• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (2 Viewers)

  • Chương 1140: Huyết mạch Song Ma

“Bà dì…”

Mặc dù Lý Dục Thần đã đoán ra thân phận của người phụ nữ này, nhưng khi nghe thấy ba chữ Cung Nhân Lạc, anh vẫn hơi kích động.

“Tôi là cô của mẹ cậu, sau khi mẹ cậu gả cho bố cậu, tôi đã ở lại thủ đô chăm sóc nó, lúc cậu sinh ra, tôi cũng có mặt ở đó, cậu biết không, vì sinh cậu ra, mẹ cậu đã chịu khổ nhiều lắm!”

Cung Nhân Lạc quay đầu về phía Lý Dục Thần, như có thể nhìn thấy anh.

“Tôi cứ tưởng cậu chết rồi, mấy tháng trước nghe nói nhà họ Lý ở thủ đô đã vực dậy, tôi còn tưởng có người giả danh lừa bịp, mãi đến mấy ngày trước Cát Bất Bạch nói với tôi, tôi mới biết là cậu còn sống. Không những sống, mà còn đúng theo lời tiên đoán của ông nội cậu, trở thành hi vọng của nhà họ Lý.”

“Ông nội tôi?”

“Ừ, đúng vậy. Năm đó ông chủ lo trước tính sau, đòi gửi cậu đi, mới đầu, tôi và mẹ cậu đều phản đối, làm gì có nơi nào an toàn hơn nhà họ Lý chứ? Trừ khi là gửi đến nhà họ Cung, hoặc gửi đến Thiên Đô, nhưng hai chỗ đó, đều không được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nhà họ Cung không thích bố cậu, nếu bố cậu không mang họ Lý, có lẽ sẽ đỡ hơn, nhà họ Cung không thể chứa chấp người nhà họ Lý, cho dù trong người cậu mang dòng máu nhà họ, còn về Thiên Đô…”

“Bố cậu là đệ tử bị trục xuất của họ, sao bọn họ có thể cưu mang con trai của nó cơ chứ?”

“Sao cơ?” Lý Dục Thần giật mình: “Bố tôi là đệ tử bị trục xuất ư?”

Cung Nhân Lạc bày ra biểu cảm quái lạ. Trông như đang cười nhạo.

“Chuyện này tôi không biết rõ lắm, nhà họ Lý các cậu giấu kín như bưng, nhưng ông bố cáo già kia của cậu cũng đối xử với mẹ cậu thật lòng, chuyện gì cũng nói với nó, tôi nghe mẹ cậu nói đến, tôi mới biết anh ta là đệ tử Thiên Đô bị trục xuất.”

Não Lý Dục Thần như có dòng điện chạy qua, nhiều chỗ mê man đã được khai sáng, rất nhiều chuyện không hiểu trước kia, đột nhiên lại được lý giải.

E rằng năm đó không phải sư phụ tình cờ đi qua cưu mang anh, mà là niệm tình xưa, mới đưa tay giúp đỡ.

Chỉ là anh ở Thiên Đô mười ba năm, sao chưa từng thấy ai nhắc đến chuyện này?

Sư phụ không nói thì có thể hiểu được, nhưng xưa nay sư huynh sư tỷ chưa hề nhắc đến nửa câu, họ lại kín miệng đến thế ư?

Hẳn rồi, từ trước đến nay Thiên Đô hiếm khi nhắc đến đệ tử bị trục xuất, như Lục Kính Sơn, trước khi gặp mặt ở đảo Cửu Long, Lý Dục Thần không biết mình có người sư huynh này.

Nhưng ngẫm kỹ lại, Lục sư huynh cũng chẳng giấu giếm, chỉ là Lý Dục Thần không quan tâm đến mà thôi.

Ví dụ như thứ tự cố định của sư huynh đệ trong phái, Hướng sư tỷ xếp thứ mười bảy, Đỗ Thanh Hồi sư huynh xếp thứ mười ba, thứ tự này không bao giờ thay đổi.

Lục sư huynh xếp thứ tám, coi như là nhập môn sớm so với các sư huynh đệ khác, tu vi cũng cao, rất được sư phụ thương yêu, sau này nhập ma bị xóa tên, vị trí Bát sư huynh đó giờ vẫn để trống.

Lý Dục Thần từng hỏi, chỉ là không ai trả lời anh, thành ra anh cũng quên luôn.

Cả Nhị sư huynh nữa, anh chưa gặp anh ta bao giờ, cũng là không lâu trước đây hỏi Vãn Tình mới biết chuyện Nhị sư huynh chém phân thân của Minh Vương, sau đó tới biển Trầm Quang.

Vậy bố anh thì sao?

Bố anh xếp thứ mấy?

Lý Dục Thần nghĩ đi nghĩ lại, không thấy có vị trí của bố anh.

Chẳng lẽ bố anh phạm tội rất lớn, ngay cả vị trí cũng bị xóa theo?

Cung Nhân Lạc thấy dáng vẻ bất ngờ của anh, nói: “Cậu không cần bất ngờ đâu, thân thế của cậu phức tạp hơn nhiều so với cậu tưởng, chuyện khiến cậu kinh ngạc vẫn còn nhiều lắm. Nhưng mà, cậu sống được đến ngày hôm nay, lại còn vực dậy nhà họ Lý, ắt hẳn cũng biết vài chuyện rồi.”

Lý Dục Thần gật đầu: “Biết một ít, chỉ là càng biết nhiều, tôi lại càng thấy khó hiểu.”

“Ừ, thế là rất bình thường.” Cung Nhân Lạc đáp: “Có gì khó hiểu cứ hỏi đi, tôi không rõ cậu muốn biết chuyện gì, hay có thể giải đáp câu hỏi của cậu hay không, nhưng chắc tôi biết nhiều hơn cậu một chút đấy.”

Lý Dục Thần ôm một bụng nghi vấn, tự nhiên Cung Nhân Lạc bắt anh hỏi, làm anh nhất thời không biết nên hỏi gì.

Nhất là khi vừa mới biết bố mình là đệ tử Thiên Đô bị trục xuất, bất ngờ đột nhiên ập đến, làm đầu óc anh rối tinh rối mù.

Nghĩ một lúc lâu, anh mới cất tiếng hỏi: “Mẹ tôi…còn sống không?”

Cung Nhân Lạc hơi khựng lại, rồi nở nụ cười hài lòng: “Mới câu đầu tiên đã hỏi về mẹ cậu, coi như không uổng công mẹ cậu thương cậu, cậu biết không, vì sinh cậu, mẹ cậu đã vất vả đến nhường nào! Vì sinh cậu ra, nó đã tự phế tu vi, đâm ngàn mũi kim, xóa bỏ tâm ma.”

“Khi ấy, ai ai cũng phản đối cô ấy sinh cậu, ngay cả bố cậu cũng phản đối. Khỏi phải nói nó yêu mẹ cậu thế nào, chỉ là bọn họ nhận ra muộn quá, bố cậu gieo nợ tình ngoài, nhiều đến mức không trả hết nổi!”

Cung Nhân Lạc như biết mình lạc đề, khẽ hắng giọng, bắt đầu nói chậm lại.

“Có lẽ là nó vẫn còn sống.”

“Thật sao?” Lý Dục Thần kích động, trước đây có nghe Minh Phó với Nguyên Định Nhất nói nhưng lời bọn họ nói không đáng tin, giờ nếu Cung Nhân Lạc đã nói vậy, vậy khả năng là thật rất cao.

“Tôi nói là “có lẽ”.” Cung Nhân Lạc thở dài: “Trước khi bọn chúng có được chìa khóa bí cảnh, bọn chúng sẽ không giết nó đâu.”

“Chìa khóa bí cảnh? Là bí cảnh Hoang Trạch sao?”

“Ồ? Cậu biết bí cảnh Hoang Trạch à?”

“Tôi từng đến đó.”

Lý Dục Thần lấy kiếm Huyền Minh ra, đưa lại gần Cung Nhân Lạc.

Cung Nhân Lạc không nhìn thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được, bà ta đưa tay, muốn sờ, nhưng khi sắp chạm tay vào thân kiếm, lại đột nhiên dừng lại.

“Gì đây?”

“Một thanh kiếm.”

“Huyền Minh?”

“Phải.”

“Cậu gặp Chân Long rồi ư?”

Cung Nhân Lạc rút tay về.

“Tốt, cậu lấy được Huyền Minh, tốt lắm, tốt lắm…”

Bà ta nói mấy chữ tốt, không ngừng gật gù.

“Không hổ là huyết mạch Song Ma, xem ra một vài lời tiên đoán sắp thành sự thật tồi. Ôi, thương cho mẹ cậu, vì cậu, bị nhốt bị cắt đứt gân mạch, chịu bao là khổ, giờ xem ra, âu cũng chỉ là thừa thãi.”

“Huyết mạch Song Ma gì? Lời tiên đoán gì?”

“Tương truyền, chỉ có huyết mạch Thiên Ma, mới có thể sở hữu kiếm Huyền Minh. Mà con Chân Long canh giữ kiếm Huyền Minh kia, chỉ chấp nhận huyết mạch nhà họ Lý.”

“Hả?”

Khi xưa Lý Dục Thần chỉ nghe Miệt Cơ nhắc đến chuyện huyết mạch của nhà họ Lý có thể hàng phục Chân Long, bà ta không hề nhắc tới quan hệ giữa Huyền Minh và huyết mạch Thiên Ma, chỉ nói chìa khóa bí cảnh nằm trong tay nhà họ Cung.

“Hừ, giờ thì biết vì sao tôi và cả nhà họ Cung đều ghét bố cậu chưa?” Cung Nhân Lạc khinh thường hỏi: “Nó đến Điền Nam, dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt mẹ cậu, cũng vì muốn sinh con với mẹ cậu thôi, sau đó sở hữu huyết mạch Song Ma, lấy Huyền Minh đi, từ đó thỏa mãn dã tâm chinh phục thế giới của nó.”

“Sở hữu Huyền Minh là có thể chinh phục thế giới ư?” Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm trong tay, tò mò hỏi.

“Chỉ dựa vào Huyền Minh thì không thể, nhưng có thêm con Chân Long kia, đủ để cậu đứng trên núi cao, ngao du bốn bể, với thiên phú của bố cậu, biển Trầm Quang hay là núi Vô Cấu cũng tung hoành được hết. Huống chi, trong bí cảnh, còn có di vật còn sót lại trong cuộc chiến của Ma Quân và Thiên Đạo, nghe nói thứ đó có thể hủy diệt thế giới.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom