Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-70
Chương 66 Đừng nhắc đến bà ta, chỉ tổ làm ô uế miệng mình
Hứa Thâm Thâm bị động tác mờ ám của anh ta làm cho hoảng sợ, chợt cười nhìn cơ thể phía sau mình “Diệp tổng, nam nữ khác biệt.”
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm lại: “Gấp gáp phân rõ ranh giới với tôi như vậy ư?”
“Tất nhiên rồi, dù sao tôi cũng không tha cho Diệp gia.” Nụ cười của Hứa Thâm Thâm hờ hững: “Vì vậy Diệp tổng không nên thích tôi, tránh bị tôi làm tổn thương.”
“Vậy được, chúng ta tổn thương lẫn nhau.” Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nóng rực nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: “Anh dám làm tổn thương tôi, Anh Lệ sẽ đau lòng đấy.”
Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy bất ổn: “Thâm Thâm, hai câu nói của cô không câu nào là không nói đến anh ta, hay là cô động lòng rồi?”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Không được sao?”
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh thiết như nước của cô một lúc lâu, sau đó mới gật đầu hờ hững“Đương nhiên được, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông ưu tú.”
“Anh ấy ưu tú hay không tôi không biết, có điều tôi muốn tất cả mọi thứ của anh ấy.” Hứa Thâm Thâm trả lời trực bạch.
“Tôi thì không có sao?” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô đầy hứng thú.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Anh cũng có, nhưng tôi và Diệp gia không đội trời chung, anh có thể vì tôi mà cắt đứt liên quan với Diệp gia, vì tôi mà đưa em trai anh vào tù không?”
Diệp Tiêu Nhiên im bặt, tất nhiên anh ta không thể.
Anh ta gánh vác sự vinh quang và niềm kiêu hãnh của Diệp gia, anh ta có thể cưới cô, có thể giúp cô dạy dỗ Diệp Mạc Phàm. Nhưng không thể đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia, cũng không thể đưa em trai của mình vào tù được.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Cảm ơn về thiệp cưới nhé, tôi sẽ đi và sẽ chuẩn bị quà cưới cho anh.”
“Thâm Thâm.”Giọng điệu của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống: “Tôi hi vọng cô có thể đừng gây sự với họ, hãy để cho hôn lễ diễn ra thuận lợi có được không?”
Giờ thì Hứa Thâm Thâm đã hiểu, anh ta tới đây để dẹp yên cô.
“Sợ sao?” Hứa Thâm Thâm nở nụ cười xảo quyệt.
“Một chút.” Diệp Tiêu Nhiên thành thật, đứng phía sau Hứa Thâm Thâm còn có Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm nhếch khóe môi lên, đôi mắt nâu đẹp tựa hoa đào nhìn gương mặt ưu tú của Diệp Tiêu Nhiên: “Diệp tổng yên tâm, trước mắt tôi còn chưa đủ để tìm Diệp gia.”
Hàm ý là mục tiêu của cô chỉ có Bạch gia mà thôi.
Diệp Tiêu Nhiên cau hàng lông mày đen lại, không biết Hứa Thâm Thâm đang nghĩ gì.
Hứa Thâm Thâm cũng không muốn để cho người ta nhìn thấu mình.
-------
Không còn thời gian trì hoãn nữa, Hứa Thâm Thâm cầm bản hợp đồng lập tức đi tìm Nhiếp Tử San.
Nhiếp Tử San thấy cô đến vô cùng kinh ngạc.
“Cô đến nhanh thật đấy.” Nhiếp Tử San ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm cười hờ hững: “Tôi không thích dây dưa dài dòng khi làm việc, chuyện của cô tôi cũng đã vạch trần, Tông phu nhân cũng nên thực hiện cam kết.”
Khóe miệng Nhiếp Tử San có chút run rẩy: “Gấp gáp vậy sao?”
“Lẽ nào cô muốn nuốt lời?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
Diệp Tử San nhận lấy bản hợp đồng trong tay cô, nhìn lướt qua rồi đặc biệt xem chữ số trên đó: “Cô tăng lợi nhuận lên 10%?”
“Tôi đã cung cấp đầy đủ hết những yêu cầu mà cô muốn, cái này tôi cũng đã rất cân nhắc rồi.” Hứa Thâm Thâm lại cười hờ hững.
“Hứa Thâm Thâm, cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng chẳng tốt đẹp gì.” Nhiếp Tử San bỗng nhiên cảm thấy hối hận.
Hứa Thâm Thâm bật cười thành tiếng: “Quên nói với cô, trong phòng làm việc của anh Lệ cũng có hệ thống giám sát, nếu như tôi nhắc nhở anh ấy một tiếng, chắc cô cũng không muốn xem cái cảnh tượng không nên xem đâu nhỉ?”
Đôi mắt hạnh của Nhiếp Tử San trầm xuống không nói được lời nào.
“Tôi còn có thể đưa cái bản ghi âm quay lén này cho Tông gia, lúc ấy cô sẽ gặp hậu quả gì nhỉ?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa Thâm Thâm, đừng nên dùng cái đó đối phó với tôi.”
“Cô cũng có cái gì đó đặc biệt thì tôi mới dùng cái cách đối đãi đặc biệt này chứ, đúng không?” Hứa Thâm Thâm thờ ơ cười như không cười.
“Quần Trầm cưng chiều cô cũng chỉ có giới hạn thôi.” Nhiếp Tử San gằn giọng nói.
“Tôi biết, nhưng thời gian của tôi còn rất dài, hiện tại tôi vẫn tạm yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc.” Hứa Thâm Thâm tiếp tục cười, đôi mắt đẹp đen nháy ánh lên.
Mặc dù Nhiếp Tử San cực kì tức giận nhưng chẳng còn cách nào khác.
Cô ta buồn bực nhìn Hứa Thâm Thâm, sau đó cầm bút kí lên trên bản hợp đồng.
Hứa Thâm Thâm cực kì vui vẻ, vậy là cô đã có được sự hợp tác đầu tư với công ty Lập Đức, bây giờ trong tay cô còn có cả sự hợp tác của tập đoàn Lệ Thị, lần nay cô sẽ càng có tiếng nói hơn trong công ty.
Bước tiếp theo, cô muốn đuổi thẳng Diệp Mạc Phàm ra khỏi công ty.
“Cảm ơn cô.” Hứa Thâm Thâm nhận lại bản hợp đồng, nụ cười vô cùng hài lòng.
“Hứa Thâm Thâm, Quân Trầm sẽ không cưng chiều cô mãi được đâu, cô trắng trợn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ấy phản lại.” Nhiếp Tử San khó chịu nhìn Hứa Thâm Thâm, đôi mắt khẽ rung lên.
“Cảm ơn lời khuyên của cô, nhưng tôi không quan tâm.” Hứa Thâm Thâm nói vậy nhưng cũng để lời nói của cô ta ở trong lòng.
Nhiếp Tử San lại nheo mắt nhìn Hứa Thâm Thâm lần nữa rồi quay người rời đi với vẻ mặt hung ác.
----
Ngày mai Diêu Tuyết Lệ sẽ đi sang Đức.
Hứa Thâm Thâm đặc biệt xin Lệ Quân Trầm cho nghỉ một ngày, buổi sáng đến biệt thự Hứa gia thu dọn quần áo, buổi chiều lại cùng Diêu Tuyết Lệ đến bệnh viện.
Diêu Tuyết Lệ thấy cô đến cực kì vui vẻ, cầm chặt tay cô không nỡ rời, lo lắng dặn dò cô đủ thứ.
“Mẹ, con không phải là trẻ con nữa.” Hứa Thâm Thâm cau mày: “Mẹ cứ yên tâm đi Đức, chờ đến lúc mẹ trở lại thì tất cả mọi chuyện sẽ lại tốt như trước.”
“Nhưng lần này mẹ đi tận nửa năm.” Trong lòng Diêu Tuyết Lệ không an tâm, luôn cảm thấy sẽ có gì đó không tốt xảy ra. Thậm chí bà còn có loại dự cảm, bà cảm thấy sau khi mình trở về sẽ không được gặp cô nữa. Loại cảm giác này khiến cho bà cảm thấy sợ mà không nỡ rời xa.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Mẹ, khi nào rảnh con sẽ sang Đức gặp mẹ mà.”
Diêu Tuyết Lệ hít một hơi, đưa tay vén mái tóc Hứa Thâm Thâm ra sau tai cô “Thâm Thâm, có chuyện gì thì con nhất định không được chịu đựng một mình. Công ty mất thì cũng đã mất rồi, mẹ và ba con chỉ hi vọng con được hạnh phúc.”
“Mẹ, mẹ thật sự không nên nói dài dòng như thế.” Hứa Thâm Thâm cười, trêu trọc: “Trước đây chẳng phải mẹ không thích nói lải nhải dài dòng sao?”
Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Khi đó còn có ba con thay hai mẹ con ta chống chọi đỡ chắn, mẹ không biết hóa ra cái thế giới này dù chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp và bình thường thôi cũng đã rất khó.”
“Mẹ à, bây giờ mẹ cũng không cần lo lắng, sụp đổ rồi thì con sẽ thay mẹ đỡ lấy.” Hứa Thâm Thâm trầm tĩnh.
Hốc mắt Diêu Tuyết Lệ đỏ lên, bà nhìn Hứa Thâm Thâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau bà mới lên tiếng: “Thâm Thâm, đã hai mươi hai năm rồi, con nói cho mẹ xem, con đã bao giờ nghĩ đến mẹ ruột của con chưa?”
Nhắc tới mẹ ruột của mình, sắc mặt Hứa Thâm Thâm liền sầm lại.
“Đang yên đang lành mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Đối với con bà ta chỉ là một người xa lạ, con không biết tên bà ta, không biết hình dáng bà ta ra sao cũng không biết bà ta ở nơi nào. Con chẳng hề có cảm giác gì với bà ta cả.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
Diêu Tuyết Lệ mím môi: “Nếu như con muốn gặp mẹ con, mẹ...”
“Mẹ!” Giọng nói Hứa Thâm Thâm trở nên nghiêm túc: “Cả đời này con không hề muốn gặp lại cái người đã vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Mẹ cũng đừng nhắc đến bà ta, chỉ tổ làm ô uế miệng mình.”
Hết chương 66.
Chương 67 Tôi chờ anh
“Thâm Thâm...” Từ trước đến nay Diêu Tuyết Lệ chưa từng nghĩ đến chuyện Hứa Thâm Thâm lại hận mẹ ruột của mình như vậy.
“Mẹ! Cái gì con cũng không muốn, nhất là những lời này con không muốn nghe, thời gian không còn nhiều nữa, con xuống nhà ăn dưới lầu mua cơm tối rồi quay lại nha.” Nói xong Hứa Thâm Thâm liền đứng dậy quay người bước đi.
Hứa Thâm Thâm vừa đi, Diêu Tuyết Lệ thở dài một hơi, bà lắc đầu bất đắc dĩ, tâm trí có chút mờ mịt.
“Hứa phu nhân, lâu rồi không gặp.” Chung Ngưng nhìn Hứa Thâm Thâm đi ra mới bước đến.
Diêu Tuyết Lệ nghe thấy giọng nói của cô ta, toàn thân rùng mình, bà quay đầu nhìn ra cửa, đồng tử bỗng nhiên thu hẹp lại: “Là cô.”
“Hóa ra bà vẫn còn nhận ra tôi.” Chung Ngưng nở nụ cười chế giễu, cô ta đưa tay sờ lên gương mặt mình: “Dung mạo của tôi thay đổi nhiều như vậy, thị lực của Hứa phu nhân cũng không tệ.”
“Cô về đây làm gì?” Âm giọng của Diêu Tuyết Lệ trở nên nghiêm khắc: “Tôi cảnh cáo các người không được phép quấy rầy Thâm Thâm!”
“Hứa phu nhân à, bà không cảm thấy bà đang rất ích kỉ sao? Bà đã có được tình cảm mẫu tử trong hai mươi hai năm, nhưng bà quên mất có một người vẫn đang cô đơn lẻ loi nhớ thương con gái mình sao?” Chung Ngưng nở nụ cười hờ hững
“Là bà ta ruồng bỏ chồng và con gái mình, tôi không có cướp của ai cả.” Diêu Tuyết Lệ hùng hồn nhìn Chung Ngưng: “Cô đi nói với người đàn bà kia rằng muốn nhận Thâm Thâm thì tự mình đến mà nhận.”
“Bà rõ ràng biết bà ấy sẽ không đến.” Ngữ khí của Chung Ngưng sâu thẳm: “Hơn nữa thân phận của bà ấy cũng không cho phép có con ngoài giá thú.”
“Con ngoài giá thú?” Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Thâm Thâm không phải là đứa con ngoài giá thú!”
“Xin lỗi, tôi dùng nhầm từ.” Chung Ngưng không ngờ Diêu Tuyết Lệ sẽ bảo vệ Hứa Thâm Thâm như vậy, xem ra bà ta cũng không phải hư tình giả ý.
