.

Nhưng Lục Kính Sơn nghe vậy tâm trạng càng kém hơn.

“Ừ, sư đệ đệ nói đúng, thật ra tôi cũng thế, chỉ là kẻ có tội mà thôi! Năm đó chỉ biết chém giết, cuối cùng chẳng phân rõ đâu là bạn đâu là địch, cơn khát máu và thù hận che mờ đạo tâm, tôi đã đánh mất mình trong giết chóc rồi, trảm yêu trừ ma, cuối cùng lại biến thành yêu ma! Nghe đệ nói vậy, chắc sớm muộn thiên đạo cũng trừng phạt tôi thôi!”

“Sư huynh, huynh quay lại Tiên Thiên, phải giữ vững đạo tâm của mình, tuyệt đối không được nghĩ lung tung, yêu ma buông bỏ đồ đao, còn có thể thành Phật, huống chi huynh chỉ là nhất thời hồ đồ!” Lý Dục Thần nói.

Lục Kính Sơn lắc đầu: “Sư đệ, tôi tu hành hơn hai trăm năm, tôi hiểu đạo lý đó. Tôi không sợ chết, người tu đạo, sống với trời đất, cho dù là hồn bay phách tán, cũng chỉ là về với cát bụi mà thôi. Nhưng bảo tôi chết trước mặt loại người như Mitarashi Kura, tôi không can tâm!”

“Sư đệ!” Lục Kính Sơn đột nhiên nhìn Lý Dục Thần một cách rất nghiêm túc, hai tay nắm chặt vai anh: “Sư huynh không mong gì hơn, chỉ xin đệ một chuyện.”

“Sư huynh cứ nói.”

“Nếu tôi chết, đệ hãy tới Đông Doanh, thay tôi lấy mạng Mitarashi Kura!”

Lý Dục Thần giật mình, vốn chỉ định an ủi vài câu, nhưng Lục Kính Sơn lại nghiêm túc trịnh trọng thế, anh đành thở dài: “Xin sư huynh yên tâm, sư đệ sẽ không phụ sứ mệnh!”

“Được! Hahaha...” Lục Kính Sơn bình tĩnh lại, cười to: “Mười ba năm nhập Tiên Thiên, một năm độ hai kiếp, ngoài sư phụ và nhị sư huynh ra, đệ là thiên tài trong thiên tài duy nhất mà tôi từng gặp! Có câu này của đệ, tôi yên tâm rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom