Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-81
Chương 80: Đã làm một chuyện tốt!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Nhớ kỹ, các người nhất định phải lao động chăm chỉ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đến đây thị sát. Hôm nay có bao nhiêu người, toàn bộ đăng ký cho tôi. Ai dám chạy, hậu quả không cần nói nữa!"
Sau khi đội trưởng Phương lưu lại câu này thì mang người rời đi.
Mấy tên côn đồ đó không dám làm biếng, ngay tức thì chạy đến công trường thi công, chắc đầu giành nhau làm việc,
Cho dù là trời tối rồi nhưng bọn chúng vẫn cứ làm đến mức khí thế ngất trời.
Mà nhóm người Thiết Sơn đương nhiên là đang chỉ huy bọn chúng.
Gương mặt bọn họ đều như nhau, tràn đầy hứng thú. Hơn hai trăm tên du côn, cứ vậy mà bị chỉnh đốn.
Đây là điều trước đây bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Sở Nguyệt và Lý Phi Phi đứng bên cửa sổ nhìn một màn này, mắt đều trừng rất to.
"Sở Nguyệt, trong chớp mắt có hơn hai trăm công nhân, tôi nghĩ công xưởng mới nhất định sẽ được xây dựng rất nhanh, chúng ta cũng không cần lo lắng về vấn đến thời hạn thi công nữa: "Sau đó Lý Phi Phi cũng không kìm được vui mừng, nói.
Sở Nguyệt hả miệng ra, vốn muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy hình như cũng không biết nên nói gì.
Mà Hắc Lang giống như một con chó chết, nằm ở nơi đó, không ai đế tâm đến gã.
Nhưng rất nhanh, một chiếc xe lái đến, quăng gã vào trong xe rồi lái đi.
Đến khi gã mở mắt ra.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Vương Chấn Đông.
"Vương Chấn Đông!" Gã muốn giãy dụa bò dậy thì phát hiện tay chân mình đã hoàn toàn không thể động được.
Đồng thời sực nhớ lại, tay chân mình đã bị phế rồi.
Gã oán giận trừng mắt nhìn Vương Chấn Đông.
"Vương Chấn Đông, mày muốn là gi?”
Vương Chấn Đông chỉ cười về phía hắn, sau đó tránh ra.
Hắc Lang lại nhìn thấy một người trẻ tuổi.
Gã nhìn thấy hình như Vương Chấn Đông rất cung kính đối với người trẻ tuổi này, có hơi khó hiểu người này là ai.
"Không phải mày nói muốn ngủ với vợ tao sao? Bây giờ còn nghĩ như vậy không?"
Người trẻ tuổi đó đương nhiên chính là Thường Ninh Hắc Lang nghe Thường Ninh nói như vậy thì đột nhiên trở nên sững sờ.
"Mày là đồ bỏ đi của nhà họ Sở?"
Sau đó gã lại khó hiểu nhìn Vương Chấn Đông, không rõ tại sao Vương Chấn Đông lại cung kính đối với một đồ bỏ đi như vậy.
Vương Chấn Đông thấy bộ dáng gã như vậy, chỉ lắc nhẹ đầu.
"Vị này là cậu chủ Ninh!"
"Cậu chủ Ninh?” Hắc Lang nhìn Thường Ninh, cho dù bây giờ đã đứt tay đứt chân nhưng trên mặt gã vẫn đầy vẻ hung dữ: “Chỉ dựa vào một thứ đồ bỏ đi này cũng có thể gọi là cậu chủ?"
"Hắc Lang, mày có biết tại sao có thể rơi xuống kết cục như thế này không? “ Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
"Không phải mày sẽ nói với tao, mấy binh lính đó là do mày mời để khiến ông đây trở thành như vậy?” Hắc
Lang hung hăng nói: “Mẹ nó mày có bản lĩnh đó sao?"
"Quả nhiên là một con sói ngu xuẩn, đến bây giờ mà còn chưa nhận rõ tình thế. Hắc Lang, bây giờ mày nói thật với tao, là ai bảo mày làm chuyện này?” Thường Ninh lạnh lùng hỏi.
"Tại sao ông đây phải nói với mày?”
"Vương Chấn Đông, gã ta giao cho anh!” Thường Ninh nói.
