• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (2 Viewers)

  • Chương 876-880

Chương 876: Không có dự tính

Nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh khá ngạc nhiên và bất lực, đi báo cáo với quản lý Ngô.

Quản lý Ngô nổi trận lôi đình trong văn phòng: “Cô làm sao thế? Xe ở sảnh S mà họ mua được à? Cô nói với họ rằng sảnh S chỉ dành cho hội viên, bảo họ nộp phí hội viên trước đi đã”.

“Nhưng…”, Tiểu Trịnh hơi khó xử: “Như vậy không hay đâu, họ được bạn anh giới thiệu mà, để họ xem qua cũng được, có bao nhiêu người không phải hội viên vẫn được vào xem đấy thôi?”

“Cô…”, quản lý Ngô vô cùng tức giận: “Những người đó là ai? Là người tôi từ chối được hả? Còn họ là ai? Thôi thôi, để tôi tự nói, cô làm tôi tức chết mất, sau này đừng làm việc ở đây nữa, ngày mai tới phòng tài vụ kết toán tiền lương đi”.

Quản lý Ngô nổi giận đùng đùng bước ra, Tiểu Trịnh tủi thân đáng thương bước theo sau.

Lâm Mộng Đình nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Trịnh, khóe mắt dường như còn có nước là hiểu ngay có chuyện gì.

Quản lý Ngô cố nở nụ cười gượng: “Thưa hai vị, khu S là khu VIP, chỉ dành cho hội viên câu lạc bộ. Xe ở đây đều có giá mấy chục triệu tệ, chiếc rẻ nhất cũng đã năm triệu rồi. Hai người là bạn của lão Hầu, tôi đưa hai người đi xem cũng không sao, nhưng hai người không mua thì xem làm gì? Ai cũng bận, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa được không?”

Lâm Mộng Đình cười khẩy: “Ai nói chúng tôi không mua?”

Ngô Đại Minh hơi giật mình, đánh giá lại đôi trẻ trước mặt.

Làm nghề này đã nhiều năm, ai có tiền, không có tiền, giả vờ có tiền hay giả vờ không có tiền, Ngô Đại Minh đều đã gặp, nhưng hai người trẻ trước mặt này lại khiến anh ta hơi khó đoán.

Hai người ăn mặc đơn giản thoải mái, nhưng khí chất lại rất đặc biệt, khá là thoát tục, trông không giống người thường, nhưng cũng không giống người giàu có, Ngô Đại Minh chưa bao giờ thấy khí chất này từ nhóm con ông cháu cha ở thủ đô.

Ngô Đại Minh thật sự không quan tâm họ có mua xe hay không.

Đại lý xe Dao Quang chỉ là vỏ bọc, câu lạc bộ mới là nơi chính của các ông chủ, đối tượng họ phục vụ là hội viên những câu lạc bộ đó, chứ không phải những người bình thường đến mua xe.

Hầu như thế hệ con ông cháu cha ở thủ đô mà chơi xe đều là hội viên của câu lạc bộ, bao gồm cả mấy cậu ấm của tứ đại gia.

Vì vậy, số người khiến Ngô Đại Minh để mắt thực sự không nhiều.

Anh ta chơi trong giới ô tô, còn Hầu Thất Quý chơi trong giới đồ cổ, cả hai đều là nơi tụ tập của giới nhà giàu.

Nhưng Ngô Đại Minh ở câu lạc bộ sang trọng bậc nhất thủ đô, còn Hầu Thất Quý chỉ mở hai cửa hàng nhỏ ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly.

Xét về địa vị trong giới riêng của mình, Ngô Đại Minh còn cao hơn Hầu Thất Quý một bậc.

Hầu Thất Quý giàu có thật, nhưng vẫn chưa tới mức có thể chi hàng triệu tệ để mua một chiếc ô tô bình thường, xe của ông ta đi cũng chỉ có giá vài trăm nghìn tệ.

Trong mắt Ngô Đại Minh, người Hầu Thất Quý giới thiệu thì có thể giàu được tới mức nào? Nếu giàu thật thì ai lại đi mua xe cũ?

Nhưng trông Lâm Mộng Đình có vẻ rất nghiêm túc, điều này khiến Ngô Đại Minh cảm thấy khá khó dò.

Bán xe hay không với anh ta không quan trọng, đại lý này vài tháng không bán được xe cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đắc tội hội viên ngầm của câu lạc bộ thì anh ta không gánh nổi trách nhiệm.

“Thưa cô, cô tên là gì ạ?”

Bởi vì vẫn luôn là Lâm Mộng Đình lên tiếng nên Ngô Đại Minh đã coi cô là nhân vật chính. Hơn nữa nhìn khí chất của Lâm Mộng Đình, trong sự tao nhã lại có vẻ giàu sang, nếu trong hai người có một người là con ông cháu cha thì Ngô Đại Minh nghĩ người đó sẽ là Lâm Mộng Đình, còn Lý Dục Thần lại giống như trai bao ăn bám, chỉ được cái đẹp mã.

“Tôi họ Lâm”, Lâm Mộng Đình đáp.

“Nghe giọng nói có vẻ như cô Lâm không phải người thủ đô nhỉ?”, Ngô Đại Minh bắt đầu bắt chuyện, thử thăm dò Lâm Mộng Đình.

“Sao thế, tới chỗ anh mua xe còn phải kiểm tra hộ khẩu à?”

“Không phải ạ”, Ngô Đại Minh cười khan: “Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, khu S chỉ dành cho hội viên thôi. Để trở thành hội viên, cần được hội viên cũ bảo lãnh, nếu cô tìm được hai người bạn ở thủ đô đứng ra bảo lãnh, tôi sẽ đăng ký cho cô”.

Ngô Đại Minh muốn làm rõ thân phận của họ, chỉ cần là người có chút thực lực thì sẽ không thể không có bạn ở đây.

Đương nhiên Lâm Mộng Đình hiểu ý của Ngô Đại Minh, cô đang định lên tiếng thì Lý Dục Thần đã nói: “Người ông chủ Hầu giới thiệu vẫn chưa được à?”

Lâm Mộng Đình nhịn cười, nếu lão Hầu có máu mặt đến vậy thì đâu có nhiều rắc rối như thế?

Nhưng Lý Dục Thần lại hỏi như vậy.

Ngô Đại Minh cũng cười, anh ta tự cười bản thân. Người ta vốn được Hầu Thất Quý giới thiệu thì sao có thể quen được ai khác nữa? Nếu quen được người khác lợi hại hơn Hầu Thất Quý thì còn cần Hầu Thất Quý phải giới thiệu à?

Vì vậy anh ta nói: “Thôi vậy, tôi không làm khó hai người nữa. Thế này đi, hai người dự tính khoảng bao nhiêu, tôi giới thiệu một con xe tốt cho hai người”.

Lâm Mộng Đình trả lời: “Không có dự tính”.

Ngô Đại Minh tức quá hóa cười: “Không có dự tính thì mua xe cái gì? Cô đùa tôi à?”

Lâm Mộng Đình nói: “Tôi nói không có dự tính nghĩa là không giới hạn. Mấy con xe này của anh chẳng đủ chất lượng. Xem ra đại lý của anh cũng chỉ vậy thôi, nếu không có xe ngon thì chúng tôi đi đây”.

Ngô Đại Minh rất tức giận bèn chế nhạo: “Bốc phét cũng không nhìn xem đây là nơi nào à? Cả thủ đô này, nếu chỗ chúng tôi không có chất lượng thì những chỗ khác cũng chẳng dám nói xe nhà mình có chất lượng đâu. Thôi được rồi, nể mặt lão Hầu, tôi cho cô mở mang tầm mắt, đưa cô đến khu S xem thử!”
Chương 877: Nói lời thì phải giữ lời

Ngô Đại Minh dẫn bọn họ đi qua đại sảnh, đi đến một khu vực triển lãm khác, chính là khu vực S.

Quả nhiên nơi này không giống với khu trước, phòng triển lãm này được trang trí lộng lẫy nguy nga, ngay cả khu nghỉ ngơi cũng có hoa viên. Những chiếc xe sang trọng trị giá hàng chục triệu xếp đầy trong phòng triển lãm, thậm chí trong có không ít phiên bản giới hạn.

Đến cả Lâm Mộng Đình hai mắt cũng sáng rực lên.

Lý Dục Thần không nghiên cứu gì về ô tô, anh chỉ cảm thấy công nghệ của những chiếc xe này rất tốt.

“Thế nào, có ưng chiếc nào không?”, Ngô Đại Minh nói đùa, giọng điệu có phần đùa cợt.

Lâm Mộng Đình không nói gì, chỉ kéo tay Lý Dục Thần nhìn ngắm một lượt.

“Ô tô ở đây đều được bọn tôi đặt xưởng làm cả đấy, có những loại xe anh không đặt được ở đại lý ô tô 4S đâu. Còn có mấy con secondhand này, anh đừng thấy chúng bị sang tay mà chê, đều là hội viên của câu lạc bộ bọn tôi đổi cả đấy. Hội viên của bọn tôi đều là thiếu gia nhà tỷ phú hoặc nhà làm quan, bọn họ chơi xe cũng như chơi gái, ngàn vàng một đêm, chơi xong thì không cần nữa. Anh xem chiếc Aventador này, cậu Ngụy của tập đoàn Vạn Hồ mua về chỉ lái một lần, chưa đi quá một cây, bạn gái nói một câu không thích là bỏ luôn. Thế nào mới gọi là giàu? Đấy là giàu đấy”.

Ngô Đại Minh tự hào giới thiệu.

Lâm Mộng Đình không dao động, cô đang suy nghĩ nên mua cho Lý Dục Thần chiếc xe như thế nào mới phù hợp với thân phận của anh.

Xe của gia chủ nhà họ Lý đương nhiên phải phô tỏ được sự cao quý, nhưng cũng không thể quá phô trương làm màu.

Những chiếc xe thể thao ở đây hiển nhiên không phù hợp.

Đi được một đoạn, Lâm Mộng Đình nhìn thấy trong một góc của phòng triển lãm có một chiếc Rolls-Royce Phantom, mắt cô sáng lên, cô cảm thấy chiếc xe này phù hợp, ra vào dinh thự nhà họ Lý là hợp lý.

“Dục Thần, em cảm thấy chiếc xe này được đấy, anh thấy thế nào?”, Lâm Mộng Đình chỉ vào hình ảnh và hỏi.

Lý Dục Thần nói: “Anh sao cũng được, em thích thì lấy chiếc này”.

Ngô Đại Minh và nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh đi theo vào đều giật mình.

Vừa rồi xem chiếc xe bảy, tám chục nghìn thì chê đắt, vậy mà bây giờ lại vừa ý Rolls Royce?

Ngô Đại Minh nói: “Hai người biết chiếc xe này bao nhiêu không? Ở cửa hàng bọn tôi phải trả một lần, không thể trả góp!”

Tiểu Trình bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Quản lý, cậu Âu Dương đã nói muốn mua chiếc này”.

Lâm Mộng Đình tỏ ra thất vọng: “Có người mua rồi à, thế có chiếc nào cùng kiểu không?”

“Cô Lâm, cô nói đùa rồi, chiếc xe này ở đại lý 4S cũng đã có giá mười triệu rồi, phải đặt trước một năm mới có hàng. Mà đây là phiên bản giới hạn do câu lạc bộ bọn tôi đặt riêng, chỉ có đúng một chiếc này thôi. Còn về giá cả thì cũng đắt hơn cửa hàng 4S, 12 triệu. Nếu hai người muốn thì chỉ có thể đặt trước”.

“Ồ, thế thì tiếc quá, bọn tôi muốn mua xe sẵn cơ”, Lâm Mộng Đình tiếc nuối.

Dường như Ngô Đại Minh đoán trước được cô sẽ nói vậy, anh ta nở nụ cười khinh miệt, nói: “Nếu cô thật sự muốn mua thì tôi có thể tự quyết định, bán chiếc xe này cho cô. Dù sao cậu Âu Dương chưa trả tiền đặt cọc, cũng chưa ký hợp đồng. Nhưng cô phải thanh toán luôn một lần, tôi cho cô nửa ngày, cô đi gom đủ tiền, trong vòng nửa ngày tiền vào tài khoản thì xe thuộc về cô, quá thời gian thì không chờ nữa”.

Nói xong, anh ta đắc ý đứng đó nhìn Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần, như đang nói tôi đã cho hai người một cái cớ rồi, đi mau lên, xoay tiền đi, đừng trở lại nữa.

Lâm Mộng Đình cười hỏi: “Quản lý Ngô nói thật à?”

Tiểu Trịnh kéo nhẹ góc áo của Ngô Đại Minh, như đang nhắc nhở anh ta cậu Âu Dương không phải người dễ chọc.

Nhưng Ngô Đại Minh không để ý đến cô ta, chỉ trả lời với Lâm Mộng Đình: “Đương nhiên là thật”.

“Được, vậy nói lời thì giữ lời”.

Lâm Mộng Đình nói xong thì lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, cô nhìn Tiểu Trịnh và nói: “Cô Trịnh, phiền cô đi quẹt thẻ giúp tôi, hợp đồng này tính vào hiệu suất bán hàng của cô”.

Thấy Lâm Mộng Đình lấy thẻ ra, Ngô Đại Minh và Tiểu Trịnh trợn tròn mắt.

Người kinh doanh ô tô hạng sang chắc chắn đều quen thuộc với loại thẻ này, họ biết rằng chỉ cần chiếc thẻ này không phải của nhặt được thì đừng nói là mua một chiếc xe, mua hẳn mười chiếc cũng dư sức.

Trong nháy mắt, Ngô Đại Minh ứa mồ hôi lạnh.

“Ấy, cô Lâm, chúng ta có thể thương lượng được không?”, Ngô Đại Minh cảm thấy như có vật nặng đè lên lưng mình, anh ta bất giác khom lưng.

Tiểu Trịnh đứng bên cạnh nhìn chiếc thẻ Lâm Mộng Đình đưa ra, tay đã giơ ra lại không biết có nên cầm lấy không.

Lâm Mộng Đình nói với giọng hờ hững: “Đại lý xe hơi lớn thế này mà nói chuyện không giữ lời à?”

“Ờm, cô Lâm, xin tha thứ cho tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Chiếc xe này bị người khác đặt trước thật rồi, người đặt chính là cậu Âu Dương của tập đoàn Tây Châu”.

Ngô Đại Minh đành phải báo tên khách hàng.

Tập đoàn Tây Châu có thể xem như xí nghiệp lớn rất có tầm ảnh hưởng ở thủ đô, Âu Dương Tĩnh là cậu ấm nổi tiếng. Chỉ cần làm ăn ở thủ đô, báo tên của bọn họ thì thường sẽ được nể mặt.

“Chẳng phải anh vừa mới nói cậu Âu Dương chưa trả tiền cọc, hai bên vẫn chưa ký hợp đồng sao?”

“A… Phải, nhưng mà…”, Ngô Đại Minh không ngờ nhắc đến Âu Dương Tĩnh rồi mà đối phương vẫn không dao động: “Nhưng mà cậu Âu Dương là hội viên cao cấp, cậu ấy nói muốn mua thì bọn tôi phải giữ xe cho cậu ấy. Hay là thế này, tôi gọi điện hỏi cậu Âu Dương, nếu cậu ấy không lấy thì tôi bán lại cho hai người nhé”.

