-
Chương 1142-1144
Chương 1142: Người đáng hận nhất
“Nguyệt Tiên Lăng…” Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc: “Cô ta…là nam ư?”
“Hừ! Hắn vốn là nam, chỉ vì luyện một loại ma công, tẩu hỏa nhập ma nên mới biết thành dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện tại, người đời không biết, gọi hắn là Nguyệt tiên tử, hắn còn thản nhiên chấp nhận cách gọi đó, hắn không những coi mình là nữ, còn thích luôn ông bố đa tình của cậu, xem mẹ cậu là tình địch.”
Cung Nhân Lạc vừa nói, vừa nhăn mũi, tựa như lạc vào chợ cá, ngửi thấy mùi tanh hôi ngay mũi.
“Nhưng, Vương Ốc là phái có tiếng, sao lại nhận một đệ tử nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế? Còn cho hắn làm chưởng môn? Vả lại, Vương Ốc không thiếu đạo pháp truyền lại, cớ gì hắn phải luyện ma công rồi trả giá đắt như vậy?”
Lý Dục Thần không tài nào hiểu nổi.
Cung Nhân Lạc im lặng một hồi, nói: “Thật sự tôi không muốn nhắc tới người này, nhưng không nhắc e rằng không được, hầy, chuyện này phải kể lại từ lúc xa xưa, cậu biết hương hỏa truyền thừa Ngũ Hành của Ma Giáo và Ngũ sứ của Ma môn chứ?”
“Biết.” Lý Dục Thần gật đầu.
“Diệp Tiễn Lâm chính là một trong Ngũ sứ Ma môn, thừa kế Thanh Mộc Đường của Ma giáo, từ khi Ma giáo sụp đổ, Ngũ Hành Đường dần phân thành năm nhánh âm thầm truyền giáo khắp nơi, mà sứ mệnh của bọn họ, là chờ Thiên Ma chuyển thế, phục hưng thánh giáo, cho nên trong Ngũ mạch truyền thừa, đều có một chức gọi là Thánh nữ…”
Cung Ân Lạc nói tới đây rồi ngừng lại, dỏng tai lắng nghe.
“Này, sao trông cậu không bất ngờ thế, chẳng lẽ cậu đã biết nhà họ Cung cũng là một nhánh trong Ngũ mạch?”
“Tôi có tìm thấy một bức tranh ở Dược Tiên Cốc, người trong bức tranh đó…Thật đẹp!” Lý Dục Thần lấy tập tranh ra, mới nhớ Cung Nhân Lạc không nhìn thấy, bèn nói: “Người bức tranh này có dòng chữ, ‘Sứ giả bảo vệ bí cảnh, người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh, Huyền Hoàng Thánh nữ Cung Nguyệt Dung’. Nên tôi đoán, nhà họ Cung chính là Hoàng Thổ Đường trong Ngũ Hành Đường, Ma giáo.”
“Gì cơ?” Cung Nhân Lạc giật mình nói: “Cậu tới Dược Tiên Cốc rồi? Miệt Cơ đâu?”
“Bị tôi giết rồi.”
“Giết rồi ư...”
Cơ thể Cung Nhân Lạc khẽ run, sau đó bà ấy lập tức cười lớn.
“Hahahaha! Quả nhiên là báo ứng, Miệt Cơ ơi Miệt Cơ, mụ làm sao có thể ngờ, sẽ có ngày mụ chết dưới tay con trai Lăng Yên! Hahahaha...”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn Cung Nhân Lạc, không hiểu sao bà ấy lại có thái độ như vậy.
Nghe ra trong tiếng cười trào phúng của bà ấy, không hoàn toàn là vui mừng, cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ, mà lại mang tới cảm giác thê lương.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ chờ.
Cung Ân Lạc cười một lúc, sau đó im bặt, âm cuối nghe hơi khàn khàn.
“Cậu đoán đúng rồi, nhà họ Cung là một trong Ngũ Hành Đường, người họ Cung đất ở giữa trung tâm, cũng là nơi Thần ngụ. Nhà họ Cung ra đời từ đó, trong Ngũ Hành, Thổ đứng giữa, tôi là người họ Cung, cũng là người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh.”
“Từ khi còn rất nhỏ, Miệt Cơ đã được chỉ định trở thành người thừa kế chức Thánh nữ, gia tộc cũng coi nó là Thánh nữ mà nuôi dưỡng nó, tôi với nó tuy là chị em nhưng như thể sống trong hai thế giới khác biệt.”
“Có thể là do vậy, nên nó trở nên cao ngạo độc đoán, miệt thị tất cả, thậm chí cả trưởng bối trong nhà, nó cũng không kính trọng, sau này mẹ cậu ra đời, cho dù là tài mạo hay trí tuệ, đều không thua nó, đặc biệt là ngộ tính và tu vi nhập cảnh của cô ấy, mạnh hơn nó nhiều, trưởng bối trong nhà bèn gọi mẹ cậu là người được Thánh nữ chọn, Miệt Cơ tính toán trăm bề, sử dụng nhiều chiêu hiểm, muốn hại mẹ cậu. May mà mẹ cậu trí tuệ hơn người, nhiều lần đập tan âm mưu của nó, cuối cùng trở thành Thánh nữ Thiên Ma của thế hệ này.”
“Miệt Cơ vẫn không bỏ qua, từ đầu đến cuối nó đều cho rằng mẹ cậu là người đoạt chức Thánh nữ của nó, ngoài mặt nó phục tùng, trong tối nó âm thầm câu kết với giáo phái Miêu Cương Vu Cổ, điều chế thuật cổ độc, nung nấu ý định trả thù nhà họ Cung, mục đích là giết chết mẹ Lăng Yên của cậu, nhưng nó đã quên, Thánh nữ không phải người do gia tộc chọn, mà là người trời chọn, trời chọn đó! Sao có thể chết dễ thế được?”
Cung Nhân Lạc không nói tiếp chuyện liên quan đến Miệt Cơ nữa, chắc hẳn niệm tình xưa, dù sao cũng vẫn là chị em ruột.
Lý Dục Thần cũng không hỏi dồn, dù sao Miệt Cơ cũng đã chết.
“Nói vậy, Ngũ sứ Ma môn, Củng Tiên, thực chất là mẹ của tôi?”
Cung Nhân Lạc thở dài: “Cũng có thể nói như vậy, Củng Tiên chỉ là cách đọc nhầm của Cung Tiên, Ngũ hành sứ giả muốn hành tẩu giang hồ, các đời Thánh nữ buộc phải có thế thân, mà thế thân của mẹ cậu, vốn là Miệt Cơ, nhưng nó bị ám ảnh, nhất quyết đòi thay thế mẹ cậu, trở thành Thánh nữ, về sau chuyện oái oăm rơi lên đầu tôi, cho nên, Củng Tiên mà cậu nói, thực ra là tôi.”
“Ra là vậy.”
“Nói về Diệp Tiễn Lâm tiếp đi.” Có vẻ như Cung Nhân Lạc không muốn nhớ tới nhà họ Cung quá nhiều: “Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, tôi bắt đầu điều tra, cuối cùng tra ra hung thủ đứng sau huyết án nhà họ Lý đêm đó chính là hắn, tôi tìm ra hắn, chất vất sao hắn lại làm như vậy.”
“Diệp Tiễn Lâm vốn không sợ tôi, hắn đứng trước mặt tôi, công khai thừa nhận hắn thích bố cậu, hận mẹ cậu, mà hắn còn tự xem mình là Thánh nữ thật, cho rằng Lăng Yên không đủ tư cách làm Thiên Ma Thánh nữ, tôi cười nhạo hắn, nói hắn là đàn ông, sinh được gì, làm Thánh nữ kiểu gì? Kết quả hắn nổi trận lôi đình, tóm lấy tôi, phế tu vi của tôi, hành hạ đủ kiểu. Sau đó tôi được Cát môn môn chủ Cát Bất Bạch cứu ra khỏi đó.”
“Nói ra thì, Cát Bất Bạch cứu tôi không hẳn là tình cờ. Cát Bất Bạch theo dõi tôi vì chuyện của nhà họ Đoàn ở Thạch Môn, khéo làm sao, nhà họ Đoàn bị Diệt Môn, cũng do một tay Diệp Tiễn Lâm tạo nên. Hắn không những hận mẹ cậu, mà còn hận tất cả những người phụ nữ có dây dưa với bố cậu, Đoàn Phù Dung từng là hôn thê của bố cậu, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước. Diệp Tiễn Lâm phá hủy khuôn mặt Đoàn Phù Dung, còn đến Thạch Môn, giết sạch cả nhà họ Đoàn.”
“Nghe đến đây, có phải cậu cảm thấy Diệp Tiễn Lâm này đáng hận lắm không? Cậu có tức giận không, có muốn một chưởng đập chết hắn không? Khà khà...”
Cung Nhân Lạc cười khẩy mấy tiếng.
“Cậu có nghĩ đến chuyện này chưa, ông bố của cậu, mới là người đáng hận nhất! Tất cả đều do nó gây ra, với bản lĩnh của nó, giết một Diệp Tiễn Lâm thì có gì là khó? Nhưng nó lại mặc cho hắn ta làm càn.”
“Vì sao?” Lý Dục Thần không hiểu, anh không tin bố mình lại có cảm tình với một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.
“Hừ, vì nó là một kẻ cực kỳ ích kỷ! Nó vốn không quan tâm những thứ này, trong lòng nó, chỉ có mình nó thôi, chỉ có lý tưởng của nó mới là nhất.”
Lý Dục Thần nhất thời kinh ngạc.
Dù chưa gặp bố bao giờ, nhưng anh rất khó chấp nhận bố mình là một người như thế.
“Nhưng, bố tôi thật lòng yêu mẹ tôi đúng không?”
“Ừ, điểm này thì tôi đồng ý. Nếu không phải vậy, tôi chẳng cần ở lại nhà họ Lý làm gì. Đương nhiên, ông nội cậu là người tốt, cũng là một người có trí tuệ.”
Lý Dục Thần nhíu mày.
Chuyện này càng ngày càng rõ ràng, nhưng cũng dần biến khác so với tưởng tưởng của anh.
“Nếu như ngày đó bố tôi trúng kế điệu hổ ly sơn, vậy người khiến ông ấy phải đi là ai? Diệp Tiễn Lâm?”
“Hừ, cậu lại đề cao gã họ Diệp kia rồi, cũng xem thường bố cậu quá. Diệp Tiễn Lâm làm sao sai khiến bố cậu được. Cậu vừa nói đến phân thân của Minh Vương ở Thiên Đô mà? Minh Vương đã ra tay, chả lẽ Lục Tây Phu lại ngồi im?”
Chương 1143: Không báo thù được đâu
“Lục Tây Phu?”
“Minh Vương đến Thiên Đô, ý đồ rất rõ ràng, là vì muốn ngăn cản Thiên Đô phái người xuống núi bảo vệ cho nhà họ Lý. Nhưng chỉ có thế chắc chắn sẽ không đủ, bởi vì nhà họ Lý vẫn còn Lý Vân Hoa.”
Lúc ban đầu, Lý Dục Thần còn có một suy nghĩ, rằng bố mình có phải là nhị sư huynh trong truyền thuyết hay không?
Bởi vì đến hiện tại có vài thông tin rất trùng khớp với suy đoán này.
Đầu tiên là trước khi Minh Vương lên Thiên Đô, nhị sư huynh vẫn luôn dạo chơi ở bên ngoài, rất ít khi trở về Thiên Đô.
Mà vào ngày hôm đó, nhị sư huynh đột nhiên quay về, còn bố anh thì lại rời kinh thành, thời gian tương đối trùng khớp.
Thứ hai, sau khi nhị sư huynh chém phân thân của Minh Vương xong đã đến biển Trầm Quang. Còn trong bí cảnh dưới lòng đất ở Bạch Sơn, người canh giữ cổng Minh Giới là Âm Vô Tà nói rằng Lý Vân Hoa đã bước vào Hoàng Tuyền, đến Minh Giới.
Ngoài ra, sau khi sư phụ của Tra Na Lệ là thần nữ Đại Mã - Fatima biết nhị sư huynh Liệt Thừa Phong đã đến biển Trầm Quang, bà ta đã quyết định bỏ lại tất cả để đuổi theo, thậm chí đến chuyện ma chay cũng dặn dò xong. Có thể thấy nhị sư huynh cũng là người đa tình, chuyện này rất giống với người bố trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi của anh.
Nhiều sự trùng hợp thế này khiến người ta không thể không nghi ngờ được, rằng hai người thực chất là chỉ một.
Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều điều không hợp lý.
Ví dụ như vấn đề vai vế.
Nếu nhị sư huynh thật sự là bố của anh, thì theo lý mà nói, sư phụ sẽ không nhận anh làm đồ đệ, mà sẽ để anh bái nhập môn dưới trướng đại sư huynh mới hợp lý.
Ngoài ra, Hướng sư tỷ nói nhị sư huynh say mê kiếm đạo, ngay cả huyền thiên đại đạo mà sư phụ truyền dạy huynh ấy cũng chẳng thèm ngó tới, một lòng cầm kiếm đi theo chính đạo. Một người như vậy, không thể là người trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi được. Gặp loại người như Diệp Tiễn Lâm, một kiếm chém chết mới là chuyện bình thường.
Ngay lúc này, Cung Nhân Lạc đột nhiên nói một câu khiến Lý Dục Thần giật nảy mình.
"Tất nhiên rồi, cũng không chắc là Lục Tây Phu, dưới trướng Minh Vương còn có thập điện Diêm La, ác quỷ Vô Thường, bốc đại một người thôi cũng đã đủ để bố của cậu, Vân Hoa chân nhân loay hoay một lúc rồi."
"Vân Hoa chân nhân..."
Trong đầu Lý Dục Thần vang lên tiếng ong ong.
Sư phụ Vân Dương Tử cũng được gọi là Vân Dương chân nhân.
Chẳng lẽ bố có cùng vai vế với sư phụ?
Cái này thật quá kỳ lạ!
Bởi vì thế hệ tiên nhân trước của Thiên Đô, ngoài sư phụ vẫn còn đang làm chưởng giáo ra, những người khác đều đã đi vào kiếm trận Vạn Tiên cả rồi.
Đây cũng là đích đến cuối cùng của các đệ tử Thiên Đô.
Một khi bước vào Vạn Tiên Trận, mới được xem như hoàn kiếp thành tiên, sống cùng Thiên Đạo.
Cung Nhân Lạc không biết anh đang suy nghĩ những điều này, tiếp tục nói:
"Minh Vương ở biển Trầm Quang, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, Nguyên Thủy Nữ Vu ở đảo Linh Lung, họ là ba người thân tín nhất bên cạnh Thiên Ma khi Thánh Giáo mới được sáng lập. Hiện nay, bọn họ mỗi người nắm giữ một thế giới, cả ba người bọn họ chắc chắn sẽ không mong muốn Thiên Ma chuyển thế thành công. Nhưng khi nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có các thế lực cũ của Ma giáo hành động, thế lực của đảo Linh Lung và núi Vô Cấu đều không hề xuất hiện. Vì vậy suy xét toàn bộ, kẻ có khả năng là chủ mưu nhất chính là Minh Vương."
"Các thế lực cũ của Ma giáo đều nằm trong tay Minh Vương sao?"
"Đúng vậy, sau khi Thánh Quân chết đi, Thánh Giáo cũng trở thành Ma giáo, tuy vẫn mang danh nghĩa là Thiên Ma nhưng người thực sự giữ chức chưởng giáo lại chính là Minh Vương. Ngũ Sứ Ma Môn bao gồm cả nhà họ Cung, đều phải chịu sự kiểm soát nhất định của Minh Vương. Chỉ là vì nhà họ Cung đang canh giữ bí cảnh Hoang Trạch nên ít bị kiểm soát hơn một chút.”
"Thế lực của Lục Tây Phu và Nguyên Thủy Nữ Vu cũng nằm rải rác ở trần gian sao?"
"Nguyên Thủy Nữ Vu thì không rõ, có lẽ là có một số truyền thừa bí mật gì đó. Còn về Lục Tây Phu... ha ha, Thái Dương Thánh Giáo mà cậu vẫn luôn tiếp xúc là do một tay ông ta dựng nên đấy. Thần Quang Minh của giáo giáo hội Thánh Quang chính là Lục Tây Phu, người phương Tây gọi ông ta là Lucifer."
"Quả nhiên là ông ta!"
Mặc dù cũng đã đoán như vậy, nhưng Lý Dục Thần vẫn hơi ngạc nhiên.
"Thuật pháp của giáo hội Thánh Quang chủ yếu là triệu hồi và ban lời nguyền, hoàn toàn khác biệt với hệ thống Huyền Môn, không ngờ Lục Tây Phu và Lucifer thật sự là một người."
"Ha ha, cái này thì cậu sai rồi. Thiên Đô các cậu được gọi là tông môn của Vạn Tiên, chẳng lẽ còn không biết pháp thuật vô định pháp sao? Lò luyện đạo đan, thuốc uống, bùa thủy ngân và chì, thậm chí là thuật phòng trung chẳng phải đều được phát triển từ các thuật pháp cổ hay sao? Thuật triệu hồi thực ra gần hơn với Vu Đạo nguyên thủy."
Lý Dục Thần gật đầu rồi đột ngột nói: "Bà ơi, để tôi chữa lành vết thương cho bà trước đã."
Cung Nhân Lạc ngẩn ra một chút, rồi cười lắc đầu: "Thôi đi, nhiều năm trôi qua, đau cũng đã đau rồi, khổ cũng khổ đủ rồi. Vết thương trên người tôi tôi tự biết rõ. Thiên Đô mấy người có tiên thuật tiên dược, năm xưa tôi cũng đã thấy nó thông qua bố cậu rồi, rất thần kỳ. Cậu có thể chữa lành vết thương cho tôi, nhưng không thể khôi phục nguyên khí của tôi. Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi."
Thần thức của Lý Dục Thần quét qua cơ thể của Cung Nhân Lạc, khẽ nhíu mày.
Năm xưa Diệp Tiễn Lâm ra tay cực kỳ nặng, tiêu diệt căn nguyên của bà ấy. Đúng như bà ấy tự nói, có chữa trị hết thì cũng chỉ có thể trở thành một người bình thường, không thể khôi phục lại tu hành.
"Nhưng ít nhất tôi vẫn có thể khôi phục lại đôi mắt sáng cho bà." Lý Dục Thần nói.
Cung Nhân Lạc hơi chấn động một chút, khuôn mặt cứng đờ, qua một lớp kính râm như đang đờ đẫn nhìn gì đó.
Với một người mù mà nói, được nhìn thấy ánh sáng là sự cám dỗ lớn đến nhường nào?
Tuy nhiên, Cung Nhân Lạc lại lắc đầu lần nữa.
"Nhìn thấy lại thì sao chứ? Thế giới này vẫn là thế giới này, Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, cậu có thể trường sinh bất tử, nhưng cậu có thể thay đổi Thiên Đạo không? Đến cả Thánh Quân năm đó giao chiến với Thiên Đạo cũng đã thất bại!"
"Bây giờ tôi không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Không nhìn thấy điều đẹp đẽ, cũng không nhìn thấy điều xấu xa. Như vậy cũng tốt, không có gì phiền muộn. Huống chi..."
Giọng bà ấy trầm xuống.
"Nhà họ Cung không còn nữa, tôi có thể đi đâu?"
"Nhà họ Cung thật sự không còn nữa sao?" Lý Dục Thần vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Cung chỉ tìm nơi ẩn náu.
"Không còn! Giống như nhà họ Lý vậy, bị diệt môn rồi." Cung Nhân Lạc cười khổ vài tiếng. "Nhà họ Lý còn có cậu là một mầm non độc nhất, vẫn có thể phục hưng gia tộc. Còn nhà họ Cung thì chỉ còn lại một bà lão mù như tôi, và người mẹ đáng thương không biết còn sống hay đã chết của cậu nữa."
"Vẫn còn có tôi!" Lý Dục Thần nói, "Trong người tôi cũng chảy dòng máu của nhà họ Cung! Nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Cung bị tiêu diệt? Là ai làm? Tôi sẽ báo thù!"
Khuôn mặt Cung Nhân Lạc lộ ra vẻ vui mừng an ủi: "Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi. Nhưng mối thù này của nhà họ Cung, cậu không thể báo được."
"Tại sao? Nói cho tôi biết, đó là ai? Cho dù là Minh Vương hay Lục Tây Phu, cho dù là biển Trầm Quang hay là núi Vô Cấu, một ngày nào đó, tôi sẽ giết hết!"
Trong lòng Lý Dục Thần bỗng nhiên trào dâng một ý chí mãnh liệt.
Cung Nhân Lạc vẫn lắc đầu.
"Không phải Minh Vương, cũng không phải Lục Tây Phu."
"Vậy là ai? Rốt cuộc là ai?!" Lý Dục Thần gần như hét lên.
"Là Thiên Đô." Cung Nhân Lạc nói.
Chương 1144: Bình yên sống qua ngày
"Không thể nào!"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Dục Thần.
Cung Nhân Lạc thở dài, đưa tay ra, dò dẫm về phía vị trí Lý Dục Thần đang đứng.
"Đứa nhỏ, lại đây, để tôi sờ mặt cậu một chút."
Lý Dục Thần bước lên phía trước, quỳ xuống trước mặt bà ấy.
Khi bàn tay của Cung Nhân Lạc chạm vào làn da trên gương mặt Lý Dục Thần, nó khẽ run rẩy.
"Thật tốt, đúng là con của Lăng Yên. Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Cậu giống mẹ, không giống cha. Hầy, đứa nhỏ, cậu cũng là một kẻ đáng thương mà!"
Bàn tay của Cung Nhân Lạc vuốt ve gương mặt cậu, khiến cậu cảm nhận được một sự thân thiết.
Cảm giác này chỉ tồn tại trong ký ức xa xăm và mơ hồ từ thời thơ ấu.
Lý Dục Thần chợt nhớ đến ông nội Hữu Toàn.
Nhìn bà lão đeo kính đen trước mặt, thân thể tàn tạ, căn cơ bị phá hủy, một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng cậu.
Lần đầu tiên, Lý Dục Thần nhận ra rằng, thế gian này có lẽ không tốt đẹp như anh từng tưởng.
Một thế giới không tốt đẹp, liệu có đáng để mình bảo vệ và hy vọng không?
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thiên Đạo ở ngay đó.
Mọi thứ dưới bầu trời đều phải tuân theo quy tắc của Thiên Đạo.
Dĩ nhiên, trừ việc tu hành.
Tu hành vốn dĩ là một hành động nghịch thiên.
Nhưng nực cười thay, khẩu hiệu mà những người tu hành thường treo trên miệng lại là “thay trời hành đạo.”
"Tôi biết đối với cậu, chuyện này rất khó chấp nhận." Cung Nhân Lạc thở dài. "Thực ra cũng chẳng có gì. Mọi chuyện đều đã qua rồi. Nhà họ Cung mất thì cũng đã mất. Giữ mãi những thứ cổ xưa, lẩn trốn khắp nơi, sống trong sự cẩn trọng và sợ hãi như vậy, một gia tộc như thế tồn tại thì có ý nghĩa gì? Nếu cậu không xuất hiện, những chuyện này tôi chắc chắn sẽ mang theo xuống mồ, không nói cho ai biết nữa."
"Bà ơi, tại sao bà chắc chắn đó là Thiên Đô?" Lý Dục Thần hỏi.
"Tôi đã điều tra rồi. Trước khi xảy ra chuyện, ở vùng Điền Kiềm Quế, có mấy môn phái Huyền Môn đều nhận được Thiên Đô lệnh, bảo họ tập hợp ở gần làng Mèo. Không lâu sau đó, nhà họ Lý ở kinh thành xảy ra chuyện, còn làng Cung thì gần như biến mất chỉ sau một đêm."
"Chỉ dựa vào chuyện đó thì chưa đủ để khẳng định Thiên Đô đã tiêu diệt nhà họ Cung, đúng không?"
"Thời điểm quá trùng hợp!" Cung Nhân Lạc lắc đầu, "Ở Miêu Cương, ngoài nhà họ Cung ra, còn điều gì đáng để Thiên Đô phải dùng tới Thiên Đô lệnh chứ? Năm đó, Miệt Cơ hợp tác với vu sư người Miêu dựng nên Ngũ Độc Giáo, vậy mà chỉ cần một vị tiên nhân họ Lục của Thiên Đô tới đã đủ để diệt cả giáo."
Lý Dục Thần cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện, Minh Vương đã xuất hiện trên núi.
Minh Vương làm vậy để ngăn cản Thiên Đô phái người cứu nhà họ Lý. Nếu ngay cả nhà họ Lý, Thiên Đô còn không cứu, thì sao lại đi tiêu diệt nhà họ Cung?
"Những môn phái nào nhận được Thiên Đô lệnh?"
“Chân Khánh Quan của Xuân Thành, Thanh Long Tự của Trấn Viễn, Thánh Tượng Động của núi Cửu Nghi, đạo viện Vân Đài của núi Vân Đài. Tôi chỉ tra được từng đó, có lẽ còn nơi khác mà tôi không biết.”
"Đạo viện Vân Đài..."
Nghe đến cái tên này, Lý Dục Thần lập tức nhớ đến tiểu đạo đồng đáng yêu, Thanh Nhai.
"Tôi nhớ rồi. Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Anh là đệ tử Thiên Đô, trên người có Thiên Đô lệnh. Với thân phận này, nếu đến những môn phái kia để hỏi, sự thật sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Cung Nhân Lạc thở dài: "Hầy, nếu cậu tra ra được đúng là Thiên Đô làm, vậy cậu định làm thế nào?"
"Tôi..."
Lý Dục Thần sững người trong chốc lát.
Chính anh cũng không biết phải làm gì.
Xét về huyết mạch, nhà họ Cung là gia đình bên ngoại của mẹ anh, cũng là thân thích gần gũi nhất của anh. Bị người ta tiêu diệt cả gia tộc, lẽ dĩ nhiên phải báo thù.
Nhưng về mặt tình cảm, Lý Dục Thần là đệ tử Thiên Đô, thầy của anh đã nuôi dưỡng anh suốt mười ba năm, dạy cho anh chính pháp của Huyền Môn, trao cho anh pháp khí và lệnh bài, các sư huynh sư tỷ trên núi cũng rất tốt với anh. Phải đối đầu với họ bằng vũ khí, đó là điều anh không dám nghĩ đến.
"Đứa nhỏ, nghe lời tôi, bỏ qua chuyện này đi, mối thù này không phải thứ cậu có thể trả được." Cung Nhân Lạc nói.
"Không!" Lý Dục Thần kiên quyết nói, "Tôi sẽ điều tra rõ ràng, không phải để trả thù, mà là để tìm ra sự thật. Tôi phải biết được, rốt cuộc tôi vất vả tu hành là vì cái gì?"
"Đứa nhỏ này, cứng đầu giống y như mẹ cậu. Mẹ cậu năm đó cũng nói như cậu, bà ấy nói bà ấy nhất định phải hiểu rõ, cái gọi là sứ mệnh rốt cuộc là vì cái gì, là đúng hay sai. Sau đó bà ấy mang thai cậu, kiên quyết loại bỏ ma tâm, mới chịu sinh cậu ra, ngay cả cha cậu cũng không thể khuyên được bà ấy."
"Loại bỏ ma tâm..."
Lý Dục Thần lẩm bẩm một câu, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng.
Mẹ anh chọn loại bỏ ma tâm, là để ngăn không cho đứa trẻ sinh ra bị ảnh hưởng bởi ma hồn.
Vậy thì, mặc dù bà ấy là Thánh Nữ của Ma Giáo, mang trách nhiệm dẫn dắt Thiên Ma, nhưng bà ấy lại không muốn Thiên Ma giáng sinh?
Nghĩ vậy, Lý Dục Thần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.
"Bà ơi, tôi đưa bà về Hoa Hạ nhé."
"Về Hoa Hạ, tôi còn có thể đi đâu được đây?"
"Tôi đã mua lại căn nhà bên cạnh căn nhà của họ Lý ở kinh thành rồi. Đó vốn là nhà của bà, tôi sẽ nhờ quản gia phục hồi lại như xưa. Bà có thể sống ở đó, hoặc ở căn nhà của họ Lý. Hoặc là, bà đi với tôi đến Hòa Thành, không khí ở đó trong lành hơn."
Cung Nhân Lạc lắc đầu: “Tôi đi làm gì chứ? Kinh thành rốt cuộc đâu phải là nhà của tôi!”
“Vậy chúng ta về làng Mèo, tôi có thể đầu tư xây lại làng Cung, xây giống hệt như trước đây.” Lý Dục Thần nói.
Cung Nhân Lạc im lặng, đầu hơi ngẩng lên, kính râm hướng về phía xa xăm.
“Cậu nghe xem, tiếng sóng biển đó!”
Lý Dục Thần lúc này mới nhận ra, từ xa quả thực có tiếng sóng vỗ rì rào truyền đến.
“Nơi này ngày nào cũng có thể nghe được tiếng biển. Biển giúp tôi buông bỏ, giúp tôi bình tâm lại, như vậy là đủ rồi. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ nữa. Nếu cậu không đến, có lẽ rất nhiều chuyện tôi đã quên mất rồi.”
“Cậu đi đi, không cần đến thăm tôi. Tôi chỉ là một bà lão mù, không đáng để cậu bận lòng.”
Lý Dục Thần ngỡ ngàng, bà lão này thực sự đang đuổi khách rồi.
Nhưng anh có thể hiểu được sự lựa chọn của bà ấy. Quay về căn nhà của họ Lý hay làng Cung, đối với bà ấy mà nói, ngoài đau thương ra, chẳng tìm lại được gì khác.
Trong lòng anh có chút buồn bã, lặng lẽ đứng dậy, quay người, bước ra ngoài cửa vườn hoa.
Khi sắp rời đi, anh nghe bà lão nói: “Nếu tìm được mẹ cậu, nhớ về báo cho tôi một tiếng.”
“Vâng ạ!” Lý Dục Thần gật đầu thật mạnh.
...
Rời khỏi thị trấn Carmel, trở lại Frani, Lý Dục Thần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Anh biết rằng, bất kể mọi việc trở nên phức tạp và rối rắm đến đâu, tâm trí cũng không được phép rối loạn.
Càng rối, càng vội vàng, thì càng dễ rơi vào bẫy.
Sau ba kiếp, anh ngày càng thấu hiểu tầm quan trọng của tâm tính.
So với sức mạnh, việc tu luyện tâm tính khó khăn hơn nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Dục Thần lập tức lên kế hoạch cho những việc cần làm trước mắt.
Đầu tiên là đưa Trần Văn Học và Joyce đến đảo Cửu Long, tiện thể hỏi lục sư huynh một chút về chuyện của Thiên Đô.
Hai mươi năm trước Thiên Đô đã xảy ra chuyện gì, Lục sư huynh chắc chắn không biết. Nhưng anh ấy nhập môn sớm, hẳn sẽ biết một số chuyện quá khứ của Thiên Đô, chẳng hạn như những người đồng bối với sư phụ, những ai có tên lót thuộc hàng chữ Vân, và liệu có vị nào tên Vân Hoa chân nhân hay không.
Sau khi hoàn thành việc này, anh sẽ đến Vương Ốc để tìm Nguyệt Tiên Lăng và hỏi rõ sự việc, sau đó sẽ giết hắn.
Nguyệt Tiên Lăng, hay còn gọi là Diệp Tiễn Lâm, chắc chắn biết rất nhiều chuyện. Tìm được hắn, có lẽ sẽ làm sáng tỏ phần lớn sự thật.
Sau khi giải quyết Diệp Tiễn Lâm, anh sẽ đến đạo viện Vân Đài để hỏi về chuyện Thiên Đô lệnh năm xưa.
Nếu sự biến mất của nhà họ Cung thực sự liên quan đến Thiên Đô, Lý Dục Thần sẽ trở về Thiên Đô để hỏi cho ra lẽ. Anh tin rằng, sư phụ sẽ cho anh một lời giải thích.
Còn việc cứu mẹ, với sức mình hiện tại, anh không thể làm được. Chuyện này cũng cần đến sức mạnh của sư môn, chỉ là không biết sư phụ sẽ có thái độ ra sao.
“Nguyệt Tiên Lăng…” Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc: “Cô ta…là nam ư?”
“Hừ! Hắn vốn là nam, chỉ vì luyện một loại ma công, tẩu hỏa nhập ma nên mới biết thành dáng vẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện tại, người đời không biết, gọi hắn là Nguyệt tiên tử, hắn còn thản nhiên chấp nhận cách gọi đó, hắn không những coi mình là nữ, còn thích luôn ông bố đa tình của cậu, xem mẹ cậu là tình địch.”
Cung Nhân Lạc vừa nói, vừa nhăn mũi, tựa như lạc vào chợ cá, ngửi thấy mùi tanh hôi ngay mũi.
“Nhưng, Vương Ốc là phái có tiếng, sao lại nhận một đệ tử nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế? Còn cho hắn làm chưởng môn? Vả lại, Vương Ốc không thiếu đạo pháp truyền lại, cớ gì hắn phải luyện ma công rồi trả giá đắt như vậy?”
Lý Dục Thần không tài nào hiểu nổi.
Cung Nhân Lạc im lặng một hồi, nói: “Thật sự tôi không muốn nhắc tới người này, nhưng không nhắc e rằng không được, hầy, chuyện này phải kể lại từ lúc xa xưa, cậu biết hương hỏa truyền thừa Ngũ Hành của Ma Giáo và Ngũ sứ của Ma môn chứ?”
“Biết.” Lý Dục Thần gật đầu.
“Diệp Tiễn Lâm chính là một trong Ngũ sứ Ma môn, thừa kế Thanh Mộc Đường của Ma giáo, từ khi Ma giáo sụp đổ, Ngũ Hành Đường dần phân thành năm nhánh âm thầm truyền giáo khắp nơi, mà sứ mệnh của bọn họ, là chờ Thiên Ma chuyển thế, phục hưng thánh giáo, cho nên trong Ngũ mạch truyền thừa, đều có một chức gọi là Thánh nữ…”
Cung Ân Lạc nói tới đây rồi ngừng lại, dỏng tai lắng nghe.
“Này, sao trông cậu không bất ngờ thế, chẳng lẽ cậu đã biết nhà họ Cung cũng là một nhánh trong Ngũ mạch?”
“Tôi có tìm thấy một bức tranh ở Dược Tiên Cốc, người trong bức tranh đó…Thật đẹp!” Lý Dục Thần lấy tập tranh ra, mới nhớ Cung Nhân Lạc không nhìn thấy, bèn nói: “Người bức tranh này có dòng chữ, ‘Sứ giả bảo vệ bí cảnh, người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh, Huyền Hoàng Thánh nữ Cung Nguyệt Dung’. Nên tôi đoán, nhà họ Cung chính là Hoàng Thổ Đường trong Ngũ Hành Đường, Ma giáo.”
“Gì cơ?” Cung Nhân Lạc giật mình nói: “Cậu tới Dược Tiên Cốc rồi? Miệt Cơ đâu?”
“Bị tôi giết rồi.”
“Giết rồi ư...”
Cơ thể Cung Nhân Lạc khẽ run, sau đó bà ấy lập tức cười lớn.
“Hahahaha! Quả nhiên là báo ứng, Miệt Cơ ơi Miệt Cơ, mụ làm sao có thể ngờ, sẽ có ngày mụ chết dưới tay con trai Lăng Yên! Hahahaha...”
Lý Dục Thần ngạc nhiên nhìn Cung Nhân Lạc, không hiểu sao bà ấy lại có thái độ như vậy.
Nghe ra trong tiếng cười trào phúng của bà ấy, không hoàn toàn là vui mừng, cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ, mà lại mang tới cảm giác thê lương.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ chờ.
Cung Ân Lạc cười một lúc, sau đó im bặt, âm cuối nghe hơi khàn khàn.
“Cậu đoán đúng rồi, nhà họ Cung là một trong Ngũ Hành Đường, người họ Cung đất ở giữa trung tâm, cũng là nơi Thần ngụ. Nhà họ Cung ra đời từ đó, trong Ngũ Hành, Thổ đứng giữa, tôi là người họ Cung, cũng là người nắm giữ Thánh Thổ Lệnh.”
“Từ khi còn rất nhỏ, Miệt Cơ đã được chỉ định trở thành người thừa kế chức Thánh nữ, gia tộc cũng coi nó là Thánh nữ mà nuôi dưỡng nó, tôi với nó tuy là chị em nhưng như thể sống trong hai thế giới khác biệt.”
“Có thể là do vậy, nên nó trở nên cao ngạo độc đoán, miệt thị tất cả, thậm chí cả trưởng bối trong nhà, nó cũng không kính trọng, sau này mẹ cậu ra đời, cho dù là tài mạo hay trí tuệ, đều không thua nó, đặc biệt là ngộ tính và tu vi nhập cảnh của cô ấy, mạnh hơn nó nhiều, trưởng bối trong nhà bèn gọi mẹ cậu là người được Thánh nữ chọn, Miệt Cơ tính toán trăm bề, sử dụng nhiều chiêu hiểm, muốn hại mẹ cậu. May mà mẹ cậu trí tuệ hơn người, nhiều lần đập tan âm mưu của nó, cuối cùng trở thành Thánh nữ Thiên Ma của thế hệ này.”
“Miệt Cơ vẫn không bỏ qua, từ đầu đến cuối nó đều cho rằng mẹ cậu là người đoạt chức Thánh nữ của nó, ngoài mặt nó phục tùng, trong tối nó âm thầm câu kết với giáo phái Miêu Cương Vu Cổ, điều chế thuật cổ độc, nung nấu ý định trả thù nhà họ Cung, mục đích là giết chết mẹ Lăng Yên của cậu, nhưng nó đã quên, Thánh nữ không phải người do gia tộc chọn, mà là người trời chọn, trời chọn đó! Sao có thể chết dễ thế được?”
Cung Nhân Lạc không nói tiếp chuyện liên quan đến Miệt Cơ nữa, chắc hẳn niệm tình xưa, dù sao cũng vẫn là chị em ruột.
Lý Dục Thần cũng không hỏi dồn, dù sao Miệt Cơ cũng đã chết.
“Nói vậy, Ngũ sứ Ma môn, Củng Tiên, thực chất là mẹ của tôi?”
Cung Nhân Lạc thở dài: “Cũng có thể nói như vậy, Củng Tiên chỉ là cách đọc nhầm của Cung Tiên, Ngũ hành sứ giả muốn hành tẩu giang hồ, các đời Thánh nữ buộc phải có thế thân, mà thế thân của mẹ cậu, vốn là Miệt Cơ, nhưng nó bị ám ảnh, nhất quyết đòi thay thế mẹ cậu, trở thành Thánh nữ, về sau chuyện oái oăm rơi lên đầu tôi, cho nên, Củng Tiên mà cậu nói, thực ra là tôi.”
“Ra là vậy.”
“Nói về Diệp Tiễn Lâm tiếp đi.” Có vẻ như Cung Nhân Lạc không muốn nhớ tới nhà họ Cung quá nhiều: “Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, tôi bắt đầu điều tra, cuối cùng tra ra hung thủ đứng sau huyết án nhà họ Lý đêm đó chính là hắn, tôi tìm ra hắn, chất vất sao hắn lại làm như vậy.”
“Diệp Tiễn Lâm vốn không sợ tôi, hắn đứng trước mặt tôi, công khai thừa nhận hắn thích bố cậu, hận mẹ cậu, mà hắn còn tự xem mình là Thánh nữ thật, cho rằng Lăng Yên không đủ tư cách làm Thiên Ma Thánh nữ, tôi cười nhạo hắn, nói hắn là đàn ông, sinh được gì, làm Thánh nữ kiểu gì? Kết quả hắn nổi trận lôi đình, tóm lấy tôi, phế tu vi của tôi, hành hạ đủ kiểu. Sau đó tôi được Cát môn môn chủ Cát Bất Bạch cứu ra khỏi đó.”
“Nói ra thì, Cát Bất Bạch cứu tôi không hẳn là tình cờ. Cát Bất Bạch theo dõi tôi vì chuyện của nhà họ Đoàn ở Thạch Môn, khéo làm sao, nhà họ Đoàn bị Diệt Môn, cũng do một tay Diệp Tiễn Lâm tạo nên. Hắn không những hận mẹ cậu, mà còn hận tất cả những người phụ nữ có dây dưa với bố cậu, Đoàn Phù Dung từng là hôn thê của bố cậu, nhà họ Lý và nhà họ Đoàn có hôn ước. Diệp Tiễn Lâm phá hủy khuôn mặt Đoàn Phù Dung, còn đến Thạch Môn, giết sạch cả nhà họ Đoàn.”
“Nghe đến đây, có phải cậu cảm thấy Diệp Tiễn Lâm này đáng hận lắm không? Cậu có tức giận không, có muốn một chưởng đập chết hắn không? Khà khà...”
Cung Nhân Lạc cười khẩy mấy tiếng.
“Cậu có nghĩ đến chuyện này chưa, ông bố của cậu, mới là người đáng hận nhất! Tất cả đều do nó gây ra, với bản lĩnh của nó, giết một Diệp Tiễn Lâm thì có gì là khó? Nhưng nó lại mặc cho hắn ta làm càn.”
“Vì sao?” Lý Dục Thần không hiểu, anh không tin bố mình lại có cảm tình với một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.
“Hừ, vì nó là một kẻ cực kỳ ích kỷ! Nó vốn không quan tâm những thứ này, trong lòng nó, chỉ có mình nó thôi, chỉ có lý tưởng của nó mới là nhất.”
Lý Dục Thần nhất thời kinh ngạc.
Dù chưa gặp bố bao giờ, nhưng anh rất khó chấp nhận bố mình là một người như thế.
“Nhưng, bố tôi thật lòng yêu mẹ tôi đúng không?”
“Ừ, điểm này thì tôi đồng ý. Nếu không phải vậy, tôi chẳng cần ở lại nhà họ Lý làm gì. Đương nhiên, ông nội cậu là người tốt, cũng là một người có trí tuệ.”
Lý Dục Thần nhíu mày.
Chuyện này càng ngày càng rõ ràng, nhưng cũng dần biến khác so với tưởng tưởng của anh.
“Nếu như ngày đó bố tôi trúng kế điệu hổ ly sơn, vậy người khiến ông ấy phải đi là ai? Diệp Tiễn Lâm?”
“Hừ, cậu lại đề cao gã họ Diệp kia rồi, cũng xem thường bố cậu quá. Diệp Tiễn Lâm làm sao sai khiến bố cậu được. Cậu vừa nói đến phân thân của Minh Vương ở Thiên Đô mà? Minh Vương đã ra tay, chả lẽ Lục Tây Phu lại ngồi im?”
Chương 1143: Không báo thù được đâu
“Lục Tây Phu?”
“Minh Vương đến Thiên Đô, ý đồ rất rõ ràng, là vì muốn ngăn cản Thiên Đô phái người xuống núi bảo vệ cho nhà họ Lý. Nhưng chỉ có thế chắc chắn sẽ không đủ, bởi vì nhà họ Lý vẫn còn Lý Vân Hoa.”
Lúc ban đầu, Lý Dục Thần còn có một suy nghĩ, rằng bố mình có phải là nhị sư huynh trong truyền thuyết hay không?
Bởi vì đến hiện tại có vài thông tin rất trùng khớp với suy đoán này.
Đầu tiên là trước khi Minh Vương lên Thiên Đô, nhị sư huynh vẫn luôn dạo chơi ở bên ngoài, rất ít khi trở về Thiên Đô.
Mà vào ngày hôm đó, nhị sư huynh đột nhiên quay về, còn bố anh thì lại rời kinh thành, thời gian tương đối trùng khớp.
Thứ hai, sau khi nhị sư huynh chém phân thân của Minh Vương xong đã đến biển Trầm Quang. Còn trong bí cảnh dưới lòng đất ở Bạch Sơn, người canh giữ cổng Minh Giới là Âm Vô Tà nói rằng Lý Vân Hoa đã bước vào Hoàng Tuyền, đến Minh Giới.
Ngoài ra, sau khi sư phụ của Tra Na Lệ là thần nữ Đại Mã - Fatima biết nhị sư huynh Liệt Thừa Phong đã đến biển Trầm Quang, bà ta đã quyết định bỏ lại tất cả để đuổi theo, thậm chí đến chuyện ma chay cũng dặn dò xong. Có thể thấy nhị sư huynh cũng là người đa tình, chuyện này rất giống với người bố trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi của anh.
Nhiều sự trùng hợp thế này khiến người ta không thể không nghi ngờ được, rằng hai người thực chất là chỉ một.
Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều điều không hợp lý.
Ví dụ như vấn đề vai vế.
Nếu nhị sư huynh thật sự là bố của anh, thì theo lý mà nói, sư phụ sẽ không nhận anh làm đồ đệ, mà sẽ để anh bái nhập môn dưới trướng đại sư huynh mới hợp lý.
Ngoài ra, Hướng sư tỷ nói nhị sư huynh say mê kiếm đạo, ngay cả huyền thiên đại đạo mà sư phụ truyền dạy huynh ấy cũng chẳng thèm ngó tới, một lòng cầm kiếm đi theo chính đạo. Một người như vậy, không thể là người trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi được. Gặp loại người như Diệp Tiễn Lâm, một kiếm chém chết mới là chuyện bình thường.
Ngay lúc này, Cung Nhân Lạc đột nhiên nói một câu khiến Lý Dục Thần giật nảy mình.
"Tất nhiên rồi, cũng không chắc là Lục Tây Phu, dưới trướng Minh Vương còn có thập điện Diêm La, ác quỷ Vô Thường, bốc đại một người thôi cũng đã đủ để bố của cậu, Vân Hoa chân nhân loay hoay một lúc rồi."
"Vân Hoa chân nhân..."
Trong đầu Lý Dục Thần vang lên tiếng ong ong.
Sư phụ Vân Dương Tử cũng được gọi là Vân Dương chân nhân.
Chẳng lẽ bố có cùng vai vế với sư phụ?
Cái này thật quá kỳ lạ!
Bởi vì thế hệ tiên nhân trước của Thiên Đô, ngoài sư phụ vẫn còn đang làm chưởng giáo ra, những người khác đều đã đi vào kiếm trận Vạn Tiên cả rồi.
Đây cũng là đích đến cuối cùng của các đệ tử Thiên Đô.
Một khi bước vào Vạn Tiên Trận, mới được xem như hoàn kiếp thành tiên, sống cùng Thiên Đạo.
Cung Nhân Lạc không biết anh đang suy nghĩ những điều này, tiếp tục nói:
"Minh Vương ở biển Trầm Quang, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, Nguyên Thủy Nữ Vu ở đảo Linh Lung, họ là ba người thân tín nhất bên cạnh Thiên Ma khi Thánh Giáo mới được sáng lập. Hiện nay, bọn họ mỗi người nắm giữ một thế giới, cả ba người bọn họ chắc chắn sẽ không mong muốn Thiên Ma chuyển thế thành công. Nhưng khi nhà họ Lý bị diệt môn, chỉ có các thế lực cũ của Ma giáo hành động, thế lực của đảo Linh Lung và núi Vô Cấu đều không hề xuất hiện. Vì vậy suy xét toàn bộ, kẻ có khả năng là chủ mưu nhất chính là Minh Vương."
"Các thế lực cũ của Ma giáo đều nằm trong tay Minh Vương sao?"
"Đúng vậy, sau khi Thánh Quân chết đi, Thánh Giáo cũng trở thành Ma giáo, tuy vẫn mang danh nghĩa là Thiên Ma nhưng người thực sự giữ chức chưởng giáo lại chính là Minh Vương. Ngũ Sứ Ma Môn bao gồm cả nhà họ Cung, đều phải chịu sự kiểm soát nhất định của Minh Vương. Chỉ là vì nhà họ Cung đang canh giữ bí cảnh Hoang Trạch nên ít bị kiểm soát hơn một chút.”
"Thế lực của Lục Tây Phu và Nguyên Thủy Nữ Vu cũng nằm rải rác ở trần gian sao?"
"Nguyên Thủy Nữ Vu thì không rõ, có lẽ là có một số truyền thừa bí mật gì đó. Còn về Lục Tây Phu... ha ha, Thái Dương Thánh Giáo mà cậu vẫn luôn tiếp xúc là do một tay ông ta dựng nên đấy. Thần Quang Minh của giáo giáo hội Thánh Quang chính là Lục Tây Phu, người phương Tây gọi ông ta là Lucifer."
"Quả nhiên là ông ta!"
Mặc dù cũng đã đoán như vậy, nhưng Lý Dục Thần vẫn hơi ngạc nhiên.
"Thuật pháp của giáo hội Thánh Quang chủ yếu là triệu hồi và ban lời nguyền, hoàn toàn khác biệt với hệ thống Huyền Môn, không ngờ Lục Tây Phu và Lucifer thật sự là một người."
"Ha ha, cái này thì cậu sai rồi. Thiên Đô các cậu được gọi là tông môn của Vạn Tiên, chẳng lẽ còn không biết pháp thuật vô định pháp sao? Lò luyện đạo đan, thuốc uống, bùa thủy ngân và chì, thậm chí là thuật phòng trung chẳng phải đều được phát triển từ các thuật pháp cổ hay sao? Thuật triệu hồi thực ra gần hơn với Vu Đạo nguyên thủy."
Lý Dục Thần gật đầu rồi đột ngột nói: "Bà ơi, để tôi chữa lành vết thương cho bà trước đã."
Cung Nhân Lạc ngẩn ra một chút, rồi cười lắc đầu: "Thôi đi, nhiều năm trôi qua, đau cũng đã đau rồi, khổ cũng khổ đủ rồi. Vết thương trên người tôi tôi tự biết rõ. Thiên Đô mấy người có tiên thuật tiên dược, năm xưa tôi cũng đã thấy nó thông qua bố cậu rồi, rất thần kỳ. Cậu có thể chữa lành vết thương cho tôi, nhưng không thể khôi phục nguyên khí của tôi. Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi."
Thần thức của Lý Dục Thần quét qua cơ thể của Cung Nhân Lạc, khẽ nhíu mày.
Năm xưa Diệp Tiễn Lâm ra tay cực kỳ nặng, tiêu diệt căn nguyên của bà ấy. Đúng như bà ấy tự nói, có chữa trị hết thì cũng chỉ có thể trở thành một người bình thường, không thể khôi phục lại tu hành.
"Nhưng ít nhất tôi vẫn có thể khôi phục lại đôi mắt sáng cho bà." Lý Dục Thần nói.
Cung Nhân Lạc hơi chấn động một chút, khuôn mặt cứng đờ, qua một lớp kính râm như đang đờ đẫn nhìn gì đó.
Với một người mù mà nói, được nhìn thấy ánh sáng là sự cám dỗ lớn đến nhường nào?
Tuy nhiên, Cung Nhân Lạc lại lắc đầu lần nữa.
"Nhìn thấy lại thì sao chứ? Thế giới này vẫn là thế giới này, Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, cậu có thể trường sinh bất tử, nhưng cậu có thể thay đổi Thiên Đạo không? Đến cả Thánh Quân năm đó giao chiến với Thiên Đạo cũng đã thất bại!"
"Bây giờ tôi không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Không nhìn thấy điều đẹp đẽ, cũng không nhìn thấy điều xấu xa. Như vậy cũng tốt, không có gì phiền muộn. Huống chi..."
Giọng bà ấy trầm xuống.
"Nhà họ Cung không còn nữa, tôi có thể đi đâu?"
"Nhà họ Cung thật sự không còn nữa sao?" Lý Dục Thần vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Cung chỉ tìm nơi ẩn náu.
"Không còn! Giống như nhà họ Lý vậy, bị diệt môn rồi." Cung Nhân Lạc cười khổ vài tiếng. "Nhà họ Lý còn có cậu là một mầm non độc nhất, vẫn có thể phục hưng gia tộc. Còn nhà họ Cung thì chỉ còn lại một bà lão mù như tôi, và người mẹ đáng thương không biết còn sống hay đã chết của cậu nữa."
"Vẫn còn có tôi!" Lý Dục Thần nói, "Trong người tôi cũng chảy dòng máu của nhà họ Cung! Nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Cung bị tiêu diệt? Là ai làm? Tôi sẽ báo thù!"
Khuôn mặt Cung Nhân Lạc lộ ra vẻ vui mừng an ủi: "Có tấm lòng này của cậu, tôi đã rất vui rồi. Nhưng mối thù này của nhà họ Cung, cậu không thể báo được."
"Tại sao? Nói cho tôi biết, đó là ai? Cho dù là Minh Vương hay Lục Tây Phu, cho dù là biển Trầm Quang hay là núi Vô Cấu, một ngày nào đó, tôi sẽ giết hết!"
Trong lòng Lý Dục Thần bỗng nhiên trào dâng một ý chí mãnh liệt.
Cung Nhân Lạc vẫn lắc đầu.
"Không phải Minh Vương, cũng không phải Lục Tây Phu."
"Vậy là ai? Rốt cuộc là ai?!" Lý Dục Thần gần như hét lên.
"Là Thiên Đô." Cung Nhân Lạc nói.
Chương 1144: Bình yên sống qua ngày
"Không thể nào!"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Dục Thần.
Cung Nhân Lạc thở dài, đưa tay ra, dò dẫm về phía vị trí Lý Dục Thần đang đứng.
"Đứa nhỏ, lại đây, để tôi sờ mặt cậu một chút."
Lý Dục Thần bước lên phía trước, quỳ xuống trước mặt bà ấy.
Khi bàn tay của Cung Nhân Lạc chạm vào làn da trên gương mặt Lý Dục Thần, nó khẽ run rẩy.
"Thật tốt, đúng là con của Lăng Yên. Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Cậu giống mẹ, không giống cha. Hầy, đứa nhỏ, cậu cũng là một kẻ đáng thương mà!"
Bàn tay của Cung Nhân Lạc vuốt ve gương mặt cậu, khiến cậu cảm nhận được một sự thân thiết.
Cảm giác này chỉ tồn tại trong ký ức xa xăm và mơ hồ từ thời thơ ấu.
Lý Dục Thần chợt nhớ đến ông nội Hữu Toàn.
Nhìn bà lão đeo kính đen trước mặt, thân thể tàn tạ, căn cơ bị phá hủy, một nỗi buồn không tên dâng lên trong lòng cậu.
Lần đầu tiên, Lý Dục Thần nhận ra rằng, thế gian này có lẽ không tốt đẹp như anh từng tưởng.
Một thế giới không tốt đẹp, liệu có đáng để mình bảo vệ và hy vọng không?
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thiên Đạo ở ngay đó.
Mọi thứ dưới bầu trời đều phải tuân theo quy tắc của Thiên Đạo.
Dĩ nhiên, trừ việc tu hành.
Tu hành vốn dĩ là một hành động nghịch thiên.
Nhưng nực cười thay, khẩu hiệu mà những người tu hành thường treo trên miệng lại là “thay trời hành đạo.”
"Tôi biết đối với cậu, chuyện này rất khó chấp nhận." Cung Nhân Lạc thở dài. "Thực ra cũng chẳng có gì. Mọi chuyện đều đã qua rồi. Nhà họ Cung mất thì cũng đã mất. Giữ mãi những thứ cổ xưa, lẩn trốn khắp nơi, sống trong sự cẩn trọng và sợ hãi như vậy, một gia tộc như thế tồn tại thì có ý nghĩa gì? Nếu cậu không xuất hiện, những chuyện này tôi chắc chắn sẽ mang theo xuống mồ, không nói cho ai biết nữa."
"Bà ơi, tại sao bà chắc chắn đó là Thiên Đô?" Lý Dục Thần hỏi.
"Tôi đã điều tra rồi. Trước khi xảy ra chuyện, ở vùng Điền Kiềm Quế, có mấy môn phái Huyền Môn đều nhận được Thiên Đô lệnh, bảo họ tập hợp ở gần làng Mèo. Không lâu sau đó, nhà họ Lý ở kinh thành xảy ra chuyện, còn làng Cung thì gần như biến mất chỉ sau một đêm."
"Chỉ dựa vào chuyện đó thì chưa đủ để khẳng định Thiên Đô đã tiêu diệt nhà họ Cung, đúng không?"
"Thời điểm quá trùng hợp!" Cung Nhân Lạc lắc đầu, "Ở Miêu Cương, ngoài nhà họ Cung ra, còn điều gì đáng để Thiên Đô phải dùng tới Thiên Đô lệnh chứ? Năm đó, Miệt Cơ hợp tác với vu sư người Miêu dựng nên Ngũ Độc Giáo, vậy mà chỉ cần một vị tiên nhân họ Lục của Thiên Đô tới đã đủ để diệt cả giáo."
Lý Dục Thần cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Lúc nhà họ Lý xảy ra chuyện, Minh Vương đã xuất hiện trên núi.
Minh Vương làm vậy để ngăn cản Thiên Đô phái người cứu nhà họ Lý. Nếu ngay cả nhà họ Lý, Thiên Đô còn không cứu, thì sao lại đi tiêu diệt nhà họ Cung?
"Những môn phái nào nhận được Thiên Đô lệnh?"
“Chân Khánh Quan của Xuân Thành, Thanh Long Tự của Trấn Viễn, Thánh Tượng Động của núi Cửu Nghi, đạo viện Vân Đài của núi Vân Đài. Tôi chỉ tra được từng đó, có lẽ còn nơi khác mà tôi không biết.”
"Đạo viện Vân Đài..."
Nghe đến cái tên này, Lý Dục Thần lập tức nhớ đến tiểu đạo đồng đáng yêu, Thanh Nhai.
"Tôi nhớ rồi. Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Anh là đệ tử Thiên Đô, trên người có Thiên Đô lệnh. Với thân phận này, nếu đến những môn phái kia để hỏi, sự thật sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Cung Nhân Lạc thở dài: "Hầy, nếu cậu tra ra được đúng là Thiên Đô làm, vậy cậu định làm thế nào?"
"Tôi..."
Lý Dục Thần sững người trong chốc lát.
Chính anh cũng không biết phải làm gì.
Xét về huyết mạch, nhà họ Cung là gia đình bên ngoại của mẹ anh, cũng là thân thích gần gũi nhất của anh. Bị người ta tiêu diệt cả gia tộc, lẽ dĩ nhiên phải báo thù.
Nhưng về mặt tình cảm, Lý Dục Thần là đệ tử Thiên Đô, thầy của anh đã nuôi dưỡng anh suốt mười ba năm, dạy cho anh chính pháp của Huyền Môn, trao cho anh pháp khí và lệnh bài, các sư huynh sư tỷ trên núi cũng rất tốt với anh. Phải đối đầu với họ bằng vũ khí, đó là điều anh không dám nghĩ đến.
"Đứa nhỏ, nghe lời tôi, bỏ qua chuyện này đi, mối thù này không phải thứ cậu có thể trả được." Cung Nhân Lạc nói.
"Không!" Lý Dục Thần kiên quyết nói, "Tôi sẽ điều tra rõ ràng, không phải để trả thù, mà là để tìm ra sự thật. Tôi phải biết được, rốt cuộc tôi vất vả tu hành là vì cái gì?"
"Đứa nhỏ này, cứng đầu giống y như mẹ cậu. Mẹ cậu năm đó cũng nói như cậu, bà ấy nói bà ấy nhất định phải hiểu rõ, cái gọi là sứ mệnh rốt cuộc là vì cái gì, là đúng hay sai. Sau đó bà ấy mang thai cậu, kiên quyết loại bỏ ma tâm, mới chịu sinh cậu ra, ngay cả cha cậu cũng không thể khuyên được bà ấy."
"Loại bỏ ma tâm..."
Lý Dục Thần lẩm bẩm một câu, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng.
Mẹ anh chọn loại bỏ ma tâm, là để ngăn không cho đứa trẻ sinh ra bị ảnh hưởng bởi ma hồn.
Vậy thì, mặc dù bà ấy là Thánh Nữ của Ma Giáo, mang trách nhiệm dẫn dắt Thiên Ma, nhưng bà ấy lại không muốn Thiên Ma giáng sinh?
Nghĩ vậy, Lý Dục Thần cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.
"Bà ơi, tôi đưa bà về Hoa Hạ nhé."
"Về Hoa Hạ, tôi còn có thể đi đâu được đây?"
"Tôi đã mua lại căn nhà bên cạnh căn nhà của họ Lý ở kinh thành rồi. Đó vốn là nhà của bà, tôi sẽ nhờ quản gia phục hồi lại như xưa. Bà có thể sống ở đó, hoặc ở căn nhà của họ Lý. Hoặc là, bà đi với tôi đến Hòa Thành, không khí ở đó trong lành hơn."
Cung Nhân Lạc lắc đầu: “Tôi đi làm gì chứ? Kinh thành rốt cuộc đâu phải là nhà của tôi!”
“Vậy chúng ta về làng Mèo, tôi có thể đầu tư xây lại làng Cung, xây giống hệt như trước đây.” Lý Dục Thần nói.
Cung Nhân Lạc im lặng, đầu hơi ngẩng lên, kính râm hướng về phía xa xăm.
“Cậu nghe xem, tiếng sóng biển đó!”
Lý Dục Thần lúc này mới nhận ra, từ xa quả thực có tiếng sóng vỗ rì rào truyền đến.
“Nơi này ngày nào cũng có thể nghe được tiếng biển. Biển giúp tôi buông bỏ, giúp tôi bình tâm lại, như vậy là đủ rồi. Tôi không muốn nhớ lại quá khứ nữa. Nếu cậu không đến, có lẽ rất nhiều chuyện tôi đã quên mất rồi.”
“Cậu đi đi, không cần đến thăm tôi. Tôi chỉ là một bà lão mù, không đáng để cậu bận lòng.”
Lý Dục Thần ngỡ ngàng, bà lão này thực sự đang đuổi khách rồi.
Nhưng anh có thể hiểu được sự lựa chọn của bà ấy. Quay về căn nhà của họ Lý hay làng Cung, đối với bà ấy mà nói, ngoài đau thương ra, chẳng tìm lại được gì khác.
Trong lòng anh có chút buồn bã, lặng lẽ đứng dậy, quay người, bước ra ngoài cửa vườn hoa.
Khi sắp rời đi, anh nghe bà lão nói: “Nếu tìm được mẹ cậu, nhớ về báo cho tôi một tiếng.”
“Vâng ạ!” Lý Dục Thần gật đầu thật mạnh.
...
Rời khỏi thị trấn Carmel, trở lại Frani, Lý Dục Thần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Anh biết rằng, bất kể mọi việc trở nên phức tạp và rối rắm đến đâu, tâm trí cũng không được phép rối loạn.
Càng rối, càng vội vàng, thì càng dễ rơi vào bẫy.
Sau ba kiếp, anh ngày càng thấu hiểu tầm quan trọng của tâm tính.
So với sức mạnh, việc tu luyện tâm tính khó khăn hơn nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Dục Thần lập tức lên kế hoạch cho những việc cần làm trước mắt.
Đầu tiên là đưa Trần Văn Học và Joyce đến đảo Cửu Long, tiện thể hỏi lục sư huynh một chút về chuyện của Thiên Đô.
Hai mươi năm trước Thiên Đô đã xảy ra chuyện gì, Lục sư huynh chắc chắn không biết. Nhưng anh ấy nhập môn sớm, hẳn sẽ biết một số chuyện quá khứ của Thiên Đô, chẳng hạn như những người đồng bối với sư phụ, những ai có tên lót thuộc hàng chữ Vân, và liệu có vị nào tên Vân Hoa chân nhân hay không.
Sau khi hoàn thành việc này, anh sẽ đến Vương Ốc để tìm Nguyệt Tiên Lăng và hỏi rõ sự việc, sau đó sẽ giết hắn.
Nguyệt Tiên Lăng, hay còn gọi là Diệp Tiễn Lâm, chắc chắn biết rất nhiều chuyện. Tìm được hắn, có lẽ sẽ làm sáng tỏ phần lớn sự thật.
Sau khi giải quyết Diệp Tiễn Lâm, anh sẽ đến đạo viện Vân Đài để hỏi về chuyện Thiên Đô lệnh năm xưa.
Nếu sự biến mất của nhà họ Cung thực sự liên quan đến Thiên Đô, Lý Dục Thần sẽ trở về Thiên Đô để hỏi cho ra lẽ. Anh tin rằng, sư phụ sẽ cho anh một lời giải thích.
Còn việc cứu mẹ, với sức mình hiện tại, anh không thể làm được. Chuyện này cũng cần đến sức mạnh của sư môn, chỉ là không biết sư phụ sẽ có thái độ ra sao.
Bình luận facebook