“Cả cuộc đời của Thâm Thâm vừa mới bắt đầu đã rất khó khăn rồi, cô có biết đứa trẻ ấy khổ như thế nào không?” Diêu Tuyết Lệ vừa nói đến Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt đã ngập tràn sự đau lòng: “Khi Thâm Thâm đổ bệnh, ven máu trên cánh tay con bé không thể tìm thấy nên con bé phải chịu để mũi kim tiêm cắm lên da đầu.”
Trong tim Chung Ngưng ngừng đập một nhịp.
Diêu Tuyết Lệ tiếp tục nói: “Khi Hứa Thâm Thâm sốt cao như thế thì mẹ ruột con bé đang làm gì? Bà ta đang cầm tay một tên đàn ông, khoe khoang tất cả tiền của mà ông ta cho.”
“Bà ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình.” Chung Ngưng trả lời không chút ngập ngừng.
“Bà ta muốn nhận Thâm Thâm tôi không cấm, nhưng nhất định bà ta phải cho Thâm Thâm một danh phận, nếu không tôi sẽ quay lại và không nhẫn nhịn nữa đâu.” Diêu Tuyết Lệ lạnh lùng.
Chung Ngưng nhíu mày: “Được thôi, tôi sẽ nói lại với bà ấy.”
Nói xong cô ta mau chóng rời đi, sợ mình sẽ chạm phải mặt Hứa Thâm Thâm.
Vừa đi đến góc tối của hành lang, Chung Ngưng liền lấy điện thoại gõ một dãy số rồi đưa lên tai nghe.
“Mẹ, con đã gặp Diêu Tuyết Lệ.” Âm giọng Chung Ngưng có chút trầm trầm.
“Tình hình sao rồi?” Giọng nói của người đầu bên kia nghe rất trầm tĩnh, cảm giác là đây là một người cực kì cao quý.
“Diêu Tuyết Lệ rất bảo vệ Thâm Thâm, nhưng bà ta từ chối không để cho chúng ta đưa Thâm Thâm đi, bà ta muốn mẹ ruột của cô ta đích thân đến.” Chung Ngưng trầm lại.
“Mẹ không rảnh, mẹ sắp phải tiếp tục quay phim rồi.” Đối phương vẫn lạnh lùng như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Chung Ngưng không dám nói gì nữa, cô ta tắt điện thoại đi rồi một mình tựa lưng lên tường tự hỏi.
Thật ra cô ta cũng không biết mẹ nghĩ gì mà lại nhận lại Thâm Thâm, nhưng lại cạn tình như vậy.
Lẽ nào Thâm Thâm không phải là con gái ruột của mẹ?
------
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Hứa Thâm Thâm ra sân bay tiễn Diêu Tuyết Lệ.
Trên xe cứu thương, Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm dặn dò: “Thâm Thâm, nhớ chăm sóc bản thân tốt nhé!”
“Mẹ à, mẹ yên tâm.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Con sẽ bình an chờ mẹ về mà.”
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, đôi mắt âu yếm nhìn cô.
Dung mạo đứa trẻ này càng ngày càng giống người đó, không biết người đó có nhận ra hay không.
Đến sân bay, Hứa Thâm Thâm nhìn nhân viên chăm sóc đẩy xe đưa Diêu Tuyết Lệ lên máy bay.
Đợi máy bay cất cánh rồi cô mới thở dài một hơi.
“Rốt cuộc có thể tung đại quyền cước rồi nhỉ?” Lệ Quân Trầm lặng lẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm đổi thành nụ cười rất nhanh: “Đúng vậy.”
“Tim chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên u ám.
“Tôi tin rằng anh Lệ sẽ không thờ ơ đứng ngoài nhìn.” Không biết tại sao mà cô càng ngày càng có niềm tin như vậy.
Lệ Quân Trầm dơ tay khẽ nhéo má cô “Nhỡ đâu tôi không cần cô nữa thì sao?”
“Anh muốn phản bội giao ước?” Hứa Thâm Thâm giả bộ kinh ngạc, thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, cô hồ li tinh này thật sự muốn ăn anh sạch sẽ sao?
“Tôi sẽ đi xa mấy ngày.” Lệ Quân Trầm hờ hững nói: “Một mình cô ở nhà phải ngoan ngoãn đấy.”
“Anh ra nước ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Lát nữa sẽ đi luôn.”
“Sao anh gấp vậy?” Hứa Thâm Thâm sững sờ một chút.
Lúc trước anh không có nói với cô, trong lòng cô thầm oán hận, anh cũng chẳng để cho cô chuẩn bị tâm lý gì.
Hứa Quân Trầm giang vòng tay ôm cô vào lòng: “Hứa Thâm Thâm, cô mà dám làm gì bừa thì lúc về xem tôi xử lí cô như thế nào!”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Tôi không dám đâu.”
Lệ Quân Thầm từ từ buông cô ra.
Lúc này Bùi Triết đi tới nói: “Lệ tổng, thủ tục đã làm xong rồi, giờ chỉ cần anh đến là xuất phát.”
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm đang vùi trong lồng ngực mình, giọng điệu trở nên lắng xuống: “Còn muốn gì sao?”
Hứa Thâm Thâm suy nghĩ một lúc: "Nhớ về sớm.”
Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Đợi tôi nhé!”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Vậy anh Thuận lợi bình an nhé!”
Lệ Quân Trầm nhìn đôi mắt đen láy của cô, không kìm được ôm cô rồi hôn lên môi cô một cách hung hãn.
Bùi Triết biết điều quay đi chỗ khác.
Lệ Quân Trầm đi rồi.
Hứa Thâm Thâm đứng trong sảnh lớn nhìn máy bay cá nhân của anh cất cánh, tinh thần cảm thấy thật ảm đạm.
“Lại là cô!” Nhiếp Văn Du xuất hiện đằng sau Hứa Thâm Thâm, trong giọng nói mang theo sự kinh thường.
Hứa Thâm Thâm không thèm quay đầu lại, cửa kính trước mặt cũng hiện lên hình dáng khinh mạn của Nhiếp Văn Du, cô cười hờ hững: “Trái đất thật là tròn nhỉ?”
“Cô đến tiễn Lệ Quân Trầm sao? Anh ấy bay cùng chuyến với chị tôi đấy.” Nhiếp Văn Du cố ý nói.
Nhiếp Tử San cũng đi sao?
Hai người họ đi cùng nhau?
Hứa Thâm Thâm giả bộ không quan tâm hỏi: “Thật sao? Thật trùng hợp.”
“Không khéo Lệ Quân Trầm đi Mỹ vì muốn giúp chị tôi xử lí chuyện của Tông gia đấy, anh ấy không cho cô đi cùng sao?” Nhiếp Văn Du nhìn Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt có chút đắc ý: “Cũng đúng, hai người họ vốn dĩ là một đôi, cho nên chuyện của họ không cần có cô nhúng vào.”
Hứa Thâm Thâm cười thờ ơ: “Vậy tại sao cô lại nói cho tôi những điều này?”
Nhiếp Văn Du thoáng sửng sốt, phản bác lại: “Là vì tôi muốn cô biết khó mà lui, hai người họ quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ hạnh phúc tận hưởng những điều mà Lệ Quân Trầm đem đến cho tôi.” Hứa Thâm Thâm kiêu ngạo không chịu thua.
Nhưng trong lòng cô biết một điều rất rõ ràng: Cô đã thua cuộc rồi.
Cô không thể nhìn thấu Lệ Quân Trầm, thật ra là vì anh ấy không muốn để cô nhìn thấu.
Nếu so Nhiếp Tử San với cô thì cô ta tốt hơn cô gấp bội lần.
Hết chương 67.
Chương 68 Câu dẫn anh, có thể đạt được mục đích
Từ sau khi Hứa Thâm Thâm chọn con đường muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được, cô cũng hiểu rõ địa vị của mình.
Cô không còn là một thiên kim tiểu thư cao quý thậm chí còn không bằng một cô gái bình thường xuất thân tầm thường nhưng sạch sẽ.
Nhưng nếu đã là con đường mình lựa chọn, cô vẫn sẽ đi tiếp mà không chùn bước.
Không có đường rút lui, cô cũng sẽ không do dự.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, xoay người rời đi.
Tiễn Diêu Tuyết Lệ đi rồi, giờ Lệ Quân Trầm cũng không có đây, Hứa Thâm Thâm cảm thấy có một mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Vì muốn mặc kệ cảm giác buồn bã này đi, cô quyết định quay về công ty nỗ lực làm việc.
Cô mới tới công ty không bao lâu thì có người tới gần phòng làm việc.
Người này đúng là Nguyễn Thanh Uyển.
Hứa Thâm Thâm không kinh ngạc chút nào. Thật ra Nguyễn Thanh Uyển đã sớm xuất hiện, sau đó bà ta sẽ diễn tiết mục: "Tôi cho cô tiền rời bỏ con trai tôi."
"Bạch phu nhân cố ý né tránh Lệ tiên sinh sao?" Hứa Thâm Thâm không đứng lên, cô ngồi trên ghế cười như không mà liếc nhìn bà ta.
Nguyễn Thanh Uyển có cảm giác bị người ta nhìn thấu, trong lòng có chút không thoải mái.
Ở trong mắt bà ta, Hứa Thâm Thâm chỉ là một con nhóc chưa trải sự đời nhưng mà bị một người mình xem thường nhìn thấu, đương nhiên bà ta thấy khó chịu.
"Tôi muốn tới thì tới." Nguyễn Thanh Uyển kiêu ngạo trả lời.
Thật ra là do Nhiếp Tử San báo cho bà ta biết mình sẽ cùng đi Mỹ với Lệ Quân Trầm mấy hôm nên lúc này bà ta mới xuất hiện.
Ở trong lòng Nguyễn Thanh Uyển, Nhiếp Tử San thích hợp với Lệ Quân Trầm hơn là Hứa Thâm Thâm.
Quan trọng nhất chính là Nhiếp Tử San không có địch ý sâu như vậy với Bạch gia.
"Cô thì đã làm ra chuyện tốt gì!?" Ngữ điệu Nguyễn Thanh Uyển nghiêm khắc: "Cô khiến cho mặt Viện Viện bị thương, khiến tôi ở Bạch gia rất khó sống!"
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Bà chỉ trích tôi?"
"Nói nhảm!" Nguyễn Thanh Uyển càng thêm nghiêm túc nhìn Hứa Thâm Thâm: "Nếu không phải Quân Trầm che chở cho cô thì sao cô có thể bốn bề yên tĩnh mà ngồi ở chỗ này!"
"Bà có tư cách gì?" Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ hoang mang, không nhanh không chậm nhìn Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển nhất thời nghẹn lời, khí thế lập tức yếu đi.
Bà ta làm gì có tư cách chất vấn cô.
"Nếu như tôi là con dâu mà Lệ tiên sinh hỏi cưới đàng hoàng, bà cũng không có tư cách dạy dỗ tôi. Suy cho cùng thì anh ấy cũng không nhận bà là mẹ." Hứa Thâm Thâm châm chọc cười: "Cho nên bà có tư cách gì mà quản tôi? Không phục thì có thể ra tòa kiện tôi."
"Cô quá kiêu ngạo!" Nguyễn Thanh Uyển bị cô làm cho tức giận đến mức đầu cũng phải nổ.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Thật sự không hiểu nổi các người. Lúc trước Diệp gia, Bạch gia không phải là cũng dùng rất nhiều thủ đoạn để cướp lấy tập đoàn Hứa thị sao. Nếu như tôi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thì làm sao bọn họ có thể giả bộ làm người tốt tới chỉ trích tôi? Đối nhân xử thế thật tốt nha."
Nguyễn Thanh Uyển khẽ cắn môi: "Hứa Thâm Thâm, cô đừng có đắc ý. Ngược lại, tôi muốn nhìn xem bộ dạng của cô khi không có Quân Trầm sẽ như thế nào!"
Hứa Thâm Thâm nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Lần này Nguyễn Thanh Uyển không có được lợi lộc gì, bà ta tức giận xoay người đi.
Nguyễn Thanh Uyển đi từ trong phòng làm việc của Hứa Thâm Thâm ra, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Tôi đã nói với cô ta, thái độ quá kiêu ngạo, nhất định phải cho cô ta biết tay!"
Không biết đối phương nói với Nguyễn Thanh Uyển cái gì, bà ta hơi kinh ngạc: "Cô để Tông Tranh Vanh dây dưa vào? Thằng bé đó sẽ không dễ mắc câu vậy chứ?"
"Cái này bà không cần lo lắng, Tông Tranh Vanh vô cùng thích Hứa Thâm Thâm, hắn sẽ không phát hiện đâu. Tôi là chị dâu hắn, sống với hắn mấy năm rồi nên rất rõ ràng." Nhiếp Tử San lạnh lùng nói.
Nguyễn Thanh Uyển do dự một chút: "Được, cô có thể giữ lại Trầm Quân được mấy ngày?"
"Nhiều nhất là 3 ngày." Đôi mắt đen của Nhiếp Tử San hiện lên tia lạnh lẽo: "Cho nên các người hành động nhanh lên một chút."
"Được, tôi biết rồi." Nói xong, Nguyễn Thanh Uyển cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên cho Hứa Thâm Thâm biết tay như thế nào.
-- Hôm sau.
Tại hội nghị cổ đông.
Hứa Thâm lấy thành tích của mình ra khiến cho những người trước kia phản đối cô ngậm miệng lại.
Mắt Diệp Mạc Phàm đầy ghen ghét. Anh ta không nghĩ rằng cô thật sự có chút tài năng, ngay cả công ty đầu tư Lập Đức cũng có thể thu phục được.
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Thâm Thâm, cười lạnh: "Nếu năng lực của Hứa tổng mạnh như vậy thì việc đàm phán với tập đoàn Hoàn Vũ cùng giao cho cô vậy."
Hứa Thâm Thâm chẳng qua là dựa vào Lệ Quân Trầm mới thu phục được công ty đầu tư Lập Đức. Ngược lại, anh ta muốn nhìn xem cô có thể thu phục tên háo sắc ở bên tập đoàn Hoàn Vũ kia không.
Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, Chu Minh Sâm là tên háo sắc, cái này ai cũng rõ.
Bộ dạng cũng vô cùng xấu.
Hứa Thâm Thâm biết Diệp Mạc Phàm cố ý khiến cô khó xử, nhưng cô lại nhàn nhã cười: "Được nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Diệp Mạc Phàm hỏi.
"Nếu tôi đàm phán thành công thì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị sẽ do tôi làm." Giờ cô chỉ là một phó tổng giám đốc, điều đó là chưa đủ.
Diệp Mạc Phàm kinh ngạc nhìn cô. Hứa Thâm Thâm đang từng chút lấy lại tập đoàn Hứa Thị, lần này cô chuẩn bị động thủ với mình sao?
"Thâm Thâm, tôi nghĩ. . ." Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên mở miệng, anh ta không muốn để Hứa Thâm Thâm đi.
"Diệp tổng, việc này tôi đã quyết, chỉ cần Diệp tổng đồng ý, tôi sẽ đi." Mắt đào hoa đen nhánh của Hứa Thâm Thâm lóe lên, mang theo tia châm chọc nhìn Diệp Mạc Phàm.
Diệp Mạc Phàn đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không đáp ứng thì về sau khó có thể thuyết phục người khác.
Nhưng mà nếu đáp ứng, lỡ Hứa Thâm Thâm thành công thì anh ta ở tập đoàn Hứa Thị sẽ chẳng còn chút địa vị nào.
Lúc trước, Diệp Mạc Phàm tới tiếp quản tập đoàn Hứa thị chính là vì chứng mình năng lực của mình không kém gì anh trai. Nhưng mà hiện tại lại bị một Hứa Thâm Thâm ngăn cản, có vẻ quá vô năng rồi.
Trong đầu Diệp Mạc Phàm cứ xoay tròn cho nên nhìn vẫn còn lưỡng lự, phân vân.
Hứa Thâm Thâm cười khinh miệt, không nói gì.
Diệp Mạc Phàm bị nụ cười của Hứa Thâm Thâm làm cho cả người không thoải mái, anh ta nhíu mày: "Được, tôi đồng ý, cô có thể ký tên đăng ký!"
"Được." Hứa Thâm Thâm lộ ra chút tươi cười bắt buộc, đây là do Diệp Mạc Phàm tự tìm đến!
Sau khi hội nghị chấm dứt, Diệp Tiêu Nhiên tìm Hứa Thâm Thâm.
"Chu Minh Sâm là người như thế nào hẳn cô đã biết." Diệp Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng.
"Tôi biết chứ." Hứa Thâm Thâm khẽ cười.
"Nếu Chu Minh Sâm là chính nhân quân tử, tôi thực sự sẽ không tự tin nhưng mà Chu Minh Sâm chỉ là một tên háo sắc, tới lúc đó sẽ đơn giản hơn nhiều."
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày.
"Chẳng lẽ Diệp tổng cảm thấy tôi sẽ dùng thân thể quyến rũ Chu Minh Sâm?" Hứa Thâm Thâm dừng chân, nhướng mày nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên không đáp lại nhưng ánh mắt đã nói rõ hết tất cả.
Nét mặt của Hứa Thâm Thâm vui cười như hoa: "Cho nên anh thật đúng là không biết tôi. Nếu tôi muốn vị trí tổng tài tập đoàn Hứa thị thì tôi nên trực tiếp quyến rũ anh không phải sẽ tốt hơn sao. Vậy nên để đối phó với Chu Minh Sâm, tôi không cần phải tự hy sinh bản thân."
"Nếu như cô muốn tập đoàn Hứa thị, vì sao không quyến rũ tôi?" Diệp Tiêu Nhiên thâm sau hỏi.
"Bởi vì quyến rũ được Lệ Quân Trầm, tôi cũng có thể đạt được mục đích." Hứa Thâm Thâm trả lời.
*****
Hết chương 68.
Chương 69 Em rất nhớ anh
Chạng vạng, Hứa Thâm Thâm gọi điện thoại cho Chu Minh Sâm.
Chu Minh Sâm hẹn gặp mặt với cô ở một nhà hàng.
"Chú Chu, lâu rồi không gặp." Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, cười chào hỏi.
Chu Minh Sâm nhếch miệng cười: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp."
Hứa Thâm Thâm nhìn đỉnh đầu càng ngày càng trọc của ông, thở dài: "Chú Chu, dáng vẻ của chú vẫn vậy."
Chu Minh Sâm hơi ngượng ngùng xoa đỉnh đầu mình: "Cháu cũng đừng cười nhạo chú. Sao hôm nay lại đột nhiên gọi điện tới vậy, chú thật sự ngạc nhiên."
"Việc làm ăn ở phía nam Phúc Kiến càng ngày càng tốt hả chú?" Hứa Thâm Thâm cong mi hỏi.
"Nhờ phúc của cháu, từ khi hai nhà máy bên tập đoàn Lệ thị và tập đoàn Diệp thị xảy ra xung đột đã rất thuận lợi cho chú. Dì Chu của cháu còn muốn để chú cảm ơn cháu nữa." Chu Minh Sâm cười nói.
Thật ra vụ việc nhà máy phía nam Phúc Kiến lúc trước là do Hứa Thâm Thâm và Chu Minh Sâm cùng nhau lén lút phá rối ở sau lưng. Nếu không sao Hứa Thâm Thâm không ra khỏi cửa có thể biết nhiều như vậy.
Hai người đều có những gì họ muốn, chẳng qua là trước mặt người ngoài thì giả bộ không quen biết thôi.
"Chú Chu, chú vẫn sợ vợ như vậy." Hứa Thâm Thâm cười.
"Cháu cũng đừng nói ra. Bên ngoài ai cũng nói chú là lão già háo sắc, dì Thẩm của cháu nghe thấy một lần là đánh chú một lần, cuộc sống này thật khó sống quá." Chu Minh Sâm tỏ vẻ buồn bã.
"Vậy chú cũng không cần làm khó họ." Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ.
"Chú cho người ta xem kỹ năng thôi. Mỗi lần gọi mấy cô gái ấy tới phòng làm việc, chú thật sự chẳng làm gì cả mà mấy cô gái đó cứ sợ chú vô cùng." Chu Minh Sâm còn bất đắc dĩ hơn cả Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm vô cùng hiểu Chu Minh Sâm.
Giống như cô vậy, lớn lên quá xinh đẹp nên bị người ta dán vô số cái mác.
Chu Minh Sâm cũng như vậy, háo sức gì đó đều là lời đồn cả, bí mật là ông rất sợ vợ.
"Chú Chu, lần này cháu muốn cùng chú nói chuyện làm ăn." Hứa Thâm Thâm quay lại chuyện chính, lấy một phần hiệp ước từ trong túi xách ra: "Chú xem chút đi."
Chu Minh Sâm thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc xem qua.
Sau vài phút, ông ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Cháu cho chú lợi nhuận nhiều như vậy?"
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Coi như là báo đáp ân tình của chú Chu. Hiện giờ cháu đã có tập đoàn Lệ thị và công ty đầu tư Lập Đức hợp tác rồi, lợi nhuận thu về còn nhiều hơn lợi nhuận của cháu cho chú."
Cô nói thật, không giấu diếm.
Chu Minh Sâm gật đầu: "Chú có nghe rồi, không thể nghĩ rằng công ty đầu tư Lập Đức đứng nhất sẽ hợp tác với tập đoàn Hứa thị."
"Cũng nhờ mượn hào quang của Lệ Quân Trầm thôi." Hứa Thâm Thâm vô cùng rõ ràng chuyện là như thế nào.
Chu Minh Sâm đã sớm nghe thấy mấy chuyện của Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm, ông hơi khổ sở: "À, lúc trước chú đã khuyên ba cháu là gả cháu cho con trai chú nhưng ông ấy không vui. Nó hơi béo hơi xấu xíu thôi chứ nó là người tốt."
Hứa Thâm Thâm không nhịn được mà cười.
Con trai Chu Minh Sâm và Hứa Thâm Thâm cũng coi như thanh mai trúc mã nhưng mà do anh lười lại tham ăn nên bị ba cô ghét bỏ.
"Lâu rồi cháu không gặp Chu Lang, cậu ấy có khỏe không?" Hứa Thâm Thâm cười hỏi.
"Trong quân đội có gì mà không tốt, chỉ vừa gầy vừa đen thôi." Nhắc đến con trai mình, mặt Chu Minh Sâm tràn đầy tự phụ tươi cười: "Mai thằng bé về rồi, con muốn gặp nó không?"
Hứa Thâm Thâm khẽ lắc đầu: "Không cần đâu. Khó khăn lắm cậu ấy mới về được, nên để cậu ấy ở cùng ba mẹ nhiều hơn."
Chu Minh Sâm gật đầu: "Thâm Thâm, con là đứa trẻ hiểu chuyện, chú và dì Chu của con đều biết. Lúc trước, nếu không phải con chú ý thì tập đoàn Hoàn Vũ cũng phải đóng cửa, hiệp ước này chú và con ký!"
Nói xong, ông lấy bút ký tên xuống hiệp ước.
Hứa Thâm Thâm rất vui vẻ, hiện giờ mọi chuyện cần thiết cô đều đang nắm chắc.
Sau đó hai người ăn bữa tối, vừa cười vừa nói đi khỏi nhà hàng.
Chu Minh Sâm nhớ ra cô không có xe liền nói: "Lên xe đi, chú đưa cháu về."
Hứa Thâm Thâm không từ chối, gật đầu đồng ý.
Hai người không biết rằng từ lúc họ cười nói đến khi Hứa Thâm Thâm lên xe đã bị người ta chụp được.
-- Hứa Thâm Thâm trở lại biệt thự Danh Sơn, cô tắm nước nóng trước sau đó lên giường nghịch điện thoại.
Cô vô cùng hưng phấn, nghĩ đến bộ dạng cứng đờ của Diệp Mạc Phàm vào ngày mai liền thấy thật vui vẻ.
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Lệ Quân Trầm qua WeChat.
"Mai mấy giờ anh về?"
Hai ngày nay Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đều liên lạc qua WeChat nhưng hầu như là cô chủ động nhắn, Lệ Quân Trầm luôn trả lời rất ngắn gọn.
"Buổi chiều, 7 giờ." Lệ Quân Trầm nhắn lại.
Tuy không về sớm nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn rất vui.
"Tôi mới phát hiện hóa ra giường nhà anh lớn lắm đó." Hứa Thâm Thâm lật người một cái trên giường.
Qua vài phút, Lệ Quân Trầm hỏi: "Chẳng lẽ lúc chúng ta lăn giường, cô không phát hiện?"
Hứa Thâm Thâm dừng lại một chút, đây hẳn là tin nhắn dài nhất của Lệ Quân Trầm nhắn cho cô.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên: "Lệ tiên sinh, anh thật sự không đứng đắn."
"Hứa Thâm Thâm, nếu tôi đứng đắn một chút, hiện giờ cô có thể nằm trên giường tôi sao?" Lệ Quân Trầm tà ác trả lời.
Hứa Thâm Thâm nghẹn lời, không biết nên nhắn lại thế nào.
"Đêm đã khuya, ngủ ngon." Cô quyết định ngủ.
Qua một lúc lâu, Hứa Thâm Thâm chờ không thấy Lệ Quân Trầm nhắn lại, có hơi cô quạnh.
"Lệ tiên sinh, không nên vui đến mức quên cả trời đất."
Vui quên cả trời đất?
Lệ Quân Trầm đang mở hợp nhìn thấy mấy chữ này là có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhăn u oán của Hứa Thâm Thâm.
Đi hai ngày, anh cũng không nghĩ tới mình sẽ nghĩ về cô nhiều như vậy.
Anh nghĩ về cô rất nhiều.
Bất tri bất giác, khóe miệng Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười.
Những người khác đang họp đều ngây ngẩn cả người. Cảm giác Lệ Quân Trầm dành cho bọn họ luôn là cảm giác nghiêm túc vô cùng, ít nói ít cười, là người hung ác nham hiểm lại lạnh lùng, rốt cuộc cái gì khiến anh lộ ra ý cười ôn nhu như vậy?