“Sao, bọn tôi chỉ xứng mua thứ người khác không cần nữa à?”

Lâm Mộng Đình vẫn nói năng nhã nhặn như trước, nhưng giọng nói thể hiện sự khí phách và quyết đoán có sẵn của tiểu thư nhà quyền quý.

“Mở cửa hàng kinh doanh, sao lại có chuyện đồng ý rồi lại nuốt lời? Anh đừng quên, giao ước bằng lời nói cũng là giao ước, có hiệu lực pháp lý đấy. Nếu anh không bán thì tức là vi phạm hợp đồng. Tôi nhớ nghề các anh có quy định, hình như là bồi thường gấp ba, đúng không? À đúng rồi, câu lạc bộ cao cấp như các anh có phải nên bồi thường gấp mười không?”
Chương 878: Vợ tôi thích thì không ai có thể lấy đi được

Ngô Đại Minh suýt khóc.

Nói tên cậu Âu Dương của tập đoàn Tây Châu ra rồi mà vị tiểu thư này còn không cau mày.

Nếu thật sự phải bồi thường gấp mười lần thì chắc chắn sếp sẽ không chấp nhận tổn thất này, Ngô Đại Minh sẽ phải tự móc tiền túi ra trả.

So sánh địa vị trong giới, anh ta khinh thường Hầu Thất Quý. Nhưng nếu so sánh về tiền bạc thì một người làm công ăn lương như anh ta sao có thể so với ông chủ Hầu chơi đồ cổ mấy chục năm?

Bồi thường gấp mười lần, anh ta lấy cái gì ra mà bồi thường? Bán nốt cái quần lót cũng không đền nổi ấy chứ.

“Lúc cậu Âu Dương đến xem xe, có cậu Tiêu đi cùng. Cô Lâm, cô xem...”, Ngô Đại Minh thấy Lâm Mộng Đình vẫn thờ ơ thì giải thích thêm: “Chính là Tiêu Ngôn thiếu gia của nhà họ Tiêu ở thủ đô!”

“Nhà họ Tiêu?”, Lâm Mộng Đình sửng sốt, cô quay sang nhìn Lý Dục Thần.

Tiêu Sinh và Lý Thiên Sách là bạn thân, mà Tiêu Minh Hạc vừa mới đi vào Quỷ Cung, giết Đạm Đài Ngọc và Quỷ Vương cùng với Lý Dục Thần. Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Lý là đồng mình, cô phải suy xét đến quan hệ của hai nhà.

Ngô Đại Minh thấy Lâm Mộng Đình cuối cùng cũng có phản ứng thì yên tâm hẳn, anh ta lại ưỡn ngực, nói: “Chính là Tiêu Ngôn thiếu gia của nhà họ Tiêu, văn võ song toàn, là người nổi bật trong thế hệ thanh niên ở thủ đô. Cậu Âu Dương và Tiêu thiếu gia là bạn bè!”

Lâm Mộng Đình vẫn nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Mặc kệ nhà họ Tiêu hay nhà họ Vương, vợ tôi đã thích cái gì thì không ai có thể lấy đi được”.

Lâm Mộng Đình phì cười, cô nhét thẻ vào tay Tiểu Trịnh, nói: “Mau đi quẹt thẻ đi, cô không muốn lấy phần trăm hoa hồng từ hợp đồng này à?”

Trái tim Tiểu Trịnh đập thình thịch. Tuy trích phần trăm không cao, nhưng chiếc xe này rất đắt nên tính ra cô ta sẽ nhận được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ. Trước kia bán được loại xe này thì hiệu suất bán hàng thuộc về quản lý chứ đâu đến lượt cô ta.

Cô ta thấp thỏm nhìn quản lý Ngô.

Ngô Đại Minh cực kỳ khó xử, anh ta vừa tức giận vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, đành phải dùng kế hoãn binh: “Hai người khoan vội trả tiền, hay là hai vợ chồng cứ xem xe đi đã, để Tiểu Trịnh đi chuẩn bị hợp đồng”.

Lâm Mộng Đình cười nói: “Câu lạc bộ của các anh lớn, tôi tin tưởng các anh, tôi trả tiền trước, anh đưa biên lai cho tôi là được, thủ tục thì hai ngày nữa tôi sẽ bảo quản gia Hầu đến làm”.

“Quản… Quản gia Hầu?”, Ngô Đại Minh giật mình: “Lão Hầu…”

Dù Lâm Mộng Đình dễ tính đến mấy thì đến giờ cũng có phần mất kiên nhẫn, cô nói: “Tôi không muốn dài dòng với anh nữa. Nếu anh không làm chủ được thì gọi sếp của anh đến đây”.

Rồi cô kéo tay Lý Dục Thần đến phòng trà hoa viên nghỉ ngơi.

Ngô Đại Minh không có cách nào khác, đành nói với Tiểu Trịnh: “Cô đi đi, cứ chậm thôi, tôi đi gọi điện thoại”.

Tiểu Trịnh cầm thẻ rời đi với chút hy vọng trong lòng.

