-
Chương 1137-1139
Chương 1137: Ác ma tái sinh
“Trời, là thiên sứ Sarier!”
Agatha vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Trong nhà thờ Nguyệt Lượng, thiên sứ Sarier chỉ xếp sau thần Quang Minh Vương.
Cô ta là một trong bảy Thần của đoàn Thánh Thiên sứ, đại diện cho mặt trăng.
Nghe nói nếu bạn cầu nguyện dưới ánh trăng, Sarier sẽ nghe thấy tiếng lòng của bạn.
Bởi vậy trong tháng cứ ngày nào có trăng, Agatha đều sẽ ra sân cầu nguyện.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Sarier lại xuất hiện thật.
“Agatha!”
Giọng nói của thiên sứ như mộng ảo vang bên tai cô ta.
“Tôi đã nghe thấy tiếng lòng cũng như nhìn thấy sự thành kính của cô, cô đã được thần chọn, Quang Minh Vương vĩ đại sẽ ban cho cô đôi cánh, để cô giống như tôi, trở thành một trong muôn vàn thiên sứ.”
“A! Thật sao?” Agatha không dám tin những gì vừa nhìn thấy và nghe thấy: “Tôi...tôi cũng có thể trở thành thiên sứ ư?”
“Đúng vậy, sẽ có người tới dẫn cô, tới tòa điện của chúng thần, tại đỉnh Quang Minh thuần khiết, cô sẽ được Thần Thánh ban phúc, chờ khi đôi cánh của cô mọc ra, cô sẽ có thể bay lượn trên bầu trời, gieo mầm Quang Minh khắp nhân gian.”
“Chỉ là trước đó, sẽ có ác ma ngăn cản cô, bọn chúng sẽ đưa ra đủ loại lý do, hoặc đóng giả thành người thân của cô, dùng những lời giả dối vấy bẩn linh hồn của cô, dụ dỗ cô sa chân xuống địa ngục, đây là kiếp nạn cô không thể tránh, cũng là bài kiểm tra dành cho cô.”
Agatha thành kính làm dấu trước ngực, kiên quyết đáp: “Tôi vốn đã hiến dâng linh hồn cho Thần, tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục trước ác ma, nếu bọn chúng có đóng giả làm người thân của tôi, dụ dỗ tôi sa ngã, cho dù là bố mẹ tôi, hay là chồng của tôi, tôi cũng sẽ tự tay giết chết chúng!”
“Tốt lắm!”
Thiên sứ Sarier gật gật đầu, khẽ vỗ cánh, rồi biến mất trong ánh trăng như nước chảy.
…
Đảo Delin, bí cảnh Thánh Quang, thánh giáo chủ Pierre đang ngồi trên bảo tọa rộng rãi, cao cao kia.
Hai bên phía dưới mỗi bên có một tên kỵ sĩ cao to canh gác.
Kỵ sĩ mặc áo giáp phát sát.
Phía dưới bọn họ, là hai hàng kỵ sĩ Hoàng Kim, mặc áo giáp Hoàng Kim, tay cầm kiếm Thập Tự trông cực uy nghiêm, so với hai kỵ sĩ Quang Minh kia, rõ là kém xa.
Một người trông giống như giám mục đang quỳ xuống, kính cẩn báo cáo.
Thánh Pierre có vẻ không mấy để tâm, nghe qua cho có, phất phất tay, rồi lại làm như khẩn thiết lắm mà hỏi:
“Bên Loset có tiến triển gì không?”
“Thưa có.” Người kia đáp: “Thiên sứ Viktor đã tới Loset, qua bài kiểm tra của ông ta, giám mục Loset mới có thể chính thức nhận chức rồi.”
“Tôi không hỏi cái này.” Thánh Pierre khó chịu cắt ngang: “Tôi đang hỏi, có tung tích của Hắc Hỏa không?”
“Thưa có, đã bắt được phản đồ Joyce, thiên sứ Viktor vốn phải đến Frani trước, cũng vì chuyện này mà tới thẳng Loset trước.”
“Ồ. Nói vậy, tức là tìm thấy Hắc Hỏa rồi?” Thánh Pierre ngồi thẳng người lên nghe.
“Vẫn chưa ạ. Bây giờ vẫn đang tra hỏi, chỉ là đã bắt được rồi, tìm được Hắc Hỏa chỉ là nay mai thôi.”
“Ừ...”
Thánh giáo chủ Pierre nghe rồi vẫy vẫy tay.
Người báo cao leo lên bậc thang, rồi dừng trước bảo tọa cao cao.
Thánh Pierre nói thầm với hắn ta: “Bảo Philus đi xem, thiên sứ vất vả quá rồi, chuyện tìm Hắc Hỏa này, cứ để người trong giáo đình đi làm đi.”
Người báo cáo hiểu ý giáo chủ, anh ta quay đầu cảnh giác nhìn hai kỵ sĩ Quang Minh dưới bậc.
Thấy kỵ sĩ đứng đó bất động, hắn ta mới thở hắt ra một hơi, nhưng lưng đã ướt nhẹp từ lâu.
Ngay lúc này, chiếc chuông của giáo đình đột nhiên vang lên.
Thánh Pierre nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi, thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt phát sáng giữa không trung.
Đôi mắt đó phát sáng, như mặt trời chiếu sáng vạn vật, không gì có thể né tránh.
Thánh Pierre gần như ngồi bắn dậy, đáp xuống bậc, nằm rạp tại chỗ.
“Thuộc hạ của Người ở nhân gian, học trò trung thành của Người, con, Pierre, kính chào Lucifer vĩ đại! Mong ánh sáng của Người chiếu rọi khắp thế gian!”
“Ta nhìn thấy mặt trời đen mọc ở phía Đông xa xa...”
Tiếng người vang vọng trong hư không, tựa như thì thầm của thần linh.
“Ác ma đã sống lại, bóng tối sẽ bao phủ mặt đất, vực sâu đang sục sôi, địa ngục đang trỗi dậy. Các con phải giữ tim Quang Minh, bảo vệ linh hồn thánh khiết, mọi hành động sau này của các con đều phải cẩn trọng hơn, hãy đề phòng vực sâu dưới chân, đó là cói ác khiến linh hồn sa ngã, ta ban cho các con nhiều sức mạnh hơn, đôi cánh thiên sứ đã giương, chúng Thần sắp giáng thế...”
...
Lý Dục Thần được Ân lão thái khiêng về.
Lúc ấy anh đứng giữa đống đổ nát, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt của thần giữa không trung, thì Hắc Hỏa vừa mới nhập vào cơ thể không lâu đột nhiên bùng nổ.
Anh cảm thấy cơ thể mình như bị đốt cháy, bị ánh lửa đen bao vây.
Thế giới rơi vào bóng tối, chỉ còn linh hồn đang lơ lửng.
Anh tìm kiếm phương hướng trong bóng tối, giao tranh với những tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng Ân lão thái không biết anh xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy anh đấu với thiên sứ sáu cánh xong, cứ đứng ngơ ngơ giữa trời, sau đó ngất đi.
Ân lão thái khiêng anh về Hồng Môn.
Lý Dục Thần hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh.
Ân lão thái vừa thấy anh tỉnh lại liền hỏi: “Này, cậu nhóc, hôn mê tận mấy ngày, không ăn không uống, mà sao trông khí sắc lại tốt lên vậy?”
Lý Dục Thần cười khổ đáp: “Tiền bối đừng đùa tôi nữa.”
Chỉ có anh mới biết, phải làm sao mới qua được ba ngày ba đêm này.
Bảy tuổi tới Thiên Đô, di xương rửa tủy, thay da đổi thịt, bao nhiêu đau khổ tu hành, bao gồm cả Lôi Kiếp sau này, cũng không khổ sở bằng lần này.
Ba ngày này, anh như bị giày vò dưới địa ngục.
Năng lượng từ Hắc Hỏa, như con dã thú tung hoành ngang dọc trong người anh.
Anh còn suýt tưởng mình chết rồi.
May mà cuối cùng vẫn vượt qua được.
Hơn nữa kiếp nạn này, cũng giúp anh bù đắp chỗ thiếu hụt từ Tam Hoa Trang.
Vốn là anh nhờ Ô Mộc Thiếp mới độ qua Tam Hoa Trang, cơ thể không theo kịp cảnh giới, nên thực chất sức chiến đấu của anh kém hơn nhiều khi so với tiên nhân Tam Kiếp.
Nhưng bây giờ, cơ thể của anh đã được Hắc Hỏa nặn lại một lần nữa, lại còn hoàn thiện hơn Lôi Kiếp nhiều. Nguyên nhân bởi Lôi Kiếp mang sức mạnh của Thiên Lôi tác động từ ngoài vào trong, còn Hắc Hỏa lại đi sâu vào mạch máu, năng lượng phát tán từ trong ra ngoài, tẩy luyện triệt để hơn.
Chỉ là vẫn có chỗ không ổn.
Lý Dục Thần ngồi yên trong phòng bí mật, đưa tay ra, tập trung ý niệm, một đốm lửa đen bốc lên giữa bàn tay anh, hình dạng như một đóa hoa sen màu đen.
Anh đặt đóa hoa sen đen này chạm nhẹ vào cái bàn trước mặt, cái bàn lập tức biến mất, ngay cả tro cũng không còn.
Sức mạnh này thật đáng sợ.
Quan trọng là sao nó không chôn vùi cơ thể anh?
Lý Dục Thần biết rõ, với cảnh giới tu vi hiện tại anh không thể sở hữu vật này, huống chi là sử dụng nó.
Với người tu hành, không sử dụng được pháp thuật và sức mạnh là vô cùng nguy hiểm, thực lực và cảnh giới không thương thích, đây là đại kỵ trong tu hành.
Thứ này giờ chỉ tạm hòa hợp với cơ thể anh, đâu dám chắc nó sẽ không tác oai tác quái.
Hơn nữa, có của này rồi, Lôi Kiếp phải làm sao?
Lôi Kiếp là Thiên Cang chính khí, chắc chắn sẽ xung khắc với thứ năng lượng hắc ám thần bí của dị giới này.
Phiền phức thật.
Chương 1138: Chiến binh nho nhã
Lý Dục Thần thức tỉnh đã khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
Bởi vì lần này không chỉ giết chết được giám mục và thiên sứ tuần tra vừa tới Loset, mà ngay cả đại giám mục Philus của Bắc Mễ và đám kỵ sĩ Thánh Điện dưới trướng ông ta cũng bị diệt sạch. Mọi người không còn phải sống những chuỗi ngày trốn chui trốn lủi nữa. Hồng Môn cũng đã rời khỏi căn cứ bí mật, chuyển về tổng bộ ở huyện Cam, Loset.
Mọi người đều xem Lý Dục Thần như một vị thần.
Lý Dục Thần nói: “Đây không phải công lao của mỗi mình tôi. Nếu không có Ân lão cung phụng, có lẽ tôi đã không trở về được nữa.”
Ân lão thái chế nhạo nói: “Xùy, cậu giỏi thì giỏi rồi, đừng kéo theo tôi xuống nước. Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng đôi lúc cũng phải học theo nết cái mặt dày của bố cậu mới được.”
Lý Dục Thần mãi vẫn không hiểu tại sao Ân lão thái lại có ấn tượng xấu về bố của mình đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì Đoàn Phù Dung thôi sao?
Dù sao anh cũng không quan tâm cho lắm, ai bảo bà ấy là người đời trước chứ. Hơn nữa, mấy chuyện tình yêu của bố anh những năm đó đúng là có vấn đề thật. Nói chi xa, chỉ riêng việc làm tổn thương Đoạn Phù Dung thôi đã đủ nặng nề rồi.
Nhằm đề phòng Thái Dương Thánh Giáo ngóc đầu dậy, Lý Dục Thần đã ở lại Loset thêm hai ngày.
Nếu bọn chúng tiếp tục cử lực lượng tới Loset, anh không thể ngồi yên nữa.
Mục tiêu của Thái Dương Thánh Giáo là Hắc Hỏa. Hiện tại, Hắc Hỏa nằm trong tay Lý Dục Thần, muốn lấy cũng không lấy được.
Mà anh càng không thể dẫn Thái Dương Thánh Giáo tới Hoa Hạ để rồi gây thêm phiền phức cho gia đình.
Hai ngày sau, Vạn Thời Quân mời mọi người ăn cơm, lại bày tỏ lòng cảm kích với Lý Dục Thần thêm một lần nữa.
“Ha ha, lần này Thái Dương Thánh Giáo đã ngoan như cún rồi. Hai ngày nay, không chỉ ở Loset không có động tĩnh gì, mà cả những nơi khác cũng đều sóng yên biển lặng. Xem ra, cái chết của Philus đã khiến chúng hiểu rằng, người Hoa chúng ta không dễ bắt nạt.”
Vạn Thời Quân rất vui mừng.
Hồng Môn có rất nhiều tai mắt, các tin tức được gửi về trong hai ngày qua đều cho ông ta biết rằng Thái Dương Thánh Giáo đã từ bỏ.
“Đúng đó! Hoa Hạ đâu đâu cũng có nhân tài, có thần tiên như cậu Lý đây ra tay, Thái Dương Thánh Giáo là cái thá gì chứ!”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo, chỉ có mỗi Ân lão thái vẫn không nói gì.
Thông qua Anthony, Lý Dục Thần xác nhận các tin tức của Hồng Môn là chính xác. Thái Dương Thánh Giáo đúng thật là đã im ắng hơn rất nhiều, có một số thành phố trước đây rất sôi động đã đột ngột trở nên im lặng trong hai ngày qua, thậm chí cả các hoạt động thường ngày cũng bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, Anthony lại đưa ra một phán đoán ngược lại, anh ta cho rằng Thái Dương Thánh Giáo đang âm thầm chuẩn bị cho một sự kiện lớn.
Lý Dục Thần cũng có linh cảm tương tự.
Việc giết chết một thiên sứ tuần tra và một đại giám mục không thể khiến Thái Dương Thánh Giáo hoàn toàn tê liệt được.
Xét về sức mạnh, thiên sứ sáu cánh được Philus triệu hồi mới thực sự đáng sợ. Nó chỉ là một phân thân, thậm chí không phải phân thân mà chỉ là một ảo ảnh. Nếu như không có Hắc Hỏa, e là khó có thể đánh bại nó mà không bị thương.
Vậy bản thể của nó mạnh đến mức nào đây?
Còn có cả cặp mắt xuất hiện xa tít trong khoảng không kia nữa, Lý Dục Thần chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Tất nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, Thái Dương Thánh Giáo không cử thêm lực lượng đến Loset, Lý Dục Thần cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
Thậm chí đạo trưởng Tạ Lâm cũng đề xuất chiêu mộ thêm nhiều đệ tử, chấn hưng Trung Phu Quan, anh cũng không phản đối.
Nhưng Adam lại có chút lo lắng, anh ta cảm thấy thực lực của Trung Phu Quan vẫn còn quá yếu, do đó đã nói ra ý muốn đến Hoa Hạ bái sư học đạo.
Nếu những câu này được thốt ra từ miệng của một đệ tử đạo môn truyền thống nào đó, nhất định sẽ bị xem là đại nghịch bất đạo.
Sao có thể đứng trước mặt sư phụ mình nói rằng muốn đi nơi khác bái sư học đạo chứ?
Nhưng Tạ Lâm đã truyền đạo ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng khá cởi mở, không những không phản đối mà còn rất ủng hộ ý muốn của Adam.
“Cũng được, Adam, con là đại sư huynh của Trung Phu Quan, sau này sẽ kế thừa sư phụ, duy trì hương khói của Trung Phu Quan. Chúng ta coi việc truyền dạy Thiên Đạo làm sứ mệnh, không có quan niệm riêng của bất kỳ một môn phái nào cả. Nếu không có bản lĩnh thì còn truyền đạo gì nữa chứ? Lần này nếu cậu Lý không đến, chúng ta coi như đã... Haizz, nói ra thật xấu hổ!”
Lúc nói chuyện, Tạ Lâm vẫn luôn dùng ánh mắt ám chỉ Adam.
Adam hiểu ý, lập tức chắp tay với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi muốn học đạo pháp từ anh, anh có thể nhận tôi không?”
Lý Dục Thần rất khâm phục tấm lòng rộng lượng của Tạ Lâm, khắp thế gian này hiếm có môn phái nào như thế lắm.
Tuy nhiên, anh cũng không ngờ Adam lại thẳng thắn như vậy, nói thẳng mặt muốn bái anh làm sư phụ.
Anh mỉm cười lắc đầu: “Adam, nếu anh muốn học đạo pháp, tôi có thể mài giũa giúp anh, nhưng tôi không thể làm sư phụ của anh được.”
"Tại sao?"
"Bởi vì chúng ta là bạn mà!"
Adam hơi sững sờ, sau đó vui vẻ cười lớn.
Tạ Lâm cũng rất vui mừng, đệ tử có một người bạn như vậy, tất nhiên cũng khiến người làm sư phụ là ông cũng thấy hãnh diện.
Đồng thời ông cũng rất khâm phục Lý Dục Thần, coi Adam như một người bạn, nhìn kiểu gì cũng thấy là anh đã hạ cái tôi xuống để kết bạn.
Đổi lại nếu là một người có tư tưởng truyền thống bảo thủ hơn một chút, chắc chắn sẽ nói là không có phép tắc, làm đảo lộn vai vế.
Chẳng trách Thiên Đô có thể đứng vững ở vị trí đầu tiên trong Tiên Môn, chỉ riêng phong thái và lòng rộng lượng này thôi, đã không có người thường nào có thể sánh bằng rồi.
Hồi đầu, Lý Dục Thần định đưa Adam về Hòa Thành, nhưng nghĩ lại, Hòa Thành không phải là nơi chuyên dùng để tu luyện, chỉ có thể tiến bộ trong những việc vụn vặt, dù rằng đây cũng là chính đạo, nhưng dù sao anh ta cũng là đại đệ tử của Trung Phu Quan, cuối cùng vẫn phải quay về Loset, không thể ở mãi tại Hòa Thành mà tu tập từ từ được.
Vì vậy anh cho ra một ý nghĩ, quyết định đưa Adam đến đảo Cửu Long, giao cho sư huynh Lục Kính Sơn.
Ngoài ra, anh cũng định đưa Joyce đến đảo Cửu Long.
Tuy Thái Dương Thánh Giáo đang tạm thời ngừng hoạt động, nhưng bọn chúng sẽ không từ bỏ việc truy lùng Hắc Hỏa. Hiện tại vẫn chưa có người nào biết Hắc Hỏa đang ở trên người Lý Dục Thần, bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục truy bắt Joyce.
Dù Joyce có trốn ở đâu, cũng đều có khả năng mang đến tai họa cho nơi đó.
Đảo Cửu Long nằm biệt lập ngoài hải đảo, trên đảo lại có một cao thủ là sư huynh Lục Kính Sơn.
Hơn nữa, trước đây anh ta đã từng xung đột với Thái Dương Thánh Giáo, nên chắc cũng không ngại có thêm Joyce.
Đảo Cửu Long cũng được xem là sản nghiệp của nhà họ Lý, Lý Dục Thần làm vậy cũng không được coi là mang tai họa đến cho người khác.
Như vậy, chuyến đi Loset coi như đã khép lại tại đây.
Mọi người đều rời đi, Hồng Môn vẫn là Hồng Môn, Trung Phu Quan lại có thêm hương khói, các Đạo Môn Hoa Hạ đến hỗ trợ cũng đều lần lượt quay về.
Lý Dục Thần thì đưa Adam và Joyce đến Frani.
Trần Định Bang vì bận rộn với việc kinh doanh nên đã trở về Thân Châu, để lại Cố Ngôn Châu và quản gia của nhà Trần lại nhằm chăm sóc Trần Văn Học.
Sau khi Lý Dục Thần đến, anh lập tức sử dụng Hắc Hỏa để thanh lọc dấu ấn Thánh Quang trong linh hồn của Trần Văn Học.
Linh hồn của Trần Văn Học thức tỉnh, khôi phục trạng thái bình thường, lại trở về làm Trần Văn Học nói nói cười cười, vẫn hay nói mình là một kẻ cặn bã lịch sự.
Nhưng Lý Dục Thần biết, cơ thể của anh ta đã thay đổi.
Tất các các cơ quan nội tạng của anh ta đều đã bị lấy ra và thanh tẩy riêng biệt, bọn chúng vốn định biến anh ta thành kỵ sĩ Thánh Điện. Lý Dục Thần cũng không biết vì sao bọn họ lại chọn Trần Văn Học, nhưng từ kết quả mà nói, cơ thể của Trần Văn Học hiện tại đã trở thành một cơ thể thích hợp cho chiến đấu, chỉ là anh ta chưa biết cách chiến đấu mà thôi.
Lý Dục Thần hơi phân vân, không biết nên tìm cách giúp anh ta khôi phục lại như trước hay thuận theo tự nhiên, phát triển tiềm năng của anh ta, đưa anh ta vào con đường tu hành?
Vừa nghĩ đến việc từng có một công tử Trần từng đeo kính gọng vàng, nho nhã lịch sự, giờ đây lại trở thành một chiến sĩ cuồng mặc áo giáp, tay cầm kiếm bảng to, nhìn chung sẽ khiến người ta cảm thấy khó mà chấp nhận.
Có lẽ vì hình ảnh của mấy kỵ sĩ Thánh Điện mà anh từng gặp quá ấn tượng.
Nghĩ đến kỵ sĩ Thánh Điện, Lý Dục Thần lại nhớ đến Ân lão thái thái.
“Hình như bà ấy từng nói sẽ dẫn mình đi gặp một người quen cũ, người đó là ai nhỉ?”
Chương 1139: Người quen cũ
Trần Định Bang biết được Trần Văn Học đã hồi phục, vui mừng không tả nổi, lập tức ngồi máy bay riêng đến Frani để đón họ.
Ông ta có ý muốn đưa Trần Văn Học về Thân Châu, giữ anh ta bên cạnh mình.
Ông ta không còn yên tâm để Trần Văn Học ở nước ngoài một mình nữa, vì so với việc kinh doanh, tính mạng của đứa con trai quý giá quan trọng hơn nhiều.
Không có người thừa kế, dù làm ăn lớn đến đâu thì có ích gì? Cuối cùng cũng chỉ là làm giàu cho người khác mà thôi.
Nhưng Lý Dục Thần lại cho rằng, để Trần Văn Học ở bên cạnh Trần Định Bang không an toàn, hơn nữa, cơ thể của Trần Văn Học hiện tại vẫn còn nhiều vấn đề tiềm ẩn, cần phải được huấn luyện tâm pháp chuyên biệt.
Ngoài ra, còn một điều rất đáng nghi ngờ: Tại sao Thái Dương Thánh Giáo lại nhắm vào Văn Học?
Nếu chỉ vì lợi ích kinh doanh của nhà họ Trần, họ hoàn toàn không cần phải đào tạo Văn Học thành một kỵ sĩ Thánh Điện.
Qua những gì nhìn thấy trong lần đối đầu trực tiếp với Thái Dương Thánh Giáo, có thể thấy chi phí đào tạo kỵ sĩ Thánh Điện rất cao, và trong nội bộ Thái Dương Thánh Giáo, số lượng kỵ sĩ chắc chắn không nhiều.
Theo lẽ thường, họ nên thu nạp Trần Văn Học làm tín đồ bí mật, lợi dụng thân phận người thừa kế của nhà họ Trần. Việc này không chỉ giúp họ kiểm soát hoạt động kinh doanh của nhà họ Trần mà còn có thể thông qua mạng lưới rộng lớn của nhà họ Trần để phát triển giáo đồ và thế lực tại Hoa Hạ.
Còn việc đào tạo kỵ sĩ Thánh Điện không chỉ tốn kém mà còn khiến Trần Văn Học mất đi thân phận người thừa kế của nhà họ Trần, điều này xét về mọi mặt đều không có lợi.
Vì vậy, Thái Dương Thánh Giáo chắc chắn phải có kế hoạch và mục đích khác nhắm đến Trần Văn Học hoặc nhà họ Trần.
Nghe Lý Dục Thần phân tích như vậy, Trần Định Bang không khỏi lo lắng.
Bị một giáo hội bí mật đáng sợ nhắm đến thực sự không phải chuyện tốt lành gì. Là gia chủ của nhà họ Trần, lúc này ông ta không chỉ phải nghĩ đến sự an toàn của con trai mà còn phải lo lắng cho sự an nguy của cả gia tộc.
Lý Dục Thần nói:"Bác trai, đừng quá lo lắng. Tôi muốn đưa Văn Học đến đảo Cửu Long. Nơi đó có cơ cấu dân cư đơn giản, lại có sư huynh của tôi ở đó, tương đối an toàn. Hơn nữa, cơ thể của Văn Học vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mà linh khí trên đảo Cửu Long lại dồi dào, rất thích hợp để tĩnh dưỡng."
Trần Định Bang sao có thể không hiểu ý của Lý Dục Thần. Để Trần Văn Học đến đảo Cửu Long và theo Lục sư huynh tu hành, quả thực là điều nhà họ Trần cầu còn không được.
Dù sao thì nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác kinh doanh với đảo Cửu Long, mà đảo Cửu Long lại là sản nghiệp của nhà họ Lý. Để Trần Văn Học đến đó đúng là lợi cả đôi đường.
Trần Định Bang rất vui, lập tức sắp xếp cho mọi người cùng đi đảo Cửu Long bằng máy bay riêng của ông ta. Nhân tiện, ông ta cũng muốn bái kiến đại đảo chủ Lục Kính Sơn.
Đúng lúc này, trợ lý của Trần Định Bang báo tin rằng bên ngoài có một mỹ nữ muốn gặp Lý Dục Thần.
Trần Văn Học tỏ vẻ rất ngạc nhiên:"Ủa, Dục Thần, chẳng phải anh từ trong núi ra sao? Sao lại còn giấu người đẹp ở nước ngoài?"
Anh ta rất hiểu rõ trợ lý của bố mình, người này vốn rất nghiêm túc, thường chỉ dùng các cách xưng hô như "tiên sinh" hay "nữ sĩ" khi tiếp khách, hiếm khi gọi là "mỹ nữ". Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, người đến thăm quả thật rất xinh đẹp.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy kỳ lạ, đây là Frani, mình có quen biết gì với mỹ nữ nào đâu chứ?
Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu tự nhiên tránh sang một bên, còn Trần Văn Học thì ầm ĩ đòi đi theo xem, bảo là phải giúp Lâm Mộng Đình giám sát Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cũng không ngăn cản, đi theo trợ lý của Trần Định Bang vào phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách có một người phụ nữ đang ngồi, vừa thấy họ bước vào, cô ấy lập tức đứng lên, mỉm cười nói:"Cậu Lý, đã lâu không gặp."
Lý Dục Thần hơi ngây người, cảm thấy rất quen mặt, mãi một lúc sau mới nhận ra.
"Đới Đình!" Anh thốt lên.
Đới Đình cười nhẹ: "Đới Đình của trước đây đã chết rồi, bây giờ tôi tên là Ân Đình."
Lý Dục Thần nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thổn thức.
Thực ra thời gian hai người xa nhau không lâu, nhưng chuyện đời thay đổi quá nhanh, cánh cửa nhà họ Cát trước đây vẫn còn mở rộng để Ân Oanh vào nhà họ Lý, còn tổng giám đốc câu lạc bộ Dao Quang là Đới Đình thì theo Đoàn Phù Dung, trở thành khách giang hồ lang thang.
Đới Đình vốn là người đẹp từ trong trứng, chỉ là trước đây là một thương gia tinh anh, có chút vết nhơ của tầng lớp tư bản. Còn bây giờ, mưa gió giang hồ đã rửa sạch đi khí chất trần tục, khí chất của cô ấy hoàn toàn thay đổi, không lạ gì khi trợ lý của Trần Định Bang cũng phải khen cô là mỹ nữ.
"Ân Đình..." Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, nhìn lại dáng vẻ của cô, biết rằng cô đã được tái sinh, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô, rồi hỏi:"Sao cô lại đến Frani?"
"Sư phụ bảo tôi đến thăm sư tổ, tôi cũng vừa mới đến không lâu."
"Ân lão tiền bối nói muốn đưa tôi đi gặp một người quen cũ, xem ra chính là cô rồi."
"Không phải đâu, sư tổ nói là có người khác." Ân Đình mỉm cười nói, "Hôm nay tôi được giao nhiệm vụ đến đây, sư tổ bảo, bà ấy không tiện gặp người đó, bảo tôi dẫn cậu đi."
Lý Dục Thần không khỏi ngẩn người, không hiểu vì sao Ân lão thái lại không tiện, bèn hỏi: "Vậy là ai?"
Ân Đình đáp: "Cậu đi cùng tôi là sẽ biết."
Lý Dục Thần gật đầu, đi theo Ân Đình ra ngoài.
"Này, hai người đi đâu vậy? Tôi lái xe đưa hai người đi nhé!" Trần Văn Học đuổi theo nói.
Ân Đình quay lại nói: "Cũng được, đường hơi xa, vậy thì làm phiền Trần công tử rồi."
"Có gì đâu, phục vụ mỹ nữ là vinh hạnh của tôi mà, ha ha ha!" Trần Văn Học đẩy mắt kính lên, cười một cách nghiêm túc.
Lý Dục Thần nhìn người này, rất muốn nhắc nhở anh ta rằng, vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lấy đi gan ruột, nếu cứ vô lo vô nghĩ như thế này, sớm muộn gì cũng bị người ta lừa bán đi mất.
Trần Văn Học lái xe theo chỉ dẫn của Ân Đình, đưa họ rời khỏi Frani, hướng về phía nam, đến một thị trấn ven biển tên là Carmel.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ bên biển.
Ân Đình xuống xe, đứng ở cửa viện, gọi to: "Bà Cung, tôi là Ân Đình."
Từ trong sân vang lên một tiếng đáp: "Vào đi."
Ân Đình dẫn họ vào trong sân nhỏ.
Trong sân trồng đầy hoa, đủ loại hoa gì cũng có, không có sự sắp xếp gọn gàng hay cắt tỉa tỉ mỉ, nhưng hoa nở rất tươi tốt và tràn đầy sức sống.
Giữa những bông hoa là một chiếc ghế dài, trên ghế có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ tóc bạc trắng, đeo kính mát, bên cạnh chiếc ghế có một cây gậy mù dựa vào.
Một con chó Labrador nằm dưới chân chủ, cảnh giác ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào những người lạ xâm nhập vào vườn hoa, sủa gâu gâu.
"Sunny, đừng sủa, đừng sợ!" Người phụ nữ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ con chó.
Con chó lại nằm xuống, nhưng đôi mắt vẫn không rời người lạ, liên tục đảo qua đảo lại.
"Bà Cung, tôi đã đưa Lý công tử đến rồi." Đới Đình nói.
Cơ thể người phụ nữ khẽ cứng lại một chút, rồi mới nói: "Ừ, được rồi, xin lỗi vì tôi không nhìn thấy và tay chân cũng không tiện, không thể pha trà cho các cậu được, trong nhà có đồ uống, nếu khát thì tự mình lấy."
Ân Đình nhìn Lý Dục Thần một cái, rồi nói: "Bà Cung, hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài đi dạo ở bãi biển."
"Ừ, được rồi, đi đi, Carmel là một nơi đẹp, dù tôi cũng chưa từng nhìn thấy." Người phụ nữ nói.
"Trần công tử, đi cùng tôi ra biển ngắm cảnh nhé." Ân Đình đi ngang qua Trần Văn Học, thấy anh ta vẫn đứng yên, bèn nhắc nhở.
"À, tôi rất vui được đồng hành." Trần Văn Học lịch sự làm động tác mời.
Hai người đều ra ngoài, chỉ còn lại Lý Dục Thần đứng trong vườn hoa nhỏ, nhìn người phụ nữ mù đối diện.
"Bà là..."
"Tôi tên là Cung Nhân Lạc." Người phụ nữ nói, "Cậu có thể gọi tôi là bà ngoại, nếu chính xác hơn thì là bà dì."
“Trời, là thiên sứ Sarier!”
Agatha vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Trong nhà thờ Nguyệt Lượng, thiên sứ Sarier chỉ xếp sau thần Quang Minh Vương.
Cô ta là một trong bảy Thần của đoàn Thánh Thiên sứ, đại diện cho mặt trăng.
Nghe nói nếu bạn cầu nguyện dưới ánh trăng, Sarier sẽ nghe thấy tiếng lòng của bạn.
Bởi vậy trong tháng cứ ngày nào có trăng, Agatha đều sẽ ra sân cầu nguyện.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Sarier lại xuất hiện thật.
“Agatha!”
Giọng nói của thiên sứ như mộng ảo vang bên tai cô ta.
“Tôi đã nghe thấy tiếng lòng cũng như nhìn thấy sự thành kính của cô, cô đã được thần chọn, Quang Minh Vương vĩ đại sẽ ban cho cô đôi cánh, để cô giống như tôi, trở thành một trong muôn vàn thiên sứ.”
“A! Thật sao?” Agatha không dám tin những gì vừa nhìn thấy và nghe thấy: “Tôi...tôi cũng có thể trở thành thiên sứ ư?”
“Đúng vậy, sẽ có người tới dẫn cô, tới tòa điện của chúng thần, tại đỉnh Quang Minh thuần khiết, cô sẽ được Thần Thánh ban phúc, chờ khi đôi cánh của cô mọc ra, cô sẽ có thể bay lượn trên bầu trời, gieo mầm Quang Minh khắp nhân gian.”
“Chỉ là trước đó, sẽ có ác ma ngăn cản cô, bọn chúng sẽ đưa ra đủ loại lý do, hoặc đóng giả thành người thân của cô, dùng những lời giả dối vấy bẩn linh hồn của cô, dụ dỗ cô sa chân xuống địa ngục, đây là kiếp nạn cô không thể tránh, cũng là bài kiểm tra dành cho cô.”
Agatha thành kính làm dấu trước ngực, kiên quyết đáp: “Tôi vốn đã hiến dâng linh hồn cho Thần, tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục trước ác ma, nếu bọn chúng có đóng giả làm người thân của tôi, dụ dỗ tôi sa ngã, cho dù là bố mẹ tôi, hay là chồng của tôi, tôi cũng sẽ tự tay giết chết chúng!”
“Tốt lắm!”
Thiên sứ Sarier gật gật đầu, khẽ vỗ cánh, rồi biến mất trong ánh trăng như nước chảy.
…
Đảo Delin, bí cảnh Thánh Quang, thánh giáo chủ Pierre đang ngồi trên bảo tọa rộng rãi, cao cao kia.
Hai bên phía dưới mỗi bên có một tên kỵ sĩ cao to canh gác.
Kỵ sĩ mặc áo giáp phát sát.
Phía dưới bọn họ, là hai hàng kỵ sĩ Hoàng Kim, mặc áo giáp Hoàng Kim, tay cầm kiếm Thập Tự trông cực uy nghiêm, so với hai kỵ sĩ Quang Minh kia, rõ là kém xa.
Một người trông giống như giám mục đang quỳ xuống, kính cẩn báo cáo.
Thánh Pierre có vẻ không mấy để tâm, nghe qua cho có, phất phất tay, rồi lại làm như khẩn thiết lắm mà hỏi:
“Bên Loset có tiến triển gì không?”
“Thưa có.” Người kia đáp: “Thiên sứ Viktor đã tới Loset, qua bài kiểm tra của ông ta, giám mục Loset mới có thể chính thức nhận chức rồi.”
“Tôi không hỏi cái này.” Thánh Pierre khó chịu cắt ngang: “Tôi đang hỏi, có tung tích của Hắc Hỏa không?”
“Thưa có, đã bắt được phản đồ Joyce, thiên sứ Viktor vốn phải đến Frani trước, cũng vì chuyện này mà tới thẳng Loset trước.”
“Ồ. Nói vậy, tức là tìm thấy Hắc Hỏa rồi?” Thánh Pierre ngồi thẳng người lên nghe.
“Vẫn chưa ạ. Bây giờ vẫn đang tra hỏi, chỉ là đã bắt được rồi, tìm được Hắc Hỏa chỉ là nay mai thôi.”
“Ừ...”
Thánh giáo chủ Pierre nghe rồi vẫy vẫy tay.
Người báo cao leo lên bậc thang, rồi dừng trước bảo tọa cao cao.
Thánh Pierre nói thầm với hắn ta: “Bảo Philus đi xem, thiên sứ vất vả quá rồi, chuyện tìm Hắc Hỏa này, cứ để người trong giáo đình đi làm đi.”
Người báo cáo hiểu ý giáo chủ, anh ta quay đầu cảnh giác nhìn hai kỵ sĩ Quang Minh dưới bậc.
Thấy kỵ sĩ đứng đó bất động, hắn ta mới thở hắt ra một hơi, nhưng lưng đã ướt nhẹp từ lâu.
Ngay lúc này, chiếc chuông của giáo đình đột nhiên vang lên.
Thánh Pierre nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi, thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt phát sáng giữa không trung.
Đôi mắt đó phát sáng, như mặt trời chiếu sáng vạn vật, không gì có thể né tránh.
Thánh Pierre gần như ngồi bắn dậy, đáp xuống bậc, nằm rạp tại chỗ.
“Thuộc hạ của Người ở nhân gian, học trò trung thành của Người, con, Pierre, kính chào Lucifer vĩ đại! Mong ánh sáng của Người chiếu rọi khắp thế gian!”
“Ta nhìn thấy mặt trời đen mọc ở phía Đông xa xa...”
Tiếng người vang vọng trong hư không, tựa như thì thầm của thần linh.
“Ác ma đã sống lại, bóng tối sẽ bao phủ mặt đất, vực sâu đang sục sôi, địa ngục đang trỗi dậy. Các con phải giữ tim Quang Minh, bảo vệ linh hồn thánh khiết, mọi hành động sau này của các con đều phải cẩn trọng hơn, hãy đề phòng vực sâu dưới chân, đó là cói ác khiến linh hồn sa ngã, ta ban cho các con nhiều sức mạnh hơn, đôi cánh thiên sứ đã giương, chúng Thần sắp giáng thế...”
...
Lý Dục Thần được Ân lão thái khiêng về.
Lúc ấy anh đứng giữa đống đổ nát, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt của thần giữa không trung, thì Hắc Hỏa vừa mới nhập vào cơ thể không lâu đột nhiên bùng nổ.
Anh cảm thấy cơ thể mình như bị đốt cháy, bị ánh lửa đen bao vây.
Thế giới rơi vào bóng tối, chỉ còn linh hồn đang lơ lửng.
Anh tìm kiếm phương hướng trong bóng tối, giao tranh với những tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng Ân lão thái không biết anh xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy anh đấu với thiên sứ sáu cánh xong, cứ đứng ngơ ngơ giữa trời, sau đó ngất đi.
Ân lão thái khiêng anh về Hồng Môn.
Lý Dục Thần hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh.
Ân lão thái vừa thấy anh tỉnh lại liền hỏi: “Này, cậu nhóc, hôn mê tận mấy ngày, không ăn không uống, mà sao trông khí sắc lại tốt lên vậy?”
Lý Dục Thần cười khổ đáp: “Tiền bối đừng đùa tôi nữa.”
Chỉ có anh mới biết, phải làm sao mới qua được ba ngày ba đêm này.
Bảy tuổi tới Thiên Đô, di xương rửa tủy, thay da đổi thịt, bao nhiêu đau khổ tu hành, bao gồm cả Lôi Kiếp sau này, cũng không khổ sở bằng lần này.
Ba ngày này, anh như bị giày vò dưới địa ngục.
Năng lượng từ Hắc Hỏa, như con dã thú tung hoành ngang dọc trong người anh.
Anh còn suýt tưởng mình chết rồi.
May mà cuối cùng vẫn vượt qua được.
Hơn nữa kiếp nạn này, cũng giúp anh bù đắp chỗ thiếu hụt từ Tam Hoa Trang.
Vốn là anh nhờ Ô Mộc Thiếp mới độ qua Tam Hoa Trang, cơ thể không theo kịp cảnh giới, nên thực chất sức chiến đấu của anh kém hơn nhiều khi so với tiên nhân Tam Kiếp.
Nhưng bây giờ, cơ thể của anh đã được Hắc Hỏa nặn lại một lần nữa, lại còn hoàn thiện hơn Lôi Kiếp nhiều. Nguyên nhân bởi Lôi Kiếp mang sức mạnh của Thiên Lôi tác động từ ngoài vào trong, còn Hắc Hỏa lại đi sâu vào mạch máu, năng lượng phát tán từ trong ra ngoài, tẩy luyện triệt để hơn.
Chỉ là vẫn có chỗ không ổn.
Lý Dục Thần ngồi yên trong phòng bí mật, đưa tay ra, tập trung ý niệm, một đốm lửa đen bốc lên giữa bàn tay anh, hình dạng như một đóa hoa sen màu đen.
Anh đặt đóa hoa sen đen này chạm nhẹ vào cái bàn trước mặt, cái bàn lập tức biến mất, ngay cả tro cũng không còn.
Sức mạnh này thật đáng sợ.
Quan trọng là sao nó không chôn vùi cơ thể anh?
Lý Dục Thần biết rõ, với cảnh giới tu vi hiện tại anh không thể sở hữu vật này, huống chi là sử dụng nó.
Với người tu hành, không sử dụng được pháp thuật và sức mạnh là vô cùng nguy hiểm, thực lực và cảnh giới không thương thích, đây là đại kỵ trong tu hành.
Thứ này giờ chỉ tạm hòa hợp với cơ thể anh, đâu dám chắc nó sẽ không tác oai tác quái.
Hơn nữa, có của này rồi, Lôi Kiếp phải làm sao?
Lôi Kiếp là Thiên Cang chính khí, chắc chắn sẽ xung khắc với thứ năng lượng hắc ám thần bí của dị giới này.
Phiền phức thật.
Chương 1138: Chiến binh nho nhã
Lý Dục Thần thức tỉnh đã khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
Bởi vì lần này không chỉ giết chết được giám mục và thiên sứ tuần tra vừa tới Loset, mà ngay cả đại giám mục Philus của Bắc Mễ và đám kỵ sĩ Thánh Điện dưới trướng ông ta cũng bị diệt sạch. Mọi người không còn phải sống những chuỗi ngày trốn chui trốn lủi nữa. Hồng Môn cũng đã rời khỏi căn cứ bí mật, chuyển về tổng bộ ở huyện Cam, Loset.
Mọi người đều xem Lý Dục Thần như một vị thần.
Lý Dục Thần nói: “Đây không phải công lao của mỗi mình tôi. Nếu không có Ân lão cung phụng, có lẽ tôi đã không trở về được nữa.”
Ân lão thái chế nhạo nói: “Xùy, cậu giỏi thì giỏi rồi, đừng kéo theo tôi xuống nước. Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng đôi lúc cũng phải học theo nết cái mặt dày của bố cậu mới được.”
Lý Dục Thần mãi vẫn không hiểu tại sao Ân lão thái lại có ấn tượng xấu về bố của mình đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì Đoàn Phù Dung thôi sao?
Dù sao anh cũng không quan tâm cho lắm, ai bảo bà ấy là người đời trước chứ. Hơn nữa, mấy chuyện tình yêu của bố anh những năm đó đúng là có vấn đề thật. Nói chi xa, chỉ riêng việc làm tổn thương Đoạn Phù Dung thôi đã đủ nặng nề rồi.
Nhằm đề phòng Thái Dương Thánh Giáo ngóc đầu dậy, Lý Dục Thần đã ở lại Loset thêm hai ngày.
Nếu bọn chúng tiếp tục cử lực lượng tới Loset, anh không thể ngồi yên nữa.
Mục tiêu của Thái Dương Thánh Giáo là Hắc Hỏa. Hiện tại, Hắc Hỏa nằm trong tay Lý Dục Thần, muốn lấy cũng không lấy được.
Mà anh càng không thể dẫn Thái Dương Thánh Giáo tới Hoa Hạ để rồi gây thêm phiền phức cho gia đình.
Hai ngày sau, Vạn Thời Quân mời mọi người ăn cơm, lại bày tỏ lòng cảm kích với Lý Dục Thần thêm một lần nữa.
“Ha ha, lần này Thái Dương Thánh Giáo đã ngoan như cún rồi. Hai ngày nay, không chỉ ở Loset không có động tĩnh gì, mà cả những nơi khác cũng đều sóng yên biển lặng. Xem ra, cái chết của Philus đã khiến chúng hiểu rằng, người Hoa chúng ta không dễ bắt nạt.”
Vạn Thời Quân rất vui mừng.
Hồng Môn có rất nhiều tai mắt, các tin tức được gửi về trong hai ngày qua đều cho ông ta biết rằng Thái Dương Thánh Giáo đã từ bỏ.
“Đúng đó! Hoa Hạ đâu đâu cũng có nhân tài, có thần tiên như cậu Lý đây ra tay, Thái Dương Thánh Giáo là cái thá gì chứ!”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo, chỉ có mỗi Ân lão thái vẫn không nói gì.
Thông qua Anthony, Lý Dục Thần xác nhận các tin tức của Hồng Môn là chính xác. Thái Dương Thánh Giáo đúng thật là đã im ắng hơn rất nhiều, có một số thành phố trước đây rất sôi động đã đột ngột trở nên im lặng trong hai ngày qua, thậm chí cả các hoạt động thường ngày cũng bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, Anthony lại đưa ra một phán đoán ngược lại, anh ta cho rằng Thái Dương Thánh Giáo đang âm thầm chuẩn bị cho một sự kiện lớn.
Lý Dục Thần cũng có linh cảm tương tự.
Việc giết chết một thiên sứ tuần tra và một đại giám mục không thể khiến Thái Dương Thánh Giáo hoàn toàn tê liệt được.
Xét về sức mạnh, thiên sứ sáu cánh được Philus triệu hồi mới thực sự đáng sợ. Nó chỉ là một phân thân, thậm chí không phải phân thân mà chỉ là một ảo ảnh. Nếu như không có Hắc Hỏa, e là khó có thể đánh bại nó mà không bị thương.
Vậy bản thể của nó mạnh đến mức nào đây?
Còn có cả cặp mắt xuất hiện xa tít trong khoảng không kia nữa, Lý Dục Thần chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Tất nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, Thái Dương Thánh Giáo không cử thêm lực lượng đến Loset, Lý Dục Thần cũng không muốn làm mọi người mất hứng.
Thậm chí đạo trưởng Tạ Lâm cũng đề xuất chiêu mộ thêm nhiều đệ tử, chấn hưng Trung Phu Quan, anh cũng không phản đối.
Nhưng Adam lại có chút lo lắng, anh ta cảm thấy thực lực của Trung Phu Quan vẫn còn quá yếu, do đó đã nói ra ý muốn đến Hoa Hạ bái sư học đạo.
Nếu những câu này được thốt ra từ miệng của một đệ tử đạo môn truyền thống nào đó, nhất định sẽ bị xem là đại nghịch bất đạo.
Sao có thể đứng trước mặt sư phụ mình nói rằng muốn đi nơi khác bái sư học đạo chứ?
Nhưng Tạ Lâm đã truyền đạo ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng khá cởi mở, không những không phản đối mà còn rất ủng hộ ý muốn của Adam.
“Cũng được, Adam, con là đại sư huynh của Trung Phu Quan, sau này sẽ kế thừa sư phụ, duy trì hương khói của Trung Phu Quan. Chúng ta coi việc truyền dạy Thiên Đạo làm sứ mệnh, không có quan niệm riêng của bất kỳ một môn phái nào cả. Nếu không có bản lĩnh thì còn truyền đạo gì nữa chứ? Lần này nếu cậu Lý không đến, chúng ta coi như đã... Haizz, nói ra thật xấu hổ!”
Lúc nói chuyện, Tạ Lâm vẫn luôn dùng ánh mắt ám chỉ Adam.
Adam hiểu ý, lập tức chắp tay với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi muốn học đạo pháp từ anh, anh có thể nhận tôi không?”
Lý Dục Thần rất khâm phục tấm lòng rộng lượng của Tạ Lâm, khắp thế gian này hiếm có môn phái nào như thế lắm.
Tuy nhiên, anh cũng không ngờ Adam lại thẳng thắn như vậy, nói thẳng mặt muốn bái anh làm sư phụ.
Anh mỉm cười lắc đầu: “Adam, nếu anh muốn học đạo pháp, tôi có thể mài giũa giúp anh, nhưng tôi không thể làm sư phụ của anh được.”
"Tại sao?"
"Bởi vì chúng ta là bạn mà!"
Adam hơi sững sờ, sau đó vui vẻ cười lớn.
Tạ Lâm cũng rất vui mừng, đệ tử có một người bạn như vậy, tất nhiên cũng khiến người làm sư phụ là ông cũng thấy hãnh diện.
Đồng thời ông cũng rất khâm phục Lý Dục Thần, coi Adam như một người bạn, nhìn kiểu gì cũng thấy là anh đã hạ cái tôi xuống để kết bạn.
Đổi lại nếu là một người có tư tưởng truyền thống bảo thủ hơn một chút, chắc chắn sẽ nói là không có phép tắc, làm đảo lộn vai vế.
Chẳng trách Thiên Đô có thể đứng vững ở vị trí đầu tiên trong Tiên Môn, chỉ riêng phong thái và lòng rộng lượng này thôi, đã không có người thường nào có thể sánh bằng rồi.
Hồi đầu, Lý Dục Thần định đưa Adam về Hòa Thành, nhưng nghĩ lại, Hòa Thành không phải là nơi chuyên dùng để tu luyện, chỉ có thể tiến bộ trong những việc vụn vặt, dù rằng đây cũng là chính đạo, nhưng dù sao anh ta cũng là đại đệ tử của Trung Phu Quan, cuối cùng vẫn phải quay về Loset, không thể ở mãi tại Hòa Thành mà tu tập từ từ được.
Vì vậy anh cho ra một ý nghĩ, quyết định đưa Adam đến đảo Cửu Long, giao cho sư huynh Lục Kính Sơn.
Ngoài ra, anh cũng định đưa Joyce đến đảo Cửu Long.
Tuy Thái Dương Thánh Giáo đang tạm thời ngừng hoạt động, nhưng bọn chúng sẽ không từ bỏ việc truy lùng Hắc Hỏa. Hiện tại vẫn chưa có người nào biết Hắc Hỏa đang ở trên người Lý Dục Thần, bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục truy bắt Joyce.
Dù Joyce có trốn ở đâu, cũng đều có khả năng mang đến tai họa cho nơi đó.
Đảo Cửu Long nằm biệt lập ngoài hải đảo, trên đảo lại có một cao thủ là sư huynh Lục Kính Sơn.
Hơn nữa, trước đây anh ta đã từng xung đột với Thái Dương Thánh Giáo, nên chắc cũng không ngại có thêm Joyce.
Đảo Cửu Long cũng được xem là sản nghiệp của nhà họ Lý, Lý Dục Thần làm vậy cũng không được coi là mang tai họa đến cho người khác.
Như vậy, chuyến đi Loset coi như đã khép lại tại đây.
Mọi người đều rời đi, Hồng Môn vẫn là Hồng Môn, Trung Phu Quan lại có thêm hương khói, các Đạo Môn Hoa Hạ đến hỗ trợ cũng đều lần lượt quay về.
Lý Dục Thần thì đưa Adam và Joyce đến Frani.
Trần Định Bang vì bận rộn với việc kinh doanh nên đã trở về Thân Châu, để lại Cố Ngôn Châu và quản gia của nhà Trần lại nhằm chăm sóc Trần Văn Học.
Sau khi Lý Dục Thần đến, anh lập tức sử dụng Hắc Hỏa để thanh lọc dấu ấn Thánh Quang trong linh hồn của Trần Văn Học.
Linh hồn của Trần Văn Học thức tỉnh, khôi phục trạng thái bình thường, lại trở về làm Trần Văn Học nói nói cười cười, vẫn hay nói mình là một kẻ cặn bã lịch sự.
Nhưng Lý Dục Thần biết, cơ thể của anh ta đã thay đổi.
Tất các các cơ quan nội tạng của anh ta đều đã bị lấy ra và thanh tẩy riêng biệt, bọn chúng vốn định biến anh ta thành kỵ sĩ Thánh Điện. Lý Dục Thần cũng không biết vì sao bọn họ lại chọn Trần Văn Học, nhưng từ kết quả mà nói, cơ thể của Trần Văn Học hiện tại đã trở thành một cơ thể thích hợp cho chiến đấu, chỉ là anh ta chưa biết cách chiến đấu mà thôi.
Lý Dục Thần hơi phân vân, không biết nên tìm cách giúp anh ta khôi phục lại như trước hay thuận theo tự nhiên, phát triển tiềm năng của anh ta, đưa anh ta vào con đường tu hành?
Vừa nghĩ đến việc từng có một công tử Trần từng đeo kính gọng vàng, nho nhã lịch sự, giờ đây lại trở thành một chiến sĩ cuồng mặc áo giáp, tay cầm kiếm bảng to, nhìn chung sẽ khiến người ta cảm thấy khó mà chấp nhận.
Có lẽ vì hình ảnh của mấy kỵ sĩ Thánh Điện mà anh từng gặp quá ấn tượng.
Nghĩ đến kỵ sĩ Thánh Điện, Lý Dục Thần lại nhớ đến Ân lão thái thái.
“Hình như bà ấy từng nói sẽ dẫn mình đi gặp một người quen cũ, người đó là ai nhỉ?”
Chương 1139: Người quen cũ
Trần Định Bang biết được Trần Văn Học đã hồi phục, vui mừng không tả nổi, lập tức ngồi máy bay riêng đến Frani để đón họ.
Ông ta có ý muốn đưa Trần Văn Học về Thân Châu, giữ anh ta bên cạnh mình.
Ông ta không còn yên tâm để Trần Văn Học ở nước ngoài một mình nữa, vì so với việc kinh doanh, tính mạng của đứa con trai quý giá quan trọng hơn nhiều.
Không có người thừa kế, dù làm ăn lớn đến đâu thì có ích gì? Cuối cùng cũng chỉ là làm giàu cho người khác mà thôi.
Nhưng Lý Dục Thần lại cho rằng, để Trần Văn Học ở bên cạnh Trần Định Bang không an toàn, hơn nữa, cơ thể của Trần Văn Học hiện tại vẫn còn nhiều vấn đề tiềm ẩn, cần phải được huấn luyện tâm pháp chuyên biệt.
Ngoài ra, còn một điều rất đáng nghi ngờ: Tại sao Thái Dương Thánh Giáo lại nhắm vào Văn Học?
Nếu chỉ vì lợi ích kinh doanh của nhà họ Trần, họ hoàn toàn không cần phải đào tạo Văn Học thành một kỵ sĩ Thánh Điện.
Qua những gì nhìn thấy trong lần đối đầu trực tiếp với Thái Dương Thánh Giáo, có thể thấy chi phí đào tạo kỵ sĩ Thánh Điện rất cao, và trong nội bộ Thái Dương Thánh Giáo, số lượng kỵ sĩ chắc chắn không nhiều.
Theo lẽ thường, họ nên thu nạp Trần Văn Học làm tín đồ bí mật, lợi dụng thân phận người thừa kế của nhà họ Trần. Việc này không chỉ giúp họ kiểm soát hoạt động kinh doanh của nhà họ Trần mà còn có thể thông qua mạng lưới rộng lớn của nhà họ Trần để phát triển giáo đồ và thế lực tại Hoa Hạ.
Còn việc đào tạo kỵ sĩ Thánh Điện không chỉ tốn kém mà còn khiến Trần Văn Học mất đi thân phận người thừa kế của nhà họ Trần, điều này xét về mọi mặt đều không có lợi.
Vì vậy, Thái Dương Thánh Giáo chắc chắn phải có kế hoạch và mục đích khác nhắm đến Trần Văn Học hoặc nhà họ Trần.
Nghe Lý Dục Thần phân tích như vậy, Trần Định Bang không khỏi lo lắng.
Bị một giáo hội bí mật đáng sợ nhắm đến thực sự không phải chuyện tốt lành gì. Là gia chủ của nhà họ Trần, lúc này ông ta không chỉ phải nghĩ đến sự an toàn của con trai mà còn phải lo lắng cho sự an nguy của cả gia tộc.
Lý Dục Thần nói:"Bác trai, đừng quá lo lắng. Tôi muốn đưa Văn Học đến đảo Cửu Long. Nơi đó có cơ cấu dân cư đơn giản, lại có sư huynh của tôi ở đó, tương đối an toàn. Hơn nữa, cơ thể của Văn Học vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mà linh khí trên đảo Cửu Long lại dồi dào, rất thích hợp để tĩnh dưỡng."
Trần Định Bang sao có thể không hiểu ý của Lý Dục Thần. Để Trần Văn Học đến đảo Cửu Long và theo Lục sư huynh tu hành, quả thực là điều nhà họ Trần cầu còn không được.
Dù sao thì nhà họ Trần cũng có quan hệ hợp tác kinh doanh với đảo Cửu Long, mà đảo Cửu Long lại là sản nghiệp của nhà họ Lý. Để Trần Văn Học đến đó đúng là lợi cả đôi đường.
Trần Định Bang rất vui, lập tức sắp xếp cho mọi người cùng đi đảo Cửu Long bằng máy bay riêng của ông ta. Nhân tiện, ông ta cũng muốn bái kiến đại đảo chủ Lục Kính Sơn.
Đúng lúc này, trợ lý của Trần Định Bang báo tin rằng bên ngoài có một mỹ nữ muốn gặp Lý Dục Thần.
Trần Văn Học tỏ vẻ rất ngạc nhiên:"Ủa, Dục Thần, chẳng phải anh từ trong núi ra sao? Sao lại còn giấu người đẹp ở nước ngoài?"
Anh ta rất hiểu rõ trợ lý của bố mình, người này vốn rất nghiêm túc, thường chỉ dùng các cách xưng hô như "tiên sinh" hay "nữ sĩ" khi tiếp khách, hiếm khi gọi là "mỹ nữ". Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, người đến thăm quả thật rất xinh đẹp.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy kỳ lạ, đây là Frani, mình có quen biết gì với mỹ nữ nào đâu chứ?
Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu tự nhiên tránh sang một bên, còn Trần Văn Học thì ầm ĩ đòi đi theo xem, bảo là phải giúp Lâm Mộng Đình giám sát Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cũng không ngăn cản, đi theo trợ lý của Trần Định Bang vào phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách có một người phụ nữ đang ngồi, vừa thấy họ bước vào, cô ấy lập tức đứng lên, mỉm cười nói:"Cậu Lý, đã lâu không gặp."
Lý Dục Thần hơi ngây người, cảm thấy rất quen mặt, mãi một lúc sau mới nhận ra.
"Đới Đình!" Anh thốt lên.
Đới Đình cười nhẹ: "Đới Đình của trước đây đã chết rồi, bây giờ tôi tên là Ân Đình."
Lý Dục Thần nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thổn thức.
Thực ra thời gian hai người xa nhau không lâu, nhưng chuyện đời thay đổi quá nhanh, cánh cửa nhà họ Cát trước đây vẫn còn mở rộng để Ân Oanh vào nhà họ Lý, còn tổng giám đốc câu lạc bộ Dao Quang là Đới Đình thì theo Đoàn Phù Dung, trở thành khách giang hồ lang thang.
Đới Đình vốn là người đẹp từ trong trứng, chỉ là trước đây là một thương gia tinh anh, có chút vết nhơ của tầng lớp tư bản. Còn bây giờ, mưa gió giang hồ đã rửa sạch đi khí chất trần tục, khí chất của cô ấy hoàn toàn thay đổi, không lạ gì khi trợ lý của Trần Định Bang cũng phải khen cô là mỹ nữ.
"Ân Đình..." Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, nhìn lại dáng vẻ của cô, biết rằng cô đã được tái sinh, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cho cô, rồi hỏi:"Sao cô lại đến Frani?"
"Sư phụ bảo tôi đến thăm sư tổ, tôi cũng vừa mới đến không lâu."
"Ân lão tiền bối nói muốn đưa tôi đi gặp một người quen cũ, xem ra chính là cô rồi."
"Không phải đâu, sư tổ nói là có người khác." Ân Đình mỉm cười nói, "Hôm nay tôi được giao nhiệm vụ đến đây, sư tổ bảo, bà ấy không tiện gặp người đó, bảo tôi dẫn cậu đi."
Lý Dục Thần không khỏi ngẩn người, không hiểu vì sao Ân lão thái lại không tiện, bèn hỏi: "Vậy là ai?"
Ân Đình đáp: "Cậu đi cùng tôi là sẽ biết."
Lý Dục Thần gật đầu, đi theo Ân Đình ra ngoài.
"Này, hai người đi đâu vậy? Tôi lái xe đưa hai người đi nhé!" Trần Văn Học đuổi theo nói.
Ân Đình quay lại nói: "Cũng được, đường hơi xa, vậy thì làm phiền Trần công tử rồi."
"Có gì đâu, phục vụ mỹ nữ là vinh hạnh của tôi mà, ha ha ha!" Trần Văn Học đẩy mắt kính lên, cười một cách nghiêm túc.
Lý Dục Thần nhìn người này, rất muốn nhắc nhở anh ta rằng, vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lấy đi gan ruột, nếu cứ vô lo vô nghĩ như thế này, sớm muộn gì cũng bị người ta lừa bán đi mất.
Trần Văn Học lái xe theo chỉ dẫn của Ân Đình, đưa họ rời khỏi Frani, hướng về phía nam, đến một thị trấn ven biển tên là Carmel.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ bên biển.
Ân Đình xuống xe, đứng ở cửa viện, gọi to: "Bà Cung, tôi là Ân Đình."
Từ trong sân vang lên một tiếng đáp: "Vào đi."
Ân Đình dẫn họ vào trong sân nhỏ.
Trong sân trồng đầy hoa, đủ loại hoa gì cũng có, không có sự sắp xếp gọn gàng hay cắt tỉa tỉ mỉ, nhưng hoa nở rất tươi tốt và tràn đầy sức sống.
Giữa những bông hoa là một chiếc ghế dài, trên ghế có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ tóc bạc trắng, đeo kính mát, bên cạnh chiếc ghế có một cây gậy mù dựa vào.
Một con chó Labrador nằm dưới chân chủ, cảnh giác ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào những người lạ xâm nhập vào vườn hoa, sủa gâu gâu.
"Sunny, đừng sủa, đừng sợ!" Người phụ nữ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ con chó.
Con chó lại nằm xuống, nhưng đôi mắt vẫn không rời người lạ, liên tục đảo qua đảo lại.
"Bà Cung, tôi đã đưa Lý công tử đến rồi." Đới Đình nói.
Cơ thể người phụ nữ khẽ cứng lại một chút, rồi mới nói: "Ừ, được rồi, xin lỗi vì tôi không nhìn thấy và tay chân cũng không tiện, không thể pha trà cho các cậu được, trong nhà có đồ uống, nếu khát thì tự mình lấy."
Ân Đình nhìn Lý Dục Thần một cái, rồi nói: "Bà Cung, hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài đi dạo ở bãi biển."
"Ừ, được rồi, đi đi, Carmel là một nơi đẹp, dù tôi cũng chưa từng nhìn thấy." Người phụ nữ nói.
"Trần công tử, đi cùng tôi ra biển ngắm cảnh nhé." Ân Đình đi ngang qua Trần Văn Học, thấy anh ta vẫn đứng yên, bèn nhắc nhở.
"À, tôi rất vui được đồng hành." Trần Văn Học lịch sự làm động tác mời.
Hai người đều ra ngoài, chỉ còn lại Lý Dục Thần đứng trong vườn hoa nhỏ, nhìn người phụ nữ mù đối diện.
"Bà là..."
"Tôi tên là Cung Nhân Lạc." Người phụ nữ nói, "Cậu có thể gọi tôi là bà ngoại, nếu chính xác hơn thì là bà dì."
Bình luận facebook