"Quân Trầm?" Nhiếp Tử San cố gắng nhắc nhở anh.
Lệ Quân Trầm thu liễm ý cười lại, lạnh lùng nhìn mọi người: "Tiếp tục."
Nhiếp Tử San nhíu mày. Cô ta biết nhất định là Hứa Thâm Thâm nhắn tin cho Lệ Quân Trầm.
"Hứa Thâm Thâm, cô có nhớ tôi không?" Cuối cùng, Lệ Quân Trầm hỏi cô.
Hứa Thâm Thâm nhận được tin nhắn, cô ngồi dậy, trên mặt lộ ra hạnh phúc mà tươi cười: "Có, em rất nhớ anh."
Sau khi nhắn lại, cả người cô chui vào trong chăn, vô cùng xấu hổ.
Lệ Quân Trầm nhận được tin nhắn, anh nhắn lại cho cô rất nhanh: "Ngày mai tôi sẽ cố về sớm một chút, cô mau ngủ đi, nếu không thì sao ngày mai có tinh lực để nghênh đón mưa rền gió dữ của tôi?"
Hứa Thâm Thâm nhìn tin nhắn, khóe miệng run rẩy kịch liệt. Thật ra, Lệ Quân Trầm mới là tên háo sắc.
Cô quyết định không nhắn lại, đi ngủ luôn.
Bên kia, Lệ Quân Trầm đợi rất lâu mà không thấy cô nhắn lại, không biết vì sao mà đáy lòng có chút mất mát, rất muốn nhìn thấy cô thật nhanh.
-- Hôm sau, nhìn qua vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rạng rỡ, cả người vô cùng vui vẻ.
Có thể nhìn Diệp Mạc Phàm cứng đờ người là một chuyện quan trọng nhưng quan trọng nhất chính là Lệ Quân Trầm trở về.
Sáng sớm, sau khi tới công ty, Hứa Thâm Thâm trực tiếp đi tới phòng làm việc của Diệp Mạc Phàm.
Hôm nay, Diệp Tiêu Nhiên cũng ở đó.
Tập đoàn Hứa thị thoáng cái đã đàm phán được hai hạng mục lớn, đương nhiên anh ta phải qua kiểm tra.
Hứa Thâm Thâm để hiệp ước trong tay lên bàn, tươi cười lạnh lùng nhìn hai người.
*****
Hết chương 69.
Chương 70 Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa
“Đây là cái gì?” Diệp Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
“Tự anh không biết nhìn sao?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
Diệp Tiêu Nhiên cầm lấy bản hợp đồng, sau khi xem xong, trên mặt anh ta không giấu được sự kinh ngạc: “Đây là hợp đồng ký kết của tập đoàn Hoàn Vũ?”
“Đúng vậy.” Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Chu Minh Thâm đã ký tên, Diệp thiếu gia nhường lại vị trí.”
Diệp Mạc Phàm cảm thấy khó tin, anh ta đoạt lấy bản hợp đồng trong tay Diệp Tiêu Nhiên, lật đi lật lại đến mấy lần, cả khuôn mặt đều tái nhợt.
“Không thể nào!” Anh ta không tin.
Diệp Tiêu Nhiên biết Hứa Thâm Thâm sẽ không làm giả giấy tờ, thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô đã lấy được thì đúng là quá mức khó tin.
Ký kết với tốc độ ánh sáng như thế, suy nghĩ của Diệp Tiêu Nhiên cũng bắt đầu trở nên không còn trong sáng nữa.
Nhưng Hứa Thâm Thâm không hề để ý bọn họ thế sao, cô chỉ cần tập đoàn Hứa thị.
“Bản hợp đồng này không thể đồng ý được, lợi nhuận cô cho tập đoàn Hoàn Vũ quá cao.” Diệp Mạc Phàm muốn chối bỏ ước hẹn.
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia do chính anh tự nghĩ ra, đừng nghĩ lấy đi một xu một cắc nào từ công ty.” Hứa Thâm Thâm đã sớm đề phòng anh ta: “Anh xem cho kỹ, tuy rằng thời gian đầu chúng ta để phần lời cho tập đoàn Hoàn Vũ, thế nhưng thời gian sau người kiếm được tiền chính là chúng ta, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Cô!” Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức sắp sửa bùng nổ.
Diệp Tiêu Nhiên ngăn anh ta lại: “Được rồi, Thâm Thâm nói không sai chút nào, về sau hạng mục này quả thực chính là bắt đầu thu lời cho chúng ta. Mạc Phàm, đàn ông đàn ang đã nói là phải giữ lời, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị, em nhường lại cho cô ấy đi.”
“Anh!” Diệp Mạc Phàm nhăn mày: “Một tuần nữa là em kết hôn rồi đấy.”
Trong thời điểm này mà để xảy ra loại chuyện như thế, anh ta biết phải bàn giao lại với ông nội thế nào đây.
Hơn nữa khi đi ra ngoài, quả thực chính là mất sạch mặt mũi.
“Mạc Phàm, nếu em không có năng lực gánh vác hậu quả, anh nghĩ ông nội cũng sẽ không giao những chuyện khác cho em đâu.” Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên bỗng trở nên cực kỳ nghiêm khắc.
Tất cả những thứ này còn không phải do nó tự tìm hay sao.
Mp thở phì phì, trừng mắt liếc Hứa Thâm Thâm, sau đó rời đi trong cơn tức giận.
Hứa Thâm Thâm thở dài sâu xa: “May mà tôi không ở bên anh ta.”
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày: “Thâm Thâm, quả thực mọi người đã đánh giá thấp năng lực của cô, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã hoàn thành như thế nào không?”
Hứa Thâm Thâm lấy lại bản hợp đồng, nụ cười ngập tràn thâm ý: “Đương nhiên không thể.”
Thấy cô sắp sửa rời đi, Diệp Tiêu Nhiên liền đứng dậy, nói: “Chờ chút.”
Hứa Thâm Thâm dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện đổi vị trí có thể chờ đến một tuần sau rồi hãy chứng thực được không?” Diệp Tiêu Nhiên vẫn muốn suy nghĩ cho em trai mình.
Hứa Thâm Thâm hơi do dự: “Vậy coi như anh thiếu tôi một món nợ ân tình đi.”
Diệp Tiêu Nhiên để lộ nụ cười cảm kích, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Cám ơn.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nhưng mà từ giờ trở đi, công ty này do tôi làm chủ, tôi sẽ giữ thể diện cho anh ta một tuần.”
“Được.” Diệp Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.
Hứa Thâm Thâm hơi cong khóe môi, quay người rời đi.
Diệp Tiêu Nhiên thở dài, một cô gái thông minh như thế, quả thật anh ta rất hối hận vì đã không biến cô thành người phụ nữ của mình ngay từ đầu.
Ba giờ chiều, sớm hơn bốn tiếng so với dự tính của Lệ Quân Trầm.
Anh gấp gáp như thế, cũng chỉ là vì có thể được gặp cô sớm hơn một chút.
“Lệ tổng, đến công ty trước à?” Bùi Triết làm người lái xe bỗng hỏi.
“Đến tập đoàn Hứa thị.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất trầm thấp, anh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen lúc sáng lúc tối.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên mấy lần, vốn tưởng rằng tin nhắn do Hứa Thâm Thâm gửi tới, không ngờ lại là ảnh chụp được gửi đến từ một dãy số lạ.
Anh mở ra xem, tất cả trong đó đều là ảnh chụp của Hứa Thâm Thâm và một lão già đầu trọc đang cười, bức ảnh cuối cùng đã thực sự đốt cháy lửa giận từ đáy lòng anh, không ngờ Hứa Thâm Thâm lại bước lên xe của lão ta!
Bùi Triết chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe vừa lạnh lẽo vừa áp lực, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ở trên bức ảnh cuối cùng, người kia có viết một câu: “Nghe nói Hứa Thâm Thâm đã lấy được hợp đồng của tập đoàn Hoàn Vũ chỉ trong một đêm, quả nhiên là con điếm ai cũng có thể làm chồng.”
Hứa Thâm Thâm!
Lệ Quân Trầm chỉ hận không thể ném vỡ điện thoại di động!
Chỉ một lát sau, chiếc xe đã đến trước cửa tập đoàn Hứa thị.
Bùi Triết thấy Hứa Thâm Thâm đi ra, liền nói: “Là Hứa tiểu thư.”
Lệ Quân Trầm nhìn thấy cô, lập tức đẩy cửa xuống xe.
Đúng lúc này, một người mặc quân phục đã bước về phía cô nhanh hơn cả anh, không ngờ lại ôm Hứa Thâm Thâm vào trong ngực bằng một tay.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia, cô vừa mừng vừa sợ: “Chu Lang!’
Chu Lang ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Là tôi.”
“Ế, anh trở nên đẹp trai rồi này!” Hứa Thâm Thâm vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên đi bộ đội là điều hoàn toàn chính xác.
“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi gọi to tên cô.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, quay người liền thấy Lệ Quân Trầm, vẻ mặt cũng dịu đi: “Lệ tiên sinh!”
Chu Lang nhìn chằm chằm Lệ Quân Trầm, anh ta chính là tên đàn ông thối đã làm ô uế cô gái nhà cậu.
Hứa Thâm Thâm đi về phía anh, nụ cười trên mặt còn vui hơn cả lúc nhìn thấy Chu Lang: “Anh trở về rồi.”
“Hứa Thâm Thâm, tôi không ở đây cô liền giở trò câu tam đáp tứ rồi đấy hả?” Hầu kết Lệ Quân Trầm chuyển động lên xuống, giọng điệu lạnh đến cực điểm.
“Đâu có, Chu Lang là người đầu tiên mà, tôi cũng vừa mới gặp được anh ta.” Hứa Thâm Thâm giải thích.
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm túc như cũ.
“Chu Lang là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ – Chu Minh Thâm.” Hứa Thâm Thâm lên tiếng giải thích trước.
Cô không biết rằng ba chữ Chu Minh Thâm đã thực sự chọc giận Lệ Quân Trầm.
“Hứa Thâm Thâm, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Lệ Quân Trầm xoay người lên xe.
“Chờ một chút!” Hứa Thâm Thâm không hiểu ra sao, đây là ý gì?”
Thế nhưng chiếc xe đã rời khỏi đó.
Cô chạy theo mấy bước, nhưng dưới chân là đôi giày cao gót, căn bản không thể nào đuổi kịp được.
Thấy sắc mặt Hứa Thâm Thâm tái nhợt, Chu Lang liền đi tới: “Thâm Thâm, cô không sao chứ?”
Hứa Thâm Thâm ảm đạm lắc đầu: “Không sao.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô quan tâm một người đàn ông đến thế đấy.” Chu Lang cảm thán: “Thích anh ta rồi à?”
“Chu Lang, đôi mắt của anh vẫn độc thật đấy.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm vô cùng bình tĩnh.
“Xe của tôi ở bên kia, tôi đưa cô về nhà.” Chu Lang nói.
Hứa Thâm Thâm biết đứng mãi ở đây cũng chẳng phải cách, cô chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.
Chu Lang trực tiếp đưa cô đến biệt thự nhà họ Hứa: “Ngày mai có thời gian thì cùng ăn một bữa nhé, tôi nghĩ hôm nay cô sẽ không có tâm trạng muốn ăn gì nữa.”
Hứa Thâm Thâm mím mím môi: “Có phải nhìn tôi trông ngu lắm không?”
“Là ngốc.” Chu Lang dùng ngôn từ sắc bén: “Biết rõ kim chủ của cô chỉ tham luyến thân thể cô, thế mà cô lại cứ giữ mãi cái bộ dạng khăng khăng một mực yêu anh ta, Hứa Thâm Thâm cô hỏng hoàn toàn rồi.”
Hứa Thâm Thâm thở dài một hơi: “Anh không nói thật thì chúng ta còn là bạn tốt.”
Chu Lang cười xùy một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi giải trí chút đã.”
Hứa Thâm Thâm gật gật đầu, xuống xe, tiễn anh ta rời đi bằng ánh mắt.
Biệt thự Danh Sơn.
Lệ Quân Trầm đứng trước cửa sổ sát đất của căn phòng, nhìn con đường được trải nhựa bên ngoài cửa sổ.
Nếu như có xe đi đến, đứng ở đây liền có thể nhìn thấy được.
Anh đã đứng đó suốt ba tiếng đồng hồ, thế nhưng cũng không có bất kỳ chiếc xe nào xuất hiện.
Bùi Triết gõ cửa một cái, từ bên ngoài bước vào, giọng nói thâm trầm: “Lệ tổng, Hứa tiểu thư đã trở về Hứa gia rồi.”
“Không ngờ cô ta lại dám trở về.” Giọng Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
Rõ ràng là anh không muốn nhìn thấy cô nữa, cho nên Hứa Thâm Thâm trở về nhà mình cũng chẳng có gì đáng trách.
“Là Chu Lang đưa cô ấy về.” Bùi Triết hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn báo cáo đúng sự thật.
Cạch!
Lệ Quân Trầm ném chiếc đi động trong tay về phía cửa sổ thủy tinh.
Hết chương 70.
Hứa Thâm Thâm bị động tác mờ ám của anh ta làm cho hoảng sợ, chợt cười nhìn cơ thể phía sau mình “Diệp tổng, nam nữ khác biệt.”
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm lại: “Gấp gáp phân rõ ranh giới với tôi như vậy ư?”
“Tất nhiên rồi, dù sao tôi cũng không tha cho Diệp gia.” Nụ cười của Hứa Thâm Thâm hờ hững: “Vì vậy Diệp tổng không nên thích tôi, tránh bị tôi làm tổn thương.”
“Vậy được, chúng ta tổn thương lẫn nhau.” Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nóng rực nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: “Anh dám làm tổn thương tôi, Anh Lệ sẽ đau lòng đấy.”
Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy bất ổn: “Thâm Thâm, hai câu nói của cô không câu nào là không nói đến anh ta, hay là cô động lòng rồi?”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Không được sao?”
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh thiết như nước của cô một lúc lâu, sau đó mới gật đầu hờ hững“Đương nhiên được, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông ưu tú.”
“Anh ấy ưu tú hay không tôi không biết, có điều tôi muốn tất cả mọi thứ của anh ấy.” Hứa Thâm Thâm trả lời trực bạch.
“Tôi thì không có sao?” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô đầy hứng thú.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Anh cũng có, nhưng tôi và Diệp gia không đội trời chung, anh có thể vì tôi mà cắt đứt liên quan với Diệp gia, vì tôi mà đưa em trai anh vào tù không?”
Diệp Tiêu Nhiên im bặt, tất nhiên anh ta không thể.
Anh ta gánh vác sự vinh quang và niềm kiêu hãnh của Diệp gia, anh ta có thể cưới cô, có thể giúp cô dạy dỗ Diệp Mạc Phàm. Nhưng không thể đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia, cũng không thể đưa em trai của mình vào tù được.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Cảm ơn về thiệp cưới nhé, tôi sẽ đi và sẽ chuẩn bị quà cưới cho anh.”
“Thâm Thâm.”Giọng điệu của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống: “Tôi hi vọng cô có thể đừng gây sự với họ, hãy để cho hôn lễ diễn ra thuận lợi có được không?”
Giờ thì Hứa Thâm Thâm đã hiểu, anh ta tới đây để dẹp yên cô.
“Sợ sao?” Hứa Thâm Thâm nở nụ cười xảo quyệt.
“Một chút.” Diệp Tiêu Nhiên thành thật, đứng phía sau Hứa Thâm Thâm còn có Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm nhếch khóe môi lên, đôi mắt nâu đẹp tựa hoa đào nhìn gương mặt ưu tú của Diệp Tiêu Nhiên: “Diệp tổng yên tâm, trước mắt tôi còn chưa đủ để tìm Diệp gia.”
Hàm ý là mục tiêu của cô chỉ có Bạch gia mà thôi.
Diệp Tiêu Nhiên cau hàng lông mày đen lại, không biết Hứa Thâm Thâm đang nghĩ gì.
Hứa Thâm Thâm cũng không muốn để cho người ta nhìn thấu mình.
-------
Không còn thời gian trì hoãn nữa, Hứa Thâm Thâm cầm bản hợp đồng lập tức đi tìm Nhiếp Tử San.
Nhiếp Tử San thấy cô đến vô cùng kinh ngạc.
“Cô đến nhanh thật đấy.” Nhiếp Tử San ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm cười hờ hững: “Tôi không thích dây dưa dài dòng khi làm việc, chuyện của cô tôi cũng đã vạch trần, Tông phu nhân cũng nên thực hiện cam kết.”
Khóe miệng Nhiếp Tử San có chút run rẩy: “Gấp gáp vậy sao?”
“Lẽ nào cô muốn nuốt lời?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
Diệp Tử San nhận lấy bản hợp đồng trong tay cô, nhìn lướt qua rồi đặc biệt xem chữ số trên đó: “Cô tăng lợi nhuận lên 10%?”
“Tôi đã cung cấp đầy đủ hết những yêu cầu mà cô muốn, cái này tôi cũng đã rất cân nhắc rồi.” Hứa Thâm Thâm lại cười hờ hững.
“Hứa Thâm Thâm, cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng chẳng tốt đẹp gì.” Nhiếp Tử San bỗng nhiên cảm thấy hối hận.
Hứa Thâm Thâm bật cười thành tiếng: “Quên nói với cô, trong phòng làm việc của anh Lệ cũng có hệ thống giám sát, nếu như tôi nhắc nhở anh ấy một tiếng, chắc cô cũng không muốn xem cái cảnh tượng không nên xem đâu nhỉ?”
Đôi mắt hạnh của Nhiếp Tử San trầm xuống không nói được lời nào.
“Tôi còn có thể đưa cái bản ghi âm quay lén này cho Tông gia, lúc ấy cô sẽ gặp hậu quả gì nhỉ?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa Thâm Thâm, đừng nên dùng cái đó đối phó với tôi.”
“Cô cũng có cái gì đó đặc biệt thì tôi mới dùng cái cách đối đãi đặc biệt này chứ, đúng không?” Hứa Thâm Thâm thờ ơ cười như không cười.
“Quần Trầm cưng chiều cô cũng chỉ có giới hạn thôi.” Nhiếp Tử San gằn giọng nói.
“Tôi biết, nhưng thời gian của tôi còn rất dài, hiện tại tôi vẫn tạm yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc.” Hứa Thâm Thâm tiếp tục cười, đôi mắt đẹp đen nháy ánh lên.
Mặc dù Nhiếp Tử San cực kì tức giận nhưng chẳng còn cách nào khác.
Cô ta buồn bực nhìn Hứa Thâm Thâm, sau đó cầm bút kí lên trên bản hợp đồng.
Hứa Thâm Thâm cực kì vui vẻ, vậy là cô đã có được sự hợp tác đầu tư với công ty Lập Đức, bây giờ trong tay cô còn có cả sự hợp tác của tập đoàn Lệ Thị, lần nay cô sẽ càng có tiếng nói hơn trong công ty.
Bước tiếp theo, cô muốn đuổi thẳng Diệp Mạc Phàm ra khỏi công ty.
“Cảm ơn cô.” Hứa Thâm Thâm nhận lại bản hợp đồng, nụ cười vô cùng hài lòng.
“Hứa Thâm Thâm, Quân Trầm sẽ không cưng chiều cô mãi được đâu, cô trắng trợn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ấy phản lại.” Nhiếp Tử San khó chịu nhìn Hứa Thâm Thâm, đôi mắt khẽ rung lên.
“Cảm ơn lời khuyên của cô, nhưng tôi không quan tâm.” Hứa Thâm Thâm nói vậy nhưng cũng để lời nói của cô ta ở trong lòng.
Nhiếp Tử San lại nheo mắt nhìn Hứa Thâm Thâm lần nữa rồi quay người rời đi với vẻ mặt hung ác.
----
Ngày mai Diêu Tuyết Lệ sẽ đi sang Đức.
Hứa Thâm Thâm đặc biệt xin Lệ Quân Trầm cho nghỉ một ngày, buổi sáng đến biệt thự Hứa gia thu dọn quần áo, buổi chiều lại cùng Diêu Tuyết Lệ đến bệnh viện.
Diêu Tuyết Lệ thấy cô đến cực kì vui vẻ, cầm chặt tay cô không nỡ rời, lo lắng dặn dò cô đủ thứ.
“Mẹ, con không phải là trẻ con nữa.” Hứa Thâm Thâm cau mày: “Mẹ cứ yên tâm đi Đức, chờ đến lúc mẹ trở lại thì tất cả mọi chuyện sẽ lại tốt như trước.”
“Nhưng lần này mẹ đi tận nửa năm.” Trong lòng Diêu Tuyết Lệ không an tâm, luôn cảm thấy sẽ có gì đó không tốt xảy ra. Thậm chí bà còn có loại dự cảm, bà cảm thấy sau khi mình trở về sẽ không được gặp cô nữa. Loại cảm giác này khiến cho bà cảm thấy sợ mà không nỡ rời xa.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Mẹ, khi nào rảnh con sẽ sang Đức gặp mẹ mà.”
Diêu Tuyết Lệ hít một hơi, đưa tay vén mái tóc Hứa Thâm Thâm ra sau tai cô “Thâm Thâm, có chuyện gì thì con nhất định không được chịu đựng một mình. Công ty mất thì cũng đã mất rồi, mẹ và ba con chỉ hi vọng con được hạnh phúc.”
“Mẹ, mẹ thật sự không nên nói dài dòng như thế.” Hứa Thâm Thâm cười, trêu trọc: “Trước đây chẳng phải mẹ không thích nói lải nhải dài dòng sao?”
Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Khi đó còn có ba con thay hai mẹ con ta chống chọi đỡ chắn, mẹ không biết hóa ra cái thế giới này dù chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp và bình thường thôi cũng đã rất khó.”
“Mẹ à, bây giờ mẹ cũng không cần lo lắng, sụp đổ rồi thì con sẽ thay mẹ đỡ lấy.” Hứa Thâm Thâm trầm tĩnh.
Hốc mắt Diêu Tuyết Lệ đỏ lên, bà nhìn Hứa Thâm Thâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau bà mới lên tiếng: “Thâm Thâm, đã hai mươi hai năm rồi, con nói cho mẹ xem, con đã bao giờ nghĩ đến mẹ ruột của con chưa?”
Nhắc tới mẹ ruột của mình, sắc mặt Hứa Thâm Thâm liền sầm lại.
“Đang yên đang lành mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Đối với con bà ta chỉ là một người xa lạ, con không biết tên bà ta, không biết hình dáng bà ta ra sao cũng không biết bà ta ở nơi nào. Con chẳng hề có cảm giác gì với bà ta cả.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
Diêu Tuyết Lệ mím môi: “Nếu như con muốn gặp mẹ con, mẹ...”
“Mẹ!” Giọng nói Hứa Thâm Thâm trở nên nghiêm túc: “Cả đời này con không hề muốn gặp lại cái người đã vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Mẹ cũng đừng nhắc đến bà ta, chỉ tổ làm ô uế miệng mình.”
Hết chương 66.
Chương 67 Tôi chờ anh
“Thâm Thâm...” Từ trước đến nay Diêu Tuyết Lệ chưa từng nghĩ đến chuyện Hứa Thâm Thâm lại hận mẹ ruột của mình như vậy.
“Mẹ! Cái gì con cũng không muốn, nhất là những lời này con không muốn nghe, thời gian không còn nhiều nữa, con xuống nhà ăn dưới lầu mua cơm tối rồi quay lại nha.” Nói xong Hứa Thâm Thâm liền đứng dậy quay người bước đi.
Hứa Thâm Thâm vừa đi, Diêu Tuyết Lệ thở dài một hơi, bà lắc đầu bất đắc dĩ, tâm trí có chút mờ mịt.
“Hứa phu nhân, lâu rồi không gặp.” Chung Ngưng nhìn Hứa Thâm Thâm đi ra mới bước đến.
Diêu Tuyết Lệ nghe thấy giọng nói của cô ta, toàn thân rùng mình, bà quay đầu nhìn ra cửa, đồng tử bỗng nhiên thu hẹp lại: “Là cô.”
“Hóa ra bà vẫn còn nhận ra tôi.” Chung Ngưng nở nụ cười chế giễu, cô ta đưa tay sờ lên gương mặt mình: “Dung mạo của tôi thay đổi nhiều như vậy, thị lực của Hứa phu nhân cũng không tệ.”
“Cô về đây làm gì?” Âm giọng của Diêu Tuyết Lệ trở nên nghiêm khắc: “Tôi cảnh cáo các người không được phép quấy rầy Thâm Thâm!”
“Hứa phu nhân à, bà không cảm thấy bà đang rất ích kỉ sao? Bà đã có được tình cảm mẫu tử trong hai mươi hai năm, nhưng bà quên mất có một người vẫn đang cô đơn lẻ loi nhớ thương con gái mình sao?” Chung Ngưng nở nụ cười hờ hững
“Là bà ta ruồng bỏ chồng và con gái mình, tôi không có cướp của ai cả.” Diêu Tuyết Lệ hùng hồn nhìn Chung Ngưng: “Cô đi nói với người đàn bà kia rằng muốn nhận Thâm Thâm thì tự mình đến mà nhận.”
“Bà rõ ràng biết bà ấy sẽ không đến.” Ngữ khí của Chung Ngưng sâu thẳm: “Hơn nữa thân phận của bà ấy cũng không cho phép có con ngoài giá thú.”
“Con ngoài giá thú?” Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Thâm Thâm không phải là đứa con ngoài giá thú!”
“Xin lỗi, tôi dùng nhầm từ.” Chung Ngưng không ngờ Diêu Tuyết Lệ sẽ bảo vệ Hứa Thâm Thâm như vậy, xem ra bà ta cũng không phải hư tình giả ý.
“Cả cuộc đời của Thâm Thâm vừa mới bắt đầu đã rất khó khăn rồi, cô có biết đứa trẻ ấy khổ như thế nào không?” Diêu Tuyết Lệ vừa nói đến Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt đã ngập tràn sự đau lòng: “Khi Thâm Thâm đổ bệnh, ven máu trên cánh tay con bé không thể tìm thấy nên con bé phải chịu để mũi kim tiêm cắm lên da đầu.”
Trong tim Chung Ngưng ngừng đập một nhịp.
Diêu Tuyết Lệ tiếp tục nói: “Khi Hứa Thâm Thâm sốt cao như thế thì mẹ ruột con bé đang làm gì? Bà ta đang cầm tay một tên đàn ông, khoe khoang tất cả tiền của mà ông ta cho.”
“Bà ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình.” Chung Ngưng trả lời không chút ngập ngừng.
“Bà ta muốn nhận Thâm Thâm tôi không cấm, nhưng nhất định bà ta phải cho Thâm Thâm một danh phận, nếu không tôi sẽ quay lại và không nhẫn nhịn nữa đâu.” Diêu Tuyết Lệ lạnh lùng.
Chung Ngưng nhíu mày: “Được thôi, tôi sẽ nói lại với bà ấy.”
Nói xong cô ta mau chóng rời đi, sợ mình sẽ chạm phải mặt Hứa Thâm Thâm.
Vừa đi đến góc tối của hành lang, Chung Ngưng liền lấy điện thoại gõ một dãy số rồi đưa lên tai nghe.
“Mẹ, con đã gặp Diêu Tuyết Lệ.” Âm giọng Chung Ngưng có chút trầm trầm.
“Tình hình sao rồi?” Giọng nói của người đầu bên kia nghe rất trầm tĩnh, cảm giác là đây là một người cực kì cao quý.
“Diêu Tuyết Lệ rất bảo vệ Thâm Thâm, nhưng bà ta từ chối không để cho chúng ta đưa Thâm Thâm đi, bà ta muốn mẹ ruột của cô ta đích thân đến.” Chung Ngưng trầm lại.
“Mẹ không rảnh, mẹ sắp phải tiếp tục quay phim rồi.” Đối phương vẫn lạnh lùng như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Chung Ngưng không dám nói gì nữa, cô ta tắt điện thoại đi rồi một mình tựa lưng lên tường tự hỏi.
Thật ra cô ta cũng không biết mẹ nghĩ gì mà lại nhận lại Thâm Thâm, nhưng lại cạn tình như vậy.
Lẽ nào Thâm Thâm không phải là con gái ruột của mẹ?
------
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Hứa Thâm Thâm ra sân bay tiễn Diêu Tuyết Lệ.
Trên xe cứu thương, Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm dặn dò: “Thâm Thâm, nhớ chăm sóc bản thân tốt nhé!”
“Mẹ à, mẹ yên tâm.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Con sẽ bình an chờ mẹ về mà.”
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, đôi mắt âu yếm nhìn cô.
Dung mạo đứa trẻ này càng ngày càng giống người đó, không biết người đó có nhận ra hay không.
Đến sân bay, Hứa Thâm Thâm nhìn nhân viên chăm sóc đẩy xe đưa Diêu Tuyết Lệ lên máy bay.
Đợi máy bay cất cánh rồi cô mới thở dài một hơi.
“Rốt cuộc có thể tung đại quyền cước rồi nhỉ?” Lệ Quân Trầm lặng lẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm đổi thành nụ cười rất nhanh: “Đúng vậy.”
“Tim chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên u ám.
“Tôi tin rằng anh Lệ sẽ không thờ ơ đứng ngoài nhìn.” Không biết tại sao mà cô càng ngày càng có niềm tin như vậy.
Lệ Quân Trầm dơ tay khẽ nhéo má cô “Nhỡ đâu tôi không cần cô nữa thì sao?”
“Anh muốn phản bội giao ước?” Hứa Thâm Thâm giả bộ kinh ngạc, thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, cô hồ li tinh này thật sự muốn ăn anh sạch sẽ sao?
“Tôi sẽ đi xa mấy ngày.” Lệ Quân Trầm hờ hững nói: “Một mình cô ở nhà phải ngoan ngoãn đấy.”
“Anh ra nước ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Lát nữa sẽ đi luôn.”
“Sao anh gấp vậy?” Hứa Thâm Thâm sững sờ một chút.
Lúc trước anh không có nói với cô, trong lòng cô thầm oán hận, anh cũng chẳng để cho cô chuẩn bị tâm lý gì.
Hứa Quân Trầm giang vòng tay ôm cô vào lòng: “Hứa Thâm Thâm, cô mà dám làm gì bừa thì lúc về xem tôi xử lí cô như thế nào!”
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Tôi không dám đâu.”
Lệ Quân Thầm từ từ buông cô ra.
Lúc này Bùi Triết đi tới nói: “Lệ tổng, thủ tục đã làm xong rồi, giờ chỉ cần anh đến là xuất phát.”
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm đang vùi trong lồng ngực mình, giọng điệu trở nên lắng xuống: “Còn muốn gì sao?”
Hứa Thâm Thâm suy nghĩ một lúc: "Nhớ về sớm.”
Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Đợi tôi nhé!”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Vậy anh Thuận lợi bình an nhé!”
Lệ Quân Trầm nhìn đôi mắt đen láy của cô, không kìm được ôm cô rồi hôn lên môi cô một cách hung hãn.
Bùi Triết biết điều quay đi chỗ khác.
Lệ Quân Trầm đi rồi.
Hứa Thâm Thâm đứng trong sảnh lớn nhìn máy bay cá nhân của anh cất cánh, tinh thần cảm thấy thật ảm đạm.
“Lại là cô!” Nhiếp Văn Du xuất hiện đằng sau Hứa Thâm Thâm, trong giọng nói mang theo sự kinh thường.
Hứa Thâm Thâm không thèm quay đầu lại, cửa kính trước mặt cũng hiện lên hình dáng khinh mạn của Nhiếp Văn Du, cô cười hờ hững: “Trái đất thật là tròn nhỉ?”
“Cô đến tiễn Lệ Quân Trầm sao? Anh ấy bay cùng chuyến với chị tôi đấy.” Nhiếp Văn Du cố ý nói.
Nhiếp Tử San cũng đi sao?
Hai người họ đi cùng nhau?
Hứa Thâm Thâm giả bộ không quan tâm hỏi: “Thật sao? Thật trùng hợp.”
“Không khéo Lệ Quân Trầm đi Mỹ vì muốn giúp chị tôi xử lí chuyện của Tông gia đấy, anh ấy không cho cô đi cùng sao?” Nhiếp Văn Du nhìn Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt có chút đắc ý: “Cũng đúng, hai người họ vốn dĩ là một đôi, cho nên chuyện của họ không cần có cô nhúng vào.”
Hứa Thâm Thâm cười thờ ơ: “Vậy tại sao cô lại nói cho tôi những điều này?”
Nhiếp Văn Du thoáng sửng sốt, phản bác lại: “Là vì tôi muốn cô biết khó mà lui, hai người họ quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ hạnh phúc tận hưởng những điều mà Lệ Quân Trầm đem đến cho tôi.” Hứa Thâm Thâm kiêu ngạo không chịu thua.
Nhưng trong lòng cô biết một điều rất rõ ràng: Cô đã thua cuộc rồi.
Cô không thể nhìn thấu Lệ Quân Trầm, thật ra là vì anh ấy không muốn để cô nhìn thấu.
Nếu so Nhiếp Tử San với cô thì cô ta tốt hơn cô gấp bội lần.
Hết chương 67.
Chương 68 Câu dẫn anh, có thể đạt được mục đích
Từ sau khi Hứa Thâm Thâm chọn con đường muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại được, cô cũng hiểu rõ địa vị của mình.
Cô không còn là một thiên kim tiểu thư cao quý thậm chí còn không bằng một cô gái bình thường xuất thân tầm thường nhưng sạch sẽ.
Nhưng nếu đã là con đường mình lựa chọn, cô vẫn sẽ đi tiếp mà không chùn bước.
Không có đường rút lui, cô cũng sẽ không do dự.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, xoay người rời đi.
Tiễn Diêu Tuyết Lệ đi rồi, giờ Lệ Quân Trầm cũng không có đây, Hứa Thâm Thâm cảm thấy có một mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Vì muốn mặc kệ cảm giác buồn bã này đi, cô quyết định quay về công ty nỗ lực làm việc.
Cô mới tới công ty không bao lâu thì có người tới gần phòng làm việc.
Người này đúng là Nguyễn Thanh Uyển.
Hứa Thâm Thâm không kinh ngạc chút nào. Thật ra Nguyễn Thanh Uyển đã sớm xuất hiện, sau đó bà ta sẽ diễn tiết mục: "Tôi cho cô tiền rời bỏ con trai tôi."
"Bạch phu nhân cố ý né tránh Lệ tiên sinh sao?" Hứa Thâm Thâm không đứng lên, cô ngồi trên ghế cười như không mà liếc nhìn bà ta.
Nguyễn Thanh Uyển có cảm giác bị người ta nhìn thấu, trong lòng có chút không thoải mái.
Ở trong mắt bà ta, Hứa Thâm Thâm chỉ là một con nhóc chưa trải sự đời nhưng mà bị một người mình xem thường nhìn thấu, đương nhiên bà ta thấy khó chịu.
"Tôi muốn tới thì tới." Nguyễn Thanh Uyển kiêu ngạo trả lời.
Thật ra là do Nhiếp Tử San báo cho bà ta biết mình sẽ cùng đi Mỹ với Lệ Quân Trầm mấy hôm nên lúc này bà ta mới xuất hiện.
Ở trong lòng Nguyễn Thanh Uyển, Nhiếp Tử San thích hợp với Lệ Quân Trầm hơn là Hứa Thâm Thâm.
Quan trọng nhất chính là Nhiếp Tử San không có địch ý sâu như vậy với Bạch gia.
"Cô thì đã làm ra chuyện tốt gì!?" Ngữ điệu Nguyễn Thanh Uyển nghiêm khắc: "Cô khiến cho mặt Viện Viện bị thương, khiến tôi ở Bạch gia rất khó sống!"
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Bà chỉ trích tôi?"
"Nói nhảm!" Nguyễn Thanh Uyển càng thêm nghiêm túc nhìn Hứa Thâm Thâm: "Nếu không phải Quân Trầm che chở cho cô thì sao cô có thể bốn bề yên tĩnh mà ngồi ở chỗ này!"
"Bà có tư cách gì?" Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ hoang mang, không nhanh không chậm nhìn Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển nhất thời nghẹn lời, khí thế lập tức yếu đi.
Bà ta làm gì có tư cách chất vấn cô.
"Nếu như tôi là con dâu mà Lệ tiên sinh hỏi cưới đàng hoàng, bà cũng không có tư cách dạy dỗ tôi. Suy cho cùng thì anh ấy cũng không nhận bà là mẹ." Hứa Thâm Thâm châm chọc cười: "Cho nên bà có tư cách gì mà quản tôi? Không phục thì có thể ra tòa kiện tôi."
"Cô quá kiêu ngạo!" Nguyễn Thanh Uyển bị cô làm cho tức giận đến mức đầu cũng phải nổ.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Thật sự không hiểu nổi các người. Lúc trước Diệp gia, Bạch gia không phải là cũng dùng rất nhiều thủ đoạn để cướp lấy tập đoàn Hứa thị sao. Nếu như tôi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thì làm sao bọn họ có thể giả bộ làm người tốt tới chỉ trích tôi? Đối nhân xử thế thật tốt nha."
Nguyễn Thanh Uyển khẽ cắn môi: "Hứa Thâm Thâm, cô đừng có đắc ý. Ngược lại, tôi muốn nhìn xem bộ dạng của cô khi không có Quân Trầm sẽ như thế nào!"
Hứa Thâm Thâm nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Lần này Nguyễn Thanh Uyển không có được lợi lộc gì, bà ta tức giận xoay người đi.
Nguyễn Thanh Uyển đi từ trong phòng làm việc của Hứa Thâm Thâm ra, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Tôi đã nói với cô ta, thái độ quá kiêu ngạo, nhất định phải cho cô ta biết tay!"
Không biết đối phương nói với Nguyễn Thanh Uyển cái gì, bà ta hơi kinh ngạc: "Cô để Tông Tranh Vanh dây dưa vào? Thằng bé đó sẽ không dễ mắc câu vậy chứ?"
"Cái này bà không cần lo lắng, Tông Tranh Vanh vô cùng thích Hứa Thâm Thâm, hắn sẽ không phát hiện đâu. Tôi là chị dâu hắn, sống với hắn mấy năm rồi nên rất rõ ràng." Nhiếp Tử San lạnh lùng nói.
Nguyễn Thanh Uyển do dự một chút: "Được, cô có thể giữ lại Trầm Quân được mấy ngày?"
"Nhiều nhất là 3 ngày." Đôi mắt đen của Nhiếp Tử San hiện lên tia lạnh lẽo: "Cho nên các người hành động nhanh lên một chút."
"Được, tôi biết rồi." Nói xong, Nguyễn Thanh Uyển cúp điện thoại, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên cho Hứa Thâm Thâm biết tay như thế nào.
-- Hôm sau.