Ngô Đại Minh lấy điện thoại ra gọi điện ngay cho Âu Dương Tĩnh. Âu Dương Tĩnh nghe nói có người muốn cướp Phantom của mình thì nổi giận, lập tức muốn chạy đến ngay.

Ngô Đại Minh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, đang phân vân có nên báo cho lãnh đạo không thì Tiểu Trịnh đã trở lại, ngoài ra còn có một người phụ nữ đi cùng với cô ta, tuổi chừng ba mươi, mặc bộ vest màu ngà cắt may khéo léo, trông đơn giản mà lão luyện.

Ngô Đại Minh trông thấy người phụ nữ này đến thì cảm thấy đau đầu.

“Tổng giám đốc Đới, sao chị lại đến đây?”

Người phụ nữ này chính là tổng giám đốc Đới Đình của câu lạc bộ Dao Quang, là nữ cường nhân nổi tiếng trong ngành xe hơi và giới kinh doanh ở thủ đô.

Mà sự xuất chúng của cô ấy không chỉ thể hiện ở diện mạo và năng lực ưu tú, mà còn ở chủ nhân thật sự sau lưng cô ấy.

Đới Đình lạnh lùng nhìn Ngô Đại Mình, nói: “Nếu Tiểu Trịnh không báo cho tôi biết thì anh định giấu tôi đấy à? Khách hàng đâu?”

“Ở, ở hoa viên”, Ngô Đại Minh thấp thỏm trả lời.

“Anh gọi điện cho Âu Dương Tĩnh, bảo là xe có vấn đề, chúng ta sẽ đặt làm cho cậu ta một chiếc khác, miễn phí gia hạn hội viên cho cậu ta một năm, rồi bảo cậu ta có thể đưa ra những yêu cầu đặt riêng khác, cố gắng thỏa mãn cậu ta”, Đới Đình nói.

“Ơ…”, Ngô Đại Minh sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng: “Tôi… Tôi đã gọi điện cho cậu Âu Dương… Đã báo rồi”.

“Anh…”, Đới Đình cạn lời nhìn anh ta, rồi mắng: “Đồ ngu! Lát nữa tôi quay lại tính sổ với anh!”

Dứt lời, cô ấy sải bước đi đến hoa viên.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đang ở trong vườn uống trà, ngắm hoa.

Đới Đình đi đến, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Đới Đình, tổng giám đốc câu lạc bộ Dao Quang. Trước tiên xin cho tôi gửi lời xin lỗi đến hai bạn, bởi vì sự sai lầm trong nghiệp vụ của chúng tôi khiến cho hai bạn có những trải nghiệm không vui, thật sự xin lỗi. À, không biết phải xưng hô với hai bạn thế nào?”

“Tổng giám đốc Đới không cần xin lỗi, chỉ cần thực hiện hứa hẹn, bán xe cho bọn tôi là được”, Lâm Mộng Đình thấy Đới Đình nói năng lịch sẽ thì cũng khách sáo đáp lại: “Tôi là Lâm Mộng Đình, còn đây là là chồng tôi, Lý Dục Thần”.

Đới Đình sửng sốt, rồi sực nhớ ra cái gì, cô ấy kinh ngạc ra mặt, sau đó quay đầu lại hung tợn trừng Ngô Đại Minh.

Trong khoảng thời gian gần đây, hai cái tên này gây ra động tĩnh không nhỏ ở thủ đô, lấy mất 20% cổ phần Bách Thảo Đường của nhà họ Bạch, đánh hai đồ đệ của Tần gia tàn phế, cả thủ đô đều đang đồn nhà họ Lý trở lại rồi!

Tất nhiên Đới Đình cũng nghe kể về những việc này.

Cô ấy quyết định, phải thay đổi chức vị quản lý của Ngô Đại Minh.

Vốn dĩ nhà họ Lý trở lại không liên quan gì đến Đới Đình, nhưng người sau lưng cô ấy, tức là chủ nhân thật sự của câu lạc bộ này, là đại tiểu thư nhà họ Sở - Sở Dao. Thế thì liên quan quá ấy chứ.

Cô ấy và Sở Dao là bạn thân, hai hôm trước bọn họ hẹn nhau uống trà còn nhắc đến việc này.

Không ngờ hôm nay lại gặp phải đối phương.

Đới Đình lo lắng, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đột nhiên xuất hiện ở đây không phải là muốn nhằm vào nhà họ Sở đấy chứ?
Chương 879: Anh mua cho em

"Cậu Lý, cô Lâm, hai người yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với hai người thì chiếc xe này nhất định sẽ bán cho hai người. Hai vị có muốn lái thử xe không?", Đới Đình nói.

"Không cần", Lâm Mộng Đình nói: "Câu lạc bộ của các người lớn như vậy, tôi tin tưởng các người, nếu xe có vấn đề gì, các người nhất định sẽ chịu trách nhiệm".

Đới Đình nhíu mày, sợ bọn họ sẽ làm ầm chuyện chiếc xe ở đây, nhưng nghĩ lại cũng không tới mức đó, bèn nói với Tiểu Trịnh: "Đi quẹt thẻ đi".

Tiểu Trịnh vui vẻ đồng ý rời đi.

Đới Đình ngồi đây uống trà nói chuyện phiếm để thăm dò mục đích thật sự của bọn họ. Nhưng nói chuyện cả nửa ngày lại phát hiện hình như bọn họ tới mua xe thật chứ không có mục đích nào khác.

Tiểu Trịnh đã quay trở lại, trả thẻ lại cho Lâm Mộng Đình và bảo cô ký tên vào tờ đơn.

Đới Đình cười nói: "Cậu Lý, cô Lâm, à không, phải gọi là cô Lý, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi. Tôi sẽ gọi người đưa xe tới nhà và làm thủ tục đăng ký xe với quản gia. Nếu bây giờ hai người muốn lái đi luôn thì cũng không thành vấn đề, không cần lo về thủ tục".

Lâm Mộng Đình hài lòng gật đầu.

Đúng lúc này, bỗng có người nói: "Chiếc xe này là của tôi, không ai được lái nó đi!", một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tay đút túi quần, dắt theo một cô gái xinh đẹp quyến rũ kiêu ngạo bước tới.

"Cậu Âu Dương!", Ngô Đại Minh thấy Âu Dương Tĩnh tới, thì như thấy được vị cứu tinh, chỉ cần Âu Dương Tĩnh đoạt lại xe thì việc hôm nay cũng không phải lỗi của anh ta, Đới Đình không có lý do gì để phạt anh ta.

"Mẹ nó, ra ngoài ăn một bữa cũng không yên. Xe ông đây thích, ai dám lái đi?", Âu Dương Tĩnh hùng hổ nói.

"Cậu Âu Dương", Đới Đình đi tới, cười hỏi: "Đã lâu không gặp, tôi đang định liên hệ với cậu đây. Không phải cậu thích xe thể thao sao, câu lạc bộ mới đặt một chiếc Pagani, hay là bây giờ tôi đưa cậu đi xem nhé?"

"Ơ, đây không phải sếp Đới sao?", Âu Dương Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đới mỹ nhân còn đích thân ra bán... xe cơ à?"

Anh ta kéo dài chữ "bán", rõ ràng là khinh miệt.

Đới Đình khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cười nói: "Không còn cách nào khác, bây giờ làm ăn không dễ, chỉ có thể tự tay làm hết".

"Vậy cô phải nói sớm chứ, bán cho ai không bán, tại sao không bán cho tôi nhỉ?", Âu Dương Tĩnh tiến lên, đè thấp giọng: "Nếu cô chịu bán, giá cả có thể thương lượng, tôi có thể trả tiền trước, nhận hàng sau nhé?"

Đới Đình chán ghét né sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu Âu Dương, nếu cậu muốn mua xe thì bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi xem. Còn nếu cậu muốn mua cái khác thì có lẽ là cậu tới nhầm nơi rồi".

Người phụ nữ bên cạnh Âu Dương Tĩnh có chút ghen tị, kéo Âu Dương Tĩnh đang định tới gần lại, nũng nịu nói: "Đúng vậy, Âu Dương, chúng ta đi xem xe đi, không phải anh nói đưa em tới xem xe sao?"

"Có cái rắm!", Âu Dương Tĩnh giận dữ, hất tay người phụ nữ ra: "Xem xe cái gì? Tôi đã thấy xe mình thích rồi, chính là chiếc Phantom đó".

Đới Đình vẫn là một điều nhịn chín điều lành: "Cậu Âu Dương, chiếc Pagani còn đắt hơn cả Phantom, hơn nữa tôi đảm bảo, đây là chiếc xe đầu tiên trong thủ đô, cậu không thể suy nghĩ lại sao?"

Âu Dương Tĩnh cười haha: "Có thể chứ, tổng giám đốc Đới ở lại một đêm với tôi, có đắt thế nào tôi cũng mua, giá cả tùy cô báo, thế nào?"

Lý Dục Thần nhíu mày.

Anh vốn tưởng rằng một câu lạc bộ lớn thế này, Đới Đình là tổng giám đốc chắc chắn rất có năng lực, nhưng không ngờ lại bị tên Âu Dương này đùa cợt như thế.

Xem ra Đới Đình này không phải bà chủ, còn gia cảnh tên Âu Dương này có vẻ tốt, thảo nào Ngô Đại Minh luôn bênh vực anh ta, còn nói anh ta và thiếu gia nhà họ Tiêu rất thân cận.

"Tổng giám đốc Đới, chiếc Pa cái gì đó ni cô nói bao nhiêu tiền?", Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

Đới Đình và Âu Dương Tĩnh đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Lý Dục Thần.

Âu Dương Tĩnh phụt cười, chỉ Lý Dục Thần nói: "Pa cái gì đó ni? Hahahaha, là Pagani, đồ lỗi thời, mới từ quê lên à?"

Lý Dục Thần không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhìn Đới Đình.

Đới Đình nói: "Chiếc Pagani này là chiếc đầu tiên trong thủ đô, có hơi đắt một chút, cụ thể là hai ngàn tám trăm vạn".

"Được, tôi mua", Lý Dục Thần nói.

Tiếng cười của Âu Dương Tĩnh đột nhiên im bặt, bầu không khí trong vườn rơi vào tĩnh lặng.