Lúc này Vương Chấn Đông cười hi hi đi lên phía trước: "Hắc Lang, cậu chủ Ninh có thế hỏi mày, là vinh hạnh của mày, đáng tiếc đến cơ hội cuối cùng mày cũng không quý trọng!”
Nhìn thấy nụ cười cực kỳ u ám nham hiểm của Vương Chấn Đông, Hắc Lang mới bắt đầu sợ.
"Vương Chấn Đông, mày dám động vào tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!" Gã lớn tiếng nói.
"Không tha cho tao? Hắc Lang, bây giờ mày còn cho rằng mày vẫn là Hắc Lang của trước kia sao? Hiện tại đến đứng cũng đứng không nổi, còn dám hung hăng như vậy. Tao thật sự không biết nên nói mày có bệnh tâm thần hay là thằng ngu nữa!”
Vương Chấn Đông vừa nói, vừa tát thẳng một cái xuống. "Cậu chủ Ninh hỏi mày, tốt nhất là nhanh trả lời, đừng để cậu chủ Ninh tức giận!"
Bốp bốp bốp.
Chỉ nghe thấy tiếng tát tai không ngừng vang bên tại, miệng Hắc Lang đầy máu, răng cũng bị đánh rơi mấy cái.
"Tôi nói, tôi nói, tôi nói..."
Cuối cùng, gã chịu không nổi nữa. Vốn dĩ cơn đau từ tay chân truyền đến đã khiến gã chịu không nổi rồi. Gã thật sự sợ hãi giao mạng mình đặt ở trên tay của Vương Chấn Đông.
“Là cha con Sở An Hải, là bọn họ đưa cho tôi hai ngàn vạn (Tầm 70 tỷ VND), bảo tôi đến xử lý vợ của cậu chủ Ninh. Các người tha cho tôi đi."
Bây giờ gã không tin tưởng thân phận của Thường Ninh không đơn giản cũng không được.
Vương Chấn Đông nghe lời của cậu chủ Ninh như vậy thì đây còn có thế là người bình thường sao, thậm chí gã bắt đầu cảm thấy được nhóm binh lính kia thật sự là do cậu chủ Thường mời đến.
Bản thân đã gây tội với nhân vật như thế nào vậy?
“Cậu chủ Ninh, là tôi có mắt không tròng. Anh tha cho tôi đi, cầu xin anh!”
Gã cũng vội vàng xin tha mạng.
Thường Ninh chỉ lắc nhẹ đầu: "Quả nhiên là bọn chúng!"
Sau khi có được đáp án chuẩn xác thì anh đối với kết cục của Hắc Lang cũng không có hứng thú gì.
Rời thẳng khỏi hiện trường.
Ngày hôm sau.
Cha con Sở An Hải vẫn đợi điện thoại báo tin vui của Hắc Lang.
Nhưng đợi tới đợi lui cũng không đợi được điện thoại của Hắc Lang.
"Ba, hôm qua Hắc Lang nói sẽ xử lý xong chuyện đó, sao bây giờ còn chưa gửi một tin tức gì cho chúng ta.” Sở Gia Lượng có chút nôn nóng nói.
Sở An Hải khẽ nhăn mày: “Để cha gọi một cuộc hỏi thử."
Sau đó ông ta bắt đầu gọi điện thoại cho Hắc Lang.
Nhưng điện thoại vẫn không có người nghe.
Trong lòng ông ta âm ỉ dâng lên một cảm giác bất an.
"Gia Lượng, tìm vài người trà trộn vào trong công xưởng của Sở Nguyệt xem thử, xem thử hôm nay bọn chúng còn đang thi công như bình thường không.”
Sở Gia Lượng lập tức sắp xếp hai người công nhân, trà trộn vào trong công xưởng của Sở Nguyệt.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ nhận được báo cáo.
"Cái gì, mấy tên thuộc hạ của Hắc Lang đều chạy đi làm công trình rồi?"
Cha con hai người nghe thấy tin tức này thì trên mặt giăng đầy nét không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hỏi bọn họ thử, có nhìn thấy Hắc Lang không?" Sở An Hải vội nói.
Ông ta cảm thấy dự vào bản lĩnh của Vương Chấn Đông thì cũng không thể nào khiến cho hơn hai trăm tên du côn đến đó cam tâm tình nguyện chạy đi làm công ích."
"Ba, bọn họ nói không nhìn thấy Hắc Lang, bọn họ chỉ nghe nói, lúc người của Hắc lang đang muốn ra tay thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm binh lính đang trải qua huấn luyện, coi bọn họ thành phần thử bạo động mà trừng trị, bị phạt đi làm công ích. Còn về Hắc Lang thì không có người nào nhìn thấy nữa.”
Sở An Hải hoàn toàn không nói nên lời.
Rõ ràng nếu như Hắc Lang không bị bắt đi thì cũng chạy trốn rồi.
Bản thân mình tốn hơn hai ngàn vạn (tầm 70 tỷ VND), mà lúc này đều chẳng có chút thu hoạch gì.
Ông ta tức đến mức lật bàn.
Sở Gia Lượng cũng tức giận nói: "Tại sao vận may người em họ này của con luôn tốt như vậy!”
Sở Nguyệt đối mặt với hơn hai trăm tên côn đồ trong xưởng cũng có hơi đau đầu.
Mặc dù mấy người này đều là những tên du côn của xã hội, nhưng cũng không thể để bọn họ làm không công nơi này được.
Cô có chút không biết nên xử lý như thế nào.
"Em không cần đồng tình bọn họ. Nếu như không phải nhóm người của đội trưởng Phương đi ngang qua thì nhóm người này chắc chắn sẽ tháo dỡ công xưởng của chúng ta, còn có thể bắt cóc em. Cho nên, em chỉ cần phụ trách tốt chuyện của em là được. Những việc khác cứ để bọn Thiết Sơn phụ trách đi.”
Thường Ninh nói với Sở Nguyệt.
Anh không dám nói với Sở Nguyệt, mấy người đội trưởng Phương là do anh đặc biệt mời đến, chỉ nói bọn họ vừa hay đi ngang qua nơi này.
Lý do này cũng có thể khiến Sở Nguyệt dễ tiếp nhận hon.
"Nhưng mà, bọn họ đều cực kỳ dốc sức làm việc." Nhìn mấy người đó dốc sức làm việc như vậy, Sở Nguyệt vẫn luôn có chút áy náy.
"Bọn họ làm như vậy là sợ đội trưởng Phương bắn chết, nên dám không đốc sức sao?"
Thường Ninh cười nói: “Thực ra nếu như em thật sự đồng tình bọn họ thì có thể chầm chậm khiến bọn họ trở thành công nhân chính thức trong xưởng của em. Công xưởng mới một khi xây xong rồi, không phải đổi trang bị sao. Quy mô có thể lớn hơn so với trước kia. Dù sao em cũng cần chiêu mộ công nhân, có thể dần dần bồi dưỡng mấy người này vào vị trí đó. Vả lại như vậy cũng tương đương với việc em đã làm một việc tốt, khiến xã hội ít đi nhiều tên du côn thế kia.”
Sở Nguyệt chợt sững sờ.
Lời Thường Ninh nói không phải không có đạo lý.
Nhưng mà, mấy người đó có thể nghe lời cô sao?
"Em yên tâm, có mấy người Thiết Sơn, chầm chậm chăm sóc huấn luyện bọn họ. Trước khi công xưởng mới xây xong thì tuyệt đối có thể thu dọn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Em yên tâm làm theo kế hoạch của mình là được."
Sở Nguyệt gật đầu, trầm mặc một chút, đột nhiên nói: "Thường Ninh, cảm ơn anh!"
Thường Ninh sững sờ: “Cảm ơn anh làm gì?"
"Lần này nếu không phải nhờ anh thì em thật sự không biết phải làm thế nào.” Sở Nguyệt hơi cúi đầu xuống, nói.
Cô phát hiện, hiện tại quả thực cô càng lúc càng không thể rời khỏi chồng mình.
Vả lại còn thường xuyên nhớ người chồng này.
Thường Ninh mỉm cười: "Em là vợ của anh, anh không giúp em thì giúp ai?"
Lúc này Sở Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt có hơi ửng hồng, cơ thể lặng lẽ lại gần Thường Ninh.
Mà hơi thở ấm nóng từ phía trước xông đến khiến tim Thường Ninh đập hơi nhanh,
"Vợ à, anh phải đi xem xem con đã tỉnh lại chưa?" Anh vội vàng nói.
Sau đó thực sự đi thăm con.
Sở Nguyệt âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng của Thường Ninh, bình thường con vào lúc nào vẫn không thể tỉnh lại, nôn nóng đi như vậy là gì chứ?
"Ninh nhi, cô nhỏ con đi công tác đột xuất, không có cách nào đi đón con gái của cô ấy được. Mẹ đang bày sạp, nên không rời đi được, nếu như con có thời gian thì thay mẹ đi đón nhé."
Hôm nay Thường Ninh nhận được điện thoại của mẹ.
"Mẹ, sao mẹ lại đi bày sạp rồi. Không phải con đã nói rồi sao, yên tâm điều dưỡng thân thể rồi, đừng làm lụng vất vả như vậy." Thường Ninh vừa nghe mẹ lại đi bày hàng, đột nhiên có hơi cạn lời, bệnh thấp khớp vừa tốt lên được mấy ngày.
"Còn không tìm chút chuyện để làm thì mẹ ở trong nhà sẽ bực bội đến bệnh mất. Con yên tâm, bệnh thấp khớp của mẹ đã khỏi rồi. Con mời bác sĩ tốt như vậy còn không tốt lên thì coi sao được." Bà cười hi hi nói.
"Vậy được rồi, mẹ vẫn phải chú ý một chút. Đúng rồi, con gái của cô nhỏ họ ở trường học nào?"
Thường Ninh cũng biết mẹ mình nhàn rỗi sẽ không chịu được, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Chương 80: Đã làm một chuyện tt!
Đối với người cô nhỏ này, Thường Ninh có ấn tượng không tệ. Lúc còn nhỏ cô cũng đổi xử rất tốt với anh, thường hay có đồ ăn ngon uống ngon, đều sẽ lưu lại cho anh một phần.
Chỉ là cô nhỏ ly hôn sớm, vẫn luôn mang theo đứa trẻ sống một mình.
Sống một mình cũng rất cực khổ.
Sau khi hỏi rõ được trường học của con gái cô nhỏ, Thường Ninh ôm cậu nhóc, đi đón người.
Đến cổng trường của Bội Bội, con gái cô nhỏ.
Rất nhanh đã thấy một cô bé nhỏ gầy đi ra.
Thường Ninh vội vàng lên đón.
"Bội Bội, hôm nay mẹ em có việc không thể đón em, nên anh đến đón em này.”
Bội Bội đang học lớp năm tiểu học, có thể bởi vì sống trong gia đình đơn thân nên có chút nhát gan và tự ti. Nhưng sau khi nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng của Thường Ninh thi chớp mắt.
“Anh Thường Ninh, đây chính là con của anh sao, thật là đáng yêu."
Nói xong, còn trêu chọc thằng nhóc mấy cái.
Tên nhóc thường buồn bực vì không có người chơi cùng nên rất vui mừng.
Thường Ninh xoa xoa đầu của Bội Bội: "Không thì, anh Thường Ninh đưa em đi ăn một chút đồ ăn, em muốn ăn cái gì?"
Bội Bội lắc đầu, nhưng nhìn thấy cây kem trong tay của mấy người bạn nhỏ thì liếm đầu lưỡi.
Thường Ninh mỉm cười, dắt tay Bội Bội, đến quầy kem.
Mua con cô bé một cây Haagen Dazs.
Bội Bội có chút hơi không dám tin: "Anh Thường Ninh, thật sự mua cho em sao?"
Thường Ninh mim cười gật đầu: “Đương nhiên, sau này, nếu như muốn ăn cái gì thì có thể nói thẳng với anh Thường Ninh, anh mua cho em.”
"Cảm ơn anh Thường Ninh."
Bội Bội cực kỳ vui mừng, sau đó ôm cây kem bắt đầu liếm.
Chỉ là liễm có hơi quá chú tâm nên không cẩn thận đụng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn quần áo của mình, thấy bẩn một mảnh thì tức đến tát qua một cái: “Mẹ nó, đứa con hoang nhà ai, dám làm bẩn quần áo bà đây mới mua.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Nhớ kỹ, các người nhất định phải lao động chăm chỉ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đến đây thị sát. Hôm nay có bao nhiêu người, toàn bộ đăng ký cho tôi. Ai dám chạy, hậu quả không cần nói nữa!"
Sau khi đội trưởng Phương lưu lại câu này thì mang người rời đi.
Mấy tên côn đồ đó không dám làm biếng, ngay tức thì chạy đến công trường thi công, chắc đầu giành nhau làm việc,
Cho dù là trời tối rồi nhưng bọn chúng vẫn cứ làm đến mức khí thế ngất trời.
Mà nhóm người Thiết Sơn đương nhiên là đang chỉ huy bọn chúng.
Gương mặt bọn họ đều như nhau, tràn đầy hứng thú. Hơn hai trăm tên du côn, cứ vậy mà bị chỉnh đốn.
Đây là điều trước đây bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Sở Nguyệt và Lý Phi Phi đứng bên cửa sổ nhìn một màn này, mắt đều trừng rất to.
"Sở Nguyệt, trong chớp mắt có hơn hai trăm công nhân, tôi nghĩ công xưởng mới nhất định sẽ được xây dựng rất nhanh, chúng ta cũng không cần lo lắng về vấn đến thời hạn thi công nữa: "Sau đó Lý Phi Phi cũng không kìm được vui mừng, nói.
Sở Nguyệt hả miệng ra, vốn muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy hình như cũng không biết nên nói gì.
Mà Hắc Lang giống như một con chó chết, nằm ở nơi đó, không ai đế tâm đến gã.
Nhưng rất nhanh, một chiếc xe lái đến, quăng gã vào trong xe rồi lái đi.
Đến khi gã mở mắt ra.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Vương Chấn Đông.
"Vương Chấn Đông!" Gã muốn giãy dụa bò dậy thì phát hiện tay chân mình đã hoàn toàn không thể động được.
Đồng thời sực nhớ lại, tay chân mình đã bị phế rồi.
Gã oán giận trừng mắt nhìn Vương Chấn Đông.
"Vương Chấn Đông, mày muốn là gi?”
Vương Chấn Đông chỉ cười về phía hắn, sau đó tránh ra.
Hắc Lang lại nhìn thấy một người trẻ tuổi.
Gã nhìn thấy hình như Vương Chấn Đông rất cung kính đối với người trẻ tuổi này, có hơi khó hiểu người này là ai.
"Không phải mày nói muốn ngủ với vợ tao sao? Bây giờ còn nghĩ như vậy không?"
Người trẻ tuổi đó đương nhiên chính là Thường Ninh Hắc Lang nghe Thường Ninh nói như vậy thì đột nhiên trở nên sững sờ.
"Mày là đồ bỏ đi của nhà họ Sở?"
Sau đó gã lại khó hiểu nhìn Vương Chấn Đông, không rõ tại sao Vương Chấn Đông lại cung kính đối với một đồ bỏ đi như vậy.
Vương Chấn Đông thấy bộ dáng gã như vậy, chỉ lắc nhẹ đầu.
"Vị này là cậu chủ Ninh!"
"Cậu chủ Ninh?” Hắc Lang nhìn Thường Ninh, cho dù bây giờ đã đứt tay đứt chân nhưng trên mặt gã vẫn đầy vẻ hung dữ: “Chỉ dựa vào một thứ đồ bỏ đi này cũng có thể gọi là cậu chủ?"
"Hắc Lang, mày có biết tại sao có thể rơi xuống kết cục như thế này không? “ Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
"Không phải mày sẽ nói với tao, mấy binh lính đó là do mày mời để khiến ông đây trở thành như vậy?” Hắc
Lang hung hăng nói: “Mẹ nó mày có bản lĩnh đó sao?"
"Quả nhiên là một con sói ngu xuẩn, đến bây giờ mà còn chưa nhận rõ tình thế. Hắc Lang, bây giờ mày nói thật với tao, là ai bảo mày làm chuyện này?” Thường Ninh lạnh lùng hỏi.
"Tại sao ông đây phải nói với mày?”
"Vương Chấn Đông, gã ta giao cho anh!” Thường Ninh nói.
Lúc này Vương Chấn Đông cười hi hi đi lên phía trước: "Hắc Lang, cậu chủ Ninh có thế hỏi mày, là vinh hạnh của mày, đáng tiếc đến cơ hội cuối cùng mày cũng không quý trọng!”
Nhìn thấy nụ cười cực kỳ u ám nham hiểm của Vương Chấn Đông, Hắc Lang mới bắt đầu sợ.
"Vương Chấn Đông, mày dám động vào tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!" Gã lớn tiếng nói.
"Không tha cho tao? Hắc Lang, bây giờ mày còn cho rằng mày vẫn là Hắc Lang của trước kia sao? Hiện tại đến đứng cũng đứng không nổi, còn dám hung hăng như vậy. Tao thật sự không biết nên nói mày có bệnh tâm thần hay là thằng ngu nữa!”
Vương Chấn Đông vừa nói, vừa tát thẳng một cái xuống. "Cậu chủ Ninh hỏi mày, tốt nhất là nhanh trả lời, đừng để cậu chủ Ninh tức giận!"
Bốp bốp bốp.
Chỉ nghe thấy tiếng tát tai không ngừng vang bên tại, miệng Hắc Lang đầy máu, răng cũng bị đánh rơi mấy cái.
"Tôi nói, tôi nói, tôi nói..."
Cuối cùng, gã chịu không nổi nữa. Vốn dĩ cơn đau từ tay chân truyền đến đã khiến gã chịu không nổi rồi. Gã thật sự sợ hãi giao mạng mình đặt ở trên tay của Vương Chấn Đông.
“Là cha con Sở An Hải, là bọn họ đưa cho tôi hai ngàn vạn (Tầm 70 tỷ VND), bảo tôi đến xử lý vợ của cậu chủ Ninh. Các người tha cho tôi đi."
Bây giờ gã không tin tưởng thân phận của Thường Ninh không đơn giản cũng không được.
Vương Chấn Đông nghe lời của cậu chủ Ninh như vậy thì đây còn có thế là người bình thường sao, thậm chí gã bắt đầu cảm thấy được nhóm binh lính kia thật sự là do cậu chủ Thường mời đến.
Bản thân đã gây tội với nhân vật như thế nào vậy?
“Cậu chủ Ninh, là tôi có mắt không tròng. Anh tha cho tôi đi, cầu xin anh!”
Gã cũng vội vàng xin tha mạng.
Thường Ninh chỉ lắc nhẹ đầu: "Quả nhiên là bọn chúng!"
Sau khi có được đáp án chuẩn xác thì anh đối với kết cục của Hắc Lang cũng không có hứng thú gì.
Rời thẳng khỏi hiện trường.
Ngày hôm sau.
Cha con Sở An Hải vẫn đợi điện thoại báo tin vui của Hắc Lang.
Nhưng đợi tới đợi lui cũng không đợi được điện thoại của Hắc Lang.
"Ba, hôm qua Hắc Lang nói sẽ xử lý xong chuyện đó, sao bây giờ còn chưa gửi một tin tức gì cho chúng ta.” Sở Gia Lượng có chút nôn nóng nói.
Sở An Hải khẽ nhăn mày: “Để cha gọi một cuộc hỏi thử."
Sau đó ông ta bắt đầu gọi điện thoại cho Hắc Lang.
Nhưng điện thoại vẫn không có người nghe.
Trong lòng ông ta âm ỉ dâng lên một cảm giác bất an.
"Gia Lượng, tìm vài người trà trộn vào trong công xưởng của Sở Nguyệt xem thử, xem thử hôm nay bọn chúng còn đang thi công như bình thường không.”
Sở Gia Lượng lập tức sắp xếp hai người công nhân, trà trộn vào trong công xưởng của Sở Nguyệt.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ nhận được báo cáo.
"Cái gì, mấy tên thuộc hạ của Hắc Lang đều chạy đi làm công trình rồi?"
Cha con hai người nghe thấy tin tức này thì trên mặt giăng đầy nét không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hỏi bọn họ thử, có nhìn thấy Hắc Lang không?" Sở An Hải vội nói.
Ông ta cảm thấy dự vào bản lĩnh của Vương Chấn Đông thì cũng không thể nào khiến cho hơn hai trăm tên du côn đến đó cam tâm tình nguyện chạy đi làm công ích."
"Ba, bọn họ nói không nhìn thấy Hắc Lang, bọn họ chỉ nghe nói, lúc người của Hắc lang đang muốn ra tay thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm binh lính đang trải qua huấn luyện, coi bọn họ thành phần thử bạo động mà trừng trị, bị phạt đi làm công ích. Còn về Hắc Lang thì không có người nào nhìn thấy nữa.”
Sở An Hải hoàn toàn không nói nên lời.
Rõ ràng nếu như Hắc Lang không bị bắt đi thì cũng chạy trốn rồi.
Bản thân mình tốn hơn hai ngàn vạn (tầm 70 tỷ VND), mà lúc này đều chẳng có chút thu hoạch gì.
Ông ta tức đến mức lật bàn.
Sở Gia Lượng cũng tức giận nói: "Tại sao vận may người em họ này của con luôn tốt như vậy!”
Sở Nguyệt đối mặt với hơn hai trăm tên côn đồ trong xưởng cũng có hơi đau đầu.
Mặc dù mấy người này đều là những tên du côn của xã hội, nhưng cũng không thể để bọn họ làm không công nơi này được.
Cô có chút không biết nên xử lý như thế nào.
"Em không cần đồng tình bọn họ. Nếu như không phải nhóm người của đội trưởng Phương đi ngang qua thì nhóm người này chắc chắn sẽ tháo dỡ công xưởng của chúng ta, còn có thể bắt cóc em. Cho nên, em chỉ cần phụ trách tốt chuyện của em là được. Những việc khác cứ để bọn Thiết Sơn phụ trách đi.”
Thường Ninh nói với Sở Nguyệt.
Anh không dám nói với Sở Nguyệt, mấy người đội trưởng Phương là do anh đặc biệt mời đến, chỉ nói bọn họ vừa hay đi ngang qua nơi này.
Lý do này cũng có thể khiến Sở Nguyệt dễ tiếp nhận hon.
"Nhưng mà, bọn họ đều cực kỳ dốc sức làm việc." Nhìn mấy người đó dốc sức làm việc như vậy, Sở Nguyệt vẫn luôn có chút áy náy.
"Bọn họ làm như vậy là sợ đội trưởng Phương bắn chết, nên dám không đốc sức sao?"
Thường Ninh cười nói: “Thực ra nếu như em thật sự đồng tình bọn họ thì có thể chầm chậm khiến bọn họ trở thành công nhân chính thức trong xưởng của em. Công xưởng mới một khi xây xong rồi, không phải đổi trang bị sao. Quy mô có thể lớn hơn so với trước kia. Dù sao em cũng cần chiêu mộ công nhân, có thể dần dần bồi dưỡng mấy người này vào vị trí đó. Vả lại như vậy cũng tương đương với việc em đã làm một việc tốt, khiến xã hội ít đi nhiều tên du côn thế kia.”
Sở Nguyệt chợt sững sờ.
Lời Thường Ninh nói không phải không có đạo lý.
Nhưng mà, mấy người đó có thể nghe lời cô sao?
"Em yên tâm, có mấy người Thiết Sơn, chầm chậm chăm sóc huấn luyện bọn họ. Trước khi công xưởng mới xây xong thì tuyệt đối có thể thu dọn bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Em yên tâm làm theo kế hoạch của mình là được."
Sở Nguyệt gật đầu, trầm mặc một chút, đột nhiên nói: "Thường Ninh, cảm ơn anh!"
Thường Ninh sững sờ: “Cảm ơn anh làm gì?"
"Lần này nếu không phải nhờ anh thì em thật sự không biết phải làm thế nào.” Sở Nguyệt hơi cúi đầu xuống, nói.
Cô phát hiện, hiện tại quả thực cô càng lúc càng không thể rời khỏi chồng mình.
Vả lại còn thường xuyên nhớ người chồng này.
Thường Ninh mỉm cười: "Em là vợ của anh, anh không giúp em thì giúp ai?"
Lúc này Sở Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt có hơi ửng hồng, cơ thể lặng lẽ lại gần Thường Ninh.
Mà hơi thở ấm nóng từ phía trước xông đến khiến tim Thường Ninh đập hơi nhanh,
"Vợ à, anh phải đi xem xem con đã tỉnh lại chưa?" Anh vội vàng nói.
Sau đó thực sự đi thăm con.
Sở Nguyệt âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng của Thường Ninh, bình thường con vào lúc nào vẫn không thể tỉnh lại, nôn nóng đi như vậy là gì chứ?
"Ninh nhi, cô nhỏ con đi công tác đột xuất, không có cách nào đi đón con gái của cô ấy được. Mẹ đang bày sạp, nên không rời đi được, nếu như con có thời gian thì thay mẹ đi đón nhé."
Hôm nay Thường Ninh nhận được điện thoại của mẹ.
"Mẹ, sao mẹ lại đi bày sạp rồi. Không phải con đã nói rồi sao, yên tâm điều dưỡng thân thể rồi, đừng làm lụng vất vả như vậy." Thường Ninh vừa nghe mẹ lại đi bày hàng, đột nhiên có hơi cạn lời, bệnh thấp khớp vừa tốt lên được mấy ngày.
"Còn không tìm chút chuyện để làm thì mẹ ở trong nhà sẽ bực bội đến bệnh mất. Con yên tâm, bệnh thấp khớp của mẹ đã khỏi rồi. Con mời bác sĩ tốt như vậy còn không tốt lên thì coi sao được." Bà cười hi hi nói.
"Vậy được rồi, mẹ vẫn phải chú ý một chút. Đúng rồi, con gái của cô nhỏ họ ở trường học nào?"
Thường Ninh cũng biết mẹ mình nhàn rỗi sẽ không chịu được, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Chương 80: Đã làm một chuyện tt!
Đối với người cô nhỏ này, Thường Ninh có ấn tượng không tệ. Lúc còn nhỏ cô cũng đổi xử rất tốt với anh, thường hay có đồ ăn ngon uống ngon, đều sẽ lưu lại cho anh một phần.
Chỉ là cô nhỏ ly hôn sớm, vẫn luôn mang theo đứa trẻ sống một mình.
Sống một mình cũng rất cực khổ.
Sau khi hỏi rõ được trường học của con gái cô nhỏ, Thường Ninh ôm cậu nhóc, đi đón người.
Đến cổng trường của Bội Bội, con gái cô nhỏ.
Rất nhanh đã thấy một cô bé nhỏ gầy đi ra.
Thường Ninh vội vàng lên đón.
"Bội Bội, hôm nay mẹ em có việc không thể đón em, nên anh đến đón em này.”
Bội Bội đang học lớp năm tiểu học, có thể bởi vì sống trong gia đình đơn thân nên có chút nhát gan và tự ti. Nhưng sau khi nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng của Thường Ninh thi chớp mắt.
“Anh Thường Ninh, đây chính là con của anh sao, thật là đáng yêu."
Nói xong, còn trêu chọc thằng nhóc mấy cái.
Tên nhóc thường buồn bực vì không có người chơi cùng nên rất vui mừng.
Thường Ninh xoa xoa đầu của Bội Bội: "Không thì, anh Thường Ninh đưa em đi ăn một chút đồ ăn, em muốn ăn cái gì?"
Bội Bội lắc đầu, nhưng nhìn thấy cây kem trong tay của mấy người bạn nhỏ thì liếm đầu lưỡi.
Thường Ninh mỉm cười, dắt tay Bội Bội, đến quầy kem.
Mua con cô bé một cây Haagen Dazs.
Bội Bội có chút hơi không dám tin: "Anh Thường Ninh, thật sự mua cho em sao?"
Thường Ninh mim cười gật đầu: “Đương nhiên, sau này, nếu như muốn ăn cái gì thì có thể nói thẳng với anh Thường Ninh, anh mua cho em.”
"Cảm ơn anh Thường Ninh."
Bội Bội cực kỳ vui mừng, sau đó ôm cây kem bắt đầu liếm.
Chỉ là liễm có hơi quá chú tâm nên không cẩn thận đụng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn quần áo của mình, thấy bẩn một mảnh thì tức đến tát qua một cái: “Mẹ nó, đứa con hoang nhà ai, dám làm bẩn quần áo bà đây mới mua.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net