Tại hội nghị cổ đông.
Hứa Thâm lấy thành tích của mình ra khiến cho những người trước kia phản đối cô ngậm miệng lại.
Mắt Diệp Mạc Phàm đầy ghen ghét. Anh ta không nghĩ rằng cô thật sự có chút tài năng, ngay cả công ty đầu tư Lập Đức cũng có thể thu phục được.
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Thâm Thâm, cười lạnh: "Nếu năng lực của Hứa tổng mạnh như vậy thì việc đàm phán với tập đoàn Hoàn Vũ cùng giao cho cô vậy."
Hứa Thâm Thâm chẳng qua là dựa vào Lệ Quân Trầm mới thu phục được công ty đầu tư Lập Đức. Ngược lại, anh ta muốn nhìn xem cô có thể thu phục tên háo sắc ở bên tập đoàn Hoàn Vũ kia không.
Tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, Chu Minh Sâm là tên háo sắc, cái này ai cũng rõ.
Bộ dạng cũng vô cùng xấu.
Hứa Thâm Thâm biết Diệp Mạc Phàm cố ý khiến cô khó xử, nhưng cô lại nhàn nhã cười: "Được nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Diệp Mạc Phàm hỏi.
"Nếu tôi đàm phán thành công thì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị sẽ do tôi làm." Giờ cô chỉ là một phó tổng giám đốc, điều đó là chưa đủ.
Diệp Mạc Phàm kinh ngạc nhìn cô. Hứa Thâm Thâm đang từng chút lấy lại tập đoàn Hứa Thị, lần này cô chuẩn bị động thủ với mình sao?
"Thâm Thâm, tôi nghĩ. . ." Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên mở miệng, anh ta không muốn để Hứa Thâm Thâm đi.
"Diệp tổng, việc này tôi đã quyết, chỉ cần Diệp tổng đồng ý, tôi sẽ đi." Mắt đào hoa đen nhánh của Hứa Thâm Thâm lóe lên, mang theo tia châm chọc nhìn Diệp Mạc Phàm.
Diệp Mạc Phàn đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không đáp ứng thì về sau khó có thể thuyết phục người khác.
Nhưng mà nếu đáp ứng, lỡ Hứa Thâm Thâm thành công thì anh ta ở tập đoàn Hứa Thị sẽ chẳng còn chút địa vị nào.
Lúc trước, Diệp Mạc Phàm tới tiếp quản tập đoàn Hứa thị chính là vì chứng mình năng lực của mình không kém gì anh trai. Nhưng mà hiện tại lại bị một Hứa Thâm Thâm ngăn cản, có vẻ quá vô năng rồi.
Trong đầu Diệp Mạc Phàm cứ xoay tròn cho nên nhìn vẫn còn lưỡng lự, phân vân.
Hứa Thâm Thâm cười khinh miệt, không nói gì.
Diệp Mạc Phàm bị nụ cười của Hứa Thâm Thâm làm cho cả người không thoải mái, anh ta nhíu mày: "Được, tôi đồng ý, cô có thể ký tên đăng ký!"
"Được." Hứa Thâm Thâm lộ ra chút tươi cười bắt buộc, đây là do Diệp Mạc Phàm tự tìm đến!
Sau khi hội nghị chấm dứt, Diệp Tiêu Nhiên tìm Hứa Thâm Thâm.
"Chu Minh Sâm là người như thế nào hẳn cô đã biết." Diệp Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng.
"Tôi biết chứ." Hứa Thâm Thâm khẽ cười.
"Nếu Chu Minh Sâm là chính nhân quân tử, tôi thực sự sẽ không tự tin nhưng mà Chu Minh Sâm chỉ là một tên háo sắc, tới lúc đó sẽ đơn giản hơn nhiều."
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày.
"Chẳng lẽ Diệp tổng cảm thấy tôi sẽ dùng thân thể quyến rũ Chu Minh Sâm?" Hứa Thâm Thâm dừng chân, nhướng mày nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên không đáp lại nhưng ánh mắt đã nói rõ hết tất cả.
Nét mặt của Hứa Thâm Thâm vui cười như hoa: "Cho nên anh thật đúng là không biết tôi. Nếu tôi muốn vị trí tổng tài tập đoàn Hứa thị thì tôi nên trực tiếp quyến rũ anh không phải sẽ tốt hơn sao. Vậy nên để đối phó với Chu Minh Sâm, tôi không cần phải tự hy sinh bản thân."
"Nếu như cô muốn tập đoàn Hứa thị, vì sao không quyến rũ tôi?" Diệp Tiêu Nhiên thâm sau hỏi.
"Bởi vì quyến rũ được Lệ Quân Trầm, tôi cũng có thể đạt được mục đích." Hứa Thâm Thâm trả lời.
*****
Hết chương 68.
Chương 69 Em rất nhớ anh
Chạng vạng, Hứa Thâm Thâm gọi điện thoại cho Chu Minh Sâm.
Chu Minh Sâm hẹn gặp mặt với cô ở một nhà hàng.
"Chú Chu, lâu rồi không gặp." Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, cười chào hỏi.
Chu Minh Sâm nhếch miệng cười: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp."
Hứa Thâm Thâm nhìn đỉnh đầu càng ngày càng trọc của ông, thở dài: "Chú Chu, dáng vẻ của chú vẫn vậy."
Chu Minh Sâm hơi ngượng ngùng xoa đỉnh đầu mình: "Cháu cũng đừng cười nhạo chú. Sao hôm nay lại đột nhiên gọi điện tới vậy, chú thật sự ngạc nhiên."
"Việc làm ăn ở phía nam Phúc Kiến càng ngày càng tốt hả chú?" Hứa Thâm Thâm cong mi hỏi.
"Nhờ phúc của cháu, từ khi hai nhà máy bên tập đoàn Lệ thị và tập đoàn Diệp thị xảy ra xung đột đã rất thuận lợi cho chú. Dì Chu của cháu còn muốn để chú cảm ơn cháu nữa." Chu Minh Sâm cười nói.
Thật ra vụ việc nhà máy phía nam Phúc Kiến lúc trước là do Hứa Thâm Thâm và Chu Minh Sâm cùng nhau lén lút phá rối ở sau lưng. Nếu không sao Hứa Thâm Thâm không ra khỏi cửa có thể biết nhiều như vậy.
Hai người đều có những gì họ muốn, chẳng qua là trước mặt người ngoài thì giả bộ không quen biết thôi.
"Chú Chu, chú vẫn sợ vợ như vậy." Hứa Thâm Thâm cười.
"Cháu cũng đừng nói ra. Bên ngoài ai cũng nói chú là lão già háo sắc, dì Thẩm của cháu nghe thấy một lần là đánh chú một lần, cuộc sống này thật khó sống quá." Chu Minh Sâm tỏ vẻ buồn bã.
"Vậy chú cũng không cần làm khó họ." Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ.
"Chú cho người ta xem kỹ năng thôi. Mỗi lần gọi mấy cô gái ấy tới phòng làm việc, chú thật sự chẳng làm gì cả mà mấy cô gái đó cứ sợ chú vô cùng." Chu Minh Sâm còn bất đắc dĩ hơn cả Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm vô cùng hiểu Chu Minh Sâm.
Giống như cô vậy, lớn lên quá xinh đẹp nên bị người ta dán vô số cái mác.
Chu Minh Sâm cũng như vậy, háo sức gì đó đều là lời đồn cả, bí mật là ông rất sợ vợ.
"Chú Chu, lần này cháu muốn cùng chú nói chuyện làm ăn." Hứa Thâm Thâm quay lại chuyện chính, lấy một phần hiệp ước từ trong túi xách ra: "Chú xem chút đi."
Chu Minh Sâm thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc xem qua.
Sau vài phút, ông ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Cháu cho chú lợi nhuận nhiều như vậy?"
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Coi như là báo đáp ân tình của chú Chu. Hiện giờ cháu đã có tập đoàn Lệ thị và công ty đầu tư Lập Đức hợp tác rồi, lợi nhuận thu về còn nhiều hơn lợi nhuận của cháu cho chú."
Cô nói thật, không giấu diếm.
Chu Minh Sâm gật đầu: "Chú có nghe rồi, không thể nghĩ rằng công ty đầu tư Lập Đức đứng nhất sẽ hợp tác với tập đoàn Hứa thị."
"Cũng nhờ mượn hào quang của Lệ Quân Trầm thôi." Hứa Thâm Thâm vô cùng rõ ràng chuyện là như thế nào.
Chu Minh Sâm đã sớm nghe thấy mấy chuyện của Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm, ông hơi khổ sở: "À, lúc trước chú đã khuyên ba cháu là gả cháu cho con trai chú nhưng ông ấy không vui. Nó hơi béo hơi xấu xíu thôi chứ nó là người tốt."
Hứa Thâm Thâm không nhịn được mà cười.
Con trai Chu Minh Sâm và Hứa Thâm Thâm cũng coi như thanh mai trúc mã nhưng mà do anh lười lại tham ăn nên bị ba cô ghét bỏ.
"Lâu rồi cháu không gặp Chu Lang, cậu ấy có khỏe không?" Hứa Thâm Thâm cười hỏi.
"Trong quân đội có gì mà không tốt, chỉ vừa gầy vừa đen thôi." Nhắc đến con trai mình, mặt Chu Minh Sâm tràn đầy tự phụ tươi cười: "Mai thằng bé về rồi, con muốn gặp nó không?"
Hứa Thâm Thâm khẽ lắc đầu: "Không cần đâu. Khó khăn lắm cậu ấy mới về được, nên để cậu ấy ở cùng ba mẹ nhiều hơn."
Chu Minh Sâm gật đầu: "Thâm Thâm, con là đứa trẻ hiểu chuyện, chú và dì Chu của con đều biết. Lúc trước, nếu không phải con chú ý thì tập đoàn Hoàn Vũ cũng phải đóng cửa, hiệp ước này chú và con ký!"
Nói xong, ông lấy bút ký tên xuống hiệp ước.
Hứa Thâm Thâm rất vui vẻ, hiện giờ mọi chuyện cần thiết cô đều đang nắm chắc.
Sau đó hai người ăn bữa tối, vừa cười vừa nói đi khỏi nhà hàng.
Chu Minh Sâm nhớ ra cô không có xe liền nói: "Lên xe đi, chú đưa cháu về."
Hứa Thâm Thâm không từ chối, gật đầu đồng ý.
Hai người không biết rằng từ lúc họ cười nói đến khi Hứa Thâm Thâm lên xe đã bị người ta chụp được.
-- Hứa Thâm Thâm trở lại biệt thự Danh Sơn, cô tắm nước nóng trước sau đó lên giường nghịch điện thoại.
Cô vô cùng hưng phấn, nghĩ đến bộ dạng cứng đờ của Diệp Mạc Phàm vào ngày mai liền thấy thật vui vẻ.
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Lệ Quân Trầm qua WeChat.
"Mai mấy giờ anh về?"
Hai ngày nay Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đều liên lạc qua WeChat nhưng hầu như là cô chủ động nhắn, Lệ Quân Trầm luôn trả lời rất ngắn gọn.
"Buổi chiều, 7 giờ." Lệ Quân Trầm nhắn lại.
Tuy không về sớm nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn rất vui.
"Tôi mới phát hiện hóa ra giường nhà anh lớn lắm đó." Hứa Thâm Thâm lật người một cái trên giường.
Qua vài phút, Lệ Quân Trầm hỏi: "Chẳng lẽ lúc chúng ta lăn giường, cô không phát hiện?"
Hứa Thâm Thâm dừng lại một chút, đây hẳn là tin nhắn dài nhất của Lệ Quân Trầm nhắn cho cô.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên: "Lệ tiên sinh, anh thật sự không đứng đắn."
"Hứa Thâm Thâm, nếu tôi đứng đắn một chút, hiện giờ cô có thể nằm trên giường tôi sao?" Lệ Quân Trầm tà ác trả lời.
Hứa Thâm Thâm nghẹn lời, không biết nên nhắn lại thế nào.
"Đêm đã khuya, ngủ ngon." Cô quyết định ngủ.
Qua một lúc lâu, Hứa Thâm Thâm chờ không thấy Lệ Quân Trầm nhắn lại, có hơi cô quạnh.
"Lệ tiên sinh, không nên vui đến mức quên cả trời đất."
Vui quên cả trời đất?
Lệ Quân Trầm đang mở hợp nhìn thấy mấy chữ này là có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhăn u oán của Hứa Thâm Thâm.
Đi hai ngày, anh cũng không nghĩ tới mình sẽ nghĩ về cô nhiều như vậy.
Anh nghĩ về cô rất nhiều.
Bất tri bất giác, khóe miệng Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười.
Những người khác đang họp đều ngây ngẩn cả người. Cảm giác Lệ Quân Trầm dành cho bọn họ luôn là cảm giác nghiêm túc vô cùng, ít nói ít cười, là người hung ác nham hiểm lại lạnh lùng, rốt cuộc cái gì khiến anh lộ ra ý cười ôn nhu như vậy?
"Quân Trầm?" Nhiếp Tử San cố gắng nhắc nhở anh.
Lệ Quân Trầm thu liễm ý cười lại, lạnh lùng nhìn mọi người: "Tiếp tục."
Nhiếp Tử San nhíu mày. Cô ta biết nhất định là Hứa Thâm Thâm nhắn tin cho Lệ Quân Trầm.
"Hứa Thâm Thâm, cô có nhớ tôi không?" Cuối cùng, Lệ Quân Trầm hỏi cô.
Hứa Thâm Thâm nhận được tin nhắn, cô ngồi dậy, trên mặt lộ ra hạnh phúc mà tươi cười: "Có, em rất nhớ anh."
Sau khi nhắn lại, cả người cô chui vào trong chăn, vô cùng xấu hổ.
Lệ Quân Trầm nhận được tin nhắn, anh nhắn lại cho cô rất nhanh: "Ngày mai tôi sẽ cố về sớm một chút, cô mau ngủ đi, nếu không thì sao ngày mai có tinh lực để nghênh đón mưa rền gió dữ của tôi?"
Hứa Thâm Thâm nhìn tin nhắn, khóe miệng run rẩy kịch liệt. Thật ra, Lệ Quân Trầm mới là tên háo sắc.
Cô quyết định không nhắn lại, đi ngủ luôn.
Bên kia, Lệ Quân Trầm đợi rất lâu mà không thấy cô nhắn lại, không biết vì sao mà đáy lòng có chút mất mát, rất muốn nhìn thấy cô thật nhanh.
-- Hôm sau, nhìn qua vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rạng rỡ, cả người vô cùng vui vẻ.
Có thể nhìn Diệp Mạc Phàm cứng đờ người là một chuyện quan trọng nhưng quan trọng nhất chính là Lệ Quân Trầm trở về.
Sáng sớm, sau khi tới công ty, Hứa Thâm Thâm trực tiếp đi tới phòng làm việc của Diệp Mạc Phàm.
Hôm nay, Diệp Tiêu Nhiên cũng ở đó.
Tập đoàn Hứa thị thoáng cái đã đàm phán được hai hạng mục lớn, đương nhiên anh ta phải qua kiểm tra.
Hứa Thâm Thâm để hiệp ước trong tay lên bàn, tươi cười lạnh lùng nhìn hai người.
*****
Hết chương 69.
Chương 70 Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa
“Đây là cái gì?” Diệp Mạc Phàm nhíu mày hỏi.
“Tự anh không biết nhìn sao?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
Diệp Tiêu Nhiên cầm lấy bản hợp đồng, sau khi xem xong, trên mặt anh ta không giấu được sự kinh ngạc: “Đây là hợp đồng ký kết của tập đoàn Hoàn Vũ?”
“Đúng vậy.” Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Chu Minh Thâm đã ký tên, Diệp thiếu gia nhường lại vị trí.”
Diệp Mạc Phàm cảm thấy khó tin, anh ta đoạt lấy bản hợp đồng trong tay Diệp Tiêu Nhiên, lật đi lật lại đến mấy lần, cả khuôn mặt đều tái nhợt.
“Không thể nào!” Anh ta không tin.
Diệp Tiêu Nhiên biết Hứa Thâm Thâm sẽ không làm giả giấy tờ, thế nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô đã lấy được thì đúng là quá mức khó tin.
Ký kết với tốc độ ánh sáng như thế, suy nghĩ của Diệp Tiêu Nhiên cũng bắt đầu trở nên không còn trong sáng nữa.
Nhưng Hứa Thâm Thâm không hề để ý bọn họ thế sao, cô chỉ cần tập đoàn Hứa thị.
“Bản hợp đồng này không thể đồng ý được, lợi nhuận cô cho tập đoàn Hoàn Vũ quá cao.” Diệp Mạc Phàm muốn chối bỏ ước hẹn.
“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia do chính anh tự nghĩ ra, đừng nghĩ lấy đi một xu một cắc nào từ công ty.” Hứa Thâm Thâm đã sớm đề phòng anh ta: “Anh xem cho kỹ, tuy rằng thời gian đầu chúng ta để phần lời cho tập đoàn Hoàn Vũ, thế nhưng thời gian sau người kiếm được tiền chính là chúng ta, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Cô!” Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức sắp sửa bùng nổ.
Diệp Tiêu Nhiên ngăn anh ta lại: “Được rồi, Thâm Thâm nói không sai chút nào, về sau hạng mục này quả thực chính là bắt đầu thu lời cho chúng ta. Mạc Phàm, đàn ông đàn ang đã nói là phải giữ lời, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị, em nhường lại cho cô ấy đi.”
“Anh!” Diệp Mạc Phàm nhăn mày: “Một tuần nữa là em kết hôn rồi đấy.”
Trong thời điểm này mà để xảy ra loại chuyện như thế, anh ta biết phải bàn giao lại với ông nội thế nào đây.
Hơn nữa khi đi ra ngoài, quả thực chính là mất sạch mặt mũi.
“Mạc Phàm, nếu em không có năng lực gánh vác hậu quả, anh nghĩ ông nội cũng sẽ không giao những chuyện khác cho em đâu.” Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên bỗng trở nên cực kỳ nghiêm khắc.
Tất cả những thứ này còn không phải do nó tự tìm hay sao.
Mp thở phì phì, trừng mắt liếc Hứa Thâm Thâm, sau đó rời đi trong cơn tức giận.
Hứa Thâm Thâm thở dài sâu xa: “May mà tôi không ở bên anh ta.”
Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày: “Thâm Thâm, quả thực mọi người đã đánh giá thấp năng lực của cô, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã hoàn thành như thế nào không?”
Hứa Thâm Thâm lấy lại bản hợp đồng, nụ cười ngập tràn thâm ý: “Đương nhiên không thể.”
Thấy cô sắp sửa rời đi, Diệp Tiêu Nhiên liền đứng dậy, nói: “Chờ chút.”
Hứa Thâm Thâm dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện đổi vị trí có thể chờ đến một tuần sau rồi hãy chứng thực được không?” Diệp Tiêu Nhiên vẫn muốn suy nghĩ cho em trai mình.
Hứa Thâm Thâm hơi do dự: “Vậy coi như anh thiếu tôi một món nợ ân tình đi.”
Diệp Tiêu Nhiên để lộ nụ cười cảm kích, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Cám ơn.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nhưng mà từ giờ trở đi, công ty này do tôi làm chủ, tôi sẽ giữ thể diện cho anh ta một tuần.”
“Được.” Diệp Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.
Hứa Thâm Thâm hơi cong khóe môi, quay người rời đi.
Diệp Tiêu Nhiên thở dài, một cô gái thông minh như thế, quả thật anh ta rất hối hận vì đã không biến cô thành người phụ nữ của mình ngay từ đầu.
Ba giờ chiều, sớm hơn bốn tiếng so với dự tính của Lệ Quân Trầm.
Anh gấp gáp như thế, cũng chỉ là vì có thể được gặp cô sớm hơn một chút.
“Lệ tổng, đến công ty trước à?” Bùi Triết làm người lái xe bỗng hỏi.
“Đến tập đoàn Hứa thị.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất trầm thấp, anh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen lúc sáng lúc tối.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên mấy lần, vốn tưởng rằng tin nhắn do Hứa Thâm Thâm gửi tới, không ngờ lại là ảnh chụp được gửi đến từ một dãy số lạ.
Anh mở ra xem, tất cả trong đó đều là ảnh chụp của Hứa Thâm Thâm và một lão già đầu trọc đang cười, bức ảnh cuối cùng đã thực sự đốt cháy lửa giận từ đáy lòng anh, không ngờ Hứa Thâm Thâm lại bước lên xe của lão ta!
Bùi Triết chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe vừa lạnh lẽo vừa áp lực, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ở trên bức ảnh cuối cùng, người kia có viết một câu: “Nghe nói Hứa Thâm Thâm đã lấy được hợp đồng của tập đoàn Hoàn Vũ chỉ trong một đêm, quả nhiên là con điếm ai cũng có thể làm chồng.”
Hứa Thâm Thâm!
Lệ Quân Trầm chỉ hận không thể ném vỡ điện thoại di động!
Chỉ một lát sau, chiếc xe đã đến trước cửa tập đoàn Hứa thị.
Bùi Triết thấy Hứa Thâm Thâm đi ra, liền nói: “Là Hứa tiểu thư.”
Lệ Quân Trầm nhìn thấy cô, lập tức đẩy cửa xuống xe.
Đúng lúc này, một người mặc quân phục đã bước về phía cô nhanh hơn cả anh, không ngờ lại ôm Hứa Thâm Thâm vào trong ngực bằng một tay.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia, cô vừa mừng vừa sợ: “Chu Lang!’
Chu Lang ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Là tôi.”
“Ế, anh trở nên đẹp trai rồi này!” Hứa Thâm Thâm vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên đi bộ đội là điều hoàn toàn chính xác.
“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi gọi to tên cô.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, quay người liền thấy Lệ Quân Trầm, vẻ mặt cũng dịu đi: “Lệ tiên sinh!”
Chu Lang nhìn chằm chằm Lệ Quân Trầm, anh ta chính là tên đàn ông thối đã làm ô uế cô gái nhà cậu.
Hứa Thâm Thâm đi về phía anh, nụ cười trên mặt còn vui hơn cả lúc nhìn thấy Chu Lang: “Anh trở về rồi.”
“Hứa Thâm Thâm, tôi không ở đây cô liền giở trò câu tam đáp tứ rồi đấy hả?” Hầu kết Lệ Quân Trầm chuyển động lên xuống, giọng điệu lạnh đến cực điểm.
“Đâu có, Chu Lang là người đầu tiên mà, tôi cũng vừa mới gặp được anh ta.” Hứa Thâm Thâm giải thích.
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm túc như cũ.
“Chu Lang là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ – Chu Minh Thâm.” Hứa Thâm Thâm lên tiếng giải thích trước.
Cô không biết rằng ba chữ Chu Minh Thâm đã thực sự chọc giận Lệ Quân Trầm.
“Hứa Thâm Thâm, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Lệ Quân Trầm xoay người lên xe.
“Chờ một chút!” Hứa Thâm Thâm không hiểu ra sao, đây là ý gì?”
Thế nhưng chiếc xe đã rời khỏi đó.
Cô chạy theo mấy bước, nhưng dưới chân là đôi giày cao gót, căn bản không thể nào đuổi kịp được.
Thấy sắc mặt Hứa Thâm Thâm tái nhợt, Chu Lang liền đi tới: “Thâm Thâm, cô không sao chứ?”
Hứa Thâm Thâm ảm đạm lắc đầu: “Không sao.”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô quan tâm một người đàn ông đến thế đấy.” Chu Lang cảm thán: “Thích anh ta rồi à?”
“Chu Lang, đôi mắt của anh vẫn độc thật đấy.” Ánh mắt Hứa Thâm Thâm vô cùng bình tĩnh.
“Xe của tôi ở bên kia, tôi đưa cô về nhà.” Chu Lang nói.
Hứa Thâm Thâm biết đứng mãi ở đây cũng chẳng phải cách, cô chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.
Chu Lang trực tiếp đưa cô đến biệt thự nhà họ Hứa: “Ngày mai có thời gian thì cùng ăn một bữa nhé, tôi nghĩ hôm nay cô sẽ không có tâm trạng muốn ăn gì nữa.”
Hứa Thâm Thâm mím mím môi: “Có phải nhìn tôi trông ngu lắm không?”
“Là ngốc.” Chu Lang dùng ngôn từ sắc bén: “Biết rõ kim chủ của cô chỉ tham luyến thân thể cô, thế mà cô lại cứ giữ mãi cái bộ dạng khăng khăng một mực yêu anh ta, Hứa Thâm Thâm cô hỏng hoàn toàn rồi.”
Hứa Thâm Thâm thở dài một hơi: “Anh không nói thật thì chúng ta còn là bạn tốt.”
Chu Lang cười xùy một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi giải trí chút đã.”
Hứa Thâm Thâm gật gật đầu, xuống xe, tiễn anh ta rời đi bằng ánh mắt.
Biệt thự Danh Sơn.
Lệ Quân Trầm đứng trước cửa sổ sát đất của căn phòng, nhìn con đường được trải nhựa bên ngoài cửa sổ.
Nếu như có xe đi đến, đứng ở đây liền có thể nhìn thấy được.
Anh đã đứng đó suốt ba tiếng đồng hồ, thế nhưng cũng không có bất kỳ chiếc xe nào xuất hiện.
Bùi Triết gõ cửa một cái, từ bên ngoài bước vào, giọng nói thâm trầm: “Lệ tổng, Hứa tiểu thư đã trở về Hứa gia rồi.”
“Không ngờ cô ta lại dám trở về.” Giọng Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
Rõ ràng là anh không muốn nhìn thấy cô nữa, cho nên Hứa Thâm Thâm trở về nhà mình cũng chẳng có gì đáng trách.
“Là Chu Lang đưa cô ấy về.” Bùi Triết hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn báo cáo đúng sự thật.
Cạch!
Lệ Quân Trầm ném chiếc đi động trong tay về phía cửa sổ thủy tinh.
Hết chương 70.