Tiểu Trịnh tò mò nhìn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, cặp thanh niên đi taxi tới đây thì ra lại có tiền như vậy, cô ấy còn lo bọn họ không mua nổi chiếc xe bảy tám chục vạn.

Còn Ngô Đại Minh thì tiếc đứt ruột. Phantom một ngàn hai trăm vạn, Pagani hai ngàn tám trăm vạn, xe còn chưa xem, nói mua là mua, đây không phải thổ hào thì cũng là phú bá!

Tên Hầu Thất Quý chết tiệt, từ khi nào ông ta lại quen biết với người giàu như vậy, mẹ nó đào mồ tìm thấy Thần Tài à.

Tuy Đới Đình đã biết thân phận của Lý Dục Thần nhưng vẫn hơi bất ngờ.

"Vậy... vậy cậu có muốn chiếc Rolls-Royce Phantom nữa không?"

"Đương nhiên là muốn", Lý Dục Thần nhìn Lâm Mộng Đình cười: "Em mua chiếc Rolls-Royce cho anh, anh mua Pagani cho em, thế nào?"

"Cảm ơn chồng đã mua xe thể thao cho em!", Lâm Mộng Đình cũng nũng nịu, ôm lấy cánh tay Lý Dục Thần, tựa đầu lên vai anh.

"Nhưng bây giờ anh không có tiền, em cho anh vay trước, sau này anh sẽ trả lại cho em", Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình cười nói: "Được, em cho anh vay trước nhé".

Bọn họ tán tỉnh ve vãn, tình chàng ý thiếp khiến Đới Đình nhìn mà thấy ngưỡng mộ, người phụ nữ Âu Dương Tĩnh dẫn tới lại càng ghen tị tới phát điên, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó tới mức son phấn vung vãi cả ra.

Âu Dương Tĩnh tức giận: "Không thể được! Chiếc Phantom của tôi đã đặt trước rồi! Pagani cũng là của tôi, không ai được mang đi! Đới Đình, nếu cô bán cho người khác, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!"

Đới Đình vô cùng chán ghét vẻ mặt của Âu Dương Tĩnh, nói: "Cậu Âu Dương, vừa rồi tôi hỏi cậu có muốn xem chiếc Pagani kia hay không, cậu nói không cần, mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn nữa, chiếc Roll-Royce kia, cậu không đưa tiền đặt cọc, cũng không ký hợp đồng, sao có thể nói là cậu đặt cọc được chứ? Cậu Lý đã thanh toán toàn bộ và ký hợp đồng thật sự nên tôi chỉ có thể giao xe cho cậu ấy”.
Chương 880: Vậy thì sao?

Âu Dương Tĩnh lạnh lùng cười một tiếng, đi về phía Lý Dục Thần, một chân dẫm lên ghế mây trong vườn, cong lưng, nhìn từ trên xuống nói:

"Họ Lý phải không? Có tiền lắm sao! Chắc không phải người thủ đô nhỉ, đồ lỗi thời, đến cả Pagani cũng không biết thì đừng có mua siêu xe làm gì, sẽ bị người khác cười nhạo đó, cho mày một cơ hội, trả xe lại đây".

Ánh mắt anh ta chuyển qua người Lâm Mộng Đình: "Còn cô gái này nữa, nhường cho tôi đi..."

Một tiếng bốp giòn tan.

Âu Dương Tĩnh còn chưa kịp nói xong đã bị ăn một cái tát, cả người bay ra ngoài, đập một cái rầm thật mạnh vào góc vườn.

"Cậu Lý..."

Đới Đình hoảng sợ, không ngờ Lý Dục Thần sẽ ra tay không báo trước. Ở câu lạc bộ Dao Quang cũng thường xảy ra tranh chấp giữa các phú nhị đại, nhưng rất ít khi đánh nhau, hoặc là câu lạc bộ ra mặt giải quyết, hoặc là họ ra ngoài giải quyết.

"Miệng anh ta thối quá", Lý Dục Thần thản nhiên nói.

Đới Đình nhớ tới lời nói miệt thị của Âu Dương Tĩnh, lại thấy bây giờ nửa mặt anh ta đã sưng lên, quỳ rạp xuống đất, máu phun đầy miệng, rất là hả giận.

Nhưng cô ấy cũng có chút lo lắng, mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mất kiểm soát.

Cô ấy đã nghe nói về thanh danh của Lý Dục Thần, đến cả nhà họ Bạch và nhà họ Tần cũng dám động, đương nhiên sẽ không để Âu Dương Tĩnh vào mắt.

Nhưng Âu Dương Tĩnh cũng không dễ chọc, cha anh ta là Âu Dương Sân, chủ tịch tập đoàn Tây Châu, ở thủ đô cũng được xem là một doanh nhân có thực lực. Điều quan trọng là, Âu Dương Tĩnh là anh em với thiếu gia Tiêu Ngôn nhà họ Tiêu, nếu Tiêu Ngôn biết anh em của mình bị người ta đánh, anh ta sẽ để yên sao?

Mặt khác, quan hệ của Âu Dương Tĩnh và Sở Triết cũng không tệ. Đây cũng chính là lý do anh ta dám trêu ghẹo Đới Đình. Chủ câu lạc bộ Dao Quang là Sở Dao, mà Sở Triết là anh trai của Sở Dao, quan hệ của hai anh em rất tế nhị.

Đới Đình càng lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hướng lớn đến địa vị của Sở Dao trong gia tộc.

"Mày... Mày lại dám đánh tao!", Âu Dương Tĩnh bò dậy, nói không rõ chữ mà chỉ vào Lý Dục Thần: "Tao sẽ giết mày!"

Anh ta hét lên, mọi người không dám tới gần.

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh.

Đới Đình nói: "Cậu Lý, xin hãy bình tĩnh, chuyện này cứ giao cho tôi đi. Nơi này là câu lạc bộ Dao Quang, tuy Âu Dương Tĩnh miệng thối nhưng anh ta vẫn là hội viên cao cấp của câu lạc bộ..."

Lý Dục Thần chưa tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

Đới Đình hiểu ý anh, cô ấy đi về phía Âu Dương Tĩnh, nói: "Cậu Âu Dương, nể mặt tôi đi, chuyện hôm nay hãy bỏ qua đi nhé, câu lạc bộ chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu".

"Cái rắm ấy!", Âu Dương Tĩnh tức giận: "Cô là cái thá gì? Có Sở Dao ở đây, tôi sẽ nể mặt cô ta, cô chỉ là con chó của Sở Dao, dựa vào đâu mà tôi phải nể mặt cô?"

Vẻ mặt Đới Đình tái mét, nhưng cũng không nổi nóng, nói: "Cậu Âu Dương, vậy cậu muốn làm thế nào?"

"Tôi là hội viên của câu lạc bộ các người, bây giờ lại bị đánh trong câu lạc bộ, cô nói xem phải làm sao?", Âu Dương Tĩnh tức giận nói: "Đơn giản thôi, đánh cái tên họ Lý này cho tôi, đánh gãy tay gãy chân, nếu cô không làm được thì gọi Sở Dao tới, Sở Dao không làm được thì cô ta không có tư cách quản lý câu lạc bộ này, vẫn nên để cậu Sở tới quản đi!"

Đới Đình đang định nói thì bỗng có người nắm lấy vai cô ấy.

Cô ấy quay đầu lại, thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lý Dục Thần.

Không hiểu sao Đới Đình vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy có hy vọng.

Lý Dục Thần đi ngang qua cô ấy, tới trước mặt Âu Dương Tĩnh.

"Mày, mày muốn làm gì?"

"Vừa rồi mày nói muốn đánh gãy chân gãy tay tao đúng không?"

Lý Dục Thân đột nhiên đá vào đầu gối Âu Dương Tĩnh.

Một tiếng rắc vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tĩnh và tiếng thét chói tai của người phụ nữ anh ta dẫn tới đồng thời vang lên.

Âu Dương Tĩnh ngã xuống đất, chân đã bị bẻ gãy chín mươi độ.

Lý Dục Thần dẫm lên chân còn lại của anh ta, nói: "Tao cho mày một cơ hội để giữ lại cánh tay, gọi điện thoại bảo người mày quen tới, xem ai có thể cứu được mày".

Nói xong, anh dùng hơi dùng lực ở chân, một tiếng răng rắc lại vang lên, xương chân kia của Âu Dương Tĩnh cũng nứt ra.

Lý Dục Thần không thèm nhìn Âu Dương Tĩnh lấy một cái, chậm rãi trở lại chỗ ngồi.

Tất cả mọi người như hóa đá, không chỉ cơ thể chết lặng mà đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng. Hiện trường chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tĩnh.

Phải mất một lúc lâu Ngô Đại Minh mới phản ứng lại, đột nhiên phát hiện hai chân mình vẫn đang run lên, cứ như vừa rồi hai chân Lý Dục Thần cũng đá vào đùi anh ta vậy. Anh ta cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên.

Anh ta thầm mắng Hầu Thất Quý, lão Hầu khốn khiếp, giới thiệu một tên đại ma vương tới đây cũng không nhắc người ta chào hỏi trước!

Tiểu Trịnh bên cạnh cũng tim đập thình thịch, tuy rằng sợ hãi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hả giận, tên Âu Dương Tĩnh này thường ngày tới tay chân không sạch sẽ, thường xuyên động tay động chân với những nhân viên phục vụ xinh đẹp.

Tiểu Trịnh hận không thể đích thân dẫm lên hai chân anh ta, nhưng cô ấy lại không có lá gan này. Lúc lén nhìn lên Lý Dục Thần, cô ấy cảm thấy người này vô cùng đẹp trai, lại còn rất ngầu cho nên rất ngưỡng mộ Lâm Mộng Đình đi cùng anh.

Đới Đình cũng ngây người, cô ấy không ngờ Lý Dục Trần lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Đến khi tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tĩnh dừng lại, anh ta nằm ở đó, bắt đầu lấy điện thoại nhắn tin, Đới Đình biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Cô ấy lập tức lấy điện thoại gọi cho Sở Dao báo cáo chuyện xảy ra ở đây.

Còn Lý Dục Thần vẫn thản nhiên trở lại chỗ ngồi, đứng ngoài cuộc, dường như chuyện ở đây không có liên quan gì tới anh vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 201-205
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom